Đọc truyện Thiên Hạ Hữu Địch [Luận Anh Hùng] – Chương 17: Dụng tâm khổ cực
Thích Thiếu Thương lẳng lặng nghe.
Y nghe một cách rất dụng tâm.
Y giống như không chỉ nghe được ý ở ngoài lời của đối phương, cũng nghe được dụng tâm khổ cực của Địch Phi Kinh.
Cho đến khi Địch Phi Kinh nói xong, y cũng đã nghe xong, một lúc sau y mới hỏi:
– Ngươi nói xong rồi chứ?
Địch Phi Kinh nói:
– Lời của ta không quan trọng, quan trọng chính là quyết định của Thích lâu chủ.
Thích Thiếu Thương nói:
– Ngươi cam tâm gánh lấy tiếng xấu, cũng muốn chúng ta mạo hiểm đến Tam Hợp lâu, chính là để nói với chúng ta những lời này?
Địch Phi Kinh nói:
– Chỉ cần dẹp yên can qua, đoàn kết nhất trí, liên thủ kháng địch, cùng hưởng thái bình, vậy thì mạo hiểm gì cũng đáng giá.
Thích Thiếu Thương nói:
– Rất tốt.
Địch Phi Kinh hỏi:
– Cái gì rất tốt?
Thích Thiếu Thương nói:
– Trà pha rất tốt.
Địch Phi Kinh còn chưa hiểu ý, Thích Thiếu Thương đã chỉnh đốn y phục, nói:
– Trà đã uống rồi, chúng ta cũng muốn đi.
Địch Phi Kinh ngẩn người:
– Thích lâu chủ không suy nghĩ một chút về đề nghị của tại hạ sao?
Thích Thiếu Thương hỏi ngược lại:
– Ngươi xem chuyến này chúng ta đến đây, có thành ý hay không?
Địch Phi Kinh giật mình, không biết Thích Thiếu Thương rốt cuộc muốn mượn đề tài này để nói chuyện gì:
– Nếu Thích lâu chủ không có thành ý, cũng sẽ không mạo gió mạo hiểm chạy đến khu vực ranh giới không ai quản lý này.
Thích Thiếu Thương nói:
– Ngươi nói mọi người tới đàm phán, không phải giao chiến, dĩ hòa vi quý, cho nên chúng ta cũng không chuẩn bị chiến đấu. Ngươi đề xuất đi lên lầu không quá ba người, chúng ta cũng làm được. Ta thật sự tin vào lời nói của Địch đại đường chủ, cho nên mới tới chuyến này.
Địch Phi Kinh hơi hoảng hốt:
– Có phải chúng ta không đủ thành ý, khiến cho Thích lâu chủ sinh oán?
Thích Thiếu Thương cười lạnh nói:
– Ngươi xem bên phía chúng ta có ba người, phân biệt đại biểu cho thế lực các phương của lâu ta. Nhưng người của các ngươi thì sao?
Ánh mắt của y chớp chớp, chỉ vào ba đôi chén đũa và ba chiếc đệm mềm ở đối diện, nói:
– Rõ ràng là đã đến, nhưng lại không ra gặp mặt, thành ý ở đâu?
Lần này Địch Phi Kinh còn chưa kịp trả lời, chợt nghe một giọng nói trong trẻo từ sau bình phong dày nặng cất lên:.
– Ánh mắt của Thích lâu chủ thật sắc bén, là do chúng ta lễ nghĩa không đủ, xin Thích lâu chủ, Dương tiên sinh và Tôn thống lĩnh thứ tội!
Sau bình phong xuất hiện một bóng dáng xinh đẹp tóc búi cao, yêu kiều cúi chào ba người, sau đó ngồi ngay ngắn bên cạnh Địch Phi Kinh.
Thích Thiếu Thương ôm quyền đáp lễ, chỉ nhìn người đẹp kia một cái, trong lòng như bị trúng một quyền, lập tức không nhìn nữa.
Cô gái này rất bình tĩnh, rất trấn định.
Nhưng trong sự nhã nhặn lại có một nét tiêu hồn, trong sự bình tĩnh lại khiến người ta tâm tình dâng trào.
Loại mỹ nhân giống như nàng, cho dù chỉ xuất hiện một lần ở nhân gian, chỉ thoáng qua một lần trước mắt, cũng là một lần mỹ lệ vĩnh viễn không trở lại, đẹp đến mức khiến người ta tha thiết.
“Nếu tới Giang Nam đuổi kịp xuân, ngàn vạn cùng xuân trú” (1), có lẽ “xuân” chính là chỉ loại người xinh đẹp này? May mắn Thích Thiếu Thương cũng không phải là kẻ cuồng sắc tình, y chỉ là cuồng nhớ tình.
Y hiểu tình, biết thú, cũng hiểu biết tình thú, nhưng coi trọng chính là nguyên tắc.
Nguyên tắc là niềm tin của y.
Y biết cô gái trước mắt chính là người đã gây ra nhiều lời đồn trên giang hồ, đã nhìn không thấu lại có quyền lực lớn nhất.
Lôi Thuần.
Y chỉ không ngờ dường như nàng còn đẹp hơn so với lời đồn, càng không thể kháng cự.
Cho nên y lập tức kháng cự:
– Tại sao người đã đến, còn trốn ở sau bình phong không ra gặp?
– Bởi vì lời nói của Địch đại đường chủ hoàn toàn có thể đại biểu cho ý kiến trong đường chúng ta, y cũng hoàn toàn có thể đại biểu cho chúng ta, do đó ta có ra hay không cũng hoàn toàn như nhau.
Thích Thiếu Thương hừ lạnh nói:
– Có phân biệt.
Lôi Thuần nhẹ nhàng hỏi:
– Thành ý?
Thích Thiếu Thương thong thả nói:
– Luôn có nguyên nhân khác đúng không?
Lôi Thuần cười lên như tiếng chuông kêu:
– Có lẽ là ta sợ.
– Sợ cái gì?
– Sợ hắn.
Nàng dùng ngón út khẽ chỉ vào Tôn Ngư. Tôn Ngư nhất thời không hiểu. Chợt nghe nàng lại từ yêu kiều đổi thành trang trọng nói:
– Còn có vũ khí trên tay hắn.
Tôn Ngư vốn vác tới một bọc vải lớn, hiện giờ đã cẩn thận đặt sang một bên, không ngờ Lôi Thuần lại đột nhiên nhắc đến chuyện này với hắn.
Dương Vô Tà lại đột ngột cười lên:
– Sợ à? Có gì phải sợ. Ta thấy Tam Hợp lâu trong lầu ngoài lầu, trên lầu dưới lầu, không phải đều là người của Lục Phân Bán đường sao?
Lôi Thuần cũng cười, giống như đóa hoa lan đón gió, chiếu rọi bình phong bằng gỗ đen ánh vàng, khiến bình phong kia càng rực sáng, ngay cả chiếc bình làm bằng ngọc cũng rực rỡ hơn.
– Những bố trí nhỏ này của Lục Phân Bán đường có tính là gì? Đường lớn Hoàng Khố trước Tam Hợp lâu, hẻm Lục Trung sau lâu, thậm chí đường Lam Sam đối diện, chẳng lẽ không phải là người của các ngươi… Từ nơi này nhìn qua còn trông thấy một ngọn lửa ngút trời, có lẽ là người của các ngươi đang mặc sức đốt giết kẻ địch, đúng không?
Dương Vô Tà cười đến răng cửa phát sáng:
– Vẫn là Lôi đại tiểu thư cờ cao một nước, cao thâm khó lường. Không phải đã hẹn trước, mỗi bên chỉ có thể để ba vị đại biểu lên lầu ba sao? Hiện giờ chúng ta đã làm đúng như ước hẹn, ba người đi lên lầu. Các ngươi cũng tới ba vị, chỉ có một vị gặp chúng ta, cuối cùng đã xuất hiện thêm một vị, nhưng vẫn còn một vị nấp ở sau bình phong không chịu gặp người, đúng là kêu gọi thế nào cũng không ra.
Y cười đến đây, sắc mặt bỗng nhiên nghiêm chỉnh, nói:
– Làm như vậy, thần bí thì có thần bí, nhưng đùng là hơi thiếu thành ý.
Lúc y không cười, nếp nhăn trên mặt giống như lập tức nhiều thêm ba mươi lằn.
Lôi Thuần vẫn giữ nguyên nụ cười của nàng.
Một cô gái giống như nàng, nhất định biết lúc mình cười rất xinh đẹp.
Đó là một khuôn mặt gặp tuyết càng trong, qua sương càng đẹp, cũng là nụ cười gặp sương càng trong, qua tuyết càng đẹp, càng là một loại mỹ lệ sương đẹp tuyết trong.
Đẹp đến mức không thể miêu tả, cũng không thể giải thích.
Nhưng lời nói của nàng lại rất kỳ lạ.
Nàng trước tiên không phải đáp lại lời chế nhạo của Dương Vô Tà, mà đột nhiên nói một câu:
– Ngài nên cười nhiều hơn.
Dương Vô Tà nhất thời không hiểu:
– Hả?
– Bởi vì lúc ngài cười rất đẹp, cũng rất trẻ.
Lôi Thuần nói:
– Một người cười đẹp như vậy, nếu không cười nhiều thật sự rất đáng tiếc. Nếu ta là ngài, nhất định cả ngày đều cười.
Sau đó nàng mới nói đến chủ đề chính:
– Chúng ta vốn có thành ý, cho nên mới mời các người đi lên. Còn như vừa rồi ta không ra mặt, là vì chúng ta đều tín nhiệm Địch đại đường chủ, lời y nói chính là lời của mọi người chúng ta, y ước định với các người, trong đường chúng ta không ai không đồng ý. Ta là một cô gái nhỏ bé, có ra mặt hay không cũng như nhau.
Tôn Ngư không nhịn được nói:
– Vậy nhị đường chủ của các ngươi thì sao? Chẳng lẽ trong trường hợp quan trọng như vậy, Lôi nhị đường chủ cũng chỉ nấp sau bình phong, không ra mặt, không hiện thân sao?
Lôi Thuần cười, loại cười khẽ giống như “áo nhỏ mềm tựa gió, tâm như mây xa xôi”:
– Lôi nhị đường chủ?
Nàng tươi cười hỏi:
– Ngươi cho rằng phía sau bình phong chính là Lôi Động Thiên?
– Không phải hắn?
Tôn Ngư hỏi ngược lại:
– Ngoại trừ hắn thì còn ai có thể cùng các ngươi đại biểu cho Lục Phân Bán đường?
– Đương nhiên không phải y.
Lôi Thuần đáp:
– Người tới không phải là y, hơn nữa cũng không đại biểu cho Lục Phân Bán đường.
Sau đó nàng chậm rãi nói:
– Nhưng y lại hoàn toàn có thể đại biểu cho Thái thái sư.
Lúc nàng nói câu này, mọi người đều chú ý tới sau bình phong có một bóng mờ.
Hóa ra mọi người đều cho rằng đó chỉ là một bóng mờ trên bình phong, cho đến khi bóng mờ này di động, mọi người mới biết đó là một người.
Hơn nữa bóng mờ này vừa động, sát khí lập tức bốc lên, tràn ngập.
Nói cách khác, người này ngồi bất động giống như một bóng mờ, ngay cả sát khí cũng ngưng tụ thành một đoàn bóng mờ, giống như nước ngưng kết thành băng.
Nhưng hắn vừa di động, sát khí lập tức bành trướng, tràn ngập toàn bộ Tam Hợp lâu, ngay cả bình phong và màn ở bốn phía, lớn hay nhỏ, dày hay mỏng, bằng gỗ hay bằng vải, bằng lụa hay bằng trúc, đều đồng loạt lay động. Có lẽ là vì sát khí mãnh liệt của người này?
Ngay cả Dương Vô Tà cũng luôn cho rằng “người thứ ba” của đối phương hẳn là Lôi Động Thiên.
Nhưng Lôi Động Thiên không có loại sát khí này, mà hắn cũng quyết không thể đại biểu cho Thái Kinh.
Người tới là ai?
Người tới vừa gầy, vừa cao, vừa lạnh lẽo, nhưng toàn thân lại gây cho người khác một loại cảm giác không rét mà run, nhất là một đôi mắt quỷ, giống như một đôi dao độc cạo xương lóc da, chiếu đến đâu cũng làm cho người ta sinh ra một loại cảm thụ khác thường, giống như toàn thân nổi mốc, cả người rỉ sét.
Mặc dù người này đáng sợ như vậy, khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, nhưng vừa nhìn thấy mặt hắn, vẫn có phần không nhịn được cười.
Chú thích:
(1) Trích từ bải thơ “Bốc Toán Tử – Tống Bão Hạo Nhiên Chi Chiết Đông” của Vương Quan:
Thuỷ thị nhãn ba hoành,
Sơn thị my phong tụ.
Dục vấn hành nhân khứ na biên?
My nhãn doanh doanh xứ.
Tài thuỷ tống xuân quy,
Hựu tống quân quy khứ.
Nhược đáo Giang Nam cản thượng xuân,
Thiên vạn hoà xuân trú.
Dịch thơ: (Nguyễn Chí Viễn)
Nước tựa nhãn ba ngang
Non tựa my phong tụ
Muốn hỏi người đi tới chỗ nao
My mắt đăm đăm đó
Vừa mới tiễn xuân đi
Lại tiễn ai đi nữa
Nếu tới Giang Nam đuổi kịp xuân
Ngàn vạn cùng xuân trú