Bạn đang đọc Thiên Địa Quyết – Chương 38
Chương 38
Mỹ Nhân Như Núi Tuyết.
Dịch: Túy Thư Cư Sĩ (A Túy)
Biên: xitrumscn (A Trùm)
Nguồn: Banlonghoi
Đây là lần đầu tiên Thiên Vũ biết được đầy đủ về Tâm Hỏa như thế, khiến gã vô cùng cao hứng. Truyện “Thiên Địa Quyết ” được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Thêm vào đó, để kiếm tiền, Thiên Vũ đã có quyết định, sau mấy ngày nữa sẽ lựa dịp tối trời, đi tới Ác Lang Cốc một phen. Vị trí của Cốc gã đã hỏi rõ ràng, hi vọng đến lúc ấy, diệt được vài con sói mà đổi lấy ngân tệ.
Hiện tại, gã đã rèn luyện được cơ bản của Thiên Lang Trảm. Bây giờ chỉ cần học thêm được bộ Trường đao nữa, thì khi đối mặt với bầy sói đói, cũng có thể nâng cao nhiều hơn lực phòng ngự mà đảm bảo thêm sự an toàn.
Còn về phần nội công tâm pháp, Thiên Vũ lúc này không cách nào có được. Gã chỉ trông mong vào lời hứa của Trịnh Vân, ngày sau sẽ truyền thụ cho gã tâm pháp Hoàng cấp Hạ giai Tam Dương Quyết mà thôi.
Sắp xếp suy nghĩ đâu vào đấy, Thiên Vũ lại hít đất thêm hai trăm lần nữa mới chịu nghỉ ngơi.
Tối hôm nay, gã ngủ rất ngon lành, trong lòng thanh thản nhẹ nhàng không chút vướng mắc. Bởi những hy vọng đã sắp trở thành sự thật, một ngày kia, gã sẽ có cơ hội ngoi lên mà hãnh diện với đời. Truyện “Thiên Địa Quyết ” được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Trong trái tim người tuổi trẻ, lúc nào cũng tràn ngập ước mơ. Trong giấc mơ của người niên thiếu, bao giờ cũng ăm ắp mộng đẹp.
Mười bảy tuổi, Thiên Vũ đã sớm từng trải phong ba bão táp của đời người. Nhưng hằn sâu trong tâm tư gã, vẫn là những ước mơ và khát khao cháy bỏng của một thời trai trẻ hồn nhiên.
***
Cuộc sống không thể tĩnh lặng mãi. Cuối cùng cũng có những chuyển động mới xảy ra.
Ba ngày sau khi Thiên Vũ trở về từ chợ đêm, Tổ ba mươi hai bỗng dưng đông đúc lạ. Điểm danh đã lên tới bảy mươi người.
Sáng giờ Thìn hôm đó, gã lẫn trong nhóm người cũ, tò mò nhìn những đệ tử xa lạ, lòng âm thầm cảnh giác.
Trịnh lão sư lúc này đang đứng trước đội ngũ, nhìn chăm chăm vào hai người trong đám đệ tử mới gia nhập của Tổ ba mươi hai, thần sắc kì lạ vô cùng.
Hai người này một nam một nữ. Nam tầm mười bảy mười tám, khá điển trai, cao ngang Thiên Vũ, trên mặt lúc nào cũng ẩn hiện một nụ cười thần bí.
Hắn tuy mặc áo xám dành cho đệ tử nhập môn, nhưng toàn thân lại toát ra vẻ điềm tĩnh thâm trầm, pha chút thong dong tiêu sái, tạo cho người khác một cảm giác không hề đơn giản.
Hắn tên là Chu Anh Kiệt, mười tám tuổi, là con cháu chính thống của nhà họ Chu, một trong tam đại gia tộc tại trấn Thiết Thạch. Có thể nói, trong những đệ tử của Tổ ba mươi hai này, hắn đã xếp vào một trong mười người có lai lịch hiển hách nhất.
Cô gái còn lại, cũng mặc áo xanh, mày liễu mắt phượng, da thịt ngà ngọc, song nhãn như trứng bồ câu, đen láy trong veo, nhưng tràn đầy ngạo khí, toàn thân mơ hồ tỏa ra một cảm giác vô cùng lạnh lẽo. xem tại
Thiếu nữ áo xanh ngũ quan tinh xảo, xinh đẹp mê người, thân hình mảnh khảnh, ngực nở mông tròn, đường cong lả lướt. Thật xứng đáng được gọi là đại mỹ nữ câu hồn hấp phách người ta.
Nàng chừng mười sáu, mười bảy, vận một bộ áo quần vừa vặn ôm sát lấy thân thể, phơi bày toàn bộ những khu vực lồi lõm, đồi núi trập trùng. Đứng giữa đám đệ tử, như thiên nga lọt giữa bầy gà, cao quí khác biệt hoàn toàn, mà nàng cũng có vẻ chẳng thèm để mắt đến bất kỳ người nào khác xung quanh.
Thiên Vũ lúc này đứng sau thiếu nữ, cho nên chỉ có thể nhìn được dáng lưng yêu kiều mà thôi. Trong lòng gã lúc này ngạc nhiên và kinh hãi vô cùng. Bởi trong Tổ ba mươi hai, từ lúc gã gia nhập đến nay đã hơn hai mươi ngày, chưa từng thấy bóng dáng một nữ nhân nào.
Theo sự hiểu biết của Thiên Vũ, thì số chị em tại Phân đường Thiết Thạch rất là ít ỏi. Gã đã từng nhìn thấy vài người, nhưng đa số vai u thịt bắp, mặt mày thô kệch, nào có chút gì tỏ ra nữ tính gợi tình đâu.
Mà hôm nay, thiếu nữ này đột ngột xuất hiện, sờ sờ đứng đó, đã làm cho gã phải phá vỡ nhận thức của mình từ trước tới nay, đồng thời cũng khiến gã nảy sinh lòng hiếu kỳ không ít.
Nhìn một hồi, gã lại phát hiện một chuyện tình rất kỳ lạ. Thành viên trong Tổ ba mươi hai này, đến chín phần là nhìn chăm chú về phía trước, không có bất kỳ ai ngang ngửa nhìn về thiếu nữ kia một cái, chính xác là dường như không dám nhìn.
Thiên Vũ lại một lần nữa kinh ngạc. Cô gái kia tuy có vẻ lạnh lùng xa cách một chút, nhưng rõ ràng là rất xinh đẹp, thân hình nảy nở hấp dẫn như thế, tuyết đối là một mỹ nữ hiếm thấy. Vậy mà vì sao đám người này tỏ vẻ như gặp phải rắn rết mà tránh xa đến lạ?
Trịnh Vân nhìn hai người nọ một lúc, sau đó ra những mệnh lệnh đơn giản, bảo mọi người tập luyện, rồi giải tán đám đông.
Đến lúc này, xung quanh Chu Anh Kiệt, đã xúm đen xúm đỏ một đám, xum xoe nịnh bợ, cười nói cầu tài.
Còn thiếu nữ vẫn lạnh lùng vô cảm. Nghe hiệu lệnh giải tán thì quay người bước đi, khi nàng ta ngang qua Thiên Vũ, thoáng dừng một bước chân, lạnh lùng trừng mắt với gã, hừ nhạt một tiếng rồi tiếp tục rời đi.
Thiên Vũ ngạc nhiên, ngơ ngác đứng một chỗ. Gã không hiểu mình trêu chọc vị mỹ nữ này khi nào, mà chưa gì đã bị nàng ta dùng thái độ lạnh lùng ác cảm đến thế đối đãi?
Trịnh Vân đi tới gần Thiên Vũ, thấp giọng nói: “Con bé ấy là Nguyệt Hiểu Nhã, ngươi ngàn vạn lần không được trêu chọc đến nó. Nhớ kỹ đó!”
Thiên Vũ quay đầu nhìn Trịnh Vân tò mò: “Nàng ta mới rồi trừng mắt hừ lạnh với đệ tử, không biết là có ý gì nữa. Đệ tử trước giờ chưa từng trên chọc nàng ta mà!?”
Trịnh Vân cười khó hiểu, rồi thở dài: “Sau này ngươi sẽ biết thôi. Bây giờ đi nào, hôm nay sư phụ sẽ dạy ngươi mười hai thức Trường Đao cuối cùng của bộ Thiên Lang Trảm. Chiều ngươi luyện lực, cố gắng gia tăng thêm sức bộc phát nữa đi.”
Thiên Vũ ứng tiếng, đi theo Trịnh Vân đến bãi đất trống sau nhà ăn. Bắt đầu chăm chú học tập mười hai thức Trường Đao này.
Thanh Trường đao trong tay Thiên Vũ cầm gồm có hai phần. Lưỡi đao dài chừng một thước tám, chuôi đao dài ba thước. Khi múa lên tỏa ra khí thế sắc bén vô cùng, mang hơi hướm không gì có thể cản phá.
Hai ngày trước, gã đã học xong hai mươi bốn thức Đoản đao, khiến cho bây giờ khi tiếp thu mười hai thức Trường đao này khá là dễ dàng.
Cứ như thế, buổi sáng Thiên Vũ luyện đao, chiều lao vào luyện lực. Lực lượng đôi tay gã lúc này đã khá mạnh mẽ, có thể mỗi tay xách một thùng quặng chạy một mạch không nghỉ từ sân quặng tới kho hàng. Hít một hơi thật sâu, thì gã có thể chạy năm lượt như thế.
Trịnh Vân hết sức vui mừng. Cảm giác Thiên Vũ này quả thật là một khối ngọc đáng được rèn giũa. Tập luyện không có sự hỗ trợ của đan dược cũng đạt được thành tích như vậy, mặc dù chưa thể gọi là kỳ tài tuyệt thế gì, nhưng cũng là một sự lựa chọn cực tốt. Trong Tổ ba mươi hai, gã thừa sức được xem như là một đệ tử ưu tú.
Chớp mắt đã đến trưa, Thiên Vũ cũng đã học thuộc mươi hai thức Trường đao của bộ Thiên Lang Trảm. Gã âm thầm so sánh đúc kết sự khác biệt giữa hai loại đao pháp, từ đó rút ra không ít tinh túy và ích lợi. Truyện “Thiên Địa Quyết ” được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Trưa hôm đó, gã lại gặp Chu Anh Kiệt trong phòng ăn, ngay lập tức đã như chim sợ cành cong mà tỏ ra đề phòng cảnh giác.
Nhìn thấy bộ dạng của Thiên Vũ, Chu Anh Kiệt cười dài: “Không cần phải như vậy đâu. Ta sao lại giống với Tiêu Nguyên Quân chứ! Nhưng mà ngươi cũng khá lợi hại nhỉ, dám mượn tay Trịnh Vân mà trừng trị hắn, khiến cho rất nhiều người đến giờ vẫn chưa tin đó là sự thật. Ha ha!”
Thiên Vũ trầm giọng: “Chỉ tại y gieo gió gặt bão mà thôi!”
Chu Anh Kiệt cười nhạt, liếc nhìn đám đệ tử xung quanh, thản nhiên nói: “Đừng có tỏ thái độ xa lánh đó với ta chứ. Ngồi xuống đây, nói chuyện một chút đi!”
Thiên Vũ ngần ngừ một lát, đành ngồi xuống rồi hỏi: “Ngươi muốn nói chuyện gì chứ?”
Chu Anh Kiệt bình thản: “Nói chuyện ngươi trước đi, rồi ta kể chuyện ta sau, như vậy là được, không hại gì hả?”
Thiên Vũ từ chối: “Ta không quyền không lực, đơn thân thế cô, lại chẳng gia cảnh phía sau, có gì đáng cho người quan tâm chứ?”
Chu Anh Kiệt cười cười: “Đó là trước đây thôi. Sau khi ngươi giáo huấn Tiêu Nguyên Quân, tại Phân đường Thiết Thạch này, đã trở thành một người nổi tiếng rồi!”
Thiên Vũ tự giễu: “Nổi danh như vậy, chỉ đem tới cho ta thêm nhiều phiền phức và nguy hiểm mà thôi!”
Chu Anh Kiệt gật gật đầu: “Ngươi rất thông mình đấy, có thể hiểu rõ việc này như vậy!”
Thiên Vũ nhìn thẳng vào mặt Chu Anh Kiệt, hỏi nhanh: “Ngươi tới tìm gặp ta, không phải để nói mấy chuyện này chứ!?”