Đọc truyện Thiên Di FULL – Chương 19: Ta Thích Phô Trương Đấy
Một đêm không mộng mị.
Hai người Sở Ngân, Sở Diêm đã dậy từ sáng sớm, tính tình Mặc Chiêu khi rời giường thế nào hai người rõ hơn ai hết, đương nhiên sẽ không chủ động đánh thức nàng.
Mặc dù biết rõ bất cứ lúc nào cũng có thể có người đuổi tới, cả hai lại vô cùng lười nhác nằm trên giường, thoải mái ngắm nhìn gương mặt nghiêng say ngủ của Mặc Chiêu.
Quả thực là nhàn nhã như ở nhà.
Đến khi Mặc Chiêu tỉnh dậy, thứ đầu tiên nhìn thấy là vạt áo rộng mở của Sở Diêm và một phần lồng ngực trắng như tuyết lấp ló sau vạt áo.
Mặc Chiêu híp mắt, nhìn chăm chú một lúc lâu, Sở Diêm có vẻ rất thích ý, phối hợp phóng điện, nhướng nhướng đôi lông mày gần như kéo dài đến tóc mai
Mặc Chiêu quay đầu sang bên kia, Sở Ngân lập tức tươi cười như gió xuân, cặp mặt phượng hẹp dài giờ tràn ngập phong tình.
Sáng sớm dùng sắc dụ còn không sợ nàng bị nghẹn chết.
Mặc Chiêu đè xuống bàn tay đang chuẩn bị trộm hương, cười bảo:”Ngân Tử, A Diêm.
Sớm!”
Sở Diêm buồn cười nhéo mũi nàng:”Còn sớm à! Ngủ nữa là đến trưa đấy”.
Sở Ngân ngồi dậy, một tay vuốt tóc Mặc Chiêu, một tay chỉ tay ra ngoài cửa:”Hai người kia đã chờ lâu lắm rồi đấy.
Có muốn gặp không?”
Hai người kia là ai, Mặc Chiêu đương nhiên không cần hỏi cũng biết.
Nàng nghĩ một lúc rồi gật đầu, vùng người bật dậy.
Ba người súc miệng rửa mặt xong xuôi, Mặc Chiêu ngồi trên bàn, Sở Diêm yên vị đứng một bên, Mặc Chiêu nhìn thấy mà suýt chút phì cười, mở miệng trêu:”Xem huynh kìa, hầu cận gì mà sáng sớm còn quyến rũ chủ tử thế, bây giờ lại thành thật thế kia.”
“Ở trong cốc, muội ở một mình quen rồi, sợ rằng đột nhiên có người bên cạnh khiến người ta nghi ngờ mới lấy thân phận ấy.
Sư phụ cũng đã nói là người tìm về để bảo vệ muội, chúng ta xem như từ người xa lạ trở thành bằng hữu, giờ chuyện đóng giả này cũng đâu cần nữa chứ.”
Lời Mặc Chiêu nói cũng có lý, Sở Diêm dứt khoát ngồi xuống bên cạnh nàng.
Sở Ngân không nói gì, chậm rãi đi ra mở cửa.
Người đợi ở bên ngoài, không phải ai khác chính là hai tỷ đệ họ Võng.
Võng Dao vẫn mặc y phục như hôm qua, y phục Võng Dực đã bị kẻ kia xé cho rách toạc, trên người hiện tại đành mặc bộ bạch y của Mặc Chiêu để lại, vẻ rộng rãi khiến y mang theo vài phần yếu ớt.
Hai người khi thấy Sở Ngân và Sở Diêm trong phòng thì thoáng ngạc nhiên, cũng không dám mở miệng thắc mắc, càng không dám để lộ nét mặt.
Sở Ngân trước gọi tiểu nhị đem đến một bình trà và vài món ăn nhẹ.
Mặc Chiêu thấy hơi nhạt miệng, nhón một miếng bánh hoa quế lên nếm thử, Sở Ngân ngồi bên cạnh thay nàng châm một chung trà.
Không khí hòa hợp giữa ba người Mặc Chiêu khiến hai tỷ đệ họ Võng không biết phải nói gì mới tốt.
Mấy lời đã chuẩn bị sẵn trước gương mặt lạnh nhạt của Mặc Chiêu cũng trở nên vô dụng.
Ngón tay thon dài của Mặc Chiêu vân vê chén trà, hương trà thơm vừa phải, vị lại lạt, là loại trà bình thường, thậm chí không phải loại trà ngon chứ đừng nói đến thượng hạng.
Mặt mày Mặc Chiêu không lộ nhiều biểu cảm, cặp mắt thanh tú sạch sẽ đảo qua vẻ do dự trên mặt Võng Dao, bâng quơ hỏi:”Đã ăn sáng chưa?”
Võng Dao hơi bất ngờ, ngây ra một hồi rồi lắc đầu.
Hai người bọn họ có lẽ lo sợ Mặc Chiêu sẽ rời đi không báo trước, từ tờ mờ sáng đã chạy tới đây, chỉ kịp sửa sang lại y phục cho gọn gàng, đâu kịp dùng thiện sớm.
Mặc Chiêu “À” một tiếng, cũng không mở miệng mời hai người xuống ăn cùng.
Sở Ngân lấy xuống miếng bánh hoa quế thứ năm nàng chuẩn bị cho vào miệng, lại gắp vào bát nàng một miếng bánh hạt sen rất nhạt, nghiêm mặt nhắc:”Sáng sớm đã ăn nhiều đồ ngọt, không tốt”.
Mặc Chiêu vốn ưa ngọt, ngày xưa khi còn ở Dược cốc thường xuyên chạy tới chạy lui nhờ Nhan Nặc làm các loại bánh hoa quế, bánh nhân đậu đỏ, đậu xanh và kẹo mạch nha cho nàng ăn.
Giờ bị Sở Ngân cướp đồ ăn cũng không thể phản bác, đành phải ngước đôi mắt lúng liếng, chẹp chẹp cái miệng nhỏ tỏ ý vẫn còn thèm, muốn ăn nữa.
Bộ dáng này của nàng đáng yêu hết sức, Sở Ngân không chống cự nổi, đành gắp cho nàng một miếng bánh hoa quế, khẽ dặn:”Miếng cuối đấy nhé!”
Mặc Chiêu gật đầu như mổ thóc, hài lòng cho miếng bánh vào miệng, tao nhã nhai.
Thái độ của Mặc Chiêu hôm nay hết sức tùy ý, không còn hung dữ đe dọa Võng Dực như hôm qua, còn thiếu bớt vài phần nhiệt tình, vào trong mắt Võng Dao là không mặn không nhạt, vừa đủ khiến cho nàng khó xử.
Tầm mắt Võng Dực dời khỏi vụn bánh sót trên miệng Mặc Chiêu, bỗng cảm thấy như ngay ngoài sân viện cũng có trồng vài cây hoa quế, thơm đến ngát lòng.
Võng Dao thấy cứ thế này không ổn, vội nói:”Bát hoàng tử, tỷ đệ chúng ta có chuyện muốn nói.”
Mặc Chiêu cầm lấy khăn tay lau miệng, từ tốn sửa lại:”Ta không phải bát hoàng tử.
Dùng thân phận ấy cũng là để cứu ngươi thôi.
Gọi ta Mặc Chiêu là được.”
Võng Dực và Võng Dao nhìn nhau, đồng loạt bước tới gần, khuỵ người quỳ xuống, không theo lời Mặc Chiêu mà run rẩy khẽ gọi.
“…Chủ tử!”
Mặc Chiêu không còn bối rối trước hành động này như hôm qua, thong thả xoay chén trà trên tay, không nhìn hai người họ mà hỏi:”Chủ tử? Ta nhớ rằng chưa từng thu nhận hai người mà.”
Nghe lời này, cả người Võng Dao thoáng run lên.
Võng Dực nắm tay tỷ tỷ, gấp gáp nói:”Chủ…!Mặc công tử, hai tỷ đệ chúng ta là do người cứu về, ơn cứu mạng Võng Dực xin ghi tạc trong lòng.
Tỷ tỷ và ta giờ đã không còn nhà để về, nơi lẩn trốn khi trước cũng đã không còn an toàn nữa.
Công tử từ bi, có thể để chúng ta hầu hạ bên cạnh người”.
“Nếu các người cần một nơi an toàn, khi về tới Đông Phong, ta có thể chuẩn bị cho hai người.
Thậm chí là bạc….”.
Mặc Chiêu thản nhiên ngắt lời.
“Công tử!”.
Võng Dực gọi to một tiếng, vẫn quỳ, lê hai đầu gối đến gần Mặc Chiêu hơn, giọng nói đã có vài phần kích động:”Công tử.
Sau khi được ngài cứu, chúng ta đã thề sẽ đi theo người.
Công tử, làm nô tài cũng được nha hoàn cũng được, chúng ta tuyệt đối không oán trách.
Chỉ mong có thể theo người.”
Võng Dao dập mạnh đầu, thấp giọng van nài:”Ta biết nấu nướng, biết đàn hát, không ngại khổ ngại khó, dọc đường đi có thể chăm sóc cho ngài.
Công tử, người thu nhận chúng ta đi!”
Hai người trước mặt thi nhau dập đầu, tiếng vang rất lớn, chẳng mấy chốc cái trán đã sưng đỏ.
Không phải Mặc Chiêu vô tình, mà chuyện này là chuyện hệ trọng, không phải nói đồng ý là đồng ý.
Nàng nhấp một ngụm trà, ngẩng lên gương mặt điềm tĩnh, nói:”Lần này về Đông Phong Quốc, không phải là đi chơi, ta có chuyện vô cùng quan trọng.
Đại sự không phải nói chơi.
Hai người các ngươi, chớ trách ta nói thẳng, chúng ta chỉ là người qua đường, đừng nói tới tin tưởng, ta ngay cả tính tình hai người thế nào ta cũng không tường tận.
Hai người không nghĩ, bất kì ai mang trong mình việc lớn, dẫn theo hai người xa lạ đều là điều không an toàn sao?”
Tiếng dập đầu đột ngột dừng lại.
Hai tỷ đệ họ Võng há mồm định nói, cuối cùng bối rối nhìn nhau, đồng thời ngậm chặt miệng.
Không phải vì Mặc Chiêu nói không đúng, mà là do Mặc Chiêu nói quá đúng, thậm chí là không sai một từ nào.
Cứu người là một chuyện, mang người đi theo lại là môt chuyện khác.
Thử hỏi, thân mang việc lớn, ai lại nguyện ý đem theo một hai kẻ không rõ lai lịch bên mình.
Nói xong câu này, Mặc Chiêu nhàn nhã ăn điểm tâm, Sở Ngân đối với người khác vốn lạnh lùng xa cách, Sở Diêm thì khỏi phải nói, từ đêm qua tới giờ với Võng Dực vẫn còn âm thầm oán giận.
Sự im lặng đến bức bối này không hề ảnh hưởng đến tâm tình của Mặc Chiêu, nàng là đang cho hai người trước mặt một thời gian suy xét.
Một hồi sau, Võng Dực đang cúi đầu đột ngẩng cao, tròng mắt màu tím xẹt qua tia sáng.
Y cao giọng, lại dập đầu:”Công tử, xin ban cho chúng ta một viên độc dược.”
Hai mắt Võng Dực sáng quắc, không những không hề bị chủ ý kì lạ vừa nảy ra này hù dọa, khóe môi còn cong lên vui vẻ:”Cuối mỗi tháng, nếu chúng ta không an phận, không làm tròn bổn phận, người có thể không đưa thuốc giải, hai chúng ta tuyệt đối sẽ không oán trách nửa lời.”
“Ngươi cũng nghĩ như vậy?”.
Sau một chốc kinh ngạc, Mặc Chiêu quay sang nhìn Võng Dao.
Võng Dao không chút do dự gật đầu, gương mặt nhợt nhạt cũng xuất hiện nét cười:”Mong công tử tin tưởng, chúng ta tuyệt đối là thật lòng.”
Đem tính mạng mình ra làm điều kiện để đảm bảo, như vậy liệu đã đủ chân thành?
“Đứng dậy đi”.
Mặc Chiêu gõ gõ ngón tay chỉ vào hai chỗ trống đối diện, cười bảo:”Độc dược thì không cần, nhưng thiện sáng nhất định phải dùng.”
Hai tỷ đệ họ Võng vì nụ cười tươi tắn tuyệt đẹp trước mặt mà ngây ngẩn.
Thế này…!thế này là chấp nhận rồi phải không?
“Không muốn à?”.
Mặc Chiêu nhân lúc Sở Ngân không để ý nhón thêm một miếng bánh bỏ vào miệng, cười cười:”Không tệ đâu.”
Sở Diêm nhìn Võng Dực, nghĩ tới về sau phải đi chung với tên này thì không vui lắm, chẹp miệng:”Các ngươi nghĩ đúng đấy.
Giờ thì thu hồi cái bộ mặt đần thối ấy đi.”
“Đa tạ chủ tử…!đa tạ chủ tử!”.
Võng Dực, Võng Dực vui mừng quá đỗi, không ngừng cúi xuống dập đầu, việc Mặc Chiêu đồng ý cho bọn họ đi theo là miếng điểm tâm ngon nhất, không cần ăn cũng đã thấy no rồi.
Tiểu nha đầu chắc hẳn đã có ý định thu nhận hai người này từ sớm, màn vừa rồi cũng là tinh ranh thử kiểm tra thử đôi chút, lại còn có thể dọa hai người kia một phen, chỉnh họ đến ngoan ngoãn.
Sở Ngân thầm nghĩ, gõ nhẹ vào tay nàng một cái, nguy hiểm híp mắt.
Mặc Chiêu rụt tay, liếm đôi môi đầy đặn đến trơn bóng, cười hì hì:”Ngọt quá.”
“Còn không ngon bằng A Nặc làm đâu.”
Không ngon sao? Vậy mà muội còn ăn đến không còn miếng nào đấy.
Mặc Chiêu không dấu vết dẩu môi.
Thật là, nàng nhớ kẹo mạch nha, canh táo đỏ, bánh mứt quả của A Nặc làm quá đi mất.
Nhan Tịch không ăn được ngọt, lại kén ăn, để A Nặc bên cạnh y chỉ để nấu hai món cơm rau dưa thật là phí của mà.
Võng Dực, Võng Dao đâu dám y lời ngồi xuống đối diện, hết sức quy củ đứng sau Mặc Chiêu.
Mặc Chiêu không để ý mấy, ăn no rồi thì uống thêm mấy ngụm trà.
Xong xuôi mới quay người, đánh giá Võng Dực từ trên xuống dưới.
Đến khi Võng Dực cảm thấy da đầu mình căng ra, Mặc Chiêu mới đứng dậy vỗ vỗ vai y, thong thả nói:”Màu này chẳng hợp với ngươi chút nào.
Đi! Đi mua y phục.”
Lần này đúng là đi mua y phục thật.
Mặc Chiêu xuống phố, nhìn thấy một cửa hàng lớn, vừa vui vẻ huýt sáo vừa bước vào.
Chủ tiệm thấy Mặc Chiêu dung nhan tuấn mĩ, thần thái sang trọng, cười đến mức hai miếng thịt béo bên mặt rung rung, trực tiếp đi tới chào hỏi:”Công tử, ngài tới mua y phục phải không ạ.
Cẩm Tú Các chúng ta có nhiều loại y phục tiến cống…”
“Không phải ta”.
Mặc Chiêu ngắt lời, chỉ vào Võng Dực và Võng Dao đứng sau lưng:”Là bọn họ.”
“Vâng vâng”.
Chủ tiệm nào chẳng giỏi nhất là gió chiều nào xoay chiều ấy.
Y bước đến trước mặt Võng Dao, xoa xoa hai tay, chỉ vào một bộ y phục gần đó giới thiệu:”Tiểu thư đây thật xinh đẹp quá.
Ngài xem bộ y phục này, màu hồng đào, loại vải lụa hè mát đông ấm, thực là hợp với ngài.”
Võng Dao giờ đi theo Mặc Chiêu là phận nô tài, y phục đẹp đẽ rực rỡ thế này chỉ có tiểu thư nhà sang quý mới mặc, sao có thể đến lượt nàng.
Vội nhíu mày nói:”Ta không…..”
“Màu đó không hợp.
Lão bản, lựa cho ta bộ y phục nữ tử màu tím nhạt, nam tử là tím đậm, áo trong màu trắng, vạt áo thêu hoa văn nhỏ, tốt nhất là hoa sen, tay áo đừng quá rộng, chất liệu vải tốt nhất.
Nhanh lên một chút.”
Mặc Chiêu gõ cộp một thỏi vàng lên mặt bàn, chủ tiệm thấy vàng thì hai mắt sáng lên, vội vã dạ vâng rồi đi tìm hai bộ y phục theo yêu cầu.
Cẩm Tú Các quả nhiên theo như lời tiểu nhị ở quán trọ nói, là cửa tiệm y phục lớn nhất vùng này.
Chẳng mấy chốc đã tìm được hai bộ y phục y lời Mặc Chiêu miêu tả.
Hai người Võng Dao ngơ ngác cầm y phục vào phòng thay đồ.
Sở Diêm kéo tay Mặc Chiêu, không vui nói:”Muội còn chưa mua y phục cho ta bao giờ đấy!”
Nghe cái giọng điệu hờn dỗi của huynh kìa.
Mặc Chiêu mải lựa chọn giữa đám trâm cài đủ màu sắc, chẳng buồn ngẩng đầu:”Không phải sư phụ chuẩn bị rất nhiều đồ cho huynh rồi sao.
Đồ của ta trước giờ cũng là do sư phụ chuẩn bị đấy.”
“Làm sao mà giống được chứ”.
Sở Diêm hờn dỗi làu bàu.
Mặc Chiêu rốt cuộc ngẩng đầu lên, nhìn Sở Diêm đang dùng gương mặt thường thường phụng phịu có mấy phần hài hước, bèn vỗ vỗ vào ngực áo y, vô cùng quen thuộc dỗ dành:”Tất nhiên là không giống rồi.
Huynh mặc cái gì cũng đẹp hết.
Huynh nhìn Tiểu Ngân Tử kìa, huynh ấy có bao giờ thắc mắc gì đâu.”
Sở Diêm thích nhất là được Mặc Chiêu khen, bĩu môi quay đầu, khóe miệng vẫn không nhịn được cong lên, mãi không vuốt phẳng ra được.
Hồ ly ngu ngốc! Mới khen vài câu đã thích thú thế kia, tâm tư viết hết trên mặt rồi kìa.
Sở Ngân quên mất chính y cũng là hồ ly, trong lòng thầm mắng Sở Diêm đúng là không có tiền đồ.
Một lúc sau, tiếng hô của chủ tiệm từ nơi nào vang lên, Mặc Chiêu đặt chiếc trâm trên tay xuống, ngoảnh mặt nhìn sang, hai mắt nhất thời sáng hẳn.
Chỉ thấy Võng Dao mặc bộ váy áo màu tím nhạt, áo trong màu tím đậm hơn, vạt áo thêu những đóa hoa sen rất nhỏ, kéo một đường dài đến gót chân, theo từng cái di chuyển của nàng mà sống động bay nhảy.
Võng Dực bên cạnh, một bộ trường sam chéo cổ cùng sắc tím, bên ngoài là áo khoác màu trắng, dưới gấu áo và tay áo viền những phiến lá nhỏ, tay áo không quá rộng, giơ tay nhấc chân đều linh hoạt, hơn nữa còn mang tới cảm giác phiêu dật.
Dung nhan y vốn đã tốt, mày kiếm mắt sáng, cặp tử mâu lấp lánh, ăn mặc thế này, lại càng thêm khôi ngô, tuấn tú vô cùng.
Quả thật là người đẹp vì lụa mà.
Sắc mặt hai tỷ đệ họ Võng hơi tái, chọn sắc tím đậm và hoa văn trang nhã, hiển nhiên có thể làm nổi bật dung nhan tinh xảo khéo léo của hai người.
Thấy Võng Dao ngượng ngùng kéo kéo vạt áo, Mặc Chiêu với tay lấy một chiếc trâm đơn giản đầu đính ngọc trai, bên dưới là những sợi dây dài tua rua sắc tím, từng bước đi tới, tự mình cài lên tóc cho Võng Dao.
Tóc nàng rất đẹp, tết nhẹ, sợi tua rua đan vào làn tóc, hòa với màu sắc mâu quang đặc biệt kia, có một loại cảm giác diễm lệ đến diêm dúa, ngay cả chủ tiệm và người giúp việc cũng nhìn đến mê mẩn.
Võng Dao sờ sờ cây trâm trên tóc, mặt hơi đỏ lên.
Mặc Chiêu sau đó quay qua, tự tay đeo cho Võng Dực một chiếc buộc tóc màu trắng thuần, cột một nửa trên.
Khi ngón tay Mặc Chiêu chạm nhẹ qua cổ, vành tai Võng Dực không nhịn được nóng lên, cứng ngắc người, quên cả phản ứng.
Sở Diêm không nhịn được với lấy chiếc quạt của Mặc chiêu gõ mạnh lên đầu y, quát:”Tiểu tử ngươi đang nghĩ cái gì đấy hả?”, làm Võng Dực giật mình một trận.
Ở nơi nàng không nhìn thấy, Sở Diêm ra sức mở to mắt trừng Mặc Chiêu một cái.
Tiểu nha đầu vô tâm vô tính!
Đúng là nam nữ không tha mà.
Mặc Chiêu thay hai người họ chỉnh trang xong xuôi, còn cẩn thận ngắm lại một lần mới hài lòng gật đầu:”Thế này là được rồi.”
Mặc dù đúng là rất đẹp, nhưng với thân phận hiện tại lại có vẻ không phù hợp lắm.
Võng Dực không yên lòng nói:”Chủ tử, như thế này có quá phô trương….”
“Ta muốn chính là phô trương.
Chủ tử của ngươi thích phô trương lắm đấy, không biết à?”.
Mặc Chiêu xòe quạt, nụ cười trên môi có vài phần giảo hoạt giống hồ ly:”Từ nay về sau, hai người là người của Mặc Chiêu.
Đã là người của ta, phải ngẩng đầu ưỡn ngực, sợ cái gì chứ!”
Mặc Chiêu nhàn nhạt nói, bỗng thu lại nụ cười, nghiêm sắc mặt:”Độc dược thì không cần, nhưng nhớ kĩ, nếu hai người phản bội, ta sẽ tự tay giết hai người.”
Dứt lời lại quay về khuôn mặt vô tâm vô tính như thường ngày, cười hỏi:”Nhớ rõ chưa?”
Hai người Võng Dao bấy giờ mới biết chủ tử là một người hay cười, thế nhưng tâm tư thâm trầm, tính tình bất định.
Cả hai đồng thời thấy sống lưng lạnh toát, vội chắp tay đáp:”Dạ, chủ tử!”
Mấy người khi đi vội vàng, khi về lại vô cùng nhàn nhã, vừa đi vừa nghỉ, khi về tới kinh thành Đông Phong cũng vừa vặn tới ngày tuyển sinh của Học Viện đế đô.
Học Viện đế đô là một trong các học viện lớn nhất trên toàn bộ Thần Ma đại lục, việc tuyển chọn vô cùng khắt khe, mỗi một năm người đến ứng tuyển từ tất cả các nước vô cùng nhiều, người trúng tuyển lại ít ỏi, đều là người tài cả.
Năm người Mặc Chiêu thong thả bước qua cổng, đứng vào vị trí nhìn một hàng dài thí sinh đứng trước đài đang chờ tới giờ lành dự tuyển.
Trên mặt ai cũng