The Sweet Sin - Tội Lỗi Ngọt Ngào

Chương XIV: CÂU TRUYỆN CỦA MỘT CÔ GÁI


Bạn đang đọc The Sweet Sin – Tội Lỗi Ngọt Ngào: Chương XIV: CÂU TRUYỆN CỦA MỘT CÔ GÁI


Đến sẩm tối hôm đó Hermione vẫn ở ngoài vườn. Cô dành cả buổi chiều để nghĩ về căn phòng bí mật mà cô tình cờ bắt gặp và điều mà Draco đã làm với cô, một lát sau, cô đưa ra kết luận rằng nếu cô chỉ cần lờ hắn đi, khả năng hắn khiến cuộc sống cô trở nên đau khổ sẽ giảm bớt. Rốt cuộc thì, tính tình của cô đã khiến cho sự cay độc của hắn dành cho cô càng dâng cao. Hermione là loại người không thể giữ được miệng lưỡi khi bị kích động, và Draco biết điều đó. Đó là một điểm yếu của cô, nhưng nếu bằng cách nào đó cô kiểm soát được nó, Draco khó có thể tác động nhiều đến cô.
Khi những tia nắng cuối cùng hạ màn về phía cuối chân trời, ném buổi đêm chìm vào bóng tối, Hermione quyết định đã đến lúc phải trở lại phủ. Đã gần đến giờ ăn tối; gia đình Malfoy chắc đang ở nhà, có nghĩa là cô sẽ phải đi giúp lũ trẻ chuẩn bị trước bữa ăn.
Khi Hermione bắt đầu đi dọc con đường đất quanh co, cô nghe thấy tiếng ai đó gọi tên mình.
“Ai đó?” cô hỏi to, dừng lại và nhìn quanh bối rối.
Câu hỏi của Hermione ngay lập tức được trả lời khi Pansy lặng lẽ bước ra từ bóng của một cái cây cách đó vài mét và nói, “Có phải cô định vào trong nhà không?”
“Tôi đang định vào,” Hermione đáp, thở phào vì đó chỉ là Pansy chứ không phải ai đó khác. “Có chuyện gì cô muốn nói với tôi phải không?”
Đáp lại, Pansy bước đến con đường. Giờ được soi sáng bởi ánh trăng đang lên, Hermione không thể không nhận ra trông Pansy đau khổ đến mức nào. Cô ta đang mặc một chiếc váy xanh trơn khác hoàn toàn so với những chiếc váy đắt tiền cầu kỳ mà cô thường hay mặc, và lần đầu tiên mái tóc cô buông hờ quanh gương mặt. Trông cô ta mệt mỏi và kiệt sức khi tiến về phía Hermione, đôi tay ôm lấy mình có vẻ như là do lạnh.
“Có… chuyện gì không ổn sao?” Hermione bối rối hỏi. Tâm trí cô đột nhiên tràn ngập hình ảnh Kathryn và Tom, xanh xao và bất động, máu rỉ ra từ khóa miệng chúng, tay chân thì xoắn lại ở những góc độ bất thường. Bụng cô bắt đầu nhộn nhạo nôn nao trước ý nghĩ lũ trẻ bị thương theo bất cứ cách nào.

“Đó là về Thomas và Kathryn,” Pansy giải thích như thể đọc được suy nghĩ của Hermione.
Hermione kiềm chế cơn hoang mang. Khẽ hít một hơi, cô hỏi, “Có chuyện gì xảy ra với chúng? Chúng ổn chứ? Chúng có bị—?
“Chúng ổn,” Pansy cắt ngang. Cô dừng lại một lát như thể cân nhắc cái gì đó, rồi chộp lấy cánh tay Hermione và kéo cô ra khỏi con đường đất, “Đi với tôi,” cô ta nói cứng rắn.
Hermione lặng lẽ nghe theo. Giờ khi đã chắc hai đứa nhỏ nhà Malfoy không bị tổn hại theo bất cứ cách nào, cô thấy khuây khỏa hơn đôi chút. Tuy nhiên, sự thật là Pansy có vẻ khao khát được trò chuyện với cô khiến cô rúng động, cô không thể ngăn được cảm giác căng thẳng trào dâng khi hai người họ cuối cùng cũng dừng lại ở một khoảng cách an toàn so với con đường.
Trong vòng vài phút, họ chỉ đứng lặng thinh. Rồi khi Pansy cất tiếng, giọng cô ta nghe yếu ớt một cách kỳ lạ.
“Tôi phải nói cho cô biết làm thế nào mà chúng xuất hiện trong cuộc đời tôi.”
“Cứ nói đi,” Hermione thì thầm, ánh mắt cô dán chặt vào Pansy.
Pansy trông không được thoải mái trong phút chốc, nhưng rồi cảm giác đó cũng qua khi cô ta vươn tay ra và nắm lấy một cành cây thấp gần đó để đứng vững. Ném ánh mắt mình xuống dưới đất, cô ta bắt đầu kể câu chuyện của mình.
“Khi học năm thứ 5 tôi có hẹn hò… Tôi có hẹn hò với Blaise Zabini. Chúng tôi bên nhau khoảng 4 tháng và mặc dù khi đó cả hai còn trẻ, tôi nghĩ mình đã yêu. Hình như anh ấy cũng vậy bởi vì khi sắp kết thúc năm học, chúng tôi… chúng tôi…” Pansy dừng lại ở đây, dường như không thể nói tiếp. Trái tim Hermione quặn lên cảm thông khi cô im lặng đợi người phụ nữ này tiếp tục.

“Thomas ra đời khi tôi học năm sáu. Tôi đã rời trường, nếu cô còn nhớ. Những tin đồn lan ra, nhưng không ai biết lý do vì sao tôi phải chuyển đi. Từ cái ngày mà tôi bị lôi ra khỏi trường, tôi nhận ra mẹ ghét mình, và vì bà mà ngay từ khi tôi nhìn thấy Thomas tôi đã rất ghét thằng bé. Tôi ghét chính con trai đẻ của mình. Khi những bác sĩ mang thằng bé đến và đặt nó trong vòng tay tôi, tôi đã coi khinh nó và ước rằng nó chưa từng được hình thành. Thằng bé đại diện cho tất cả những gì tôi kinh tởm; chính nó là người đã khiến mẹ ghét tôi, khiến tôi chịu đựng bao nhiêu điều tiếng ở trường, hủy hoại cuộc sống mà trước khi nó đến đã rất sáng lạn. Nhưng rốt cuộc nó chỉ là một đứa trẻ. Tình trạng này không phải lỗi do ai mà là bản thân tôi.
“Tôi trở lại Hogwarts, may mắn là mẹ đã miễn cưỡng cho Thomas nương nhờ và tôi có thể gặp lại Blaise. Nhưng… anh ta đã thay đổi trong lúc tôi đi. Anh ta trở nên lạnh lẽo và vô cảm với tôi. Sau một tuần tự vấn trong vô vọng xem chuyện gì đã xảy ra, cuối cùng tôi cũng đối mặt với Blaise. Anh ta đã nói cho tôi sự thật – rằng anh ta chẳng muốn dính líu gì đến Thomas hay tôi. Rồi anh ta bỏ đi.
“Draco đã ở đó vì tôi. Anh xoa dịu tôi và khi mẹ không cho tôi nương tựa trong chính nhà mình vào kì nghỉ Giáng sinh, gia đình anh ấy đã tử tế cho tôi ở cùng với họ. Trong suốt kì nghỉ đó tôi lại mắc cùng một sai lầm mà tôi đã mắc với Blaise. Draco… anh ấy rất ngọt ngào về chuyện đó. Anh bảo tôi không phải làm vậy nếu tôi không muốn, nhưng tôi vẫn làm. Tôi đã luôn yêu anh, dù cho khi ở cùng Blaise, và tôi biết là mình sẽ luôn như vậy. Tôi sẽ không bao giờ hối tiếc bất kì điều gì tôi làm cùng anh. Và rồi, trong hoàn cảnh đó, Kathryn được hình thành.
“Năm sau Kathryn ra đời, tôi không cảm thấy chút giận dữ hay chối bỏ con bé. Kể cả khi Draco trở nên xa cách giống như cái cách mà Blaise đã từng, tôi không đổ tội cho con bé vì những gì mình đã làm. Mặc dù mỗi ngày qua đi Draco trở nên kém trìu mến hơn, tôi chưa bao giờ từ bỏ hi vọng rằng một ngày nào đó anh ấy sẽ nhận ra chúng tôi được dành cho nhau vì trong trái tim tôi, chúng tôi là như vậy.
“Cuộc chiến ngày càng ác liệt. Hogwarts bị đóng cửa, Draco và tôi chiến đấu cho phe của Chúa Tể Hắc Ám. Nhiều khi trong lúc chiến đấu, tôi không biết Thomas hay Kathryn giờ đang ở đâu hay chúng có còn sống không. Nhưng tôi vẫn tiếp tục, bởi tôi không còn gì khác.
“Khi cuộc chiến kết thúc vào tháng Bảy, tôi trở lại căn nhà cũ của mình thì thấy mẹ đã bị giết bởi một người nào đó từ Bộ và Thomas, lúc đó mới một tuổi, và Kathryn vẫn còn ẵm ngửa, nấp trong một cái tủ đựng đồ mà không bị phát hiện trong suốt hai tháng. Đến giờ, tôi vẫn tự hỏi bằng cách nào mà chúng sống sót được qua những tháng ngày đó mà không có người bên cạnh hay pháp thuật.
“Tôi đem hai đứa bé đi, và từ ngày hôm đó, cuộc sống của tôi lâm vào cảnh túng thiếu. Tôi không có gia đình, không nghề nghiệp, và không ai giúp đỡ. Tôi sống trên những con phố của Hẻm Knockturn, thi thoảng phụ việc cho tiệm Borgin and Burkes nhưng vẫn luôn thiếu thốn. Tôi không biết Draco đã đi đâu, nhưng tôi nghe được từ những người qua đường rằng anh ấy đang yêu cô em gái xinh đẹp của Blaise, Iris. Đau đớn và tuyệt vọng, nhiều lần tôi đã có ý định tự vẫn. Rốt cuộc thì chẳng còn gì để mất vào thời điểm đó – tôi đã ở dưới đáy vực sâu rồi. Nhưng Thomas và Kathryn đã giúp tôi tiếp tục sống. Tôi không thể bỏ mặc chúng; chúng chỉ là những đứa trẻ và tôi phải vượt qua nỗi đau của bản thân vì chúng.
“Vào tháng Hai năm 2000, gần 2 năm sau khi cuộc chiến kết thúc, lối đi của tôi và Draco lại giao nhau. Thay đổi đến với anh ấy thật đáng kinh ngạc. Anh không còn tự phụ, tự tin và dịu dàng nữa. Anh bị tổn thương. Anh nói với tôi rằng Iris đã bị Chúa Tể Hắc Ám giết chết. Tôi bảo với anh rằng giờ thì anh đã biết tôi cảm thấy thế nào. Và rồi tôi nhớ khi anh ấy nhìn tôi với đôi mắt xuyên thấu đó, đôi mắt đã đánh cắp trái tim tôi, và tôi nhận ra rằng tôi vẫn còn yêu anh sau tất cả mọi chuyện. Tôi biết anh sẽ không bao giờ đáp lại, nhưng chúng tôi kết hôn ba tháng sau đó.”
Cuối cùng, Pansy thả tay mình ra khỏi cành cây khi cô chậm rãi ngẩng đầu lên. Đôi mắt xanh tròn của cô dường như tối hơn bình thường, gần như là đen, khi cô nhìn thẳng vào mắt Hermione. “Tôi phải nói với cô; cô hiểu chứ?”

“Vâng,” Hermione nói, ngạc nhiên khi phát hiện ra mình hoàn toàn chân thành, “Tôi hiểu.”
Lúc đó, Hermione đã nghĩ Pansy sẽ ngoảnh mặt và rời đi. Nhưng, người phụ nữ này đã khiến cô ngạc nhiên bằng một câu hỏi mà cô chưa bao giờ ngờ tới.
“Cô có yêu anh ấy không?”
Hermione bất động. “Xin lỗi?” cô hỏi chậm rãi, không chắc là mình đã nghe đúng.
“Cô có yêu Draco không?”
“Cái gì…” Hermione nuốt khan, cố gắng ép những từ ngữ thoát ra khỏi cục u đang ngày càng lớn trong cổ họng. “Cái gì đưa cho cô ý tưởng đó?”
“Tôi chỉ hỏi thôi,” Pansy đáp nhẹ nhàng, mặc dù có một âm điệu kiên quyết trong giọng nói của cô ta.
Để đáp lại, Hermione há hốc mồm nhìn Pansy. Cô cảm giác như thể cô đang ở trong một thế giới so le, nơi mà ở đó cô và Pansy là bạn bè. Rốt cuộc thì hai người họ đang trò chuyện như thể họ thực tế có một mối giao hảo với người còn lại. Như thể sự không ưa dành cho đối phương đã biến mất một cách thần kỳ. Đầu tiên là Pansy thuật lại tường tận quá khứ của mình, và giờ là điều này?
“Không, bây giờ không và sau này cũng không,” Hermione đáp dứt khoát, lờ đi những cơn nhức nhối khe khẽ đang trào lên trong bụng.
Pansy xem xét Hermione như thể trong hàng giờ đồng hồ trước khi mỉm cười buồn. “Một ngày nào đó.”

Bối rối, Hermione chớp mắt. “Cô có ý gì khi nói thế?”
Pansy lắc đầu. Vẻ mặt tư lự thoảng trên khuôn mặt cô ta, nhưng nó nhanh chóng được thay thế bởi sự thất vọng. “Tôi không nghĩ mình đủ tốt cho anh ấy.”
“Đừng nói vậy!” Hermione ré lên quở trách.
“Không,” Pansy tiếp lời trước khi Hermione có thể nói thêm, “cô không hiểu đâu. Tôi sẽ không bao giờ đủ tốt cho anh ấy.” Cô lại mỉm cười, và một làn ánh trăng tình cờ đáp xuống gương mặt cô, soi sáng nét mặt mệt mỏi của cô. “Thi thoảng tôi nằm trên giường vào ban đêm và cầu nguyện một thiên thần được gửi xuống từ Thiên đường, một người nào đó xinh đẹp và tốt bụng mà anh ấy có thể yêu. Một người nào đó có thể thay đổi và hàn gắn những vết thương lòng của anh. Tôi không thể làm điều đó, tôi và anh đều biết vậy.”
Hermione mở miệng định đáp, nhưng lại bị cắt ngang bởi Pansy.
“Đừng sợ yêu chỉ vì những chuyện xảy đến với chúng ta, Hermione. Mẹ từng nói với tôi rằng giữa hàng ngàn cây đũa khiếm khuyết, sẽ có một cây được làm dành riêng cho tôi. Một ngày nào đó, tôi sẽ tìm thấy một người yêu tôi vì tôi là chính tôi và cô cũng vậy.”
Cùng lúc đó, Pansy lại vòng tay ôm lấy mình thật chặt, quay gót và bắt đầu bước trở vào phủ.
Hermione dõi theo dáng dấp khom khom của Pansy đang tìm đường trở vào trong. Một cơn rộn rạo bồn chồn, đã thay thế những cơn nhức nhối khe khẽ, đang nhảy múa trong bụng cô trong khi một loạt những câu hỏi xâm nhập tâm trí. Những điều này có thật không? Liệu Blaise có đúng là cha đẻ của Thomas? Tại sao Pansy lại nói với cô trong tất cả mọi người? Và tại sao Pansy lại hỏi cô có yêu Draco hay không? Chẳng lẽ câu trả lời ‘không’ vẫn chưa đủ rõ rành rành rồi hay sao?
Nhưng khi Hermione cân nhắc câu hỏi cuối cùng, cô không thể ngăn cảm giác rằng một từ “không” đơn giản và rõ ràng không thể lấp đầy toàn bộ câu trả lời. Thực tế, khi Hermione bắt đầu trở vào trong, cô nhận ra rằng câu trả lời mà cô đưa cho Pansy có lẽ không được nói ra với sự chắc chắn như ban đầu cô nghĩ…
Hết chương XIV


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.