Bạn đang đọc The Sweet Sin – Tội Lỗi Ngọt Ngào: Chương XII: CHUYẾN THĂM THỊ TRẤN MÁU BÙN
Mặt trời đang tỏa sáng rực rỡ và Hermione không có lựa chọn nào khác ngoài gượng mở đôi mắt sưng mọng của mình. Cô chớp mắt hai lần để nhìn cho rõ rồi hướng ra quanh quất, bối rối khi nhận ra nơi mình đang ở. Khung cảnh xung quanh trông không quen chút nào.
Quần áo của mình đâu? Cô nghĩ, hoàn toàn mất phương hướng. Và tại sao toàn thân mình lại đau nhức như thế này?
Hermione nhắm nghiền mắt lại, cố gắng hồi tưởng. Rồi dần dần, từng mảnh ghép của những sự kiện đêm trước trở lại với cô. Với từng mảnh vụn ký ức trở lại, cảm giác nặng trịch trong trái tim Hermione càng dâng cao.
“Ôi không,” cô rên rỉ khi cuối cùng cũng chắp nối được những mảnh ghép với nhau, “ôi không, không, không…”
Nhưng, cô càng cố gắng đẩy những ký ức ra khỏi đầu bao nhiêu, thì chúng càng kiên quyết trở lại bấy nhiêu. Bất lực trong việc che giấu chúng, Hermione vùi mặt vào một cái gối cạnh đó và hét lên trong tuyệt vọng.
Chuyện này không thể xảy ra với mình… không phải một lần nữa. Không phải hắn.
Nhưng cơn đau nhức nhối giữa chân cô, trong đầu cô, mọi nơi trên cơ thể cô… tất cả đều quá thật. Nỗi tuyệt vọng mà cô cảm thấy dữ dội đến mức dường như mọi thứ chỉ là một cơn ác mộng. Cùng lúc, Hermione vẫn không thể tin được điều này. Cô không muốn tin, và nó thực sự không đáng tin. Có phải Draco đã chiếm đoạt cô?
Hermione run rẩy khi những từ ngữ định hình trong tâm trí cô. Sao hắn có thể làm điều này với mình? Cô nghĩ trong câm lặng.
Trong sâu thẳm, cô có cảm giác bị phản bội, nhưng cô biết đó là lỗi của mình. Làm sao cô có thể ngu ngốc đến mức từng nghĩ rằng hắn quan tâm đến cô? Việc họ biết nhau bốn năm trước không có nghĩa lý gì cả; đối với hắn, cô chỉ là một con Máu Bùn tầm thường. Hắn đối xử với cô không khác gì cách hắn đối xử với những đầy tớ khác, nhưng cô đã nghĩ mình có ý nghĩa nhiều hơn đối với hắn.
Hermione run rẩy hít vào, và mùi hương của Draco lấp đầy mũi cô. Nó đậm đặc, giống như bạc hà, nhưng cùng lúc, thoải mái và êm dịu như mùi hương của Hang Sóc sau khi bà Weasley khi nấu một bữa ra trò. Nước mắt tuôn ra từ bờ mi dưới của Hermione và ngay lập tức ngấm vào vỏ gối cotton mềm mại. Cô lại hít một hơi và lần này hương thơm của hắn đi kèm với hình ảnh của chính hắn thấp thoáng trong tâm trí cô. Hắn đang mỉm cười ấm áp với ai đó; điều này khiến Hermione bối rối, vì trước đây cô chưa từng thấy hắn mỉm cười như thế.
Chiếc gối bắt đầu thấm đẫm nước mắt của cô, vì vậy Hermione quay người lại để nằm ngửa lên. Cô nhìn đăm đăm vào trần nhà trắng xóa phía trên, những suy nghĩ rộn rạo trong tâm trí cô, trong khi nước mắt cứ chảy đều xuống hai má. Thi thoảng, khuôn mặt Draco lại hiện lên và trái tim cô lại tròng trành đau đớn.
Cuối cùng, Hermione cũng ngồi thẳng dậy. Chân tay cứng nhắc của cô nóng ran vì phản ứng với chuyển động đột ngột, và tất cả những gì Hermione có thể làm là không bật khóc. Một cơn cồn cào của sự tủi nhục trào lên trong cô, Hermione cuộn tròn mình lại, rên rỉ trong đau đớn. Cô không thể chịu đựng được nữa. Mọi thứ đã quá vô vọng, quá vô nghĩa đối với cô. Không còn một tia hi vọng nào cả. (1)
Không còn lý do nào để mình sống trên đời này nữa, cô nghĩ đau đớn, vẫn ôm chặt mình. Mình ước Harry và Ron ở đây. Họ sẽ biết phải làm gì. Họ sẽ giúp mình vượt qua.
Ngay khi Hermione sắp bật ra một tràng nức nở, cô nghe thấy tiếng bước chân đang tiến đến. Theo bản năng, cô thấy căng thẳng. Làm ơn, làm ơn không phải hắn.
Cánh cửa bật mở và Draco bước vào. Hắn nhìn cô lãnh đạm. “Ra ngoài,” hắn ra lệnh.
Hermione bất động. Cô thậm chí không muốn nhìn mặt hắn, chứ chưa nói đến đi ngang qua hắn.
Cô lại nghe thấy tiếng bước chân hắn và trong một khoảnh khắc kinh hoàng, cô nghĩ hắn chuẩn bị đến tát cô, nhưng một vài giây sau, cú bạt tai mà cô đang đợi không đến. Lần đầu tiên, Draco có vẻ không giận dữ vì thái độ bất tuân của cô.
“Thomas và Kathryn cần được chăm sóc,” giọng nói của hắn đến từ đầu bên kia căn phòng. “Cô sẽ thấy một đôi váy mới ở trên giường mình. Mặc vào; chúng ta sẽ đến Thị Trấn Máu Bùn hôm nay.”
Hermione đóng băng tại chỗ. Hai từ cuối của Draco có vẻ như lởn vởn trong không khí vài giây trước khi tan biến. Cô không muốn dò hỏi động cơ khi hắn đem cô theo cùng, nhưng cùng lúc, cô chưa thực sự sẵn sàng để chấp nhận tin này. Do đó, cô bám chặt lấy tấm chăn bên dưới với một cái nắm chết người.
“Cô có nghe tôi nói không vậy?” Draco gắt lên.
Hermione nuốt khan và trao hắn một cái gật rất nhẹ. Cô định ra khỏi giường nhưng rồi nhận ra không biết quần áo mình giờ ở đâu. Đỏ bừng mặt giận dữ, cô thu mình lại vào đống chăn.
Như thể đọc được suy nghĩ của cô, Draco thở dài và nói, “Chúng ở trong cái tủ cạnh cô.”
“Anh có thể làm ơn ra ngoài được không?” Hermione yêu cầu, nhưng những lời nói thì tuôn ra líu ríu. Cô hắng giọng và mở miệng để nói lại lần nữa, nhưng trước khi cô có thể cất tiếng thì đã bị Draco ngắt lời.
“Sao tôi phải làm thế? Có gì mà tôi chưa nhìn thấy đâu,” hắn đáp, một nụ cười nhạo rõ ràng trong giọng điệu.
Hermione nhắm nghiền mắt lại, cương quyết không nhìn vào Draco vì sợ rằng hắn có thể thấy những giọt nước mắt nhỏ ra từ mắt cô. Má cô nóng bừng vì nhục nhã và căm hận; giờ cô chẳng mong gì hơn là biến khỏi nơi này. Nhưng mình sẽ không để hắn biết điều đó, cô tự nhủ giận dữ.
“Chậc, chậc, chậc… điều này mới đây; lần đầu tiên cô nàng biết tuốt câm như hến. Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ gặp ngày này.”
“Anh đang cố thu được lợi lộc gì khi chọc tức tôi?” Hermione hỏi nhẹ nhàng, giọng nói cô run lên dữ dội. “Những thứ mà anh gây ra chưa đủ tồi tệ hay sao? Anh vừa mới hủy hoại tôi (2), đó không phải tất cả những gì anh muốn sao?”
“Không,” hắn nói khẽ, “cô sẽ không thể đem đến cho tôi mọi thứ tôi muốn.”
“Vậy sao đêm qua anh thì thầm tên cô ấy với tôi, như thể anh tưởng tượng cô ấy ở vị trí của tôi?”
Không khí kéo theo lặng như tờ. Thậm chí những chú chim đang ca vang ngoài kia cũng im bặt; như thể cả thế giới ngừng chuyển động. Hermione biết cô vừa đánh trúng tim đen của hắn; và giờ cô cảm thấy hối tiếc với những lời nói cuối cùng. Ngay khi cô chuẩn bị xin lỗi; cô nghe thấy tiếng sột soạt và khi ngẩng mặt lên đã thấy Draco rời khỏi phòng.
Vài giây sau, Hermione cố gắng xua đuổi cảm giác tội lỗi đang trào lên. Những gì cô nói rất tồi tệ, thậm chí còn tồi tệ hơn bất cứ điều gì Draco từng nói với cô. Nhưng phản ứng duy nhất của Draco là rời khỏi phòng, trong khi những trường hợp khác, hắn đã có thể tát cô hoặc bạt tai cô. Cái gì vừa thay đổi vậy?
Lắc đầu, Hermione thẫn thờ dụi mắt. Cô cảm thấy mình già cả hơn rất nhiều so với tuổi hai mươi. Như thể mọi gánh nặng mà một phù thủy trưởng thành mới có thể chống chịu được đột nhiên đổ dồn lên vai cô, và chút sức lực giúp cô khỏi gục ngã đang dần cạn kiệt. Sớm thôi, Hermione sẽ bị hạ gục bởi những căng thẳng và giờ đây, cô cũng không chắc mình có thể sống sót cho đến ngày đó.
Mặc dù đây là điều cuối cùng Hermione muốn làm, cô gắng gượng ép mình ra khỏi giường, với lấy quần áo trong chiếc tủ, và mặc vào. Cô làm thật chậm rãi, thật cẩn thận, như thể đang cố gắng kéo dài thời gian trước khi cô phải đến Thị Trấn Máu Bùn – hay nói cách khác, thăm lại chốn địa ngục mà cô gọi là nhà.
Cuối cùng, Hermione biết cô không thể ở mãi trong phòng ngủ. Thít chặt váy vào người, cô loạng choạng ra khỏi phòng, co rúm lại khi những vết trầy xước ở mặt trong đùi mình cọ xát vào nhau đau đớn. Một cách cẩn trọng, Hermione tiến về phía cầu thang trong khi nín thở và cầu nguyện không có thành viên nào trong gia đình Malfoy xuất hiện. May mắn thay, cô nhanh chóng đến được phòng mình mà không chạm mặt bất cứ ai trong số họ.
Draco đã nói đúng; khi Hermione đến được chân cầu thang dẫn tới phòng cô, có một cái hộp lớn đang đợi cô ngay trên giường ngủ. Thở dài, Hermione lê bước về phía chiếc giường và thận trọng ngồi xuống. Cô đặt cái hộp lên trên đùi mình và từ tốn tháo cái nút buộc ở trên ra. Khi sợi dây bị bỏ qua một bên, cái nắp bìa các-tông rơi ra để lộ một chiếc váy lụa màu xanh nhạt được gấp gọn gẽ.
Hermione cắn môi khi nhìn thấy món quà của Draco. Không còn nghi ngờ gì nữa rằng nó rất đắt, có khi còn đắt hơn so với bất cứ thứ gì trong tủ đồ của Pansy. Nhưng sao hắn lại mua nó cho cô? Hắn đã đưa cho cô bộ váy đẹp mà cô đang mặc trên người; thế còn hơn là đủ và hắn biết điều đó. Liệu rằng sau khi được tắm táp trong những bộ đồ đắt tiền, cô có được mong đợi là phải đền đáp Draco bằng cách nào đó không? Khoảnh khắc mà ý nghĩ đó hình thành, Hermione không thể kìm nén cơn run rẩy khi “những thứ để báo đáp” lọt vào tâm trí cô.
Với đến chiếc hộp, Hermione lấy chiếc váy ra và giũ tung nó ra để kiểm tra độ dài. Mắt cô mở to khi cô chiêm ngưỡng sự giản đơn tao nhã của những dây thường xuân được may dọc theo mép và đường viền cổ áo. Chiếc váy đẹp đến mức chỉ với một cái liếc nhìn thôi đã đủ để lấy đi hơi thở của Hermione.
Bờ môi dưới của cô đột ngột run lên, và cô cảm thấy những giọt nước mắt không mong muốn lại bắt đầu hình thành. Vừa tự nguyền rủa bản thân trong hơi thở vì dễ xúc động, Hermione vẫn mặc cho những giọt nước mắt lặng lẽ rơi. Chúng đáp xuống váy cô, ngay lập tức thấm vào lớp vải.
Cô thậm chí còn không biết vì sao cô khóc. Trái tim cô có cảm giác như bị xé ra làm đôi: một nửa căm ghét, ghê tởm Draco vì những gì hắn đã làm với cô; một nửa khác thì gần như là tôn trọng và biết ơn những gì hắn đã làm cho cô. Nỗi đau từ việc bị chia ra làm hai nửa hoàn toàn khác biệt thực sự không hay ho gì.
Với chiếc váy được vắt ngang qua cánh tay, Hermione đứng dậy và đi đến trước gương. Rồi cô thử áp chiếc váy vào người mình và nhìn chằm chằm mình trong gương với biểu hiện như kiểu băn khoăn. Một nụ cười buồn nở rộng trên khuôn mặt cô. Hình ảnh phản chiếu của cô, với cùng một nụ cười như thế, trông vừa đẹp và vừa nhếch nhác. Mái tóc rối xù của cô đối lập gay gắt với vẻ trang nhã của chiếc váy, mang đến cho cô hình ảnh của một sự giao thoa giữa hai mặt của nàng Lọ Lem, một nhân vật trong một câu chuyện cổ tích Muggle.
Thở dài, Hermione thả chiếc váy xuống sàn. Ngay lập tức, cô trở lại dáng vẻ của một hầu gái bẩn thỉu nhỏ mọn của vài phút trước. Mình đoán nếu không có pháp thuật, mình sẽ không bao giờ trở thành một nàng công chúa.
_______________
Buổi chiều muộn hôm đó, người ta thấy Hermione đang bám gót Draco dọc những con phố của Thị Trấn Máu Bùn. Sau khi mặc những bộ váy mà Draco đưa cho, Hermione miễn cưỡng đi lên lầu để tham gia cùng hắn ta. Trong suốt quãng đường đến Thị Trấn Máu Bùn bằng bột Floo vì Hermione không thể độn thổ, cả hai cùng yên lặng.
Khi Hermione cố gắng theo kịp những bước chân nhanh nhẹn của Draco, cô thấy mắt mình lướt đi quanh quất, nắm bắt được dáng vẻ thảm hại của khu vực này. Những phù thủy lai và gốc Muggle nhếch nhác đói khát có ở khắp mọi nơi; một số thì ẩn mình trong những hẻm tối, vài người thì được thấy đang mò mẫm băng qua đường, và có những người thì chỉ ngồi bên vệ đường, chìa những bàn tay gầy mòn một cách tuyệt vọng về phía Draco và Hermione. Draco không thèm để mắt đến họ, hình như chỉ chú tâm đến việc đến nơi cần đến nhanh nhất có thể. Hermione, mặt khác, bồn chồn đến suýt bật khóc. Phần da thịt được khắc số trên cánh tay đau nhói lên khi cô ngẩng mặt nhìn những căn lều tiêu điều đều-quá-đỗi-thân-thuộc. Chỉ cần ngửi thấy mùi hôi thối nồng nặc của thức ăn hỏng và mồ hôi bám đặc trong không khí đã gợi một ký ức kinh hoàng vào những ngày mà cô bơ vơ không có người thuê – những ngày tháng mà cô thà không nhớ còn hơn.
Cuối cùng Draco cũng đứng trước một tòa nhà cao xám xịt, cái mà vượt lên trên những mái lều nhỏ bé. Hắn liếc nhìn đến hàng chữ “Cơ quan môi giới việc làm dành cho Máu bùn” được vẽ bằng sơn đỏ trên một cánh cửa thép lớn trước mặt, rồi đưa tay ra với lấy cái nắm.
“Đứng chờ ở đây,” hắn quát vào mặt Hermione trước khi vặn cái nắm và bước vào tòa nhà tối om. Cánh cửa đóng lại sau lưng hắn, và Hermione thấy mình đang đứng trơ trọi trên con phố của Thị Trấn Máu Bùn.
Khi Hermione lặng lẽ cân nhắc rằng cô có nên đứng trước cửa và đợi Draco hay không, cô nghe thấy tiếng ai đó gọi tên mình từ phía sau. Giật mình, Hermione quay lại, ánh mắt cô lướt dọc con phố để tìm bất cứ ai mà cô thấy quen. Người đó lại cất tiếng gọi cô lần nữa, và Hermione đột ngột bắt gặp một quen thân, đang đứng cách đó vài mét.
“Jeanne!” Hermione hét lên, chạy khỏi chỗ cánh cửa để đến ôm bạn mình. Nhưng Jeanne nhanh chóng lùi lại một bước trước khi Hermione có cơ hội được ném cánh tay mình quanh người bạn.
“Cẩn thận!” Jeanne hét, giơ một tay lên. Cô ấy cười vang và chỉ xuống một cái bọc nhỏ mà mình đang mang trong tay.
Hermione há hốc mồm khi cô nhận ra cái vật – hay đúng hơn, cái người – mà Jeanne đang bế trên tay. “Cậu có một đứa con!”
Jeanne giật đầu. Cô ấy đã sụt cân rõ rệt kể từ lần cuối Hermione trông thấy cô, và làn da cô ấy mang một màu vàng vọt phớt nhẹ, ám chỉ một vài loại bệnh nào đó. Mặc dù vậy, một nụ cười hết cỡ vẫn sáng lên trên khuôn mặt Jeanne.
“Khi nào vậy?” đó là tất cả những gì Hermione có thể nói khi cô há hốc mồm trước trước đứa trẻ nhỏ mà Jeanne đang bế. Trông thằng bé khó mà lớn hơn hai tháng tuổi, và thật ngạc nhiên khi biết được rằng một sinh linh bé bỏng không tự lực được như thế này có thể sống trong một điều kiện nghèo nàn đến vậy.
Phản ứng của Jeanne ngay lập tức trở nên nghiêm túc. “Thằng bé được gần hai tháng,” cô ấy nói, làm sáng tỏ những thắc mắc của Hermione. “Thằng bé … thằng bé là con của người chủ cuối cùng của mình.”
Bàn tay Hermione vội ôm chặt lấy miệng trong kinh hoàng. “Sao cậu có thể làm điều đó?” cô nửa kêu la, hoàn toàn choáng váng trước lời thú nhận của Jeanne.
“Cậu nghĩ mình muốn sao?” Jeanne rít lên, nhìn đi quanh quất như thể cô sợ cha của đứa bé có thể xuất hiện bất cứ lúc nào. “Mình không có lựa chọn. Giờ thì hạ giọng cậu xuống đi, Hermione. Mình không muốn gây sự chú ý, có khi cậu còn đánh thức James đó.”
“Cậu đặt tên cho thằng bé sao?” Hermione hỏi, hoàn toàn thất kinh.
Vẻ xúc phạm hằn trên khuôn mặt Jeanne. “Tất nhiên là mình đã đặt tên cho nó,” cô ấy nói khẽ khàng. “Nó cũng là con mình, Hermione. Chỉ vì mình không muốn có thằng bé không có nghĩa là mình không yêu nó.”
“Nhưng… bằng cách nào mà thằng bé được thụ thai? Sao cậu có thể yêu hậu quả của cái việc quá…” Hermone dừng lại, cố gắng tìm từ ngữ thích hợp.
Jeanne lắc đầu. “Điều đó không quan trọng,” cô ấy nói dứt khoát, gần như phòng thủ. “Chúng ta hãy… hãy thôi nói về James. Hãy nói về cậu. Trông cậu xinh đẹp lắm, cưng à. Mình rất vui vì người chủ của cậu đã đối xử tốt với cậu.”
Hermione lắc đầu nguây nguậy. “Jeanne, làm ơn đừng cố thay đổi chủ đề. Mình đang lo lắng cho cậu!”
“Mình biết,” Jeanne đáp cáu tiết. “Mình cũng lo cho bản thân mình. Nhưng mình ổn, được chưa? Chỉ là có một đứa con, mình không thể tìm được phù thủy thuần chủng nào chấp nhận mua mình.”
“Ôi đừng tự nói về cậu như vậy,” Hermione e dè. “Cậu không phải một thứ hàng hóa. Ôi Jeanne, mình ước gì cậu có có thể đến sống với mình.”
Jeanne uể oải dụi mắt với bàn tay không. “Không, mình nghĩ tốt hơn hết là mình cứ sống như thế này. Mình không nghĩ mình có thể sống với một phù thủy thuần chủng trong tình trạng hiện nay.”
“Hắn ta… hắn không…” Hermione thoáng ngập ngừng. Cuối cùng, cô kết thúc câu nói bằng một tiếng thì thầm. “… tệ đến mức đó.”
Làm bạn với Hermione trong nhiều năm, Jeanne ngay lập tức nhận ra nỗi thống khổ được giấu nhẹm của Hermione. “Chuyện gì đã xảy ra?”
“Không có gì,” Hermione đáp vội, ngoảnh mặt đi. Cô nhắm chặt mắt lại, cố gắng xua đuổi những ký ức về đêm hôm trước, rồi lại mở mắt ra để nhìn Jeanne. “Không có gì,” cô nhắc lại cương quyết.
Jeanne thở dài. “Mình biết chuyện gì đã xảy ra Hermione. Mình rất tiếc về việc hắn ra đã chiếm đoạt cậu.”
Hermione giật nảy mình, ngạc nhiên trước sự thẳng thừng trong lời nói của Jeanne. Cô mở miệng ra định đáp lại, nhưng ngay lúc đó, cô thấy cánh của của tòa nhà MEA bật mở và Draco bước ra. Hắn dừng lại, nhìn quanh, rồi cuối cùng cũng thấy Hermione đang đứng bên vệ đường.
“Chúng ta sẽ rời đi,” hắn nói, băng đến chỗ Hermione đang đứng cùng Jeanne. “Ngay bây giờ,” hắn thêm vào khi thấy cô đứng yên.
Hermione ngập ngừng, bị giằng xé giữa việc ở lại với Jeanne hay đi cùng Draco. Trái tim bảo cô hãy lựa chọn phương án thứ nhất, trong khi lý trí khuyên cô chọn cái thứ hai. Cuối cùng, Jeanne là người quyết định – cô ấy trao cho Hermione một cái huých nhẹ về phía Draco.
“Mình sẽ ổn thôi,” Jeanne thì thầm bảo đảm khi Hermione bắt đầu lững thững đi. “Mình hứa mình sẽ sớm gặp lại cậu, Hermione.”
Hermione cảm thấy nước mắt trào lên khi cô nhìn qua vai và thấy hình dáng của người bạn đang mờ dần. Cô đưa ngón tay lên môi. “Tạm biệt Jeanne,” cô khẽ thì thầm trước khi quay mặt và đi vội để bắt kịp với Draco.
Hết chương XII.
Chú thích:
(1) Nguyên văn : There was no bright light on the horizon, no flickering candle in the corner. – ND
(2) Nguyên văn : Youve just about broken me in. – ND