Đọc truyện Thiên Hạ Hữu Địch [Luận Anh Hùng] – Chương 18: U mê không hối hận
Đây là một khuôn mặt lạnh lẽo.
Mặt rất dài, gò má rất nhọn, mũi rất lớn…
Vấn đề nằm ở chóp mũi.
Chóp mũi của hắn còn bọc một khối vải trắng, hiển nhiên là bị thương chưa lành.
Do đó, so với sát khí và mùi vị tử vong từ toàn thân hắn tỏa ra, nhìn vào rất không hài hòa, khiến người ta không nhịn được cảm thấy buồn cười.
Nhưng cũng chỉ là cảm thấy mà thôi, không ai có thể cười ra được.
Bởi vì người xuất hiện là Thiên Hạ Đệ Thất.
Trông thấy Thiên Hạ Đệ Thất, con ngươi của Dương Vô Tà co lại, hỏi:
– Đây là đàm phán giữa Lục Phân Bán đường và Kim Phong Tế Vũ lâu, sao hắn lại đến đây?
Lôi Thuần nói:
– Tôi nói rồi, y là đại biểu cho tướng gia.
Dương Vô Tà cười lạnh nói:
– Ta cũng đã hiểu, Lục Phân Bán đường hiện tại thật ra là của Thái Kinh.
Lôi Thuần nói:
– Lục Phân Bán đường được thái sư chỉ đạo, ngày một phát triển, sức sống bừng bừng. Quan hệ giữa đường chúng ta và Thái tướng gia thật sự là như cá với nước, khó phân khó cách.
Thích Thiếu Thương sầm mặt nói:
– Vậy Lục Phân Bán đường đã không thể tự lập nữa, ít nhất cũng kém hơn khi Lôi Tổn còn sống có thể độc lập với thiên hạ, độc thân tại giang hồ.
Lôi Thuần nói:
– Vậy cũng không hẳn. Kim Phong Tế Vũ lâu rõ ràng cũng được Gia Cát tiên sinh dẫn dắt, nhưng từ trước đến giờ tôi không cho rằng Phong Vũ lâu không thể tự lập tự cường.
Thiên Hạ Đệ Thất chợt lạnh lùng nói:
– Nếu không nhờ Gia Cát Tiểu Hoa, hôm nay ngươi có thể ngồi lên vị trí này của Kim Phong Tế Vũ lâu sao? Nếu không nhờ Vương Tiểu Thạch nhường ngươi một đường, đỡ ngươi một tay, hôm nay ngươi có thể kiêm nhiệm chức tháp chủ của Tượng Tị tháp sao? Hừ!
Thích Thiếu Thương lại chuẩn bị đứng dậy:
– Ta không có ý liên minh với Thái Kinh, cũng không muốn khiến cho càng nhiều huynh đệ bị hắn thao túng. Ta nghĩ những chuyện khác không cần phải nói nữa, đúng không?
Lôi Thuần nói:
– Chẳng lẽ Thích lâu chủ cứ mặc cho Mê Thiên minh chiêu binh mãi mã, trở lại ngày xưa?
Thích Thiếu Thương nói:
– Chỉ cần Quan Thất không xuất hiện, bằng vào thực lực của đám người Lôi Niệm Cổn, vẫn chưa thể làm nên trò trống gì. Nếu như Quan Mộc Đán trở lại, vậy thì không ai có thể chế ngự được y, có lẽ ngay cả y cũng không chế ngự được mình. Hơn nữa Mê Thiên minh gây dựng lại còn chưa làm ra tội ác nào lớn, tại nơi rồng rắn lẫn lộn như kinh thành này, mỗi người đều có phương thức sinh tồn riêng, sao chúng ta không cho bọn họ một cơ hội ló mặt, cần gì phải đuổi tận giết tuyệt?
Lôi Thuần nói:
– Nhưng tập đoàn Hữu Kiều thì sao? Hiện giờ đã sắp lớn mạnh cường thịnh, thôn tính các phái?
Thích Thiếu Thương hỏi ngược lại:
– Cô muốn lâu đường chúng ta liên thủ, trước tiên tiêu diệt tập đoàn này?
Cặp mắt Lôi Thuần óng ánh, yêu kiều cười nói:
– Nhân vật đáng sợ nhất trong Tập đoàn Hữu Kiều chưa chắc đã là Mễ Thương Khung, mà là Phương Ứng Khán. Hiện giờ hắn đã công khai đổi tên thành Phương Thập Chu, ý muốn thừa kế khí khái của Lý Trầm Chu, bang chủ của thiên hạ đệ nhất bang phái ngày xưa.
Mắt nàng quyến rũ như mở như khép, nói thêm một câu:
– Nhưng chúng ta lại có biện pháp giải quyết hắn.
Dương Vô Tà đột nhiên nói:
– Chắc là cô muốn nhờ người mời trưởng bối của Phương Thập Chu ra mặt hạn chế hắn?
Lôi Thuần cười duyên dáng nói:
– Tiên sinh và tôi cách nhìn giống nhau. Nghe nói tiên sinh cũng từng đặc biệt nhờ người tài thông báo cho Phương Ca Ngâm, muốn mời y trở lại kinh thành chỉnh đốn Phương Thập Chu.
Thích Thiếu Thương nói:
– Cho dù chúng ta nhất trí về việc đối phó với tập đoàn Hữu Kiều, nhưng chúng ta tuyệt đối không hợp tác với bè đảng bị gian thần thao túng, xin thứ cho bất kính!
Lôi Thuần liếc nhìn Địch Phi Kinh một cái. Địch Phi Kinh đột nhiên than thở:
– Thích lâu chủ cần gì phải cố chấp như vậy. Sao mọi người không trước tiên hợp tác, mỗi bên đều được lợi, đợi giải quyết xong tập đoàn Hữu Kiều và Mê Thiên minh, mới trở lại thương thảo tiếp hiệp nghị liên minh, hay là đến lúc đó lại phân địch bạn.
Y giống như mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, tâm đặt trên mũi giày, nói:
– Huống hồ, các người không hợp tác với chúng ta, lỡ may tập đoàn Hữu Kiều hay Mê Thiên minh trước tiên tìm chúng ta liên thủ, đồng loạt vây quét Phong Vũ lâu, cần gì phải như thế chứ.
Thích Thiếu Thương lạnh lùng nói:
– Cảm ơn đã nhắc nhở. Nếu chúng ta hợp tác với quý đường, chỉ sợ hảo hán trên giang hồ sẽ nói Phong Vũ lâu là vây cánh của gian nịnh, không thể kết giao, vạch rõ giới tuyến, ai cũng từ bỏ, như thế cho dù hùng bá thiên hạ thì có ích lợi gì? Ta thấy hôm nay đàm phán, bởi vì vị Văn tiên sinh này giá lâm, đã không cần nói nữa, cũng không cần bàn nữa.
“Thiên Hạ Đệ Thất” Văn Tuyết Ngạn nghiến răng nghiến lợi nói:
– Thích Thiếu Thương, đây là ngươi u mê không tỉnh ngộ!
Thích Thiếu Thương nói:
– Ta không phải u mê không tỉnh ngộ, ta đã sớm ngộ rồi, ta chỉ là u mê không hối hận.
Lôi Thuần cũng không tức giận, chỉ dùng đôi mắt đẹp liếc nhìn Thích Thiếu Thương:
– Chuyện này thật sự không còn đường để thương lượng sao?
Thích Thiếu Thương nói:
– Giữa Kim Phong Tế Vũ lâu và Lục Phân Bán đường, quả thật còn rất nhiều đường, nhưng hợp tác liên minh lại hoàn toàn không có cơ sở, đã không có gì để thương lượng nữa.
Lôi Thuần nhẹ nhàng hỏi:
– Chẳng lẽ Thích đại lâu chủ nóng lòng phất tay áo bỏ đi sao?
Thích Thiếu Thương cười nói:
– Nên đi, cũng đã đến lúc rồi. Ta gọi là Thích Thiếu Thương, thiếu thương thiếu thương, nghĩa là ít cùng ta thương lượng đi. Ta vốn là một người không dễ thương lượng.
Lôi Thuần cũng không giận, chỉ nói:
– Thích trại chủ cứ đi như vậy sao? Cũng không uống một ly trà?
Nàng đã đổi “lâu chủ” thành “trại chủ”, lời nói có phần trào phúng.
Thích Thiếu Thương cũng không tức giận, chỉ nói:
– Vừa nãy đã uống rồi, trong trà không có độc, cũng nhờ giơ cao đánh khẽ. Hiện giờ trong bụng tức giận, không uống cũng được. Lôi cô nương, có một câu có thể cô không thích nghe, nhưng ta vẫn cảm thấy nên nói.
Lôi Thuần nói:
– Ngài cứ nói, tôi xin nghe!
Thích Thiếu Thương nói:
– Với một cô gái, có thể duy trì một đường lớn, một cục diện lớn như vậy, điều này quả thật không dễ dàng, rất đáng để ta bội phục. Thế nhưng, làm người sợ nhất là đi lầm đường, thà rằng một thân một mình, tự lập tại thiên hạ, cũng tốt hơn là bị gian nịnh điều khiển.
Y nhìn chăm chú vào Địch Phi Kinh, lại nói:
– Cô nương thông minh phi phàm, giữ mình thanh khiết, hi vọng có thể kìm cương ngựa bên bờ vực thẳm, sớm quay đầu lại thì tốt. Lời này tuy không lọt tai, nhưng lại xuất phát từ đáy lòng.
Lôi Thuần chỉ cười nói:
– Lời này là dụng tâm khổ cực, tôi đều nghe lọt. Tôi chỉ hi vọng Thích đại hiệp có thể trở thành đồng minh của đường ta, luôn không quên ân cần hướng dẫn chúng ta.
Cặp mắt Thích Thiếu Thương nhìn thẳng vào Lôi Thuần, không hề né tránh, ngại ngùng:
– Cô vẫn không quay đầu lại?
Lôi Thuần nói:
– Tôi đang ở bờ.
Thích Thiếu Thương tức giận nói:
– Ta phải đi rồi.
– Không uống trà, cũng không ăn mận sao?
Lôi Thuần ân cần nói:
– Mận này ăn ngon, còn gọi là đào trơn, vốn là quả đào, nhưng ghép với mận, có đủ vị ngọt của đào và vị giòn của mận, dư vị vô tận.
Thích Thiếu Thương tiêu sái cười một tiếng:
– Nó là ghép rất tốt, hai thứ không bài xích. Ta từng nghe nói hươu cao cổ thích ăn lá non trên cành, nhưng nếu lá non mọc quá cao, cuối cùng vẫn không ăn được. Có người nhiều chuyện cắt đầu hươu cao cổ xuống, ghép vào trên thân cây, cho rằng nó có thể ăn mầm xanh cả đời, kết quả hươu cao cổ chết, cây cũng không sống được.
Lôi Thuần thản nhiên cười nói:
– Con hươu cao cổ kia quả thật rất ngu ngốc. Nó nên tìm một con voi lớn làm bàn đạp, vậy thì chồi non gì cũng đến miệng.
Thích Thiếu Thương cười ha hả nói:
– Chỉ tiếc con voi cũng không phải thứ mặc cho người ta chà đạp. Khi nó giận lên, e rằng hươu cao cổ không xuống, nó cũng sẽ dùng lỗ mũi dài quật ngã thứ đã đạp nó đau.
Lôi Thuần dịu dàng cười nói:
– Thích lâu chủ thấy tôi giống voi sao?
Thích Thiếu Thương nhìn phong thái điềm đạm đáng yêu của nàng, cười nói:
– Cô dĩ nhiên không giống, nhưng ta cũng không phải hươu cao cổ, ta cũng không ăn nhánh cây.
Thiên Hạ Đệ Thất đột nhiên hỏi:
– Ngươi ăn người?
Thích Thiếu Thương nói:
– Ta không ăn, ngươi ăn sao?
Thiên Hạ Đệ Thất lạnh lùng nói:
– Ta cũng không ăn, nhưng ta thích giết người.
Dứt lời, hắn bắt đầu tháo bọc vải trên vai xuống.
Cẩn thận.
Vô cùng thận trọng.