Bạn đang đọc Thế Thân Hàn Tổng Anh Là Đồ Khốn – Chương 139: Ngoại Truyện 1 Hàn Duệ × Trình Nhất Hoan 1
Sau khi hôn lễ kết thúc, Vương Bảo An cùng Hàn Thiên đi hưởng tuần trăng mật, bỏ lại một đống công việc cho những người bạn tốt giải quyết.
Trình Nhất Hoan sau khi tỉnh lại vẫn chưa nghiêm túc nói chuyện với Hàn Duệ lần nào.
Nằm lăn qua lộn lại trên giường không tài nào ngủ được, anh bật dậy với tay lấy điện thoại bên bàn.
Đã là 1 giờ 47 phút…
Anh soạn tin nhắn gửi qua cho Hàn Duệ nhưng cứ soạn rồi lại xóa, soạn rồi lại xóa.
2 giờ 00 phút…Vẫn chưa tin nhắn nào được gửi đi.
Sau cùng vẫn chỉ là một tin ngắn gọn: “Ngày mai cậu rảnh không? Dành cho tôi một chút thời gian, tôi có chuyện muốn nói.”
Hàn Duệ ngay lập tức trả lời ngay.
Anh cũng đang bận xử lí nốt số tài liệu mà ông anh hai để lại nên chưa ngủ.1
“Ừm, ngày mai tôi ở nhà không tới tập đoàn, có chuyện gì cứ tới thẳng phòng thí nghiệm.”
“Được.”
…
Vì đêm qua mất ngủ đến gần sáng mới chợp mắt nên khi Trình Nhất Hoan bật dậy đã quá một giờ chiều.
Anh chạy thẳng vào phòng tắm vệ sinh cá nhân rồi xuống lầu ăn bữa đầu tiên của ngày.
Xong xuôi mới lên thay quần áo rồi lái xe tới Hàn gia.
Hàn Duệ cũng chỉ vừa mới dậy, đêm qua bận xử lí tài liệu đến tận sáng sớm.
Trong lòng thầm chửi mắng Hàn Thiên ngàn lần.
Với tay lấy điện thoại 2 giờ 6 phút, chợt nhớ ra mình còn một cuộc hẹn với tên điên nào đó, anh thở dài rồi soạn một tin gửi đi.
“Lên thẳng phòng tôi.” Xong thì ném điện thoại qua một bên rồi ngủ tiếp.
Trình Nhất Hoan đã đứng trước cửa phòng, anh toan đưa tay lên gõ cửa nhưng lại buông xuống.
Trong đầu anh hiện rất rối, có bao nhiêu lời muốn nói, bao nhiêu chuyện muốn bày tỏ nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
Đứng một lát đợi bình ổn tâm trạng, Trình Nhất Hoan thở dài một hơi rồi mở cửa vào trong.
Cạch…
“Hàn Duệ, tôi…”
Căn phòng vậy mà trống trơn, bóng dáng quen thuộc vậy mà chẳng thấy đâu.
“Chẳng phải hẹn mình lên đây sao? Đi đâu rồi? Cái tên này đúng thật là…” Vừa xoay lưng định rời khỏi thì nghe âm thanh cạch một cái.
Hàn Duệ từ trong phòng tắm bước ra, trên người mặc bộ đồ ngủ màu trắng, những ngọn tóc còn ướt nhỏ từng giọt xuống sàn.
“Đến rồi sao?” Hàn Duệ liếc mắt nhìn Trình Nhất Hoan vài giây rồi cầm chiếc khăn tiến lại phía ghế rồi xuống lau tóc.
Trình Nhất Hoan tim bắt đầu loạn nhịp, anh ngây người mất mấy phút.
Phải cho đến khi Hàn Duệ lên tiếng gọi mới bừng tỉnh.1
“Tìm tôi có chuyện gì?” Hàn Duệ đợi mãi không thấy người kia lên tiếng, ngước lên thì thấy hắn đang thất thần liền cau mày hỏi.
“À…tôi…” Trình Nhất Hoan nội tâm gào thét: “Đây…đây là đang khiêu dẫn ông đây sao? Sao có thể mê người đến vậy?”
“Tôi sắp phải về nhà, thay ba tiếp quản công ty.”
Hàn Duệ đang lau tóc thì hơi khựng lại.
Ánh mắt cả hai chạm nhau.
“Vậy anh đến đây để từ biệt?”
“Ừm.”
Cả căn phòng rơi vào trạng thái tĩnh lặng.
Hàn Duệ phút chốc cảm thấy vô cùng khó chịu, cảm giác này rốt cuộc là tại sao?
“Nhưng trước khi đi, tôi còn chuyện muốn nói rõ một lần với cậu.”
“Chuyện gì?”
Trình Nhất Hoan cố lảng tránh ánh mắt Hàn Duệ, anh hít một hơi thật sâu rồi thở hắt ra như đã hạ quyết tâm: “Hàn Duệ, tôi thích cậu.” Tim dập thình thịch, hô hấp cũng đình trệ, anh đã chuẩn bị tâm lí đón chờ một màn mắng nhiếc, phát tiết của Hàn Duệ.
“Tôi thật sự rất thích cậu.” Thấy Hàn Duệ sửng sốt mở to mắt nhìn mình mà không thốt ra được lời nào, anh lặp lại lần nữa.
“Tôi không thích đùa.” Hàn Duệ cau mày nói.
Trình Nhất Hoan tiến tới, hai tay chống xuống ép sát Hàn Duệ vào thành ghế.
“Anh…” Hành động quá nhanh quá bất ngờ khiến Hàn Duệ không kịp phản ứng, chiếc khăn trên tay cũng theo đó mà rơi xuống.
Những ngọn tóc chưa khô hẳn rũ xuống càng làm cho khuôn mặt kia thêm mê người.
“Ngay từ lần đầu gặp tôi đã cảm thấy em rất thú vị, chẳng lẽ bao nhiêu lâu nay em không nhận ra tình cảm của tôi?”
Hai hàng lông mày nhíu chặt lại, Hàn Duệ nói: “Anh điên rồi, mau cút khỏi người tôi.”
“Đúng, tôi điên rồi.
Từ khi nhận ra tình cảm mà bản thân dành cho em tôi đã điên rồi.” Như bị vẻ đẹp kia kích thích, Trình Nhất Hoan mất trí làm liều.
Anh đặt lên môi Hàn Duệ một nụ hôn, đầu lưỡi cứ thế tiến vào trong.
Vị máu tươi len lói, môi Trình Nhất Hoan đã bị cắn đến bật máu nhưng anh vẫn không dừng lại.
Bởi anh biết đây có lẽ là lần cuối cùng cả hai tiếp xúc thân mật.
Anh đã làm đến mức này, tuyệt nhiên không thể quay đầu.
Sau hôm nay Hàn Duệ chắc chắc sẽ rất hận anh, sẽ không muốn nhìn thấy anh một lần nào nữa.
“Tên khốn mau bỏ ra.”
Hàn Duệ đẩy mạnh anh ra, nét mặt vừa tức giận vừa hoảng loạn.
Trình Nhất Hoan loạng choạng ngã về phía sau.
Vết thương cũ tưởng chừng đã lành vậy mà lại một lần nữa rách ra.
“Cút.” Hàn Duệ quát lớn, nhìn kĩ lại trên môi cũng đã bị thương.
Trình Nhất Hoan cảm thấy tim đau như có ai bóp chặt.
Hôm nay anh tới để nói ra tình cảm của mình sau đó sẽ rời đi trong vui vẻ.
Chỉ trách bản thân không kiềm chế được nhưng cũng không vì vậy mà anh hối hận.
Có được nụ hôn này anh cũng mãn nguyện rồi.
“Tôi xin lỗi, những gì muốn nói tôi cũng đều đã nói.
Từ nay về sau em không muốn tôi xuất hiện trước mặt em tôi tuyệt nhiên sẽ không xuất hiện.
Tôi phải đi rồi.
Bảo trọng.
Hàn Duệ, tôi yêu em.” Hai mắt ngấn nước, giọt lệ lăn dài trên gương mặt anh xoay người rời khỏi.
Hàn Duệ không nói gì chỉ nhìn theo bóng lưng anh đi khuất.
Nhìn theo chiếc áo đã bị máu thấm đẫm một vùng, lời muốn nói nhưng lại bị nghẹn lại ở cổ họng.
Cảm xúc lẫn lộn, rối tung lên khiến anh rất khó chịu.
Từ nhỏ tới giờ anh chưa từng trải qua loại cảm giác nào khó chịu đến như vậy.
[Tác đã quay trở lại: xin chào các bạn độc giả yêu quý, sau hơn hai tuần tui đã comeback, xin lỗi nhiều vì đã đển các bạn chờ lâu( sắp thi rồi bận gần chớt, huhu), mong là các bạn vẫn sẽ ủng hộ mình.]1.