Bạn đang đọc Thế thân của bạch nguyệt quang càng ngày càng đẹp – Chương 89:
Cảnh thứ ba chính thức bắt đầu quay.
Lần đầu tiên Khanh Hoan tận mắt thấy đại ma vương, hắn ngồi trên ngai vàng làm từ xương rồng, đằng sau là những ma binh, ma tướng dữ tợn đông nghìn nghịt.
Hắn mặc đồ đen từ đầu xuống chân, màu da lại trắng đến chói mắt, vẻ ngoài tuấn tú, đi chân trần trên da thú, mắt cá chân tinh tế, trắng sáng.
Hắn đi đến đâu, cho dù là người hay ma đều nghiêm cẩn cúi đầu quỳ lạy.
Khanh Hoan đứng ở đằng xa, trong lòng nghĩ suy bước đầu tiên để khiến đại ma vương điên cuồng vì nàng, đâm đầu vào tường vì nàng.
Là một kẻ cô đơn lẻ bóng ở thế giới tu tiên, kinh nghiệm trong chuyện tình yêu của nàng là một con số không tròn trĩnh.
Chiến lược duy nhất mà nàng biết là từ một quyển tiểu thuyết bán ngoài đường.
Trong đó nói, đàn ông thường thích những cô gái mềm mỏng, yếu ớt như Thiên Sơn tuyết liên.
Chuyện này không khó, hình tượng mà nàng luôn giả dạng là cô gái ôn tồn, nho nhã mà.
Quan trọng là, nàng phải móc nối quan hệ với đại ma vương thế nào đây??
Khanh Hoan quyết định sử dụng phương pháp ăn vạ để tình cờ gặp gỡ thường thấy nhất trong sách chiến lược. Nàng xoa đầu đại bàng, ra hiệu cho nó chở nàng bay qua chỗ đại ma vương.
“Điêu Điêu.” Nàng thấy vị trí đã đủ chính xa, bèn nhỏ giọng gọi đại bàng.
Con đại bàng này có tâm linh tương thông với nàng, nó lập tức sải cánh xoay 180 độ, ném Khanh Hoan xuống dưới.
Khanh Hoan đột nhiên rơi từ trên trời xuống khiến đám ma binh, ma tướng xôn xao, song bọn họ cũng không hấp tấp ra tay, bởi vì họ biết đại ma vương rất mạnh, đừng nói là người từ trên trời rơi xuống, ngay cả phân chim cũng chưa từng đụng được vào mép áo của đại ma vương.
Bọn họ chắc chắn, phân chim hình người này sẽ bị đại ma vương nghiền nát thành tro trước khi kịp rơi xuống đất.
Đám ma quỷ đó còn vui vẻ hóng hớt tình hình.
Sau đó, điều khiến họ kinh ngạc là chẳng những Khanh Hoan tiếp đất an toàn, mà còn rơi vào lòng ma vương của bọn họ nữa!
Ma binh, ma tướng: Sốc rớt cả dưa.jpg
Bước đầu tiên thành công mỹ mãn, Khanh Hoan thẹn thùng cúi đầu trong lòng đại ma vương.
Dựa theo sách chiến lược, bước kế tiếp nàng chỉ cần nũng nịu nói “Cảm ơn ân nhân đã cứu tiểu nữ một mạng, tiểu nữ không có gì khác nên đành lấy thân báo đáp” là được.
Nhưng mà đột nhiên nàng cảm thấy lồng ngực nóng ran, có cảm giác rất khác thường vây lấy cơ thể.
Tiêu rồi!
Cô gái mà nàng thế thân có tu vi quá cao, vậy nên phản phệ lại mãnh liệt hơn hẳn trước kia.
Khanh Hoan không kịp khống chế, tay không nghe lời mà móc củ cà rốt đang ăn dở lúc trưa ra, vung về phía đại ma vương trầm lặng, khó phân biệt được vui buồn: “Yêu quái kia! Rút kiếm ra đi. Hôm nay nếu không phải ngươi chết thì ta chết!”
Ma binh, ma tướng: Miếng dưa vừa nhặt lên lại rớt xuống.jpg
Bản thân Khanh Hoan cũng hết hồn với sự phản phệ kinh khủng này, nàng cũng đâu phải là người không sợ đại ma vương đâu, vậy nên nàng hối hả gọi Điêu Điêu của mình trong lòng.
Một trận gió thổi ào qua, Điêu Điêu quắp lấy Khanh Hoan từ vòng tay của đại ma vương.
Từ đầu đến cuối, đại ma vương không hề có chút biểu cảm nào khác, chỉ là khi ngước mắt nhìn một người một đại bàng bay xa, dường như đáy mắt hắn lóe lên tia cảm xúc là lạ.
Sau đó, Khanh Hoan thử đủ kiểu vô tình gặp gỡ với đại ma vương ở suối nước nóng, ở hoa viên, thậm chí là ở trên giường của hắn.
Mỗi lần nàng muốn nói theo kịch bản, giả vờ trúng độc, bị thương, thậm chí là muốn tiến thêm một bước với đại ma vương thì phản phệ lập tức kéo đến.
Nàng càng muốn nhẹ nhàng như nước, càng muốn làm chim non nép vào lòng người thì hành động của nàng lại càng hung bạo.
Vậy nên lần nào nàng đến cũng vội vàng mà đi cũng mau lẹ. Hung hăng, phách lối với đại ma vương luôn bình tĩnh như xem kịch một lúc, là phải gọi Điêu Điêu đến đưa nàng đi.
Dần dà, khắp Ma Vực đều truyền tai nhau rằng có một cô gái xinh đẹp nhưng hành vi lại kỳ quái, dường như có hận thù chồng chất với đại ma vương, cứ lâu lâu là lại xuất hiện bên người đại ma vương, có ý định ám sát hắn.
Hơn nữa, cô gái này có tu vi sâu không thể lường trước, nhiều lần khiêu khích đại ma vương của bọn họ mà vẫn có thể rút lui an toàn.
Thậm chí đám ma quỷ còn nghi ngờ, Khanh Hoan là vũ khí bí mật của đám người tu tiên lâu năm phái đến.
Khi tin tức này truyền đến các môn phái lớn, họ đều đoán già đoán non coi tông môn nào đã bồi dưỡng ra một đệ tử thiên tài như vậy, thật sự quá xuất sắc!
Sau khi Khanh Hoan – người chỉ muốn yêu đương với đại ma vương, hoàn toàn không muốn tham gia vào con đường diệt ma diệt quỷ, nghe được tin đồn này thì khóc ròng.
Cảnh thứ ba tương đối dài, có thể chia thành hai ba tập trong phim, cực kỳ hài hước khiến người ta cười không ngớt.
Tuy nhân viên công tác ở trường quay chưa xem bản có hiệu ứng, nhưng vẫn bật cười ha hả bởi quá trình “theo đuổi chồng” vừa thảm vừa hề của Khanh Hoan.
Bởi vì Khanh Hoan cật lực đề cử Điêu Điêu thay thế cho con hổ ba đầu ở tập trước nên cô có rất nhiều cảnh quay treo mình trên cao, cảnh cuối cùng của phần ba cũng kết thúc trên dây cáp bảo hộ.
Vì nhân viên kéo dây cáp mắc một sai lầm nên thân hình vốn đang ổn định của Khanh Hoan chợt mất cân bằng, rồi va cái rầm vào tường. Các nhân viên công tác đứng phía dưới nhìn thấy cảnh nguy hiểm này đều không khỏi hét lên vì kinh hãi.
Mà Khanh Hoan lại không hoảng hốt tý nào, đây cũng chỉ là tình huống cỏn con đối với cô mà thôi.
Nhưng mà cô thoáng nhìn thấy đại ma vương cũng đang đeo dây cáp bay lại đây, dường như là muốn ôm lấy cô.
Không cần đâu!!
Khanh Hoan đẩy hông, xoay người một cách xinh đẹp trên không trung, mũi chân nhẹ nhàng đẩy vào tường, tránh khỏi nguy hiểm, cũng đồng thời tránh được Nghiêm Quyết.
Cô còn quay đầu lại làm mặt quỷ với anh, muốn làm anh hùng cứu nữ ma đầu khó vậy đấy!
Khanh Hoan vừa mới đắc ý xong thì phát hiện chiếc bánh cô mang theo vì sợ phải treo trên dây cáp một thời gian dài sẽ đói bụng rơi ra ngoài.
Chiếc bánh được được một nhân viên trong ekip tự tay làm, hoa văn trang trí trên đó cũng là dành riêng cho cô, sao Khanh Hoan nỡ để nó rơi xuống đất chứ.
Cô lại xoay người một lần nữa, nghiêm túc vươn tay ra.
Song tay cô không đụng được vào chiếc bánh, mà lại nắm phải bàn tay to đã “cứu” chiếc bánh trước cô một bước.
Khanh Hoan như bị điện giật, vội vàng rút tay về, ngước mắt nhìn lên, đại ma vương đang nhếch môi cười với cô, giống như đang nói anh hùng cứu nữ ma đầu rất khó, nhưng anh hùng cứu bánh kem của nữ ma đầu thì dễ ẹc.
Khanh Hoan muốn trừng anh ta, nhưng nghĩ đến chiếc bánh còn nằm trong tay Nghiêm Quyết nên cô nhịn.
Cô vốn tưởng rằng anh sẽ trêu chọc cô một hồi mới đồng ý trả bánh lại cho cô, không ngờ rằng, lần này Nghiêm Quyết lại sảng khoái trả chiếc bánh cho cô luôn, còn hỏi cô có cần anh tìm một cái túi đựng đồ đạc, tránh để đồ ăn ngon cô giấu trong người bị rơi ra ngoài không.
Đại ma vương “mẹ hiền vợ tốt”, “dịu dàng nhu mì” này khiến Khanh Hoan lâng lâng, trước cảnh quay số bốn, cô buông thả bản thân để hưởng thụ vô vàn cưng chiều từ đại ma vương phiên bản cha già dấu yêu.
Cảm giác này cực kỳ sung sướng.
Sung sướng đến nỗi làm cô quên mất bản chất thật sự của đại ma vương đáng sợ nhường nào.
Cảnh hôn ở lần quay thứ tư đã khiến cô tỉnh táo lại.
Cảnh đầu tiên của màn thứ tư, Khanh Hoan đã dùng hết các kế sách đau buồn ngồi trong quán trọ.
Chẳng lẽ nàng thật sự phải trả lại phần thù lao to bự như vậy cho kim chủ sao?
Nàng tiếc lắm, nhưng ngoài cách đó ra, nàng không biết phải hoàn thành nhiệm vụ này thế nào nữa.
Tên đại ma vương kia không giống người tu ma đạo tý nào, lại còn thanh tâm quả dục hơn cả hòa thượng đạo Phật nữa, hắn chưa bao giờ chạm vào người nàng, mà chỉ chống cằm nhìn nàng thôi.
Không nói thích, cũng chẳng nói không thích.
Nàng cực kỳ nghi ngờ, liệu hắn có xem cô là diễn viên diễn kịch để xem giải sầu không.
Khanh Hoan buồn bã làm nghi thức tạm biệt túi tiền của kim chủ, chấp nhận trường hợp thất bại đầu tiên trong sự nghiệp độ kiếp của mình, và cưỡi hổ ba đầu trở về tông môn. Nàng chuẩn bị lên đường trở về, nắm chắc thời gian để nhận công việc tiếp theo và lấp đầy khoảng thời gian bị bỏ trống đã được trả lương này.
Trên đường đi, khoảng trời như bị máu nhuộm đỏ hồng, biển sông chảy ngược, có sức mạnh nguy hiểm cuồn cuộn trong không khí.
Sức mạnh kia thuần khiết mà to lớn, khiến các trưởng lão tông môn sợ sệt, không thể nào chống đỡ nổi.
Khanh Hoan cản đường một tu sĩ đang khoác tay nải, cưỡi ngữ kiếm bay về phía trước, nghe tu sĩ nói, ngày tận thế của thế giới tu tiên sắp đến, hắn ta còn nhắc nhở nàng mau chóng tìm một nơi an toàn để chờ chết.
Khanh Hoan yêu tiền, cũng rất quý trọng mạng sống, vừa nghe tin này, nàng lập tức gia nhập đội ngũ tìm nơi an toàn chờ chết.
Ngay khi nàng đang ngồi xổm trong một hang động cực kỳ kín đáo, chờ ngày tận thế đến thì đại ma vương đột nhiên tìm đến cửa.
“Đã bốn mươi mốt ngày rồi ngươi chưa đến tìm bản tôn.” Hắn cất lời, khóe mắt đỏ hồng như đang cố kiềm nén điều gì đó.
Là một người độ kiếp chuyên nghiệp, do dù tận thế có dí đến mông, Khanh Hoan vẫn quyết định đã cầm tiền của người ta thì phải giải quyết vấn đề đến cùng. Trước khi chết, nàng phải hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc.
Vậy nên, nàng trở về cùng đại ma vương.
Khanh Hoan có cảm giác mình bị gã cấp bậc tu sĩ kia lừa phỉnh.
Tận thế ở đâu ra chứ?!
Cùng lắm chỉ là thời tiết xấu mà thôi.
Ngày cô trở về Ma Vực cùng đại ma vương, bầu trời thoáng đãng, không một bóng mây, ánh mặt trời ấm áp, các loài hoa thi nhau đua nở khắp nơi, đẹp không lời nào tả xiết.
Khanh Hoan không thể không cảm thấy may mắn, nếu đại ma vương không đến tìm nàng thì có lẽ, nàng sẽ phải ngồi xổm một thời gian dài.
Nhưng rất nhanh thôi, nàng không cảm thấy may mắn nữa.
Ban ngày, lúc trở về ma điện thì không có gì xảy ra, đại ma vương chăm sóc nàng rất kỹ lưỡng, đồ ăn ngon, đồ dùng tốt, các ma binh, ma tướng nhìn thấy nàng cũng phải cung kính cúi chào.
Ngay cả quần áo và vật dụng sinh hoạt cá nhân hàng ngày, đại ma vương cũng chuẩn bị đầy đủ cho nàng.
Thứ duy nhất Khanh Hoan không tìm được là giường của nàng.
Tuy nhiên, bởi vì ban ngày ăn no nê nên nàng không nhận ra hoàn cảnh có mọi thứ nhưng không có giường. Đến buổi tối, khi nàng bị đại ma vương đè xuống chiếc giường lớn trong tẩm điện của hắn, nàng mới chợt nhớ đến vấn đề này.
Đại ma vương từng để lại ấn tượng là hòa thượng cho nàng tựa như thay đổi hoàn toàn.
Tuy vẻ mặt vẫn bình tĩnh như trước nhưng khi ánh nến rọi vào đáy mắt, một thứ gì đó nóng rực, điên cuồng tỏa ra khiến Khanh Hoan cảm thấy sợ hãi.
Dường như Khanh Hoan đã hiểu, tại sao “đơn hàng” này lại đắt đỏ như vậy.