Đọc truyện Thiên Đạo – Chương 3: Giao tranh cùng Tiêu Bích
Thanh âm kia vừa dứt, tất cả mọi người trong phòng rúng động,
chỉ thấy một bóng tím lướt nhẹ qua đường cửa sổ. Thân ảnh vừa chạm đất lại nhún
một cái, thong thả tiến lại hướng Mạnh Phi. Mọi người định tâm nhìn kĩ lại thì
thấy người vừa xuất hiện là một cô gái mặc áo tím rất xinh đẹp. Chỉ lướt qua đã
thấy sóng mắt trong như thu thủy, sống mũi cao thanh tú, đôi môi đỏ ẩn ước như
hoa như ngọc, trang phục thoạt nhìn lại khá kì lạ. Trên đầu cô ta đội một cái
mũ tựa như dùng vải trùm lên, khuyên tai hình mặt trăng thòng xuống nửa bờ vai,
áo bó lại ở hông làm nổi bật đường nét của cơ thể, chiếc quần chỉ che đến đầu gối
làm lộ ra đôi chân trắng trẻo, đôi bàn chân không đi hài, để trần nhỏ nhắn và
đáng yêu. Đặc biệt là nụ cười kiều mị đủ sức câu hồn nhiếp phách nam nhân.
Bấy giờ chỉ thấy cô gái vận tử y đó nhoẻn miệng cười với Mạnh
Phi: “Truy phong hồ điệp Trần Mạnh Phi thật là có bản lĩnh. Người ta chỉ
thoáng sơ ý đã phát hiện ra được rồi.”
Lời nói của cô ta vừa trong như ngọc, lại êm ái ngọt ngào
như mật, gương mặt xinh đẹp, tư thế, tác phong lại đầy vẻ phong tình nào có giống
hoàng hoa khuê nữ. Mọi người xung quanh Thanh Minh Các nhất thời ngơ ngẩn. Chỉ
thấy Mạnh Phi trầm mặt: “Trần mỗ mạn phép dám hỏi cô nương có phải Ngũ độc
tiên tử Tiêu Bích ở Vân Nam chăng ?”
Chỉ thấy cô gái kia cười yêu kiều: “Không những võ công
mà kiến thức của huynh cũng thật tinh thâm.” – Cô ta nói đến đây thần sắc lại
biến đổi, nở một nụ cười thật kiều mị: “Ái dà, hơn nữa đúng thật là một
nam tử anh tuấn mà.”
Triệu Vũ qua biểu tình đã biết đó là một nữ tử chốn giang hồ,
hơn nữa trước mặt bao nhiêu người mà lời nói đầy vẻ phong tình, không e ngại điều
gì thì thấy vô cùng ngạc nhiên, song cũng chỉ biết ngồi im quan sát. Về phần Mạnh
Phi nghe cô ta xác nhận lại như vậy thì trong lòng rúng động. Ngũ Độc tiên tử
Tiêu Bích ở Vân Nam nổi tiếng xinh đẹp mà cũng tà dị, hành sự kì quặc, thủ đoạn
cao cường, tất cả hành động dựa theo cao hứng nhất thời không tuân theo một qui
củ nào. Võ công cô ta liệt vào hàng bậc nhất ở Ngũ Độc giáo, song điểm đáng sợ
nhất là thủ đoạn dụng độc của cô ta thần không biết, quỉ không hay. Dân giang hồ
vì thế e ngại đặt cho cô ta cái danh hiệu: Ngũ Độc tiên tử.
Mạnh Phi nghĩ đến đó bất chợt thấy ánh mắt cô gái đó nhìn
mình thì lạnh cả người. Lấy một hơi dài, bình tĩnh nói: “Không biết ở đây
có điều gì thu hút tiên tử vậy. Ắt hẳn Tiêu cô nương chịu dịch thân từ Vân Nam
đến Tô Châu chắc cũng vì chuyện đại sự!”
Tiêu Bích nghe thế chỉ mỉm cười, như không lý gì đến lời nói
của Mạng Phi mà chỉ đưa mắt nhìn Giang Phong cười yêu kiều: “Ái dà! Cậu bé
sao không thử mở túi đó ra thử xem lời ta nói có đúng không?” – Tới đây lại
đưa mắt ra nhìn Mạnh Phi, song lời nói lại vẫn là đang nói cho Giang Phong
nghe: “Chỉ e cậu nhỏ này lại một phen kinh sợ rồi. Thứ đáng xem cần xem lại
không đòi xem, lại muốn xem thứ đâu đâu?”
Nói rồi cô ta đưa ánh mắt: “Thiếp nói như vậy có đúng
không Trần tướng công.” – Ngôn ngữ đầy vẻ nhu tình, đổi hẳn cách xưng hô
như thể là một cô nương đang nói chuyện với tình lang vậy.
Giang Phong kinh hãi, cậu bé đã thấy một mớ thứ bòng bong
đen đen lại loằng ngoằng như chỉ rối không hiểu nó là cái thứ gì, giờ qua lời của
vị cô nương kia vừa nói lập tức đoán ra đó là mớ tóc của vị Tôn đại nhân gì gì
đó kia. Nhưng rồi thiên tính tò mò lại trỗi dậy, vừa rồi nghe cô ta có nhắc đến
“thứ gì đáng xem”, trong lòng chợt nghĩ ắt hẳn Trần thúc thúc có một
thứ rất hay ho. Bởi thế tới đây Giang Phong không kìm được nữa lén đưa tay định
mở cái dây buộc thì Triệu Vũ cầm tay kéo lại. Đang chưa kịp phụng phịu thì nghe
Mạnh Phi nói: “Cô nương đừng có xưng hô như vậy nữa. Thiết nghĩ không được
phù hợp cho lắm. Hà… mà bất chợt ta không hiểu cô nương muốn nói gì.”
Ngũ độc tiên tử Tiêu Bích lại mỉm cười: “Ái dà! Người
ta cứ thích thế biết làm sao được. Thôi thì không nói cũng được.” – Tiêu
Bích nói đến đây đưa tay vuốt mái tóc, biểu cử vô cùng đáng yêu, quyến rũ:
“Hi hi chỉ cần tướng công đáp ứng với thiếp một việc nhất định sau đó sẽ
không xưng hô thế này nữa.”
Mạnh Phi bất chợt rùng mình, chưa kịp tìm lời lẽ thích hợp hỏi
rõ thì nghe Giang Phong cười khanh khách: “Việc gì cơ chứ! Hi hi! Có phải
là cô cô thấy Trần thúc ta anh tuấn nên muốn nguyện ý theo về xin nâng khăn sửa
túi không?”
Triệu Vũ quát: ” Tiểu tử! Hàm hồ! Ăn nói linh tinh gì
thế!” – Đồng thời họ Triệu vừa dứt lời thì theo đó gương mặt của Mạnh Phi
thoáng chốc đỏ bừng.
Tiêu Bích nghe vậy chỉ cười mím: “Vị tiểu huynh đệ này
thật hiểu lòng người quá. Song mà cô cô cũng không quá vọng tưởng như thế.”
– Cô ta nói xong lại nhìn Mạnh Phi ra vẻ nũng nịu: “Người ta chỉ muốn Trần
tướng công cho xem qua viên Tỵ độc châu thôi. Không biết yêu cầu như thế có quá
đáng chăng?”
Mạnh Phi giật mình kinh ngạc, nhất thời không hiểu cô ta lôi
đâu ra lắm chuyện linh tinh thế kia. Tỵ Độc Châu ở đâu ra cơ chứ, Mạnh Phi
nghiêm giọng: “Tiêu cô nương ăn nói hàm hồ rồi. Ta làm sao lại có Tỵ độc
châu chứ! Không phải viên ngọc này là vật chi bảo trong hoàng cung đại nội
sao?”
Tiêu Bích nhoẻn cười: “Dà! Trần tướng công thực không
biết hay cố tình không biết vậy. Cách đây mấy tuần không phải đêm hôm người lẻn
vào quốc khố ăn trộm sao. Có được một thân khinh công cao cường đó thiết nghĩ
chẳng phải là Trần đại hiệp thì còn là ai?”
Mạnh Phi cùng Triệu Vũ rúng động, vụ án có người lẻn vào quốc
khố đã làm chấn động cả kinh thành, điều này đã làm kinh động đến hoàng thượng,
Gia Tĩnh đã đích thân chỉ định Ngự tiền tam phẩm Thị vệ độc hành Trung Nguyên
đích thân xuất mã, thế nhưng song dường như đến giờ vẫn chưa có kết quả.
Bấy giờ chỉ nghe Mạnh Phi cười khổ: “Nửa tháng trước
công nhận là ta có đến kinh thành, song mà chuyện này làm gì có liên quan đến họ
Trần này cơ chứ. Với chút công phu cỏn con của ta thử nghĩ làm sao đủ bản lĩnh
vào hoàng cung trộm bảo vật. Hà hà… cô nương đừng có tin những lời đặt điều vớ
vẩn như thế chứ!”
Tiêu Bích cười yểu điệu: “Hi hi … khó nghĩ thật.
Không phải là tiện thiếp không tin lời tướng công song mà tin này đã lan ra khắp
nơi khắp chốn rồi. Ai cũng hay sao Trần tướng công chẳng biết nhỉ. Mà hình như
thứ quí giá nhất là cả tám tấm Thái cực lưỡng nghi đồ cũng biến mất theo. Ai ai
quan tâm đến Thái cưc lưỡng nghi đồ chứ thiếp thì không. Người ta chỉ lưu tâm
tý chút đến Tỵ độc châu thôi. Hi hi, không biết có phải nó đúng như lời đồn
không.”
Mạnh Phi biến sắc, trong lòng vô cùng rối ren: “Nếu quả
đúng như lời cô ta nói thì rắc rối to rồi. Tự dưng mang tiếng oan thế này chỉ
chuốc lấy rắc rối phiền muộn thôi. Nếu điều này mà thực thì nhất cử nhất động đều
được người ta theo dõi mà mình nhất thời không lưu tâm. Chỉ e đêm nay không phải
chỉ có một mình Tiêu Bích đến đây quấy nhiễu.” – Mạnh Phi Nghĩ được đến
đây biểu tình gương mặt vô cùng bất bình: “Làm gì có chuyện đó. Thái cực
lưỡng nghi đồ ta còn không biết nó ở hoàng cung làm sao dính đến chuyện này được.”
Tới đây, lại như không dằn được lòng, Mạnh Phi bực tức:
“Mạnh Phi này mà biết kẻ nào cố tình đặt điều vu hại ta như thế nhất định
giết không tha!”
Thấy biểu tình gương mặt của Mạnh Phi như thế, Tiêu Bích vẫn
ko hề e ngại tiếp tục cười cợt: “Ái dà xem ra thiếp cũng bắt đầu tin rồi.
Chỉ hiềm muốn để thiếp tin hết mười phần chi bằng tướng công để thiếp khám qua
người một lượt. Nếu không có sẽ lập tức rời khỏi đây.”
“Cái gì!” – Vừa nghe đến đây Mạnh Phi chợt la lên,
rồi theo đó mặt đỏ bừng lên lần nữa.
“Cái gì là cái gì?” – Nghe thế Tiêu Bích chỉ mỉm
cười: “Chẳng nhẽ Trần tướng công còn chưa hiểu lời thiếp à?” – Cô ta
vừa nói vừa làm điệu bộ tiến lại.
Mạnh Phi toát hết mồ hôi, giọng hơi run run: “Tiêu cô
nương xin dừng bước. Tại hạ không có nhã hứng đùa với cô nương đâu.” – Mạnh
Phi vừa nói, tả thủ quơ một cái, trên tay phút chốc không biết ở đâu hiện ra một
chiếc phiến màu trắng (quạt), ngọn tay cái đặt lên trên đầu nan, gương mặt biểu
tình ngưng trọng xuất thần.
Tiêu Bích thấy vậy vẫn ung dung cười, đôi bàn chân trần nhỏ
nhắn vẫn không ngừng rảo bước, từ từ tiến lại gần: “Chà! Không biết Trần
tướng công mang cây Tượng nha phiến này ra làm gì?” – Nói đoạn lại cười yểu
điệu: “Hay là… hi hi …Trần tướng công muốn mang ra tặng cho thiếp thân
chăng.”
Đến giờ phút này thì Mạnh Phi không còn để những lời nói của
cô ta vào tâm nữa, gương mặt hết sức tập trung. Điều Mạnh Phi e ngại nhất là kĩ
năng dụng độc của cô ta, bởi thế bất giác nhìn sang phía cha con Triệu Vũ rồi
như quyết định được điều gì, họ Trần khẽ trầm người uốn mình một cái lùi lại ba
thước, thân pháp vô cùng linh động và đẹp mắt, sau đó nhẹ nhàng nói: “Ta
cũng không muốn giằng dai với cô nương nữa đâu.”
Mạnh Phi tới đây cao giọng: “Chiếc Tượng nha phiến này
không phải là vật làm cảnh. Thân phiến gồm mười tám chiếc nan được tinh chế từ
ngà voi, bề mặt phiến làm bằng tơ tằm trắng ở Định Sơn. Đầu mũi nan có thể đâm
mà cũng có thể chém, xin Tiêu cô nương trước khi xuất thủ lưu ý đến nó một
chút.”
Tiêu Bích bất chợt cười, biểu tình làm ra bộ buồn bã:
“Nào phải là người ta muốn xuất thủ. Chỉ là muốn xem xét một chút thôi mà.
Không ngờ bụng dạ của Trần tướng công hẹp hòi thế.” – Đồng thời nói đến
đây cô ta lắc đầu rồi thở dài: “Nghe giang hồ đồn Truy phong hồ điệp nổi
tiếng thương hoa tiếc ngọc thế mà hôm nay lại muốn động tay động chân với nữ
nhân. Ái dà… thật là đồn đại lung tung mà.”
Bất chợt có tiếng cười: “Lấy gì đảm bảo người mặc tử y
này là một vị cô nương chứ!” – Mọi người nhìn lại thì thấy tiếng nói phát
ra từ một người ngồi cách đấy vài trượng. Chỉ thấy người này vận thanh y kiểu
thư sinh mày râu nhẵn nhụi, gương mặt hơi dài song đôi mắt nhỏ ti hí. Y ngồi
cùng bàn với ba người nữa đang dán mắt vào thân hình Tiêu Bích với vẻ không lấy
gì làm tử tế cho lắm.
Người ngồi cùng y nhìn biểu tình gương mặt dường như cũng
thuộc dạng háo sắc: “Trác đại ca nói đúng lắm. Không gì có thể đảm bảo được.”
Nói tới đây người này gật gù: “Làm gì có vị cô nương
nào năm lần bảy lượt kiếm cớ để sờ lên người nam nhân cơ chứ.” – Hắn ta
nói xong cười hắc hắc: “Mấy vị huynh đệ thấy ta kiến giải thế nào?”
Mạnh Phi nghe mấy tên kia ăn nói lung tung, đang định phát
tác thì bất chợt thấy Tiêu Bích cười, ánh thu ba đung đưa mê người : “Hi
hi…. thứ lỗi cho tiện thiếp nhãn quan hơi tệ. Dám hỏi bốn vị đại hiệp này xưng
hô thế nào?”
Tên họ Trác kia cười ra vẻ rất ung dung: “Bốn anh em tại
hạ được giang hồ bằng hữu yêu quí nên gọi là Tô Châu tứ hiệp. Tại hạ gọi là Bối
vi thủ Trác Nhượng, còn đây là …” Vừa chỉ y vừa đem danh tính của mấy
tên bằng hữu ra giới thiệu một lượt.
Nói xong, bất chợt Trác Nhượng lại cười cợt nhả: “Dám hỏi
phương danh của …” Đến đây giọng điệu cười cợt, ngữ khí mang đây vẻ dâm
ô: “Khó xưng hô quá nhỉ, không biết vị bằng hữu mới đến có phải là một vị
cô nương chăng? Nếu phải thì cớ làm sao cứ chăm chăm đòi khám người của Trần đại
hiệp thế?”
Trần Mạnh Phi thở dài lắc đầu, mấy tên tiểu tử thấy sắc động
tâm này e rằng lành ít dữ nhiều. Người ta hay bảo: chưa thấy quan tài chưa đổ lệ,
chưa đụng tiểu quỉ nên không sợ Diêm vương. Mạnh Phi hết nhìn Triệu Vũ, rồi lại
nhìn bốn tên tự xưng là Tô Châu tứ hiệp kia bất chợt động dung: “Tạm thời
thoát được ả nha đầu Tiêu Bích. Mình thì không sao nhưng đại ca lại là một văn
nhân yếu nhược, lại còn có cả Phong nhi nữa. Nỗi oan này e rằng nhất thời khó cởi.
Chi bằng tranh thủ đưa Triệu đại ca rời khỏi chỗ này để tránh phiền phức.”
Mạnh Phi nghĩ thế bèn từ tốn tiến lại phía Triệu Vũ: “Đại
ca. E rằng hôm nay vì đệ mà đã làm huynh mất hứng rồi.”
Triệu Vũ mỉm cười: “Đệ đừng nói vậy. Ta còn phải cám ơn
đệ vì đã được xem một phen cố sự. Một lần được mở thêm tầm mắt có gì mà mất hứng
chứ.” Ông nói đến đây đưa mắt nhìn Giang Phong đoạn cười khổ : “Sợ
sau này đệ sẽ bị tên tiểu tử kia quấy rầy đến chết khổ mà thôi!”
Mạnh Phi chưa kịp trả lời thì nghe Tiêu Bích cười khanh
khách: “Thiếp thân tên gọi Tiêu Bích. Hi hi… không học theo cái lối cứ tự
suy tự luận kia của Trần đại hiệp được.” Nói đến đây Tiêu Bích đã đổi cách
xưng hô: “Người ta quả thật là một vị cô nương mà. Không tin thì hi hi…
mấy vị bằng hữu có thể khám qua người tiện thiếp.”
Tiêu Bích nói đến đây làn thu ba chớp chớp mấy cái, đồng thời
mỉm cười duyên với bọn Trác Nhượng, thần thái mười phần mê hoặc quyến rũ. Bọn mấy
tên Trác Nhượng thấy lời oanh vàng rót vào tai, thần hồn nát thần tính không tự
chủ bước tới gần Tiêu Bích. Tên Trác Nhượng là người lên tiếng đầu tiên:
“Hà hà …. cái này… cái này có thể khám xét ngay ở chỗ này được sao?
Hà, thật là làm khó Trác mỗ mà. Nếu vị bằng hữu này mà là con gái thì thật là
có chút thiệt thòi. Có điều …” Nói đến đây Trác Nhượng cười dâm đãng:
“Có điều Trác Nhượng ta chỉ cần sờ vài cái là phân biệt được ngay
mà!”
Đến lúc này Trác Nhượng đã như kẻ say máu, không thể kiểm
soát được bản thân được. Hắn không thèm quan tâm đến ánh mắt khinh miệt của một
số người xung quanh nhìn vào mình, chỉ trông chờ vào biểu tình của Tiêu Bích để
đi đến bước cuối cùng. Ba tên huynh đệ ở bên cạnh người nào người nấy run run,
lộ vẻ vô cùng kích động. Chỉ thấy Tiêu Bích bất giác cúi đầu nhẹ xuống ra vẻ xấu
hổ, dựa sát người vào bờ vách nửa tựa nửa không. Hành động ấy đầy vẻ mê hoặc bất
giác làm bao nhiêu người nhất thời ngây ngất, sau cùng nghe Tiêu Bích nói nhỏ:
“Chỉ là đụng chạm một chút thì có thiệt thòi gì đâu cơ chứ! Thiếp đâu có hẹp
hòi như Trần đại hiệp chứ.” – Cô ta nói đến đây đưa bàn tay nhỏ nhắn, trắng
như ngọc ra cho Trác Nhượng đồng thời khẽ cười một tiếng mê hoặc.
Trác Nhượng đến đây mắt đã đờ đẫn, lại bị ảnh hưởng bởi hơi
rượu nên người như u như mê không quan tâm đến một cái gì khác nữa. Bấy giờ y
tiến lại toan túm nhẹ lấy tay của Tiêu Bích. Tay kia tham lam bắt đầu đưa về
phía trước hòng tìm một chốn hạ cánh lý tưởng. Triệu Vũ thấy thế bất giác mặt
cũng đỏ lên, cúi đầu xuống không dám nhìn tiếp. Mạnh Phi thì tự lúc nào đã thở
dài, quay mặt đi, chỉ có Giang Phong là hai mắt mở tròn ra ghi nhớ một chuyện
mà theo cậu là “vô cùng đặc sắc.”
Không khí xung quanh Thanh Minh Các như đóng băng, im lặng
không một tiếng động chỉ có dư âm của tiếng cười Tiêu Bích như văng vẳng xung
quanh. Nào ngờ bất chợt có tiếng ” Á…!” thất thanh vang lên xé nát
không gian tĩnh lặng trước đó. Trác Nhượng lảo đảo lùi lại mặt mày tái mét. Ba
vị huynh đệ đến tận lúc nào mới giật minh nhảy về phía sau. Cả Mạnh Phi lẫn Triệu
Vũ đều đồng thời quay đầu lại song dường như Mạnh Phi đã đoán trước được chuyện
này chỉ khẽ lắc đầu mấy cái. Triệu Vũ thì vẻ mặt đầy ngạc nhiên, đưa mắt ra
nhìn về phía Trác Nhượng.
Mọi người xung quanh nhất thời vì biến sự kì lạ trước mắt
làm hoảng hồn. Mấy tên tiểu nhị toát hết mồ hôi lủi đi mất tiêu. Chỉ thấy họ
Trác mặt không chút huyết sắc, tay trái túm lấy tay phải, cả bàn tay trong chốc
lát đã đen kịt, không ngừng sưng lên. Ánh mắt kinh hoàng nhìn Tiêu Bích trong
đó có nửa phần oán hận, chút men rượu sót lại trong người bay biến hết, mồm miệng
lắp bắp không ra tiếng: “Yêu nữ. Ngươi … ngươi … làm gì ta thế
này.”
Chỉ nghe Tiêu Bích cười khanh khách, đưa bàn tay đó lên vuốt
nhẹ mái tóc: “Người ta có kịp làm gì đâu. Mới đưa tay cho Trác tướng công
nắm một cái thôi mà…” – Cô ta nói đến đây lại cười hi hi: “Sao! Chỉ
chạm có một chút thế thôi à? Trác tướng công đã nhận ra thiếp thân đích thị là
một vị cô nương rồi chứ?”
Trác Nhượng lúc này hơi thở đã hổn hển, mặt mày trắng bệch
thất thần ngồi bịch xuống nền nhà, đôi mắt lúc này trợn ra vô cùng đau khổ, như
đã hỉểu ra tình thế, y cố gắng thốt lên mấy tiếng đứt đoạn:” Cầu xin …
xin Tiêu đại tiên nữ … cho tại hạ toàn cái mạng nhỏ này!”
Trác Nhượng lúc này mặt lộ ra vẻ vô cùng thống khổ và đau đớn,
ánh mắt nhìn Tiêu Bích, nửa như cầu xin, nửa như oán độc mà lại vẻ như vô cùng
sợ hãi. Ba vị huynh đệ của hắn mặt cắt không còn giọt máu. Chỉ nghe Tiêu Bích lại
cười nhìn bọn họ: “Trong ba vị tướng công đây, tới lượt người nào ra khám
xét thân phận của tiện thiếp nào.”
Ba người này nghe đến đó thần hồn nát thần tính, không tự chủ
lùi lại liên tục. Một tên ban đầu còn đỡ Trác Nhượng, nhưng sau đó thấy Tiêu
Bích yêu kiều cười tiến lại gần, vẫn đưa bàn tay nhỏ nhắn trắng như ngọc chìa về
phía trước ra thì đã mất hết đảm lược, y cắm đầu cắm cổ chạy một mạch.
Mọi người nhìn biểu tình của ba tên kia vừa khinh thường vừa
thương hại, chưa có ai kịp nói câu nào thì chỉ nghe veo veo mấy tiếng, tự lúc
nào trong tay Tiêu Bích có một dải lụa mầu tím phóng ra phía trước chập chà chập
chờn như con linh xà. Đến trước mặt mấy tên kia lại cuốn một cái, ba tên đó nhất
thời ngã lăn ra. Ngã xuống đất mấy tên cố gắng bò dậy, song nhất thời chân tay
cứng ngắc, chỉ bò giật lùi lại từng bước hốt hoảng nhìn Tiêu Bích, mặt cắt
không còn giọt máu.
Tiêu Bích vừa cười vừa tiến lại phía họ, cô này đi đến đâu mọi
người xung quanh vội vàng giãn ra. Chỉ nghe Tiêu Bích cười: “Hi hi… còn
chưa cầm tay tiện thiếp thì bỏ đi làm sao được. Chắc lại chê người ta xấu xí
quá chứ gì!” – Tiêu Bích nói đến đây đôi chân trần trắng muốt lại rảo bước
lại gần.
Mấy tên này hốt hoảng lắp bắp: “Không! Không phải thế
..” – Ngữ điệu và bề ngoài như đang nói chuyện với ác quỉ. Bỗng đâu Trác
Nhượng nhớ ra được điều gì, đưa ánh mắt về phía Mạnh Phi hổn hển: “Trần đại
hiệp. Cầu xin người nhấc tay cứu mạng bọn tiểu nhân.”
Mạnh Phi bất nhẫn động lòng, lại nghe Triệu Vũ thở dài:
“Mấy tên đó thực ra cũng chưa đáng chết. Trần đệ xem thế nào … “
Ông nói đến đây lại nhìn về phía Mạnh Phi vẻ trông chờ.
Vốn dĩ không có lời nói của Triệu Vũ thì Mạnh Phi đã sớm có
quyết định. Mạnh Phi bất giác cất tiếng, thanh âm vang lên khắp cả căn lầu:
“Xin Tiêu Bích tiên tử nể mặt Trần mỗ tha cho bọn họ mấy cái tiểu mạng.”
Tiêu Bích quay sang Mạnh Phi nhoẻn cười, làm bộ duyên dáng:
“Nhìn thần thái Trần tướng công lúc này thật anh tuấn a. Ái dà! Trước mặt
Trần tướng công để mấy nam nhân cầm tay cầm chân cũng thiệt là xấu hổ a.”
Cô nói xong thì lại cười: “Thôi không cần họ minh bạch thiếp thân là một vị
cô nương nữa. Tự mình biết là đủ rồi.”
Mấy tên đó nghe được câu này của Tiêu Bích như người vừa mới
thoát chết sống lại. Không nghĩ ra được điều gì, nhất loạt bò dậy : “Cảm tạ
đại ân đại đức của Trần đại hiệp và Tiêu tiên nữ.”
Lúc này bọn chúng bất chấp Trác Nhượng còn nằm ở góc kia ù
cái chạy như ma đuổi ra Thanh Minh Các. Chỉ có Trác Nhượng là sống dở chết dở,
mầu tím ban đầu đã lan dần từ bàn tay phút chốc đến khuỷu tay, ngày một sưng to
ra. Cả gương mặt vã hết mồ hôi, gân xanh nổi lên trên làn da trắng bệch, âm điệu
vô cùng thảm hại: “Cầu xin Trần đại hiệp cứu tiểu nhân. Cầu xin… cầu
xin…”
Trác Nhượng nói đến đây lại đưa mắt nhìn Tiêu Bích, vẻ mặt
như sắp tuyệt vọng: “Cầu xin tiên tử tha cho cái mạng nhỏ này. Tiểu nhân
còn mẹ già tám mươi tuổi không ai phụng dưỡng….” Đến giờ thì gã như thở
không ra hơi.
Mạnh Phi thấy thế bất nhẫn: “Tiêu tiên tử đã làm ơn thì
làm cho chót đi. Tiên tử có thể cho hắn thuốc giải độc được chăng?”
Tiêu Bích lần này mỉm cười: “Tiện thiếp không hiểu. Thuốc
giải độc nào, nhất định là không có mà …” – Cô vừa nói vừa đưa mắt lóe
lên nhìn Trác Nhượng, gương mặt vẫn cười tươi như hoa.
Mạnh Phi nghe thế bất giác thở dài, rồi chợt lắc đầu. Xong bất
chợt đưa ánh mắt ra nhìn về phía Triều Mục Giang: “Mong Triều đại nhân ra
tay cứu cái mạng của vị huynh đệ này.”
Chỉ thấy Triều Mục Giang cũng thở dài, bước lại phía Trác
Nhượng. Mọi người xung quanh còn đang thắc mắc xem họ Triều kia cứu Trác Nhượng
như thế nào thì bất chợt thấy Triều Mục Giang nhấc tay phải rút Tú xuân đao đeo
ở thắt lưng. Tất cả còn chưa kịp định thần thì lại nghe “veo” một tiếng,
nhát đao thần tốc của Triều Mục Giang đã cắt ngang cánh tay của Trác Nhượng. Đồng
thời vào lúc họ Triều tra đao vào bao thì có tiếng la thất thanh của Trác Nhượng.
Máu lúc này theo cánh tay lan ra rịn đỏ nền lầu.
Bấy giờ chỉ nghe Mục Giang nói: “Thứ lỗi cho tiểu đệ. Chỉ
là vạn bất đắc dĩ mà thôi.” Gã vừa nói vừa đưa tay vào bọc lấy thuốc cầm
máu và một mảnh vải băng bó cho Trác Nhượng.
Đến lúc này thấy Trác Nhượng ráng nhịn đau, rên hừ hừ. Cũng
may là y hiểu được tình thế: “Xin đa tạ ơn cứu mạng của Trần đại hiêp. Tạ
một đao này của Triều đại nhân” – Y nói xong mặt cúi gằm xuống không dám
nhìn ai, gã len lén bước ra khỏi Thanh Minh Các. Trên sàn nhà vẫn còn phân nửa
cánh tay trúng độc, máu đen chảy vương ra sàn nhà. Nhất thời không ai dám tiến
lại gần.
Chỉ nghe Tiêu Bích vừa cười vừa nói: “Ấy dà. Tiện thiếp
đã đáp ứng Trần tướng công một việc. Giờ thì đến lượt Trần tướng công đáp ứng lại
thiếp chứ.” – Nói xong cô bất giác người lại dựa vào bờ vách, tay vân vê
tà áo như vẻ một cô nương đang xấu hổ: “Nếu quả thực Trần tướng công không
có Tỵ độc châu thì… chà … Tiện thiếp không tin được đâu trừ phi là
…” – Cô nói chưa dứt câu lại mỉm cười mê hoặc.
Mạnh Phi bất giác cười khổ: “Tại hạ lấy danh dự cả đời
mình mà phát thệ. Tại hạ tuyệt đối không biết Tỵ ngọc châu đang lưu lạc ở
đâu.”
Tiêu Bích thần thái vẫn yêu kiều: “Ái dà ! Danh dự là
cái gì? Ai biết nó như thế nào chứ. Không cho khám người thì biết làm sao chứ.
A …” Đột nhiên Tiêu Bích nhìn về phía Giang Phong, thấy ánh mắt của cậu
bé liên láo nhìn mình không chớp, bất chợt như nghĩ ra điều gì reo lên vui mừng:
“Tiện thiếp nghĩ ra một cách rất là hay ho rồi. Cách này nhất thiết sẽ không
làm khó Trần tướng công mà.”
Cô nói đến đây đưa ánh mắt ra nhìn Triệu Vũ và Triệu Giang
Phong nở một nụ cười tà dị. Trông thấy vậy Mạnh Phi bất chợt động dung, hốt hoảng
đứng lên chắn ngang trước mặt Tiêu Bích giật giọng: “Cô nương định làm
gì?”
Nào ngờ Tiêu Bích vẫn mỉm cười: “Ái dà! Tiện thiếp muốn
làm gì thì đâu có liên quan đến Trần tướng công chứ. A! hay Trần tướng công muốn
trở thành trượng phu của tiện thiếp mà.” – Cô nói xong mỉm cười với Giang
Phong: “Vị tiểu huynh đệ kia thấy cô cô có điểm nào thú vị không?”
Bất chợt thấy Tiêu Bích hỏi vậy nhất thời cả Triệu Vũ và Mạnh
Phi ngớ người, chỉ thấy Giang Phong vẫn đưa ánh mắt nhìn Tiêu Bích không chớp,
lát lại nhìn cánh tay của Trác Nhượng đang nằm dưới sàn nhà, thần thái không lộ
ra vẻ gì là sợ hãi cả mà chỉ đầy vẻ ngạc nhiên, cậu bé đưa tay chỉ về phía cánh
tay của Trác Nhượng dưới sàn nhà: “Không biết vừa nãy cô cô làm gì mà
…”
Triệu Vũ run run, chỉ nghe Tiêu Bích cười: “Ái dà… muốn
biết rõ thế nào thì lại đây cô cô chỉ cho.” – Tiêu Bích nói rồi đưa tay vẫy
Giang Phong mà miệng vẫn mỉm cười.
Lúc này Triệu Vũ quát: “Phong nhi đứng yên cho
ta!”
Giang Phong nghe thấy phụ thân quát to như vậy nhất thời đứng
im, gương mặt lại phụng phiu. Nào ngờ Tiêu Bích thấy thế thì bất ngờ nhún chân
tiến gần lại phía Giang Phong, gương mặt vẫn nở nụ cười quyến rũ.
Trông thấy vậy Mạnh Phi hét vang: “Tiêu tiên tử – xin dừng
bước.” – Tiếng nói chưa dứt mà người đã động. Chỉ thấy Trần Mạnh Phi nhún
người một cái, thoáng chốc một bóng trắng hiện ra trước mặt Tiêu Bích, hữu thủ
cẩm Tượng nha phiến giơ ngang che hướng di chuyển của cô ta.
“Hà hà… Trần đại hiệp sao bất thình lình lại muốn động
tay động chân chứ.” – Tiêu Bích phút chốc đã thay đổi cách xưng hô:
“Dù gì thì thế này cũng vui lắm. Để Tiêu Bích thử xem qua một thân bản
lĩnh của Trần đại hiệp nhé.”
Tiêu Bích vừa dứt lời thì dải lụa màu tím trong tay cô ta bất
chợt như cơn gió lao nhanh về trước mặt Mạnh Phi. Mạnh Phi vốn vô cùng e sợ
trong dải lụa có độc vội vàng phong bế huyệt đạo, đầu hơi ngửa về phía sau, hữu
thủ thoắt xòe Tượng nha phiến, dùng mặt phiến hất nhẹ dải lụa của Tiêu Bích ra,
chiêu thức vô cùng đẹp mắt.
Vốn dĩ một thân dụng quạt của Mạnh Phi được biến từ bộ kiếm
pháp Phiêu phong kiếm vũ. Lấy quạt sử thay kiếm đổi tên thành Phiêu phong phiến
quyết, lấy bốn chữ : Khinh – nhã – tinh – mỹ làm chủ. Phiến quyết bắt buộc phải
“khinh” tức nhẹ nhàng như mây mà thoảng nhanh như gió,
“nhã” tức là ung dung mà thoải mái lúc biến lúc hóa. Còn
“tinh” ở đây có nghĩa yêu cầu chính xác, dụng lực chuẩn và đều,
“mỹ” tức là dụng quạt vẫn toát lên vẻ đẹp. Trần Mạnh Phi với một bộ
Phiêu phong phiến quyết cùng với bộ pháp Hồ điệp xuyên hoa trong hơn mười năm
trời đã ngạo thị võ lâm, được liệt vào dạng cao thủ chân chính.
Trong lúc Triệu Vũ kéo Giang Phong lùi xa lại một góc Thanh
Minh Các, mọi người nhất thời xung quanh đều dán mắt vào cuộc chiến giữa Tiêu
Bích và Mạnh Phi. Tiêu Bích lúc này mỉm cười, dải lụa vừa bị hất ra như có linh
tính đã chúi đầu xuống, nhắm Mạnh Phi công theo thế Linh xà lạc thủy, hình dáng
tựa như một con rắn đang lao xuống săn mồi.
Mạnh Phi thần thái vẫn ung dung, cười nhẹ một tiếng, Tượng
nha phiến theo đó quạt ngang, nhẹ hô lên một tiếng: Phong quyện tàn vân (gió cuốn
mây tàn). Theo đó như có một cơn gió vô tình cuốn chéo lên trên, dải lụa tím của
Tiêu Bích theo đó cũng bị đẩy ra xa. Tiêu Bích theo thế rút mạnh giải lụa lại,
tay bất chợt nắm vào khúc giữa rồi giũ manh. Hai đầu dải lụa tựa như con rắn
hai đầu hung mãnh bổ về phía trước. Mọi người chỉ thấy vệt sáng tím nhanh chóng
ập vào Mạnh Phi.
Mạnh Phi không lấy thế làm cuống, chỉ nhẹ mỉm cười, người bất
chợt ngả về phía sau dáng điệu vô cùng linh động trong khi gót chân điểm xéo
còn đầu chỉ cách mặt lầu chỉ hơn chục phân. Hữu thủ phẩy một cái, người đồng thời
lấy gót làm tâm xoay nhẹ nửa vòng. Theo đó gấp quạt lại, nhằm Tiêu Bích điểm một
cái.
Thoáng chốc hai người đã giao thủ với nhau cả chục chiêu, mọi
người xung quanh nhất thời ngơ ngẩn xuất thần. Ai nấy đều há hốc mồm trông cảnh
tượng trước mắt mà kinh ngạc. Chỉ thấy hai bóng một tím một trắng thoắt biến
thoắt hóa, lúc ẩn lúc hiện vừa tao nhã, đẹp mắt lại không kém phần hung hiểm.
Phải biết đa số mọi người ở đây không mấy ai là dân giang hồ, được chứng kiến một
trận giao thủ giữa hai cao thủ bậc nhất như thế này là rất ít.
Giang Phong lúc này há hốc miêng, tròn xoe mắt ra nhìn không
chớp. Triệu Vũ thì tay nắm chặt Giang Phong, trông thảm trạng vừa rồi của Trác
Nhượng trong lòng lo lắng cho vị huynh đệ của mình không ít. Dù ông không nghi
ngờ ở khả năng của Mạnh Phi nhưng ít nhất cũng loáng thoáng hiểu rằng ngoài bản
lĩnh võ công cao cường, Tiêu Bích còn có một thứ vũ khí hết sức lợi hại đó là
khả năng dụng độc thần sầu quỉ khốc. Vừa này ông không dám để ý, song mọi người
ở đây đều minh bạch rằng Trác Nhượng chỉ vừa chạm vào tay Tiêu Bích một cái, tất
cả còn không hiểu cô ta làm thế nào phút chốc đã làm họ Trác mất một cánh tay.
Đấu được một lúc nữa, bất chợt nghe thấy tiếng Mạnh Phi cười:
“Ha ha… xin đắc tội.”
Lần này chỉ thấy tả thủ Mạnh Phi phất nhẹ ống tay áo tạo
thành một luồng như kình công vào dải lụa tím, Tượng nha phiến ở tay phải thoắt
cụp lại, Mạnh Phi nhón mũi chân, cả người nhấc lên xoay một vòng thoáng chốc đầu
chiếc quạt đã chỉ vào cổ họng của Tiêu Bích. Dải lụa tím theo đó dừng lại, rủ
xuống nền lầu. Mạnh Phi cười nhẹ: “Tại hạ may mắn đã thắng được nửa chiêu.
Tiêu tiên tử, đắc tội rồi.”
Nào ngờ thấy Tiêu Bích chỉ cười mỉm, làn thu ba theo đó đảo
qua, mỉm cười đầy mê hoặc mà rằng: “Thật không hổ danh là Truy phong hồ điệp.
Tiện thiếp thua rồi.” – Song dù miệng vừa nói mà chân vẫn không ngừng tiến
về phía trước. Tiêu Bích đủ can đảm để tin rằng Mạnh Phi không dám xuống tay với
cô.
Quả đúng như Tiêu Bích dự liệu, Mạnh Phi hốt hoảng lùi lại
song đầu phiến thủy chung vẫn đặt ở chiếc cổ trắng ngần của Tiêu Bích. Được
thoáng chốc Mạnh Phi giật giọng: “Cô nương còn cố tiến nữa thì e tại hạ phải
làm liều đấy.”
Nào ngờ Mạnh Phi càng nói Tiêu Bích càng làm già, cô nhoẻn
miệng cười tươi như hoa như ngọc: “Ái dà đằng nào cũng phải chết. Chi bằng
nhân tiện chết luôn lần này để cho Trần tướng công phải nhớ người ta mãi thì thôi
…hi hi…” – Cô vừa nói vùa tiến lên. Thoáng chốc đã tiến được năm bước.
Mạnh Phi thấy hướng đi của Tiêu Bích ngày càng gần cha con
Triệu Vũ bất giác giật mình: “Á! Thì ra y thị có ý đồ hết.” – Nói được
đến đây đã thấy Tiêu Bích lợi dụng lúc Mạnh Phi thần tình có chút hoảng hốt lén
lút hất mạnh tay. Dải lụa tím theo đó như có linh tính, như con rắn không xương
lăng không bay tới hướng về phía cha con Triệu Vũ.
Mạnh Phi hốt hoảng la to: “Không xong rồi!” – Theo
đó tay phải rung một cái, quay một vòng qua lưng ném Tượng nha phiến lao đi nhắm
hướng dải lụa. Nào ngờ vẫn chậm một nhịp, thật may là dải lụa đến cách mặt cha
con Triệu Vũ một thước bất chợt như hết lực rơi nhẹ xuống đất, song dư kình lực
vẫn làm mái tóc của Triệu Vũ phấp phới. Mạnh Phi thấy đến đó mới thở phảo một
cái: “Thật là may mắn quá.”
Nào ngờ thấy Tiêu Bích cười khanh khách: “Thật là may mắn!
Trần đại hiệp thấy may mắn cái gì vậy?”
Trần Mạnh Phi chưa kịp hiểu cô ta nói gì, bất chợt Tiêu Bích
lùi lại, lưng tiếp tục dựa vào tường, dáng người hơi cong cong và sau đó thì cười
yêu kiều: “Huynh còn không mau tranh thủ thời gian lại từ biệt vị huynh đệ
của mình đi!”
Mạnh Phi nghe vậy mặt mày biến sắc, quát lớn một tiếng. Lần
đầu tiên mọi người thấy Mạnh Phi thực sự nổi giận: “Cô nương đã làm gì bọn
họ rồi?”
Tiêu Bích thấy biểu tình của Mạnh Phi không lấy làm sợ sệt,
ngược lại chỉ cười :” À, không có làm gì cả! Chỉ là cho họ thưởng thức một
chút Mê diệp phấn ấy mà.”
Nghe đến mấy từ Mê diệp phấn nhất thời Mạnh Phi toát hết mồ
hôi hột. Lăn lộn giang hồ bao năm, thực hư thế nào chưa rõ song Trần Mạnh Phi
nghe người ta đồn Mê diệp phấn là loại phấn được chiết xuất từ quả của một loại
cỏ lạ gọi là Ảo diệp thảo chỉ sống ở Nam Cương. Loại phấn này sau thi điều chế,
võ lâm cao thủ ngửi phải thì nhất thời công lực đình trệ thiếu thông suốt, khi
vận công thì tâm loạn ý mê, không kiểm soát được bản thân. Còn người thường vô
ý hít vào thì sau vài khắc thời gian sẽ phát sinh ảo giác, theo đó dần dần ảo
giác ngày càng mạnh mẽ, không được điều trị sẽ sớm phát cuồng mà chết dần trong
mê loạn.
Mạnh Phi nghi hoặc: “Không lẽ cô ta có cái biệt tài đến
thế thật sao, dải lụa còn cách cha con Triệu huynh cả thước làm sao mà…”
– Tới đây bất chợt nhớ lại thủ đoạn của Tiêu Bích thì run giọng: “Dù gì
cũng không thể mang tính mạng hai cha con Triệu huynh ra đánh cược được. Nếu mà
họ có mệnh hệ nào thì… mình có chết vạn lần cũng ko nhắm được mắt.”
Nghĩ được thế, Mạnh Phi trừng mắt hét lên: “Mau đưa giải
dược ra đây. Họ mà mất sợi lông sợi tóc nhất thiết ngươi lập tức chết không
toàn thây!”
Triệu Vũ căn cứ vào biểu tình giận dữ của Mạnh Phi mà toát hết
mồ hôi, lo cho mình thì một mà lo lắng cho nhi tử thì nhiều. Không tự chủ được
nắm chặt lấy tay Giang Phong, cả người run run. Thế nhưng Tiêu Bích nào để ý đến
thái độ của mấy người Mạnh Phi, cô lại chỉ cười mím: “Hi hi … người ta
mà đưa ra chắc gì nó đã là giải dược chứ.”
Tiêu Bích nói xong đưa tay vân vê tà áo, đầu khẽ cúi xuống
thần thái xinh đẹp chết người: “Huống hồ được chết dưới tay của Trần tướng
công thực sự cũng là một diễm phúc mà!”
Mạnh Phi lúc này như ngồi trên đống lửa, còn lòng dạ nào mà
suy nghĩ xem ý đồ của Tiêu Bích là gì nữa chứ, ruột gan rối như tơ vò, cuối
cùng hạ giọng: “Thôi được, xem như ta thua cô nương toàn phần. Cô nương muốn
gì cũng được, cầu xin hãy giải độc cho cha con huynh ấy!”
Tiêu Bích cười yêu kiều: “Phải vậy như thế chứ. Hi
hi…. nếu Trần tướng công chấp nhận ngay từ đầu có phải mọi người đều thoải
mái không.”
Cô ta nói đến đây tiến về phía cha con Triệu Vũ. Khi Tiêu
Bích đến gần, bất chợt ngọc thủ khoa một cái, lướt nhẹ qua người cha con Giang
Phong đoạn cười lên khanh khách: “Trần tướng công mắc mưu ta rồi. Lần này
mới là độc thật đây nè!”
Tất cả mọi người đều giật nẩy mình, lại nghe Tiêu Bích nói
tiếp: “Vừa rồi chưa có độc. Người ta còn chưa đủ bản lĩnh đến mức ấy. Chỉ
là đánh cược một chút với sự mềm yếu và lòng dạ nhân từ của Trần tướng công
thôi!” – Cô ta nói xong nhìn Giang Phong mỉm cười: “Vị tiểu huynh đệ
này cảm thấy thế nào?”
Giang Phong vừa nghe Tiêu Bích nói xong, thoáng chốc bất
giác thấy hô hấp có vẻ đình trệ, đầu ù mắt hoa, chỉ thoáng thấy bóng Tiêu Bích
nhòa đi, hổn hển nghĩ thầm: “Quái thế nào mà tự nhiên thấy khó chịu thế
này!” – Song bản tình lanh lợi, cứng cỏi, thầm nghĩ chỉ sợ mình nói ra sự
thật sẽ làm mọi người lo lắng, bởi thế chỉ mím răng lắc đầu không nói gì. Đôi mắt
nhỏ hằn lên nhìn Tiêu Bích chằm chằm ra chiều oán giận với thủ đoạn của cô ta lắm.
Thế nhưng dẫu Giang Phong không nói gì song qua biểu cử của
cậu bé, Trần Mạnh Phi gương mặt chợt tái chợt đỏ, lúc lại trắng bệch ra hiển
nhiên vô cùng đau đớn. Thoáng chốc mắt đỏ lên cơ hồ như đang rơi lệ: “Rốt
cục là Tiêu cô nương muốn gì đây! Nếu làm được ta sẽ hoàn toàn đáp ứng!”
Tiêu Bích không nói gì, chỉ thấy đưa tay nhặt dải lụa, lại
tiện tay cầm lấy Tượng nha phiến, nào ngờ khi vừa quan sát rõ một bên mặt quạt
trong lòng rúng động, thoáng chốc cầm lấy quăng trả cho Mạnh Phi. Kế tiếp Tiêu
Bích ngẩn người, rồi mặt làm bộ nhăn lên, thay đổi cách xưng hô hoàn toàn:
“Ái chà! Sao huynh hứa hàm hồ vậy. Giả sử ta bảo huynh giết tất cả mọi người
ở đây huynh có làm được không?”
Tất cả mọi người trong Thanh Minh Các vừa nghe đến đây không
ai là không rúng động, đang len lén tìm cách bỏ đi. Tiêu Bích như thoáng chốc
đã mất hẳn tác phong đùa cợt, phong tình vừa rồi. Chỉ thấy cô ta nói:
“Huynh cho ta xem qua viên Tỵ độc châu một lần được chăng?”
Mạnh Phi đau đớn, đoạn cao giọng: “Thì ra vẫn là chuyện
này. Mạnh Phi ta lập thệ nếu mà ta có giữ viên ngọc đó hoặc giả biết nó ở đâu
thì trời chu đất diệt!” – Nói xong đưa mắt nhìn Tiêu Bích với vẻ vô cùng
khẩn thiết: “Tiêu tiên tử còn chưa tin ta sao. Cầu mong Tiêu tiên tử mau
chóng giải độc cho hai người bọn họ.”
Tiêu Bích thở dài không nói gì. Sau đó cô đưa tay vào ống
tay áo, đoạn phẩy nhẹ qua mũi cha con Giang Phong một lần, hai người nhất thời
cảm thấy tỉnh táo dần. Khi đã ổn định trở lai, Triệu Vũ vội kéo tay áo Giang
Phong lùi lại phía Mạnh Phi. Mạnh Phi thở dài không nói gì, thần thái vô cùng ủ
rũ: “Ta đứng im đây mặc cho cô nương hành xử. Thích lục soát hay muốn chém
muốn giết quyết không cau mày.”
Tiêu Bích nhẹ giọng: “Ta tin huynh. Võ công ta vốn
không bằng huynh, chỉ nhờ vào chút xảo kế đánh vào lòng nhân từ của huynh mới
có thể đắc thủ. Con người huynh như thế nhất thiết sẽ không vì báu vật mà động
lòng tham!”
Nói đến đây Tiêu Bích chợt nhìn trời ngơ ngẩn, tự mình lẩm bẩm
cho mình mình nghe: “Sao lại như thế được nhỉ. Chẳng nhẽ những lời nói của
Sở tỷ tỷ là sai. Ôi! Con người này có thể như thế được ư! Ái dà …” – Với
biểu cử đó, lúc này tất cả mọi người đã thấy một Tiêu Bích hoàn toàn khác.
Mạnh Phi lúc này bất chợt thở dài, nói với Triệu Vũ:
“Cha con huynh không sao chứ! Tiểu đệ đúng là ngàn muôn tội lỗi mà.”
Triệu Vũ thấy thần thái của vị huynh đệ mình như thế, bất
giác vô cùng xúc động. Ông nắm chặt lấy bàn tay của Mạnh Phi lắc lắc: “Sao
đệ còn nói những lời thừa như thế chứ!” – Đến đây sảng khoái cười ha hả:
“Được chứng kiến nhiều chuyện như thế này thật cũng hay lắm mà! Hà hà… nếu
không có chuyện gì nữa ta và đệ lại nâng chén!”
Mạnh Phi túm lấy vai của Triệu Vũ lắc lắc, gương mặt đầy xúc
động: “Đại ca!” – Chỉ nói được hai tiếng rồi giọng nghẹn đi, trong
lòng vô vàn cảm xúc.
Bấy giờ chỉ nghe Tiêu Bích lại nói: “Ta tin huynh song
chưa chắc người khác đã tin. Chỉ cần có một chút hi vọng giành được Thái cực lưỡng
nghi đồ chắc nhiều người sẽ đến tìm huynh quấy quả đấy!”
Tiêu Bích nói đến đây gương mặt xinh đẹp thoáng chốc ngẩn
ngơ như có rất nhiều tâm sự, sau đó liếc xéo Mạnh Phi một cái: “Trần đại
hiệp, huynh bảo trọng. Ta đi đây!”