Thế Thân O Là Vạn Nhân Mê

Chương 18: Gương Hoa Hồng


Bạn đang đọc Thế Thân O Là Vạn Nhân Mê – Chương 18: Gương Hoa Hồng


Chu Hạc cứ ngỡ rằng lỗ tai của cậu có vấn đề, hắn nói cái quỷ gì?! Đây là tiếng người sao?
“Anh bị thần kinh à?” Chu Hạc kỳ quái nhìn Phó Đoạn.
Phó Đoạn trong 2 năm quen nhau không có hôn cậu lấy một cái, 3 năm cưới nhau cũng chẳng ôm được một lần thì nói gì là làm chuyện 18 cấm.
Hiện tại cậu bị xích, lại là Omega, như cá nằm trên thớt mà Phó Đoạn là người cầm dao.
Chu Hạc cố gắng bình tĩnh, lạnh giọng nói: “Chúng ta đã ly hôn, đây là cưỡng hiếp!”
Phó Đoạn bao nuôi tình nhân đều theo hai tiêu chí là “sạch” và “ngươi tình ta nguyện”, làm gì có chuyện cưỡng ép người khác, chẳng lẽ cậu còn không có nhân quyền bằng tình nhân của hắn sao?
“Tôi đồng ý ly hôn sao?” Phó Đoạn nghiến răng nói.
Hắn kéo lấy chân Chu Hạc khiến cậu càng gần hắn, âm thanh tức giận nói: “Trên người cậu toàn là hương vị của Alpha khác, tôi không thỏa mãn được cậu nên muốn tìm người mới?”
Hương vị tin tức tố sương tuyết nháy mắt vây kín cả căn phòng, hơi thở lạnh lẽo băng giá đến tâm can, nó cường thế quấn quanh người Chu Hạc muốn đánh bay mùi rượu vang đỏ kia.
Hương tin tức tố mãnh liệt không thua kém Sở Tinh Châu, đáng sợ đến mức khiến Alpha cúi đầu thuần phục, khiến Omega xụi lơ nghe lời.
Nhưng Chu Hạc lại rất bình tĩnh, cậu không ngửi được tin tức tố của Phó Đoạn.
Phó Đoạn biết điều này, từ ngày đầu tiên cậu phân hóa hắn đã biết căn bệnh của cậu.


89%! Tại sao chỉ có 89%, chỉ còn 1% nữa thôi thì Chu Hạc có thể ngửi tin tức tố của hắn.
Cậu yêu hắn như vậy thì độ phù hợp của hai người phải cao hơn thế mới đúng! Phó Đoạn không cam lòng, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của cậu khiến hắn càng thêm tức giận.
Phó Đoạn cúi người đè Chu Hạc ở dưới thân, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống cậu.

Chu Hạc tuy không ngửi được tin tức tố của anh nhưng áp chế giữa A, O vẫn tồn tại, nó khiến cậu cảm thấy bất an, muốn lùi về sau.
Chu Hạc ngón tay siết chặt chăn, đôi mắt nhịn không được có chút ướt át, vốn là biểu tình đáng thương trìu mến lại có nốt ruồi đỏ dưới khóe mắt khiến cả khuôn mặt trở nên vũ mị động lòng người.
Phó Đoạn đưa tay vuốt ve lệ chí đỏ tươi, khiến vùng da xung quanh cũng hiện lên dấu hằn đỏ.
Chu Hạc nhịn đau, cắn răng cảnh cáo nói: “Nếu anh dám tiếp tục, thì lần sau khi gặp lại, chúng ta sẽ là người xa lạ!”
Phó Đoạn như không nghe thấy vùi mặt vào hõm vai của cậu, vòng cổ dán sát da thịt, bảo vệ không cho hương hoa hồng lộ ra dù chỉ là một tia hương khí.
Phó Đoạn dùng ngón tay kéo lấy một góc của vòng cổ, mê người hương hoa hồng nháy mắt phiêu tán trong phòng.
Nơi Chu Hạc không cảm nhận được, hương vị sương tuyết muốn bao lấy hoa hồng, như một màn sương trắng quấn lấy đóa hồng đỏ nhưng bị hương rượu vang chặn lại.

Sương tuyết không thể nào phá vỡ lớp phòng ngự kia chạm đến hoa hồng rực lửa.
Phó Đoạn không nhận ra rằng lớp bảo vệ là từ hai hương rượu vang đỏ chồng lên nhau, hắn không cảm nhận được sự khác biệt của nó.

Phó Đoạn nổi giận kéo lấy tay Chu Hạc, cậu thế mà lại dám để Alpha khác chạm vào cậu!
Chu Hạc lấy tay sờ lên mặt Phó Đoạn, ngón tay qua lại vuốt ve, âm thanh gợi cảm, ánh mắt sắc bén nói: “Tôi nhắc lại lần cuối, nếu anh dám tiếp tục, chúng ta sẽ hoàn toàn cắt đứt!”
Phó Đoạn nghiêng đầu hôn lấy ngón tay cậu, ánh mắt lửa nóng nhìn vào Omega dưới thân.

Sao có thể cắt đứt, cậu là của hắn, Omega của hắn, người yêu hoàn hảo do chính tay hắn thiết kế, khi hắn chưa cho phép thì không thể thoát đi.
Tuy hiện tại cậu không còn hoàn mỹ nhưng không sao, hắn thích khuyết điểm này của cậu, chờ khi hắn chán hắn sẽ giúp cậu loại bỏ khuyết điểm này.
Phó Đoạn từ tay dời xuống cổ, hôn lên hầu kết của cậu, hai tay Chu Hạc vòng qua cổ anh như đã bất lực với sự phản kháng.


Đôi môi Phó Đoạn dần di chuyển đến vị trí tuyến thể của cậu, hắn muốn cởi bỏ vòng cổ, đánh dấu cậu, đánh dấu Omega của hắn.
“Xoẹt” một tiếng, một ánh sáng nhoáng lên sau lưng Phó Đoạn, hắn khó tin nhìn cậu, ánh mắt mang theo không cam lòng liền hôn mê bất tỉnh.
Chu Hạc cố gắng đẩy hắn qua một bên, còn chưa hết tức mà đạp hai cái, mẹ nó nặng muốn chết!
Mà trên tay Chu Hạc là chiếc gương hình hoa hồng của cậu, một đầu lộ ra dòng điện.

Không chút do dự, không chút lưu tình mà chích vào người Phó Đoạn.
Đây là chích điện phòng thân được thiết kế riêng, là quà tặng mà Sở Tinh Châu tặng cậu khi cậu nhận được vai lồng tiếng mới.

Trên hoa hồng có một nút ẩn, khi cần nó sẽ biến thành chích điện, dòng điện đủ làm ngất xỉu một Alpha cường tráng.
Chu Hạc mặc kệ Phó Đoạn, tiếp tục vươn người về phía trước lấy chìa khóa.

Quả nhiên khi kéo ngăn tủ ra, bên trong có một cái chìa khóa.
Sau khi mở được khóa thì Chu Hạc đứng dậy, chuẩn bị tìm Sở Tinh Châu nhưng nhìn Phó Đoạn thì cậu lại ngứa gan, vì thế Chu Hạc đi lại cạnh giường nhấc chân đá Phó Đoạn xuống sàn.
“Rầm.” Nghe âm thanh vang lên Chu Hạc mới vừa lòng ngồi xổm xuống xem.
Mặt không bầm, mũi không chảy máu, thậm chí một vết đỏ cũng không có!
Không hổ là Alpha! Chu Hạc nghiến răng nghĩ.
Chu Hạc đứng dậy hít sâu một hơi, cậu nhìn cạnh mép giường có một cái nút thì biết đó là gì.


Trong phòng ngoài cái nút này ra còn có rất nhiều nút ẩn khác.

Chỉ cần chạm vào nó thì vệ sĩ đã túc trực ở phòng bên cạnh lập tức ùa vào.
Chu Hạc không biết tên mặt chuột dùng thủ đoạn gì để đưa cậu vào đây nhưng cậu biết nếu cậu bị phát hiện thì lập tức bị bắt.
Phó Đoạn không thích có người đứng canh hắn, nên vệ sĩ ẩn giấu ở phòng bên cạnh, khi nào được gọi thì mới xuất hiện, vì thế trước cửa phòng và trên hành lang sẽ không có ai.
Chu Hạc nhẹ tay mở ra cửa phòng, chân trần đạp lên sàn gạch lạnh cố gắng không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Cậu không dám thách thức với các Alpha đã được huấn luyện kia, đến cả thở mạnh Chu Hạc cũng không dám.
“Reng…!Reng reng!” Âm thanh đinh tai nhức óc vang lên.
Chu Hạc vừa đi đến cuối hành lang thì Phó Đoạn đã tỉnh dậy và bấm vào chuông báo!
Chu Hạc hối xanh ruột, đáng ra cậu nên chích điện hắn thêm vài cái mới phải!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.