Thiên Đạo

Chương 2: Biến sự ở Kinh thành


Đọc truyện Thiên Đạo – Chương 2: Biến sự ở Kinh thành

Đêm Tô Châu mang vẻ đẹp kì lạ hiếm thấy. Chỉ thấy đèn đuốc
hoa lệ sáng bừng, dân chúng ngoài đường nô nô nức nức không kém ban ngày là bao
nhiêu. Đặc biệt là những cửa tiệm, thượng lầu sinh ý chủ yếu ban đêm như các
thanh lâu, kĩ viện… bao nhiêu vị cô nương má phấn bôi son đứng trước cổng vẫy
khách í ới, các đỗ trường (sòng bạc) người người nhộn nhịp. Xem ra dù giặc giã
trộm cướp có ở một số nơi song Tô Châu này vẻ phồn hoa lộng lẫy tuyệt không kém
kinh thành là bao nhiêu, đồng thời lại có vẻ độc đáo hiếm thấy của nó. Người ta
hay nói “Thượng hữu thiên đàng, hạ hữu Tô Hàng” (ý nói là Tô Châu và Hàng
Châu) thật là có cơ sở.

Chập tối ngày mười chín tháng hai, y như lời hẹn Triệu Vũ dẫn
nhi tử của mình đi đến Thanh Minh Các. Điểm đặc biệt của Thanh Minh Các chính
là vị thế của nó, đây chính là nơi gặp gỡ hội ngộ của các tao nhân mặc khách.
Xung quanh phạm vi một dặm tuyệt đối không có mặt bất kì một kĩ viện đỗ trường
nào, hơn nữa đối diện với cổng ra vào Thanh Minh Các là hồ Trí Uyển, đây là một
hồ nước khá lớn có thủy đạo ăn thông với Thái hồ.

Thanh Minh Các hôm nay có vẻ tấp nập hơn thường ngày, ngay
khi cha con Triệu Vũ bước vào thì chỉ còn ba bàn trống. Thấy vậy, Triệu Vũ vội
chọn một bàn ngồi gần bên cửa sổ chờ vị huynh đệ của mình sắp tới. Tên tiểu nhị
nhanh chóng đứng bên kính cẩn: “Xin hỏi khách quan dùng gì?”

Triệu Vũ nhẹ giọng: “Ta đang đợi một vị bằng hữu. Lát nữa
sẽ gọi món sau. Ngươi lui ra đi!”

Giang Phong gương mặt lẫn dáng điệu ra vẻ vô cùng sốt ruột.
Hiển nhiên là cậu bé nôn nóng muốn gặp lại vị thúc thúc có cách di chuyển kì lạ
kia. Còn Triệu Vũ thì khá ngạc nhiên, ông nhận ra hôm nay Thanh Minh Các có vẻ
nhiệt náo khác thường. Ông chăm chú lắng nghe thanh âm phát ra từ xung quanh:

– Thật không ngờ Tôn tri phủ vừa mới về nhậm chức được hơn
tuần thì đầu đã lìa khỏi cổ rồi.

– Thủ đoạn của người thích khách này vô cùng cao minh. Y thoạt
đến thoạt đi trước mũi của hàng trăm nha dịch và binh lính.

– Điều này đương nhiên. Nghe đồn chính là võ lâm cao thủ Bạch
Hồ Điệp đích thân ra tay mà.

– Sao ta nghe ra có vẻ không giống Bạch Hồ Điệp nhỉ. Mà hình
như Tôn tri phủ nghe đồn trước đây vốn là một tham quan nổi tiếng đó.

– Cẩn thận kẻo vạ miệng đấy. Hà hà… dù sao chỉ biết đây là
một thiên cố sự hay ho rồi.

….

Triệu Vũ nghe được mặt thoáng biến sắc, chỉ khẽ lẩm bẩm:
“Thì ra là Tôn Ương vừa về nhậm chức đã bị người ta ám sát. Mà xem ra cũng
thật đáng kiếp, không biết ở Hồ Nam tên tham quan vô lại này đã hại chết bao
nhiêu lương dân rồi.”

Dòng suy nghĩ miên man của Triệu Vũ bị chấm dứt bởi tiếng cười
nhẹ nhàng vang lên: “Triệu đại ca. Thứ lỗi cho tiểu đệ đã khiến huynh phải
chờ lâu!”

Triệu Vũ ngước mắt ra nhìn, chỉ thấy một người dáng vẻ tiêu
sái ung dung bước vào, người đó không phải ai khác mà chính là Trần Mạnh Phi –
vị bằng hữu mới kết giao hôm qua với ông. Triệu Vũ thấy thế ngửa miệng cười:
“Đâu có lâu gì đâu. Đệ xem, ta cũng vừa mới đến thôi.”

Nói tới đây ông nhẹ nhàng tiếp lời: “Tiểu nhị còn chưa
kịp đem đồ ăn ra mà. Huống chi…”

Ông chưa kịp dứt lời bất chợt vang lên tiếng của Giang
Phong, ngữ âm mang đầy vẻ tò mò: “Không hiểu tại sao Trần thúc thúc không
giữ nguyên cách di chuyển ngày hôm qua cho Phong nhi xem lại một lần nữa.”

Mạnh Phi chỉ mỉm cười: “Cái trò xấu ấy không thể tùy tiện
mà bôi ra được. Để khi nào không có người ta sẽ diễn đi diễn lại cho Phong nhi
xem đến chán thì thôi.”

Mạnh Phi vừa dứt lời thì Giang Phong đã nhanh nhảu:
“Thúc thúc nói là phải giữ lời đấy nhé.”

Triệu Vũ nạt yêu: “Tiểu tử không được vô lễ!”

Mạnh Phi chỉ mỉm cười ung dung: “Phong nhi xem ta có phải
loại người chỉ biết nói chơi hay không đâu.” – Nói đoạn quay sang Triệu Vũ
cung kính: “Hôm nay đệ nhất định sẽ cùng Triệu huynh uống say một bữa ra
trò. Lâu lắm rồi Trần Mạnh Phi này mới có cơ hội gặp được bạn tri kỉ. Được đối ẩm
với huynh là một vinh dự lớn cho đệ.”

Nói tới đây họ Trần lại quay sang gọi lớn mấy tiếng:
“Tiểu nhị!”

Xem tác phong của mạnh Phi tên tiểu nhị mau chóng chạy đến:
“Khách quan có gì phân phó?”

Mạnh Phi quay sang cười cười với Triệu Vũ: “Hôm nay xin
Triệu huynh nhượng cho tiểu đệ cái quyền gọi đồ.” Đoạn ung dung nói tiếp:
“Ngươi cho hai vò Trúc Diệp Thanh loại thượng hạng, sau đó hòa lẫn với vò
này của ta, đồng thời cho một nửa phần Hồng Hương Tửu vào.” – Tới đây đưa
cho tiểu nhị một bầu rượu nhỏ.

Triệu Vũ còn chưa hết ngạc nhiên về cách gọi và phối rượu của
Mạnh Phi thì Mạnh Phi lại mỉm cười: “Cơ bản cần rượu ngon, còn đồ nhắm thật
hợp mỹ vị có lẽ sợ Thanh Minh Các nhất thời không thể chế biến ra được. Tùy tiện
mang cho ta sáu món ngon nhất của Thanh Minh Các lên đây, ba cay ba không
cay.”

Tiểu nhị cầm vò rượu của Mạnh Phi nhanh chóng lui vào. Mạnh
Phi nhìn thần tình của Triệu Vũ chỉ khẽ mỉm cười: “Có cái hẹn đối ẩm cùng
Triệu huynh, đệ chiều nay đã lặn lội tìm được một vò Thổ Phồn tửu chính hiệu. Lấy
vị nhã của Trúc Diệp Thanh làm chủ, thêm vị cay nồng của Thổ Phồn Tửu lại ẩn ước
chút mùi thơm ngát của Hồng Hương tửu, mong rằng loại rượu hỗn tạp này không
làm mất tửu hứng của Triệu huynh.”

Triệu Vũ sảng khoái cười: “Sao lại là mất tửu hứng của ta.
Ta giờ chỉ sợ tửu lượng của ta làm mất nhã hứng của đệ mà thôi. Ôi! Trăng thanh
gió mát được đối ẩm cùng bằng hữu ngẫm đạo lý thế gian còn gì thú bằng đây.”
Ông nói xong buột miệng ngâm khẽ :

Cổ lai thánh hiền giai tịch mịch,

Duy hữu ẩm giả lưu kì danh.

(Thơ Lý Bạch:

Xưa nay thánh hiền đều lặng lẽ

Chỉ người uống rượu mới còn danh)


Ngâm xong cả hai người cùng ngửa mặt nhìn về hướng hồ Trí Uyển
cười sảng khoái. Trăng ngày mười chin vẫn sáng và đầy đặn, in xuống mặt nước hết
vài phần long lanh huyền ảo. Bống bất chợt Mạnh Phi hơi trầm giọng, đưa mắt
nhìn Triệu Vũ với vẻ cung kính: “Tiểu đệ mới nhận được một tin tức từ Kinh
thành. Không biết Triệu huynh có hứng thú muốn nghe không?”

Triệu Vũ ngạc nhiên: “Không biết đệ ở Tô Châu mà nhận được
tin tức từ đâu vậy? Đệ cứ nói đi, Phàm bất kì chuyện gì đệ nói ta đều nghe hết!”

Chỉ thấy Mạnh Phi cười: “Chuyện này có thể là chuyện không
quan trọng nhưng xem ra lại quan trọng. Có thể tính là chuyện vui song cũng
tính là chuyện buồn được. Có thế tính là một chuyện hoặc cũng tính là nhiều
chuyện được. Ấy dà. Xem ra chuyện đệ mới nhận được cũng có lắm điều hay.”

Nói đoạn Mạnh Phi tiếp lời: “Không biết đại ca và Dương
Thăng Am thượng thư có quen biết không?”

Triệu Vũ giật mình. Dương Thăng Am từng là quan đồng triều.
Người này đậu Trạng nguyên dưới thời Gia Tĩnh, vừa nổi tiếng thông minh tài
hoa, lại nổi tiếng là người chính trực thẳng thắn, xưa nay vẫn đi lại với Triệu
Vũ khá thân thiết. Chuyện về Dương Thăng Am dĩ nhiên là chuyện Triệu Vũ hết sức
quan tâm rồi. Song xem ra lời nói của Mạnh Phi làm Triệu Vũ còn có vài phần hiếu
kì và tò mò nữa.

Bởi thế, nghe người huynh đệ mình hỏi vậy Triệu Vũ trả lời:
“Ta và Thăng Am huynh xưa nay cũng vốn là chỗ giao tình quen biết. Có chuyện
gì xảy ra với huynh ấy à? Đệ hãy nói cho ta xem!”

Giọng của Mạnh Phi lúc này trầm xuống: “Thăng Am đại
nhân đã bị hoàng thượng cách chức, bắt xung quân đi Vân Nam rồi.”

“Cái gì?” – Triệu Vũ đứng bật dậy đau đớn. Với
tính cách của Thăng Am, Triệu Vũ đã sớm đoán là sẽ có kết cục một ngày nhứ thế
này. Nhưng không ngờ nó lại đến sớm vậy, hơn nữa lại là cách chức, bị xung
quân. Bằng hữu tình thâm, thử hỏi Triệu Vũ không đau đớn làm sao được.

Mạnh Phi chỉ nhẹ giọng: “Triệu huynh đừng quá lo lắng
như vậy. Dù sao thì đã có Hải Thụy tướng quân che chở, Thăng Am đại nhân chắc sẽ
không sao đâu.” – Nói đến đây, bất chợt Mạnh Phi ngửa mặt cười ha ha ra vẻ
sảng khoái. Triệu Vũ còn chưa kịp ngạc nhiên thì Mạnh Phi đã tiếp lời: “Ha
ha, có điều ra đi như thế thật thống khoái. Ha ha… Dương đại nhân thật là một
nguời thú vị.”

Triệu Vũ vừa nghe đến đây không nín được nữa cất tiếng:
“Ra đi như thế nào? Đệ làm ta tò mò quá.” – Nói xong không kìm được cảm
thán: “Chỉ có điều rường cột nước nhà ngày càng thưa mỏng. Thật đáng tiếc,
đáng tiếc!”

Bất chợt, Triệu Vũ quay sang vị bằng hữu của mình với thần sắc
ngạc nhiên cất tiếng: “Mà chuyện này xảy ra đã lâu chưa. Từ đâu mà đệ có
được tin tức này vậy?”

Mạnh Phi vẫn cười thoải mái: “Tin tức nhận được từ mấy
vị bằng hữu ấy mà. Những điều thuộc giới giang hồ thứ lỗi cho tiểu đệ khó có thể
phụng cáo thật rõ ràng. Hà hà… chuyện này cũng chỉ mới xảy ra được vài ngày
thôi.”

Triệu Vũ ngạc nhiên. Mới có mấy ngày mà vị bằng hữu của mình
có thể nắm bắt được thông tin nhanh thế. Phàm ông cũng không phải là người quá
tò mò, biết được một thông tin thế này là đã quá tốt rồi. Huống hồ chuyện xảy
ra với Thăng Am ông cũng đã dự liệu được trước, tạm thời không có gì nghiêm trọng
xảy ra là tốt.

Vừa lúc tiểu nhị mang đồ ăn và rượu lên. Mạnh Phi mỉm cười:
“Đại ca! Chúng ta thong thả uống rượu nói chuyện nhé.”

Triệu Vũ nâng chén, chỉ thấy một mùi thơm nồng xộc vào mũi.
Quả đúng như lời của Mạnh Phi, loại rượu pha chế này đúng là có hương vị đặc biệt
mà cơ bản vẫn là vị đặc trưng của Trúc diệp thanh. Tới đây ông nghe Mạnh Phi vẫn
cười mà nói tiếp, thanh âm không phải sang sảng mà nửa như văng vẳng bên tai
Triệu Vũ, lại nửa vang khắp cả căn phòng. Mọi người xung quanh, kể cả chú bé hiếu
động Giang Phong, cũng không ngừng bị thu hút, chăm chú lắng nghe.

Bấy giờ Trần Mạnh Phi sảng khoái cười lớn: “Hà hà. Dương
đại nhân trước mặt triều thần vạch tội tên gian quan Hồ Lăng. Nào ngờ lời qua
tiếng lại, Thăng Am đại nhân còn lớn tiếng chỉ trách hoàng thượng sưu cao thuế
nặng, trăm dân oán thán. Điều đó làm Hoàng thượng phát khùng, bắt thượng thư đại
nhân xung quân Vân Nam.”

Nói đến đây, Mạnh Phi cung kính: “Tiểu đệ kính chúc Triệu
huynh một chung. Chén này là chén bày tỏ sự kính ngưỡng của tiểu đệ với một các
bậc trung thần tiết nghĩa.”

Hai người sảng khoái nhấc chén. Không khí xung quanh như bị
hào khí của Mạnh Phi nhất thời làm nóng lên. Tất cả cùng bị tin tức nóng hổi của
Mạnh Phi gây nên tò mò. Đồng thời mọi người đều có cảm giác thắc mắc về con người
của Mạnh Phi. Không ai ngờ vị văn nhân nho nhã này lại có thần tình và cách nói
chuyện hào hùng đến vậy.

Hai người cạn chén xong. Triệu Vũ cảm khái nói qua hơi thở:
“Không ngờ ta và Thăng Am huynh vận khí đều có chút dính dáng đến tên súc
sinh Hồ Lăng. Chỉ không cam là hoàng thượng lúc nào cũng tin dùng hắn quá mức
mà. Ái dà! Mà thế lực của tên này tuyệt không nhỏ, sớm đã thâm căn cố đế rồi!”

Mạnh Phi gật đầu: “Tên này lời lẽ gian manh, thủ đoạn
tinh vi xảo quyệt khéo che mắt thánh thượng. Hơn nữa lại lôi bè lập đảng cấu kết
cùng bọn gian thần khác cố sức một tay che trời, mưu hại lương dân bách tính,
vơ vét tiền tài của cải.” – Nói đến đây thần thái chuyển sang lạnh băng:
“Tội lỗi của hắn vạn lần chết không đủ hết tội. Chỉ đáng tiếc hắn nắm Đông
xưởng trong tay, cao thủ xung quanh như mây. Hắn lại có chút bản lĩnh nếu không
đã chết cả trăm lần rồi.”

Nghe ngữ khí ẩn ước qua lời nói của vị huynh đệ Triệu Vũ có
cảm giác hơi giật mình. Nhưng bất chợt, Mạnh Phi đã cao giọng tiếp lời:
“Hà… Nào ngờ bọn súc sinh đó thấy Dương đại nhân bị cách chức vẫn chưa đủ,
còn muốn kiếm cớ hại chết ông nữa mà.” Nói đến đây khẩu âm của Mạnh Phi
thoáng chốc đã chuyển sang vẻ bất bình.

Triệu Vũ dù biết không có chuyện gò xảy ra quá nghiêm trọng
với Dương Thăng Am. Song ông cũng đã tường qua thủ đoạn bất nhân bất nghĩa của
mấy tên gian thần nên vô cùng lo lắng và sốt ruột, không kìm được nôn nóng hỏi:
“Đệ kể tiếp đi. Chuyện gì tiếp theo xảy ra với Thăng Am huynh vậy?”

Mạnh Phi cao giọng với vẻ bất bình: “Hừm. Tên khốn Tôn
Bân – bè lũ của Hồ Lăng ấy lòng dạ nham hiểm muốn trừ hẳn Dương đại nhân. Hắn
mượn cớ tiễn đưa đến nhà Dương đại nhân kiếm chuyện. Hừm! Nhìn thấy trước cửa
nhà ông buộc hai tư con la khỏe mạnh, trong phòng chính lại đặt bốn mươi chiếc
hòm lớn màu hồng lấp lánh, trên mỗi hòm đều có dây băng chữ vàng đề Hoàng thất
chi bảo.”

Nghe đến đây Triệu Vũ run giọng, mặt biến sắc: “Không

thể nào. Đây nhất định là do bị bọn gian thần vu oan hãm hại mà.” – Nói đến
đây, cơn lo lắng vô hình lại trỗi dậy quên mất hết cả những lời Mạnh Phi nói
lúc trước. Phàm phải biết tội tham ô tài sản lớn như thế nhất thiết sẽ bị tử
hình, không thì cũng tan cửa nát nhà. Triệu Vũ lạc cả giọng đi: “Không thể
nào. Là bằng hữu với huynh ấy ta biết. Thăng Am huynh tuyệt nhiên là một vị
trung thần chính trực bậc nhất. Tuyệt đối không bao giờ có chuyện tham quan ăn
hối lộ đâu. Nhất định là có âm mưu bất chính hãm hại huynh ấy mà.”

Mạnh Phi thấy biểu tình trên gương mặt của Triệu Vũ chỉ khẽ
mỉm cười: “Huynh yên tâm. Trời cao có mắt. Không có chuyện gì to tát quá
đáng xảy ra với Dương thượng thư đâu. Hà … huynh đã lo lắng như vậy thì để đệ
kể tiếp. Chén rượu này gác lại sau vậy.”

Nói đến đây, Mạnh Phi giọng vẫn trầm trầm đều đều như rót
vào lỗ tai người khác: “Tên khốn Tôn Bân thấy vậy mừng lắm, ngay đêm đó
vào cung mật báo rằng Dương Thăng Am đại nhân chuẩn bị đem đồ tham nhũng chạy
trốn, rằng bốn mươi cái hòm lớn ấy, bên trong nếu không phải vàng bạc châu báu
tham ô thì cũng là những tài sản quốc gia quí báu ăn trộm từ quốc khố. Thế là
ngay đêm ấy, Hoàng đế Gia Tĩnh hạ lệnh ngự lâm quân bao vây Dương phủ.”

Triệu Vũ đã toát hết mồ hôi. Không khí xung quanh chùng xuống,
hết thảy mọi người đều cùng có tâm lý lo lắng cho vị Dương đại nhân kia. Tất cả
đều có tâm trạng không biết vị thượng thư tài ba kia sẽ ứng phó với tình huống ấy
như thế nào. Chỉ nghe thấy Mạnh Phi lại tiếp lời: “Cách đây mấy hôm, hà
hà… là ngày mười bốn tháng hai, tên gian thần Tôn Bân giải Dương thượng thư và
mấy mươi cái hòm lớn vào cung và cho binh sĩ mở nắp hòm kiểm tra trước mặt
hoàng thượng. Nào ngờ mở hòm ra cả hoàng thượng lẫn tên Tôn Bân đều chết lặng
người ra, chỉ lát sau đó Dương thượng thư có mấy lời tâm huyết đã rửa được nỗi
oan khiên lớn lao của mình. Hà hà… thật là sảng khoái mà. Huynh có đoán được
trong bốn mươi cái hòm lớn ấy có chứa gì không?”

Tất cả xung quanh mọi người xì xào, trong lòng cố gắng đưa
ra muôn vạn lời nghi hoặc nhưng tuyệt đối không thể đoán được đâu là vật khiến
Dương Thăng Am có thể chứng minh sự nghi ngờ của Hoàng thượng đối với tội danh
tham nhũng của mình. Đến ngay cả Triệu Vũ vốn là một vị tiến sĩ , thông minh
tài trí mà cũng không thể hiểu được chính xác trong đó có gì. Nào ngờ có tiếng
cười hi hi vang lên đầy vẻ đáng yêu. Mạnh Phi và tất thảy mọi người đều ngạc
nhiên, chỉ thấy Giang Phong cười mỉm cất giọng: “Trần thúc thúc để cháu
đoán nhé. Nếu đoán đúng thúc có thưởng gì cho cháu nào?”

Mạnh Phi sảng khoái cười vang: “Được. Cứ để cho Phong
nhi đoán ba lần. Nếu đoán đúng, chuyện Phong nhi yêu cầu mà thúc thúc có thể
làm được sẽ đáp ứng. Thúc hứa sẽ tận tâm hoàn thành, tuyệt nhiên không chau
mày, cau mắt một cái.”

Triệu Vũ thấy hài tử của mình lên tiếng ban đầu định quát một
vài câu. Song nhất thời thấy điệu cười vui vẻ của hai chú cháu lại thôi. Đồng
thời ông cũng muốn xem nhi tử của mình có kiến giải về việc này như thế nào. Chỉ
nghe cậu bé vừa cười vừa nói: “Hà! Nếu trong bốn mươi chiếc hòm kia mà có
vật làm tên Tôn Bân giật mình chết lặng người ra. Như vậy có thể chứng tỏ được
rằng: bốn mươi chiếc hòm kia không phải là vật phẩm mà Dương bá bá bị người ta
mưu hại. Thúc thúc thấy cháu nói có đúng không?”

Cả Mạnh Phi mỉm cười gật đầu. Triệu Vũ lẩm bẩm: “Ừm! Chỉ
tại mình tâm lý bất an tuyệt nhiên nhất thời không thể minh bạch được.” – Bấy
giờ lại nghe thấy Giang Phong nói tiếp: “Chỉ sợ nhất thời để đưa vào Dương
phủ mấy chục cái hòm to uỳnh thế mà “thần không biết quỉ không hay”
thì thật ra là chuyện cực kì lạ. Như vậy thì hài nhi thiết nghĩ bốn mươi cái
hòm đó phải là chính tay do Dương bá bá chuẩn bị.”

Mạnh Phi vỗ đùi đánh đét một cái, gương mặt hân hoan:
“Hảo tiểu tử! Kiến giải khá lắm. Nói tiếp ta nghe nào.”

Triệu Vũ gương mặt khẽ giãn ra: “Có vậy mà mình cũng
không nghĩ ra. Đúng là vì lo lắng quá mà nhất thời hồ đồ.” Song vậy ông vẫn
gật gù: “Không ngờ Phong nhi lại cũng biết nghĩ như vậy.”

Chỉ nghe Giang Phong nói tiếp: “Bất kì vật gì mà nếu
làm cho Dương bá bá chỉ mấy lời đã rửa oan được cho mình, làm hoàng thượng cũng
giật mình thì Phong nhi thiết nghĩ: phàm đó phải là vật rất lạ song lại rất
quen thuộc, mà nhất là thứ này Dương bá bá có thể tùy tay mà kiếm về. Nên từ đó
có thể suy ra nó không liên quan gì đến vẻ ngoài của bốn chiếc hòm lớn kia. Như
vậy tuyệt đối không phải vật gì trân quí chứ đừng nói là Hoàng thất chi bảo.
Hì! Chỉ có điều cụ thể nó là gì thì Phong nhi không đoán ra được. Khéo không chừng
lại là một mớ giẻ lau.”

Mạnh Phi cười vang: “Ta chỉ biết chuyện chứ cũng không
thể suy đoán được như Phong Nhi. Hà hà… được rồi đến đây là đủ. Chuyện Phong
nhi yêu cầu thúc thúc nhất định sẽ đáp ứng.” – Mạnh Phi nói tới đây đoạn
ngửa mặt cười vang: “Trong bốn mươi cái hòm ấy chỉ toàn là đất sét. Điều
này tên gian thần Tôn Bân có nằm mơ cũng không nghĩ ra được quái sự như vậy.
Hà! Thật sảng khoái.”

Giang Phong thích chí cười tít mắt. Mọi người xôn xao:
“Thì ra là đất sét. Thảo nào mà làm cho tên gian thần kia chết lặng người
đi. Dương Thăng Am chỉ mấy lời mà đã thoát tiếng oan tham quan vô lại.”

Đến đây, Mạnh Phi đã sảng khoái kể tiếp, giọng điệu vô cùng
hùng hồn, rành mạch như chính mắt được chứng kiến: “Hoàng thượng thấy chuyện
kì quặc như vậy liền ngạc nhiên hỏi: “Chẳng nhẽ những thứ này lại là Hoàng
thất chi bảo hay sao?” Dương đại nhân vội vàng bẩm báo: “Đất đai vốn
là của quí trong những của quí, thần nào dám dối thánh thượng. Tội thần nhiều
năm làm ở kinh thành, cảm thấy long ân chưa được báo đáp. Nay phải xung quân đi
Vân Nam liền đem theo chút đất sét của Kinh thành để nặn bức tượng toàn thân của
thánh thượng. Lại thiết nghĩ đất đai cũng là cái gốc của vạn vật, nếu ngay cả
cái gốc cũng không giữ được thì ắt lỗi đạo làm người” – Hà hà, đó chính là
những lời tâm can phế phủ của Dương đại nhân. Đây đúng là chỗ cao minh của
Thăng Am đại nhân mà.”

Triệu Vũ cũng cười to: “Dương Thăng Am huynh quả là mưu
trí lẫn đảm lược hơn người. Thật khiến ta ngưỡng mộ.”

Ông nói tới đây liền nâng cao chén: “Hà hà… Trần huynh
đệ – chúng ta cạn ly chúc mừng mưu kế thần sầu quỉ khốc này của Dương thượng
thư.”

Mọi người cùng vỡ lẽ. Thì ra đó là cách mà Dương Thăng Am
dùng để vạch bộ mặt xu nịnh, ton hót của lũ gian thần. Tất cả hết thảy đều lên
tiếng ca ngợi lẫn thán phục sự tài năng và trung trinh của vị đại nhân họ Dương
kia.

Bấy giờ vào lúc này hai huynh đệ Triệu Vũ ngửa miệng cười lớn,
bộ dạng vô cùng sảng khoái. Uống xong chén rượu, Mạnh Phi thong thả kể tiếp:
“Dương đại nhân nói đến đây bất chợt khóc rất to. Hoàng thượng không hiểu
tại sao cũng vô cùng cảm động. Hải Thụy tướng quân bên cạnh xa giá bèn lên tiếng

cầu mong Hoàng thượng chém đầu tên gian thần Tôn Bân về tội vu cáo đặt điều. Hà
Hà, cuối cùng cái mạng chó của tên gian tặc đã không giữ được.”

Nghe đến đây Triệu Vũ đập bàn một cái: “Hảo! Thật là hảo
sự. Để xem lũ ô nịnh gian thần từ nay còn dám lộng hành như trước nữa
không?” – Nói đến đây ông cao giọng: “Trần huynh đệ – ta với đệ cạn
chén. Chén này là sớm mong thánh thượng sớm tỉnh ngộ. Bọn gian thần vô lại lên
đoạn đầu đài một lượt.”

Hai người sảng khoái ngửa mặt cười lớn, nhấc chén uống cạn.
Không khí xung quanh cùng bị câu chuyện li kì này của Mạnh Phi làm xôn xao. Chỉ
riêng Giang Phong tinh nghịch thì liên láo không thôi. Song khi chưa có lời của
Triệu Vũ nên không dám thái quá. Bất chợt thấy bên cạnh của Mạnh Phi có một cái
túi nhỏ. Giang Phong còn thấy sợi dây trên miệng túi hơi mở ra, lén nhìn vào đó
thấy ẩn ước có một mớ gì đen đen, lại loằng ngoằng như chỉ rối. Thiên tính tò
mò lại nổi lên, lòng tự nhủ: “Nhất định lát nữa ta phải xin Trần thúc xem
những vật trong cái túi kia.”

Tới đây cậu bé lại nghĩ tiếp: “Hà! Lát nữa ta cũng cầu
xin Trần thúc dạy cho trò ảo thuật thoắt ẩn thoắt hiện kia. Nhất định sẽ khiến
cho nha đầu phải trố mắt cho mà xem.”

Nào ngờ vừa nghĩ đến đây Giang Phong bất chợt giật mình. Chỉ
thấy gương mặt của Mạnh Phi đột nhiên hiện ra vẻ khó chịu, thoáng chốc lấy lại
bình tĩnh. Tự động rót ra hai chén rượu đầy, đoạn cung kính hướng về phía Triệu
Vũ: “Tiểu đệ có chút chuyện. Chuyện này hơi phiền phức song muốn tránh
cũng không được. Dù sao chỉ là chuyện cỏn con, chỉ có điều đáng tiếc lại phiền
đến huynh. Chà! Tửu hứng hôm nay lại ngắt mạch rồi!”

Triệu Vũ cau mày ngạc nhiên: “Có chuyện gì khiến mặt đệ
cau lại như vậy. Đệ yên tâm, chuyện của đệ tuyệt đối sẽ không làm ta phiền muộn.”

Nghe xong câu này, Mạnh Phi chợt cười: “Cảm ơn huynh.
Giờ đệ có chút thỉnh cầu. Chuyện lát xảy ra mong huynh đừng bận tâm. Cứ xem như
không có chuyện gì xảy ra vậy.”

Mạnh Phi nói đến đây bất chợt túm lấy một chiếc đũa. Triệu
Vũ và Giang Phong còn chưa kịp ngạc nhiên thì chỉ nghe vù một cái, chiếc đũa tự
trong tay Mạnh Phi xé gió vút đi như tên bắn ra tàng cây ngoài Thanh Minh Các.
Giang Phong trố mắt ra vì diễn biến trước mắt, từ bé đến giờ lần đầu mới trông
thấy quái sự lạ như thế xảy ra. Không thể ngờ một chiếc đũa trong tay Mạnh thúc
thúc lại lợi hại như vậy. Mạnh Phi vừa ném chiếc đũa, vừa lớn giọng: “Quân
chuột nhắt. Chỉ dám đứng từ xa mà nhìn lén thôi à! Không có gan hiện thân trước
mặt Trần Mạnh Phi ta hay sao?”

Lời họ Trần vừa dứt, chỉ thấy tàng cây trước mặt rào một tiếng.
Mọi người đều hết sức bàng hoàng sửng sốt, thấy một bóng người lộn một vòng
nhún nhảy, hạ thân xuống tầng trên theo đường cửa sổ, tay làm điệu bộ cung
kính: “Không dám! Đã khiến cho Trần đại hiệp bận tâm phí mất chiếc đũa rồi.”

Mọi người cùng đưa mắt nhìn về người mới hiện thân. Chỉ thấy
người này thân hình khôi vĩ, da mặt hơi vàng, râu ria tua tủa, lưỡng thần nhô
cao, sống mũi cao nhưng phần đầu hơi nhọn như mũi ưng, thoạt nhìn có vẻ nham hiểm.
Y vận áo Phi ngư mầu tía nhạt, là sắc phục của Cẩm Y Vệ, hông còn đeo xéo một
thanh Tú xuân đao, lưng dắt theo một thanh kiếm mỏng. Bấy giờ chỉ nghe Trần Mạnh
Phi hừ lạnh một tiếng. Theo đó Triệu Vũ nhìn vào gương mặt của vị khách mới đến
giật mình kinh ngạc. Hóa ra ông nhận ra được người lạ mặt ẩn thân trên vòm cây
kia chính là Tứ phẩm thị vệ, Bách hộ Triều Mục Giang. Y vốn là người của Cẩm Y
Vệ, trước đây khi còn giữ chức Ngự sử ở kinh thành Triệu Vũ đã từng được gặp y
vài lần.

Triệu Vũ còn chưa kịp hiểu tình hình, không biết vì sao Triều
Mục Giang lại núp ở trên tàng cây nãy giờ thì chợt nghe Mạnh Phi cao giọng:
“Không dám nhận hai chữ đại hiệp. Không biết cớ sao Triều đại nhân cứ lén
lén lút lút đi theo tại hạ vậy vậy?”

Chỉ nghe Triều Mục Giang cười: “Trần đại hiệp không nhận
hai chữ này thì còn ai dám! Thử hỏi có ai đủ bãn lĩnh ban ngày ban mặt thản
nhiên đến phủ đường một kiếm cắt đầu Tôn tri phủ chứ?”

Toàn bộ mọi người chấn động, bây giờ tất cả mới hiểu một
thiên cố sự hôm qua tại phủ nha một tay do vị thư sinh áo trắng đang ngồi ở đây
hành động. Triệu Vũ nghe thế lộ ra vẻ kích động vô cùng. Phải biết rằng hành
thích mệnh quan triều đình chỉ có tội chết chứ không sai. Nhưng trong lòng ông
vừa lo lắng, lại vừa trào lên cảm giác thán phục hào khí và nghĩa cử của Mạnh
Phi: dám một kiếm chém bay đầu tên cẩu quan ấy là đã trừ hại được cho dân, giúp
bách tính Tô Châu không ít. Nhưng bất chợt ông có chút thắc mắc: “Chẳng hiểu
vì sao sự việc mới xảy ra được có một ngày mà Triều Mục Giang đã xuất hiện. Xưa
nay Cẩm Y Vệ là lực lượng ở kinh thành, từ Bắc Kinh đến Tô Châu đường xa ngàn dặm,
không thể muốn đến là đến ngay được.”

Ông đang nghĩ đến đây chợt nghe Mạnh Phi nói: “Tên Tôn
Ương ấy chết vạn lần chưa đền hết tội. Ta chỉ là tiện tay góp chút công lao cho
muôn dân Hồ Nam thôi.”

Nói xong Mạnh Phi chợt cười vang: “Hà hà… nếu chỉ vì
chuyện này mà đại nhân đến đây thì cứ việc thi hành chức trách. Hà! Không biết
đại nhân đi cùng ai cứ gọi hết lên một lượt, thời gian với ta lúc này quí báu lắm.”

Chỉ nghe Triều Mục Giang nói: “Triều mỗ có không sợ chết
cũng biết thân biết phận. Bằng vào bản lĩnh của mình tại hạ làm sao gây khó dễ
được cho Trần đại hiệp chứ.”

Nghe đến đây Mạnh Phi hừ lạnh: “Nếu không phải là đến
thu thập ta cớ sao nấp trên tán cây làm gì. Bình sinh trên đời Mạnh Phi ta ghét
nhất dạng lén lén lút lút, đã là nam tử hán đại trượng phu thì hành sự phải
quang minh chính đại.”

Triều Mục Giang ra bộ cười khổ: “Chẳng phải là có ý định
đó, cho dù muốn cũng không được. Tại hạ chỉ vì chức trách nên mới đi theo quấy
quả Trần đại hiệp thôi. Tại hạ thực có nỗi khổ của mình mong đại hiệp lượng thứ.”

Nói xong y đi lại một cái bàn khác đoạn cất giọng: “Tại
hạ có thể ngồi nhờ ở đây được không?”

Mấy người kia thấy vậy giật mình kinh hãi, dáo dác bỏ đi chỗ
khác vì e sợ dính líu đến quan binh, nhất lại là Cẩm Y Vệ xưa nay nổi tiếng
ngang ngược và thủ đoạn. Triều Mục Giang thấy vậy chỉ cười nhẹ, thản nhiên ngồi
xuống gọi rượu, mắt vẫn chăm chăm nhìn về phía Mạnh Phi

Mạnh Phi nghe thấy thế cũng chỉ cười, gương mặt trở lại vẻ
thản nhiên, ung dung nói: “Vậy nếu không có việc gì nữa thứ lỗi cho Trần mỗ
không thể phụng bồi.” – Nói đoạn quay sang Triệu Vũ cung kính: “Đại
ca, chúng ta uống rượu tiếp chứ.”

Triệu Vũ vốn là người phóng khoáng nên không để chuyện vừa rồi
làm bận, ông quay sang phía Mạnh phi: “Hóa ra chuyện hôm qua đệ nói vốn dĩ
là chuyện này. Thực là không thể ngờ được bản lĩnh của đệ.” – Ông nói đến
xong nâng ngang chén rượu: “Chén này là ta chúc mừng đệ giúp dân trừ hại.
Nào! Cạn ly.”

Uống xong ly rượu Triệu Vũ trầm giọng: “Có điều đã đụng
vào Cẩm y vệ xem ra có chút phức tạp. Đệ phải cẩn thận, cố gắng tự thân bảo trọng
đấy.”

Mạnh Phi vẫn ung dung cười: “Đa tạ đại ca quan hoài.
Tên Cẩm Y Vệ kia cũng có chút bản lĩnh nhưng cũng chưa đáng để đệ quan tâm đến.”

Triệu Vũ lại nói: “Dù sao cẩn thận vẫn hơn. Cẩm Y Vệ
tuy gần đây đã sa sút nhiều, song không dễ đối phó đâu. Đệ chưa nghe câu
“Sao tàng hàn khí Tú Xuân Đao” hay sao. Chỉ có điều ta không hiểu là
tại sao chuyện mới phát sinh hôm qua mà hôm nay đã xuất hiện một Bách hộ Cẩm Y
Vệ rồi.”

Nghe Triệu Vũ nói thế, Mạnh Phi cười đáp: “Có gì khó hiểu
đâu Triệu huynh. Trước khi lấy cái mạng chó của tên Tôn Ương đệ đã viết thư
thông cáo trước cho hắn một tuần. Tên cẩu quan đó đáng chết ngàn lần song dù
sao cũng nên cho hắn một cơ hội giữ cái tiểu mạng của mình. Lén lút hành sự
không phải là tác phong xưa nay của đệ.”

Triệu Vũ nghe được giật mình. Đến bây giờ ông đã hiểu tại

sao Triều Mục Giang có mặt ở đây hôm nay, chắc là tên Tôn Ương đã cầu xin cứu
trợ từ kinh thành. Bấy giờ ông cũng không lường hết được bản lĩnh của Mạnh Phi.
Thản nhiên lấy đầu của Tôn Ương dễ dàng như lấy đồ trong túi, lại còn trước mặt
hàng trăm binh lính, còn có sự có mặt của một Bách hộ Cẩm Y Vệ thì quả đáng làm
người ta kinh hãi. Nghĩ đến đây thì Mạnh Phi đã tiếp lời: “Cũng may mà người
đến lần này là Triều Mục Giang. Nếu là người khác chỉ e mọi chuyện không được
đơn giản thế này.”

Triệu Vũ gật gù: “Mặc dù ta không rành chuyện võ lâm lắm,
song cũng nghe nói có một vị Cẩm Y Vệ tên là Trung Nguyên. Người này nổi tiếng
võ công cao cường, vô cùng có bản lĩnh.”

Mạnh Phi gật đầu: “Đúng là có chuyện này. Nhưng xưa nay
Thị vệ độc hành Trung Nguyên vốn là người quang minh lỗi lạc, hành sự trọng
tình trọng nghĩa. Sự việc có dính dáng đến mấy tên tham quan ô lại nhất định
người này sẽ không nhúng tay can thiệp đâu. Mà nghe nói gần đây Trung Nguyên đã
đi điều tra về vụ án Quốc khố rồi.”

Nói đến Trung Nguyên khuôn mặt của Mạnh Phi có vài phần ngưỡng
mộ, Triệu Vũ thấy biểu tình thế suy nghĩ: “Ắt hẳn Trung Nguyên cũng là một
anh hùng hảo hán. Vị huynh đệ Mạnh Phi này dám khinh dám trọng, hành xử vừa
quang minh mà vừa trượng nghĩa. Thật không uổng đã kết giao huynh đệ với
y.”

Nghĩ đến đây chợt nghe Mạnh Phi lại nói tiếp: “Đệ chỉ
là e sợ thế lực của Đông xưởng mà thôi. Bọn người này vô cùng bỉ ổi, bất chấp
thủ đoạn để đạt được mục đích.”

Vốn dĩ Mạnh Phi e ngại nhất là mấy tay cao thủ bậc nhất của
Đông Xưởng. Ở thời Minh, các mạng lưới cảnh sát chìm phát triển rộng rãi trong
quân đội. Vì quá khứ hèn mọn của Chu Nguyên Chương trước khi trở thành hoàng đế,
ông ta rất căm ghét các quan lại tham nhũng và hiểu rõ các nguy cơ có thể dẫn tới
các cuộc nổi loạn. Ông ta đã tạo ra Cẩm Y Vệ để bảo vệ cẩn mật riêng cho mình
và hoạt động như một đội cảnh sát chìm trong khắp đế chế. Dù có được rất ít
thành công trong thời gian tồn tại, đội ngũ này nổi tiếng vì sự tàn bạo trong
việc xử lý các vụ phạm tội hơn là một lực lượng cảnh sát thật sự. Trên thực tế,
nhiều người dân bị họ bắt giữ là người lương thiện. Cẩm Y Vệ đã reo rắc nỗi sợ
hãi trên khắp đất nước, nhưng quyền lực của họ đã bị giảm sút khi ảnh hưởng của
các hoạn quan trong triều ngày càng tăng lên. Các hoạn quan đã tạo ra ba nhóm mật
vụ phục vụ cho lợi ích của họ: Đông Xưởng, Tây Xưởng và Nội Xưởng. Cả ba nhóm đều
không kém Cẩm Y Vệ về mặt tàn bạo và có lẽ còn ở mức cao hơn, bởi vì họ chính
thức là một công cụ của hoạn quan nhằm loại trừ các đối thủ chính trị chứ không
còn mang một chức năng nào khác.

Về phần cậu nhỏ Giang Phong, lúc này thì tâm trí cậu đang để
ở “trò nhảy nhót” hôm qua và màn “phi đũa” mà Mạnh Phi vừa
biểu diễn, trong khi mắt lại dán vào cái túi nhỏ ở bên Mạnh Phi. Trong đầu muôn
vàn ý nghĩ: “Không biết nên cầu xin Trần thúc dạy cho trò nhảy nhót hay là
trò phi đũa đây. Ái dà.. thật là khó xử.” Lát sau lại nghĩ: “Dù sao
mình thấy cái phương thức di chuyển kia của thúc thúc xem ra có phần hay
hơn.” Càng nghĩ càng ngơ ngẩn, song cuối cùng với tính hiếu động của trẻ
con, cậu không nhịn được nữa bèn cất tiếng: “Vừa rồi Trần thúc thúc có hứa
với cháu một chuyện….” Nói đến đây ngữ khí ra phần đắc ý kiểu trẻ con,
chỉ thấy cậu bé cười hi hi: “E đêm dài lắm mộng, lỡ phụ thân và thúc thúc
uống rượu say quên mât thì toi. Nhân đây cháu xin vô phép nói ra đề nghị của
mình…”

Triệu Vũ quát: “Tiểu tử vô lễ. Dám quấy rầy ta và Trần
thúc uống rượu à! Còn không mau lui ra?”

Mạnh Phi chỉ cười: “Xin đại ca đừng trách Phong nhi, vừa
nãy đệ đã đáp ứng rồi.” Nói đoạn quay sang Giang Phong cười tươi:
“Cháu nói đi. Chỉ cần là việc thúc thúc có thể làm được nhất định sẽ tận lực.”

Giang Phong nghe cha quát le lưỡi, co người lại rồi tinh nghịch:
“Hôm qua cháu có thấy thúc thúc có biểu diễn một màn ảo thuật. Không biết
khi nào rảnh thúc có thể truyền lại ngón nghề đó cho cháu được không?”

“Trò ảo thuật?” – Mạnh Phi ngạc nhiên hỏi lại, thế
rồi bất chợt động dung nghĩ ra: “Ắt hẳn là Phong nhi muốn học khinh công của
mình đây mà!” – Họ Trần nghĩ đến đó bất chợt cười khổ: “Cái phương thức
di chuyển này không phải là thúc ko muốn dạy cho cháu. Chỉ hiềm là …”

Mạnh Phi nói đến đó thần thái vô cùng khó xử: “Môn
khinh công này hồi nhỏ thúc thúc tình cờ được một vị cao nhân truyền lại. Trước
khi vị cao nhân đó truyền cho chú đã bắt chú lập thệ rằng: Nếu chưa được người
đó đồng ý tuyệt đối không được đem nó truyền lại cho người khác. Điều cầu xin vừa
rồi thúc e đã làm cho Phong nhi thất vọng rồi.”

Giang Phong mặt xịu xuống, lộ vẻ vô cùng thất vọng, song rồi
bất chợt lại cất lời: “Vậy đổi sang chuyện khác đi, thúc dạy cho Phong nhi
trò phi đũa. Như thế có được chăng?” – Nói xong cậu bé hỏi tiếp Mạnh Phi,
thần thái vô cùng hi vọng và khẩn cầu, điệu bộ nhìn rất đáng thương.

Triệu Vũ hơi cau mày, ông quá hiểu con trai. Từ nhỏ cậu nhóc
này tính tình vô cùng hiếu động, thiên tính tò mò nên Triệu Vũ chỉ biết nhìn
nhi tử lắc đầu cười khổ. Mạnh Phi thì nhăn mặt méo mó: “Chuyện này thì được.
Bất quá là cũng vô cùng phức tạp và khó khăn. Thúc chỉ e Phong nhi không đủ quyết
tâm để học đến nơi đến chốn mà thôi.”

Nào ngờ Giang Phong cười toe toét: “Khó khăn cực khổ thế
nào Phong nhi cũng quyết tâm làm cho bằng được. Cháu chỉ cần thúc dốc túi truyền
nghề là là Phong nhi sẽ học đến nơi đến chốn.”

Triệu Vũ thở dài, còn Mạnh Phi từ tốn giải thích: “Cái
trò vừa rồi là một môn công phu ném ám khí. Ái dà …” – Mạnh Phu nói đến
đây thở hắt ra một cái: “Cháu muốn học cái trò đó e rằng phải cực khổ rồi.
Xem như là phải luyện nội công, sau đó sử khí rồi mới có thể ném như thế được.
Muốn đạt được tiểu thành e rằng tối thiểu phải mất dăm ba năm. Như thúc thúc
đây rèn luyện nó suốt gần hai mươi năm mới có chút thành tựu như thế.”

Trần Mạnh Phi nói tới đây quay sang Triệu Vũ dò thái độ, thấy
biểu tình của vị huynh đệ mới kết nghĩa sau rồi mới nhìn thẳng vào Giang Phong:
“Ba năm khó khăn cực khổ, Phong nhi có theo được không?”

Giang Phong cười: “Tưởng gì chứ có mấy năm thì ăn thua
gì. Miễn là để làm như thúc, chuyện khó khăn gì Phong nhi đều có thể làm được hết.”

Mạnh Phi nói hắt ra: “Được rồi. Chỉ cần phụ thân cháu đồng
ý thì xem như chuyện này đã thành giao.”

Triệu Vũ đưa mắt nhìn biểu tử của con trai, thấy gương mặt của
Giang Phong sáng bừng lên, ra vẻ vô cùng vui vẻ. Đang định khuyên con trai từ bỏ
ý định đó đi thì chợt nghĩ: “Phong nhi từ nhỏ đã yếu đuối, cơ thể hư nhược,
thôi xem ra học cái trò “phi đũa” gì gì đó cũng tốt. Biết đâu qua dịp
này lại là cơ hội rèn luyện thể lực cho Phong nhi.”

Nghĩ đến đó ông thở dài, cười khổ: “Hảo sự của tên tiểu
tử này ta có thể không đồng ý được sao!”

Giang Phong thấy thế thì cười sung sướng: “Đa tạ phụ
thân đại nhân. Hi hi, cảm ơn ân đức to lớn của Trần thúc thúc.” – Bấy giờ điệu
bộ vô cùng hoạt kê và đáng yêu. Thiên tính sinh ra của cậu bé đã ham đùa và hiếu
động, Triệu Vũ không lấy thế làm ngạc nhiên, nào ngờ Giang Phong lại nói tiếp:
“Cái gì kì quái trong chiếc túi của Trần thúc vậy. Cho cháu xem qua một lần
có được không?”

Mạnh Phi mặt hơi nhăn lại, còn chưa kịp trả lời thì tự nhiên
mặt biến sắc, trong lòng nhói lên một cảm giác lo lắng vì phát hiện có người ẩn
mình ngoài Thanh Minh Các. Phàm phải biết Mạnh Phi có thể xem như một cao thủ
chân chính, thế mà có người núp ngoài kia nãy giờ mà bản thân không hay. Bản
lĩnh người này quả là ghê gớm, e rằng phải có phần trội hơn Triều Mục Giang nhiều
lắm.

Giang Phong thấy gương mặt của Mạnh Phi đột nhiên như vậy
thì đâm ra ngạc nhiên. Về phần Triệu Vũ thì nghĩ lại nghĩ rằng do lời cầu xin
muốn xem cái vật gì gì đó trong túi Mạnh Phi nên Mạnh Phi mới có biểu tình như
vậy. Còn chưa kịp quát mắng nhi tử thì chợt có tiếng leng ka leng keng vang
lên. Đồng thời một mùi hương kì lạ lan tỏa khắp Thanh Minh Các, tiếp đó là tiếng
cười rổn rang như chuông bạc: “Trong đó là một cái đầu lâu be bết máu. Có
gì đáng thú vị mà tiểu tử ngươi đòi xem chứ!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.