Bạn đang đọc Thế Thân O Là Vạn Nhân Mê – Chương 31: Ghen
Ngày thử vai là ngày chủ nhật nên Chu Hạc cũng không cần phải đi làm.
Từ sáng cậu đã chuẩn bị, ưu tiên người có thể đổi giọng mà phải là giới tính nam.
Vì nếu để phái nữ lồng tiếng cho Mộc Quả khi cậu giả gái thì rất rắc rối.
Các fan đam mỹ không chấp nhận được nhân vật lồng tiếng cho bạn thụ lại là nữ.
Mỗi nghề đều sẽ có cấm kỵ của nó.
Vì kịch truyền thanh chỉ có thể nghe âm thanh, nếu để nữ lồng tiếng thì thành ngôn tình luôn rồi chứ đam mỹ cái gì, dù là Mộc Quả giả gái cũng không thể để phái nữ lồng tiếng được.
Và ngược lại cũng thế.
Nếu nhân vật nam giả giọng nữ đi lồng tiếng ngôn tình thì các fan sẽ nói đây là đam mỹ trá hình.
Đối với nhân vật Mộc Quả, họ yêu cầu chất giọng nghe lên giống nữ nhưng nghe kỹ thì biết là của nam giả giọng.
Chu Hạc nghe thông báo của giám khảo thì đổ mồ hôi ròng ròng, vì giọng cậu thật sự quá giống nữ, cả y tá nghe đều hiểu lầm cơ mà!.
Đam Mỹ Hay
Như đã nói, đây không phải ngôn tình, nên nếu Chu Hạc giả giọng quá hoàn hảo, khiến người nghe hoàn toàn nghĩ đây là giọng nữ thì tiêu rồi.
Cậu lập tức bị loại.
Giám khảo thông báo xong liền nói ai không đủ tự tin có thể tắt kết nối.
Chu Hạc không biết bao nhiêu người ứng cử nhân vật này nhưng cậu biết số báo danh của cậu là 47, mà sau khi thông báo kết thúc số báo danh của cậu đổi thành 28.
Nhân lúc chưa tới phiên cậu Chu Hạc gọi điện cầu cứu cho Sở Tinh Châu.
Chu Hạc đầu óc nóng lên cũng không suy nghĩ nhiều liền theo bản năng gọi cho anh mà không phải Cao Hiểu – người am hiểu công việc này.
Thậm chí cậu cũng không ý thức được, trong tiềm thức cậu đã ỷ lại anh.
Chu Hạc bước ra khỏi phòng thu âm gấp đến mức đi xoay quanh, chỉ ba giây thôi Sở Tinh Châu liền nhấc máy.
“Chu Hạc, sao vậy?” Âm thanh của Sở Tinh Châu vang lên.
Nghe giọng nói của anh, Chu Hạc bất giác an tâm hơn hẳn, cậu cũng kể ra lý do.
“Bình tĩnh, hít sâu.” Sở Tinh Châu buông tài liệu trong tay, dựa lưng vào ghế nói chuyện cùng cậu.
“Cậu cố ý giả giọng thành nữ thử xem.” Sở Tinh Châu nhấn hay chữ “cố ý” cho cậu nghe, bảo cậu diễn giả tạo một tí đừng thật quá.
Chu Hạc nghe hiểu nhưng thử vài lần giọng nói vẫn nghe quá miễn cưỡng.
“Giọng cậu rất hay, Chu Hạc, cậu an tâm đi…!Mộc Quả có biết giả giọng nữ không?” Sở Tinh Châu hỏi.
Có không? Hình như…!không.
Nhưng các đại lão dù biết Mộc Quả giả gái thì vẫn vờ như không biết, xoay bé thụ quay vòng vòng.
“Vậy…!ý anh là, giọng mà giám khảo muốn cũng không phải kiểu nghe lên giống nữ nghe kỹ giống nam mà là giọng trung tính một chút.”
“Tôi hiểu rồi! Cảm ơn anh, tối nay mời anh ăn cơm!”
Chu Hạc bắt được cảm giác liền chạy vào phòng thu âm, chuẩn bị phỏng vấn.
Phỏng vấn buổi sáng, đến buổi trưa liền có kết quả, Chu Hạc run tay mở ra gmail, thấy hai chữ đầu là “Xin chào…”, từ từ kéo ra sau là tên cậu và hai chữ “chúc mừng!”.
Chu Hạc vui vẻ quá đỗi, cậu thành công rồi!
Quản lý tạm thời nhắn tin cho cậu, bảo là do người ứng cử lần này có rất nhiều, đa số là đến thử thời vận.
Nên nói như vậy để giảm bớt nhân số mà thôi.
Chu Hạc nghe thì thấy khá kỳ quái, tuy cậu chưa đi phỏng vấn nhiều nơi nhưng với ngành sản xuất yêu cầu chất giọng hay ai lại nguyện ý bỏ lỡ cơ hội tiếp xúc với càng nhiều thí sinh chứ?
Hay là cậu vào nghề chưa đủ lâu nên chưa hiểu? Thôi thì quản lý giải thích sao thì nghe vậy.
Nhờ có Sở Tinh Châu nhắc nhở nên Chu Hạc mới tìm được giọng phù hợp.
Giọng nói sẽ khá trung tính nghe kỹ sẽ phát hiện là nam, lúc đầu nghe thì người khác sẽ không biết đây là nam hay nữ nhưng cẩn thận nghe kỹ thì sẽ nhận ra đây là nam.
Còn khi Mộc Quả chưa giả gái thì vừa nghe liền biết là giọng nam.
Như vậy là thành công rồi!
Để cảm ơn Sở Tinh Châu, tối nay cậu sẽ tự mình xuống bếp, nấu cho anh một bàn thức ăn thịnh soạn!
Lâu rồi cậu chưa cùng Sở Tinh Châu gặp mặt chỉ nói chuyện qua điện thoại, còn về vấn đề giao lưu tin tức tố thì hai người quá bận nên chưa có thời gian, không thì tối nay ăn xong rồi giao lưu luôn vậy, một công đôi việc.
Chu Hạc vui sướng nghĩ.
Sở Tinh Châu buổi chiều đúng giờ tới nhà của Chu Hạc, trên tay còn mang theo hai bình rượu, một bình nơ đỏ một bình nơ vàng.
Sở Tinh Châu tâm trạng vui vẻ nhưng khi nhìn thấy vòng cổ của cậu thì hơi khựng lại một giây, nhanh đến mức Chu Hạc không kịp phát hiện.
Cậu vui vẻ mời anh vào nhà, hôm nay Chu Hạc toàn nấu các món anh thích.
Sở Tinh Châu cũng chưa từng nói với cậu anh thích ăn cái gì.
Nhưng trong khoảng thời gian ở biệt thự cạnh biển Chu Hạc có để ý, món nào anh gắp nhiều hơn vài lần thì cậu liền ghi vào danh sách nhỏ, xem như món anh thích.
Chu Hạc chuẩn bị từ trưa đến tối, bàn ăn thịnh soạn, mỗi thứ chỉ có một ít nên không sợ ăn không hết.
Sở Tinh Châu rót rượu từ bình nơ đỏ đưa cho Chu Hạc, cậu không chần chừ cũng nhận lấy.
Cậu biết uống rượu, tuy tửu lượng không cao nhưng chưa tới mức phế, chỉ là từ khi bị bệnh dạ dày cậu đã ngưng hẳn, lâu lâu uống một ít cũng không sao.
“Là rượu trái cây…” Sở Tinh Châu nói.
Chu Hạc uống lên thì có vị ngọt nhẹ, đôi mắt đào hoa sáng lấp lánh nhìn anh, là hương vị cậu thích! Rượu trái cây sẽ không say, vì thế Chu Hạc ực một hơi.
Một ly vào bụng, 10 phút sau Chu Hạc liền gục trên bàn, say bất tỉnh nhân sự.
Sở Tinh Châu đỡ con ma men Chu Hạc lên sô pha, ánh mắt lóe lóe, anh chưa nói hết câu, rượu trái cây ở bình nơ vàng.
Chu Hạc nhắm mắt, lông mi dài hơi run có vẻ như cậu không dễ chịu, gò má ửng hồng; môi đỏ, nốt lệ chí đỏ, cả vành tai ẩn sau ngọn tóc cũng hồng hồng, như một quả hồng chín thơm ngon miệng.
Sở Tinh Châu nhéo nhéo mặt cậu, âm thanh trầm thấp nói: “Thật không ngoan.” Vốn định cho cậu uống rượu trái cây nhưng…
Ngón tay của anh di chuyển từ mặt của Chu Hạc xuống cằm rồi xuống tới cổ, “lạch cạch” vòng cổ màu trắng rơi xuống đất, hương hoa hồng dần lan tỏa trong không khí..