Thế Thân O Là Vạn Nhân Mê

Chương 17: Cưỡng Ép


Bạn đang đọc Thế Thân O Là Vạn Nhân Mê – Chương 17: Cưỡng Ép


Những tạp âm ồn ào khiến Chu Hạc tỉnh dậy, cơ thể trầm trọng như bị chuốc thuốc mê, chỉ có mí mặt là hoạt động được.

Cậu cảm thấy có ai đó đang vác cậu trên vai, bên tai nghe thấy có người nói chuyện cậu vội nhắm lại mắt.
“Sẽ không phạm pháp chứ?” Một âm thanh sợ sệt nói.
Chử đại gia khinh thường nói: “Xong việc đưa cho cậu ta tiền là được, nhìn cách ăn mặc liền biết cũng không phải thiếu gia gì, vào nơi cao cấp thế này chắc là muốn kiếm đùi vàng đây mà.”
“Loại người này tôi thấy nhiều, cậu ta nên cảm ơn tôi mới phải.” Chử đại gia hừ hừ nói.
Mẹ nó, đi ăn một bữa cơm còn bị bắt cóc! Năm nay là năm thủy nghịch của cậu à?!
Chu Hạc uất nghẹn không thôi, chưa chờ thuốc hết hiệu lực thì cậu lại bị xịt thêm thuốc mới.
Chờ đến khi Chu Hạc tỉnh lại thì cậu đang nằm ở trên giường, cũng không quá ngoài dự đoán của cậu.

Nhìn quần áo trên người thì không bị thay đổi.


Thử cảm nhận trong người thì không có cảm giác khô nóng, có vẻ như cậu không bị tiêm vào thuốc kích dục.
Tên mặt chuột kia cũng không dám lấy mạng người làm trò đùa.
Chắc khả năng miễn dịch của cậu phát huy tác dụng, Chu Hạc tỉnh lại sớm hơn dự tính của họ.
Cậu vui mừng khôn xiết muốn đứng dậy đi ra khỏi phòng thì…
“Leng keng.” Chu Hạc đơ mặt nhìn xuống chân cậu, nơi mắt cá chân có một cái xiềng xích tình thú.
Người đẹp thì cái gì cũng đẹp, chân của Chu Hạc cũng không ngoại lệ, ngón chân mượt mà màu hồng nhạt, gót chân là màu hồng khỏe mạnh, làn da ở mu bàn chân láng mịn bị xích đen bao lấy, đập vào mắt là hai màu đen trắng đối lập, càng khơi mào dục vọng của người nhìn.
Chu Hạc thầm mắng một câu biến thái, ngồi dậy lục tìm xung quanh xem có chìa khóa không.
Trên đầu giường, dưới gối cũng không có, cậu muốn bước xuống giường nhưng dây xích quá ngắn.

Nó chỉ trói chân trái của cậu với đuôi giường, mà Chu Hạc lại muốn tìm chìa khóa ở tủ cạnh đầu giường.
Vì thế Chu Hạc chỉ đành quỳ trên giường, hai tay chống lên chăn vươn người về phía trước, chân trái duỗi ra sau, tay thì vươn về phía đầu tủ.

Tư thế hiện tại không khác gì động tác yoga kéo duỗi người.
“Cạch.” Phó Đoạn mở cửa bước vào phòng, vừa đặt chân vào trong anh đã nhíu mày.
Trực giác nhạy bén của kẻ săn mồi nháy mắt biết được trong phòng còn có hơi thở của người khác.

Đây là phòng tư nhân của anh, không thể nào có người, trừ phi…!có kẻ cố tình lẻn vào.
Phó Đoạn đôi mắt trầm xuống, nghe thấy tiếng “lạch cạch” trên phòng ngủ nên anh đi vào bên trong.
“Cạch.” Vừa đẩy cửa ra Phó Đoạn liền ngẩng người.


Bên trong không phải kẻ xâm nhập mà là một gương mặt lâu ngày không gặp.
Liên hệ với tối nay có người luôn lôi kéo làm quen hắn, Phó Đoạn liền biết chuyện là thế nào, đây là muốn lấy lòng hắn nên “tặng quà” sang.

Chử đại gia tuy có tiền nhưng là nhà giàu mới nổi, những buổi tiệc đẳng cấp hắn không tham dự được nên cũng không biết mặt Chu Hạc, không biết cậu là bạn đời (cũ) của hắn.
Phó Đoạn nhìn vào cảnh đẹp trên giường.
Chu Hạc nằm trên giường anh, vì tư thế duỗi người mà áo sơ mi đã bị kéo lên lộ ra trọn vẹn eo bụng mê người, đầu tóc có chút hỗn độn rũ bên má, Phó Đoạn đi rất nhẹ, Chu Hạc hoàn toàn không biết anh đứng trước cửa phòng, cậu chỉ lo nhìn chằm chằm vào đầu tủ.
Từ góc độ của Phó Đoạn có thể nhìn thấy đường cong của cậu, mông kiều, từ đùi trở xuống đều không có thịt thừa, mỹ lệ như một bức tượng điêu khắc nghệ thuật.

Phó Đoạn đương nhiên cũng thấy được cái chăn bị đá xuống giường và cổ chân đang bị xích của cậu, đôi mắt của anh ám trầm đi vào phòng.
“A!” Chu Hạc sắp chạm đến đầu tủ thì cả người đều bị kéo về phía sau.
Cậu cả kinh ngẩng đầu liền đối diện với gương mặt quen thuộc, mà trên tay hắn đang kéo lấy xiềng xích ở chân của cậu.
“Phó Đoạn?” Chu Hạc trong lòng kinh hoàng, đừng nói tên mặt chuột kia muốn đưa cậu cho Phó Đoạn nha trời! Có cần xui thế không?!
Chu Hạc đại não nhanh chóng suy nghĩ đối sách, chỉ vài giây sau cậu tức giận nói với hắn: “Anh cho người bắt tôi?! Tôi không ngờ anh lại vô sỉ như vậy!”
Hoàn toàn thể hiện một người không biết gì, mở mắt liền ở đây, cho rằng hắn là chủ mưu.


Kiêu ngạo như Phó Đoạn sẽ không chịu được bị hiểu lầm, để chứng minh hắn sẽ thả cậu ra, nếu không…!thì ít nhất sẽ cởi xích cho cậu.
Phó Đoạn nhướng mày không nói, hắn nhìn kỹ Chu Hạc, có vẻ như rất bất ngờ với sự tức giận vô cớ của cậu.

Chu Hạc chưa bao giờ lớn tiếng với hắn nói chi là tức giận, cậu luôn nghe lời đi theo hắn, ngoan đến mức khiến Phó Đoạn lầm tưởng đó là tính cách của cậu.
Hắn thừa nhận, Chu Hạc của hiện tại thật mê người.
“Tôi không bắt cóc cậu.” Phó Đoạn nói.
Nghe xong Chu Hạc cho hắn một ánh mắt “tôi tin anh tà”, cậu giật giật chân, nói: “Anh không bắt tôi thì đây là gì? Đây là đồ chơi sao? Anh còn nắm nó trong tay mà nói không phải anh.”
Phó Đoạn buông dây xích, ngược lại nắm lấy cổ chân của Chu Hạc trên cổ chân trắng nõn có hai vết xước đỏ nhạt, hắn cười nhạo nói: “Đúng là da non thịt mịn.”
Xúc cảm nơi làn da thật sự tốt quá, trơn bóng ấm áp, Phó Đoạn nhịn không được siết chặt tay, nơi đó da thịt khán nghị liền ửng hồng, Phó Đoạn đôi mắt càng ám, trong khi Chu Hạc nghĩ rằng hắn sẽ thả cậu ra, thì Phó Đoạn lại nói: “Cậu nên làm bù nghĩa vụ của bạn đời trong ba năm qua.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.