Thiên Châu Biến

Chương 238: Hạo Miểu Vô Cực Sáo Trang (1)


Đọc truyện Thiên Châu Biến – Chương 238: Hạo Miểu Vô Cực Sáo Trang (1)

Nghe người hướng dẫn giới thiệu, Chu Duy Thanh và Băng Nhi đều hít một hơi thật sâu sợ hãi nhìn Ngưng Hình Các này, muốn lên tầng bốn phải có tu vi Bảy Châu, thế nhưng tầng năm là Chín Châu, nhưng còn phải là người của Thác Ấn cung Trung Thiên đế quốc hoặc là Ngưng Hình Các mới được. Đây là ước thúc bá đạo bậc nào? Nhưng người ta cứ làm như vậy a.
Bạch y thanh niên nhìn hai người đang kinh ngạc rồi tiếp tục nói: “Thật ra thì hai vị cũng đừng không thoải mái khi không lên được hai tầng đó. Kỳ thật, Ba tầng dưới của chúng ta bán đồ cũng đều là tinh phẩm. Mặc dù giá cả có cao hơn bên ngoài một chút, nhưng phẩm chất tuyệt đối đảm bảo.”
Chu Duy Thanh kinh ngạc chỉ trong phút chốc, cảm xúc liền khôi phục bình thường: “Vậy phòng đấu gía trên tầng sáu thì sao? Ở đó có thể mua được thứ tốt hay không?”
Gã thanh niên nói: “Nhất định là được. Tiến hành bán đấu giá tại phòng đấu giá của chúng tôi, đều là hàng cực phẩm. Mỗi lần đấu giá chỉ có một, hai vật phẩm mà thôi, bất quá, muốn đi vào phòng đấu giá, cũng yêu cầu ít nhất phải là khách quý tầng bốn mới được.”
Nghe hắn nói như thế, Chu Duy Thanh đột nhiên hiểu được, đúng a! Nếu như mình là chủ nhân của Ngưng Hình Các hoặc là chính phủ phía sau Trung Thiên đế quốc, nhất định mình cũng sẽ yêu cầu như thế. Bởi vì chỉ có như thế, mới có thể đem những tài nguyên tốt nhất lưu lại trong quốc gia mình.
Bạch y thanh niên nhìn Chu Duy Thanh đang suy nghĩ, nói: “Tiên sinh, ngài có muốn tìm hiểu thêm gì nữa không?”
Chu Duy Thanh lắc đầu, nói: “Không cần, cảm ơn ngươi. Trước tiên, chúng ta đi xem xung quanh tầng một này một chút đã.”
Bạch y thanh niên giới thiệu đơn giản các khu vực tại tầng một xong, rồi lúc này mới rời đi.

Thượng Quan Băng Nhi thì thào nói: “Tiểu Béo, khó trách có nhiều người muốn lên Thiêu Châu đảo như vậy, Trung Thiên đã có Ngưng Hình Các như thế này, vậy trên Thiên Châu Đảo lại càng nhiều tinh phẩm sao? Ta nghĩ, những thứ ở tầng bốn, tầng năm rất có thể được đưa ra từ Thiên Châu đảo.”
Chu Duy Thanh gật đầu nói: “Nàng nói đúng, rất có thể như vậy. Phương pháp thu hút nhân tài của Trung Thiên đế quốc quả nhiên cao minh hơn nhiều so với các quốc gia khác. Đi thôi, chúng ta từ từ đi dạo.”
Hai người đi vào tầng một Ngưng Hình Các, đi xung quanh các khu vực, nhìn những thứ không quan trọng mấy này, Chu Duy Thanh cũng phải hít sâu một hơi. Hắn vẫn cảm thấy, hiện tại giá cả của Quyển trục ngưng hình đã là rất cao, nhưng vừa nhìn trong Ngưng Hình Các này, hắn mới biết mình là ếch ngồi đáy giếng đến cỡ nào.
Ở trong này, đừng nói là Quyển trục thành phẩm, coi như là một phần Ngưng hình dịch dành cho Ngưng Hình Sư sơ cấp dùng cũng đã gần ba nghìn kim tệ. Một phần Ngưng hình dịch dành cho Ngưng Hình Sư cao cấp lại vượt qua hai vạn kim tệ. Bên khu vực quyển trục thành phẩm thì giá cả lại càng cao thái quá. Cho dù là Quyển trục ngưng hình sơ cấp đều có giá không thấp hơn mười vạn kim tệ.
Bởi cái gọi là, Vật hiếm thấy là quý, mặc dù đồ vật nơi này đắt tiền, nhưng chỉ vẹn vẻn tầng một, hắn đã thấy bán ra mấy trăm loại Quyển trục ngưng hình. Tuyệt đại đa số đều là sơ cấp và trung cấp, nhưng thậm chí còn có mấy bộ Quyển trục ngưng hình cao cấp.
Sau khi nhìn đơn giản một vòng, hai người đứng trước một khu bán Quyển trục thành phẩm, Thượng Quan Băng Nhi thấp giọng nói: “Tiểu Béo, nới này bán Quyển trục thật đúng là quá đắt. Đắt đến mức khó làm cho người ta có thể tưởng tượng được. Ngươi xem, cửa hàng này chỉ có duy nhất một bộ Quyển trục ngưng hình cao cấp lại muốn bán tám mươi vạn kim tệ. Hiện tại ta cảm thấy lần trước Hô Duyên tiền bối bán quyển trục quả thật vô cùng tiện nghi.
Lúc trước, Chu Duy Thanh mua được quyển trục Phách Vương Cung có lỗ tương khảm từ Hô Duyên Ngạo Bác, bất quá Hô Duyên Ngạo Bác cũng chỉ chào giá ba mươi vạn kim tệ mà thôi. Mà Hô Duyên Ngạo Bác luyện chế chính là Quyển trục ngưng hình cấp đại sư.
Chu Duy Thanh nhíu mày nói: “Giá cả nơi này cao thái quá rồi. Ta cảm thấy có chút kỳ quái, nàng chờ ta đi hỏi một chút.”

Vừa nói, hắn đi đến trước quầy, nhìn một vị trung niên thân mặc trường bào màu trắng, hỏi: “Ngài là ông chủ của cửa hàng này sao?”
Người trung niên đang ngồi phía sau quầy, nhắm mắt dưỡng thần, nghe Chu Duy Thanh hỏi, liền ngước mắt liếc hắn một cái, gật đầu nói: “Ta chính là ông chủ cửa hàng này, ngài cần gì sao?”
Chu Duy Thanh nói: “Ta muốn hỏi một chút, ngài bán Quyển trục ngưng hình thành phẩm có phải là quá đắt hay không, Quyển trục ngưng hình cao cấp lại muốn bán tám mươi vạn kim tệ. Sơ cấp cũng đã hơn mười vạn kim tệ.”
Trung niên này cũng không có khách khí như người hướng dẫn vừa rồi, bĩu môi nói: “Quyển trục tại nơi này đều do hoàng thất định giá. Hai vị không phải là người bản quốc, ta nói cho các ngươi biết, đây chính là trong Trung Thiên thành chúng ta, đổi lại nơi khác, cho dù là hoàng thất đế quốc khác cũng chưa chắc có thể đưa ra nhiều quyển trục như vậy. Nơi này bán đắt như vậy cũng không có sai, nhưng cam đoan tuyệt đối chất lượng.
Chu Duy Thanh trong lòng vừa động, nói: “Ông chủ, nơi này có thu mua Quyển trục ngưng hình không? Ta cũng là một Ngưng Hình Sư.”
“Nha? Ngươi là Ngưng Hình Sư!” vừa nghe Chu Duy Thanh là Ngưng Hình Sư, thái độ của người trung niên kia cũng tốt lên vài phần, cũng từ trên ghế đứng lên, nói: “Mua, chúng ta đương nhiên mua. Có bao nhiêu mua bấy nhiều. Quyển trục Sơ cấp mua năm vạn kim tệ, Trung cấp phải xem chất lượng, giá khoảng mười đến mười lăm vạn kim tệ, Quyển trục cao cấp thì mười lăm đến ba mươi vạn kim tệ. Tiểu huynh đệ đã là Ngưng Hình Sư chắc ngươi cũng biết, chênh lệch khổng lồ giữa Quyển trục cao cấp cùng Quyển trục cấp Đại sư. Nếu là Quyển trục cấp Đại sư, giá liền phải ngoài năm mươi vạn kim tệ.”
Nghe ông chủ này nói xong, Thượng Quan Băng Nhi bên cạnh cũng không nhịn được, nói: “Ông chủ, các ngươi cũng muốn lãi quá cao chứ hả. Thu mua Quyển trục cao cấp giá từ mười lăm vạn đến ba mươi vạn, nhưng các ngươi lại bán ra tám mươi vạn kim tệ. Điều này cũng…”
Người trung niên cười ha ha, nói: “Các ngươi không phải là người của bản quốc chúng ta. Nếu nơi này bán giá cả tiện nghi cho các người, thì chẳng phải là các quốc gia khác đều chạy đến nơi này mua Quyển trục ngưng hình sao? Nếu như là người của Thác Ấn cung bản quốc hoặc Ngưng Hình Các chúng ta, lúc mua bất kỳ vật gì đều được giảm giá ba mươi phần trăm. Cho nên mới nói, giá thu mua quyển trục của ta tuyệt đối không lừa một ai. Món lãi kếch sù này đều là từ ngoại nhân các ngươi mà có a.”

Thượng Quan Băng Nhi hơi nhíu mày: “Đây là không phải các ngươi đang khi dễ người khác sao?”
Người trung niên kia nhìn về phía nàng, cười hắc hắc nói: “Cũng không thể nói là khi dễ người, cái này phải gọi là bảo vệ tài nguyên. Trung Thiên chúng ta tuy là một đại quốc, nhưng cũng không thể tiện nghi cho các nước nhỏ…” Hắn đang nói, bỗng nhiên nhìn thấy rõ ràng tướng mạo của Thượng Quan Băng Nhi trong lòng liền cả kinh, không thốt ra được lời.
Chu Duy Thanh lôi kéo Thượng Quan Băng Nhi, nói: “Chúng ta đi thôi. Xem ra ở Ngưng Hình Các này cũng không mua được gì.” Nói xong, hai người liền xoay người rời đi.
Đồ vật này nọ ở tầng một Ngưng Hình Các cũng chưa chắc đã mạnh hơn vật phẩm ở Phỉ Lệ đế quốc, chưa nói đến là lên trên tầng cao hơn nữa còn phải trả giá quá lớn, chỉ riêng giá cả nơi này là bọn họ đã không tiếp nhận được rồi. Nếu như mua tài liệu luyện chế Quyển trục ngưng hình ở trong này, chỉ sợ giá vốn cũng chưa chắc thu lại được.
Hai người vừa mới bước chân đi, ông chủ cửa hàng đã đứng nơi đó dụi dụi mắt, thì thào: “Ta sẽ không nhìn nhầm chứ? Vừa nói, vừa rồi là…. Trời ạ!” Ngay khắc trước hắn còn dương dương đắc ý, chỉ trong nháy mắt, sắc mặt đã trở thành tái nhợt, toàn thân túa mồ hôi lạnh, khiến cho quần áo phía sau lưng đều ướt đẫm.
“Không được, ta phải nhanh bẩm báo với Quản sự. Thật đáng chết, tại sao lại đụng tới…” Vừa nói, hắn đã từ phía sau quầy chạy như bay ra ngoài.
Chu Duy Thanh và Thượng Quan Băng Nhi căn bản không biết chuyện gì xảy ra sau khi bọn họ đi, ngẫu nhiên liếc nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương vẻ bất đắc dĩ.
Ngưng Hình Các này cấp cho bọn họ cảm giác chính là bất đắc dĩ.
“Vừa rồi, lão bản kia nói rất đúng, Quyển trục ngưng hình chính là tài nguyên trọng yếu, nếu như hắn là hoàng thất Trung Thiên đế quốc, cũng sẽ không cho phép loại tài nguyên này dễ dàng mất đi. Bán Quyển trục ngưng hình với giá cao, lại dùng tiền để mua Quyển trục và tài nguyên của các quốc gia khác đúng là một biện pháp tốt. Lấy địa vị của Trung Thiên đế quốc, khi mua các loại tài nguyên khác nhất định giá cả sẽ rất thấp. Đây chính là vì muốn quốc gia mình ngày càng mạnh. Chính là nguyên nhan mà quốc gia cấp bậc như Thiên Cung đế quốc chúng ta sinh tồn lại ngày càng khó khăn.”

Chu Duy Thanh vừa nói vừa lắc đầu, lúc này khách nhân trong Ngưng Hình Các cũng không phải là quá nhiều, rất nhanh, bọn họ đã đi đến đại sảnh, chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này, một âm thanh vội vã liền vang lên: “Chờ chút, chờ một chút…”
Hai người quay đầu nhìn lại, nương theo tiếng bước chân, chỉ thấy người trung niên bạch y vừa rồi cùng với một lão giả mặc trường bào màu trắng có viền vàng đi theo sau lưng, cước bộ rất nhanh cơ hồ không chạm đất, chạy đuổi đến hai người.
Cơ hồ khi Chu Duy Thanh và Thượng Quan Băng Nhi liếc nhìn lão giả đi phía sau kia ngay trong một khắc thì đã thấy vọt tới trước mặt hai người với tốc độ cực nhanh, dù tốc độ là phương diện Thượng Quan Băng Nhi am hiểu nhất, cũng cảm thấy xem thế là đủ rồi, hơn nữa trên người lão giả này mang cho hai người cảm giác áp bách rất mãnh liệt. Không hề nghi ngờ gì nữa, vị này nhất định là một cường giả có tu vi xa xa bọn họ.
Sau khi thân hình dừng lại, Lão giả kia cũng không thèm nhìn tới Chu Duy Thanh, ánh mắt hoàn toàn dừng tại trên người Thượng Quan Băng Nhi. Ngay sau đó, chỉ thấy hắn hít sâu một hơi, rất nhanh lùi về sau hai bước, rồi xoay người cúi chào thật sâu: “Gặp qua tiểu thư, thuộc hạ là Vũ Văn Kiệt – Quản sự Tầng một Ngưng Hình Các.
Còn vị lão bản cửa hàng lúc nãy còn khoa trương hơn, trực tiếp quỳ rạp xuống đất, khuôn mặt căng thẳng hướng Thượng Quan Băng Nhi bái xuống: “Thuộc hạ, thuộc hạ có mắt không tròng. Thỉnh tiểu thư trách phạt.”
Nhìn hai người cung kính như vậy, Chu Duy Thanh cùng Thượng Quan Băng Nhi không khỏi có chút không hiểu. Chu Duy Thanh nghi ngờ nhìn Thượng Quan Băng Nhi: “Băng Nhi, nàng biết họ sao?”
-o0o-


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.