Bạn đang đọc Thế Thân Hàn Tổng Anh Là Đồ Khốn – Chương 140: Ngoại Truyện 1 Hàn Duệ × Trình Nhất Hoan2
Hàn Duệ vẫn cứ ngây người như thế, ánh mắt hướng về một khoảng không vô định, nơi người ấy vừa rời khỏi.
Lồng ngực cũng bắt đầu nhói lên từng hồi, nước mắt đã rơi xuống.
Anh đưa tay chạm lên má, lòng tự hỏi: “Mình khóc sao? Tại sao chứ? Vì hắn?” Cảm xúc lẫn lộn xen lẫn rối bời khiến anh như muốn điên lên.
…
Trình Nhất Hoan đóng cửa xe một cái rầm sau đó lái đi rời đi, ra khỏi con đường dẫn vào biệt thự Hàn gia mới vội kít xe dừng lại.
Anh gục đầu xuống chiếc vô lăng giấu đi những giọt nước mắt.
Dù đã dự liệu được kết quả nhưng không ngờ lại đau như vậy.
Anh vừa làm ra hành động khiến người kia chán ghét thậm trí là ghê tởm.
Tay liên tục đấm mạnh vào vô lăng đến rớm máu, vết thương rách ra nhói buốt không thôi.
Nhưng nỗi đau xác thịt lúc bấy giờ cũng chẳng thấm thía phần nào so với vết thương trong lòng.
Giá như ban đầu anh không cãi lại Trình lão gia, ngoan ngoãn lấy tiểu thư Ngụy gia rồi kế nghiệp tập đoàn thì sẽ không có cuộc gặp gỡ ấy.
Cũng sẽ không thành ra như ngày hôm nay.
Nhưng liệu anh có hối hận không? Không tuyệt nhiên không hối hận.
Cho dù có được chọn lại anh vẫn sẽ làm như vậy.
Trình Nhất Hoan lấy điện thoại soạn tin nhắn gửi qua cho Trình lão gia.
“Ba, con đồng ý kế nghiệp tập đoàn.
Ngày mai sẽ trở về, nhưng con có một điều kiện.”
…
Chuyến bay vào khoảng 9 giờ, Trình Nhất Hoan cũng đã có mặt tại sân bay.
Chỉ còn vài phút nữa máy bay sẽ cất cánh.
Ánh mắt anh vẫn dõi về phía sau.
Trong ánh mắt ấy len lói tia hi vọng nhỏ nhoi.
Đêm qua anh đã từ biệt Hàn Duệ bằng một dòng tin nhắn dài: “Hàn Duệ, thật lòng xin lỗi vì hành động lỗ mãng ấy.
Ngày mai tôi sẽ trở về, chuyến bay có lẽ sẽ cất cánh lúc 9 giờ.
Chăm sóc bản thân cho tốt.
Tôi yêu em.”
Chỉ cần Hàn Duệ xuất hiện anh sẽ lập tức vứt bỏ tất cả mà ở lại.
Nhưng xem ra chỉ là mơ mộng hão huyền.
Trình Nhất Hoan cười nhạt rồi lên máy bay về nước, bỏ lại tất cả tâm tư tình cảm, chôn vùi mọi thứ ở chốn này.
…
Một tuần trôi qua, những hình ảnh ngày hôm đó như một thước phim ngắn chạy liên tục trong đầu Hàn Duệ.
Chẳng hiểu sao trong lòng anh lại dâng lên cảm giác mất mát trống vắng đến lạ.
Hắn đi rồi anh phải vui mới đúng, hắn phiền phức như vậy mà? Đây chẳng phải điều anh muốn sao?
Càng nghĩ lòng càng thêm nặng trĩu, anh cố vùi mình vào công việc nhưng càng làm vậy càng khiến anh thêm buồn bực.
Ngồi trong phòng họp sắc mặt anh trầm ngâm, hàn khí bao trùm dọa đám nhân viên sợ tái xanh mặt mày.
Từ trên xuống dưới không ai là không oán, không ai là không than, cầu mong Hàn tổng sớm quay lại tiếp quản tập đoàn.
Một tháng sau đó, toàn bộ thông tin liên quan tới Trình Nhất Hoan gần như đã bị xóa sạch.
Hàn Duệ cố gắng lắm cũng chẳng tra ra được gì.
Suốt một tháng nay anh đã suy nghĩ rất kĩ rất nhiều, muốn có người dãi bày tâm sự nhưng đến một người bạn anh cũng chẳng có.
Vương Bảo An và Hàn Thiên đã hưởng tuần trăng mật trở về.
Thấy Hàn Duệ u sầu như vậy, người nhạy cảm như Vương Bảo An đương nhiên nhận ra có điểm không đúng.
Nhưng cô cũng hiểu con người Hàn Duệ, anh sẽ không chịu hé răng nửa lời nếu có sự hiện diện của Hàn Thiên.
Nhân buổi sáng hôm nay, Hàn Thiên có chuyện phải lên tập đoàn xử lí, lại bắt gặp Hàn Duệ sầu não ngồi dưới nhà gõ bàn phím một cách uể oải.
Vương Bảo An lặng lẽ đi vào bếp gọt một đĩa hoa quả, rót một ly sữa mang ra.
“Tiểu Duệ.”
“Chị dâu.”
Vương Bảo An ngồi xuống đưa ly sữa ra trước mặt Hàn Duệ: “Mau uống đi.”
“Cảm ơn chị.” Hàn Duệ nở nụ cười nhạt cầm lấy ly sữa uống cạn.
“Dạo này có chuyện gì sao?” Vương Bảo An mở lời.
Hàn Duệ hơi khưng lại rồi cười đáp: “Không có gì, chỉ là em đang gặp vấn đề ở tầm bảo mật mới thôi.”
“Thật sao?” Vương Bảo An nhận thấy anh là đang cố lảng tránh ánh mắt mình.
“Ừm.”
“Hàn Duệ.”
“Sao vậy chị Bảo An.”
“Anh Nhất Hoan về nước từ hồi nào?”
Ngón tay đang lướt trên bàn phím chợt dừng lại: “Anh ta về một tháng trước.”
Vương Bảo An từ lâu đã nghi ngờ tình cảm Trình Nhất Hoan dành cho Hàn Duệ, cộng thêm biểu cảm khi nãy của Hàn Duệ khi nhắc đến anh ta thì cô cũng phải chắc đến tám phần.
Vương Bảo An đặt một tay lên lưng Hàn Duệ nói: “Tiểu Duệ chị không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng chị cũng đoán ra được vài phần.
Mấy ngày nay em sầu não như thế là có điều gì muốn tâm sự sao?”
Thấy Hàn Duệ vẫn không có ý định trải lòng, cô chỉ biết thở dài nói: “Chuyện của em chị không tiện can thiệp nhưng mọi quyết định cần phải suy nghĩ thật kĩ.
Nếu cần giúp đỡ cứ tìm chị.”
Thấy cô chuẩn bị rời đi, Hàn Duệ níu tay cô lại.
Bấy giờ anh muốn buông laptop qua một bên: “Chị Bảo An, đích thị là có một chuyện.
Em đã suy nghĩ rất lâu nhưng cũng không biết phải làm thế nào.”
Hàn Duệ kể lại một lượt những gì đã xảy ra, kể cả những buồn bực, cảm giác khó chịu trong lòng đã đè nén bấy lâu.
“Em cảm thấy rất khó chịu, khi anh ta đi rồi lại thấy vô cùng trống vắng.”
“Chị cảm giác này là gì?”
Vương Bảo An cười nhẹ vỗ vỗ vào tay anh: “Hàn Duệ em đã yêu rồi.”
“Yêu….?” Hàn Duệ hơi ngây người khi cô nhắc đến từ này.
“Đúng là yêu.
Vậy nên Hàn Duệ hãy làm những gì mà con tim em mách bảo, mau đi tìm anh ấy.”
“Tìm anh ta? Không thể, mọi thứ về anh ta em đều không tra ra được gì.”
“Khi con người rơi vào rối bời mọi thứ sẽ trở nên mờ ảo.
Một người tài giỏi như em chắc chắn sẽ có cách để tìm ra anh ấy.
Chị tin em sẽ làm được.”.