Bạn đang đọc Thiên Đăng – Chương 13: Lang Hổ Đồng Hành
Bấy giờ cả bọn bốn người ở trong khu rừng chờ đợi, qua chừng nửa canh giờ mới
thấy năm bóng người do Ôn Thiếu Khanh chạy trước ra khỏi trấn. Bọn họ đến
cũng nhanh mà đi cũng nhanh, trong màn đêm chỉ thấy năm bóng người như
năm ngọn phi tiễn vút đi phút chốc mất hút trong màn đêm.
Hầu Ngọc Côn thở phào một hơi nói:
– Tốt rồi, giờ chúng ta có thể đi.
Sầm Đông Dương và Miêu Phương Hương nhanh chân vọt ra ngoài trước thám
xét, thấy không có gì Sầm Đông Dương mới quay lại cúi người gọi:
– Công tử.
Hầu Ngọc Côn nhìn Lý Tồn Hiếu chìa tay cười nói:
– Rất yên tĩnh, Lý huynh, mời!
Lý Tồn Hiếu cười điềm nhiên nói:
– Các hạ có hai trợ thủ như thế này thật hiếm có!
Hầu Ngọc Côn nhe răng cười đắc ý nói:
– Tiểu đệ không có gì hơn ngoài trí não của mình, đừng nói là huynh muội bọn
họ, mà kiêu hùng hơn nữa, chỉ cần nghe tiểu đệ rỉ tai mấy câu thì cũng ngoan ngoãn
nghe theo!
Lý Tồn Hiếu chẳng nói gì thêm, bước theo chân đi ra khỏi rừng, Hầu Ngọc Côn đi
theo ngay sau cứ như người giám sát.
Sầm Đông Dương thấy bọn họ ra rồi cúi người thi lễ Hầu Ngọc Côn nói:
– Công tử, chúng ta đi đâu, đi bằng gì?
Hầu Ngọc Côn nói:
– Từ đây đi theo hướng tây chừng một dặm có một ngôi chùa hoang, ta có để lại
có một chiếc xe ngựa, chúng ta đến đó lấy xe.
Sầm Đông Dương ứng thanh đáp lớn một tiếng rồi cùng Miêu Phương Hương
phóng chân đi trước về hướng tây.
Hầu Ngọc Côn theo chân Lý Tồn Hiếu, nhưng trước sau vẫn giữ một khoảng cách
mười trượng, đi được một đoạn Hầu Ngọc Côn chỉ tay vào bọn Sầm Đông Dương và
Miêu Phương Hương chạy phía trước hỏi:
– Lý huynh biết gì nhiều về Bạch Cốt Tam Sát chứ?
Lý Tồn Hiếu cắc đầu đáp:
– Chẳng biết chút gì.
Hầu Ngọc Côn cười nói:
– Đó có lẽ vì Lý huynh xuất đạo giang hồ còn chưa lâu, Bạch Cốt Tam Sát là người
trong Bạch Cốt Môn, tuy nói là Bạch Cốt Môn nhưng kỳ thực củng chỉ còn lại bọn họ
ba người, hiện tại thì chỉ còn lại hai…
Hơi ngừng lại một chút, hắn nói tiếp:
– Bạch Cốt Tam Sát trong võ lâm trung nguyên có thể coi là nhân vật hung tàn cao
ngạo, bình sinh hiếu sát thâm độc, bất kỳ người nào cũng đừng hòng lại gần được
chúng. Thế nhưng, tiểu đệ ngược lại thu tóm chúng về dưới tay mình, sai sử thành
những trợ thủ đắc lực!
Hắn nói ra lời này không giấu được sự kiêu ngạo tự hào, Lý Tồn Hiếu cười nói:
– Một chiêu này của các hạ khiến người ta khâm phục!
Hầu Ngọc Côn cười ha hả nói:
– Đáng gì mà nói bội phục, chẳng qua tiểu đệ…
Hắn nói chưa hết câu, vừa lúc ấy phía trước thấy Sầm Đông Dương chạy quay lại.
Hầu Ngọc Côn dừng chân lại hỏi ngay:
– Chẳng lẽ phía trước có động tĩnh sao?
Dứt câu thì Sầm Đông Dương đã đến ngay trước mặt, cúi người thi lễ nói:
– Có phải ngôi chùa hoang công tử nói chính là trong lùm cây đằng kia?
Hầu Ngọc Côn gật đầu đáp:
– Không sai, ngươi hỏi có chuyện gì?
Sầm Đông Dương nói:
– Không, chúng tôi nhìn thấy trong chùa có ánh đèn.
Hầu Ngọc Cônnghe thì chau mày lẩm bẩm trong miệng:
– Có ánh đèn…
Lý Tồn Hiếu nói:
– Trong chùa có vị tăng nào tu tập không?
Hầu Ngọc Côn lắc đầu nói:
– Đây là một ngôi chùa hoang dã nhiều năm nay gần như tuyệt nhân tích…
Ngừng lại một lúc, hắn lại nói:
– Ngôi chùa này nằm rất khuất, lại hoang phế từ lâu, trước giờ chẳng thấy dấu
chân người, nếu không thì ta chẳng bao giờ để xe ngựa lại đó…
Lý Tồn Hiếu cười nói:
– Các hạ tìm tới được thì người khác cũng có thể tìm tới chứ.
Hầu Ngọc Côn trầm ngâm một lúc, ngước mắt nhìn Sầm Đông Dương nói:
– Cô ta đâu?
Sầm Đông Dương nói:
– Bẩm công tử, tam muội ở phía trước giám sát tình hình.
Hầu Ngọc Côn gật đầu nói:
– Được, chớ để ánh đèn khi hù chúng ta, đến xem thực hư thế nào?
Sầm Đông Dương nghe liền quay người chạy trước.
Đi một lúc đột nhiên, Hầu Ngọc Côn nói:
– Ta xem thực ra là nhân vật nào đây!
Chỗ Sầm Đông Dương và Miêu Phương Hương dừng chân cách khoảng năm mươi
trượng đến nơi thì có thể nhìn thấy phía trước cách chừng hai mươi trượng là một ngôi
cổ sát nằm ẩn khuất trong một lùm cây rậm. Cảnh vật tối đen như mực, từ trong ngôi
chùa cổ một tia sáng nhỏ mà lại mờ nhạt hắt ra.
Sầm Đông Dương chỉ tay về phía trước nói:
– Công tử, kia kìa!
Hầu Ngọc Côn hỏi:
– Có nghe thấy động tĩnh gì không?
Miêu Phương Hương ánh mắt lưu lợi liếc nhìn nhanh Lý Tồn Hiếu, rồi nói với Hầu
Ngọc Côn:
– Bẩm công tử, không hề thấy động tĩnh nào cả!
Hầu Ngọc Côn lắng nghe, đầu mày chau lại nói:
– Thật à, làm sao lại không có động tĩnh nhỉ?
Rồi quay nhìn Lý Tồn Hiếu hỏi:
– Lý huynh có nghe thấy gì không?
Lý Tồn Hiếu lắc đầu nói:
– Xác thực là không hề có động tĩnh, khả năng chỉ có đèn mà không có người.
Hầu Ngọc Côn nói:
– Có đèn tất phải có người, ngọn đèn kia không thể tự bay vào, cũng không thể tự
nó cháy sáng lên!
Lý Tồn Hiếu gật đầu nói:
– Có đèn tức là chứng minh đã có người đến, thế nhưng không hoàn toàn có
người lưu lại trong ngôi chùa này!
Hầu Ngọc Côn quay mặt hỏi:
– Ý Lý huynh nói là người kia đã đi?
Lý Tồn Hiếu nói:
– Điều này không dám kinh động, nhưng ít ra là trong chùa lúc này không có
người là sự thực.
Hầu Ngọc Côn trầm ngâm suy nghĩ một lúc, đôi mày nhướn cao nhìn Sầm Đông
Dương và Miêu Phương Hương nói:
– Hai người ở đây canh chừng, ta cùng Lý huynh vào trong xem hư thực thế nào.
Đúng lúc này hắn dám tự mình xông vào nơi nguy hiểm, có lẽ đây là cách xử sự
và dùng người của hắn, khiến cho bọn người kiêu hùng như Bạch Cốt Tam Sát chẳng
thể không khâm phục mà phục tùng.
Sầm Đông Dương và Miêu Phương Hương đồng thanh đáp một tiếng, Lý Tồn Hiếu
nhìn ra sự thán phục cảm kích trong ánh mắt của bọn họ hai người.
Ngôi chùa hoang chỉ cách hai mươi trượng, với thân pháp của Hầu Ngọc Côn và
Lý Tồn Hiếu thì chỉ một hai cái tung người là đã đến nơi.
Lý Tồn Hiếu ngước mắt nhìn ngôi chùa hoang, Hầu Ngọc Côn nói không sai, ngôi
chùa hoang phế rêu phong nhiều năm không còn người tu hành, đến tấm biển hoành
ngang trước cửa cũng không còn thấy đâu, trong ngoài cỏ cây mọc um tùm. Một nơi như
thế này thì đúng là tuyệt tích chân người.
Vào đến trong sân chùa, gạch ngói mục nát đổ đầy, Hầu Ngọc Côn và Lý Tồn
Hiếu ngưng mắt nhìn vào bên trong, trên án thờ chỉ thấy một ngọn nến nhỏ cháy dở leo
loét khi mờ khi tỏ, không khí tịch tĩnh quạnh hiu chẳng một bóng nhân ảnh.
Hầu Ngọc Côn nghiêng đầu nói nhỏ:
– Lý huynh, có nên vào trong xem không?
Lý Tồn Hiếu nói:
– Hay là chúng ta chia nhau tìm xem?
Hầu Ngọc Côn hoác miệng cười nói:
– Bất tất, một lúc nhỡ đến Lý huynh cũng chẳng tìm thấy, chẳng hóa ra ta mất cả
chì lẫn chài sao!
Lý Tồn Hiếu chau mày khó chịu nói:
– Tại hạ nếu như muốn thoát thân thì vừa rồi đã lợi dụng cơ hội…
Hầu Ngọc Côn mỉm cười nói:
– Chẳng giấu gì Lý huynh, vừa rồi tuy tiểu đệ để Lý huynh đi sau lưng, nhưng
không khi nào không để mắt đến Lý huynh!
Aùnh mắt hắn nhìn vào trong miếu, thay đổi ngữ khí nói tiếp:
– Lý huynh nhìn xem, ngọn nến kia nến chảy chẳng ít, đủ thấy ít lắm cũng cháy
đã nửa giờ rồi.
Lý Tồn Hiếu nhún vai nói:
– Chúng ta nếu cứ đứng đây thì chẳng tìm ra được nguyên cớ gì!
Hầu Ngọc Côn gật đầu nói:
– Nói đúng lắm, nhưng không thể không cẩn thận!
Rồi cúi xuống nhặt lấy một mẩu gạch tiện tay ném mạnh vào trong, thân hình
nhanh chóng phóng theo mẩu gạch lướt vào.
Hắn không phóng chân vào trong điện, mà lại nhảy sang một bên sân viện.
⬘Cạch⬙
Tuy chỉ là một mẩu gạch nhỏ ném rơi trên nền đá vỡ vụn, nhưng chùa hoang đêm
vắng âm thanh vang lên chẳng nhỏ.
Qua một lúc, trong ngôi chùa hoang vẫn yên lặng không một động tĩnh.
Lúc ấy Hầu Ngọc Côn mới tung người nhẩy hẳn vào trong viện.
Lý Tồn Hiếu theo chân hắn vào trong điện, đưa mắt nhìn quanh chẳng thấy chút
gì khác thường, chỉ nghe Hầu Ngọc Côn nói:
– Lý huynh xin nhìn xuống đất xem!
Lý Tồn Hiếu thâu ánh mắt nhìn xuống đất, mới nhận ra trên nền gạch phủ đầy
bụi bặm có dấu chân người, dù chỉ là một ánh nến mờ nhạt nhưng với võ công như bọn
họ thì nhìn rất rõ ràng.
Hầu Ngọc Côn hỏi:
– Lý huynh có nhận ra điều gì không?
Lý Tồn Hiếu gật nhẹ đầu nói:
– Dấu chân ngắn nhỏ…
– Không sai!
Hầu Ngọc Côn cười nói tiếp:
– Dấu chân ngắn nhỏ chứng tỏ là gót hài của một nữ nhân.
Rồi chỉ tay lên hai hàng dấu chân lại nói:
– Lý huynh nhìn xem, dấu chân này chỉ cò một người, không có dấu chân khác,
như vậy người này đến đây chỉ một mình.
Lý Tồn Hiếu nói:
– Một nữ nhân đêm vào miếu hoang…
Hầu Ngọc Côn cười kha khả nói:
– Nhất định là người chẳng tầm thường, nếu không chẳng to gan như thế.
Lý Tồn Hiếu gật đầu thừa nhận, nhưng không nói gì thêm.
Hầu Ngọc Côn nói tiếp:
– Chỉ không biết nữ nhân kia là nhân vật nào, giờ đã đi đâu?
Lý Tồn Hiếu hồ nghi nói:
– Một thân nữ nhi, đêm vào miếu hoang, đốt nến lên rồi bỏ đi đến nến cũng
chẳng tắt ư!
– Chừng ấy đủ thấy người này rất lớn gan, đồng thời cũng biểu thị người này chưa
đi xa.
Lý Tồn Hiếu bỗng nhớ ra một điều bèn hỏi:
– Xe ngựa các hạ để đâu?
Hầu Ngọc Côn quay người nói:
– Phía sau…
Nói đến đó bỗng ánh mắt ánh lên khác thường nói nhanh:
– Chẳng lẽ cô ta đã phát hiện …
Đúng lúc ấy phía sau hậu viện tiếng ngựa hí lên xé tan màn đêm.
Hầu Ngọc Côn chấn động trong lòng vội nói:
– Quả nhiên không sai, cô ta lui sau kia, chúng ta nhanh đi xem!
Hai người liền sóng vai nhau xuyên qua tiền điện lui vào hậu viện, cỏ cây mọc
đầy có nơi khuất cả đầu người, Hầu Ngọc Côn và Lý Tồn Hiếu ẩn thân vào trong một
lùm cây quan sát. Một cỗ xe ngựa đỗ ngay giữa sân viện, ngựa vẫn còn trong ách chưa
cởi ra, lúc này đang ngưởng cổ lắc mạnh khiến chiếc bờm tung bay trong gió.
Bên cạnh xe ngựa một bóng bạch y nữ nhân thân hình vô cùng tú lệ, trong màn
đêm tối nhờ nhợ cũng nhận ra nữ nhân thân vận kình y trắng, bên ngoài khoát một tấm
choàng cũng màu trắng muốt như tuyết.
Nhìn từ phía sau nhận ra nữ nhân thân hình có chút gầy ốm, nhưng không vì thế
mà làm giảm đi nét thanh cao tú lệ, lúc này nữ nhân đứng bên cạnh xe ngựa như đang
nhìn gì.
Hầu Ngọc Côn ghé sát tai Lý Tồn Hiếu nói:
– Tại hạ xuất đạo chưa lâu, chuyện trong giang hồ ít biết.
Hầu Ngọc Côn cũng lắc đầu nói:
– Chỉ nhìn từ phía sau lưng, nhất thời tiểu đệ cũng không nhận ra cô ta…
Vừa lúc này bạch y nữ nhân từ từ quay người lại, đôi mắt sáng lạnh như sao băng
nhìn về lùm cây nơi bọn họ ẩn thân.
Giờ thì cả hai đã nhìn rõ dung mạo người này, một khuôn mặt thon dài mũi
thẳng miệng gọn, mắt hạnh mày cong, cùng với thân hình mảnh mai trong dạ phong
thướt tha như tiên thiên giáng trần.
Hầu Ngọc Côn vừa nhìn thấy bỗng thất thanh reo khẽ lên:
– Trời ơi, vì sao lại là vị cô nương này…
Lý Tồn Hiếu hỏi:
– Các hạ biết cô ta?
Hầu Ngọc Côn lắc đầu nói:
– Khoan vội hỏi, chỉ sợ cô ta đã phát hiện ra chúng ta!
Bấy giờ nhìn thấy thiếu nữ giơ tay lên búi tóc cao trên đầu, Hầu Ngọc Côn vội cất
tiếng nói lớn:
– Lãnh cô nương, Hầu Ngọc Côn ở đây!
Miệng nói, tay nhanh chóng kéo Lý Tồn Hiếu rời khỏi chỗ nấp nhảy ra.
Lý Tồn Hiếu nhìn thấy rất rõ, thiếu nữ kia chính định ra tay, khi nghe nói thế mới
từ từ hạ tay xuống.
Hầu Ngọc Côn thả tay Lý Tồn Hiếu sãi chân bước lên trước, vào tới giữa sân mới
ôm quyền thi lễ nói:
– Lãnh cô nương, Hầu Ngọc Côn xin bái kiến!
Trên khuôn mặt xinh đẹp nhưng lạnh lùng của thiếu nữ không một chút biểu
hiện, cũng không hoàn lễ đối phương, lãnh đạm nói:
– Thì ra là Hầu công tử, không dám.
Rồi chuyển ánh mắt sâu hút lành lạnh nhìn lên mặt Lý Tồn Hiếu.
Lý Tồn Hiếu chạm phải ánh mắt ấy trong lòng không khỏi chấn động, vội vàng
lẩn tránh ánh mắt cô ta.
Hầu Ngọc Côn thấy thế liền chủ động giới thiệu:
– Vị này là bằng hữu vừa mới quen của tại hạ, tên là Lý Tồn Hiếu.
Rồi chuyển nói với Lý Tồn Hiếu:
– Lý huynh, đây là Lãnh cô nương!
Lý Tồn Hiếu đành chấp tay thi lễ nói:
– Lãnh cô nương.
Thiếu nữ họ Lãnh cũng chẳng đáp lại, khiến cho Lý Tồn Hiếu rơi vào cảnh
ngượng ngùng. Hầu Ngọc Côn chừng như nhận ra tình cảnh của Lý Tồn Hiếu lúc này
vội nói tiếp:
– Lý huynh hẳn còn chưa biết rõ, trong võ lâm hiện tại bốn nhà cự phách nhất
chính là nam “Lãnh Nguyệt” bắc “Hàn Tinh”, đông “Phi Thúy” và tây “Quỳnh Dao”.
Lãnh cô nương đây chính là thiên kim ái nữ của “Phi Thúy lệnh chủ”…
Lý Tồn Hiếu chẳng nói gì, cũng không có biểu lộ gì.
Lãnh cô nương đôi mày liễu hơi chau lại.
Hầu Ngọc Côn thấy thế lại nói tiếp:
– Lãnh cô nương vốn rất ít hành tẩu tại Trung Nguyên, lần này quang lâm nơi
này…
Lãnh cô nương lãnh đạm nói:
– Ở nhà mãi thấy chán nên đi ngao du thiên hạ…
Hầu Ngọc Côn chừng như tỏ ra “khiếp” trước vị Lãnh cô nương này, vội nói:
– Vâng, vâng, trong Phi Thuý Cốc tuy cảnh như tang bồng, nhưng nhìn hoài cũng
chán, người như Lãnh cô nương đúng là nên đi ra ngoài ngao du sơn thủy tận hưởng
cảng sắc thiên nhiên.
Lãnh cô nương lạnh lùng nói:
– Ngươi đến đây làm gì?
Hầu Ngọc Côn bồi một nụ cười nói:
– Tại hạ chỉ ngang qua đây, nhân thấy trong miếu có ánh đèm mới vào…
Lãnh cô nương cắt ngang nói:
– Có thật chỉ vì thấy ánh đèn nên hiếu kỳ?
Hầu Ngọc Côn nói:
– Tại hạ lớn gan đến mấy cũng không dám dối Lãnh cô nương nửa câu.
Lãnh cô nương nhìn cỗ xe ngựa cười nhạt hỏi:
– Thế thì ta lấy cỗ xe ngựa này!
Hầu Ngọc Côn ngớ người, nhưng đã nói đành phải gượng cười.
– Vật vô chủ, cô nương lấy chẳng sao, mà cho dù có, chủ cô nương muốn, thì chủ
nhân của nó tất cũng chẳng phản đối, thậm chí còn thấy vinh hạnh!
Lãnh cô nương nhướn cao mày nói:
– Ngươi thật khéo ăn nói, ta nghe trong Tứ Khôi Ngọc thì ngươi là người giảo hoạt
nhất, xem ra chẳng sai!
Hầu Ngọc Côn chẳng những không chút tức giận hay hổ thẹn, ngược lại còn mở
nụ cười nói:
– Trước mặt Lãnh cô nương, tại hạ nào dám, thực ra tại hạ chỉ là…
Lãnh cô nương nói:
– Đừng chỉ là gì cả, nhanh nói ta biết ngươi để xe ngựa đây đi làm gì?
Hầu Ngọc Côn nói:
– Chẳng giấu gì cô nương, tại hạ có kết oán với Hàn Tinh Môn, Ôn thiếu gia dẫn
bọn “Hàn Tinh Tứ Sứ” truy tìm tại hạ, cho nên tại hạ đành phải giấu xe ngựa tạm qua
mắt chúng…
Lãnh cô nương ⬘a⬙ lên một tiếng nói:
– Ngươi kết thù oán gì với nhà họ Ôn kia?
Hầu Ngọc Côn nói:
– Nói ra chỉ là chuyện nhỏ, như cô nương biết đó, tuy là chuyện nhỏ nhưng với
nhà Ôn gia thì chẳng bỏ qua.
Lãnh cô nương chau mày liễu nói:
– Người nhà Hàn Tinh Môn ta biết rất rõ, mà con người ngươi ta cũng đã có nghe
qua, theo ta thấy chuyện ngươi kết ân oán với nhà họ Ôn quyết chẳng phải chuyện nhỏ!
Hầu Ngọc Côn chỉ còn biết nhe răng cười không nói gì.
Hiển nhiên hắn chẳng khi nào muốn nói thực ra, Lãnh cô nương cũng là người
thông minh, thấy đối phương không tiện nói thì cũng thay đổi ngữ khí hỏi:
– Xem chừng như ngươi rất sợ người của Hàn Tinh Môn?
Hầu Ngọc Côn nhanh trí cười đáp:
– Tôi không thể phủ nhận, thực tình mà nói trong võ lâm đến những danh môn
đại phái có mấy người dám nói không sợ Hàn Tinh Môn chứ?
Một câu này hàm ý khích đối phương.
Lãnh cô nương cười lãnh nhạt nói:
– Hắc! Xem ra chỉ nói ngươi là người giảo hoạt thì chưa đủ, mà còn phải nói là
hiểm trá. Nhanh nói ta biết, chẳng phải là ngươi đến lấy xe ngựa hay sao?
Hầu Ngọc Côn xoa tay vào nhau bồi một nụ cười nói:
– Tôi biết sẽ không qua được mắt cô nương!
Lãnh cô nương ⬘hừ⬙ một tiếng lạnh lùng nói:
– Thế còn đợi gì nữa, đi nhanh đi. Ngươi biết con người của ta rất ghét bị người
khác quấy nhiễu thanh tịnh!
Hầu Ngọc Côn vội vàng gật đầu nói:
– Vâng, vâng, vâng, tôi đi ngay, tôi đi ngay!
Rồi chấp tay vái dài nói:
– Tôi cáo từ, hy vọng gặp lại cô nương tại trung nguyên.
Lãnh cô nương lạnh giọng nói:
– Ta thì chẳng hy vọng gặp lại ngươi.
Một câu chẳng chút khách khí, thế nhưng Hầu Ngọc Côn chẳng để tâm, cứ như
chẳng chuyện gì xảy ra nhìn Lý Tồn Hiếu nói:
– Lý huynh, chúng ta đi thôi!
Rồi cất bước đi đến bên xe ngựa.
Đột nhiên nghe Lãnh cô nương gọi giật lại:
– Chậm một chút!
Hầu Ngọc Côn như bị điện giật dừng chân đứng lại.
Lãnh cô nương chẳng hề nhìn Hầu Ngọc Côn, mà ánh mắt ngưng nhìn Lý Tồn
Hiếu hỏi:
– Ngươi tên gọi là gì?
Lý Tồn Hiếu ánh mắt lãnh đạm nhìn đối phươn đáp:
– Tại hạ Lý Tồn Hiếu, cô nương có gì chỉ giáo?
Lãnh cô nương càng lạnh lùng hơn chàng ta nói:
– Không chuyện gì, ta chỉ quên nên hỏi lại mà thôi!
Lý Tồn Hiếu chẳng để ý đến cô ta, quay người bước đi.
Lãnh cô nương bỗng thét lên:
– Đứng lại!
Lý Tồn Hiếu chân vừa bước chưa được một bước thì đã ngừng lại, giọng không vui
hỏi:
– Cô nương có gì chỉ giáo?
Lãnh cô nương gằn giọng nói:
– Chớ làm phách trước mặt ta, chọc ta giận thì ta để hắn đi, còn ngươi thì lưu lại
đây!
Lý Tồn Hiếu nhún vai cười nói:
– Cô nương tốt nhất chớ nên giữ tại hạ lại đây.
Lãnh cô nương hai hàng mày nhíu lại, tên mặt lộ băng sương lạnh lùng nói:
– Ngươi nói vậy nghĩa là sao? Ngươi cho rằng ta không thể giữ ngươi lại đây
chăng?
Hầu Ngọc Côn vội chen vào nói:
– Cô nương chớ nổi nóng, hắn vốn chẳng biết ăn nói, tôi xin nhận tội thay cho
hắn!
Nói rồi trên mặt hiện một nụ cười cầu hòa cố hữu, chấp tay vái dài.
Lãnh cô nương lạnh lùng nói:
– Không phải chuyện của ngươi, ngươi nên bớt mồm bớt miệng.
Hai ánh mắt ngưng nhìn lên mặt Lý Tồn Hiếu nói:
– Đáp lời ta hỏi!
Lý Tồn Hiếu còn chưa nói gì, Hầu Ngọc Côn lại định cướp lời nói.
Lãnh cô nương trừng mắt nhìn hắn gắt giọng:
– Hầu Ngọc Côn, ngươi nên biết tính khí của ta!
Hầu Ngọc Côn nhe răng cười nói:
– Đại nhân không chấp lỗi tiểu nhân, cô nương xin bớt giận.
Lý Tồn Hiếu đôi mày nhướn cao nói:
– Các hạ, ai là đại nhân, ai là tiểu nhân? Ngươi đối với người nào cũng cung kính
nhún nhường thì mặc ngươi, chớ nên kéo ta cùng chung một phường.
Hầu Ngọc Côn mặt hơi biến sắc vội nói:
– Lý huynh…
Lãnh cô nương chống tay vào hông thét lớn:
– Hầu Ngọc Côn!
Hầu Ngọc Côn lập tức nín bặt.
Lãnh cô nương mắt nhìn Lý Tồn Hiếu ướm hỏi:
– Ngươi rất khá, đúng không?
Lý Tồn Hiếu nhún vai đáp:
– Ngược lại chẳng phải thế, tại hạ vốn chẳng phải cúi đầu trước bất cứ người nào.
Lãnh cô nương cất tiếng cười khanh khách vẻ thích thú nói:
– Tuyệt, tuyệt, ta hôm nay nhất định khiến ngươi cúi đầu!
Lý Tồn Hiếu lãnh đạm nói:
– Chỉ e cô nương làm không nổi.
Lãnh cô nương hoa dung hơi trắng ra, nhưng miệng phát tiếng cười nhạt nói:
– Ngươi cứ mở mắt xxem ta làm nổi hay không!
Nói rồi chỉ thấy cô ta trở tay, trong cánh tay ngọc sáng loáng lên một thanh
nhuyễn kiếm ngắn, nháy mắt đã kề ngay sát yết hầu Lý Tồn Hiếu.
Lý Tồn Hiếu không ngờ cô ta thân pháp và thủ pháp nhanh như vậy, chẳng hề né
tránh, mặt cũng không một chút đổi sắc đứng yên như một pho tượng.
Hầu Ngọc Côn cả kinh thất sắc vội vàng sấn tới la lên:
– Lãnh cô nương…
Lãnh cô nương lạnh giọng quát:
– Hầu Ngọc Côn!
Theo tiếng thét là ánh kiếm sáng loáng rồi tắt nhanh, một bó tóc nhỏ cùng với
giải buộc tóc trên đầu Hầu Ngọc Côn rơi xuống, cả mái tóc Hầu Ngọc Côn theo đó tỏa
ra, hắn lạnh thấu xương vội vàng nhảy thoái lùi sau.
Lãnh cô nương một kiếm khiến Hầu Ngọc Côn phát khiếp, ngưng mắt sắc lạnh
nhìn Lý Tồn Hiếu nói:
– Ta làm được chứ !
Lý Tồn Hiếu lạnh lùng không kém nói:
– Cô nương nhầm rồi, tại hạ chẳng bao giờ bị khuất phục dưới vũ lực. Một kiếm
này của cô nương, tại hạ vốn thừa sức né được, thế nhưng tại hạ không né tránh chính
là để chứng minh cho cô nương thấy tại hạ chẳng hề khiếp sợ!
Lãnh cô nương nghe một câu này thì mặt tái nhợt nhạt vì giận và thẹn, bất giác
buộc miệng ⬘a⬙ một tiếng nói:
– Nói vậy có nghĩa là một kiếm này của ta ngươi tránh rất dễ dàng?
– Không sai!
– Hắc! Ngươi chẳng ngại gì cứ hỏi Hầu Ngọc Côn xem, đương kim thiên hạ có
mấy người có khả năng tránh được một kiếm này của ta!
Hầu Ngọc Côn chộp lấy cơ hội này liền chen vào nói:
– Võ học của Phi Thuý Cốc tịnh xưng với Lãnh Nguyệt Môn và Hàn Tinh Môn,
Lãnh cô nương nhất thân tuyệt học hấp thụ tổ truyền chính thống. Nhất là về kiếm
thuật, có thể nói phóng mắt thiên hạ chẳng tìm ra đối thủ…
Chẳng hiểu một câu này là sự thực hay chỉ là lời tâng bốc của hắn, nhưng Lý Tồn
Hiếu cứ như không nghe thấy lãnh đạm nói:
– Cô nương cứ thử xem!
Lãnh cô nương trong ánh mắt lộ hàn quang khiếp người, sau chút im lặng gật đầu
nói:
– Được, ta sẽ cho ngươi thử. Ta ra kiếm lại, nếu ngươi có thể tránh tức là ngươi
mạng lớn, nhưng nếu ngươi không tránh nổi thì xem như ngươi xui tận mạng!
Nói rồi trở cổ tay thâu kiếm lại, sau đó lại ra chiêu cũng nhằm thẳng tới yết hầu
Lý Tồn Hiếu nhanh không tưởng.
Lý Tồn Hiếu y nhiên không hề di chuyển thân hình, chỉ đợi khi ánh kiếm thép
đến ngay trước mặt mới nghiêng đầu một bên, hữu chưởng xuất chiêu phóng ra.
Thanh đoản kiếm lướt qua một bên vai chàng, vừa đúng lúc này thì cánh tay phải
nắm kiếm của cô ta trúng một chưởng của Lý Tồn Hiếu nghe “bốp” nhẹ một tiếng.
Hầu Ngọc Côn tròn mắt kinh ngạc, hắn thực chẳng ngờ Lý Tồn Hiếu có thể tránh
một kiếm của Lãnh cô nương, đồng thời còn phản kích một chưởng.
Lãnh cô nương cũng kinh ngạc vô cùng, đến quên cả thâu kiếm. Trên khuôn mặt
trắng bạch của cô ta phớt ửng hồng, lành lạnh nói:
– Ngươi có muốn tiếp thêm một kiếm nữa không?
Nói rồi mới trở tay thâu kiếm lại.
Hầu Ngọc Côn liền bước tới một bước, ôm quyền cười nói:
– Lãnh cô nương, đây là kiếm thứ hai!
Lãnh cô nương mặt càng đỏ hơn, kiếm ra chiêu nửa chừng thì ngừng lại.
Hầu Ngọc Côn lanh trí liền xá dài một cái nói tiếp:
– Đa tạ cô nương kiếm hạ lưu tình!
Rồi nhanh chóng kéo tay Lý Tồn Hiếu đi đến hướng cỗ xe ngựa.
Lãnh cô nương đứng yên bất động, lúc này cứ như hai chân chôn cứng dưới đất.
Hầu Ngọc Côn đuôi mắt liếc nhanh Lãnh cô nương, tay không ngừng kéo Lý Tồn
Hiếu lên ngồi trên xe, rồi ra roi cho ngựa chạy.
Lãnh cô nương vẫn y nhiên bất động trong bóng đêm mờ nhạt như một pho nữ
thần tượng, làn dạ phong cứ lấy phất tấm choàng trắng lên, chẳng hiểu trong lòng cô ta
lúc này nghĩ gì.
Ra khỏi ngôi chùa hoang, Hầu Ngọc Côn còn đón thêm bọn Sầm Đông Dương và
Miêu Phương Hương hai người, trên xe Lý Tồn Hiếu ngồi bên cạnh Hầu Ngọc Côn
chẳng nói nửa tiếng.
Hầu Ngọc Côn cũng không hề hé môi, tay cứ ra roi thúc cỗ xe ngựa chạy như bay
xuyên vào màn đên, chạy có đến mười mấy dặm khi ấy mới thấy hắn buông lỏng dây
cương cho ngựa chạy nước kiệu, thở phào một hơi, nhìn Lý Tồn Hiếu cười khổ nói:
– Lý huynh lần này gây hoạ chẳng nhỏ, hại tiểu đệ lo muốn chết!
Lý Tồn Hiếu cười lãnh đạm nói:
– Các hạ lo là lo cô ta giữ tại hạ lại chứ gì?
Hầu Ngọc Côn cười nói:
– Lý huynh nếu như bị hủy dưới thanh kiếm cô ta, tiểu đệ tổn hại cũng chẳng nhỏ!
Lý Tồn Hiếu chẳng nói gì thêm.
Hầu Ngọc Côn lại nói:
– Lo thì lo, nhưng vừa rồi Lý huynh làm nở mặt võ lâm trung nguyên chúng ta, tiểu
đệ chỉ tiếc một điều lúc ấy không thể vỗ tay cho sướng!
Lý Tồn Hiếu vẫn chỉ cười không nói gì.
Hầu Ngọc Côn nhìn chàng một cài, bỗng thay đổi ngữ khí nói:
– Lý huynh, tiểu đệ có chỗ không hiểu.
Lý Tồn Hiếu hỏi:
– Các hạ không hiểu gì?
Hầu Ngọc Côn chớp chớp mắt nhìn Lý Tồn Hiếu thăm dò nói:
– Vừa rồi một chiêu của Lý huynh thực hiếm thấy, nên biết đương kim thiên hạ
người có thể tránh được một kiếm của cô ta đã khó, mà người có thể khiến cô ta ăn đòn
càng khó hơn…
Lý Tồn Hiếu hiểu ra ít nhiều, trong lòng cảm thấy hối hận về một chiêu vừa rồi
mình thi thố.
Hầu Ngọc Côn hỏi dồn:
– Lý huynh hiểu ý tiểu đệ chứ?
Lý Tồn Hiếu thờ ơ nói:
– Các hạ chẳng hại gì cứ nói tiếp xem?
Hầu Ngọc Côn mỉm cười nói:
– Lý huynh khiến tiểu đệ chẳng thể không thay đổi suy nghĩ ban đầu, có lời dạy gì
tiểu đệ khi nào dám không nghe theo!
Hơi ngừng lại một lúc, hắn nói tiếp:
– Theo tiểu đệ biết, Ôn Thiếu Khanh tuy có thể tránh được một kiếm này của Lãnh
cô nương, thế nhưng trả miếng được cô ta thì thật không có khả năng. Cũng có thể nói
sở học của Ôn Thiếu Khanh và Lãnh cô nương ngang ngửa, Lý huynh dễ dàng qua một
kiếm đồng thời còn cho Lãnh cô nương ăn đòn lại, thì cớ gì lại sợ Ôn Thiếu Khanh?
Thì ra đây là mục đích cuối cùng của điều hắn muốn nói.
Lý Tồn Hiếu chẳng chút suy nghĩ đáp ngay:
– Ôn cô nương đã cứu tại hạ một lần, tại hạ chỉ vì nể mặt cô ta mà chẳng muốn
đối đầu chạm mặt với Ôn Thiếu Khanh!
Hầu Ngọc Côn nói:
– Vậy thì Lý huynh đối với bọn tiểu đệ ba người có trở ngại gì, mà cũng đâu có nể
mặt ai!
Một câu rất thẳng thắn, Lý Tồn Hiếu nói:
– Không giấu gì các hạ, tại hạ khi nghe các hạ phân tích về con người Trương
Viễn Đình, cho nên trong lòng cũng muốn tìm gặp lại vị Giả tiền bối kia xem hư thực
thế nào. Cho nên cùng ba vị đồng hành, lại còn ngồi ngựa thay chân, há không hơn là
đơn thân độc bộ hay sao!
Hầu Ngọc Côn vẻ mặt hớn hở nói:
– Nói thế Lý huynh không hề thấy thiệt thòi gì!
– Sự thực là thế.
Hầu Ngọc Côn cười ha hả, rồi ánh mắt giảo hoạt nhìn Lý Tồn Hiếu hỏi:
– Có đúng là sự thực hay không trong lòng Lý huynh biết rõ, Lý huynh đã không
muốn nói thì tiểu đệ cũng không cưỡng ép. Thế nhưng bắt đầu từ lúc này trở đi, tiểu đệ
không thể không thận trọng đề phòng hơn với Lý huynh!
Một câu này hắn cũng có thể nói thẳng ra với đối phương, đủ thấy tâm cơ chẳng
phải tầm thường, Lý Tồn Hiếu nghe chỉ mỉm cười nói:
– Các hạ vốn chưa hề buông lỏng tại hạ.
Hầu Ngọc Côn ngửa mặt cười kha khả nói:
– Tứ Khôi Ngọc tiếng tăm không nhỏ, tung hoành võ lâm, thế nhưng đêm nay Hầu
Ngọc Côn mới thực sự gặp phải một nhân vật cực kỳ cao minh. Ha ha…Lý huynh thật
là lợi hại!
Lý Tồn Hiếu lãnh đạm đáp:
– Các hạ quá khen.
Hầu Ngọc Côn bỗng đổi giọng hỏi:
– Lý huynh có biết gì nhiều về vị Lãnh cô nương kia không?
Lý Tồn Hiếu nói:
– Ngoại trừ biết cô ta là thiên kim ái nữ của Phi Thuý Cốc chủ ra, chẳng biết gì
hơn!
Hầu Ngọc Côn gật đầu nói:
– Cô ta chẳng những họ Lãnh, mà con người cô ta cũng lạnh băng như cái họ của
mình. Đương kim tứ đại mỹ nhân là: “Lãnh Nguyệt Môn” Lệnh Hồ Dao Cơ, “Hàn Tinh
Môn” Ôn Phi Khanh, “Phi Thuý Cốc” Lãnh Ngưng Hương và “Quỳnh Dao Cung” Tư Đồ
Lan. Trong tứ đại mỹ nhân có thể nói Ôn Phi Khanh là nhu tình nhất, nhưng cũng lại là
người ác độc nhất. Lãnh Ngưng Hương là người cực lạnh nhạt, chẳng thích lắm lời,
trong võ lâm có người lén gọi cô ta là “Băng mỹ nhân”, quả là một danh hiệu nghe cực
hay chừng như không còn gì hợp hơn…
Lý Tồn Hiếu gật nhẹ đầu nói:
– Vị Lãnh cô nương này quả thực lãnh ngạo.
Hầu Ngọc Côn cười khanh khách nói:
– Đẹp như đào lý, lạnh tựa băng sương. Cũng đúng thôi, với sắc đẹp nghiêng nước
nghiêng thành như cô ta, nếu tuỳ tiện lẳng lơ với bao người thì có lẽ cả thiên hạ này
đại loạn. Đừng nói đâu xa, cứ nhìn Ôn Phi Khanh biết bao nhiêu tiếng tăm đồn đãi bên
ngoài, nếu như vừa rồi Lý huynh không nhanh rời khỏi cô ta, chỉ e tâm thần bất định bị
cuốn hút vào vòng mê tình thì rước hoạ vào thân!
Lý Tồn Hiếu chau mày nói:
– Thân nam nhi đại trượng phu, ngửa mặt chẳng thẹn với trời, cúi chẳng thẹn với
đất, há để người đời dèm pha chê cười vì chuyện lụy tình!
– Khéo nói, khéo nói!
Hầu Ngọc Côn giơ ngón tay cái lên ý tán dương đối phương rồi nói tiếp:
– Lý huynh nói hay lắm, tục ngữ có câu “lòng ngay trong phòng tối vẫn có thần
linh, lòng tà giữa ban ngày cũng sinh ma quỷ”, chỉ cần hành động quang minh lỗi lạc
thì không có gì đáng sợ thiên hạ chê cười.
Lý Tồn Hiếu nói:
– Tại hạ cũng suy nghĩ như thế.
– Thế nhưng…
Hầu Ngọc Côn nhìn nhanh Lý Tồn Hiếu một cái nói tiếp:
– Lý huynh thử thăm hỏi trong võ lâm xem, Ôn Phi Khanh xưa nay chưa từng cứu
một ai!
Lý Tồn Hiếu thầm hiểu tâm ý đối phương, nói ngay:
– Tại hạ đã nói, ngửa mặt chẳng thẹn với trời, cúi mặt không thẹn với đất…
Hầu Ngọc Côn cười nói:
– Lý huynh xin chớ chấp nệ, đường dài hiu quạnh, tiểu đệ chỉ nói đùa cho vui mà
thôi, như thế nó cũng bớt buồn tẻ đúng không?
– Chẳng sai!
– Lý huynh…
Hầu Ngọc Côn mỉm cười nhìn Lý Tồn Hiếu nói:
– Nếu nói giữa Lý huynh với Ôn Phi Khanh có chuyện gì không thể nói với người
khác, thì Lý huynh nhất định chẳng phải là người như thế. Tiểu đệ cũng không tin như
thế, nhưng theo tiểu đệ thấy thì Ôn Phi Khanh đối với Lý huynh rất có ý tứ đấy, điểm
này thì Lý huynh hẳn không thể không thừa nhận!
Lý Tồn Hiếu nói:
– Tại hạ chẳng dám nghĩ đa tình, nếu chỉ vì cứu người để rồi chung tình với người,
chỉ sợ các vị cô nương sau này chẳng còn ai dám giơ tay ra cứu mình!
Hầu Ngọc Côn cười ha hả nói:
– Tuyệt, tuyệt, không ngờ Lý huynh nói chuyện thú vị như thế, tiểu đệ xem như có
duyên với Kim Hoa, cảm thấy tiếc vì tương phùng hơi muộn.
Lý Tồn Hiếu điềm nhiên nói:
– Tại hạ rất vinh hạnh.
Hầu Ngọc Côn bỗng nghiêm nét mặt nói:
– Lý huynh xin chớ nghĩ tiểu đệ lại xảo ngôn lệnh sắc, quả thực trước con người
khí khái như Lý huynh, tiểu đệ vô cùng bội phục mà thành tâm thổ lộ, mọi lời đều tận
đáy lòng.
Lý Tồn Hiếu nghe thì nghiêm túc đáp lại:
– Vậy thì tại hạ thành thật xin lỗi.
Hầu Ngọc Côn thở dài một hơi nói như tự nói với mình:
– Xem ra chuyện hiểm trá này làm cũng không làm được, mà lòng cũng chẳng
thanh thản nổi, chỉ một lần này về sau đồn đãi ra giang hồ thì ngươi vĩnh viễn thành
một kẻ tiểu nhân giảo hoạt hiểm trá. Hầu Ngọc Côn, cho dù ngươi mổ bụng moi tim thì
cũng chẳng ai tin tưởng ngươi nổi, ngươi rơi đến tình cảnh này thì thật thảm!
Lý Tồn Hiếu nghe không khỏi xao động, đôi môi mấp máy định nói gì nhưng rồi
lại thôi.
Hai người rơi vào trong im lặng, mỗi người đeo đuổi theo suy nghĩ của mình, qua
một hồi lâu Hầu Ngọc Côn mới thấy vui vui trở lại, mặt hiện nụ cười thay đổi câu
chuyện nói:
– Trong Phi Thuý Cốc cảnh sắc thật đẹp, không thua kém gì cảnh Giang Nam,
nhưng tiếc một điều trong Phi Thuý Cốc không thấy bóng một tu mi nam tử, toàn là mỹ
nhân hồng nhan, không ai không là quốc sắc thiên hương, không ai không là Dao Trì
tiên nữ. Bao nhiêu nam nhân trong giang hồ mỏi mắt ngóng vào nhưng không ai dám
tới, chỉ nghe người ta kháo nhau đã thấy ngứa cả người, chẳng biết Lý huynh có muốn
thử thâm nhập một lần không?
Lý Tồn Hiếu cười điềm nhiên nói:
– Như đã có bao nhiêu người lòng mong mà chân không dám đặt tới, thì tại hạ
làm sao…
– Ha ha…Lý huynh chẳng giống với bọn họ, chỉ một chuyện vừa rồi Lý huynh có
thể cho Lãnh cô nương ăn đòn, đủ thấy Lý huynh thâm nhập Phi Thuý Cốc chẳng vấn
đề gì.
– Nhưng…tại hạ chẳng đến nổi cuồng si với đám hồng quần.
– Sao?
Hầu Ngọc Côn chừng như ngạc nhiên trước câu này, tròn mắt nhìn Lý Tồn Hiếu
hỏi lại:
– Lý huynh không hứng thú ư?
Lý Tồn Hiếu nhún vai cười nói:
– Tại hạ chẳng phải là thánh nhân, mà dù là thánh nhân cũng bằng xương bằng
thịt, khi nào lại không động lòng trước mỹ sắc tạo hóa, có điều tại hạ chẳng có rãnh để
nghĩ chuyện ấy mà thôi!
Hầu Ngọc Côn ngớ người, rồi bật cười thành tiếng, định nói tiếp.
Nhưng đúng lúc này bỗng nghe Sầm Đông Dương từ phía sau nói:
– Hầu công tử, có người đang theo dõi chúng ta.
Hầu Ngọc Côn giật mình vội hỏi:
– Ai? Ngươi nhận ra chứ?
Sầm Đông Dương nói:
– Một bóng trắng cách xa có đến năm mươi trượng cứ bám không dứt chúng ta,
nhưng đêm tối tôi không nhìn thấy rõ.
– Một bóng trắng à?
Hầu Ngọc Côn chau mày kêu lên, rồi gật đầu nói tiếp:
– Biết rồi, để mắt quan sát, có động tĩnh gì thì báo ta ngay.
Sầm Đông Dương trong xe ứng thanh đáp một tiếng.
Hầu Ngọc Côn nghiêng nhìn Lý Tồn Hiếu nói:
– Lý huynh gậy họa chưa dứt đâu!
Lý Tồn Hiếu chau mày ngạc nhiên hỏi:
– Là cô ta?
– Lý huynh nhãn lực hơn hẳn Sầm Đông Dương, cứ thử đứng lên nhìn lui mà xem!
Lý Tồn Hiếu vẫn ngồi yên bất động, nhíu mày nói:
– Cô ta như vậy là sao chứ?
Hầu Ngọc Côn nói:
– Cô ta chẳng phải là đối thủ của Lý huynh, ắt không phải là truy theo báo thù!
– Vậy thì là gì?
– Chúng ta cần phải hỏi cô ta!
Lý Tồn Hiếu lẩm nhẩm nói:
– Có lẽ cô ta cùng hành trình chúng ta mà thôi, thật khéo!
Hầu Ngọc Côn mỉm cười không đáp, gọi lớn:
– Sầm Đông Dương, ngươi đến trước thay ta đánh xe.
“Vâng” Sầm Đông Dương ứng thanh đáp, rồi từ sau thùng xe chui tới trước.
Hầu Ngọc Côn trao giây cương và roi ngựa cho Sầm Đông Dương, rồi cùng Lý Tồn
Hiếu chui vào trong thùng xe.
Hai người vén tấm bạt lên nhìn lui con đường, nhưng bất giác ngớ người, vì trong
vòng một trăm trượng dưới ánh trăng non mờ nhạt không hề nhận ra một bóng người
nào, làm gì có Lãnh Ngưng Hương như họ nghĩ!
Hầu Ngọc Côn cười nhạt nói:
– Cô ta tinh còn hơn chúng ta nghĩ!
Miêu Phương Hương lên tiếng chen vào nói:
– Công tử, tôi không nhìn thấy cô ta lẩn trốn vào đâu, huống gì một vùng này
không có rừng núi, đường trống lốc biết trốn vào đâu!
Hầu Ngọc Côn vẫn nụ cười nhạt trên môi nói:
– Có lẽ cô ta có thuật độn thổ, đã thế thì mặc cô ta, xem cô ta lẩn trốn đến bao
giờ!
Rồi cao giọng nói với Sầm Đông Dương:
– Cho xe chạy nhanh!
Sầm Đông Dương ngồi phía trước ghế xà ích ứng thanh đáp lớn một tiếng, tay ra
roi vùn vụt thúc ngựa kéo xe chạy như bay.
Trong xe, Hầu Ngọc Côn chau mày trầm tư chừng như đang suy nghĩ gì rất lâu.
Hầu Ngọc Côn không nói, Lý Tồn Hiếu trong đầu cũng suy nghĩ về hành động
bám theo xe của Lãnh Ngưng Hương.
Miêu Phương Hương từ đầu đến giờ mới có dịp ngồi đối diện với Lý Tồn Hiếu,
chốc chốc cứ liếc mắt nhìn chàng mà trong lòng rộn lên, chỉ tiếc là không được ngồi
riêng cùng chàng.
Qua một hồi lâu, Hầu Ngọc Côn ngước mắt nhìn Lý Tồn Hiếu cười hỏi:
– Lý huynh nghĩ ra điều gì không?
Lý Tồn Hiếu “ồ” lên một tiếng nói:
– Gì chứ?
– Chẳng phải Lý huynh đang nghĩ đến hành động của Lãnh Ngưng Hương sao?
Lý Tồn Hiếu do dự một lúc nói:
– Tôi vốn chẳng để tâm…
– Cũng đúng!
Hầu Ngọc Côn mỉm cười nói tiếp:
– Chuyện không liên quan đến mình để ý làm gì, thế nhưng…theo tiểu đệ thấy thì
Lý huynh không nghĩ cũng không được, bởi vì Lãnh Ngưng Hương bám theo chúng ta
chính là liên quan đến Lý huynh đấy!
Lý Tồn Hiếu nói:
– Tại hạ chẳng hiểu ý các hạ muốn nói gì?
Hầu Ngọc Côn cười kha khả nói:
– Chỉ một chuyện Ôn Phi Khanh xưa nay không hề cứu ai lại cứu Lý huynh, đã thế
còn thăm hỏi ân cần, nên dám mạnh dạn đoán một điều. Với người như Lý huynh có
thể nói là “mỹ nam nhân”, nếu tiểu đệ là nữ nhân thì chỉ một lần nhìn thấy cũng xiêu
lòng…
Nói đến đó hắn quay nhìn Miêu Phương Hương hỏi:
– Miêu cô nương nói xem đúng không chứ?
Miêu Phương Hương mặt mày hớn hở, mắt liếc mày cười nói:
– Công tử nói không sai, tôi là nhi nữ nên đứng phía nhi nữ mà nói, chỉ nhìn phải
Lý công tử một lần thì…không thể không xao động trong lòng!
Lý Tồn Hiếu chẳng nhìn Miêu Phương Hương, lại nhìn Hầu Ngọc Côn nói:
– Các hạ thật khéo đùa!
Hầu Ngọc Côn cương quyết nói:
– Lý huynh như vẫn còn không tin, chúng ta cứ ngừng xe lại chờ cô ta đến thẳng
mặt nói chuyện.
Lý Tồn Hiếu thở hắt ra một hơi nói:
– Chỉ cần các hạ nguyện ý ngừng xe, tại hạ chẳng bận tâm lo lắng!
Hầu Ngọc Côn cười nói:
– Lý huynh thật lợi hại, thừa biết tiểu đệ chẳng thể nào ngừng xe…
Vừa lúc này phía trước nghe giọng Sầm Đông Dương nói lớn:
– Hầu công tử, trước mặt sắp đến Thạch Khang, chúng ta có ngừng lại nghỉ chân
không?
Hầu Ngọc Côn nghe hỏi liền đáp ngay:
– Không ngừng, không nghỉ, trên xe thức ăn nước uống đều đủ, tốt nhất một mạch
chạy đến Giang Nam, đến đó nếu cần thì thay cỗ xe này, ngựa không chạy nổi thì thay
cả ngựa…
Sầm Đông Dương đáp một tiếng, rồi cứ giục ngựa chạy không hề giảm tốc độ.
Hầu Ngọc Côn lại nói:
– Đừng vào thành, chạy bọc ngoài thành.
Sầm Đông Dương lại ứng thanh đáp
Lý Tồn Hiếu nói:
– Các hạ mà đi như thế này nói không chừng chúng ta đến Giang Nam trước cả vị
Giả tiền bối kia!
– Thế thì còn gì hay bằng, Giang Nam cảnh sắc tuyệt đẹp, đến sớm vài ngày có
thời gian đi thưởng cảnh…Giang Nam đệ nhất danh thắng, lưng dắt vài vạn lạng, kỵ
hạc xuống Dương Châu, lại còn bao nhiêu chốn như Gia Hưng, Phú Xuân, Tiền Đường,
Thiệu Hưng, Thiên Thai, Nhạn Dương, hoàng Trung, Phổ Đà Phong cảnh đã đẹp mà lại
còn nhiều, chỉ nói đến bảy ngày bảy đêm…
Miêu Phương Hương bỗng chen ngang nói:
– Công tử còn sót một chỗ!
– Chổ nào?
– Lục Triều Kim Phấn!
Hầu Ngọc Côn “a” lên một tiếng gật đầu cười nói:
– Không sai, ta làm sao lại quên mất nơi này nhỉ? Chốn đô hội phồn hoa, nơi ăn
chơi của bao tay vương tôn công tử, ta làm sao lại quên khuấy nó….
Rồi nhì Lý Tồn Hiếu hỏi:
– Lý huynh đến Kim Lăng bao giờ chưa?
Lý Tồn Hiếu lắc đầu thờ ơ đáp:
– Chưa.
Hầu Ngọc Côn nhe răng cười nói:
– Một người tài hoa như Lý huynh mà chưa đến Kim Lăng thì thật đáng tiếc đáng
tiếc vô cùng…
Lý Tồn Hiếu lãnh đạm nói:
– Theo tại hạ nghĩ, thì chốn Lục Triều Kim Phấn chỉ hợp với những người như các
hạ!
– Khéo nói, khéo nói!
Hầu Ngọc Côn lắc lư đầu, cười phá lên nói:
– Duy đại anh hùng mới có bản sắc, duy danh sĩ mới phong lưu, tiểu đệ không
dám tự cho mình là danh sĩ, càng không dám nói mình phong lưu, thế nhưng trước nay
vẫn ngưỡng mộ hai nhân vật Hàn Hy Tải và Đổ Mục Chi, chỉ ước ao có dịp đến đó để
ngắm lại di tích xưa của một mối giao tình thi vị ấy!
Miêu Phương Hương tán vào một câu:
– Theo tôi thấy thì công tử phong lưu tao nhã kém gì họ đâu, bất quá là chưa tìm
được bạn tri kỷ đấy thôi!
Hầu Ngọc Côn cười tít mắt nói:
– Miêu cô nương cũng khéo ăn nói thật, khiến cho ta lâng lâng như đang trong
cơn say hơi men, có duyên mới tìm được tri kỷ hẳn chứ dễ gì, đúng vậy chứ, Lý huynh?
Rồi cười lên ha hả.
Đột nhiên nghe Miêu Phương Hương kêu lên:
– Công tử, xin nhìn lui xem!
Hầu Ngọc Côn nụ cười biến mất, vội quay đầu nhìn lui sau, lúc này Miêu Phương
Hương một tay vén góc tấm bạt lên, ngoài xa bốn năm mươi trượng một bóng trắng phi
nhanh như cánh nhạn đêm theo sau xe.
Hầu Ngọc Côn nói:
– Lý huynh xin hãy xem…
Lý Tồn Hiếu gật đầu nói:
– Tại hạ đã nhìn thấy.
– Là cô ta…?
– Không sai, đúng là cô ta.
Hầu Ngọc Côn cười nhạt nói:
– Không ngờ cô ta định chơi trò ú tim…
Miêu Phương Hương chen vào nói:
– Tôi vừa vén bạt lên đã nhìn tấy, chỉ sợ cô ta xuất hiện đã lâu!
Hầu Ngọc Côn đôi mày nhíu chặt, bỗng hô lớn:
– Ngừng xe!
Phía trước Sầm Đông Dương ứng thanh đáp lớn một tiếng, cỗ xe ngựa còn chạy
thêm chừng mươi trượng nữa mới ngừng lại hẳn.
Miêu Phương Hương nhìn Hầu Ngọc Côn ngạc nhiên hỏi:
– Công tử lênh ngừng xe làm gì?
Hầu Ngọc Côn cười nhạt đáp:
– Cô cứ chờ xem!
Lúc này liền thấy bóng trắng kia cũng ngừng chân lại, Hầu Ngọc Côn “hừ” một
tiếng nói:
– Cô ta cũng ngừng lại, để xem làm gì!
Vừa nói dứt, bỗng thấy bóng trắng kia từ từ đi tới…
oOo