Thế thân của bạch nguyệt quang càng ngày càng đẹp

Chương 87


Bạn đang đọc Thế thân của bạch nguyệt quang càng ngày càng đẹp – Chương 87:

Chiếc lược trượt xuống làn tóc đen mượt như lụa, chải hết lần này đến lần khác, dịu dàng đến nỗi người xem cũng cảm thấy người đang chải đầu xem người anh đang chăm sóc là báu vật đặt trên đầu quả tim. 
 
Các nhân viên công tác đứng ngoài cửa chuyển từ cảm xúc kinh ngạc sang cảm động rồi đến hâm mộ, họ tự giác rời đi, đóng kín cửa lại rồi mới kích động bàn tán: “Xem ra hot search là sự thật đó, Nghiêm Quyết thật sự đang theo đuổi Khanh Hoan.”
 
“Tôi còn tưởng là hiệu ứng của chương trình, còn đang cảm thán mặt mũi của đạo diễn đó to thật, vậy mà có thể khiến Nghiêm Quyết phối hợp với họ để tạo cảm giác CP.”
 
“Người trong giới chúng ta, nào có ai không biết bối cảnh của Nghiêm Quyết rất khó lường chứ?! Trước kia có người đạo diễn ỷ mình được vài giải quốc tế, mở được mấy công ty, gia đình lại khá giả nên muốn tìm Nghiêm Quyết quay phim quảng cáo, còn hô hào rằng nếu Nghiêm Quyết không đến thì sau này trong giới điện ảnh sẽ không có chỗ cho anh ấy. Kết quả thì sao, người đạo diễn này đã biệt vô âm tín rồi.”
 
“Trước kia tôi còn cảm thấy Nghiêm Quyết và Khanh Hoan không có cảm giác CP gì đâu.” Một nhân viên công tác ngập tràn hâm mộ và luyến tiếc, còn muốn nhón chân ngó vào trong qua cửa sổ hành lang: “Bây giờ nhìn xem, hai người họ thật sự là…”
 
“Đừng nhìn nữa, có nhìn tiếp thì anh ấy cũng không thể trở thành người đàn ông của chúng ta đâu, mau đi làm việc đi.” Một người khác giữ chặt cô ta, kéo về phía phòng làm việc. 
 
Khanh Hoan nhắm tịt mắt, hàng mi đen nhánh lặng lẽ che phủ đôi mắt. 
 
Lúc đầu cô rất lo lắng, nhưng mà kỹ thuật chải tóc của đại ma vương thật sự rất tốt. 
 
Dường như cô đã hiểu ra tại sao Điêu Điêu lại thích được chải lông như vậy, cái cảm giác này thật sự không tồi. 
 
Từng chút từng chút một, vừa có quy luật vừa thoải mái. 
 
Khanh Hoan không muốn để lộ biểu cảm vui vẻ trên mặt, nhưng đôi chân bé xinh dưới váy lại liên tục lắc qua lắc lại vì khoái chí. 
 
Dòng suy nghĩ cũng dần bay xa. 
 
Đại ma vương đang chải tóc cho cô!
 
Nếu đám người ở thế giới tu tiên nhìn thấy, không, chính xác hơn là đám người tu tiên vừa nghe thấy tên đại ma vương đã sợ tè ra quần nhìn thấy, thì chắc chắn họ sẽ há hốc mồm vì kinh ngạc. 
 
Khanh Hoan đắc ý cười to trong lòng, xem ra đại ma vương nói sẽ xem cô là chủ, không phải là lời nói đùa, anh ta thật sự hầu hạ cô trang điểm, chải tóc. 
 
Ui chà!
 
Đôi chân Khanh Hoan lắc lư sung sướng hơn, hóa ra khi đại ma vương yêu một người, sẽ đối xử với người ấy tốt như vậy. 

 
Thế thì tại sao anh ta không nói anh ta thích cô sớm hơn nhỉ? Não Khanh Hoan đang hoạt động rất mãnh liệt, nếu cô biết đại ma vương tốt với mình như vậy, cô hà tất phải sống nơm nớp lo sợ trong cung điện kia chứ? Cô nên nằm thẳng cẳng như bây giờ, khiến đại ma vương mê đắm bằng sự xấu xí của mình, hưởng thụ sự hầu hạ của hàng ngàn đồ đệ theo phái tà đạo. 
 
Khanh Hoan thử tưởng tượng cảnh tượng kia, cô lập tức cảm thấy đau lòng như mình vừa vụt mất vài trăm triệu.
 
Khanh Hoan cứ cho rằng cô không thể hiện sự thay đổi tâm lý qua vẻ mặt, nhưng Nghiêm Quyết lại thấy rõ khóe miệng Khanh Hoan chậm rãi cong lên rồi từ từ hạ xuống.
 
“Em đang nghĩ về anh hả?” Giọng nói của Nghiêm Quyết vang lên trong căn phòng yên tĩnh.
 
Khanh Hoan giật mình bởi sự lên tiếng đột ngột của anh, sau đó nhanh chóng đáp: “Không hề!”
 
Khóe môi Nghiêm Quyết cong lên.
 
Khanh Hoan dựng thẳng tai, chột dạ để ý xem Nghiêm Quyết có phát hiện ra lời nói dối của cô rồi phản bác lại không.
 
Vẫn may, bên tai vẫn rất yên tĩnh.
 
Cô yên tâm to gan triển khai trí tưởng tượng bay cao bay xa của mình.
 
Vào thời khắc mấu chốt, khi cô đang nghĩ đến cảnh mình đẩy ngã đại ma vương hay bắt nạt mình thì Nghiêm Quyết lại cất lời: “Anh vẫn luôn ở đây.”
 
Khanh Hoan giật mình, hết hồn hơn ban nãy, vất vả lắm mới bình ổn nhịp tim, cô hơi mất hứng mà lẩm bẩm: “Đương nhiên là tôi biết anh luôn ở đây mà.”
 
“Thế nên em muốn làm gì thì cứ làm, không cần nghĩ ngợi.” Nghiêm Quyết bình tĩnh giải thích.
 
Khanh Hoan luống cuống, sao anh ta biết cô đang muốn làm gì anh ta? Cô vội mở mắt, đôi mắt trong veo phản chiếu bóng hình của Nghiêm Quyết: “Tôi… tôi nghĩ cái gì chứ? Anh đừng có nói bậy bạ nha!”
 
Cô cố tình ra vẻ hung dữ, che dấu sự chột dạ của mình.
 
Nghiêm Quyết cụp mắt nhìn cô, trong lòng Khanh Hoan thấp thỏm, bất an, cố gắng lắm mới nhìn thẳng vào mắt anh được.
 
Nghiêm Quyết cúi người, ngày càng gần Khanh Hoan. Cô không biết anh ta định làm gì, căng thẳng đến mức quên đứng dậy, chỉ lắp bắp đe dọa anh ta: “Anh, anh không được làm bậy nha! Tôi, tôi sẽ, sẽ tức giận đó!”

 
“Anh không làm bậy.” Nghiêm Quyết dừng lại ở vị trí cách Khanh Hoan chừng mười centimet, anh hơi nghiêng đầu, khách sáo hỏi: “Anh có thể hôn em không?” 
 
Đại ma vương lịch sự giữ người Khanh Hoan lại, cô còn chưa kịp phản ứng đã thấy Nghiêm Quyết nở nụ cười: “Không nói gì tức là đồng ý.”
 
Sau đó, hơi thở đảo lộn, nụ hôn rơi xuống.
 
Khanh Hoan co rúm người, nhắm tịt mắt, cô còn tưởng anh sẽ cắn miệng cô, nhưng không, môi anh chỉ dừng lại trên vầng trán của cô thôi.
 
Nụ hôn này kết thúc rất nhanh, nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi.
 
Khi Khanh Hoan mở mắt ra, Nghiêm Quyết đã đứng dậy, tựa vào lưng ghế cô đang nằm, vẻ mặt bình tĩnh như chưa có gì xảy ra: “Em có tẩy trang không?”
 
Khanh Hoan ngơ ngác chớp mắt, một hồi lâu mới phản ứng lại, vậy mà cô lại ngây người nhìn gương mặt xấu xí của đại ma vương. Cô bật dậy, nhìn vào gương, thấy gương mặt mình ửng hồng, rất mất mặt, cô vội vã che mặt lại: “Tôi không tẩy trang đâu.” Cô chỉ chỉ vào gương mặt đỏ bừng của mình: “Tôi rất thích cái má hồng này.”
 
Trong mắt Nghiêm Quyết thoáng hiện lên ý cười, song vẫn không vạch trần, anh cầm dây thun cột tóc lại cho cô rồi vỗ nhẹ lên đỉnh đầu cô: “Anh đi trước nha.”
 
Biết tiến biết lùi vậy luôn à? Không cần cô đuổi, anh ta tự đi luôn??
 
Khanh Hoan ôm mặt không đáp, thấy Nghiêm Quyết đi đến cửa cô mới lặng lẽ nhìn theo, vừa ngước mắt nhìn đã bị anh phát hiện mình đang nhìn lén, cô nhanh chóng bày ra dáng vẻ lạnh lùng: “Đóng cửa lại…” Mà hình như nói chuyện với đại ma vương kiểu này hơi dễ chết, Khanh Hoan nhẹ nhàng chêm thêm một chữ: “…nhé.”
 
Khi Nghiêm Quyết cúi mắt, nắm tay nắm cửa, trong mắt anh ngập tràn ý cười. 
 
Tiếng đóng cửa vang lên. 
 
Khanh Hoan ngồi đợi một hồi mới dám quay đầu xác nhận Nghiêm Quyết đã thật sự rời đi. 
 
“Aaa.” Khanh Hoan khẽ gầm gừ.
 
Cảm giác sống chung với đại ma vương phiên bản mới vừa đáng sợ vừa kích thích, còn có chút cảm giác kỳ lạ mà cô không thể nói bằng lời. 

 
Hình như vì cô nhìn đại ma vương với filter Yến Hoài, vậy nên nhìn một thời gian dài cũng cảm thấy anh ta trở nên tuấn tú lạ thường. 
 
Không được! Cứ thế thì cô sẽ sa vào vũng lầy mất!
 
Khanh Hoan lắc đầu, đứng dậy, vừa cầm bình giữ nhiệt, vừa hát bài “Đại ma vương là gã xấu xí” để cố gắng “thẩm thấu” ý thức đại ma vương rất xấu vào não mình. 
 
Ngay lúc cô cất cao giọng, nhảy múa cực kỳ high thì cửa mở ra: “Khanh Hoan, em…”
 
Khanh Hoan đang thể hiện điệu múa cheo leo trên cây đèn chùm bình thường nhất ở thế giới tu tiên, cô nhìn người vừa mở cửa định thông báo gì đó cho mình. 
 
Khanh Hoan thấy được sự kinh ngạc, sợ hãi trong mắt đối phương, cô cẩn thận nhảy xuống khỏi đèn chùm, cố gắng không mang lại lần tổn thương thứ hai cho đối phương. 
 
Người đến gọi Khanh Hoan là người đóng vai nữ phụ trong phim – Sư Thi. Trong phim, cô ta đóng vai sư tỷ luôn cho rằng cô là phế vật, ngày nào cũng trào phúng, chê cười cô. 
 
Sư Thi xuất thân là ngôi sao nhí, từng tham gia vào rất nhiều bộ phim truyền hình, và đều đóng nữ chính. 
 
Cô ta để ý đạo diễn của kịch bản này đã lâu, rất muốn hợp tác một lần. Vậy nên khi đạo diễn Lê vừa thông báo muốn quay phim này, cô ta đã liên hệ với đoàn phim ngay. 
 
Cô ta cho rằng với địa vị của mình thì đương nhiên sẽ đóng vai nữ chính, sau đó lại không ngờ rằng, vai nữ chính lại bị một idol trong nhóm nhạc nữ mới ra mắt đoạt mất. 
 
Cô ta muốn quay thì chỉ có thể làm vai phụ mà thôi. 
 
Sư Thi nghe được tin này thì rất tức tối, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô ta vẫn không từ chối vai nữ phụ này. Cô ta nghĩ kỹ rồi, Khanh Hoan chỉ là một nữ idol, chắc chắn không thể đóng phim hay được. 
 
Đạo diễn Lê là người trông rất hiền hòa, rất dễ nói chuyện, nhưng khi vào trạng thái quay phim thì lập tức trở thành người cực kỳ nghiêm túc. Cho dù Khanh Hoan dùng tiền để vào đoàn phim, giành được vai nữ chính, đến khi đạo diễn Lê phát hiện ra kỹ thuật diễn của cô ta không tốt thì nhất định sẽ đổi Khanh Hoan. 
 
Đến lúc đó, cô ta có thể lên thay rồi!
 
Sư Thi luôn không thích những nghệ sĩ có trong tay nhiều tài nguyên, đối với Khanh Hoan không rõ năng lực của bản thân, làm lãng phí kịch bản hay và đội ngũ sản xuất tốt như vậy, cô ta lại còn chán ghét hơn nữa. 
 
Vì vậy, khi Sư Thi đến tìm Khanh Hoan, cô ta đã chuẩn bị sẵn sàng tư thế tiền bối lâu năm ra oai với Khanh Hoan, ai ngờ rằng, vừa mở cửa ra đã thấy Khanh Hoan treo ngược trên đèn chùm như một con dơi, vừa nhìn thấy cô ta, cô lại dùng chiêu thức võ thuật nào đó để đáp xuống đất. 
 
Sư Thi, người đến với dáng vẻ vương giả dạy dỗ đồng thau, nuốt nước bọt, nhẹ nhàng sửa lại: “Khanh Hoan à, đạo diễn gọi em qua kìa.”
 
“Chị Sư Thi, chị có thể đứng gần em hơn một chút mà, không sao đâu.” Khanh Hoan cố mời chào Sư Thi đang ngày càng cách xa cô. 
 

“Không không không, chị thích thế này hơn.” Sư Thi cười từ chối, chỉ vào đạo diễn Lê mà cô ta yêu thích đang ngồi trước máy tính: “Đạo diễn ở đằng kia, em mau qua đó đi.”
 
Khanh Hoan chưa kịp tạm biệt Sư Thi thì cô ta đã bỏ chạy lấy người, Khanh Hoan chớp mắt đi về phía đạo diễn, đạo diễn tủm tỉm cười, nói cho Khanh Hoan một số điều cần lưu ý, bảo cô không cần phải quá căng thẳng, rồi để cô rời đi. 
 
Ngày hôm sau, đoàn phim chính thức bắt đầu quay. 
 
Cảnh đầu tiên là đệ tử môn phái đấu võ. Các đệ tử ở thế giới này rất ưu tú, người đầu tiên lên sàn đấu khiến người người bốn phía kinh ngạc, người thứ hai bước lên lại làm gấp đôi, khiến người ở tứ phương tám hướng kinh ngạc… Đến khi đại sư tỷ Sư Thi, cô con gái nhà giàu, lại là con cưng của trời bước lên sàn đấu, các đại sư đang bế quan cũng đều ngạc nhiên vì cô ta, phải bay vèo từ trong sơn động đang bế quan ra vỗ tay.
 
Không khí nhiệt liệt, cao trào kéo dài cho đến khi Khanh Hoan xuất hiện, cô thể hiện những chiêu thức cơ bản mà đệ tử ngoại môn cũng có thể làm được.
 
Linh lực thì ít đến mức tưởng chừng như không có.
 
Và đương nhiên, cô bị mọi người đồng loạt chê cười, trào phúng.
 
Trong đó, Sư Thi là người chế giễu nhiều nhất, có biểu cảm nổi bật nhất và cũng khiến người ta đau lòng nhất.
 
Mà Khanh Hoan đâu thèm để bụng. Tuy nhiên đam mê diễn kịch quá mãnh liệt, cô bày ra dáng vẻ đau buồn, tự ti không ngóc đầu dậy được trước mặt mọi người. Khi về phòng thì lại vui vẻ lấy một con bồ nông nho nhỏ ra, con bồ nông này chưa trưởng thành nhưng rất có năng lực, tinh thạch* tuôn ra cuồn cuộn không ngừng, Khanh Hoan vừa đếm vừa xuýt xoa, vừa cười khà khà.
 
(*) Là một loại tiền tệ trong thế giới giả tưởng của bộ phim.
 
Cô không hề đau lòng một chút nào.
 
Những người đó nói đâu có sai.
 
Khả năng tu luyện linh lực của cô cực kỳ thấp.
 
Nhưng cô lại có tuyệt kỹ độc nhất vô nhị trên thế giới này.
 
Cô dựa vào tuyệt kỹ này để vào tông môn tốt nhất và bái sư phụ giỏi nhất.
 
Tuyệt kỹ của cô là… 
 
Khanh Hoan nghe tiếng chim ưng kỳ quái kêu ngoài cửa, mặt mày nhăn nhúm lại.
 
Thời gian kiếm tiền đến rồi.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.