Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Chương 18: Khanh Ngũ chịu hình


Đọc truyện Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ – Chương 18: Khanh Ngũ chịu hình

Khanh Ngũ ngồi ở trên ghế, thắt lưng thẳng tắp hoàn toàn không có chút khiên cưỡng nào.

Sau khi bảo chủ ngồi xuống, các vị công tử từng người thay phiên đứng lên báo cáo các loại công việc mà mình phụ trách trong năm qua. Đến phiên Khanh Ngũ, hắn cũng chỉ là ngồi ở trên ghế, nghiêng người bộ dạng phục tùng nói chuyện, công việc trong bảo mà hắn chuyên quản không phức tạp nói một chốc là xong.

Khanh Vân Tung sau khi nghe các vị công tử báo cáo xong, đột nhiên hỏi Khanh Lục chuyện Cố công tử gieo mình xuống hồ tự sát, khiến cho Khanh Lục sợ tới mức nhất thời sắc mặt tái nhợt, quỳ trên mặt đất ấp úng không nói rõ. Những vị công tử khác cũng không ai dám dùng tâm tính xem trò cười để dò xét, người người cảm thấy bất an, bảo chủ đầu tiên thi hành án tử với lão Lục, xong rồi chẳng biết là tới lượt ai.

Quả nhiên không ngoài sở liệu Khanh Lục bị bảo chủ xử phạt đi tới hình đường chịu phạt, Khanh Tứ đứng ra cầu tình, bị Khanh Vân Tung hung ác tàn nhẫn trừng mắt, ngay sau đó Nhị công tử cũng chịu xui xẻo, bởi vì tiêu tài quá mức xa xỉ mà bị bảo chủ khấu trừ khoản chi tiêu trong nửa năm, lệnh cho hắn trong vòng ba tháng phải ở trong Cư Diện các tự kiểm điểm lại mình không được ra khỏi cửa một bước, chỗ kia điều kiện kham khổ vô cùng, không biết Nhị công tử có chịu nổi không nữa.

Từng giờ từng khắc tích tắc trôi đi, quả nhiên các vị công tử ai nấy đều phải ăn quả đắng. Khanh Đại bị bảo chủ chỉ trích tự tiện dùng lệnh bài khiến bên trong bảo rối loạn bị phạt mấy vạn lượng bạc, tước bỏ quyền lực ở mấy phân đường, Khanh Tam tuy rằng bình thường không có chí tiến thủ, lại bị bảo chủ răn dạy nói là không chịu tập võ đọc sách, muốn hắn nội trong hai tháng phải đem tầng thứ hai thần công gia truyền Khanh Gia bảo luyện thành, khuôn mặt lão Tam so với khổ qua còn khó nhìn gấp bội Khanh Tứ làm người cẩn trọng tất nhiên là vị công tử duy nhất được bảo chủ tán dương khiến những người khác ghen tị vô cùng.

Đến phiên Khanh Ngũ, tất cả mọi người vểnh hai lỗ tai, sợ chuyện Khanh Ngũ giúp mình làm sổ sách giả bị bảo chủ vạch trần, liên lụy bản thân mình, không ngờ bảo chủ không nói dù chỉ một chữ tới sổ sách giả, ngược lại răn dạy Khanh Ngũ tự tiện đem một tên ảnh vệ nho nhỏ vào vực Sát Lục đánh cắp bảo đao, muốn Khanh Ngũ mau chóng trả lại Vũ Nguyệt Nhận về chỗ cũ, bằng không tới chỗ tiên hình chịu phạt theo gia pháp.

Khanh Ngũ nghe xong mệnh lệnh của phụ thân, trầm ngâm một lát rồi mới nói: “Phụ thân thanh Vũ Nguyệt Nhận kia chính là do ảnh vệ nhà ta tự mình lựa chọn, dùng năng lực của hắn lấy được, tuy rằng hắn không đủ tư cách tiến vào vực Sát Lục nhưng đao cũng đã nhận chủ, người chết đao trả, hiện giờ ảnh vệ vẫn sống an ổn làm sao trả lại đao? Cho nên ta tự nguyện nhận hình phạt.”

“Ngụy biện!” Bảo chủ cười lạnh một tiếng, “Khanh Ngũ đã nói cho ngươi biết là ngươi không nên lấy thanh đao Vũ Nguyệt Nhận kia rồi sao? Ta thấy nguyên do cũng không phải đơn giản như ngươi nói đâu. Được rồi, ngươi đã cố tình ra mặt cho ảnh vệ của ngươi, vậy thì phải tự mình trả giá!”

Tiểu Thất ở bên ngoài đợi rồi lại chờ rất là vất vả, thấy các vị công tử vẻ mặt âm trầm từ nghị sự đại sảnh đi ra, chính là lại không thấy ai cõng chủ nhân Khanh Ngũ nhà hắn đi ra, Khanh Ngũ tự mình không thể đi đường, đây là làm sao vậy?

Dự cảm không tốt dưới đáy lòng Tiểu Thất từ từ lan tràn, hắn muốn đi hỏi, nhưng những vị thiếu gia kia cao cao tại thượng, hắn mới tới gần một bước đã bị mấy tên tùy tùng kéo ra, chỉ có thể đứng bên nhìn mọi người từ từ rời đi, hắn mới có cơ hội tới gần đại sảnh hầu như không còn một ai.


“Ngươi là ai! Không thể vào bên trong!” Thủ vệ canh giữ trước cửa ngăn hắn lại.

“Ta là ảnh vệ Ngũ công tử! Chủ nhân của ta còn ở bên trong!” Tiểu Thất cuống quít trả lời, sau đó lấy tấm lệnh bài của Ngũ công tử ra cho hắn xem.

“Để hắn vào, hắn là ảnh vệ của ta.” Giọng Khanh Ngũ trong thính đường âm u vang lên, trong giọng nói lộ ra sự mỏi mệt.

Thủ vệ nhường đường cho đi, Tiểu Thất vội vàng chạy vào nương theo ngọn đèn mờ mờ bên ngoài nhìn thấy Ngũ công tử một người ngồi ở trên ghế.

“Chủ nhân, ta mang ngươi đi ra ngoài.” Tiểu Thất có chút bực bội, những tên thiếu gia vô tình thế nhưng không có một người đem Khanh Ngũ mang đi ra ngoài, rõ rành rành là khi dễ người!

Dứt lời Tiểu Thất một tay nắm ở phía sau lưng Khanh Ngũ, một tay dò xét chỗ chân khom muốn ôm lấy hắn đi.

Ngũ công tử theo động tác của hắn, bỗng dưng hít sâu một hơi, giọng nói có chút yếu ớt: “Tiểu Thất, không được, cõng ta ra ngoài là được rồi.”

“Sợ tư thế này dọa người sao?” Tiểu Thất quyệt miệng nghĩ thầm, hắn cảm thấy trên tay có chút dính dấp, rút bàn tay lại nương theo ánh sáng, vừa thấy thế nhưng chính là một tay đầy máu tươi!!

“Là ai đả thương ngươi?!” Thanh âm Tiểu Thất không tự chủ được phát run, bản thân hắn cũng không biết, lúc này hắn cũng chẳng thể rõ ràng trong đầu mình ngập tràn sự phẫn nộ hay là khẩn trương, hoặc là cảm xúc gì khác nữa.


“Là ai làm ngươi bị thương!!” Hắn không biết mình hiện tại thanh âm rốt cuộc cao bao nhiêu, nhưng là Khanh Ngũ cảm thấy lỗ tai có chút phát đau, hơn nữa hắn lại hỏi lại một lần.

Khanh Ngũ không trả lời. Mạc Tiểu Thất cảm thấy trên người một chợt nặng, thân thể Khanh Ngũ toàn bộ như đổ lại gần, hoàn toàn mất đi tri giác.

Hắn thế nhưng ngất đi.

Trong lòng Tiểu Thất vô cùng bối rối, cái loại tâm tình này của hắn chỉ xuất hiện khi mà Tào sư phụ qua đời, sự tối tăm tột cùng như bủa vây thành tấm lưới quấn chặt lấy tâm của hắn, không hay không lúc hắn gắt gao cắn chặt môi, mới có thể làm cho chính mình tỉnh táo lại.

Sắc trời tối đen không thể nhìn rõ thương thế Khanh Ngũ đến tột cùng là như thế nào. Mạc Tiểu Thất cẩn thận cõng hắn lên, nhanh chóng rời khỏi đại sảnh.

Hắn cả đời này chưa từng chạy vội vã như vậy.

Triệu Đại Bảo bị hắn từ trong ổ chăn kéo dậy, ngay cả giầy dép quần áo cũng không tươm tất chỉnh tề đã bị sắc mặt xanh mét của Mạc Tiểu Thất kéo lết tới Sơ Phong Các. Trước đó, Tiểu Thất đem Ngũ công tử đặt trên giường cũng đã kiểm tra thương thế một chút —— là thương tích do roi gây ra, thân là ảnh vệ, hắn cũng hiểu được không ít kiến thức y học.

Những vết thương đâm vào hắn nhói cả mắt, hắn có thể nhìn vào nhận ra những vết thương nơi da thịt này không thương tổn tới gân cốt yếu hại, Khanh Ngũ hôn mê đại khái là bởi vì đau nhức.

Vốn hắn cũng có thể giúp Khanh Ngũ bôi thuốc, nhưng mà hắn vẫn cứ kéo Triệu Đại Bảo đến đây.


Triệu Đại Bảo là thần y, không gọi Triệu Đại Bảo đến xem, hắn rất là lo lắng.

Kỳ thật y thuật của Triệu Đại Bảo so ra còn kém hơn cả Tiểu Thất. Nhìn thấy bộ dáng này của Khanh Ngũ, Triệu Đại Bảo cũng sợ ngây người.

“Ngươi mau xem thử thương thế của hắn đi!” Mạc Tiểu Thất túm lấy vạt áo của Triệu Đại Bảo kéo tới trước giường.

Triệu Đại Bảo vẻ mặt đau khổ nhìn nhìn Khanh Ngũ nằm ở trên giường, nói: “Vết thương da thịt dùng thuốc trị thương của Khanh gia là có thể tiêu, trong tủ treo quần áo bên kia có vải trắng sạch sẽ, ngươi đi nấu chút nước ấm mang đến đây.”

Tiểu Thất không rên một tiếng, buồn bực ra khỏi phòng đi nấu nước.

Đợi hắn đi rồi, ánh mắt Khanh Ngũ hơi hơi mở ra một cái đường may.

“Ta chỉ biết ngươi giả bộ hôn mê…” Triệu Đại Bảo vui vẻ nói.

“Ta không muốn dài dòng với đứa bé Tiểu Thất kia.” Khanh Ngũ thấp giọng nói, “Chuyện này, ngươi không được đi ra ngoài nói lung tung.”

“Ta mà giống như người sẽ đi nói lung tung hay sao?” Triệu Đại Bảo nhìn thương tích trên lưng hắn, nhíu mày hỏi: “Ngươi bị ăn mấy gậy?”

“Ta bị thương là do roi.”

“… … Ngươi tiếp tục ngủ đi.” Triệu Đại Bảo đùa nghịch cái hòm thuốc của mình, không biết làm sao với cái hòm thuốc toàn là chút vải vụn với mấy cây kim may y phục.


“Ngăn kéo thứ ba trong quần áo của ta có thuốc, ngươi mang tới đây.” Khanh Ngũ đạo, “Muốn ta dạy ngươi làm sao băng bó rồi bôi thuốc sao?”

“Cái này ta biết.” Triệu Đại Bảo có chút buồn bực.

Nước ấm đưa lên, Triệu Đại Bảo dưới sự hỗ trợ của Tiểu Thất ba chân bốn cẳng cuối cùng cũng rửa sạch miệng vết thương, thoa thuốc, băng bó xong xuôi. Khanh Ngũ nằm úp sấp ở trên giường, trên người đắp cái mền tơ.

Triệu Đại Bảo lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, ngáp nói: “Ngày mốt đổi thuốc, mấy ngày nay đừng đụng vào nước, cũng đừng cử động. Bồi bổ một chút là không có vấn đề gì, thuốc trị thương của Khanh Gia bảo một hai hoàng kim một lạng, tuyệt đối không để lại sẹo. Được rồi tốt rối, đi ngủ đi. Ta đi trước.”

Mạc Tiểu Thất bất động, ngược lại bưng ghế ngồi ở bên cạnh.

“Ngươi sao không đi ngủ đi?” Triệu Đại Bảo hỏi.

“Ta muốn thế, ngươi hỏi nhiều làm cái gì.” Mạc Tiểu Thất trừng mắt liếc hắn một cái, Triệu Đại Bảo đành phải hậm hực rời đi.

Vì thế đêm hôm đó, Tiểu Thất thật sự ngay cả một cái ngáp cũng chưa đánh, một khắc cũng không thả lỏng một mực canh giữ ở đó, khăn ẩm trong tay luôn luôn nóng, không ngừng giúp Khanh Ngũ nhẹ nhàng xoa rồi xoa cái trán đau đến mức toát ra mồ hôi lạnh.

Hắn đâu biết tên kia đem hai cái chậu than đặt ở trong phòng, một cái đun nước ấm, một cái kê sát gần bên giường để sưởi ấm, trong ổ chăn bị hắn đặt vào hai cái noãn lô phủ vải bố bọc tơ tằm để giữ ấm cho tay, dưới thân lót đệm bằng ba cái chăn mềm, trên người trừ bỏ một cái chăn còn bị choàng một cái áo choàng lông hồ, Khanh Ngũ rành rành là bị hun nóng.

Cố tình giả bộ bị hôn mê, chỉ có thể cố sống cố chết mà chống đỡ.

End.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.