Thiên Di

Chương 128: Chìa Khóa Cuối Cùng


Đọc truyện Thiên Di FULL – Chương 128: Chìa Khóa Cuối Cùng


Trong suốt bữa cơm, Mạc Thiên Di luôn cảm nhận được một luồng ánh mắt lạnh lùng.

Khi nàng ngẩng đâu, ánh mắt đó lại biến mất, như thể tất cả chỉ là ảo giác.

Mạc Thiên Di không phải người mù, rất sớm đã cảm nhận được cảm giác chán ghét của băng sơn mỹ nhân dành cho mình.

Vân Thụy có lý do riêng của nàng ta, Mạc Thiên Di cũng đoán được phần nào, đại khái cảm thấy nàng có nhiều nam tử vây quanh, là một nữ tử hoa tâm không biết giữ mặt mũi.

Trong lòng Mạc Thiên Di không mấy để tâm, dù sao trước đây không lâu nàng cũng nghĩ bản thân có phải chăng là người như vậy.
Chậc…!nghĩ tới trước kia nàng còn mặc nam trang, khuôn mặt cũng coi là tuấn tú lịch sự, hấp dẫn không ít ánh mắt nữ tử.

Thật không ngờ vừa mới đổi sang nữ trang đã bị người ta ghét bỏ.

“Thở dài gì vậy?”
Võng Dực cười cười, tiện tay đem hạt cơm trên miệng nàng gạt xuống.

Mạc Thiên Di chẹp miệng, mắt đảo quanh ba nam nhân một trái hai phải, mỗi người một vẻ, người nào người nấy tuấn mỹ vô trù, đều là cực phẩm nam tử trăm người có một.

Chỉ nhìn vẻ ngoài mà đánh giá, Mạc Thiên Di nàng đúng là đã nhặt được một tiện nghi cực lớn.
“Đúng rồi đại ca, hình như từ sáng tới giờ ta không thấy hai người Sở Diêm.

Hai người họ đi đâu cả rồi?”
Hai người đó còn bám dính Mạc Thiên Di hơn cả Võng Dực, vậy mà bây giờ một người cũng không thấy, đúng là chuyện lạ.
Sở Diêm khó hiểu dùng khóe mắt liếc qua:”Hử?”
Nhớ tới trước kia bản thân cũng bị nhan sắc thật của Sở Diêm dọa cho giật mình, Minh Nguyệt không nhịn được bật cười:”Lão Phùng ơi lão Phùng, xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.”
Hai mắt Phùng Hoan trợn lên thật to:”Cái gì?”
“Ngân Tử đang ở Dược Cốc, còn A Diêm…”.

Mạc Thiên Di gật gật đầu:”Chính là cái điều ngươi vừa nghĩ.”
Phùng Hoan đem Sở Diêm đánh giá từ trên xuống dưới, chỉ thấy người này tà tứ yêu dị, mắt phượng đào hoa, mái tóc đỏ rực của y còn quyến rũ hơn cả Mạc Thiên Di, xíu xiu cũng không giống nam tử thành thật dạo trước.

Nghĩ tới nghĩ lui, y tự cho là đúng lẩm bẩm trong miệng:”Cũng phải, với cái tính háo sắc của huynh, Sở Diêm trước đây cũng chẳng lọt được vào mắt.”
Mạc Thiên Di ho nhẹ hai lần, Phùng Hoan chột dạ, như một con rùa rụt đầu vào mai, những người còn lại ngoại trừ Vân Thụy không khách khí cười to thành tiếng.

Còn nhớ trước đây dong binh đoàn của bọn họ tiếp nhận nhiệm vụ, tích lũy được không ít thứ đẹp mắt, cuối cùng bị Mạc Thiên Di dùng vài bản bí tịch toàn bộ cướp về, khụ, là toàn bộ mượn về.

Đến chiếc hoa đăng lưu ly tinh xảo mà Phùng Hoan giấu tận trong góc tủ cho lão bà tương lai cũng bị nàng đào ra.


Mục Lăng chép chép miệng hỏi:”Nói gì thì nói, ngươi định bao giờ thì trở về Đế Đô?”
Trong lúc Mục Lăng tưởng Mạc Thiên Di còn cần suy nghĩ thêm, nàng lấy khăn lau miệng, bâng quơ đáp:”Chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay ta sẽ trở lại một chuyến.”
Nàng nói ta mà không phải chúng ta, Võng Dực hơi ngạc nhiên, nhanh chóng nói thêm vào:”Đông người chỉ gây ra động tĩnh lớn, ta với nàng và Sở Diêm cùng đi, những người còn lại tạm thời ở lại.”
Triệu Tử Khiêm đặt đũa xuống:”Ta cùng đi với nàng.”
A Kiện nhíu mày:”Ta cũng muốn đi.”
Mạc Thiên Di gật gật đầu, cũng không nỡ từ chối:”Trước tiên là năm người chúng ta.

Mọi người yên tâm ở lại, không quá mấy ngày ta nhất định sẽ an bày ổn thỏa.”
Cái gọi là trở lại, không phải gióng chống khua chiêng, càng không phải lén lút như chuột.

Chẳng qua đổi một thân phận khác, năm người thay đổi thành y phục đơn giản, nhân lúc trời chưa sáng cùng nhau vào thành.

Ở phía đông có một tòa trạch viện cực lớn, trước cửa có hai con sư tử đá cao bằng thân người, bỏ trống đã lâu mà không có người lạ lảng vảng qua lại.

Giữa mùa đông, cánh cửa sơn đỏ được phủ một lớp tuyết thật dày.
Mạc Thiên Di đứng trước cửa trầm mặc hồi lâu, toàn bộ biểu cảm trên gương mặt bị mũ sa che kín.

Sở Diêm nghiêng đầu nhìn nàng, chỉ thấy lớp sa mỏng bị gió thổi lên, thấp thoáng đường cằm gầy và đôi môi đang mím lại thật chặt.

Cảm giác u buồn trên người nàng hòa chung với gió tuyết phía sau, y nắm chặt tay nàng, sợ cái chớp mắt tiếp theo không còn thấy người nữa.
A Kiện nhỏ giọng hỏi:”Nơi này là…”
“Nhà của ta.”
Mạc Thiên Di khẽ lẩm bẩm.
Một tay nắm chặt tay Sở Diêm, tay còn lại vung lên, hai cánh cửa vốn đang khép chặt tự động bị đẩy về phía sau.

Nàng dẫn đầu bước vào, một loạt dấu chân thong thả đều đặn, mỗi tấc không khí ùa tới đều mang theo hơi thở quen thuộc mà xa lạ.

Sở Diêm không khỏi cảm thán:”Đúng là cảm giác được trở về nhà.”
Y nhớ lại những ngày cùng tiểu ma nữ Mạc Thiên Di lăn lội khắp xó xỉnh, cùng Băng Hồ quậy tung ma giáo bị Mạc Vấn Thiên treo ngược lên cành cây, nhớ những lần cùng vui cùng buồn.

Mạc Thiên Di nói không sai, có những thứ quá quý giá để trở thành hồi ức, dù là Võng Dao hay nơi này.
Trước mắt năm người xuất hiện lớp sương trắng dày đặc, A Kiện tỏ ra rất hứng thú:”Nơi này có trận pháp.”
Mạc Thiên Di nhắc nhở:”Chú ý bước chân của ta.”
Trận pháp trong Ma giáo tinh diệu phức tạp, biến ảo khôn lường, A Kiện không thể không thán phục vị phụ thân chưa từng thấy mặt của Mạc Thiên Di.

Mỗi bậc đá dưới chân đều hư hư thực thực, Mạc Thiên Di bước đi thong thả, trên môi treo nụ cười thản nhiên.

Chỉ có Sở Diêm biết trận pháp này được lập ra từ mười năm trước, khi Mạc Thiên Di còn là một đứa trẻ, và Mạc Vấn Thiên chỉ dạy cho nàng duy nhất một lần.
“Trước đây trận pháp không phức tạp thế này, sau đó phụ thân phát hiện trong Ma giáo có kẻ phản bội, trước khi rời đi thay đổi lại toàn bộ trận pháp.


Không phải không có kẻ muốn độc chiếm nơi trú ngự cũ của Ma giáo, chẳng qua phá không được, cuối cùng lực bất tòng tâm đem chủ ý thu hồi.”
Trong mắt A Kiện phản chiếu luồng ánh sáng lấp lánh:”Nếu cho ta thời gian ba năm, ta nhất định có thể phá được.”
“Không thể”.

Mạc Thiên Di lắc đầu, vỗ nhẹ lên vai của người đang bĩu môi không phục:”Đệ có thể phá được tất cả các chướng ngại, nhưng đến cửa cuối cùng, chỉ khi đệ có một thứ mới có thể hoàn toàn thức tỉnh mắt trận.”
“Ý tỷ là vật dẫn?”
“Không sai.”
“Là thứ gì?”
Mạc Thiên Di rút ra chủy thủ, không chút do dự cắt một đường thật sâu vào lòng bàn tay, mỉm cười đáp:”Máu của người kế thừa.”
Từng giọt máu đỏ rơi xuống như đóa hoa nở rộ, tất cả sương mù bay biến trong chớp mắt, lúc này A Kiện mới phát hiện cả năm người chưa từng rời khỏi nơi vừa đứng.

Trong mắt Võng Dực hiện lên vẻ không vui, dùng mảnh khăn trắng cất giữ trong ngực giúp Mạc Thiên Di băng bó, A Kiện nhanh tay lẹ mắt rắc lên miệng vết thương một ít kim sang dược.
Mạc Thiên Di cười cười qua loa, Triệu Tử Khiêm nhìn vết rạch sâu đã được quấn mấy vòng băng trắng, đột nhiên mở miệng hỏi:”Nàng định cho cơ thể mình thêm mấy vết sẹo nữa?”
Mạc Thiên Di ngẩn ra, A Kiện rất muốn nói kim sang dược của Thiên Vực đệ nhất thiên hạ, ngoại trừ vết thương do hàn độc để lại, tuyệt đối không lưu lại một vết sẹo nào.

Thấy nàng không đáp, Triệu Tử Khiêm nhận ra bản thân vừa lỡ lời.

Mối quan hệ của y và Mạc Thiên Di đang ở ranh giới mỏng manh nhất, y không muốn làm nàng khó chịu.

Chỉ trách mỗi lần thấy nàng tự làm mình bị thương, y lại không nhịn được mà đau lòng.
“Ta…”
“Ta sẽ cẩn thận”.

Mạc Thiên Di ngắt lời Triệu Tử Khiêm, giọng không mặn không nhạt, có thể coi là dịu dàng.
Đến khi Triệu Tử Khiêm hồi hồn, Mạc Thiên Di đã bước về phía trước.

Sửng sốt qua đi, y không nén nổi vui mừng, ngay cả Võng Dực bên cạnh cũng liếc mắt nhìn qua một lần.

Người ngoài có thể không nhận ra, trên mặt Mạc Thiên Di bất động thanh sắc, ý cười trong mắt khi nghe Triệu Tử Khiêm nói chuyện đậm lên vài phần.

Bông tuyết bay lượn đầy trời, thấy không rõ cảnh vật phía trước.

Đầu cành mai đỏ thắm như son, nụ hoa run rẩy e ấp, tiếng cười trong trẻo thấp thoáng xa gần.
Đều đã là cảnh cũ rồi.

Mạc Thiên Di không nén nổi hoài niệm, đi tới hồ sen duy nhất vây quanh đình nghỉ mát.


A Kiện hiếu kỳ nói:”Hồ này thiết kế thật đặc biệt.

Vào mùa nếu nở đầy sen, chắc chắn sẽ rất đẹp.”
“Đúng là đã từng rất đẹp.”
Mạc Thiên Di cất giọng nhẹ bẫng, ngón tay thon dài chỉ vào trạch viện ở phía xa:”Nơi này trước đây là nơi ở của ta, bốn người có thể không giúp ta thu dọn một chút.

Không cần lau dọn sạch sẽ, mấy chuyện đó ta sẽ thuê người làm.

Về sau chúng ta ở đây, trước tiên sắp xếp lại là được.”
Bốn người Sở Diêm không nghĩ nhiều, gật đầu đáp ứng, chẳng bao lâu sau đã không thấy bóng dáng.

Mạc Thiên Di thu hồi ánh mắt, cởi tất và áo ngoài chỉ để lại trung y.

Sau khi hít một hơi thật sâu, sắc mặt lạnh lùng thả mình xuống hồ nước.
Ông trời thả tuyết, chỉ cần cởi bỏ một lớp áo đã thấy thấy thân thể đã lạnh đến phát run, đừng nói đến nhảy xuống hồ nước đã bắt đầu kết băng.

Hốc mắt Mạc Thiên Di ửng đỏ, tay chân căng cứng, gắng gượng hết sức mới có thể cử động, một đường bơi thẳng xuống đáy hồ.

Nước hồ vẩn đục, xung quanh thành hồ đã kết rêu, mắt thường rất khó để nhìn rõ.
Mạc Thiên Di thả lỏng người, để cả thân thể chìm sâu xuống.
Khi bốn người Sở Diêm quay trở lại, hai từ phát hoảng cũng không đủ hình dung.
Y phục của Mạc Thiên Di bị lớp tuyết chôn vùi để lộ ra một góc.

Giày và vớ đều được nàng cởi ra, kẻ ngu cũng biết nữ nhân không biết thương tiếc bản thân kia đã trốn đi nơi nào.
“Chết tiệt!”.

Sở Diêm chửi khẽ một tiếng, y phục không kịp cởi, chuẩn bị nhảy xuống hồ sen.

Đúng lúc giữa hồ truyền đến tiếng khuấy nước, ào ào hai bận, bóng dáng nhỏ nhắn đã trồi lên khỏi mặt nước, thuần thục bơi tới bên bờ.
Bốn người vội vàng đỡ người lên.
Võng Dực cởi xuống áo choàng, bế cả người Mạc Thiên Di vào trong phòng.
Sắc mặt cả bốn nam nhân đều khó coi, đen tới mức nhỏ được ra mực.

Y phục Mạc Thiên Di ướt đẫm dính sát vào người, hai mắt mông lung, bờ môi vốn hồng nhuận đã chuyển thành màu tím, trên cổ nổi một lớp da gà.

Võng Dực hít thở vài lần mới đè được lửa nóng trong người, Sở Diêm đập nát ghế gỗ, lại phóng ra một đám lửa, khi ấy trong phòng mới ấm hơn chút ít.

A Kiện túm tay Mạc Thiên Di bắt mạch, khuôn mặt nhỏ nhăn lại thật chặt:”Mạc Thiên Di tỷ đúng là tìm chết!”
Triệu Tử Khiêm đứng ngồi không yên:”Thế nào rồi?”
“Đại phu nào có được bệnh nhân như tỷ, đúng là xui xẻo ba đời”.

Ngừng lại chốc lát không nhịn được bổ sung thêm một câu:”Nhiều khi ta thật sự hi vọng tỷ là nam tử, ta nhất định sẽ dần cho tỷ một trận nên thân.”
Mạc Thiên Di thu mình vào trong áo choàng, bờ môi khẽ mím, chủ động cúi đầu nhận sai:”Ta sai rồi.”
Sở Diêm liếc mắt nhìn nàng:”Chỗ nào sai?”

“Không biết quý trọng thân thể, lừa gạt các chàng, trốn các chàng nhảy vào trong hồ sen.”
Võng Dực cười lạnh:”Nàng còn biết mình sai?”
Trời rét căm căm, Mạc Thiên Di không phải điên khùng đến mức hành hạ thân thể chưa hoàn toàn hồi phục, chuyện dọn dẹp cũng là lấy cớ đuổi họ đi nơi khác.

Sở Diêm huy động hồn lực trong người, để toàn thân nóng lên mới ngồi xuống ôm nàng, da thịt kề cận truyền đến cảm giác lạnh lẽo nhớp nháp.

Y xót Mạc Thiên Di muốn chết đi được, tay càng siết chặt hơn:”Nói đi, có chuyện gì giấu giếm bọn ta.”
Mạc Thiên Di xòe lòng bản tay, giữa bàn tay trắng đến lóa mắt là một chiếc chìa khóa đã cũ, toàn thân đỏ tươi như máu.

Trong tay còn lại của nàng xuất hiện chiếc hộp gỗ quen thuộc, nàng đưa tới cả thảy bốn chiếc chìa khóa cho Sở Diêm, rũ mắt nói:”Chàng mở đi.”
Sở Diêm nghi ngờ, dùng bốn chiếc chìa khóa tra vào bốn lỗ khóa.

Mỗi lỗ đều có màu sắc riêng biệt, chìa đỏ ổ đỏ, không cần chỉ dẫn cũng sẽ không tra nhầm.

Bốn chiếc chìa khóa được tra vào ổ, các thành vuông chặn nứt ra, Mạc Thiên Di dùng tay ấn xuống chính giữa, hai bên tự động mở ra một lỗ hổng, lộ ra lệnh bài to bằng một bàn tay.

Trên dưới lệnh bài thuần một màu đen tuyền, mặt trên khắc hình hoa mạn đà đỏ thẫm, đúng là lệnh bài Ma giáo được Sở Bá Thiên làm ra mấy trăm năm trước.
Võng Dực nhìn đến nóng mắt:”Nàng là vì thứ này mới nhảy xuống hồ?”
Mạc Thiên Di chậm rãi nói:”Trước khi đi phụ thân để lại cho ta thứ này, ta mất rất nhiều công sức mới nghĩ ra bốn màu trên lỗ khóa tượng trưng cho điều gì, hóa ra là bốn nơi nương thích lui tới nhất khi còn sống.

Hôm nay trở lại cũng là để lấy chiếc chìa khóa cuối cùng.”
Nàng nắm lệnh bài trong tay, có cảm giác như đang nắm toàn bộ quyền lực mà phụ thân để lại.
“Vì sao không để chúng ta giúp nàng”.

Giọng của Võng Dực càng trầm hơn, dường như đã đông đặc thành băng:”Mấy nam tử cường tráng chúng ta chẳng lẽ còn không khỏe mạnh bằng nàng?”
“Không phải như vậy.”
Mạc Thiên Di lắc đầu:”A Dực, dưới hồ sen có cơ quan, mọi người có giúp ta cũng chỉ là chịu tội.”
Võng Dực cứng họng, trong lòng vẫn không thoải mái như cũ.

Y sao có thể quên lời A Kiện vừa cảnh cáo hôm qua, chỉ một căn bệnh nhỏ cũng có thể lấy mạng của nàng, huống chi là nước hồ lạnh lẽo, chưa triệt để hủy hoại thân thể nàng đã là quá may.

Mạc Thiên Di nỉ non một tiếng:”A Dực.”
“Sở Diêm, ngươi giúp nàng đun một ít nước nóng, nhất định phải tắm qua, không thể qua loa dùng hồn lực hong khô thân thể.

Triệu Tử Khiêm, ngươi trở về báo với nhóm người A Đa Lãng chuyển đến nơi này, chúng ta tự mình dọn dẹp, trước tiên dọn trước vài tòa trạch viện để ở trước, người đông sức lớn, không cần thiết phải thuê người ngoài.”
Hai người Sở Diêm gật đầu.
“A Kiện, ngươi ở lại trông chừng nàng, cho nàng uống ít thuốc, không cần vì nàng sợ đắng mà khoan dung.”
A Kiện sờ sờ mũi, len lén liếc nhìn Mạc Thiên Di:”Đã biết.”
Nếu ai đó bảo y tên Võng Dực này trước đây chỉ là một tiểu tử hèn yếu, có đánh chết A Kiện cũng không tin, nói đúng hơn là không thể tin được.

Khí thế trên người y lúc này còn đáng sợ hơn cả Sở Diêm, thậm chí so với Mạc Thiên Di còn áp đảo vài phần.

Mạc Thiên Di lặng người, hai mắt hoa đi, trong miệng bật thốt ra một cái tên.
“Ngân Tử.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.