Thiên Địa Vãn Hồi

Chương 61: Các Nàng Ở Thanh Lâu


Bạn đang đọc Thiên Địa Vãn Hồi – Chương 61: Các Nàng Ở Thanh Lâu


Tuệ Lan nhìn hai người sạch sẽ thơm tho yên tĩnh ngủ trên giường, vô cùng hài lòng lấy tay áo thấm mồ hôi.

Sau đó nàng liền lặng lẽ đi ra, nhường cho người bên trong chút không gian yên tĩnh.
Lúc Hàn Tuyết Âm tỉnh lại, thì đã là đêm.

Bên dưới đại sảnh Thanh Uyển lâu, hiện tại chính là giờ phút náo nhiệt nhất.

Người người ca múa, tiếng đàn tiếng hát tưng bừng.
Nàng khẽ nhúc nhích thân mình, nhẹ nhàng xuống giường.

Lại nhìn tới người đang ngủ tới không biết trời đất kia, Hàn Tuyết Âm liền thay nàng đắp lại chăn. 
Hàn Tuyết Âm xuống giường, đi tới cạnh bàn thắp nến lên.

Ngọn nến vừa sáng, bên ngoài liền truyền tới giọng của Tuệ Lan: “Hàn cô nương, cô nương tỉnh?”
“Ừm, chỉ vừa mới tỉnh.” Hàn Tuyết Âm vừa đáp lại Tuệ Lan, vừa đi ra mở cửa cho nàng ta.

Nàng suy nghĩ một chút, rốt cuộc lại nói thêm vào: “Nhưng nàng còn chưa tỉnh.”
Tuệ Lan hiểu Hàn Tuyết Âm đang nói tới chủ nhân nhà mình, che miệng cười phì một cái: “Cô nương không cần lo lắng, nàng vẫn hay ngủ như vậy.

Có khi ngủ, liền là mấy ngày.”
Hàn Tuyết Âm nhìn Hại Thiên Thu, suy tư một chút, cuối cùng gật đầu với Tuệ Lan xem như hiểu rõ.
Tuệ Lan lại nói tiếp: “Ta có mang chút đồ ăn tới, cô nương trước dùng qua đi.

Lát nữa Tư Đồ tiên tôn còn muốn gặp cô nương.” Nói rồi nàng liền đem đồ ăn trên khay, bày ra bàn lớn giữa phòng.
“Đa tạ cô nương.” Hàn Tuyết Âm nói rồi liền ngồi xuống bàn, cầm đũa lên.
Nhưng mà Tuệ Lan đứng cạnh một hồi, vẫn không thấy nàng động đũa.

Tuệ Lan khó hiểu hỏi: “Đồ ăn không hợp khẩu vị?”
Hàn Tuyết Âm nhìn nàng, nhàn nhạt nói: “Tuệ Lan cô nương không ngồi xuống ăn?”
Tuệ Lan nghe vậy thì bật cười khanh khách: “Ta chỉ là thị tỳ của Vương, cô nương là khách của nàng, làm gì có chuyện thị tì ngồi chung bàn với khách.”
Hàn Tuyết Âm vẫn nhàn nhạt nói: “Cũng không phải thị tì của ta, ta hoàn toàn không ngại.”
Tuệ Lan vẫn duy trì nụ cười như cũ, nói: “Cô nương không biết, ta không phải chỉ là thị tì, mà còn là Kim Chỉ Nam của nàng.”
Hàn Tuyết Âm im lặng, chăm chú nhìn nàng, chứng tỏ bản thân đang nghe.
Tuệ Lan vừa thân thủ châm chén trà cho Hàn Tuyết Âm, vừa nói: “Mỗi một vị vương đều có một Kim Chỉ Nam.

Bọn ta không chỉ là thị tì, còn là người giúp san sẻ công việc, khuyên ngăn bọn họ.

Để trở thành một Kim Chỉ Nam, học lễ nghi, huấn luyện toàn bộ từ nhỏ là không thể thiếu.

Nếu không với cái tính tình tùy hứng của bọn họ, thì trong tộc đã sớm rối loạn rồi.”
Nàng nhẹ nhàng đưa chén trà sang cho Hàn Tuyết Âm nói: “Ta cũng không ngoại lệ, lễ nghi đã ăn sâu tận xương tủy rồi.

Vậy nên cô nương đừng khách khí.”
Hàn Tuyết Âm gật đầu hiểu rõ, thì ra trong bất tử tộc cũng có nhiều lễ giáo như vậy.

Lần này nàng không do dự nữa, bắt đầu động đũa.
Đợi nàng ăn xong, Tuệ Lan cũng thu dọn chén dĩa mang xuống.


Lúc này Tư Đồ Nghệ Mưu cùng Tư Đồ Diệp cũng vừa tới trước cửa phòng.
Tuệ Lan thấy hai người tới, liền đem chén đĩa giao cho tiểu nhị, rồi theo trở lại trong phòng.
Hàn Tuyết Âm thấy người tới, lập tức đứng dậy thi lễ.
Tư Đồ Nghệ Mưu vừa bước vào phòng, liền cười gật đầu với nàng.

Xong nàng liền đi thẳng tới bên giường, đưa tay bắt mặt cho người trên giường.
Nàng cẩn thận dò mạch, nhíu nhíu mày một chút, rồi buông tay Hại Thiên Thu ra.

Tư Đồ Nghệ Mưu nhìn cái mặt trắng kia, nhịn không được lấy tay vỗ má nàng ta một cái “bép”: “Chậc, vẫn ngủ như một con heo chết.”
Hại Thiên Thu cảm giác bị làm phiền, vô cùng oán giận mà xoay người một cái.

Tuệ Lan thấy vậy, vội tiến lên chỉnh lại chăn giúp nàng: “Tiên tôn, nàng cũng đã ngủ rồi, người cũng đừng gây sự với nàng.”
“Ta nói, hai chủ tớ các ngươi cũng thật ngộ.

Suốt ngày càm ràm nhau.

Nhưng đụng mới có một chút lại thi nhau bao che khuyết điểm.

Ngươi nhìn nàng coi, ngủ tới muốn thành bánh bao nhúng nước.” Tư Đồ Nghệ Mưu vừa nói, vừa liếc sang bên Hàn Tuyết Âm: “Cô nương nói coi có đúng không?”
Hàn Tuyết Âm nói: “Tiểu nữ không có ý kiến.”
“Vậy là coi như cô nương đồng ý với ta.” Tư Đồ Nghệ Mưu cười mị hoặc, công khai cưỡng từ đoạt lý.

Ngừng một chút, nàng lại tiếp tục nói: “Cô nương tên họ là gì?”
“Tiểu nữ Hàn Tuyết Âm, cảm tạ tiên tôn hậu đãi.” Hàn Tuyết Âm vô cùng cung kính nói.
Tư Đồ Nghệ Mưu vừa nghe xong, lập tức trên dưới đánh giá Hàn Tuyết Âm một lược.

Nhìn kỹ, quả thật có chút giống người đó.

Nàng ta lại hỏi tiếp: “Trong nhà có người thân?”
Hàn Tuyết Âm ánh mắt khẽ, xong vẫn trầm mặt trả lời: “Phụ thân mất đã lâu.

Mẫu thân… mất vừa tròn sáu mươi năm.”
Tư Đồ Nghệ Mưu con ngươi co rút, cúi đầu nói tiếp: “Nàng… mất như thế nào?”
“Năm đó tiểu nữ cùng mẫu thân tới Túc Độ.

Đại quân Thiên Xà công thành, toàn thành bị diệt.

Mẫu thân cũng là vạn tiễn xuyên tâm.” Hàn Tuyết Âm càng nói, ánh mắt càng trầm xuống.
Tư Đồ Nghệ Mưu kìm nén nước mắt, con ngươi cũng muốn giăng đầy tơ máu.
Hàn Tuyết Âm nhìn nàng, hỏi tiếp: “Tiên tôn biết nàng?”
“Có gặp qua.” Tư Đồ Nghệ Mưu nói: “Lại đây, cho ta nhìn một chút.”
Hàn Tuyết Âm ứng lời một tiếng, tiến lại gần Tư Đồ Nghệ Mưu.
Tư Đồ Nghệ Mưu lúc bấy giờ mới có dịp nhìn kỹ nàng, luôn miệng nói: “Giống, rất giống.”
“Chát!” Bỗng nhưng một bàn tay hung hăng vỗ lấy cái tay của Tư Đồ Nghệ Mưu.

Tư Đồ Nghệ Mưu bị đau, vội vàng thu tay.
Mà tên đầu xỏ, không biết từ lúc nào đã đem Hàn Tuyết Âm kéo sang một bên.


Hại Thiên Thu trừng mắt nhìn Tư Đồ Nghệ Mưu: “Tư Đồ tiên tôn, đừng có ỷ người là tiên tôn là có thể ăn hiếp người khác.

Nha đầu này ta chấm rồi, người đừng ở đó lợi dụng, cướp người đi.”
“Ai dô, bánh bao nhúng nước đã dậy rồi?” Vẻ mặt ưu sầu của Tư Đồ Nghệ Mưu thoáng một cái đã biến mất không tâm tích.

Thay vào đó chính là vẻ mặt điển hình của các tú bà: “Ta rõ ràng chỉ là sờ mặt nàng một chút, có làm gì đâu.

Ngươi đây chính là vu oan người tốt.”
Hại Thiên Thu quyết liệt ôm chặt tay Hàn Tuyết Âm, nói: “Ta tận mắt nhìn thấy, người đây là thừa cơ sàm sỡ cô nương gia.”
“Này này, nha đầu ngươi nói năng cho đàng hoàng.

Ai sàm sỡ cô nương gia chứ?” Tư Đồ Nghệ Mưu nói xong khoanh tay, hất cằm sang một bên bổ sung thêm một câu: “Với lại ta cũng không có hứng thú với nữ nhân.”
Đúng lúc đó cửa phòng lại đột ngột mở ra.

A Trúc vừa bước vào, nghe nàng nói thế liền nước mắt rưng rưng nhìn Tư Đồ Nghệ Mưu: “Thì ra đây mới là ý nghĩ của người…” Chưa nói hết câu, nàng ta đã nước mắt lưng tròng, quay lưng chạy đi.
“Ý ta…” Tư Đồ Nghệ Mưu trước cảnh này hoàn toàn á khẩu, không nói nên lời.

Cuối cùng nàng chỉ đành lườm Hại Thiên Thu một cái, nhanh chân đuổi theo sau A Trúc: “A Trúc, đợi ta!”
Tư Đồ Diệp thấy chủ tử chạy đi mất, cũng vội hành lễ với mấy người Hại Thiên Thu một cái rồi đuổi theo.
Còn về phần Hại Thiên Thu, thì chính là ôm bụng cười hả hê trên giường.
Dù người có ngốc tới mức nào, thì cũng nhìn ra được Tư Đồ Nghệ Mưu và A Trúc quan hệ không bình thường.

Mà đối với Hàn Tuyết Âm, thì lại càng là kinh ngạc không thôi.

Tuy đã sớm nghe nói những chuyện như đoạn tụ, ma kính trên đời không ít.

Nhưng tận mắt nhìn thấy, vẫn là khiến cho nàng có chút ngạc nhiên.

Loại chuyện này, thật sự có thể sao?
Lại nhìn người kia một bộ dạng muốn bị đánh, Hàn Tuyết Âm chỉ đành thở dài.

Nàng lấy tay vỗ nhẹ vai Hại Thiên Thu nói: “Được rồi, đừng cười nữa.”
“Được được được, không cười nữa.” Hại Thiên Thu khó khăn kìm nén, lấy tay lau giọt lệ trên mắt do cười quá nhiều: “Nàng ta cứ nói không có hứng thú với nữ nhân.

Ma kính là việc đảo loạn âm dương.

Giờ thì nhìn đi, day dưa cùng A Trúc cô nương tận hai trăm năm ha ha ha…”
“Được rồi chủ nhân, người cũng đừng cười cợt tiên tôn nữa.” Tuệ Lan ở một bên nói: “Trước để ta đi gọi chút đồ ăn cho người.”
“Ừ ừ.” Hại Thiên Thu gật đầu như búa bổ: “Chỉ có Tuệ Lan là hiểu ta.”
Tuệ Lan đi rồi, trong phòng nháy mắt lại yên tĩnh trở lại.

Hại Thiên Thu vẫn ngồi trên giường, Hàn Tuyết Âm vẫn đứng bên cạnh, không ai nói một lời.
Qua một lúc lâu, Hại Thiên Thu mới lên tiếng nói: “Ngươi nghĩ sao?”
Hàn Tuyết Âm nhướn mày, nhìn nàng một chút nói: “Đại đạo vô thường, tu đạo là con đường gian nan.


Chỉ có cắt bỏ trần duyên mới có thể chạm tới thế đạo tối cao.”
“Vẫn có kẻ vướng trần ai, mà ngộ đạo kinh người.” Hại Thiên Thu lẳng lặng nhìn nàng nói: “Tuyết Âm không nghĩ bản thân cũng là một trong số đó sao?”
“Nghịch thiên cải mệnh không chỉ cần có sự kiên cường, mà còn cần có thiên phú.” Hàn Tuyết Âm lần này không nhìn tới Hại Thiên Thu, lãnh đạm nói: “Phàm làm việc gì cũng cần có thiên thời, địa lợi, nhân hòa.

Tuyết Âm tự biết tu vi bản thân, một lòng chỉ có tu đạo.

Những chuyện khác thỉnh tiền bối thứ lỗi, Tuyết Âm ngu muội không thể đáp.”
Hại Thiên Thu ánh mắt nhìn Hàn Tuyết Âm khẽ co rụt một cái.

Cuối cùng nàng lại xả ra một nụ cười xùy.

Đây xem như Hàn Tuyết Âm đã nói rõ ý chí của nàng ấy.

Hại Thiên Thu còn có thể làm gì khác đây?
Suy nghĩ một chút, Hại Thiên Thu phất tay, lấy từ trong trữ vật giới ra một quyển trục.

Nàng cầm quyển trục trong tay, trực tiếp đưa sang cho Hàn Tuyết Âm: “Cầm lấy.”
Hàn Tuyết Âm tiếp nhận quyển trục, hơi kinh ngạc nhìn nữ tử trước mắt: “Đây là…”
“Vô Ảnh Kiếm Pháp.” Hại Thiên Thu dửng dưng đáp: “Cổ tự ngươi học cũng đủ thông thạo rồi.

Hiện giờ đọc quyển này cũng không phải vấn đề gì lớn.”
Dừng một chút Hại Thiên Thu lại nói tiếp: “Sắp tới ta phải về tộc một chuyến, cũng không thể theo các ngươi về sư môn.

Chăm chỉ luyện tập, đến lúc huyễn cảnh mở ra, chúng ta lại tái ngộ.”
“Vậy ngươi tính chừng nào thì rời đi?” Hàn Tuyết Âm vừa thu bí kíp vào trữ vật giới vừa hỏi.
“Khoảng vài ngày nữa.” Hại Thiên Thu lại một lần nữa nằm ườn ra giường: “Lần này việc lớn như vậy, ta đoán rằng Tiểu Khải cũng sắp đến rồi.

Ta có một số chuyện muốn nói cùng hắn.”
Hàn Tuyết Âm gật gật đầu, đang tính nói gì nữa thì cửa phòng lại hung hăng mở ra.

Tuệ Lan mặt mũi xám xịt, thở hồng hộc nói: “Chủ nhân! Chuyện lớn rồi!”
Hại Thiên Thu ngáp một cái nói: “Chuyện gì từ từ nói, ngươi vội làm gì?”
Hàn Tuyết Âm thì thân thủ rót cho Tuệ Lan một chén trà.
Tuệ Lan tiếp nhận trà, một hơi uống sạch: “Ta vừa thấy Thanh Nhược Yên.”
Lần này không phải chỉ mình Tuệ Lan hoảng loạn, mà Hại Thiên Thu cũng hoảng loạn hét lớn. 
Hàn Tuyết Âm nhìn hai người kia, khó hiểu hỏi: “Các người biết nhau?”
Hại Thiên Thu lấy chăn quấn mấy chục vòng quanh thân, chỉ lộ ra cái đầu, run run nói: “Không chỉ là biết nhau, mà còn là thù truyền kiếp.

Nàng ta chỉ hận không thể đem bọn ta đi lột da tróc thịt!”
————–
Trên đường lớn, dân cư qua lại đông đúc, cư nhiên lại có một lão giả râu tóc bạc trắng mải miết đuổi theo một nữ tử: “Ta nói này Thanh tiên tử, có thể nào đi chậm một chút không?” 
Thanh Nhược Yên hoàn toàn không đếm xỉa tới Lam Mạnh Khải, chăm chăm tiến về phía trước: “Bất tử nhân tiến vào lãnh thổ nhân tộc là chuyện cỡ nào hệ trọng.

Ta đoán trong lòng Lam chưởng môn cũng biết.”
Lam Mạnh Khải thật là vô pháp với nữ nhân này: “Ta đương nhiên là biết, nhưng mà chuyện gì cũng phải từ từ chứ.”
Thanh Nhược Yên cũng không có thời giờ đôi co với Lam Mạnh Khải.

Nàng vừa nhận được tin của An Mặc Nhiên, liền tức tốc khởi hành tới Mộng Xuyên.

Chỉ cần là bất tử nhân, nàng tuyệt đối sẽ không nương tay!
Hai người Thanh Nhược Yên và Lam Mạnh Khải đang mải miết đi, thì từ góc đường bên kia truyền tới giọng nói.
“Sư tỷ! Tỷ còn chưa khỏe, hay để mai lại đi.” Giang Mi nhìn thân ảnh Cố Thu Hà đang lung lay phía trước, vội nói.
Cố Thu Hà một chút cũng không quay đầu lại, kiên cường đi tiếp: “Không được, một khi ta chưa xác nhận hai nàng bình an, ta không thể yên tâm.”
“Nhưng tỷ còn chưa khỏe.” Giang Mi bối rối tiến lại đỡ lấy nàng nói: “Muội cũng chỉ muốn tốt cho sư tỷ.

Với lại chuyện là tự các nàng tìm tới, họa cũng là bọn họ gây ra…”

“Muội im miệng cho ta!” Cố Thu Hà không đợi Giang Mi nói xong, đã mạnh mẽ cắt đứt lời nàng ta.

Nàng lần này là trực tiếp nổi giận. 
Bình thường Giang Mi muốn nháo như thế nào cũng được.

Nhưng kỳ này thì Cố Thu Hà không thể tiếp tục dung thứ nữa.

Nàng trừng mắt nhìn Giang Mi: “Nếu không phải tại muội xông bậy xông bạ.

Các nàng vì cứu chúng ta mới bị liên lụy.

Muội còn không biết hối lỗi, tại đây còn dám lên tiếng…”
“Có chuyện gì vậy?” Thanh Nhược Yên vừa đúng lúc xuất hiện, cắt ngang Cố Thu Hà.
Cố Thu Hà cùng Giang Mi nhận rõ người tới là ai, lập tức thi lễ: “Sư phụ!”
“Hà nhi bị thương?” Thanh Nhược Yên nhíu mày nhìn Cố Thu Hà mặt mũi tái nhợt.
“Không đáng bận tâm, để sư phụ nhọc lòng rồi.” Cố Thu Hà nói rồi lại ho khan hai tiếng.
Thanh Nhược Yên tuy nổi tiếng nghiêm khắc, nhưng tận trong xương cũng là đau lòng đệ tử.

Chưa kể lần trước ở Mộc Thiên Sơn, nàng đã phải chịu xúc cảm kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh.

Giờ nhìn tới Cố Thu Hà, tâm lại càng không tránh khỏi mềm thành một đoàn.
Nàng trực tiếp lấy ra hai viên đan dược ngũ giai đưa cho Cố Thu Hà, nói: “Trước sức khỏe mới quan trọng.

Chuyện từ từ nói cũng không vội.”
“Chuyện gì? Chuyện gì?” Lam Mạnh Khải vừa chạy tới, nghe câu cuối của Thanh Nhược Yên, không khỏi nổi lên chút tâm tính nhiều chuyện.
Ba sư đồ nhà Thanh Nhược Yên nhìn thấy hắn thình lình xuất hiện cũng muốn hoảng hồn.

Cố Thu Hà sau một hồi chấn kinh, rốt cuộc cũng trấn tĩnh lại.

Nàng trước chào hỏi Lam Mạnh Khải, xong liền đem mọi chuyện kể ra toàn bộ.
Lam Mạnh Khải vì đồ đệ cưng, tất nhiên là giận muốn điên rồi.

Hắn để cho Cố Thanh Hà dẫn đường, mau mau tới khách điếm nhà Lâm Chí Hàn.

Trong suốt đường đi, cũng không nguyện cho Giang Mi sắc mặt tốt.
Thanh Nhược Yên cũng phải khó khăn lắm mới ngăn lại được hắn.

Nếu không Giang Mi chính là gặp phải rắc rối lớn.

Ai bảo cái tên kia nổi danh là một đồ đệ khống chứ?
Tâm trạng Giang Mi cũng không khá hơn là bao nhiêu.

Sư tỷ trước giờ luôn ôn hòa, bây giờ vì người ngoài, cư nhiên lại nổi giận với nàng.

Trong lòng Giang Mi chính vì điều này, cảm thấy vô cùng phẫn nộ.
Chẳng mấy chốc bốn người đã tới trước khách điếm của Lâm gia.

Bên trong một đống đổ nát, gạch đá, bàn ghế đầy đất.
Mà Lâm Chí Hàn và Thuấn Giai thì vẫn đang chăm chú chỉ huy việc tu sửa.
Lam Mạnh Khải trực tiếp bây qua tóm lấy hai người bọn hắn, hỏi: “Các ngươi đều ở đây, Âm nhi cùng Hại Thiên Thu đâu?”
Lâm Chí Hàn và Thuấn Giai bị Lam Mạnh Khải dọa cho giật mình, vội vàng thi lễ: “Sư phụ!”
“Ây lễ nghi miễn cả đi.” Lam Mạnh Khải gấp gáp nói: “Hai người các nàng đâu?”
Lâm Chí Hàn nghiên đầu suy nghĩ một chút, cười tươi rói nói: “Đang ở thanh lâu.”
“Hả?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.