Thị Mầu

Chương 27: Xào Xáo


Bạn đang đọc Thị Mầu – Chương 27: Xào Xáo

Cỗ tất niên bữa nay sắp gọn vào chục mâm, nhà trên 4 mâm đàn ông, ngoài sân 6 mâm cho những đinh vai vế thấp với lại đàn bà, con nít. Lên mâm có mấy món thịt gà, quả đỗ luộc, rau muống nộm, đĩa lòng lợn, bát canh xương, bát cháo lòng với thêm cái bánh chưng. Phía nhà trên thì nhiều hơn bát tiết canh với đĩa thủ lợn luộc. Mầu chỉ huy mấy đứa con nít trong họ, phân rõ từng việc trải chiếu, bê đồ, bày cỗ. Bọn trẻ nghe theo răm rắp, lại tỏ vẻ thích Mầu ra mặt, vì Mầu đẹp, Mầu diện mà chẳng khi nào cáu, cứ í a í ới chạy theo một chị Mầu ơi, hai chị Mầu à.

Phú Ông về đến nơi, mâm đã vào kín. Ông bằng vai ông trưởng, con chú con bác, lại thuộc hàng có của ăn của để, chưa đủ phẩm cách ngồi mâm nhất cùng với các cụ chè thuốc khi nãy thì đáng nhẽ cũng phải được sắp vào mâm trên. Hiềm nỗi Phú ông không có con trai nối dòng, từ xưa đã bị khinh thị, móc máy, nên để tránh họ hàng lắm điều ông luôn chủ động ngồi chiếu trái với các đinh trong họ. Thi thoảng các cụ có đãi bôi vời, ông cũng kiên quyết chối, chỉ một niềm ngồi tại chỗ của mình. Nhưng hôm nay thì ông trưởng họ nhất quyết xốc ông lên chiếu trên.

– Chú là thế nào, sao ngồi đây được, nhất định phải lên đây với tôi, còn bao chuyện hệ trọng cần đến ý chú. 

Mầu ngồi ngoài sân liếc vào, cắn rụp miếng đỗ luộc trong miệng, khinh thường nghĩ “Gớm, vào chuyện rồi đấy”

Phú Ông bị ấn xuống, bát đũa mới tinh đặt trước mặt đã thêm cái chân gà, ông cũng không khách sáo cầm lên gặm. Vẻ mặt điềm tĩnh như không, mặc mọi người tôi anh ồn ã, chẳng góp lời nào.

– Ấy chú, chú nói gì đi chứ, việc đã sắp đâu vào đấy, mà còn dăm cái cột cứ bàn rồi lại thôi, phải quyết nhanh chứ lị, chú nói có phải?

Phú ông đặt cái chân gà xuống, chiêm ngụm rượu, khà một phát thư thái trong sự sốt ruột của ông trưởng. Lắng một hồi ông mới thong thả:

– Em chỉ là phận dưới, cửa nhà đơn chiếc, dưới gối có mỗi đứa con gái, làm gì mà dám ý kiến với lại các cụ các bác đây. Đấy, chủ trương ban đầu đưa ra, phải góp bao nhiêu, nên góp thế nào, em đã đưa bác cả rồi, có sự chứng kiến của các cụ đây, có phải không các cụ? – Nhận được cái gật đầu đồng tình của các bậc bề trên, Phú ông lại tiếp – Ban đầu dự trù như nào, không chỉ mình em mà các đinh trong họ, con dâu con rể, cháu chắt đều đã nhất trí, đã đồng lòng, cố gắng hết sức để tròn vẹn với tổ tông rồi. Bổn sự em cũng chỉ có thế, không xa hơn.


– Ấy không nói thế được, chú khác người khác khác, đành rằng nhà chú có mỗi đinh là chú, nhưng mà vai vế chú thế nào, tiền bạc ra sao, ai chả biết. Chú cũng là thương anh em trong họ, cố gắng đỡ thêm ít nhiều mới phải.

– Bác nói thế em không đồng ý – Phú Ông nghiêm mặt đáp lời – Phần nhà em có sao, em đã không tính toan gì đóng góp gấp đôi thế ấy, bác có thể kiểm lại sổ sách. Dự trù đã kỹ lưỡng từng mục ngay từ đầu, không có lý đâu giờ bác bội chi lại kéo em vào gánh. Em nói bác tin không thì tuỳ, chứ em dồn hết vốn vào hàng họ rồi, tết này còn nhờ cả vào tiền con Mầu nhà em bán lợn để qua ngày đấy.

– Chú nói thế nào! – Ông trưởng vẫn không tha – Việc là việc họ việc hàng, phải việc riêng tôi đâu, ai mà ngờ năm nay rét vậy, gia súc gia cầm kém thu là giá cả cái gì cũng lên theo. Chứ tôi có ăn đồng nào của họ, tôi chết!

– Nào em có bảo bác ăn đâu – Phú Ông đủng đỉnh nhấp chén rượu – Mà bác cho phép em nói thật, chứ bác hoang quá, phải dòm nồi mà liệu cơm gắp mắm chứ, ai đời phi mã so với dự trù ban đầu 3 phần rồi vẫn chưa dừng lại. Họ ta mấy nhà tre trẻ cũng hoàn cảnh, có phải mỏ vàng không đáy đâu.

– Ơ hay cái chú này! – Y như rằng ông trưởng đã dằn chén rượu, mắt sắc nhọn liếc một vòng chặn đứng mấy cái đầu đang gật gù xung quanh – Chú nói chẳng xây dựng tý nào. Thôi, chú đã không có lòng giúp, tôi đã đứng vai trưởng, tôi cứ quyết một lời, thiếu đâu, đem bổ đều vậy.

Bữa cỗ mới qua được tuần rượu, đang vào nhịp hăng hái. Theo lời ráo lớn của ông trưởng họ, ối người dang dở miếng ăn mà tắc ở cổ họng, không nuốt xuống nổi, ngây ra. Quả thực như lời Phú Ông, vì nhà thờ họ, đến chút tiền nhín ra cả năm nay, nhiều nhà đã phải ngậm ngùi hai tay đem nộp, giờ bảo thêm nữa, đào đâu ra bây giờ. Không nộp thì cũng khó mở miệng, phải ai cũng dám chối đâu. Thế là mọi người không hẹn lại cùng liếc cái người được cho là tiền bạc rủng rỉnh mà ki kẹt, lớn gan khước từ kia.

Phú Ông bị mấy chục ánh mắt đổ dồn vào, đỉnh đầu như có gai châm chích, bực bội nghĩ thầm “biết ngay mà”, trong lòng lo lắng đưa mắt tìm Mầu giữa mâm đàn bà con gái, thấy Mầu vẫn ung dung cười nhẹ tựa đang bảo “con không sao” thì thở ra. Ông thẳng lưng, xếp đũa bát ngay ngắn, tỳ tay lên đầu gối đứng dậy:

– Con ngại với các ông, các cụ quá ạ, cuối năm quả thật việc không dứt ra được, giờ con lại phải cáo lỗi xin phép cho cha con con về trước. Phú Ông cúi người lễ phép vái. 


Ông trưởng vẫn chưa cam, đập đôi đũa cạch lên miệng bát cái, mẻ cả một miếng tướng.

– Chú hượm đã nào, trời đánh tránh miếng ăn, đã ngồi vào mâm là bỏ công việc lại.

– Anh thứ lỗi – Phú ông cười mỉm – Em cũng đã tính bỏ rồi mà nó lại vít lấy, ngồi ăn không nhuốt được. Sinh phải giờ con trâu, thôi bác cho phép em về cày tiếp…

Nói rồi bước thẳng ra sân nơi Mầu đã đứng chờ sẵn cười như hoa ngọc. Phú Ông trước, Mầu theo sau cứ thế đi giữa tiếng níu kéo của họ hàng.

Tết nhất đến nơi, việc buôn vào thế chạy nước rút, hàng họ đương chất trong nhà không ít. Nô được cắt cử trông nhà, thấy hai thầy con về sớm cũng không dám thắc mắc gì, lễ phép xin Phú Ông dắt trâu đi đồng vớt vát chút cỏ tươi. Phút chốc, trên nhà chỉ còn lại mỗi hai cha con.

– Thầy, con nấu cho thầy bát mỳ nhé, thầy đã được miếng nào đâu. Mầu đợi nhịp thở của Phú ông dịu lại, nhân tiện mời nước nhỏ nhẹ thưa.

– Ừ, cũng được – Phú ông gật đầu. Kể ra tức thì cũng ngang bụng rồi đấy, nhưng mà không ăn chỉ có thiệt thân, lại phụ lòng con gái lo lắng – Thế mày ăn được gì chưa?


– Con liệu sự như thần, đã ăn đẫy bụng bánh tẻ rồi thầy – Mầu cười đắc chí, tay gỡ xuống đoá hoa đỏ, xoay váy áo – Thầy thấy nay con đủ đỏm dáng chưa, con cũng không phải làm gì cả, thầy yên tâm.

Ý Mầu cả là “không ai bắt nẹt con được gì đâu”. Phú Ông gật gù kéo tay con gái ngồi xuống.

– Không việc gì là tốt, nếu không phải việc không đừng được thầy cũng không muốn kéo con sang đấy. Thôi cố mà nhịn con ạ, một năm có mấy bận.

– Động vào con đâu dễ – Mầu lún sâu má núm, tay túm cái đuôi gà, mắt nhìn mắt Phú Ông đánh quả chốt – Mà thầy ạ, người ta còn định can thiệp chuyện thầy lấy vợ cơ đấy, chắc sợ thầy không đủ sáng suốt, rước cáo vào họ chăng…

– Vớ vẩn – Phú Ông lườm con – Thế ai nói những gì?

– Bác dâu trưởng đấy ạ, chê con vụng này, ế này – Mầu xoè bàn tay giả đếm liếc cha – Xong kêu là nếu thầy có muốn lấy vợ cũng phải thưa qua ông trưởng nhà bác ấy.

Không như Mầu dự tính, lần này Phú Ông không phản ứng gì. Mầu chờ không thấy cha đáp trả liền biết Phú Ông đang nghĩ lung lắm. Thế nên Mầu rất chi là biết điều rút xuống bếp nấu cho ông bát mỳ trứng. 

Mỳ trứng con gái nấu cho cha cũng phải thập phần chỉn chu. Cái bát men xanh vẽ mây ôm trọn những dải mỳ trắng mỡ màng, phủ bên trên cùng là quả trứng trần khéo với mấy cọng hành, cọng mùi xanh, khói nghi ngút đem theo vị thơm ngon khó cưỡng. Mầu bê lên cho cha, bụng đã no mà không kiềm được cũng phải nuốt nước bọt. 


Mầu ấy, nói là khéo còn khiêm tốn nhé, chẳng qua cô mới không muốn làm không công cho những người đã khinh thị lại còn lăm le bóc lột cha con mình.

– Thầy xơi cho nóng! Mầu khẽ chu môi thổi nhẹ, tay yêu thương ấn đũa vào tay Phú Ông, tay kia xoa lưng ông ý xoa dịu lẫn cổ vũ rõ rệt.

Phú Ông nhìn bát mỳ nóng hôi hổi, trong lòng dâng lên nỗi cảm động, đến mức phải gắp đũa lớn ăn ngay, không thì không cách nào nuốt được cái khối nó đang nghèn nghẹn nơi lưng chừng ngực. Cao lương mỹ vị gì cũng không sánh bằng bát mỳ trứng đơn sơ này. Ăn hết mỳ còn húp hết cả nước. Mồ hôi mẹ mồ hôi con túa ra, thư sướng lại ấm áp tận tim.

Thấy con gái toan dọn ông tằng hắng:

– Mầu này, thầy nghĩ chín rồi, xem chừng thầy con ta nên tiến hành luôn thôi, không có gì… ra tết là con có mẹ rồi.

Nói xong Phú Ông nắm chặt tay con gái, ánh mắt mười phần là quan tâm, gượng nhẹ:

– Con, có chắc không?

Mầu hít một hơi sâu, nhoẻn cười nhìn thầy khẳng định.

– Vâng thầy ạ!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.