Thế Thân O Là Vạn Nhân Mê

Chương 86: Chân Tướng!!


Bạn đang đọc Thế Thân O Là Vạn Nhân Mê – Chương 86: Chân Tướng!!


Mẫn Ly khi trẻ là một tiểu thư được chiều chuộng, gia đình từ đời cha bắt đầu ở nước ngoài định cư.

Mẫn Ly gặp gỡ và yêu ba của Sở Tinh Châu, hai người rất nhanh tiến đến hôn nhân và cuộc sống gia đình hạnh phúc.
Mấy năm đầu, vì bà còn trẻ chưa muốn có con, ba của Sở Tinh Châu cũng không ép buộc, cho bà cuộc sống thoải mái nhất.

Muốn đi làm thì đi làm, muốn ở nhà làm một quý phu nhân thì ở nhà, trong nhà có điều kiện cũng không cần bà tự tay làm việc.
Nhưng công việc của ông bận rộn, thời gian dành cho bà không nhiều.

Vì vậy bà quyết định muốn có con, để có người bầu bạn.
Hai người kế hoạch tốt, dù là nam nữ thì chỉ sinh một lần, chồng bà luyến tiếc vợ chịu nỗi đau này.
Kết tinh tình yêu của hai người rất nhanh được tạo ra, bất ngờ là bà mang song thai! Bà vô cùng may mắn vì điều này, hai người hạnh phúc chờ đợi ngày các con được sinh ra.
Nhưng thai nhi ngày càng yếu, bác sĩ nói với ông rằng đây có thể sẽ là thay chết, tim thai quá suy nhược.

Điều này bị Mẫn Ly vô tình nghe được, bà vừa sợ hãi vừa suy sụp, tinh thần chịu đả kích nặng nề, còn mắc bệnh trầm cảm.
Trong một đêm tối, khi đang an giấc, trái tim của bà đập nhanh bất thường, linh cảm của một người mẹ nói cho bà biết con bà có nguy hiểm, thậm chí xấu hơn là thai nhi đã chết!
Bà thúc giục chồng gọi bác sĩ nhưng khi bác sĩ vội vã đến kiểm tra thì mọi thứ vẫn bình thường.

Hai người nghĩ là do bà thường suy nghĩ nhiều nên sinh ảo giác, bà cũng nghĩ như vậy.
Mấy ngày tiếp theo bà sống trong nơm nớp lo sợ nhưng thần kỳ là hai đứa con chẳng những không chết còn ngày càng khỏe mạnh.


Nghe được tin này hai vợ chồng mới yên tâm thở phào một hơi, nói là trong cái rủi có cái may.
Thế là bà an tâm dưỡng thai, tâm tình cũng khôi phục tốt lên.

Ngày cứ qua ngày, đến ngày sinh, bà sinh ra một cặp con trai, hai đứa nhỏ giống nhau y đúc.
Một tháng, 10 tháng, một năm dần trôi qua, bà ngày càng hoảng sợ vì phát hiện hai đứa con quá giống.
Khi chỉ vừa một tháng tuổi thì đã có các động tác giống nhau như sẽ khóc cùng một lúc.

Dù đặt hai đứa ở hai căn phòng khác nhau thì nếu đứa này khóc đứa kia cũng khóc.
Lúc ấy hai vợ chồng trêu rằng sinh đôi đều có một liên hệ đặc biệt, nên cũng chẳng để trong lòng.

Trên tay hai đứa nhỏ lần lượt đeo hai chiếc vòng ghi tên của bé, anh trai Sở Tinh Châu và em trai Sở Tinh Thần.
Đến khi hai đứa con được 10 tháng, đã biết ngồi và nghịch đồ chơi, trong một lần để bảo mẫu giữ con, khi trở về Mẫn Ly kinh ngạc phát hiện hai chiếc vòng tay đã bị hai bé cởi ra.
Vòng tay vì có thể thường xuyên cho bé đeo mà không gây khó chịu nên chết liệu rất nhẹ, không khó để cởi.

Bảo mẫu nói hai bé vì mặc đồ giống nhau, lại cởi ra vòng nên bảo mẫu không phân biệt được ai là ai nên chờ Mẫn Ly về để hỏi.
Nhưng Mẫn Ly cũng không phân biệt được! Trước kia và có thói quen nhìn vào vòng tay của con, hai bé thật sự quá giống, trên người chẳng có một chỗ khác nhau nên rất khó phân biệt.

Mẫn Ly gọi cho chồng, ông trở về cũng không phân biệt được.
Cuối cùng hai người vẫn dựa vào kiểm tra vân tay để phân biệt.

Hai vợ chồng ảo não không thôi, cảm thấy là bản thân vô tâm không quan tâm con.

Nhưng rồi hai bé dần lớn, không thích đeo vòng tay, chiếc vòng thường xuyên bị vứt sang một bên.

Mẫn Ly mới kinh hoàng phát hiện cô không phân biệt được con của mình!
Hai đứa con có sở thích, yêu ghét giống hệt nhau, kể cả phản ứng bản năng của cơ thể cũng giống hệt nhau.

Khi hai con đã 3 tuổi, Mẫn Ly từng tách hai đứa ra riêng, cô từ phía sau hù Sở Tinh Châu.
3 tuổi Sở Tinh Châu giật mình, siết chặt đồ chơi trong tay, sau đó quay người nhìn cô, kéo lấy váy của mẹ, bĩu môi chớp mắt lên án nói: “Mẹ hù con.”
Mẫn Ly cũng làm như vậy với 3 tuổi Sở Tinh Thần.

Điều làm cô rợn người là, khi xem lại hai đoạn ghi hình thì nó giống hệt nhau!
Dù là biểu cảm hay thời gian phản ứng, đến động tác kéo váy của cô cũng đồng thời nắm lấy bông hoa nhỏ trên váy, thậm chí thời gian chớp mắt cũng không có sai lệch.

Cô run tay chồng hai video lên nhau thì phát hiện mỗi động tác đều giống hệt, không sai lệch một phút một giây, giống đến từng góc độ.
Mẫn Ly mồ hôi lạnh chảy ra, nói cho chồng phát hiện này nhưng ông chỉ nghĩ là trùng hợp thôi, cô quá nhạy cảm rồi.
Mẫn Ly thấy chồng không tin, nên vội kéo ông đến trước phòng của hai con.

Hai đứa con đang chơi bên trong, Mẫn Ly đẩy cửa vào gọi: “Con trai.”
Hai đứa đồng thời quay đầu lại, phản ứng đồng đều đến mức cứ như sao chép.
Chồng vẫn cho là trùng hợp nhưng vì để Mẫn Ly bớt lo, ông vẫn đồng ý làm mấy thí nghiệm nhỏ với vợ.


Ví dụ như tách hai đứa ra, lần lượt quan sát, dẫn con trai đi mua đồ xem thứ đầu tiên con chọn là gì, để ngón tay của con trai dính vào mật ong và xem phản ứng của bé, đang mua đồ chơi cho bé lại đột nhiên vờ như không đem theo tiền…
Càng kiểm chứng hai người càng hãi hùng vì quá giống!
Cả hai đều chọn một món đồ chơi trong cả trăm món khác nhau, khi nắm lấy đều nắm ở giữa.

Khi ngón tay dính mật ong thì không bỏ vào miệng, mà là nhíu mày bảo người giúp việc lấy cho bé khăn giấy lau ngón tay.

Khi ba nói không có tiền thì cả hai đều chỉ vào tên cửa hàng rồi nói “đây là của nhà chúng ta, ba cần trả tiền làm gì?”.
Dù là thế ông vẫn yêu thương con của mình, nhưng Mẫn Ly thì không kiên cường như vậy, cô nhớ tới đêm đó, đêm cô cảm thấy cái thai đã chết khiến cô suy nghĩ lung tung nên tột độ sợ hãi, dù đi điều trị tâm lý cũng vô dụng.

Truyện Kiếm Hiệp
Năm hai con 4 tuổi, hai người về nước cúng viếng cầu nguyện, khi ra về bị một sư thầy giữ lại và mời vào trong.

Từ miệng của vị sư thầy này, họ biết được con của họ đúng là có vấn đề.
“Nhất hồn song thể, hai đứa bé này vốn là một người.”
Người chồng tin.
Suốt một tuần liền trong đầu Mẫn Ly chỉ quanh quẩn câu nói này.

Cô từ khiếp sợ chuyển sang chết lặng chấp nhận và cuối cùng là thỏa hiệp.

Cô cố gắng làm tốt vai trò người mẹ của mình.
Một năm lại trôi qua, đến khi hai đứa con 5 tuổi, Mẫn Ly thật sự chịu không nổi nữa!
Vì cô phát hiện sau sinh nhật 5 tuổi, thì con của cô như trưởng thành hẳn, không còn thích chơi đồ chơi, không còn làm nũng, không muốn có bảo mẫu chăm sóc.


Hai bé thường xuyên ngồi yên đọc sách, trí thông minh cũng vượt xa một đứa bé 5 tuổi nên có.

Thậm chí có một lần vô ý nói một câu, đã giúp chồng bừng tỉnh, hoàn thành một dự án lớn, cứu giúp nguy cơ phá sản của công ty.
Mẫn Ly cảm thấy đây không phải con của mình nữa rồi.
Cô không chịu được, cô sẽ điên mất, vì thế Mẫn Ly muốn làm đơn ly dị với chồng.
“Tôi chỉ muốn một đứa mà thôi! Chúng ta mỗi người một đứa, anh đừng tìm tôi, đời này cũng đừng tìm tôi!” Mẫn Ly ôm 5 tuổi Sở Tinh Thần điên cuồng hét.
Người chồng nhìn vợ như vậy thì chỉ có thể đau khổ ly hôn, để cô về nước, ông giữ lại Sở Tinh Châu.
Tình thương của ba dần biến chất, ông nhìn thấy được tài năng của Sở Tinh Châu, một thiên tài nhi đồng.

Sở Tinh Châu chỉ mới 5 tuổi nhưng trầm ổn lạ thường, cũng không tỏ ra thất vọng vì bị mẹ bỏ rơi, anh giúp ba quản lý công ty.
Nhờ có Sở Tinh Châu, công ty chỉ sau vài năm đã phát triển gấp bội so với trước, người ba đã không còn xem anh là con, mà xem như một thần tài mang đến may mắn.
Cây cao đón gió, năm Sở Tinh Châu 10 tuổi, ba của anh bị hãm hại mà chết.

Sở Tinh Châu trở thành kẻ thần bí đứng sau màn báo thù cho cha, giúp công ty phát triển.

Không ai biết anh chỉ vừa mới 10 tuổi.
Mẫn Ly không biết điều này, vì cô đã kết hôn với Lý Quý, Sở Tinh Thần đổi tên thành Kỷ Trạch, Mẫn Ly họ Hứa (Hứa Mẫn Ly) nên cô để con cùng họ với mình, cái tên Hứa Kỷ Trạch ra đời.
Chu Hạc nghe đến đoạn “nhất hồn song thể” thì lỗ tai ù ù chấn động, không còn nghe được bà đang nói gì.
Cậu run rẩy kéo lấy tay áo Sở Tinh Châu, âm thanh khô khốc nói: “Đây là sự thật đúng chứ?”
Hứa Kỷ Trạch vốn không chết, cậu từ đầu đến cuối chỉ yêu một người.

Chỉ yêu một linh hồn đó..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.