Thế Thân O Là Vạn Nhân Mê

Chương 87: Bản Chất Lộ Rõ


Bạn đang đọc Thế Thân O Là Vạn Nhân Mê – Chương 87: Bản Chất Lộ Rõ


Nhất hồn song thể, nếu muốn trở về nguyên trạng thì một trong hai người phải chết đi.

Không ai biết sau khi dung hợp thì ký ức của họ có được dung hợp không, hay là hai nửa tranh đấu với nhau, cắn nuốt nhau để bản thân tồn tại điều khiển cơ thể.
Sở Tinh Châu đã đảm bảo với Chu Hạc là họ không đánh nhau, sẽ hòa bình dung hợp.
Sở Tinh Châu tiễn Mẫn Ly ra về, còn Chu Hạc thì vẫn ngồi ở một chỗ, cậu cúi đầu nhìn ly nước trên bàn cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Sở Tinh Châu có chút lo lắng còn kèm theo một tia chờ mong phản ứng của cậu.

Anh chỉ thấy Chu Hạc ngồi ở đấy lâu lắm, lâu đến mức sự chờ mong của anh chỉ còn lại lo lắng.
Hứa Kỷ Trạch ở dạng linh hồn cũng từ mỉm cười chuyển sang nghi hoặc.
Hồi lâu sao Chu Hạc đứng lên cởi áo khoác đen, cậu hung tợn nhét áo khoác vào lòng Sở Tinh Châu, bực bội nói: “Mẹ nó, anh chơi tôi!”
Nếu hai người vốn là một thì từ đầu tới cuối cậu đều bị lừa!
Vì cùng là một người nên tin tố của cả hai mới giống nhau như thế, vì là cùng một người nên các sở thích thói quen nhỏ đều giống nhau.
Ban đầu nghe được đáp án này cậu thật sự vui vẻ, mừng như điên khi biết Hứa Kỷ Trạch không chết, mọi chuyện như một kỳ tích.

Nhưng mừng rỡ qua đi là sự trầm mặc lạ thường.
Thử nghĩ xem lần đầu gặp Sở Tinh Châu rất có khả năng anh đã quen cậu từ trước.


Hứa Kỷ Trạch đốt hết ảnh chụp chứng cứ là vì biết Sở Tinh Châu sẽ giúp cậu, mấy thứ này anh không cần phải giữ.
Nếu hai người là một thì khi Hứa Kỷ Trạch đưa cậu vào Kim Thiền thì Sở Tinh Châu chắc chắn biết, nên anh mới tặng vòng cổ cho cậu ngay ở hành lang.

Linh hồn chia đôi thì Hứa Kỷ Trạch không có khả năng sẽ là người thực vật, thậm chí anh là giả vờ.
Người thực vật là gì? Nôm na dễ hiểu là cơ thể vẫn phát triển như người bình thường nhưng ý thức rơi vào ngủ sâu, không có phản ứng với tác động của ngoại giới.

Vậy! Hứa Kỷ Trạch linh hồn chỉ có một nửa, một nửa kia còn tỉnh táo thì anh thành người thực vật kiểu gì! Rõ ràng là lừa cậu.
Nếu hai người là một thì thật nhiều vấn đề khó hiểu đã lời giải đáp!
Anh dùng hai tháng cuối đời đổi lấy tương lai của cậu.

Thật là một câu chuyện khiến người nghe thương tâm người kể rơi lệ…!nhưng sao cậu thấy ứ nghẹn khó tả, cảm giác như bản thân lại bị chơi một vố.
Dù nói thế nào thì anh cứu cậu là thật, Chu Hạc không thể vô ơn mà phủ nhận nó.

Hai người kia đúng là hiểu cậu, hiểu cách làm sao để cậu chấp không thể chối bỏ.
Thật sự quá nghẹn khuất, giận không thể giận.

Aaaaa…!Thật quá đáng!
Bây giờ không thấy Hứa Kỷ Trạch thì còn trách ai được, chỉ có thể trách Sở Tinh Châu!1.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Tổng Tài “Ngang Hơn Cua”
2.

Tình Thương Nhất Sinh
3.

Thế Thân Hoàn Hảo

4.

Cao Thủ Cao Thủ Cao Cao Thủ
=====================================
“Em định đi đâu?”Sở Tinh Châu vội kéo tay Chu Hạc lại.
Chu Hạc bực bội rút tay lại, nói: “Đi về nhà, chứ tôi còn ở trong tang lễ của anh làm gì.”
“Đúng thật chỉ có anh mới đi tham dự tang lễ của bản thân, người bình thường cả đời cũng chưa có trải nghiệm cảm giác này đâu.

Nói xem cảm nghĩ của anh thế nào?”
Sở Tinh Châu bất đắc dĩ kéo tay cậu, thành thật nói: “Không có cảm giác gì quá đặc biệt, thậm chí có chút vui sướng và hưng phấn.”
Chu Hạc nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn nhịn không được mà lần đầu chửi anh: “Đồ thần kinh!”
Sở Tinh Châu không giận còn phì cười kéo cậu vào lòng, bàn tay không nhẹ không nặng cách một lớp bảo vệ vuốt ve tuyến thể của cậu, âm thanh mang theo ái muội nói: “Đúng vậy, vui vẻ sắp điên rồi, nghĩ sắp được ôm em vào lòng, không còn khuất mắt mà thân mật với em, cả người anh đều hưng phấn.”
Trước kia vì ước hẹn với Hứa Kỷ Trạch không ai được ăn mảnh nên anh mới nhịn xuống, thậm chí không thể hôn Chu Hạc, nhìn cậu bày ra tư thái mê người mỗi khi kết thúc giao lưu anh đều phải nén lại ngọn lửa trong lòng.

Chỉ duy nhất một lần say rượu hôn Chu Hạc mà tên kia cũng ghen ghét muốn hôn cậu.
Còn quá mức dám yêu cầu Chu Hạc chủ động hôn! Nghĩ tới việc ngày hôm đó anh hận không thể đi đánh chết tên kia.
Trời biết khi ấy anh phải nhịn như thế nào.

Cùng một linh hồn nên họ cũng có cũng một cảm nhận – chia sẻ cảm giác.

Những việc khác thì không sao, nhưng chỉ cần một trong hai người chạm vào Chu Hạc thì người còn lại đều cảm nhận được.

Anh hôn Chu Hạc thì Hứa Kỷ Trạch cũng cảm nhận được nụ hôn đó và ngược lại.
Tuy nói hai người là một nhưng họ vẫn ghen ghét nhau, chỉ muốn Chu Hạc là của riêng mình, không muốn chia sẻ cảm giác thỏa mãn khi có được cậu cho đối phương.

Nên vô cùng hạn chế tiếp xúc với cậu, cũng chưa có Alpha nào nghẹn khuất như họ.
Chu Hạc bị anh vuốt ve tuyến thể cả người đều phát run, cậu cắn chặt môi không để bản thân phát ra âm thanh đáng xấu hổ.
“Mau buông tay, chúng ta chưa thân thiết tới mức anh có thể chạm vào tuyến thể của tôi.” Chu Hạc đẩy anh ra, run giọng nói.
“A.” Sở Tinh Châu không buông, còn hơi dùng lực nhấn vào, Chu Hạc lập tức xụi lơ.
“Muốn xem không, em muốn nhìn xem linh hồn của anh không?” Sở Tinh Châu dụ dỗ nói.
“Thần…!kinh!” Chu Hạc nghiến răng nói.
Cậu chưa bao giờ biết Sở Tinh Châu có thể biến thái tới mức này.

Nó khiến cậu nhớ tới lần mộng xuân đáng xấu hổ khi ở bệnh viện, trong mơ Hứa Kỷ Trạch cũng biến thái không kém, còn dám dùng kéo cắt vòng cổ của cậu!
“Cùng xem nào.” Sở Tinh Châu mỉm cười đầy mê hoặc, ngón tay luồn qua lớp vải của vòng cổ, không kiêng nể gì trực diện vuốt ve lên tuyến thể của cậu.
Chu Hạc cả người tê ngứa vô lực, đôi mắt cũng dần ngập nước, trong ánh mắt mông lung, cậu thấy có một “Sở Tinh Châu” khác đang từ phía sau ôm lấy cậu, cũng không hề e dè mà hôn lên tuyến thể mẫn cảm của cậu, ỷ vào linh hồn không chạm được thực thể, anh còn dám dùng răng cắn!
“Biến thái.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.