Bạn đang đọc Thị Mầu – Chương 11: Nhượng Bộ
Mầu vỗ cái lưng dầy béo của con xề ngay gần, mắt cong cong cười vui vẻ. Đôi xề này Mầu chăm đã ngót 2 năm, khỏe mạnh lại phàm ăn, tính ra đẻ cũng được bốn, năm lứa rồi, cái bụng võng xuống lê lết quét đất. Tết này bán đi, phần để dành, phần để sắm sanh, còn lại Mầu sẽ xin thầy gây lứa lợn mới. Tiền của Phú ông tuy nhiều, nhưng phải để quay vòng buôn bán, không động tới được. Tự thân Mầu có ít dành dụm, lúc việc vụn vặt trong nhà phát sinh cũng không đến nỗi phải ngửa tay xin.
– Cô Mầu! – Nô từ nhà trên ào xuống, tiếng gọi vang dội, mắt long lanh, miệng hào hển thở, trông đến là cao hứng. Mầu thả xoong cám lợn xuống, nhìn anh không chớp.
– Ông đồng ý rồi – Nô đứng trước Mầu, bộ dáng nhao nhác, nhưng mà vui, nhưng mà tràn ngập cảm xúc phấn khởi. Mầu cười lây, bụng vô cớ nhẹ nhõm, nhưng đầu óc vẫn còn đình trệ chưa kịp hiểu xảy ra việc gì mà khiến anh xúc động đến thế.
– Ông đồng ý cho tôi ở lại rồi – Nô khoe hàm răng trắng tinh, mãi mới nhả thêm được câu nữa. Mầu ngây người. Ô hay, tự anh xin nghỉ chứ thầy Mầu nào có đuổi anh đi đâu.
– Là ông cho phép mẹ tôi về ở cùng – Rốt cục Nô cũng nói ra vấn đề trọng điểm. Mầu mở lớn mắt, ấy, sao hồi sáng thầy không nói cho cô việc này nhỉ. Ở cùng, là sao?
– E hèm – Phú ông hắng giọng làm hai người trẻ cùng giật mình, dồn quay đầu về – Mày nghe thủng chưa mà đã chạy ra đây, cái thằng đầu bò này.
– Ơ thầy, sao lại mắng anh ấy thế – Mầu buột miệng bênh vực.
– Gớm chưa! – Phú ông lườm Mầu – Có bênh cha mày được như vậy! Thằng kia, nghe ông nói cho thủng đây, ông cho phép mày ở cùng mẹ mày, không có nghĩa là ở trong cái nhà này, tao là tao không chứa…
– Vậy…ý ông là? – Nô nén cảm giác thất vọng chực nghẹn đến cổ, khàn giọng hỏi.
Nhận được cái liếc ngụ ý không bằng lòng của con gái, Phú ông lại hắng giọng thêm cái nữa, bất giác cũng mềm xuống:
– Mai mày dựng thêm cái lán bên ngoài hàng rào làm chỗ chui ra chui vào, tránh nắng mưa. Ông cho phép mày ra ở đằng ấy, nhưng nhớ phải đảm bảo an toàn cho nhà chính, để trộm cắp viếng thăm, mất mát gì ông tính hết lên đầu mày.
Mầu thở dài, cha già của cô ấy, làm việc tốt cũng không biết lối, lời nào lời nấy nghe như tát vào mặt người ta.
– Ý thầy là đồng ý dựng lán cho mẹ con anh Nô ở riêng ngoài hàng rào phải không ạ? Con thấy đằng góc vườn dưới tán xoan là đẹp nhất, vừa tiện đi lại, vừa tiện trông nom.
– Muốn làm sao thì làm – Phú ông phẩy tay, còn hừm một cái lấy uy xong mới hả dạ đi lên nhà trên. Được mấy bước bỗng quay đầu lại nheo mắt nhìn Mầu quát – Con Mầu đi nấu cơm, giờ nào rồi mà còn ngây ra đấy.
– Dạ, con đi ngay đây – Mầu nháy mắt, cười trấn an Nô, chân thoăn thoắt chạy đến bên Phú ông níu tay, nịnh nọt. Mặc kệ cha chê phiền, chê bẩn, cô cứ dai dẳng giằng co trêu đùa, chừng thấy ông nguôi hẳn mới để ông đi lên nhà.
Lòng nhẹ nhõm, Mầu ba bước dọn dẹp, hai bước nấu ăn, cơm sôi, khói tỏa, thơm nức cả mái gianh.
– Cô Mầu, tôi dọn xong cả rồi, còn nhặt được mấy quả trứng mới này. Vừa ra lò nhé, nóng hổi, hút sống là bổ lắm.
Mầu xòe đôi tay đón lấy dăm quả trứng gà hẵng còn ấm, có quả vỏ còn giây vệt máu dài sậm đỏ. Phía chuồng rộn lên tiếng gà quang quác báo công. Mầu đem cất bớt vào chum gạo, chừa một quả sạch sẽ nhất đưa lại Nô.
– Mấy nay anh bôn ba cũng mệt rồi, anh dùng một quả đi.
– Không được, đồ quý thế này, cô ăn đi – Y như rằng, Nô chối đây đẩy.
– Tôi bảo cho anh thì anh dùng đi – Mầu sốt ruột gõ vỡ một đầu trứng, rắc lên mấy hạt muối kiên quyết ấn vào tay anh – Làm rơi là tôi giận.
Nô tần ngần cầm quả trứng, không nỡ ăn, chắc đãi ngộ đến bất ngờ nên không kịp thích ứng. Mầu chắt lưỡi, tự nhấc lên một quả đập vỡ, bỏ muối rồi đưa lên miệng hút mạnh một hơi. Lòng trứng nóng ấm, trơn tuột, ngậy thơm trôi vèo xuống cổ họng, di chuyển đến đâu, ấm sực đến đó.
Cái động tác ăn trứng của Mầu quá đột ngột, quá mỹ cảm, khiến Nô nhìn đến chừng há hốc miệng, muốn rớt cả nước miếng, trông ngố không thể tả. Mầu nuốt, Nô cũng nuốt, trứng còn trên tay mà bụng đã bỗng chốc nóng ran.
– Đến lượt anh – Mầu hối, chỉ sợ Phú ông xuống trông thấy lại ăn chửi no tai.
– Vậy tôi ăn đây – Nô vụng về, cố khiến giọng mình nghe bình thường, tay đưa quả trứng kề sát đôi môi dày sắc nét, mút mạnh, trong đầu thì nghĩ Mầu giờ đang nhìn mình chắc cảm giác cũng giống lúc mình nhìn cô ăn hồi nãy, tai đỏ dựng lên, phân tâm, tí thì sặc trứng. Nô quẹt khóe môi dinh dính, ho tới tấp.
Mầu nào có nghĩ sâu xa như Nô tưởng, thấy anh ho dữ thì kịp thời nhào tới thay anh vỗ lưng, nhuận khí. Mặt Nô đỏ bừng, mắt rơm rớm, dưới ánh chiều tà trông thật thảm thương.
– Anh ấy, ăn có quả trứng thôi – Mầu trách, giọng nhẹ như sương, nghe ngòn ngọt làm cơn gắt nơi cổ họng Nô cũng dịu hẳn. Nô không kiềm được, lại nuốt đánh ực một cái – Thôi anh đi tắm trước đi, lát tôi nấu cơm xong, tôi gọi.
– Vậy tôi đi – Nô thiểu não gãi gáy, cũng đến chán sự vụng về của mình – À, cảm ơn cô mấy bữa qua đã phần cơm tôi.
– Không có gì, anh đi suốt mà – Đến lượt Mầu đỏ mặt, cô giả chăm chú thổi ống bễ, tay làm quạt, phẩy lia lịa lấy chút gió mà vẫn thấy người nóng rực như phải sốt.
Bầu không khí tốt đẹp kéo dài, ngoài Phú ông vẫn cố làm mặt lạnh ra, đến cả thời tiết cũng trở nên ấm áp hơn mọi ngày. Cái ấm áp như mạch nguồn êm ả, nhẹ nhàng len lỏi khiến người đang ăn cơm mà khóe môi không kiềm được cũng muốn giương lên.
Cơm nước xong, biết Nô sẽ lại đằng mẹ, Mầu dúi cho anh ít đồ mang đi. Nô khuất bóng, Mầu cũng rơi vào vòng trầm tư. Vậy là anh không đi nữa, mẹ anh lại về đây, bốn người sống gần nhau nghe thật giống một gia đình quây quần. Ừ, cứ như vậy, chỉ cần cô tỉnh táo, chỉ cần cô biết rõ việc mình làm, tất cả rồi sẽ đâu vào đấy.
Mai 14, kia đã là rằm, đến ngày phải lên chùa rồi.
Mai đi chợ sắm ít lễ, rủ cả cái Thơ đi cùng, dù sao nó mồm mép, cũng đỡ cho cô phải khớp này, e nọ.
Mầu nhìn về hướng chùa, thành kính chắp đôi tay, môi lẩm nhẩm khẩn khoản. Lạy Đức phật từ bi, hỉ xả, ngài đã cho con sinh mệnh này, xin hướng cho con làm điều đúng đắn, xin cho con quên đi tư tình, xin cho thầy con luôn khỏe mạnh, sống vui, còn thân con, trừ bỏ khiến thầy con đau lòng, thì thế nào cũng xong!