Đọc truyện Thiên Di FULL – Chương 129: Ta Yêu Nàng
Võng Dực và Sở Diêm cùng nhau sửng sốt, Mạc Thiên Di lẳng lặng thu hồi ánh mắt, hơi hơi cúi đầu.
Sở Diêm ôn nhu sờ đầu nàng, trong một giây vừa rồi, chính y cũng thấp thoáng nhìn thấy bóng dáng Sở Ngân, trách không được nàng nhớ nhung hoài niệm.
Cũng không biết là ở cùng đã lâu mà lây nhiễm, hay đây mới là bản tính ẩn núp trong người Võng Dực, cho đến khi rời khỏi Sa Hoang mới để lộ ra.
Võng Dực thu hồi sắc mặt, rất nhanh đã lấy lại vẻ bình tĩnh.
Y phất phất tay:”Đều nhanh lên chút, đừng để nàng bị nhiễm lạnh.”
Ba người còn lại không chần chờ, nối đuôi nhau bước nhanh ra ngoài.
Võng Dực đi đến bên giường ngồi xuống bên cạnh Mạc Thiên Di, từ tốn hỏi:”Rất nhớ y sao?”
Mạc Thiên Di không lòng vòng chối bỏ, khẽ gật đầu một cái, tiếp tục dùng tay ra dấu:”Nhớ.
Không chỉ nhớ mà còn lo lắng.
Mặc dù biết chàng ấy không sao, thế nhưng mãi chưa tỉnh lại, ta chỉ sợ lại đột ngột phát sinh chuyện gì.”
Vì sự thẳng thắn của nàng, Võng Dực không những không tức giận, thậm chí còn âm thầm cao hứng.
Tình cảm giữa Mạc Thiên Di và Sở Ngân là loại gắn bó cộng sinh mà y hiện tại không thể nào bì nổi, trước đây nàng cũng từng nói, huyết quản chảy trong người nàng một nửa là của y trao tặng.
Võng Dực ngẫm nghĩ một lúc, thử đề nghị:”Hay là chúng ta ngày mai trở về Dược cốc nhìn qua?”
“Ta cũng định như vậy, hiện tại phải giải quyết xong cục diện rối rắm này trước đã.
Chờ ta khôi phục lại Ma giáo, chúng ta sẽ trở về một chuyến.
Ta cũng muốn xem sư phụ, Tử Hàm và A Trần thế nào rồi.”
Ma giáo không phải là một thế lực nho nhỏ, trước khi xuống dốc còn từng cùng Vu Tộc và Thánh Môn tranh thế tiên phong.
Nhớ tới tính cách của Mạc Thiên Di, Võng Dực không khỏi băn khoăn:”Nàng thật sự muốn khôi phục Ma giáo? Thật ra cũng không cần như vậy, người từ Sa Hoang đến cũng không ít, thực lực của nàng và ta hiện tại, còn thêm Sở Diêm, Triệu Tử Khiêm và hai người A Kiện, chỉ cần thận trọng từng bước, cũng không phải không đối phó được.
Nàng đừng quên còn có Ám Di Các, không khôi phục Ma giáo cũng không sao.”
“Chàng sợ ta không đủ sức lực?”
“Ta sợ nàng mệt mỏi, sợ nàng ép buộc bản thân, sợ nàng phải suy nghĩ nhiều”.
Võng Dực nghiêm túc nhìn nàng:”Chúng ta luôn nghe theo quyết định của nàng bởi vì chúng ta thương nàng, tin tưởng nàng, tôn trọng nàng.
Di Di, chúng ta ở bên cạnh nàng không phải để trưng bày, nam nhân cần có khí khái của nam nhân, dù có thể hay không thể cũng phải cố hết sức bảo vệ nữ tử mà mình yêu.
Nếu nàng ôm đồm hết, chúng ta sẽ cảm thấy bản thân thật vô dụng.”
“Ta nào có”.
Nội tâm Mạc Thiên Di mềm nhũn, cứng miệng phản bác.
“Nàng có”.
Võng Dực cười, thấy môi nàng tái nhợt lại hôn lên một chút, ý muốn trở nên cường đại càng trở nên kiên định:”Hôm nay nàng không làm sai, nhưng dù sao cũng không thành thật, vẫn cần nhận chút trừng phạt.”
Nói xong liền cúi đầu, lời Mạc Thiên Di định nói biến mất giữa răng môi hai người.
Võng Dực vừa hôn đã có chút không kìm chế được, một tay đỡ gáy Mạc Thiên Di, vong tình hôn sâu.
Cũng may Võng Dực biết hoàn cảnh không đúng, trước khi Sở Diêm đem nước tắm bước vào đã lui người tách ra, hơi thở nóng hổi còn lưu luyến lướt trên tai nàng:”Lần sau làm sai đều sẽ trừng phạt như vậy.”
Mạc Thiên Di ngượng muốn chết luôn rồi.
Sở Diêm thập phần để ý Mạc Thiên Di, thấy mắt nàng lóng lánh ánh nước, môi son kiểu diễm, biểu tình trên mặt y thoắt cái trở nên đặc sắc.
Nghĩ tới trong quá khứ cũng là tình huống tương tự, mắt phượng hiện lên vẻ bất đắc dĩ và ủ dột, càng cảm thấy Võng Dực và tên bạch hồ Sở Ngân giống nhau như đúc.
Mạc Thiên Di nhìn hai tai hồ ly vô hình đang cụp xuống của Sở Diêm, kiễng chân hôn lên môi y một cái:”Chàng vất vả rồi.
Ta đi tắm một lúc cho khỏi lạnh, chàng giúp ta trông chừng được không?”
Vẻ ủ rũ của Sở Diêm biến mất trong nháy mắt, hai mắt y sáng lên, ngoan ngoãn gật đầu:”Được chứ, ta ra ngoài trông chừng cho nàng.”
Mấy người A Đa Lãng tới rất nhanh, bởi vì không có ai nề hà, hai canh giờ đã dọn dẹp xong xuôi, còn tiện thể dọn dẹp rất nhiều phòng trống khác.
Mạc Thiên Di đổi sang một bộ y phục ấm áp, ngồi trong phòng uống canh gừng nóng, nghịch nghịch lệnh bài trong tay, mái tóc bạc thật dài xõa tung phía sau.
“Ta vào được không?”
Bên ngoài vọng tới tiếng gõ cửa, Mạc Thiên Di tựa người vào thành giường, đặt chén canh gừng xuống bàn.
Triệu Tử Khiêm thấy cánh cửa tự động mở ra, ngập ngừng hạ xuống bàn tay đang giang dở trên không, nhấc chân qua ngưỡng cửa bước vào.
Nữ tử nửa nằm nửa ngồi, có lẽ vì do mới uống canh gừng, sắc mặt tái nhợt đã trở lại hồng hào, nửa bên mặt nghiêng nhìn phá lệ ôn hòa.
Hàng mi dài rung rung rủ xuống, mắt môi như nụ hoa mới nở, xinh đẹp đến mức khiến người ta đui mù.
Triệu Tử Khiêm vội cụp mắt xuống.
Nghe Mạc Thiên Di hắng hắng giọng, Triệu Tử Khiêm nhanh miệng nói:”Nàng cứ dùng thủ ngữ, ta có thể hiểu được.”
Nội tâm Mạc Thiên Di thoáng gợn lăn tăn, dùng tay ra dấu:”Tìm ta có chuyện gì?”
“Ta có chuyện muốn nói với nàng, là chuyện của Lâm Hiên.”
Mạc Thiên Di lập tức ngồi thẳng dậy:”Lâm Hiên làm sao?”
“Dung mạo của y…”.
Sắc mặt Triệu Tử Khiêm rối rắm, cố gắng lựa chọn ngôn từ:”Sau khi nàng đi, người của Thánh Môn đuổi tới.
Người ta quen không tấn công ta, nhưng còn Lâm Hiên…”
“Y bị hồn lực rạch một đao vào mặt, dung mạo…!có lẽ đã bị hủy.
Ta đưa y đi tìm dược sư, chờ ta tìm được người trở về, phát hiện y đã rời đi.”
Mạc Thiên Di đứng bật dậy.
Hành động quá mức đột ngột, đầu nàng quay cuồng, phải bám tay vào thành giường mới không thất thố ngã sấp xuống.
Dung mạo bị hủy rồi.
Năm chữ này đập thẳng vào lòng Mạc Thiên Di, nặng như chùy đá nện xuống.
Nam tử cao lớn khôi ngô, nam tử cứng ngắc kiệm lời trong trí nhớ của nàng…
“Ngươi có tin tức của y không?”
Triệu Tử Khiêm lắc đầu.
“Đi! Đi kiếm A Thành cho ta, bảo y cử người đi nghe ngóng tin tức.”
“Bao nhiêu người?”
“Toàn bộ.”
Trong lòng Triệu Tử Khiêm cả kinh, thử nói:”Với tình trạng này của Lâm Hiên, có thể y không muốn gặp nàng.
Nếu không có lẽ y đã tới tìm nàng…”
“Y không tới tìm ta thì ta sẽ tới tìm y!”.
Mạc Thiên Di càng nghĩ càng cảm thấy bức bối, xua mạnh tay:”Ngươi mau giúp ta thông tri cho A Thành và Thập Tam, mọi chuyện ta phân phó đều tạm gác lại, ngay lập tức tìm người cho ta.”
Triệu Tử Khiêm không nói gì nữa, quay người chuẩn bị bước ra.
Đúng lúc Mạc Thiên Di muốn gọi y lại, bởi vì ngoài miệng không nói được, nàng bước nhanh vài bước, tay phải trực tiếp nắm vạt áo của y kéo về.
Triệu Tử Khiêm nghi hoặc quay đầu.
“Chuyện lần trước ở trong bí môn”.
Mạc Thiên Di nhìn thẳng vào mắt y, động tác trên tay cực kỳ chậm rãi:”Không phải lỗi của ngươi, là ta trong lúc nóng giận làm ngươi bị thương, thật xin lỗi.
Ngươi đã giúp đỡ ta rất nhiều, cảm ơn ngươi.
Hai từ này ta muốn nói với ngươi từ lâu, đến tận bây giờ mới có thể mở miệng.”
Từ khi gặp lại, Mạc Thiên Di luôn đối với y không nóng không lạnh, y ở góc tối giương mắt nhìn Sở Diêm trở về bên cạnh nàng, nhìn Võng Dực được nàng chấp nhận, nhìn nàng đau lòng vì Nhan Tịch, nhung nhớ Sở Ngân, quả thật đã nhìn đến mệt mỏi.
Ngay mới đây còn chứng kiến nàng biến sắc vì Lâm Hiên, y thậm chí còn có suy nghĩ nếu người bị hủy dung đổi lại là y, nàng có chăng sẽ vì y thương tiếc.
Y là hài tử của người đã hại chết phụ mẫu nàng, nàng không giết y đã là nàng nhân từ.
Triệu Tử Khiêm lắc đầu:”Ta không trách nàng, không cần nói xin lỗi.
Nếu muốn cảm ơn ta, chỉ cần để ta ở lại là được.”
Yêu cầu quá đơn giản, Mạc Thiên Di gật đầu rất nhanh:”Nơi này vĩnh viễn hoan nghênh ngươi.”
Khóe môi Triệu Tử Khiêm kéo lên thật cao, vẻ vui mừng sáng bừng trên gương mặt.
Mạc Thiên Di nhìn một nam tử cao lớn chỉ vì một chuyện nho nhỏ mà sung sướng, trái tim nàng nóng lên, lời trong suy nghĩ thoáng chốc trôi tuột ra khỏi miệng:”Triệu Tử Khiêm, ngươi vẫn còn thích ta đúng không?”
Ánh mắt chạm nhau giữa khoảng không, cả Mạc Thiên Di và Triệu Tử Khiêm đều như bị điểm huyệt.
Triệu Tử Khiêm lấy lại bình tĩnh trước, thản nhiên lắc đầu.
Không đợi phản ứng của người đối diện, y tiếp tục nói:”Ta không thích nàng.”
Ngừng một lúc, chậm rãi nhả ra từng tiếng.
“Mạc Thiên Di, ta yêu nàng.”
Mạc Thiên Di đã từng nghe rất nhiều lời cảm động.
Những nam tử ở bên cạnh nàng, không người nào miệng ngọt như mật, nhưng mỗi lần thật tâm thật ý đều khiến nàng ghi nhớ không quên, cảm giác như bọn họ không phải người tốt, nhưng luôn cố gắng dành vị trí tốt đẹp nhất trong lòng họ cho nàng.
Rung động mãnh liệt lan tỏa trong lồng ngực, Mạc Thiên Di không chối bỏ, không muốn chối bỏ, càng không nỡ chối bỏ.
“Ta sẽ thử”.
Mạc Thiên Di hít một hơi sâu, trong mắt không có mảy may đùa cợt:”Triệu Tử Khiêm, ta đồng ý với ngươi, sẽ thử…”
Sẽ thử tiếp nhận chàng.
Cả người Triệu Tử Khiêm run lên, hai mắt mở lớn vì bàng hoàng:”Ý của nàng là…”
Mạc Thiên Di mỉm cười, không nói gì nhiều, chỉ khẽ “ừ” một tiếng.
Triệu Tử Khiêm bị cảm giác thụ sủng nhược kinh bủa vây.
Y siết chặt hai nắm tay, thả ra, lại nắm chặt, biểu cảm trên mặt gần như vặn vẹo, Mạc Thiên Di không biết phải hình dung thế nào cho chính xác.
Nàng nhíu mày:”Làm sao vậy?”
Phản ứng kiểu này, có chút không giống với tưởng tượng của nàng.
Triệu Tử Khiêm quay lưng đi, thân hình cao lớn cứng ngắc như một pho tượng đá.
Mạc Thiên Di bước tới trước mặt y, lại hỏi:”Rốt cuộc là làm sao?”
Triệu Tử Khiêm không nhịn được nữa, mạnh mẽ đè Mạc Thiên Di vào tường.
Lưng nàng va đập có chút đau, còn chưa kịp phản ứng, nam tử đã cúi đầu hôn nàng.
Nồng nhiệt, cuồng dã, gấp gáp, không cho nàng có nửa phần cơ hội phản kháng.
Eo nàng bị siết mạnh, gáy được y đỡ lấy, thân thể thân mật dính sát không chừa một kẽ hở.
Cảm thấy tư thế cúi đầu còn chưa đủ, y bế thốc Mạc Thiên Di, hai chân nàng theo bản năng quấn chặt quanh vòng eo cường tráng, theo bước y ngồi xuống bên giường.
Mạc Thiên Di rất muốn mắng một tiếng, khổ nỗi tên này bá đạo đến mức ghì chặt nàng vừa hôn vừa gặm cắn, đừng nói đến mắng, ngay cả thở cũng không thở được.
Nhất là khi nàng khẽ hé miệng, Triệu Tử Khiêm lầm rằng được đáp lại, quả thật càn rỡ đến muốn điên luôn rồi.
Thời điểm ấy Mạc Thiên Di mới biết, một lời của nàng đã kích thích Triệu Tử Khiêm đến mức nào.
Khi hai người tách ra, Mạc Thiên Di nghẹn đến đỏ bừng mặt, thở hổn hển không ngừng.
Thấy Triệu Tử Khiêm vẫn còn muốn hôn nữa, nàng trừng mắt, hai bàn tay nhỏ bịt chặt miệng y lại.
Hai mắt nam tử hiện rõ dục vọng còn chưa được thỏa mãn, Mạc Thiên Di cuống lên gắt nhỏ:”Đủ rồi.”
“Còn chưa đủ”.
Triệu Tử Khiêm đã lấy lại một ít tỉnh táo, ngón tay thô ráp do cầm kiếm vuốt ve mặt nàng, từ mắt, mũi đến bờ môi bị y hôn đến sưng đỏ.
Chỉ cần nhìn những dấu vết mà y để lại trên người nàng, Triệu Tử Khiêm lại thấy cả người rạo rực, con thú hoang trong người như muốn phá khóa thoát ra.
“Chưa đủ.”
“Thiên nhi, còn chưa đủ, mãi mãi không đủ.”
Lần này, Triệu Tử Khiêm hôn nàng rất dịu dàng.
Dịu dàng đến mức Mạc Thiên Di không thể thốt ra lời từ chối, không thể không thừa nhận bản thân đã hoàn toàn chìm đắm vào sự dịu dàng chết tiệt khiến nàng không còn phân biệt nổi đông tây.
Trước đó hai người hôn môi vì nàng uống rượu say, giây phút này hoàn toàn tỉnh táo, Mạc Thiên Di lại cảm thấy cả hai dường như đều đã say mất rồi.