Đọc truyện Thiên Di FULL – Chương 20: Đông Viện
Trên đài cao, ba người đang ngồi đó.
Người ngoài cùng bên trái mặc bộ y phục màu xám nhạt, tầm ba bốn mươi tuổi, hàng mày xếch cao, thần sắc nghiêm nghị quan sát thí sinh vừa bước tới.
Sau khi tên đệ tử đặt tay lên Tinh Linh Cầu ngay trước mắt, lão nhân mặt không biểu cảm cúi đầu, gạch một nét dài trên quyển sổ danh sách.
Thử thách không thông qua, tên đệ tử ủ rũ đi xuống, trên mặt hiện rõ vẻ thất vọng.
“Xem ra khảo thí không phải dễ dàng.
Có vẻ là căn cứ vào số tuổi, hồn lực và tinh thần lực của người ứng tuyển, nếu như nổi bật so với đệ tử cùng lứa mới coi là đủ tư cách”.
Sở Ngân sau một hồi quan sát, chậm rãi mở miệng.
“Không sai.” Mặc Chiêu gật đầu, giọng nói pha vài phần chế giễu:”Cũng không phải tự nhiên mà việc gia nhập Học Viện Đế Đô này trở thành mong ước của tất cả ma pháp sư và kiếm sư trên đại lục.
Có điều, quy tụ nhân tài về đây hết, không phải là ôm ý muốn độc chiếm quá mức sao?”
Lời này vừa dứt, không biết là ai trong đám người ngạc nhiên “Ồ” lên một tiếng, mấy người xung quanh đồng loạt nhao nhao.
“Nhìn kìa nhìn kìa, đó không phải là Triệu Công Tử sao?!”
“Là thật đó! Triệu công tử thế nhưng tự mình đến xem tuyển chọn.”
“Ngươi nhìn xem.
Quả không hổ danh đệ nhất mĩ nam ở đế đô, ngay cả mặc y phục đen cũng đẹp như vậy.”
Người vừa tới khiến không khí náo nhiệt hẳn, tiếng bàn tán xôn xao gần như phủ đầy cả sân trước của đế đô học viện.
Mặc Chiêu nghe vậy thì tò mò ngẩng đầu, qua lớp sa mỏng, một bóng người cao lớn ngay lập tức lọt vào tầm mắt.
Y phục thuần một màu đen tuyền, tay áo và vạt áo thêu hoa văn sống động viền chỉ bạc, mái tóc đen dài được buộc hờ, hòa với nền đen của y phục, từ trên người y đem đến một cảm giác kiêu ngạo mãnh liệt đến mức khiến người đối diện không dám nhìn thẳng.
Gương mặt góc cạnh, sống mũi cao thẳng, hàng mày đậm sắc, ngũ quan hài hòa đến mức giống như được tạc khắc hoàn hảo.
Đệ nhất mỹ nam ở thành đô, xem ra không phải là hư danh.
Trước mắt Mặc Chiêu không hiểu sao tối om, một bàn tay không biết từ lúc nào đã vươn ra qua lớp sa che khuất tầm mắt nàng, kèm theo ngữ điệu như ra lệnh, sặc mùi ghét bỏ:”Không cho nhìn!”
Mặc Chiêu không cần đoán cũng biết là ai, bất đắc dĩ gạt bàn tay trên mắt xuống.
Nàng nhàn nhạt đảo mắt qua người vừa tới một lần nữa, nhẹ nhàng khẳng định:”Đệ không thích hắn.”
Tên Triệu công tử này tuy rằng rất đẹp, Mặc Chiêu đối với gương mặt y cũng có vài phần thưởng thức.
Thế nhưng nghe nói, Triệu công tử là nhi tử tâm đắc nhất của tứ trưởng lão, chỉ mới mười tám tuổi đã là một kiếm sư, là vị thiên tài nổi danh ở Đông Phong Quốc.
Mà tứ trưởng lão phụ thân y là một trong bốn trưởng lão của học viện, cũng là một thành viên của thánh môn.
Nếu đã là người của thánh môn, dù dung mạo y có hoàn hảo hơn nữa, Mặc Chiêu cũng có thể tự động loại bỏ y ngoài mắt.
Sở Diêm còn chưa kịp mở miệng nói, Sở Ngân đã vỗ nhẹ vào vai Mặc Chiêu, khẽ nhắc:”Tới đệ rồi kìa.”
Mặc Chiêu gật đầu, từ tốn cởi bỏ mũ sa, từng bước đi lên đài cao.
Thời khắc mũ sa bỏ xuống, mấy đệ tử đứng gần đó theo bản năng liếc mắt nhìn qua, ngắm nhìn dung mạo của Mặc Chiêu trong gang tấc, đồng loạt ngơ ngẩn.
Người người nhìn nhau, thế rồi tiếng ồn ã trong thoáng chốc im bặt, chỉ còn tiếng bước chân khe khẽ của Mặc Chiêu và gió bụi xào xạc chạy vụt qua kẽ lá.
Mặt trời đã lên cao, ánh nắng soi rọi nơi người đứng, nhẹ vuốt qua tóc mềm, chỉ một âm thanh khi lá rụng cũng đủ làm rung động bầu không khí ấy.
Có vài người nhìn theo bóng lưng của Mặc Chiêu, lại không nhịn được hướng mắt tới dung nhan hoàn mỹ của Triệu công tử, muốn so sánh thử, lại chợt có cảm giác không thể so sánh được.
Hai người này, một người cao lớn tuấn dật, một người phong tư thanh nhã, y hệt hai thái cực cách biệt, đặt cạnh nhau như mây như nước, đều khiến người ta trầm trồ.
Dung mạo như thiên tiên, công tử này là từ đâu mà tới?
Mặc Chiêu nào biết mấy trăn trở vẩn vơ của người lạ, đi tới trước mặt bàn thì dừng lại, khóe môi kéo ra một nụ cười nhạt.
Người ngồi bên phải nhìn Mặc Chiêu một lúc, cũng thoáng sững người, một lúc sau mới hỏi:”Ngươi tên là gì? Bao nhiêu tuổi?”
“Mặc Chiêu.
Mười sáu tuổi”.
“Được.
Bây giờ bắt đầu khảo nghiệm.
Đặt tay lên Tinh Linh Cầu đi.”
Mặc Chiêu y lời, hai bàn tay thon dài đặt nhẹ lên quả cầu thủy tinh đặt trên mặt bàn, chầm chậm rũ xuống mi mắt.
Chẳng mấy chốc, từ trên quả cầu phát ra hai luồng ánh sáng chói mắt, màu đỏ tượng trưng cho hỏa nguyên tố, màu xám tượng trưng cho phong nguyên tố, hai luồng ánh sáng rực rỡ trên Tinh Linh Cầu chiếu vào mắt của tất cả những người có mặt ở đó.
Người ngồi ngay chính giữa, cũng chính là đại trưởng lão hơi biến sắc mặt, không đợi đến khi Mặc Chiêu bỏ tay xuống đã nắm lấy bàn tay của nàng.
Mặc Chiêu hiểu rằng đây là khảo nghiệm tinh thần lực, mặt không đổi sắc, tập trung rót xuống tinh thần lực mạnh mẽ vào nơi hai bàn tay tiếp xúc.
Trước khi tới đây, Mặc Chiêu đã cân nhắc rất kĩ.
Để có thể tiếp cận các trưởng lão của học viện, nàng phải trở nên nổi bật trong ngày tuyển chọn, lại không thể quá mức nổi bật khiến người ta nghi ngờ.
Khả năng thu phóng ma pháp của Mặc Chiêu trải qua sáu năm rèn luyện không ngừng đã đạt đến cảnh giới thuần thục, nhờ vào ngọc giới che giấu thực lực, nàng chỉ thả ra hai loại nguyên tố là hỏa và phong nguyên tố trong tất cả bảy loại nguyên tố.
Cái gọi là nổi bật mà không được quá mức nổi bật, ma pháp sư song hệ trình độ trung cấp, thật sự là vừa vặn.
Quả nhiên, đại trưởng lão buông tay Mặc Chiêu, ánh mắt nhìn nàng có vài phần thay đổi, cao giọng tuyên bố:”Mặc Chiêu mười sáu tuổi, ma pháp sư song hệ, hỏa hệ cao cấp, phong hệ trung cấp đỉnh, tinh thần lực tiêu chuẩn.”
Lời này buông ra, không chỉ hai trưởng lão bên cạnh biến sắc mặt, ngay cả mấy đệ tử bên dưới cũng rầm rộ xôn xao.
Ma pháp sư song hệ, là ma pháp sư song hệ đấy, hơn nữa hỏa nguyên tố còn đạt tới cao cấp.
Mười sáu tuổi đã là ma pháp sư cao cấp, đâu chỉ đơn giản là một nhân tài hiếm gặp.
Một kẻ bên dưới trợn trừng mắt, bức xúc gào lên:”Ta nhổ vào! Mặt đã đẹp như thế, lại còn là ma pháp sư song hệ, có để cho người ta sống nữa không chứ!”
Kẻ khác chen vào:”Phong nguyên tố là nguyên tố hiếm gặp thứ hai ngoài nguyên tố ngũ hành, tên mặt trắng này có vận số chó má gì thế!”
“Không biết hắn sẽ chọn ai trong ba vị trưởng lão đây?”
“Mặc Chiêu phải không, làm tốt lắm.
Ta là Lâm Tấn, là đại trưởng lão của học viện Đế đô, người này là nhị trưởng lão và tam trưởng lão.
Không biết ngươi từ đâu tới?”.
Đại trưởng lão Lâm Tấn tự mình đứng lên lần lượt giới thiệu hai người bên cạnh, hiếm khi để lộ nụ cười hiền hòa, trầm giọng hỏi.
“Lâm trưởng lão khen ngợi, vãn bối là đệ tử của Dược Cốc, người giang hồ hay gọi sư phụ là Mặc Lão, trong đệ tử nội môn đứng hàng thứ hai”.
Mặc Chiêu không kiêu ngạo không siểm nịnh, đúng tiêu chuẩn hơi cúi người hành lễ.
Lâm Tấn rất hài lòng về thái độ của người trước mặt, vuốt râu cười đáp:”Thì ra là đệ tử chân truyền của Mặc Vô.
Danh sư xuất cao đồ, haha, danh sư xuất cao đồ.”
Danh sư? Sư phụ mặc dù giỏi giang, thế nhưng tiếng xấu trên thiên hạ thậm chí có thể lấp đầy sông Hoàng Hà rồi.
Khóe mắt Mặc Chiêu giật giật, âm thầm trợn trắng mắt, ngoài mặt vẫn phải giữ một nụ cười thản nhiên.
Hai vị trưởng lão bên cạnh nhìn Lâm Tấn và Mặc Chiêu đối qua đáp lại, trong lòng nổi lên cảnh giác.
Tam trưởng lão thân hình hơi mập, gương mặt có đôi phần phúc hậu, hắng giọng một tiếng rồi chen vào:”Mặc Chiêu, ngươi đã thông qua cuộc khảo nghiệm, hoàn toàn đủ tư cách tham gia học viện.
Ta trước phổ biến trước, trong học viện chúng ta chia làm bốn viện nhỏ, tam trưởng lão ta phụ trách Tây Viện.
Nếu ngươi đến Tây Viện, ta đảm bảo, mỗi tháng cung cấp đủ số dược mà ngươi cần, thêm hai khỏa đan dược ngũ phẩm, tuyệt đối không bạc đãi nhân tài.”
Nhị trưởng lão thoạt nhìn là một người khó tính, vừa nghe thế liền hừ lạnh một tiếng rất nhỏ.
Lão nói:”Mặc Chiêu, ta không vòng vo nữa.
Đệ tử xếp hạng cao trong danh sách tuyển chọn vào học viện sẽ được tự mình lựa chọn lão sư, giữa các viện cuối mỗi năm sẽ có một cuộc tranh đấu.
Đại trưởng lão phụ trách Nam Viện, Bắc Viện là của ta.
Ngươi nói đi, ngươi muốn lựa chọn gia nhập vào viện nào?”
Thiên tài được chào đón ở khắp mọi nơi, học viện Đế Đô cũng không ngoại lệ.
Đúng là các đệ tử có năng lực sẽ được tự mình lựa chọn lão sư, thế nhưng rất hiếm trường hợp các trưởng lão tự mình mở miệng ngỏ ý tranh giành một đệ tử như lúc này.
Mặc Chiêu rũ mi mắt, âm thầm cân nhắc những lời vừa nghe được.
Cuối mỗi năm giữa các viện trong trường học sẽ tổ chức một cuộc thi đấu, hơn nữa theo như nàng quan sát, hình như quan hệ giữa tam trưởng lão và nhị trưởng lão không được tốt lắm.
Thế nhưng Đại trưởng lão là người đứng đầu học viện, nếu như đi theo ông ta, có lẽ sẽ có cơ hội tìm hiểu được nhiều tin tức nhất.
“Chậm đã.”
Một giọng nói trầm thấp đánh gãy dòng duy nghĩ của Mặc Chiêu.
Ai cũng không ngờ tới, chủ nhân của giọng nói này lại chính là Triệu công tử vẫn đang im lặng nãy giờ.
Triệu Tử Khiêm trước tiên cúi người hành lễ với ba vị trưởng lão, như có như không nhìn về phía Mặc Chiêu, sau đó mới nói:”Gia phụ hôm nay không đến được, đã ủy thác cho đệ tử thay người tham gia cuộc tuyển chọn đệ tử.
Trước khi đệ tử đến đây còn nói rõ, người nào được con lựa chọn cũng có nghĩa là gia phụ lựa chọn.
Ba vị trưởng lão, nếu đã vậy, Mặc Chiêu Mặc Công Tử có phải cũng có thể lựa chọn gia nhập Đông Viện hay không?”
Ngữ điệu tuy từ tốn, lời này tuyệt đối không đơn thuần mang theo ý hỏi.
Tam trưởng lão vốn nghĩ Triệu Tử Khiêm xuất hiện cho có lệ, bởi vì từ trước tới giờ ngoài tu luyện, tên này hầu như không để tâm tới bất kì chuyện gì khác.
Không ngờ y lại đột ngột tham gia vào chuyện này, tam trưởng lão nhất thời chợt cảm thấy hơi khó xử:”Chuyện này…”
“Nói không sai.”
Đại trưởng lão gật đầu phân xử:”Tử Khiêm nói không sai.
Mặc Chiêu, bốn sương viện, ngươi muốn lựa chọn viện nào đều do ngươi quyết định.”
Triệu Tử Khiêm bước tới trước mặt Mặc Chiêu thì dừng lại, ngữ điệu không nhanh không chậm:”Trước giới thiệu, ta là Triệu Tử Khiêm, gia phụ là chủ quản ở Đông viện, xếp hàng thứ tư trong bốn vị trưởng lão của Đế Đô.”
Không hiểu sao nhìn vẻ mặt của y lúc này, Mặc Chiêu có cảm giác, dù nàng có đồng ý hay không cũng không thể khiến y vui buồn hờn giận.
Biểu tình không quan tâm ấy ngược lại khiến Mặc Chiêu thích thú.
Nàng xòe quạt, bâng quơ nói:”Trùng hợp, nơi ở của tại hạ ở Dược cốc cũng tên là Đông Viện.”
Nói xong còn mỉm cười:”Triệu công tử, sau này xin chỉ giáo.”
Tam trưởng lão đần mặt, hai vị trưởng lão còn lại cũng tỏ vẻ không vui nhưng không nói gì, phất tay để nàng đi.
Câu vừa rồi hiển nhiên nhằn ám chỉ nàng lựa chọn Đông Viện, vậy thì bọn họ còn nói được gì nữa! Triệu Tử Khiêm nhìn vào đôi mắt sáng như sao của Mặc Chiêu, trong lòng âm thầm giật mình, đưa cho nàng một tấm mộc bài, trên đó khắc duy nhất một chữ “Đông”.
Mặc Chiêu đeo mộc bài vào thắt lưng, xoay người đi tới phía sau Triệu Tử Khiêm, nụ cười trên môi chợt tắt ngấm.
Tiếp đó, Sở Diêm và Sở Ngân đồng thời tham gia khảo nghiệm, một người hỏa hệ cao cấp đỉnh, một người băng hệ cao cấp đỉnh, ba vị trưởng lão nhìn thấy mà chóng mặt.
Đến khi đại trưởng lão hỏi tuổi của hai người Sở Diêm, Mặc Chiêu nghe thấy, suýt chút thì bật cười, một đôi mắt hồ ly giảo hoạt híp lại giấu sau cánh quạt.
Ở Đế Đô học viện mặc dù có không ít công tử thế gia, ấy vậy vẫn đặt ra quy định, mỗi người chỉ được mang theo hai hầu cận, hai hầu cận này không được ghi tên trong danh sách, ăn ở chi tiêu học viện đều không chịu trách nhiệm lo liệu.
Vì hai tỷ đệ Võng Dao ngoài ý muốn đồng hành, vậy nên Sở Diêm và Sở Ngân đành phải tự mình tham gia tuyển chọn.
Mặc Chiêu đã lựa chọn Đông Viện, hiển nhiên hai người bọn họ không cần do dự đều lựa chọn Đông Viện, chẳng nói chẳng rằng cầm lấy mộc bài, đi tới sau lưng Mặc Chiêu.
Ba vị trưởng lão còn chưa kịp nói gì, không thể tin quay sang nhìn Triệu Tử Khiêm cũng đang ngạc nhiên và Mặc Chiêu đang giả bộ nhìn trời nhìn đất.
Vốn cứ tưởng lão tứ không đến, bao nhiêu nhân tài có thể lôi kéo về viện của mình, không ngờ lại là cái Đông Viện nho nhỏ được hưởng lợi hết! Mười sáu mười bảy tuổi đã là ma pháp sư cao cấp đỉnh, sắp tới đại ma pháp sư, một người còn là ma pháp sư song hệ, ba người này có thành tích tốt nhất từ khi tuyển chọn đến giờ.
Bốn viện âm thầm giao tranh mấy chục năm, nhân tài bậc này mất cho viện khác không thể không nói là tiếc nuối lớn nhất.
Vòng Dực, Võng Dao thành thật đứng sau lưng Mặc Chiêu.
Sở Diêm ghé vào tai Mặc Chiêu, đắc ý nói nhỏ:”Điều chỉnh có đúng ý đệ không?”
Thượng cổ thần thú, thực lực đâu chỉ tương xứng với ma pháp sư cao cấp nho nhỏ chứ.
Mặc Chiêu đảo mắt qua sườn mặt nghiêng của Triệu Tử Khiêm, hứng trí đáp:”Đợi đến khi huynh trở về dung mạo thật, đệ lập tức mua cho huynh một bộ y phục đen, chắc chắn mặc lên đẹp hơn tên họ Triệu này gấp trăm lần.”