Thiên Đăng

Chương 12: Thiên Nhai Tầm Thù


Bạn đang đọc Thiên Đăng – Chương 12: Thiên Nhai Tầm Thù

Sở Ngọc Hiên nhìn Ôn Thiếu Khanh lành lạnh hỏi:
– Ngươi là Ôn Thiếu Khanh, thiếu chủ Hàn Tinh môn?
Lệ Phách thét lớn:
– To gan!
Thét rồi hắn lại định xông vào, chừng như vừa rồi ăn đòn của đối phương khiến
hắn trong lòng vô cùng tức giận nhưng tay bị Ôn Thiếu Khanh giữ lại. Ôn Thiếu Khanh
nhìn thiếu niên lạ mặt thoáng chút ngạc nhiên hỏi:
– Ngươi là….
Hiển nhiên hắn không nhận ra người này, người mà duy nhất trong Tứ Khôi Ngọc
ít xuất hiện tung tích trong giang hồ.
Sở Ngọc Hiên nói:
– Ngươi tìm Hầu Ngọc Côn, đúng không?
Ôn Thiếu Khanh nói:
– Không sai.
– Thế thì chớ ở đây quấy nhiễu ta, nhanh dẫn người của ngươi đi nơi khác.
Ôn Thiếu Khanh đầu mày chau lại nói:
– Khẩu khí chẳng nhỏ chút nào, đã biết bổn thiếu chủ ở đây mà dám nói thế đủ
biết ngươi chẳng phải là hạng vô danh tiểu tốt.
Sở Ngọc Hiên lạnh lùng nói:
– Ngươi là thiếu chủ Hàn Tinh môn thì mặc ngươi, ta chẳng cần biết ngươi là ai,
ngươi muốn tìm lại là Hầu Ngọc Côn, bất tất phải hỏi ta là ai!
Ôn Thiếu Khanh cười nhạt nói:
– Nếu như ta muốn hỏi ngươi thì sao?
Sở Ngọc Hiên giọng trầm lãnh đáp:
– Thế thì lại là vấn đề khác.
Ôn Thiếu Khanh gật đầu cười nói:
– Được, vậy thì giờ ta thay đổi chủ ý, trước tiên tìm ngươi rồi tìm Hầu Ngọc Côn
sau.
Sở Ngọc Hiên chậm rãi nói:
– Ta họ Sở, tên là Ngọc Hiên.
Ôn Thiếu Khanh nghe thì ngớ người, rồi bỗng ngứa cổ cười dài nói:
– Ta cứ ngỡ là ai, thì ra cũng là một trong Tứ Khôi Ngọc, tìm “Ngọc” kia lại gặp
“ngọc” này, xem ra cũng thật khéo…
Rồi đưa nụ cười trên môi, sắc mặt trầm lại nói:
– Ngươi nói Sở Ngọc Hiên ngươi rất ít khi tái ngộ giang hồ, chẳng ngờ lại gặp
được ở đây, vậy ngươi đến đây làm gì?
Sở Ngọc Hiên lạnh lùng đáp:
– Khắp thiên hạ này ta muốn ngao du nơi nào mặc ta, ngươi hỏi làm gì chứ?
Ôn Thiếu Khanh lạnh giọng nói:
– Bắc Hàn Tinh, Nam Lãnh Nguyệt, thử xem ngươi đang ở đâu?
Sở Ngọc Hiên cười ha hả nói:
– Thật hay thay cho Bắc Hàn Tinh, Nam Lãnh Nguyệt, thì ra Hàn Tinh môn các
ngươi và Lãnh Nguyệt Môn phân đôi xưng vương thiên hạ, điều này ai thừa nhận chứ?
Theo ta thấy thì cả thiên hạ này là của Sở Ngọc Hiên ta!
Ôn Thiếu Khanh nghe một câu cuồng ngạo cực kỳ này cũng cất tiếng cười nhạt
nói:
– Thật cuồng ngạo lớn gan, để ta xem “Ngọc” này so với ba viên ngọc kia cứng
chừng nào!
Nói rồi vung chưởng đánh tới ngay.
Sở Ngọc Hiên không hề né tránh, giơ chưởng lên trực tiếp nghênh chiêu. Chỉ
nghe “Bình” một tiếng, Ôn Thiếu Khanh áo bay phần phật, Sở Ngọc Hiên thân hình
chao đảo thoái vào trong cửa. Một chưởng này cũng thấy Sở Ngọc Hiên nội công còn
kém hơn vị thiếu chủ Hàn Tinh môn một bực, chừng ấy đủ thấy Liễu Ngọc Lân và Hầu
Ngọc Côn sợ hắn chẳng phải chỉ là vì hắn dựa vào gia thế mà thôi.
Ôn Thiếu Khanh một chiêu đắc thắng, cười lớn nói:
– Thì ra ngươi cũng chỉ có thế, hôm nay ta nhất định xem ngươi đáo để đến đâu!
Nói rồi nhảy người bước tới tấn công.
Đột nhiên Sở Ngọc Hiên ánh mắt ngưng nhìn ra xa, rồi nét mặt biến sắc, thân
hình lách nhẹ ra ngoài tung vượt lên không trung, đoạn chuyển hướng phi thân ra
hướng ngoài thôn.
Ôn Thiếu Khanh cười nhạt nói:
– Thế nào, nhân vật thành danh đương thế như Sở Ngọc Hiên lại trốn chạy như lũ
chuột vậy sao!
Miệng nói chân đề khí định tung người phóng theo.
Vừa lúc ấy nghe Lệ Phách la lớn:
– Cô nương…
Ôn Thiếu Khanh ngớ người thâu thế, quay lại nhìn theo ánh mắt Lệ Phách. Bấy
giờ mới nhận ra một bóng người đi vào trong thôn, một thiếu nữ xinh đẹp mỹ lệ chính
là nhị cô nương Ôn Phi Khanh.
Ôn Thiếu Khanh vừa mừng vừa kinh ngạc, chỉ tung người một cái đã đến trước
mặt Ôn Phi Khanh gấp giọng hỏi:
– Muội muội, đi đâu vậy? Khiến người ta lo muốn chết.
Ôn Phi Khanh hai mắt hơi ửng đỏ, mặt trắng nhợt nhạt không một biểu hiện, tợ
hồ như cô ta không hề nghe thấy lời Ôn Thiếu Khanh, lạnh giọng hỏi lại:
– Liễu Ngọc Lân đâu? Đại ca có biết hắn đâu không?
Ôn Thiếu Khanh giật thót cả người nói:
– Muội muội…
Ôn Phi Khanh lạnh giọng hỏi lại:
– Tôi hỏi Liễu Ngọc Lân đâu?
Ôn Thiếu Khanh lo lắng nói:
– Muội muội nghe ta nói một câu chứ?
Ôn Phi Khanh hai ánh mắt đột nhiên trừng trừng đầy sát cơ nhìn vào ca ca mình,
nhưng rồi lập tức thâu liễm hạ giọng nói:
– Có gì ca ca cứ nói.
Ôn Thiếu Khanh nói:
– Nghe Tiểu Quỳnh nói muội bị mất tích, lại nghe Liễu Ngọc Lân nói chính là
Hầu Ngọc Côn bắt muội đi, Hầu Ngọc Côn hiện đang trốn trong thôn này, ca ca đang
tìm hắn…
Ôn Phi Khanh buông tiếng thở dài nói:
– Ca ca không cần tìm Hầu Ngọc Côn, chuyện này với hắn chẳng liên can gì.
– A, chuyện này chẳng liên quan gì đến Hầu Ngọc Côn ư? Ai nói? Chính Tiểu
Quỳnh nói với ta…
Rồi hắn liền đem lời Tiểu Quỳnh kể lại một hơi, đương nhiên hắn phải bảo vệ
cho Liễu Ngọc Lân, cho nên trong khi kể có thêm bớt ít nhiều để có lợi cho Liễu Ngọc
Lân.
Nghe xong, trong ánh mắt Ôn Phi Khanh lộ hoài nghi hỏi lại:
– Thật sao?
Ôn Thiếu Khanh nói:
– Ta khi nào dối muội, muội không tin ta, chẳng lẽ cũng không tin nổi nữ hầu của
mình!
Ôn Phi Khanh im lặng một lúc lại hỏi:
– Ca ca nói Hầu Ngọc Côn hiện tại đang ở trong thôn này?
Ôn Thiếu Khanh gật đầu đáp:
– Đúng thế, nếu không thì ta ở đây làm gì!
Ôn Phi Khanh giữa hai đầu mày ẩn hiện sát cơ, rít lên:
– Thế thì trước hết tìm Hầu Ngọc Côn rồi tìm Liễu Ngọc Lân còn chưa muộn, ca
ca dẫn bọn Lệ Phách hai người nhanh tìm Hầu Ngọc Côn ra đây gặp tôi.
Ôn Thiếu Khanh thầm hiểu tính nết muội muội của mình, chỉ lắc đầu thở dài rồi
nói với Lệ Phách và gã đánh xe:
– Hai ngươi tiếp tục tìm kiếm từng nhà cho ta!
Lệ Phách và gã đánh xe cúi đầu nhận mệnh rồi lập tức hành động ngay.
Ôn Thiếu Khanh ngưng mắt nhìn Ôn Phi Khanh quan tâm hỏi:
– Muội muôi không sao chứ?
Bên khóe mắt Ôn Phi Khanh hằn một vết nhăn mờ nhạt trông già hẳn đi nhếch
mép nhưng chừng như chẳng phải cười, lành lạnh đáp:
– Tôi chẳng sao, người vừa rồi là ai?
Ôn Thiếu Khanh đáp:
– Sở Ngọc Hiên.
Ôn Phi Khanh không hề có chút kinh ngạc, mặt trắng nhợt nhạt vẫn không một
biểu hiện thờ ơ hỏi:
– Hắn đến đây làm gì?
– À, ai biết được, nhưng thần thái lén lén lút lút, xem ra chẳng phải làm việc
chân chính!
– Vì sao hắn bỏ chạy?
Ôn Thiếu Khanh cứ ngỡ do một chưởng của mình, cười ngạo nghễ nói:
– Hắn không chạy, chẳng lẽ ở đây chờ chết sao?
Ôn Phi Khanh lại hỏi:
– Ca ca vì sao lại phát sinh xung đột với hắn?
– Ta tìm Hầu Ngọc Côn, không ngờ chạm mặt hắn, hắn ăn nói chẳng khách khí…
Ôn Phi Khanh lạnh lùng nhìn ca ca của mình nói:
– Chỉ là một chút chuyện nhỏ này sao?
– Chừng ấy chưa đủ ư!
Ôn Phi Khanh thẳng thắn nói:
– Có lẽ là ca ca không khách khí với hắn trước, cho nên hắn mới không khách khí
với ca ca.
Ôn Thiếu Khanh nhún vai nói:
– Ta vì sao phải khách khí với hắn chứ?
– Vậy thì vì sao phải nhất thiết hắn khách khí với ca ca?
Ôn Thiếu Khanh ⬘hừ⬙ một tiếng nói:
– Ta thân phận thế nào, ta là ai, hắn là ai?
Ôn Phi Khanh mắt sắc lạnh nhìn Oân Thiếu Khanh nói:
– Ca ca nên biết, bắt đầu từ lúc này ca ca cần phải thay đổi bản tính tự cao tự đại
kia. Cùng là người, ai chẳng như ai mà phân biệt quý, tiện!
Ôn Thiếu Khanh nghe một câu này từ miệng muội muội của mình chẳng khỏi
kinh ngạc, tròn mắt nhìn cô ta nói:
– Ngươi nói gì?
Ôn Phi Khanh vẫn giọng lạnh nhạt nói:
– Ca ca không nghe rõ sao, chờ tôi nói lại lần nữa chăng!
Ôn Thiếu Khanh sau lúc kinh ngạc đanh giọng nói:
– Ngươi làm sao nói được câu này, tính tình ngươi có hơn gì ta…
Ôn Phi Khanh nói:
– Đó là trước đây. Trước đây là trước đây, hiện tại là hiện tại.
Ôn Thiếu Khanh kêu lên hỏi:
– Chuyện gì vậy chứ, ai giáo huấn đả thông cho ngươi…
– Chẳng ai giáo huấn tôi cả, tôi tự nghĩ thông.
Ôn Thiếu Khanh kinh ngạc thật sự nói:
– Ngươi tự mình nghĩ thông nhân tình thế thái ư? Muội muội…
Ôn Phi Khanh nói:
– Tôi chỉ nói thành thực như vậy, có thay đổi suy nghĩ hay không tuỳ ca ca, chẳng
ai ép buộc được ca ca.
Nói rồi cô ta thay đổi khẩu khí hỏi:
– Tiểu Quỳnh đâu?
Ôn Thiếu Khanh đáp:
– Có lẽ theo chân cùng “Bát Vệ”, muội tìm nó?
– Không.
Ôn Phi Khanh lắc đầu nói:
– Ca ca gặp nó thì báo cho nó một tiếng, bảo là tôi lệnh nó trở về trước, tôi còn có
chuyện ra ngoài chưa trở về.
Khi nói trong ánh mắt ánh lên một nét dị thường, nhưng Ôn Thiếu Khanh không
chú ý nhận ra điều này, vừa định nói thì đã thấy Lệ Phách và gã đánh xe quay trở lại
cúi người nói:
– Bẩm thiếu chủ, toàn bộ nhà dân trong thôn này đều đã lục soát hết rồi!
Ôn Thiếu Khanh chau mày hỏi:
– Không thấy hắn sao?
Lệ Phách đáp:
– Thuộc hạ thật nghĩ chẳng ra…
Ôn Phi Khanh hỏi:
– Ai nói với ngươi là Hầu Ngọc Côn ở trong thôn này?
Lệ Phách đáp:
– Bẩm cô nương, thuộc hạ theo chân Hầu Ngọc Côn đến đây.
Ôn Phi Khanh hỏi lại:
– Ngươi tin chắc nhìn rõ người kia là Hầu Ngọc Côn, không sai đấy chứ?
Lệ Phách nghe hỏi thoáng chút do dự nói:
– Điều này…bẩm cô nương, thuộc hạ vốn nghe tin Hầu Ngọc Côn ở nơi này, khi
thuộc hạ chạy đến bên ngoài thì nhìn thấy một bóng đen chạy vào trong thôn, thuộc hạ
căn cứ vào khinh công thân thủ người này mà phán đoán…
Ôn Phi Khanh cắt ngang lời hắn nói:
– Ngươi nên biết, Tứ Khôi Ngọc thành danh trong giang hồ, so với chúng ta chẳng
hơn kém bao nhiêu, ta nghĩ ngươi đã nhầm Sở Ngọc Hiên là Hầu Ngọc Côn!
Ôn Thiếu Khanh nghe liền nhìn Lệ Phách hỏi:
– Phải vậy chăng?
Lệ Phách cúi thấp đầu nói:
– Bẩm thiếu chủ, thuộc hạ không dám nói.
Ôn Thiếu Khanh lạnh lùng nói:
– Hành sự hay thật, đi! Cùng hai người tiếp tục truy tìm Hầu Ngọc Côn cho ta, tìm
không được Hầu Ngọc Côn thì chớ về gặp mặt ta!
Lệ Phách cúi người vái dài rồi quay người phóng đi ngay.
Ôn Thiếu Khanh bực tức nói:
– Đồ vô dụng, hại ta phí công…
Ôn Phi Khanh nói:
– Trong Tứ Khôi Ngọc, có thể nói Hầu Ngọc Côn là người giảo hoạt hơn cả, nếu
như hắn cố tình lẫn tránh thì muốn tìm được hắn chẳng dễ chút nào. Ca ca mang người
đi tìm hắn cũng được, nếu tìm được thì muốn xử trí thế nào cũng mặc, nhưng còn tôi
nhất định phải tìm bằng được Liễu Ngọc Lân, ca ca nói đi hắn hiện tại ở đâu?
Ôn Thiếu Khanh lúng túng nói:
– Muội muội, bất tất, chỉ cần giết một tên Hầu Ngọc Côn chẳng được rồi sao?
Ôn Phi Khanh ⬘hừ⬙ một tiếng gắt gỏng nói:
– Tôi biết hắn là bằng hữu thân tình với ca ca, nhưng ca ca cũng nên nhớ tôi là
em ruột máu mủ của ca ca!
Ôn Thiếu Khanh gượng nói:
– Nghe muội nói thật nghiêm trọng, lẽ nào ta không bảo vệ muội lại đi bảo vệ
người khác? Nhưng suy cho cùng Liễu Ngọc Lân có thâm tình với muội, vả lại hắn chưa
hề làm điều gì hại muội…
Ôn Phi Khanh nhếch mép cười nhạt nói:
– Thâm tình ư? Hắn xứng ư? Tôi thà nhìn một con chó còn hơn nhìn hắn, ca ca
làm sao biết hắn chưa hại tôi?
Một câu này khiến Ôn Thiếu Khanh hơi run trong lòng, vội nói:
– Chính hắn nói như vậy, mà Tiểu Quỳnh cũng nói thế.
Trên khuôn mặt trắng xanh của Ôn Phi Khanh hằn lên một sắc đen khác thường,
lạnh giọng hỏi lại:
– Tiểu Quỳnh cũng nói thế sao?
– Đúng.
Ôn Thiếu Khanh vội gật đầu nói:
– Nữ hầu tâm phúc của muội đương nhiên chẳng khi nào đi bên vực cho người
khác.
Trên khuôn mặt Ôn Phi Khanh nét dị dạng càng nhiều, cô ta trầm mặc một hồi,
bỗng nhiên nhướn cao mày nói:
– Bất luận thế nào, tôi nhất định tìm bằng được Liễu Ngọc Lân, nói cho tôi biết
hắn hiện giờ ở đâu?
Ôn Thiếu Khanh nói:
– Muội muội. Muội làm sao thế?

Ôn Phi Khanh lạnh lùng nói:
– Nói tôi biết hắn ở đâu?
Ôn Thiếu Khanh lắc đầu nói:
– Ta không biết…
Ôn Phi Khanh mặt lạnh lại gằn giọng bức hỏi:
– Ca ca không chịu nói phải không?
Ôn Thiếu Khanh một mực lắc đầu nói:
– Muội muội, ta thật tình không biết.
Ôn Phi Khanh cười nhạt một tiếng:
– Hắc! Huynh không biết à? Chính hắn nói cho huynh biết không hại tôi, đồng
thời hắn còn nói là Hầu Ngọc Côn bắt tôi đi, rõ ràng là huynh đã gặp hắn giờ lại nói
không biết nghĩa là sao?
Ôn Thiếu Khanh ngớ người lắp bắp nói:
– Điều này… ta xác thực có gặp hắn, nhưng nói chuyện mấy câu rồi đi, hắn
không hề nói ta biết đi đâu, ta cũng không hề hỏi…
Ôn Phi Khanh lại cất tiếng cười nhạt nói:
– Một vị huynh trưởng hay ho gớm! Đã biết Liễu Ngọc Lân dùng thủ đoạn bỉ ổi hại
muội muội của mình, vậy mà huynh vẫn để hắn đi một cách dễ dàng, huynh có tâm
địa gì chứ?
Ôn Thiếu Khanh khựng người cứng họng chẳng nói gì được.
Ôn Phi Khanh trên mặt càng lúc càng lạnh như băng, rồi lạnh lùng buông rõ từng
tiếng:
– Một vị huynh trưởng như huynh bất nhân, thì chớ trách làm muội muội như tôi
bất kính, nêu như hôm nay huynh không chịu nói ra hắn ở đâu hoặc chí ít nói ra hắn đi
hướng nào, thì đừng trách tôi trở mặt đứt tình huynh muội.
Một câu này quả trọng lượng vô cùng, bức Ôn Thiếu Khanh vắt óc suy nghĩ cân
nhắc, cuối cùng đành nói:
– Muội muội, ngươi đúng là…Aø, thôi được, ta nói cho muội biết hắn đã đi Giang
Nam.
– Thật sao?
Ôn Thiếu Khanh cười khổ nói:
– Nếu ta mà lừa muội, thì muội cứ việc hỏi tội ta, được rồi chứ?
Ôn Phi Khanh mặt vẫn không chút hoà hoãn, ⬘hừ⬙ một tiếng lạnh lùng nói:
– Huynh không lừa tôi thì được, tốt nhất huynh không nên bảo vệ cho hắn tiếp,
sau này đến khi cha mẹ hỏi đến huynh mới biết!
Ôn Thiếu Khanh nghe câu này thì cả kinh, Ôn Phi Khanh nói tiếp:
– Giang Nam chẳng nhỏ chút nào, hắn đến Giang Nam nhưng là nơi nào chứ?
Ôn Thiếu Khanh thoáng chút do dự nói:
– Kim Hoa.
Nghe hai tiếng Kim Hoa trên mặt Ôn Phi Khanh hiện nét khác thường, chăm
chăm nhìn Ôn Thiếu Khanh hỏi:
– Kim Hoa là tổng đàn của Lãnh Nguyệt Môn, hắn đến đó làm gì?
Ôn Thiếu Khanh lắc đầu nói:
– Điều này ai biết được, hắn không nói mà ta cũng không hỏi.
– Huynh thật không biết chứ?
– Ta xin thề với trời đất, ta đã nói cho muội muội biết hắn đến Kim Hoa, vậy còn
gì phải lừa dối muội…
Hắn nói chưa hết câu, Ôn Phi Khanh gật đầu nói ngay:
– Được, tôi đi Giang Nam ngay, hy vọng tìm được hắn mới tốt!
Ôn Thiếu Khanh chau mày nói:
– Muội muội chớ nên nói thế, hắn nếu như thực sự không đến Kim Hoa thì muội
cứ hỏi tội ta, thế nhưng nhỡ không muội tìm được hắn…
Ôn Phi Khanh tiếp lời lạnh lùng nói ngay:
– Chỉ cần hắn đích thực đi Giang Nam, và huynh cũng đừng ngầm báo tin cho
hắn, tôi nhất định sẽ tìm được hắn.
Ôn Thiếu Khanh ngớ người, rồi cười khổ nói:
– Muội sao cứ nói thế, ta làm sao lại ngầm báo tin cho hắn, ta thành người gì…
Ôn Phi Khanh ⬘hừ⬙ một tiếng nói:
– Thực ra huynh có báo tin cho hắn cũng chẳng ao, chỉ cần hắn không chết, tôi
không chết, thì tất có một ngày tìm được hắn, chỉ là sớm muộn mà thôi!
Ôn Thiếu Khanh chau mày khó chịu, định mở miệng nói. Nhưng Ôn Phi Khanh đã
lập tức nghiêm nét mặt nói tiếp:
– Huynh không cần nói gì thêm, tôi cũng chẳng muốn nói gì nữa. Trước khi đi chỉ
khuyên huynh một câu, hạng bằng hữu như Liễu Ngọc Lân thì chớ nên giao du, có thể
cắt đứt thì càng sớm càng tốt. Nếu huynh không nghe lời tôi, thì bị thiệt chỉ là chuyện
nhỏ, nói không chừng có ngày bị hủy trong tay hắn!
Nói rồi mặc cho Ôn Thiếu Khanh đứng ngớ ra như trời trông, cô ta quay người bỏ
đi nhanh ra khỏi thôn.
Ôn Thiếu Khanh sau phút lặng người. Mới sãi bước chạy theo gọi lớn:
– Muội muội, muội không nói cho cha mẹ hay một tiếng…
Ôn Phi Khanh quay người lại hỏi vặn:
– Huynh chẳng thể báo thay tôi sao?
– Nhưng…lúc nào muội muội trở lại, chung quy…
Ôn Phi Khanh nét mặt lạnh lùng nói:
– Điều này khó nói, còn xem tôi có thuận lợi tìm được Liễu Ngọc Lân hay không.
Giả sử ngày đầu đến Kim Hoa mà gặp ngay Liễu Ngọc Lân, thì hôm sau đã có thể quay
về, nếu không thì phải chậm vài ba hôm, huynh cứ giúp tôi báo cho cha mẹ một tiếng,
tránh cha mẹ trông ngóng…
Nói đến đó, trên mặt hiện chút ủ dột u buồn, rồi cúi thấp đầu lầm lũi bước đi.
Ôn Thiếu Khanh vẫn không lưu ý, con người hắn trước giờ chừng như không để ý
đến những biểu hiện khác thường này, mà cơ hồ cũng chưa từng biết quan tâm cho
người khác, thậm chí là người thân của hắn cũng chẳng ngoại lệ.
Thấy Ôn Phi Khanh bỏ đi, hắn nói với theo:
– Muội muội, có cần ta đưa một đoạn?
Ôn Phi Khanh đầu không ngoái lại đáp:
– Không cần, tôi tự mình có thể cỡi ngựa hoặc thuê xe ngựa đi, bất tất phiền đến
ca ca…
Nhưng nói đến đó, đột nhiên dừng chân quay người lại nhìn Ôn Thiếu Khanh như
nhớ ra chuyện gì nói:
– Suýt nữa tôi quên một chuyện, Giang Nam phong cảnh tuyệt đẹp, mấy khi có
dịp đến Giang Nam, huynh giúp tôi báo cho cha mẹ một tiếng, đến Giang Nam tôi có
thể đi Phú Xuân ngao du sơn thủy tận hứng mới về.
Nói rồi, quay người bước đi.
Ôn Thiếu Khanh nhìn theo bóng dáng thon nhỏ của muội muội mình, thở dài một
hơi.
Một trong “Hàn Tinh Tứ Sứ” phía sau lưng bước lên một bước nói:
– Thuộc hạ thỉnh chỉ thị…
Ôn Thiếu Khanh nói:
– Trước hết lên xe rồi nói.
Rồi hắn cất bước đi nhanh ra hướng ngoài thôn, nhưng vừa quay mấy nhà dân,
liều nhìn thấy muội muội của mình đứng bên cạnh chiếc xe ngựa ngoài thôn mà chưa
đi, xem ra cô ta chừng như chưa có ý đồ ngay, không biết đang làm gì ở đó?
Ôn Thiếu Khanh bước nhanh chân hơn, đến gần Ôn Phi Khanh hỏi:
– Muội muội sao còn chưa đi? Hay là đã thay đổi chủ ý…
Ôn Phi Khanh lạnh giọng nói:
– Tôi đã quyết định điều gì có khi nào thay đổi chứ? Tôi chỉ là quên hỏi huynh
một chuyện.
Rồi chỉ tay vào chiếc xe ngựa hỏi:
– Đây chẳng phải là xe ngựa của tôi sao?
Ôn Thiếu Khanh nghe hỏi câu này như chợt ra điều gì mặt hơi lúng túng.
Ôn Phi Khanh nói tiếp:
– Chiếc xe này vốn để trong khách điếm tôi nghỉ trọ, giờ làm sao lại đến nơi này
hử?
Ôn Thiếu Khanh đã giật mình, trong đầu suy nghĩ nhanh nói:
– Chuyện là thế này, khi ta trở lại thì nghe Lệ Phách nói muội đã đi, ta lập tức
đến khách điếm tìm muội, nhưng kết quả ta chậm mất một bước vì muội không còn ở
đó. Khi ta định quay lưng đi thì chủ điếm nói cho hay muội muội để xe ngựa lại phía
sau viện, cho nên…
Ôn Phi Khanh liếc nhìn Ôn Thiếu Khanh một cái nói:
– Là như vậy sao?
Ôn Thiếu Khanh nói:
– Đúng, có chuyện gì chăng?
Ôn Phi Khanh nói:
– Huynh không phải là sau khi tôi đi gặp huynh và Liễu Ngọc Lân, mới dẫn người
đến khách điếm nhỉ!
Ôn Thiếu Khanh vội vàng xua tay nói:
– Không không không, ta…
Ôn Phi Khanh cười nhạt một tiếng nghe đến sợ nói:
– Đúng cũng được, không đúng cũng được, vị bằng hữu của tôi tạm thời giao cho
huynh. Trước khi anh ta còn chưa quen biết tôi thì mặc huynh làm gì cũng được, nhưng
sau khi đã là bằng hữu quen biết của tôi thì tôi chẳng hy vọng anh ta bị tổn hại đến một
cọng tóc. Huynh tốt nhất nên chiếu cố đến anh ta, chờ sau khi tôi đi Giang Nam về rồi
thì giao lại cho tôi.
Nói rồi quay người bước đi.
– Hãy khoan, muội muội!
Lần này thì Ôn Thiếu Khanh giơ tay ra cản đường Ôn Phi Khanh nói:
– Muội nói gì, ta không hiểu.
Ôn Phi Khanh nói:
– Huynh hiểu cũng tốt, không hiểu cũng tốt, chỉ cần ghi nhớ lời tôi là được.
– Không được!
Ôn Thiếu Khanh lắc đầu nguầy nguậy nói:
– Muội chờ một chút rồi đi, hôm nay nhất định phải nói ra cho hết lẽ…
Ôn Phi Khanh ngưng mắt nhìn Ôn Thiếu Khanh chậm rãi nói:
– Thôi được, đằng nào thì tôi cũng chẳng nôn nóng gì mà đi, muốn nói gì cứ nói
đi?
Ôn Thiếu Khanh nhướn cao mày, gật đầu nói:
– Không sai, ta thừa nhận là cố ý dẫn dụ muội ra khỏi khách điếm, sau đó mang
theo Đồng Khôi đến khách điếm bắt người, nhưng đáng tiếc ta uổng không một chuyến,
vì tên họ Lý kia chẳng nhìn thấy đâu…
Ôn Phi Khanh ⬘a⬙ một tiếng nói:
– Thật sao?
Ôn Thiếu Khanh gật đầu nói:
– Muội muội, không cần như vậy, thật hay không ngươi biết rõ!
Ôn Phi Khanh nói:
– Huynh nói vậy nghĩa là sao?
Ôn Thiếu Khanh nhìn Ôn Phi Khanh nói:
– Muội muội còn giả vờ nữa sao, rõ ràng muội đã đem giấu đi từ trước!
Ôn Phi Khanh hoa dung biến sắc, rồi bỗng cười lên khanh khách nói:
– Hay thật đấy! Tôi vốn nhìn thấy cỗ xe ngựa này nên mới đứng lại hỏi cho ra lẽ,
không ngờ bị huynh chộp lại một đòn này. Hừ…huynh cứ hỏi Lệ Phách xem tôi có bảo
Tiểu Quỳnh ra lệnh…
Ôn Thiếu Khanh chẳng đợi muội muội mình nói hết câu, cắt ngang nói:
– Điều này ta biết, đây chính là chỗ cao minh của muội, muội rất lợi hại…
Ôn Phi Khanh lạnh lùng nói:
– Huynh phản lại một đòn này cũng chẳng vừa chút nào!
Ôn Thiếu Khanh chau mày nói:
– Hai chúng ta ai là người mang họ Lý kia đi, trong lòng tự hiểu rõ!
Ôn Phi Khanh nói:
– Tôi thừa hiểu rõ, những gì cần nói tôi đã nói, tôi chẳng còn muốn mất thêm
nhiều thời gian, huynh muốn làm gì thì làm. Tôi đi đây!
Nói rồi quay người bước đi.
Ôn Thiếu Khanh liền giơ tay cản Ôn Phi Khanh lại nói:
– Muội không được đi!
Ôn Phi Khanh day mặt lại cau mày lạnh lùng nói:
– Huynh có ý gì đây?
Ôn Thiếu Khanh nói:
– Chuyện này hôm nay nếu chưa được nói rõ ràng thì muội chưa thể đi được!
Ôn Phi Khanh nói:
– Còn muốn nói rõ ràng thế nào nữa, như vậy còn chưa đủ rõ ràng sao?
Ôn Thiếu Khanh lắc đầu nói:
– Ta nói với muội, đến bóng dáng tên họ Lý ấy ta cũng chẳng hề nhìn thấy, tin
hay không tuỳ muội, nhưng như muội vừa rồi nói thì e rằng sau khi muội đi Giang Nam
trở về ta chẳng có cách nào giao họ Lý kia ra được!
Ôn Phi Khanh lạnh nhạt đáp:
– Thế thì tuỳ huynh!
Rồi quay người bỏ đi.
Ôn Thiếu Khanh lần này chộp lấy tay muội muội của mình, nhăn mặt khổ sở nói:
– Muội muội vì sao lại khổ vậy chứ? Muội muội có biết vì sao ta lại muốn tìm tên
họ Lý kia không?
Ôn Phi Khanh lườm Ôn Thiếu Khanh một cái nói:
– Vì sao, nói thử tôi nghe!
– Vì hắn đã lừa Dao Cơ…
– A…huynh cần biết rằng cô ta chẳng phải là một đứa trẻ lên ba.
Ôn Thiếu Khanh lắc đầu nói:
– Chẳng lẽ không phải, Dao Cơ khi chưa gặp hắn thì bình thường, nhưng từ sau
khi quen biết hắn…
Ôn Phi Khanh cắt lời ca ca của mình nói ngay:
– Huynh không cần nói, tôi hiểu rõ, điều này chẳng thể trách anh ta.
– Hừ! Không trách hắn thì trách ai, chẳng lẽ trách Dao Cơ?
– Tôi hoàn toàn không nói người đáng trách là Dao Cơ.
Ôn Thiếu Khanh chau mày ngạc nhiên hỏi:
– Đã không trách hắn cũng không trách Dao Cơ, chẳng lẽ trách ta?
Chẳng ngờ Ôn Phi Khanh gật đầu đáp:
– Xem ra huynh nói đúng, thực nên trách huynh!
– Trách ta!
Ôn Thiếu Khanh la lên nói tiếp:
– Trách ta gì chứ?
Ôn Phi Khanh giọng lạnh lùng nói:
– Trách huynh tự mình quá đa tình.
Ôn Thiếu Khanh ngớ người, mặt biến sắc nói:
– Muội muội, ngươi…
– Tôi thế nào chứ!?
Ôn Phi Khanh cắt ngang lời ca ca nói dồn:
– Tôi biết rõ mà huynh cũng thừa hiểu, Dao Cơ cố nhiên cùng chúng ta lớn lên,
mãi đối với huynh không tệ, nhưng đó chỉ là hạn chế ở tình huynh muội. Cũng do
nguyên cớ tình thâm giao giữa hai gia đình mấy đời nay, hoàn toàn không có tư tình
nam nữ, huống gì điều này muốn gượng ép cũng không thể được. Giờ cô ta phải chàng
họ Lý kia đem lòng thương yêu, đó là duyên phận vậy, huynh có quyền gì xem vào
chuyện người ta? Lại căn cớ đâu nổi ghen tuông?
Cô ta ngừng lại lấy hơi rồi chẳng để Ôn Thiếu Khanh kịp mở miệng, nói tiếp
ngay:
– Sự thực tôi đã nói rõ ra hết, tin hay không tùy huynh, nhưng tình yêu trong lòng
Dao Cơ thì chẳng ai lay chuyển được, mà những chuyện này cũng không ai ngăn cản
họ được. Nếu như huynh có tâm trường lỗi lạc thì nên nhìn thấy ra vấn đề, may chăng
Dao Cơ còn coi huynh là một người huynh trưởng, nếu không thì tình cảm thâm giao
giữa hai gia đình mấy đời qua bị hủy trong tay huynh!
Nói xong một hơi, cô ta vung tay khỏi tay Ôn Thiếu Khanh, sãi chân bước đi
nhanh.
Ôn Thiếu Khanh chẳng hề nhúc nhích, cũng chẳng nghe nói gì, hắn giờ đứng như
trời trồng sau mấy lời bộc trực thẳng thắn của muội muội.

*
* *
Bấy giờ trời giữa trưa.
Một cỗ xe ngựa lăn bánh vẻ mệt mỏi trên đường đất.
Nhưng con đường đất đỏ này vốn mưa thì sình lầy, nắng thì bụi ngập đường vì
một lớp đất vàng đóng dày trên mặt đường. Bụi cứ tung bay lên mù trời mỗi khi xe lăn
bánh qua, phải một hồi lâu đám bụi ấy mới lắng xuống. Ai gặp phải đám bụi ấy thì
chẳng khác gì rơi vào trong hoàng vạn, đến khi đám bụi tan hết thì cả người trở thành
một con người hoàn toàn khác vì từ đầu đến chân phủ một lớp bụi vàng.
Có lẽ cũng vì duyên cớ ấy, nên thùng xe bít kín không lấy một lỗ hở. Đánh xe là
một gã trang hán thân vận bố y màu đen, nhưng giờ đây thì đã nhuộm vàng. Có điều gã
đánh xe chẳng mảy may để ý đến điều này, đến giơ tay phủi bụi cũng không hề, chừng
như hắn khá quen với chuyện này, hoặc với con đường này hắn đi lại chẳng biết bao
nhiêu lần.
Qua chừng một tuần trà, xe đến một ngã ba, con đường đất lớn rẽ ra làm hai
nhánh, một đường trực chỉ hướng chính đông, còn đường kia thì chạy về hướng nam.
Gã đánh xe hô lớn một tiếng, đồng thời tay cương ghì chặt khiến con ngựa hí dài rồi
ngừng lại.
Đợi xe ngựa ngừng hẳn, rèm cửa vén lên, từ trong xe một người trẻ tuổi chui ra,
người này thân vận bạch y, nói là bạch y nhưng lúc này cũng đã thấy lấm tấm nhuốm
vàng, cứ nhìn đủ thấy đi đường nhiều ngày còn chưa thay áo quần, dáng dấp có chút
hàn đinh.
Tuy áo quần nhìn bần hàn, nhưng tướng mạo người thì tuấn dật phong trần, khuôn
mặt sáng rạng mắt phụng mày ngài, giữa huyệt mi tâm có mộ nốt ruồi son nhỏ, có thể
nói là một nhân vật thoát tục tú lệ. Với con người như vậy mà áo quần như vậy thì quả
là có chút tương phản không hợp.
Đứng dưới ánh nắng mặt trời chói chang, con người hắn nhìn có chút xanh xao,
thoạt nhìn chừng như vừa qua một cơn bệnh, hoặc giả trong người có chút bệnh tật.
Bấy giờ sau khi xuống xe, người trẻ tuổi chấp tay cúi người hướng vào trong thùng
xe nói:
– Tiền bối, vãn bối cáo từ!
Liền nghe trong thùng xe một giọng già nua nói vọng ra:
– Lão đệ, chúng ta chia tay ở đây, đường dài bảo trọng, nếu còn duyên chúng ta
sẽ tái ngộ.
Người trẻ tuổi nói:
– Đa tạ tiền bối, tiền bối rất tốt, vãn bối sẽ…
Người trong xe không đợi đối phương nói hết câu, cười ha hả nói:
– Lão đệ sao còn xem nhau như người ngoài, đây là phúc phần phước lộc của lão
đệ người, với ta vô can. Lão đệ, chớ nên khách khí, chuyện liên can đến mạng người,
có cơ hội nên tìm người kia, hy vọng sẽ giúp ngươi nghĩ biện pháp!
Người trẻ tuổi chỉ hơi chau mày cúi đầu, nhưng không nói gì thêm.
Người trong xe chừng như hiểu tâm ý đối phương, cũng chẳng nói gì thêm, chỉ
cười kha khả nói:
– Lão đệ, ngươi trong người còn yếu lắm, mặt trời đứng bóng, con đường này chỉ
cần một trận gió lớn là có thể chôn sống người ta. Chớ nên chậm trễ, nhanh lên đường
đi. Lão già ta một đời bôn ba chẳng khi nào dừng vó ngựa, tương lai chúng ta hy vọng
gặp lại nhau trên giang hồ, ta đi trước một bước.
Rồi hô lớn với gã đánh xe:
– Lão ca, chúng ta đi thôi!
Gã đánh xe hô lớn một tiếng, rồi ra roi cho xe ngựa chạy đi.
Người trẻ tuổi chấp tay cúi người nói:
– Vãn bối đứng đây tiễn tiền bối một đoạn.
Xe ngựa đã chạy cả trượng, chỉ nghe thấy tiếng người trong xe nói vọng lại:
– Không dám, lão đệ nhanh lên đường!
Chiếc xe ngựa lăn bánh trực chỉ theo con đường về hướng đông.
Người trẻ tuổi đứng yên bất động dõi mắt nhìn theo cỗ xe ngựa cho đến khi mất
hút trong tầm mắt, khi ấy mới cất bước đi theo con đường về phía nam, trên đầu mày
người trẻ tuổi ẩn hiện nhiều nét dị thường, chừng như trong lòng mang một tâm sự nặng
nề.
Khi mặt trời ngã về tây, người trẻ tuổi mới vào được một trấn nhỏ, khắp nơi nhà
nhà khói chiều lên nghi ngút, người ra vào khá nhiều nhưng một cảnh yên lặng êm ả,
đủ thấy tiểu trấn này rất bình yên.
Người trẻ tuổi nhìn quanh một vòng, rồi thả bước đi vào trấn.
Trấn chẳng lớn lắm, với gần một trăm hộ dân, thế nhưng chỗ ăn chỗ ngủ thì
không thiếu, chỉ hộ một tiếng thì có đủ.
Có lẽ một ngày trời rong ruổi, lúc này đã đói bụng, cho nên vừa vào trấn chẳng
xa người trẻ tuổi liền bước chân vào trong một tửu điếm.
Tửu điếm không lớn lắm, nhưng có điều trông tươm tất sạch sẽ, chỉ vài ba chiếc
bàn kê sát tường, đủ thấy nơi này khách thường chẳng nhiều.
Người trẻ tuổi vào quán chẳng để mắt nhìn ai, tùy ý ngồi vào một chiếc bàn gần
nhất, thế nhưng có ánh mắt đã để ý đến hắn, có điều người trẻ tuổi hoàn toàn không
hay biết.
Đó chính là hai người ngồi cách người trẻ tuổi một chiếc bàn, bọn họ một nam
một nữ chính là Sầm Đông Dương và Miêu Phương Hương trong nhóm Bạch Cốt Tam
Sát.
Người trẻ tuổi gọi cơm và vài món thức ăn, rồi cúi đầu ăn ngon lành, nhưng bên
này Miêu Phương Hương thì như bị thôi miên, hai mắt cứ nhìn chằm chằm lấy người trẻ
tuổi.
Sầm Đông Dương dùng đầu đũa gõ nhẹ vào vai Miêu Phương Hương, nhe răng
cười, nói:
– Sao, tam muội? Phải lòng rồi à?
Miêu Phương Hương thâu hồi ánh mắt, bỉu môi nói:
– Chẳng ngờ trên con đường vùng này lại xuất hiện một nhân vật như vậy!
Sầm Đông Dương mỉm cười đầy ngụ ý nói:
– Tam muội tám phần là “miêu” thấy “thử” thì mừng, hồi hộp trong lòng!
Miêu Phương Hương bỗng quay ngoắc đầu lại, đôi mày nhướn cao nói:
– Nhị ca không phải ư?
Sầm Đông Dương vội vàng nói:
– Ta làm sao dám…
– Hờ! Thách huynh cũng chẳng dám, nên nhớ tôi đã từng lờ qua cho huynh!
Sầm Đông Dương nhe răng cười hềnh hệch gật đầu nói:
– Đúng, đúng , đúng, tam muội cư xử rộng rãi như vậy ta làm sao quên được,
chúng ta có qua có lại, ta không quản đến, được chứ?
Miêu Phương Hương cánh mũi hơi nhăn lại, “hừ” một tiếng nói:
– Huynh dám nhúng mũi vào!
Sầm Đông Dương cười hì hì nói:
– Muốn ta nhắm mắt lại, được được! Thế nhưng…tam muội nên trương lớn mắt
nhìn cho rõ, con người này xem ra chẳng phải là thứ dễ nuốt đâu!
Miêu Phương Hương cười nhạt nói:
– Càng khó nuốt càng tốt chứ sao?
Sầm Đông Dương cười nói:
– Tốt thì tốt, nhưng chỉ sợ…
– Ai chẳng biết nhưng huynh thì biết rõ rồi, Miêu Phương Hương này gặp qua
chẳng biết bao nhân vật trác thủ, nhưng có bao giờ để chúng thoát nổi tay đâu?
Sầm Đông Dương gật đầu nói:
– Chẳng sai! Tam muội một khi thi thố Tỏa Hồn Trân thì kẻ cứng rắn kim cương
ngạnh thiết cũng ngoan ngoãn nghe theo, thế nhưng gần đây chúng ta vận khí chẳng
may!
Miêu Phương Hương nói:
– Đó chỉ là nhị ca, chẳng phải tôi. Hắc hắc…hễ lọt vào mắt tôi rồi thì khi nào
thoát nổi được chứ!
Sầm Đông Dương đột nhiên vểnh môi nói:
– Chú ý, tam muội, cá sắp thoát lưới!
Chính vừa lúc này người trẻ tuổi đứng lên, tiện tay đặt ít tiền lẻ lên bàn định đi.
Miêu Phương Hương mỉm cười nói:
– Bàn rượu này huynh trả, cứ mặc tôi, đừng đi theo làm vướng tay vướng chân
người ta!
Vừa nói cô ta vừa đứng lên uốn éo thân hình mềm mại như thân rắn bước theo
người trẻ tuổi ra ngoài.
Người trẻ tuổi chừng như chẳng hay biết gì, ra khỏi quán rượu đi một đoạn rồi tìm
vào một khách điếm, Miêu Phương Hương cũng bám vào theo ngay sau đó.
Khi cô ta bước chân vào khách điếm, trên đường còn có thêm một người nhìn
thấy cô ta tỏ ra hơi bất ngờ, rồi chẳng chút do dự liền bước vào thẳng trong khách
điếm.
Những điều này đều lọt vào trong tầm mắt quan sát của Sầm Đông Dương, hắn có
chút biến sắc, vội vàng lách người lẩn nhanh vào trong một con hẻm nhỏ gần đó.
Trước sau cả thảy bốn người phút chốc mất dạng, ngay khi ấy đầu trấn lại xuất
hiện thêm ba người, cả bọn đều vận áo đen, chính là bọn “Hàn Tinh Tứ Sứ” do Lệ
Phách cầm đầu.
Xem tình hình này, tiểu trấn vốn bình an yên tĩnh này, đêm nay chẳng còn được
yên tĩnh như những gì cố hữu của nó.
Khách điếm nơi tiểu trấn chung quy chẳng quy mô như ở huyện thành, qua khỏi
tiền viện chỉ là một mảnh sân vườn nhỏ, với ba gian nhà trọ nằm vây lấy nhau cùng với
gian mặt tiền tạo thành chữ ⬘khẩu⬙, một khách điếm hay nói đúng hơn là một nhà trọ
đơn sơ.
Miêu Phương Hương nhìn người trẻ tuổi theo chân tiểu bảo vào đúng gian phòng
chính bắc, lại nhìn hai gian đông và tây đều đã có người trọ, thoáng một chút suy tính
trong đầu rồi ẻo lả thân hình đi thẳng đến hướng phòng chính bắc.
Trong phòng, người trẻ tuổi chấp tay đứng một bên, gã tiểu bảo chính đang dọn
dẹp phòng ốc, bất chợt một bóng người xuất hiện ở cửa cất tiếng thanh tao nói:
– Ê, tiểu bảo ca, có thể ra ngoài một lúc chứ!
Miêu Phương Hương tuy nói là nói với tiểu nhị, nhưng cặp mắt long lanh lộ thu ba
thì nhìn chăm chăm vào người trẻ tuổi, vừa khéo lúc này người trẻ tuổi nghe tiếng cũng
quay mặt nhìn ra. Bốn ánh mắt chạm nhau, Miêu Phương Hương phớt hiện một nụ cười
hàm tiếu đầu mê lực, người trẻ tuổi mặt hơi đanh lại, quay vội nhìn đi nơi khác.
Lạnh lùng, một cử chỉ lạnh nhạt chừng như nụ cười mê hồn của Miêu Phương
Hương vô hiệu.
Gã tiểu nhị nghe thế liền bước ra, cúi nhường cười nói:
– Cô nương có chuyện gì sao?
Miêu Phương Hương ánh mắt thờ ơ nhìn quanh gian phòng nói:
– Các ngươi ở đây chỉ còn một gian phòng này thôi sao?
Tiểu nhị hỏi lại:
– Cô nương muốn nghỉ trọ ư?
Miêu Phương Hương gật đầu đáp:
– Ừm, có thể kiếm cho ta một phòng!
Tiểu nhị liếc nhìn quanh người trẻ tuổi nói:
– Xin lỗi cô nương, tiểu điếm quá nhỏ, chỉ có ba phòng…
Miêu Phương Hương nhanh nhẩu nói:
– Tiểu bảo ca, ta thân gái dặm trường, một mình đêm tối, ngươi có thể giúp…
Tiểu nhị còn chưa mở miệng, đúng lúc này thêm một bóng người cao gầy áo đen
đi xộc lui hậu viện, tướng mạo người này uy nghi trông đáng sợ.
Miêu Phương Hương nói chưa hết câu, mặt thoáng biến sắc, thân hình nhanh như
chớp lách vào bên trong phòng.
Tiểu nhị ngớ người, chẳng hiểu chuyện gì cũng bước vào theo, miệng nói:
– Cô nương, phòng này đã được vị công tử này thuê nghỉ.
Miêu Phương Hương nói:
– Ta biết, ta chẳng phải muốn giành phòng đâu, nam nữ cách biệt, nếu như chẳng
phải bất đắc dĩ thì ta chẳng vào phòng. Ta vào chỉ là lẩn tránh một chốc thôi!
Tiểu nhị ngạc nhiên hỏi:
– Cô nương lẩn tránh ai?
Miêu Phương Hương liếc mắt nhìn nhanh ra cửa thấp giọng nói:
– Ngươi nhìn thấy người áo đen đứng ngoài sân kia chứ?
Tiểu nhị cũng nhìn ra cửa, gật đầu nói:
– Có nhìn thấy thật, sao chứ?
Miêu Phương Hương nói ngay:
– Hắn chẳng phải là hạng người tốt, hắn mãi bám theo ta từ ngoài trấn vào đây,
nhất định tâm cơ đen tối, khiến ta sợ muốn chết.
Vừa nói tay vừa đặt lên ngực, ánh mắt thì chẳng rời người trẻ tuổi.
Đáng tiếc người trẻ tuổi cứ đứng quay mặt vào trong, lưng ra ngoài, khiến Miêu
Phương Hương hơi bực tức trong lòng, đáo để hắn nhìn lui cửa sổ phía sau kia có gì hay
ho chứ?
Tiểu nhị bấy giờ nghe thế liền ưởn ngực đánh bạo nói:
– Thôi được, để tôi ra hỏi xem sao!
Nói rồi quay người định bước ra ngoài.
Nhưng Miêu Phương Hương nhanh chóng giơ cánh tay nuột nà mềm mại giữ
người tiểu nhị lại nói:
– Tiểu nhị ca, không được. Hắn là người biết võ công, động chẳng được, chọc
không xong, người ta ngoài chỉ có nộp mạng cho hắn!
Tên tiểu nhị nghe vậy thì giật mình, bất giác tỏ ra lúng túng, không ra không
được, mà ra cũng khó khăn.
Miêu Phương Hương mở lời nói tiếp:
– Hảo ý ngươi, ta rất cảm kích, nhưng ta không muốn liên lụy đến ngươi, ta chỉ
nấp đây một lúc, hắn nhìn có người trọ rồi thì tự nhiên sẽ đi…
Tiểu nhị đưa mắt nhìn ra ngoài, bất giác há hốc mồm miệng nói:
– Cô nương, hắn đến đây!
Quả thế, hắc y hán tử đứng giữa sân một lúc chừng như không còn kiên nhẫn
được nữa, nên liền sãi chân đi tới.
Miêu Phương Hương nhìn nhanh ra ngoài giọng tỏ ra hơi run nói:
– Đúng thế, hắn đến. Hắn thật to gan, ở đây mà dám…Aøi, ta thật ngớ ngẩn, hắn
đã dám vào khách điếm thì còn sợ ai chứ!
Nói đến đó thì đã thấy hắc y hán tử đến trước cửa, ánh mắt ngầu đỏ nhìn xoáy
vào người Miêu Phương Hương, Miêu Phương Hương nhanh chóng bước đến đứng cạnh
người trẻ tuổi.
Tên tiểu nhị trống ngực thình thịch, nhưng rồi cố trấn tĩnh, mạnh bạo đến trước
mặt Hắc y hán tử cất tiếng hỏi:
– Khách gia đến trọ chăng?
Hắn vốn chờ xem Hắc y hán tử đáp như thế nào, chẳng ngờ Hắc y hán tử cứ như
không hề nghe thất lời hắn, hai ánh mắt lạnh như băng cứ nhìn chăm vào người Miêu
Phương Hương.
Vừa lúc này, người trẻ tuổi áo trắng nảy giờ đứng quay mặt vào trong, bỗng quay
người lại đưa mắt nhìn Hắc y hán tử lạnh đạm hỏi:
– Các hạ có chuyện gì?
Hắc y hán tử vẫn y nhiên, như không nghe tiếng người trẻ tuổi, mà cũng chẳng
nhìn đối phương một lần, hai ánh mắt chung quy vẫn gắn chặt lên mặt Miêu Phương
Hương lạnh giọng nói:
– Ngươi ra đây!
Miêu Phương Hương chau mày liễu nói:
– Ngươi có ý gì? Đây là nơi nào, há ngươi dám trước mặt người khác làm hại gì ta

chăng?
Hắc y hán tử lạnh lùng nói:
– Ta có ý gì thì ngươi thừa hiểu, ta dám làm gì ngươi không thì ngươi cũng quá rõ,
tốt nhất đừng để ta nói lần thứ ba, nhanh ra đây!
Miêu Phương Hương vùng người vẩu mồm nói:
– Ta không ra, vì sao ta phải ra chứ? Nơi này tuy chỉ là một trấn nhỏ, nhưng không
có nghĩa không có vương pháp!
Hắc y hán tử đến lúc này mới từ từ quét ánh mắt lạnh lùng nhìn tiểu nhị và người
trẻ tuổi nói:
– Hai người ra ngoài một lúc!
Tiểu nhị nhận ra bọn người này đều là người trong giang hồ thì đã thấy khiếp,
nghe nói thế đưa mắt nhìn người trẻ tuổi, nhưng chỉ nhận lại một cái nhìn lạnh nhạt,
bèn lầm lủi bước nhanh ra ngoài.
Hắc y hán tử nhìn người trẻ tuổi gằn giọng:
– Ngươi không nghe thấy sao?
Người trẻ tuổi đáp cộc lốc:
– Có!
Hắc y hán tử nói:
– Nghe rồi thì nhanh bước ra ngoài cho ta!
Người trẻ tuổi nhún vai nói:
– Vì sao ta phải ra!
– Ta muốn mượn gian phòng này sử dụng.
Người trẻ tuổi chau mày khó chịu nói:
– Gian phòng này ta thuê, cho mượn hay không là quyền của ta.
Hắc y hán tử chẳng còn kiên nhẫn gắt giọng:
– Ngươi cho mượn hay không chứ?
Người trẻ tuổi lạnh giọng đáp:
– Xin lỗi, không được!
Hắc y hán tử cười khùng khục mất tiếng, rồi trở lại bình tĩnh nói:
– Ta vốn chẳng muốn ngươi nhìn thấy chuyện này, nhưng nếu như ngươi thích thì
tùy ngươi!
Nói rồi sãi chân bước nhanh vào phòng, đồng thời tiện tay khóa kín cửa lại.
Miêu Phương Hương vội trốn người lui sau người trẻ tuổi, cô ta đến giờ vẫn không
biết người này có chịu ra tay xen vào chuyện này không? Nửa thì sợ thật, nhưng một
nửa là giả vờ hốt hoảng la lên:
– Ngươi…ngươi định làm gì ta…
Hắc y hán tử cười hềnh hệch nói:
– Ngươi thừa hiểu!
Miệng nói chân bước nhanh tới.
Người trẻ tuổi vẫn đứng bất động, đột nhiên cười thành tiếng nói:
– Các hạ quả thật ăn nhằm gan hổ, tuy không sợ quốc pháp, nhưng vẫn còn người
nghĩa khí trong võ lâm…
Hắc y hán tử khựng người dừng lại, chăm mắt nhìn đối phương nói:
– Ai là nhân vật nghĩa khí trong võ lâm?
Người trẻ tuổi nói:
– Ngay trước mắt ngươi!
Hắc y hán tử cười nhạt nói:
– Tốt nhất ngươi nên tránh ra, chớ chọc giận ta.
Dứt lời vung tay xòe ra chộp vào vai người trẻ tuổi định kéo ra ngoài.
Người trẻ tuổi hân hình bất động, tả chưởng vòng từ ngoài vào chộp vào cổ tay
đối phương.
Hắc y hán tử thoáng chút bất ngờ vì đối phương ra tay sao mà thần tốc như vậy,
cười nhạt một tiếng, tay trảo biến chiêu chuyền hướng từ trên xuống đánh vào sườn đối
phương.
Người trẻ tuổi trừng mắt thét lên:
– Chẳng trách ngươi to gan đến thế, thì ra ngươi luyện thành thân thủ bất phàm
để làm chuyện sằng bậy!
Miệng thét, tay nhanh như chớp trảo hóa chưởng đánh tới nghênh chiêu.
“Bình” một tiếng, hai chưởng tiếp nhau dữ dội, Hắc y hán tử năm ngón tay tê
buốt, chân đứng không vững loạng choạng về sau.
Người trẻ tuổi thân hình cũng hơi chao đảo.
Miêu Phương Hương ngầm buông tiếng thở phào, bên khóe môi hiện một nụ cười
bí hiểm.
Hắc y hán tử định thần lại, trương mắt nhìn đối phương hậm hực nói:
– Ngươi khá lắm, chẳng ngờ dám nhúng mũi vào chuyện của ta, nhanh báo tính
danh?
Người trẻ tuổi lạnh lùng nói:
– Ta thấy không cần thiết.
Hắc y hán tử tức giận nhìn lui sau lưng người người trẻ tuổi, đanh giọng nói:
– Ta không ngờ ngươi có trợ thủ lơi hại như vậy.
Miêu Phương Hương đắc ý cười khúc khích nói:
– Đúng thì sao, ngươi làm gì được ta nào?
Hắc y hán tử mặt đỏ gay vì giận lẫn thẹn, nhổ toẹt một cái hằn học quát:
– Ngươi chờ xem.
Quát rồi thân hình nhảy tới, xong chưởng múa lên phát cưởng kình rợp không
gian chộp xuống người trẻ tuổi.
Người trẻ tuổi chẳng hề nao núng, tay phải xuất đơn chỉ điểm thẳng vào giữa màn
chưởng ảnh của đối phương như một chiếc dùi thép xuyên lớp ván mục chẳng chút trở
ngại.
Hắc y hán tử giật mình, biết nếu không lùi thì đối phương ăn đòn hay không còn
chưa biết, nhưng bản thân nhận một chỉ của đối phương thì nguy là chắc chắn.
Hắn thâu thế tự nhảy lùi tức giận thét lớn:
– Tiểu tử, chẳng ngờ ngươi thân thủ lợi hại đến thế, tính danh đi!
Người trẻ tuổi nhún vai nói:
– Ta nói rồi, điều này không cần thiết.
Hắc y hán tử trong lòng ấm ách, đanh mắt nhìn đối phương từ đầu đến chân cười
gằn nói:
– Được, ta thử nắn gân ngươi lần nữa xem!
Rồi định nhảy người xông tới.
Nhưng vừa đúng lúc này bên ngoài sân có tiếng người la lên.
– Sở huynh, ngừng tay!
Hắc y hán tử ngớ người, quay mặt nhìn ra ngoài mới nhận thấy ở giữa sân xuất
hiện hai người. Một người thân vận hoàng y, mắt dài mày chỉ, mặt trắn nhợt nhạt; một
người áo trắng như một nho sĩ tuấn dật phong lưu.
Hắc y hán tử chẳng nhìn người áo trắng mà trương mắt nhìn người áo vàng nói:
– Là ngươi?
Người áo vàng cười nói:
– Không sai, chính là tiểu đệ, Sở huynh vẫn khỏe chứ!
Hắc y hán tử nhìn nhanh người đi cùng với người áo vàng hỏi:
– Ngươi đến đây làm gì?
Người áo vàng cươi nói:
– Tiểu đệ vừa rồi đi bên ngoài nhìn thấy bọn “Hàn Tinh Tứ Sứ” xuất hiện ngoài
đường dáo dác như lùng sục tìm kiếm ai, qua một lúc mới quay ra khỏi trấn. Lại nghe
Sầm Đông Dương nói Sở huynh có mặt trong khách điếm này, cho nên vào báo một tin
cho Sở huynh.
Hắc y hán tử chau mày hỏi lại:
– Vào báo cho ta một tin?
Người áo vàng gật đầu nói:
– Nếu như tiểu đệ đoán không sai, ba tên nô tài “Hàn Tinh Tứ Sứ” đi báo tin, thì
có nghĩ là Ôn Thiếu Khanh chỉ ở gần đây thôi.
Hắc y hán tử mặt hơi biến sắc vội nói:
– Ngươi nên biết rằng đó hoàn toàn không phải là ta…
Người áo vàng cười kha khả nói:
– Tiểu đệ chuyện gì thì chẳng rõ, nhưng rất biết Sở huynh diễm phúc vô cùng,
khiến người ta nghe phải phát ghen!
Hắc y hán tử nghe thì giật mình biến sắc, mắt lộ hàn quang quát lớn:
– Sầm Đông Dương, ta phải bóp nát đầu ngươi ra!
Thét rồi thân hình lướt tới.
Sầm Đông Dương vội vàng nhảy người lui sau lưng người áo vàng.
Người áo vàng thân hình bất động cười cười nói:
– Sở huynh, Ôn Thiếu Khanh sắp đến, chuyện này không thể chỉ bằng lời nói
suông mà có thể giải bày rõ ràng được.
Hắc y hán tử thân pháp cực nhanh, chỉ sau một cái nhảy cả người đã ra ngoài
diềm nhà, đợi khi người áo vàng nói xong thì hắn đã nhảy vọt lên không trung.
Người áo vàng cười ha hả nói với theo:
– Xem ra chuyện này chẳng một người sai…
Rồi cứ thế cười ngất, một lúc mới thu liễm tiếng cười, cất bước đi nhanh đến gian
phòng phía bắc.
Đến trước phòng, người áo vàng chấp tay thi lễ nói:
– Dám hỏi huynh đài phải chăng họ Lý?
Người trẻ tuổi thoáng chút ngạc nhiên, mắt nhìn người áo vàng gật đầu nói:
– Không sai, tại hạ họ Lý, các hạ là…
Người áo vàng cắt ngang nói:
– Lát nữa sẽ nói, Sở Ngọc Hiên đã đi rồi, huynh đài còn chờ gì nữa?
Thì ra Hắc y hán tử vừa rồi bỏ đi chính là một trong Tứ Khôi Ngọc, Sở Ngọc
Hiên.
Người trẻ tuổi nghe vậy không hiểu nói:
– Ý các hạ là…
– Huynh đài vừa rồi không nghe ta nói, ba tên nô tài “Hàn Tinh Tứ Sứ” đi báo tin
cho Ôn Thiếu Khanh chính là vì huynh đài, chứ hoàn toàn không phải là vì Sở Ngọc
Hiên. Con người Ôn Thiếu Khanh gặp chẳng tốt gì đâu, huynh đài tốt nhất nên tránh
mặt đi thì hơn.
Người trẻ tuổi ôm quyền thi lễ nói:
– Đa tạ các hạ.
Nói rồi khoát chân bước ra khỏi phòng.
Người áo vàng chìa tay nói:
– Huynh đài, xin đi cửa sau.
Người trẻ tuổi thoáng chút do dự, rồi quay người bước đi.
Nhưng khi người trẻ tuổi vừa ra khỏi cửa sau, bỗng nghe giọng người áo vàng nói
tới:
– Huynh đài, xin theo tại hạ, có một chỗ kín đáo an toàn.
Bóng áo vàng lướt nhanh tới trước mặt người trẻ tuổi, rồi đi trước dẫn đường.
Người trẻ tuổi chẳng hề suy nghĩ, chân cứ bước đi theo.
Sầm Đông Dương và Miêu Phương Hương liền cùng nhau bám theo sau bọn họ
hai người.
Người áo vàng chạy phía trước dẫn đường rất nhanh, chớp mắt đã ra khỏi tiểu
trấn, trong màn đêm bốn bóng người trước sau phóng đi như bốn mũi tên. Chẳng mấy
chốc đến một cánh rừng nhỏ, người áo vàng liền chui ngay vào trong rừng, miệng gọi
lùi sau:
– Huynh đài xin nhanh vào đây!
Người trẻ tuổi không một chút do dự liền chui vào rừng theo chân đối phương.
Khi còn ở trong khách điếm, Miêu Phương Hương cứ mãi kề cận bên người áo
vàng, nhưng lúc này cô ta phải ở xa người trẻ tuổi, mắt nhìn chăm đối phương mà trong
lòng cảm thấy hận người áo vàng kia.
Vào đến trong rừng, người áo vàng chỉ tay ra phía trước nói:
– Huynh đài xem, Ôn Thiếu Khanh đến kia!
Cánh rừng này nằm ngay bên cạnh con đường dẫn vào trấn, người trẻ tuổi theo
tay người áo vàng nhìn thì quả nhiên nhận ra năm bóng người từ ngoài chạy nhanh vào
hướng tiểu trấn. Tuy trong đêm tối, nhưng hắn vẫn nhận ra được người vận áo bạc
chạy đầu chính là thiếu chủ Hàn Tinh môn – Ôn Thiếu Khanh. Còn bốn bóng đen chạy
sau chính là “Hàn Tinh Tứ Sứ”
Người trẻ tuổi còn chưa nói gì thì người áo vàng đã tiếp:
– Ở đây rất bí mật an toàn, huynh đài cứ yên tâm, Ôn Thiếu Khanh chẳng khi nào
tìm đến được đây. Giờ thì chúng ta có thể nói chuyện thoải mái, để tại hạ giới thiệu với
huynh đài…
Nói rồi chỉ tay vào Sầm Đông Dương và Miêu Phương Hương nói tiếp:
– Hai vị này là bằng hữu của tiểu đệ, Sầm Đông Dương và Miêu Phương Hương,
ngoại hiệu nhân xưng “Bạch Cốt Song Sát”
Nhân vì Bạch Cốt Tam Sát giờ chỉ còn lại hai người, nên mới giới thiệu là “Bạch
Cốt Song Sát”, nghe thật phù hợp.
Người trẻ tuổi vừa nghe giới thiệu thì chau mày, thực chẳng ngờ hai người này
chính là hai trong bọ Bạch Cốt Tam Sát. Chỉ trách vừa rồi mình có mắt không tròng mới
tự nhiên ưởn thân ra bảo vệ cho Miêu Phương Hương. Thế nhưng đã rơi vào tình huống
này đành ôm quyền thi lễ nói:
– Từng nghe đại danh!
Người áo vàng lại tự giới thiệu:
– Còn tiểu đệ gọi là Hầu Ngọc Côn, không biết huynh đài từng nghe qua tiểu
danh tiểu đệ chưa?
Người trẻ tuổi vừa nghe thì mở tròn mắt thốt lên:
– A, thì ra là một trong Tứ Khôi Ngọc!
Hầu Ngọc Côn cừơi nói:
– Khéo nói, đó chỉ là do những người thích chuyện trong giang hồ gọi bậy mà
thôi!
Người trẻ tuổi nói:
– Người vừa rồi họ Sở kia chẳng lẽ cũng là…
Hầu Ngọc Côn tiếp lời nói ngay:
– Người vừa rồi xuất hiện trong khách điếm chính là Sở Ngọc Hiên.
Người trẻ tuổi kinh ngạc vô cùng nói:
– Chỉ trong một lúc mà gặp được hai nhân vật trong Tứ Khôi Ngọc, đêm nay là
đêm gì chứ?
Hầu Ngọc Côn nheo mắt cười nói:
– Huynh đài quá khen, huynh đài trước đây không lâu đã từng cùng đi với nhân
vật võ lâm đại mỹ nhân, Hàn Tinh môn Ôn nhị cô nương, đúng chứ?
Người trẻ tuổi gật đầu nói:
– Không sai.
Hầu Ngọc Côn nói tiếp:
– Cũng cách đây không lâu, huynh đài cùng với một người họ Giả rồi khỏi vị Ôn
nhị cô nương kia, quyết không sai đấy chứ?
Người trẻ tuổi hơi ngạc nhiên ngưng mắt nhìn Hầu Ngọc Côn nói:
– Chừng như chuyện gì của tại hạ, các hạ cũng đều biết rõ!
Hầu Ngọc Côn không phủ nhận cười nói:
– Đương nhiên, vì tiểu đệ từng đến khách điếm tìm Ôn nhị cô nương.
– Điều này tại hạ biết, lúc ấy tại hạ đang thọ bệnh, không thể tham kiến nhân vật
tuyệt thế anh hùng Hầu Ngọc Côn, trong lòng cảm thấy hối tiếc vô cùng.
Hầu Ngọc Côn cười nói:
– Quá khen, quá khen, nào đáng gọi là tuyệt thế anh hùng chứ? À…nói chuyện
mãi mà tiểu đệ quên thỉnh giáo đại danh huynh đài.
Người trẻ tuổi nói:
– Tồn Hiếu, Lý Tồn Hiếu.
Hầu Ngọc Côn “A” lên một tiếng nói:
– Thì ra là Lý huynh, không biết Lý huynh có biết vì sao tiểu đệ đến khách điếm
kia tìm Ôn nhị cô nương không?
Lý Tồn Hiếu lắc đầu nói:
– Điều này thì tại hạ không biết, Ôn nhị cô nương không hề nói với tại hạ.
Hầu Ngọc Côn mỉm cười nói:
– Ôn nhị cô nương là một nữ sát tinh đương thời, giết người không chớp mắt. Lý
huynh hẳn từng nhìn thấy cô ta cười, có lúc cô ta đích thực là cười, nhưng có khi nụ
cười kia là sắp giết người, đáng sợ chứ? Nếu như không có chuyện gì quan trọng, thì khi
nào ta đến chọc ghẹo một nhân vật nữ sát tinh, ta đến tìm Ôn nhị cô nương là để đòi
người…
Lý Tồn Hiếu hỏi lại:
– Người mà Hầu công tử định đòi từ Ôn nhị cô nương là ai?
Hầu Ngọc Côn chỉ tay vào Sầm Đông Dương và Miêu Phương Hương nói:
– Chẳng giấu gì Lý huynh, Bạch Cốt Song Sát nguyên gọi là Bạch Cốt Tam Sát, họ
còn một vị đại ca gọi là Phong Tứ Hải. Bọn họ ba người từng được ta phó thác đi khắp
nơi, khó khăn lắm mới tìm được người ta cần tìm. Ai ngờ vừa nắm được người trong tay
thì chạm phải Ôn nhị cô nương, ra tay đoạt mất…
Nói đến đó hắn nghiến răng ken két nói tiếp:
– Mà còn giết chết Phong Tứ Hải, hủy đi khuôn mặt xinh đẹp của Miêu cô nương.
Lý huynh xin nhìn xem, vết thẹo ngay góc trán Miêu cô nương chính là tác phẩm của
Ôn nhị cô nương. Một vị cô nương cái quý nhất chính là hoa dung, ai không thương ai
không tiếc, xem khuôn mặt còn quý hơn tính mạng mình, vậy mà bị Ôn nhị cô nương…
Hừ, đây chẳng phải là đại tội đáng băm đáng chém trăm lần sao?
Miêu Phương Hương khuôn mặt trắng bệt, vội vàng cúi gầm đầu chừng như để
mái tóc xõa xuống che đi vết thẹo bên góc trán mình.
Nào ngờ Lý Tồn Hiếu chẳng hề quay mặt nhìn cô ta lần nào, nghe Hầu Ngọc Côn
nói xong liền đáp:
– Nói vậy Hầu huynh tìm đến Ôn nhị cô nương chỉ là đòi lại người mà đã bị cô ta
đoạt?
Hầu Ngọc Côn gật đầu nói:
– Không sai.
Lý Tồn Hiếu chau mày nói:
– Nhưng tại hạ không hề thấy bên cạnh Ôn nhị cô nương còn có người nào khác!
Hầu Ngọc Côn lắc đầu nói:
– Lý huynh còn chưa biết, Ôn nhị cô nương sau khi đoạt người kia từ tay Bạch Cốt
Song Sát thì đem hắn thả đi…
– Sao? Ôn nhị cô nương đem người kia thả đi?
Hầu Ngọc Côn cười nhạt nói:
– Đó là vì lúc bấy giờ cô ta chẳng biết người kia là ai, nếu cô ta biết thì chắc chắn
chẳng khi nào thả cho hắn đi. Vì chính Hàn Tinh môn của cô ta cho người ra ngoài truy
tìm một nhân vật, cũng chính là người này!
Lý Tồn Hiếu càng nghe càng thấy ly kỳ, ⬘a⬙ lên một tiếng hỏi:
– Vậy người kia là ai?
Hầu Ngọc Côn nói:
– Nhắc đến người này như hiện tại mà nói thì chẳng đáng vào đâu, thế nhưng
năm xưa chỉ bằng vào cái miệng với ba tấc lưỡi của mình lang bạc kiếm sống trên

giang hồ nổi danh không nhỏ. Người này họ Trương tên là Bách Xảo, có mỹ hiệu
“Thiên Diện Không Không”!
Lý Tồn Hiếu vừa nghe thì ngớ người nói:
– Các hạ nói người này phải chăng chính là “Thiết Phiến Xảo Khách” Trương
Viễn Đình, chuyên kể chuyện làm kế sinh nhai trước “Đại Tướng Quốc Tự” thành Khai
Phong?
Hầu Ngọc Côn thoáng chút ngạc nhiên, cuối cùng gật đầu nói:
– Không sai, Lý huynh biết người này, xem ra ta đoán chẳng sai!
Lý Tồn Hiếu trố mắt nhìn Hầu Ngọc Côn hỏi lại:
– Các hạ nói thế nghĩa là sao?
Hầu Ngọc Côn mỉm cười nói:
– Không giấu gì Lý huynh, ta vốn hoài nghi người họ Giả mang Lý huynh đi khỏi
tay Ôn nhị cô nương chính là “Thiết Phiến Xảo Khách” Trương Viễn Đình.
Lý Tồn Hiếu hiểu ra cười lớn, lắc đầu nói:
– Chỉ sợ các hạ nhầm rồi, theo như tại hạ biết thì Trương Viễn Đình đã trở thành
người thiên cổ!
Hầu Ngọc Côn nghe không khỏi ngớ người, chau mày nói:
– Lý huynh nghe ai nói Trương Viễn Đình đã chết, hay cũng chính là nghe từ
miệng người họ Giả kia?
Lý Tồn Hiếu lắc đầu nói:
– Các hạ chớ nên nghĩ tại hạ muốn bao che cho người họ Giả kia, chuyện Trương
Viễn Đình chết chính tại hạ tai nghe mắt thấy.
Hầu Ngọc Côn vẫn nụ cười bí ẩn trên mặt, ⬘a⬙ lên một tiếng nói:
– Lý huynh đích thân tai nghe mắt thấy ư? Ở đâu? Lúc nào?
– Trước đây không lâu, ngay trong ngôi nhà của Trương Viễn Đình sau ⬘Đại Tướng
Quốc Tự”.
– Lão ta vì sao lại bị chết? Bạo bệnh mà chết chăng?
Lý Tồn Hiếu chau mày nói:
– Bị người sát hại…
– Bị người sát hại?
Hầu Ngọc Côn thoáng chút ngạc nhiên, nhưng rồi cười hỏi:
– Bị người sát hại? Vậy hung thủ là…
Lý Tồn Hiếu lắc đầu đáp:
– Điều này tại hạ không rõ, thế nhưng cha con Trương Viễn Đình đích thực bị
hung thủ đánh nát nội tạng mà chết.
Hầu Ngọc Côn nheo mắt nhìn Lý Tồn Hiếu, trong ánh mắt ẩn hiện nét hoài nghi
nói:
– Lý huynh như đã nói chắc như thế, ta chẳng thể không tin, có điều Lý huynh vì
sao đến tận nhà Trương Viễn Đình? Chẳng lẽ có thân quen trước đây với lão Trương kia
sao?
Lý Tồn Hiếu nghe hỏi gật đầu đáp:
– Có thể nói như vậy, có thể nói là người quen cũ!
Hầu Ngọc Côn hai mắt chớp động nhẹ nói:
– Ta chẳng ngờ Lý huynh lại là người quen cũ với Trương Viễn Đình, người ta
thường nói “người chết là hết”…
Lý Tồn Hiếu cắt ngang hỏi lại ngay:
– Vừa rồi các hạ nói Hàn Tinh Môn cho người chạy khắp nơi cũng chính là truy
tìm Trương Viễn Đình?
Hầu Ngọc Côn gật đầu nói:
– Không sai, đây là thực tình. Lý huynh nếu như không tin thì có thể sau này gặp
lại Ôn nhị cô nương hỏi thì biết ngay ta chẳng hề nói dối.
– Vậy các hạ có biết vì sao Hàn Tinh Môn truy tìm Trương Viễn Đình không?
Hầu Ngọc Côn có chút trù trừ, cuối cùng lắc đầu nói:
– Điều này ta không được rõ lắm, nhưng nghe nói hình như để lấy một vật trong
người Trương Viễn Đình, một chiếc hộp gỗ Tử Đàn Hương…
Lý Tồn Hiếu mặt hơi biến sắc nói:
– Một chiếc hộp gỗ đàn hương ư? Các hạ biết đích thực vì chuyện này sao?
Hầu Ngọc Côn ánh mắt sắc bén nhìn nhanh lên mặt Lý Tồn Hiếu, lắc nhẹ đầu
nói:
– Điều này ta không dám đoan chắc, nhưng nghe nói thế có lẽ chẳng sai!
Lý Tồn Hiếu ngưng mắt nhìn đối phương có chút hoài nghi hỏi:
– Vậy các hạ truy tìm Trương Viễn Đình là vì điều gì, chẳng lẽ cũng chính chiếc
hộp gỗ đàn hương?
– Không, không, không!
Hầu Ngọc Côn vội xua tay nói:
– Cho dù trong chiếc hộp gỗ đàn hương kia chứa cái gì đi nữa thì ta cũng chẳng
chút hứng thú, ta tìm lão ấy cốt chỉ hỏi vài điều!
Lý Tồn Hiếu ⬘a⬙ lên một tiếng nói:
– Chỉ hỏi vài điều thôi sao?
– Hầu Ngọc Côn xưa nay chưa từng nói dối, huống gì đối với Lý huynh, thực tế ta
chẳng cần phải nói dối làm gì!
Lý Tồn Hiếu hỏi dồn:
– Các hạ muốn hỏi lão ta những điều gì?
Hầu Ngọc Côn lắc đầu nói:
– Điều này tiểu đệ chẳng thể nói rõ được, thành thật xin lỗi, xin Lý huynh lượng
thứ!
Lý Tồn Hiếu cười điềm nhiên nói:
– Khéo nói, lẽ ra tại hạ không nên hỏi, cũng không nên quá tò mò!
Hầu Ngọc Côn cười phá lên ha hả, đang cười đột nhiên ngừng bặt lại chăm mắt
hỏi:
– Sao không thấy người họ Giả kia đi cùng Lý huynh, người ấy đi đâu?
Lý Tồn Hiếu bị hỏi câu bất ngờ này thì có chút do dự, lắc đầu nói:
– Điều này tại hạ không rõ, lúc chia tay Giả tiền bối không hề nói, mà tại hạ cũng
chẳng hỏi.
Hầu Ngọc Côn lại bật cười thành tiếng hỏi:
– Thật ư? Lý huynh ?
– Lý mỗ làm người xưa nay cũng chưa từng biết nói dối…
Hầu Ngọc Côn vẫn cất tiếng cười ha hả, gật gù nói:
– Lý huynh không ngờ cũng là người ăn nói đáo để!
Lý Tồn Hiếu nói:
– Tại hạ đã nói là tận mắt nhìn thấy cha con Trương Viễn Đình bị đánh chết, mà
thậm chí còn chính tay tại hạ chôn họ…
Hầu Ngọc Côn mỉm cười nói:
– Điều ấy tiểu đệ đã nghe rõ từng tiếng, thế nhưng tại hạ hỏi là họ Giả kia chứ
chẳng phải Trương Viễn Đình, lão ta đi đâu, Lý huynh nói thì có hại gì?
Lý Tồn Hiếu nhún vai nói:
– Vừa rồi tại hạ cũng đã nói qua, chẳng hề biết, lúc chia tay…
Hầu Ngọc Côn đổi tiếng cười ⬘Hắc hắc⬙ mấy tiếng nói:
– Bất tất! Lý huynh, trước mặt tiểu đệ mà bày trò thì còn kém lắm lắm!
Lý Tồn Hiếu cười nhạt nói:
– Các hạ, chúng ta bình sinh chưa từng quen biết, chẳng qua chỉ mới gặp nhau
đêm nay. Đừng nói là tại hạ không biết thật, mà cho dù có biết thì cũng chẳng cần
phải nói ra, đúng chứ?
Hầu Ngọc Côn cười hăng hắc gật đầu nói:
– Nói hay lắm, nói hay lắm, Lý huynh nói cực hay, chỉ quen sơ làm sao có thể nói
nhiều? Thôi thì thế này, Lý huynh, tiểu đệ dùng tính mạng Lý huynh đổi lấy một câu!
Lý Tồn Hiếu chau mày hỏi:
– Các hạ nói vậy nghĩa là sao?
Hầu Ngọc Côn chỉ tay vào hướng tiểu trấn nói tiếp:
– Ôn Thiếu Khanh lúc này đang lùng sục Lý huynh trong trấn, tiểu đệ có thể cứu
Lý huynh ra khỏi tay hắn thì cũng có thể đưa Lý huynh trở lại trong tay hắn, Lý huynh
hiểu chứ?
Lý Tồn Hiếu hai đầu mày nhíu lại nói:
– Ta hiểu, ta nếu như không chịu nói ra Giả tiền bối đi đâu, thì các hạ bắt ta giao
cho Ôn Thiếu Khanh, đúng vậy chứ?
Hầu Ngọc Côn nhếch mép cười nói:
– Bắt chỉ thêm phiền, mà còn tổn thương hòa khí, tiểu đệ chỉ cần đứng đây huýt
sáo một tiếng, hoặc hú dài một tiếng thì Ôn Thiếu Khanh lập tức đến đây ngay.
Lý Tồn Hiếu nghe thì chau mày trầm ngâm suy nghĩ:
– Ta nếu như không trúng ám khí tẩm độc của Liễu Ngọc Lân, thì đừng nói chỉ
một tên “ngọc” này, mà thêm một tên “ngọc” nữa ta cũng chẳng coi vào đâu.
Hiện tại trong người thụ độc, chân lực nguyên khí bị suy tổn chẳng nhỏ, vừa rồi
trong khách điếm động thủ với Sở Ngọc Hiên, tuy nhất thời có chiếm chút thượng
phong, nhưng giờ trước mắt Hầu Ngọc Côn chẳng kém gì Sở Ngọc Hiên, lại thêm hai
tên Bạch Cốt Song Sát trợ lực, không nói cũng hiểu nếu động thủ thì phần thiệt chắc
chắn về phần ta.
Hầu Ngọc Côn nhìn thấy Lý Tồn Hiếu trầm ngâm không đáp, nghĩ trong lòng đối
phương đã có ý sợ bèn cười “hắc hắc” nói:
– Tiểu đệ tuy không biết Lý huynh có hiềm khích gì với Ôn Thiếu Khanh, nhưng
chỉ một chuyện Lý huynh theo tiểu đệ chạy trốn ra đây, cũng đoán được Lý huynh
không hề mong muốn chạm mặt với vị thiếu chủ Hàn Tinh Môn, lại càng không muốn
rơi vào tay hắn. Tục ngữ có câu: “kẻ thức thời là tuấn kiệt, người biết tiến thoái là cao
nhân”, tiểu đệ nhìn thấy Lý huynh là người thông minh, đương nhiên hành xử điều gì
cũng dùng đến chữ “trí”, Lý huynh còn chưa gật đầu thì đợi lúc nào nữa?
Lý Tồn Hiếu nghe đối phương nói một hồi, trong đầu bao nhiêu ý niệm chuyển
nhau, trầm ngâm một lúc nói:
– Nói thế các hạ không tin…
Hầu Ngọc Côn xua tay cắt ngang nói:
– Hiện tại chúng ta chẳng còn nói la tin hay không tin, Lý huynh như đã khẳng
định lão họ Giả kia không phải là Trương Viễn Đình, vậy còn lo lắng gì nữa chứ?
Lý Tồn Hiếu chau mắt hỏi ngược lại:
– Vậy các hạ dựa vào đâu lại cho rằng Giả tiền bối chính là Trương Viễn Đình?
– Với người khác thì không biết, nhưng với Hầu Ngọc Côn này thì khác hẳn, căn
cứ những điều diễn ra trước mắt để suy đoán chắc chắn không sai!
Lý Tồn Hiếu nhíu mày hỏi lại:
– Làm sao biết được Bạch Cốt Song Sát tìm được người kia chính là Trương Viễn
Đình?
Hầu Ngọc Côn cười kha khả nói:
– Ta muốn tìm Trương Viễn Đình, làm sao lại không biết Trương Viễn Đình là
người thế nào?
– Theo tại hạ biết thì cha con Trương Viễn Đình dựa mà nhau sống …
– Lý huynh hỏi nhiều những điều này làm gì?
Lý Tồn Hiếu nói:
– Vừa rồi tại hạ nói qua, tại hạ với Trương Viễn Đình là người quen biết cũ, cho
nên chẳng muốn ông ta rơi vào tay người khác. Cho nên trước kia tại hạ còn chưa biết
chắc Giả tiền bối có đúng là Trương Viễn Đình hay không, thì tại hạ thà chấp nhận rơi
vào tay Ôn Thiếu Khanh chứ không khi nào để người quen bị hại!
Hầu Ngọc Côn chau mày nói:
– Lý huynh đúng là người thông minh, quả là một chiêu cao minh lợi hại…
Nói đến đó đột nhiên cất tiếng cười lớn nói tiếp:
– Cũng đúng thôi, để Lý huynh rơi vào tay Ôn Thiếu Khanh, tiểu đệ thật chẳng
thích chút nào. Thôi được, để tiểu đệ nói cho Lý huynh rõ, họ Giả từng giao điều kiện
với ta, chỉ cần ta nói rõ đích tính danh thực của Ôn nhị cô nương cho Lý huynh, thì lão
ta sẽ nói ra chỗ ở Trương Viễn Đình. Huống gì con người Trương Viễn Đình ngoại hiệu
“Thiên Diện Không Không”, quyết không dễ dàng gì chết được, cho nên ta đoán họ Giả
kia chính là Trương Viễn Đình!
Lý Tồn Hiếu hỏi lại:
– Vậy còn nhi nữ lão ta…
– Chạy!
Hầu Ngọc Côn nhún vai mỉm cười nói:
– Khi Bạch Cốt Tam Sát tìm đến nơi, lão ta một mình đối phó với Bạch Cốt Tam
Sát, cản đường cho con gái lão ta trốn chạy.
– Vậy thì lạ, chuyện ta nhìn thấy là thế nào chứ?
Hầu Ngọc Côn trầm ngâm một lúc hỏi:
– Lý huynh đoan chắc hai người bị hại kia chính là cha con Trương Viễn Đình
chứ?
– Người chết nằm trong nhà lão ta, có lý nào không phải?
– Lý huynh chỉ căm cứ một điểm này mà dám tin chắc đó là cha con Trương Viễn
Đình sao?
Lý Tồn Hiếu chau mày hỏi:
– Chẳng lẽ không đủ?
Hầu Ngọc Côn lắc đầu nói:
– Nếu chỉ bằng vào một điểm này thì không đủ thuyết phục người khác, nên biết
đó khả năng là cha con hai người khác, cũng có khả năng là một kẻ nào đã sắp xếp…
– A…
Hầu Ngọc Côn nói tiếp:
– Theo Lý huynh biết thì Trương Viễn Đình là người tướng mạo như thế nào?
Lý Tồn Hiếu nghe hỏi có chút lúng túng nói:
– Chẳng giấu gì các hạ, Trương Viễn Đình chỉ là quen biết với tiên phụ, tại hạ
hoàn toàn chưa từng gặp qua người này. Nghe nói thời trẻ tuổi Trương Viễn Đình là một
người phong nhã tuấn tú, thế nhưng năm tháng chẳng chừa ai, mười tám năm trôi qua,
giờ đương nhiên phải là một lão già râu tóc đổi màu!
Hầu Ngọc Côn nói:
– Nếu thế thì nghĩ không lầm Lý huynh nhìn thấy người chết trong ngôi nhà sau
“Đại Tướng Quốc Tự” phải là một lão già tóc bạc râu dài?
Lý Tồn Hiếu gật đầu thừa nhận:
– Đúng thế.
Hầu Ngọc Côn cười nói:
– Lý huynh, mười tám năm tuy qua, thế nhưng nếu Lý huynh biết rằng đến giờ
“Thiên Diện Không Không” Trương Bách Xảo vẫn như thời trẻ cằm không một cọng râu!
Lý Tồn Hiếu nghe chẳng khỏi ngạc nhiên tròn mắt hỏi:
– Sao? Trương Viễn Đình vẫn còn trai trẻ như xưa ư?
– Mười tám năm thế sự bao thay đổi, con người cũng chẳng ai tránh khỏi sự tàn
phá của thời gian, duy chỉ có Trương Viễn Đình trên mặt bất quá chỉ nhiều hơn vài vết
nhăn mà thôi. Đây chính là nhờ vào thuật dưỡng nhan dị dung cao minh của lão ta.
Lý Tồn Hiếu nghe thế trong đầu một tia sáng lóe lên, người chấn động không ít,
khi ấy gật đầu nói:
– Nghe các hạ nói rõ ràng như vậy, xem ra lão ta vẫn còn sống…
Hầu Ngọc Côn cười cười nói:
– Lý huynh cũng nên tin rằng họ Giả kia chính là Trương Viễn Đình!
Lý Tồn Hiếu nghĩ nhanh trong đầu, miệng nói:
– Không thể, Giả tiền bối nếu như là Trương Viễn Đình, vì sao lại không biết ta?
Hầu Ngọc Côn cười giảo hoạt nói:
– Lý huynh cũng chẳng phải không biết lão ta đó sao? Huống gì làm sao tiểu đệ
biết được Lý huynh có cùng với lão ta hàn huyên tâm sự hay không?
Con người này thực vô cùng đa nghi xảo trá, một câu này hầu như xoá hết tất cả
những gì Lý Tồn Hiếu nói ra.
Lý Tồn Hiếu vốn tính lời để biện minh, nhưng một câu này khiến chàng chẳng
còn muốn nói, nhún vai đáp:
– Tuỳ các hạ suy nghĩ.
Hầu Ngọc Côn nhếch mép cười nhạt nói:
– Ta suy nghĩ gì cũng không quan trọng, mà quan trọng nhất chính là Lý huynh
nên nói ra họ Giả kia đi đâu?
Lý Tồn Hiếu nhíu mày nói:
– Nếu như ta nói ra một phương hướng nào đó, liệu các hạ có tin hay không?
– Ha! Chẳng quan trọng gì, ta không hề sợ Lý huynh nói dối, vì bất luận là phương
hướng nào thì ta cũng đi cùng Lý huynh đến đó, nếu như không đúng thì tới đó sẽ nói
chuyện tiếp!
Một câu này quá rõ, hắn định khống chế Lý Tồn Hiếu đến cùng.
Lý Tồn Hiếu lạnh giọng hỏi:
– Các hạ tin là có thể bức ta đi được sao?
– Sao lại không, sự tin tưởng này chính Lý huynh cho ta đấy. Giả sử như không
nắm chắc đấu qua ba chúng ta, thì vừa rồi đã chẳng chịu nhún mình, đúng chứ?
Lý Tồn Hiếu hơi chấn động trong lòng nói:
– Các hạ quả là người rất tâm cơ.
– Nào dám, nào dám!
Hầu Ngọc Côn nói vậy nhưng lại cất tiếng cười khùng khục đắc ý nói tiếp:
– Tiểu đệ xưa nay có tiếng là người tâm cơ nhất trong Tứ Khôi Ngọc, nhưng thực
ra chỉ là vì đầu nghĩ gì thì miệng nói nấy, thiên hạ hiểu nhầm mà nói thế thôi!
Lý Tồn Hiếu bỗng thở dài nói:
– Thôi được, đã thế ta nói cho các hạ biết, Giả tiền bối đi Giang Nam.
Hầu Ngọc Côn vừa nghe đôi nhãn châu chuyển nhanh trong hố mắt hỏi lại:
– Giang Nam? Thật ư?
– Các hạ định mang ta đi, còn sợ gì nữa chứ?
– Nói cũng đúng, ta quên mất!
Hầu Ngọc Côn trầm ngâm một lúc rồi gật đầu hỏi lại:
– Lão ta thật đi Giang Nam chứ?
Lý Tồn Hiếu nói:
– Có đi Giang Nam thực hay không thì ta không biết, nhưng khi chia tay xong Giả
tiền bối đi về hướng đông.
– Đi về hướng đông?
Hầu Ngọc Côn lại trầm ngâm suy nghĩ đoại hỏi:
– Đi bộ, cưỡi ngựa, hay ngồi xe?
Lý Tồn Hiếu đáp:
– Khi chia tay thì rõ ràng Giả tiền bối ngồi trên một cỗ xe ngựa thuê, nhưng ai biết
được có thể đi một đoạn lại xuống đi bộ hay cỡi ngựa?
Hầu Ngọc Côn mỉm cười, giơ ngón tay cái lên nói:
– Lý huynh đáp quả thận trọng khiến người ta bội phục!
Nói rồi quay mặt nhìn bọn Sầm Đông Dương và Miêu Phương Hương hỏi:
– Ôn Thiếu Khanh đi chưa?
Sầm Đông Dương tỏ ra cung kính, cúi người đáp:
– Bẩm công tử, chưa thấy hắn ra khỏi trấn.
Hầu Ngọc Côn nhíu mày nói:
– Hắn vẫn chưa chịu bỏ cuộc, chúng ta chờ một lúc rồi đi.
oOo


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.