Thiên Địa Vãn Hồi

Chương 60: Chà Chà Bóng Loáng


Bạn đang đọc Thiên Địa Vãn Hồi – Chương 60: Chà Chà Bóng Loáng


An Mặc Nhiên sắc mặt nghiêm trọng, nói: “Ta chính là vừa phát hiện được dấu vết của bất tử nhân.”
“Khụ khụ khụ…”
Tiếng ho dường như quá lớn, thành công thu hút toàn bộ ánh nhìn của mọi người.

Hại Thiên Thu vừa nhấp hớp trà, nghe tới ba chữ “bất tử nhân” thì trực tiếp sặc nước.

Nàng chột dạ, cười cười lấy lệ: “Sặc nước thôi, sặc nước thôi ha ha…”
“Ây da.” Lâm Chí Hàn bỗng nhiên đập tay cái “chát” nói: “Ta quên mất khách điếm nhà ta có lẽ cũng bị hư hại.

Ta phải trở về xem một chút.

Đại sư tỷ, thứ cho sư đệ đi trước ha.” Nói rồi hắn cũng không đợi Hàn Tuyết Âm đồng ý, lập tức biến mất.
Thuấn Giai cũng vội nói: “Khẳng định là khách điếm sập hết rồi, ta đi phụ hắn.”
Còn Phong Hào thì tìm kiếm lý do chính đáng hơn.

Hắn chạy sang chỗ Trương Vô Minh đang bất tỉnh.

Thân thủ hắn vô cùng điêu luyện bắt mạch cho người kia, mày đậm cau cau: “Trương huynh bị thương thật nặng.

Không sao, để ta đưa huynh về thành trước.” Vừa nói xong hắn liền dùng một tờ truyền tống phù, biến mất dạng.
Ba tên kia chạy nhanh như một cơn gió, để lại Hại Thiên Thu không ngừng khinh bỉ cùng Hàn Tuyết Âm lòng đã muốn lạnh như đáy hồ mùa đông.

Còn có cả Tư Đồ Nghệ Mưu đang run rẩy cười người gặp nạn.
An Mặc Nhiên cũng không để ý bọn hắn, tiếp tục nói: “Chưa hết, hình như còn có dấu tích phản đồ Tư Đồ Nghệ Mưu.”
Lần này đến phiên Tư Đồ Nghệ Mưu xém xíu trượt chân, ngã chổng vó.

Các nàng đại chiến với hắc xà, cũng rất cẩn thận che dấu vết tích.

Lại không ngờ cái An đại nhân này tuổi trẻ mà có thể tài hoa như thế.
Nàng bước vài bước lung lay, trực tiếp ngã vào lòng Hại Thiên Thu: “Ây da sao ta thấy choáng váng thế này?” Sau đó nàng âm thầm truyền âm cho Hại Thiên Thu: “Ta bất tỉnh đây, chúc ngươi vạn sự bình an.”
Hại Thiên Thu ôm cái người mùi đầy son phấn trong lòng, cắn răng truyền lại: “Người…!thật không nghĩa khí.”
“Hơ, tú bà không cần mấy thứ đó.” Nói rồi Tư Đồ Nghệ Mưu tự điểm luôn huyệt ngủ, bất tỉnh nhân sự.
Hàn Tuyết Âm mặt mày vẫn lãnh đạm, khiến cho người ta nhìn không ra biểu tình, nói: “Bọn ta quả thật có thấy hai cường giả.

Nhưng lúc đó vì chạy trốn hắc xà nên không để ý.

Không ngờ lại là người của bất tử tộc.”
“Các ngươi chỉ đọc qua sách vở, tất nhiên cũng chưa từng thấy qua bọn họ.” An Mặc Nhiên thở dài nói: “Đám người này lòng lang dạ thú, gϊếŧ người vô số.

Cũng may các ngươi đều không sao.

Có điều tấu sớ ta vẫn phải viết, nếu không phiền thì các ngươi theo ta thuật lại ít chuyện được chứ?”
Hàn Tuyết Âm ôm quyền nói: “Tiểu nữ nguyện dốc hết sức.”
Thế là món khoai lang nóng bỏng tay này cứ như thế bị đem tới trên người Hàn Tuyết Âm và Hại Thiên Thu.
Hàn Tuyết Âm trước sau như một mặt đơ, kể hết một mạch.

Tất nhiên, nàng cũng đã loại bỏ một số tình tiết không cần thiết.
Còn về phần Hại Thiên Thu, nàng thêm mắm thêm muối vào, diễn tả sinh động như thật: “Thế là người kia…!rồi hắc xà như này…!Bộ dạng của bọn chúng thật hung ác…”
Bên kia Hại Thiên Thu khoa tay múa chân, bên này Hàn Tuyết Âm nói dối không chớp mắt: “Người kia thậm chí còn muốn diệt luôn bọn ta…!cũng may chúng ta nhanh chân chạy thoát…”
Kẻ tung người hứng, khiến cho sự thật càng ngày càng bị bẻ cong.

Mà Hại Thiên Thu cùng Hàn Tuyết Âm thay phiên nhau miêu tả ác bá không tồn tại tới mức ác đến không thể ác hơn.

Gì mà vừa xấu vừa lùn, vừa hô vừa sún.

Đến mức độ Hại Thiên Thu cũng phải thầm thương cảm cho kẻ tưởng tượng kia.
An Mặc Nhiên ngoài dự đoán lại vô cùng nghiêm túc nghe, một chữ cũng không bỏ sót.

Dựa vào lời kể của Hàn Tuyết Âm, nàng lập tức phái người đi điều tra.
Quả thật theo như lời của Tiểu Thúy, hơn mười năm trước Mộng Xuyên có xảy ra một trận đại nạn.


Mưa liên tục khiến cho đê điều bị vỡ, dân chúng lầm than.
Tri huyện lúc bây giờ thừa cơ trục lợi, giả thần giả quỷ lấy tiền của dân chúng.

Chẳng những đê điều không được sửa, mà dân chúng cũng phơi thây đầy đường.

An Mặc Nhiên nhìn kết quả điều tra, giận tới tím mặt.

Nàng ra lệnh cho thuộc cấp, ngay lập tức bắt giam tri huyện năm đó về xét xử.
Về phần tri huyện hiện tại, có công vì dân, không ngừng ra sức cứu người.

Lại nhanh chóng cấp báo về phía triều đình, kịp thời ứng cứu.

An Mặc Nhiên vô cùng hài lòng, vì hắn chính tay viết một phong thư bổ nhiệm gửi tới kinh thành.

Đề nghị thăng cấp cùng ban thưởng cho huyện lệnh kia.
Sau khi tiếp chuyện với An Mặc Nhiên xong, Hại Thiên Thu và Hàn Tuyết Âm liền cùng nhau trở lại thành.

Tòa thành phồn hoa giờ này chỉ còn là một đống đổ nát sau phong ba.

Trời quang mây tạnh, mặt đường ươn ướt, quanh quanh còn có tiếng than khóc vọng lại.
Hai người các nàng trước đem Tư Đồ Nghệ Mưu đưa tới Thanh Uyển lâu.

Các cô nương ở đây người nào cũng phong thái đẹp rạng ngời, như hoa như ngọc.

Hoa khôi trong lâu, A Trúc cô nương, tiếp nhận Tư Đồ Nghệ Mưu, liên tục nói cảm tạ.

Giải quyết xong cục nợ kia, hai nàng lại tiếp tục rẽ hướng nhà Tiểu Thúy mà đi.

Đứng trước căn nhà rách nát, không khí vốn đã tiêu điều, nay còn tiêu điều hơn.

Những mảnh tường đã thủng, hiện giờ thì trực tiếp sập luôn.
Khung cảnh xung quanh đổ nát là như vậy, duy chỉ có thi hài của Lạc thị vẫn yên bình nằm kia.

Nang nhắm mắt xuôi tay, quần áo rách nát nhưng đoan chính, tựa như chỉ là làm một giấc ngủ dài.
Hại Thiên Thu nhìn người kia, thở dài một tiếng.

Nàng ta chết thanh thản, cũng coi như là cái an ủi đi.

Nàng vỗ vỗ vai Hàn Tuyết Âm, sau đó liền đi sang, dùng linh khí nhấc lên thi hài của người trên giường.
Hàn Tuyết Âm hiểu ý, tiến trước ra sân, dùng linh khí làm sạch nền đất.

Xong nàng lại lấy trong trữ vật giới ra một tấm vải trắng, trải dưới đất.
Hai người các nàng bận đông bận tây, thực hiện đúng lễ nghi an táng cho Lạc thị.

Tuy người lúc còn sống đã sống một đời khổ cực bần hèn.

Đến lúc chết đi thì cũng đều như nhau.

Ít ra vẫn còn an ủi, có một nấm mồ hòa với bụi đất.
Về phần Phương Viễn Chi, các nàng cũng có hỏi những người xung quanh.

Lúc này mới biết được, hắn cũng đã chết rồi.

Là bị nhà sập đè xuống, chết không toàn thây.

Đây cũng coi như là quả báo mà hắn phải chịu.
Xử lý xong hết thảy, Hại Thiên Thu đã cảm thấy buồn ngủ tới lợi hại.

Hàn Tuyết Âm nhìn thấy nàng mắt nhắm mắt mở, đầu gục lên gục xuống cũng không đành lòng.


Nàng khẽ vỗ vai nàng ấy nói: “Cố gắng một chút, về khách điếm ngủ.”
Hại Thiên Thu lờ mờ gật gật, cũng không biết là có nghe lọt chữ nào không.

Bỗng nhiên nàng cảm thấy một cỗ bất an, ngay lập tức tỉnh ngủ.

Hại Thiên Thu cấp tốc ngẩng đầu lên, nhìn về dãy phố xa xa mà kinh hãi hét lớn: “Áaaaaaaa”
Tuệ Lan gương mặt đằng đằng sát khí, đang chạy như bay về phía hai người các nàng.

Hại Thiên Thu vừa nhìn thấy nàng ta, đã muốn cong dò bỏ chạy, để lại Hàn Tuyết Âm không biết chuyện gì.
Cơ mà Tuệ Lan nào có dễ dàng tha cho Hại Thiên Thu như vậy.

Nàng tìm cái vị vương này suốt sáu năm.

Chính là sáu năm!
Sáu năm này cái người vô trách nhiệm kia lông bông ngoài giang hồ.

Trong khi đó sự vụ trong tộc toàn bộ để lại cho nàng.

Khiến cho thanh xuân của nàng cũng muốn bị nhấn chìm trong đống sự vụ kia.
Tuệ Lan trong chớp mắt đã bắt được bả vai của Hại Thiên Thu, cười như không cười nói: “Chủ nhân, cuối cùng Tuệ Lan cũng gặp được người.”
“Tuệ…!Tuệ…!Tuệ Lan…!ha…!ha…” Hại Thiên Thu cứng ngắc xoay đầu, cười còn khó coi hơn mếu: “Lâu ngày không gặp.”
“Đúng nha, lâu ngày không gặp.” Tuệ Lan cười một cái, âm trầm đối với Hại Thiên Thu nói.

Ngữ khí của nàng, có thể nói là âm lãnh tới cực điểm: “Người còn có thể nói câu đó? Người biệt tích sáu năm, chuyện lớn chuyện nhỏ đều quăng hết cho ta giải quyết.

Bên Vô Sắc Vương cũng nhiều lần tìm người, mà một cọng lông cũng không thấy.

Người đến cả một chút ý thức trách nhiệm cũng không có.”
Hại Thiên Thu giọng điệu yểu xìu, lấy hai ngón trỏ chọt chọt vơi nhau: “Ngươi…!chí ít cũng giữ thể diện cho ta một chút đi.

Chưa kể ta đi ra ngoài là vì đại nghĩa, cũng không có đi chơi.”
Tuệ Lan liếc mắt khinh thường nói: “Vậy người nói thử danh Hại thần y từ đâu ra?”
Hại Thiên Thu kỳ này thật sự á khẩu, ngoan ngoãn im miệng.

Tuệ Lan phát tiết xong nỗi lòng, lúc này mới trở lại bộ dạng lễ phép thường ngày.

Nàng chắp tay với Hàn Tuyết Âm: “Đây hẳn là Hàn cô nương, vừa rồi thất lễ, mong cô nương lượng thứ.

Ta gọi là là Tuệ Lan, là thiếp thân thị tỳ của nàng.”
Hàn Tuyết Âm cũng lễ phép đáp lại nàng: “Tuệ Lan cô nương không cần đa lễ.”
Tuệ Lan vừa nói, vừa âm thầm quan sát Hàn Tuyết Âm một lượt.

Người trước mặt một thân khí chất trong trẻo, sạch sẽ, lại nói chuyện lễ phép khéo léo khiến cho nàng không khỏi cảm thấy có chút hảo cảm.

Lúc ở trong rừng Thanh U, cũng không phải mọi thông tin bên ngoài nàng đều không biết.

Đặc biệt là tin tức của Hại Thiên Thu nàng càng phải để ý.

Cũng nhờ đó mà nàng biết được, Hại Thiên Thu vô cùng chiếu cố nữ nhân trước mặt.

Nói là Hại Thiên Thu chiếu cố, nhưng sự thật thì có mà nàng gây thêm việc cho người ta thì đúng hơn.

Tuệ Lan vẫn như cũ lấy lễ đối đãi Hàn Tuyết Âm, nói: “Vất vả Hàn cô nương chiếu cố chủ nhân nhà ta mấy ngày qua.”
“Tuệ Lan cô nương không cần khách khí.” Hàn Tuyết Âm nói: “Cũng không phải là chuyện lớn gì.”
“Cô nương không cần nói đỡ cho nàng.” Tuệ Lan vừa nói, trong mắt vừa toát ra sự thương cảm: “Ta theo hầu nàng bao nhiêu năm, tất nhiên biết bản tính của nàng.


Vừa vô trách nhiệm, vừa gàn dở, lâu lâu lại khùng khùng.

Quản nàng quả thật vô cùng vất vả.”
Hàn Tuyết Âm vẻ mặt vẫn lãnh đạm, nhưng trong mắt lại có thêm phần thương cảm: “Khẳng định là như vậy.

Tuệ Lan cô nương, thời gian dài cũng thật vất vả.”
Hai người kia vừa gặp như đã biết nhau từ lâu.

Chỉ có Hại Thiên Thu tội nghiệp, đứng một bên, cực lực lấy tay che đi ánh sáng liên minh chói lọi.

Này này này, đây là cái dạng tình huống gì?
Hại Thiên Thu rốt cuộc cũng không chịu nổi hai người kia nữa, vô cùng ủy khuất lên tiếng: “Được rồi, các ngươi đừng ở đó nói chuyện nữa.

Tuệ Lan, lại đây.”
Tuệ Lan nghe nàng nói, lập tức tiến lại gần.

Nàng đem hai tay vòng qua người Hại Thiên Thu, vững vàng đỡ lấy nàng.
Hại Thiên Thu bám vào áo của Tuệ Lan, sau đó trực tiếp buông lỏng người.

Cả người nàng cứ như vậy mà tựa hết vào thân thể nữ đồng trước mắt.
Hàn Tuyết Âm thấy Hại Thiên Thu vừa mới nãy còn chút tỉnh, thế mà bây giờ đã bất tỉnh nhân sự.

Nói nàng không giật mình chính là giả.

Chẳng lẽ là dư độc lúc nãy đột nhiên có vấn đề? Nghĩ rồi Hàn Tuyết Âm liền liền tiến nhanh sang, bắt mạch cho Hại Thiên Thu.
Tuệ Lan lúc này đang đỡ Hại Thiên Thu, thấy thế liền nói: “Nàng không có việc gì, chỉ ngủ thôi.”
Hàn Tuyết Âm gật gật đầu, nói: “Vậy trước đưa nàng trở lại khách điếm.”
“Vậy phiền Hàn cô nương dẫn đường.” Tuệ Lan nói rồi thân thủ trở mình một cái, vững vàng cõng Hại Thiên Thu trên lưng.
Về tới khách điếm, quả thật là khách điếm cũng muốn sụp hết một nửa.

Mà vừa hay, phòng của Hàn Tuyết Âm và Hại Thiên Thu lại nằm bên phía hư hại nặng nhất.
Hàn Tuyết Âm nhìn đống đổ nát dưới chân, cũng may đồ đạt các nàng đều đem bỏ trong trữ vật giới.

Nếu không giờ này khẳng định đều bị hư hại.
Lâm Chí Hàn thấy đại sư tỷ trở về, vội chạy ra cười cười: “Đại sư tỷ, khách điếm bị hư hỏng nặng.

Cũng chỉ còn mấy gian phòng hơi tồi, xem như là ở được.”
Hàn Tuyết Âm gật đầu nói: “Chỉ cần ở được là tốt rồi.”
Lâm Chí Hàn nghe nàng nói, âm thầm thở ra một hơi.

Lúc này hắn mới để ý, bên cạnh Hàn Tuyết Âm còn có một nữ tử khác.

Mà người trên lưng nàng không ai khác chính là Hại Thiên Thu.

Lâm Chí Hàn nhìn hai người một chút, ngơ ngác nói: “Nàng…”
Hàn Tuyết Âm nói: “Nàng không sao cả, chỉ là mệt mỏi nên ngủ mất thôi.

Còn đây là Tuệ Lan cô nương, là thân tín của nàng.”
“Tuệ Lan ra mắt công tử.” Nói rồi Tuệ Lan liền hơi hơi cúi đầu, xem như là chào hỏi.
“Tuệ Lan cô nương không cần đa lễ.” Lâm Chí Hàn cười rạng rỡ nói: “Đều là người quen cả.

Hôm nay khách điếm bị hư hại, thứ lỗi không thể tiếp đãi cô nương chu toàn.”
Tuệ Lan cũng cười đáp: “Không dám không dám.

Được Lâm công tử hậu đãi, ta và chủ tử đã cảm thấy mừng rồi.”
Đúng lúc ba người đang nói chuyện, thì một tiểu nhị vội vàng chạy tới: “Thiếu gia, ngoài cửa có người của Thanh Uyển lâu tới.

Nói là muốn gặp Hàn cô nương và Tuệ Lan cô nương.”
Lâm Chí Hàn suy nghĩ một chút, nói: “Để người vào đi.”
Tiểu nhị kia vâng lời, chạy ngược ra.

Sau một lúc hắn liền trở lại, theo sau là một nữ nhân tướng mạo đoan trang, y phục hồng phấn nhẹ nhàng.
Tuệ Lan nhìn người tới, mừng rỡ hô: “Diệp tỷ!”
“Tuệ Lan muội muội, Hàn cô nương, Lâm công tử.” Tư Đồ Diệp lễ phép chào hỏi ba người, nói: “Chủ tử nhà ta biết khách điếm bị hư hại, nên bảo ta sang đây đón các nàng sang ở tạm vài ngày.”
Như lại sợ các nàng e ngại khách điếm lộn xộn, Tư Đồ Diệp còn nói thêm: “Trong lâu có một tầng riêng, tách biệt với các tầng còn lại.

Chỗ đó vốn chỉ dành cho chủ nhân cùng khách quý tới ở lại.

Vậy nên mọi người không cần lo lắng.


Đến lối đi cũng là lối đi riêng, nối từ cửa hông đi lên.”
Hàn Tuyết Âm suy nghĩ một chút, lại nhìn tới người đang bất tỉnh nhân sự kia.

Cuối cùng nàng liền đồng ý: “Vậy làm phiền Diệp cô nương rồi.”
Lâm Chí Hàn cũng theo sau nàng nói: “Phiền cô nương chiếu cố đại sư tỷ của ta.

Sau này có dịp, tại hạ nhất định sẽ tự thân hậu tạ cô nương cùng chủ tử.”
“Đều là chuyện nên làm.” Nói rồi Tư Đồ Diệp liền đi trước dẫn đường.
Nàng dẫn ba người kia quẹo đông quẹo tây, cuối cùng dừng trước một tòa lầu ba tầng.

Ngay trước cửa có treo bản Thanh Uyển lâu.

Cũng chính là nơi mà Hàn Tuyết Âm và Hại Thiên Thu đến lúc sáng.
Tư Đồ Diệp dẫn các nàng đi vào một con hẻm nhỏ bên tay phải.

A Trúc cô nương từ lâu đã đứng đợi trước cửa nhỏ.

Nhìn thấy người tới là người lúc sáng, nàng cũng không khỏi mỉm cười, chắp tay thi lễ.
Lúc sáng không nhìn kỹ, hiện giờ Hàn Tuyết Âm mới có dịp kỹ lưỡng quan sát nơi này.

Bên trong được bài trí vô cùng xinh đẹp diễm lệ, nhưng một chút cũng không mang vẻ dâʍ ɖu͙ƈ.

Thanh Uyển lâu được xây dựng theo lối thông tầng, các dãy nhà bao xung quanh đại sảnh.

Từ tằng của các nàng nhìn xuống, liền có thể thấy rõ ràng toàn bộ cảnh sắc bên dưới.
Tư Đồ Diệp dẫn các nàng vào một căn phòng lớn.

Đồ đạc trong phòng đã được sắp xếp chỉnh tề từ sớm.

Đến cả chăn nệm cũng được hoàn toàn thay mới.
A Trúc cho người đem lên nước nóng, đặt vào trong tịnh phòng bên phải.

Sau lại đem tới một hộp thuốc, bên trong có đủ loại dược liệu thượng hạng.

Chuẩn bị xong hết thảy, lúc này nàng mới cùng Tư Đồ Diệp lui ra ngoài, lưu lại một mình Tuệ Lan chăm sóc hai người kia.
Tuệ Lan trước kiểm tra nhiệt độ nước, rồi mới cẩn thận lột sạch Hại Thiên Thu, cho vào trong thùng tắm.
Hàn Tuyết Âm thấy nàng bận bịu, cũng sắn tay áo qua giúp một tay.

Hai người các nàng đem Hại Thiên Thu lăn qua lăn lại, rồi lại chà chà tới mức bóng loáng thơm tho.
Mà suốt cả quá trình đó, người kia cũng không hề có một tia phản ứng nào.

Hoàn toàn giống như một cái xác chết, mặc người lăn lộn.
Xử lý xong Hại Thiên Thu, đem nàng đặt lên giường mềm, lúc này Tuệ Lan mới nhìn tới Hàn Tuyết Âm.

Ánh mắt của nàng như hổ đói nhìn chằm chằm, khiến cho Hàn Tuyết Âm cũng không tự chủ được mà giật mình một cái.
Tuệ Lan không nói hai lời, đem Hàn Tuyết Âm lột sạch luôn.

Nàng thay Hàn Tuyết Âm chà rửa một phen, lại giúp nàng ấy chăm sóc vết thương chi chít trên người.

Cuối cùng là cưỡng ép luôn Hàn Tuyết Âm lên giường ngủ.
Hàn Tuyết Âm nhiều lần cũng muốn nói không cần phiền phức như vậy.

Nhưng mỗi lần nhìn đến ánh mắt nóng rực của nàng thì liền tự giác nén lại.

Nói đi cũng phải nói lại, nàng quả thật cũng mệt mỏi vô cùng.

Đến cả khí lực động tay động chân cũng không có.

Vừa hay giường được chuẩn bị cho các nàng vừa êm vừa lớn, hai người nằm cùng một giường cũng còn rộng.

Hàn Tuyết Âm lần này vừa chạm vào gối, rất nhanh cũng phải chìm vào mộng đẹp.
Tuệ Lan nhìn hai người kia sạch sẽ thơm tho, yên tĩnh ngủ, lúc này mới hài lòng thở một hơi.

Nàng lấy tay áo thấm mồ hôi, sau lại huân chút hương an thần.

Lúc này, nàng mới nhẹ nhàng đi ra, khép cửa lại, nhường cho hai người bên trong an tĩnh ngủ.
———————-
Tác giả: tui có nên đăng truyện trên facebook ko? 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.