Bạn đang đọc The Mermaid Curse – Lời nguyền Tiên Biển: Chương hapter 21 : Angel’s memory
Vote and Comment if you think i deserve
Chapter này sẽ nhẹ nhàng vì tôi muốn dành nhiều hơn cho những chap sau ! Chủ yếu và Raphel và Haida.
JK
…
The Mermaid Curse
Quay lại thời điểm hai năm trước của Raphel và Haida, lúc đó Haida là một nữ sinh trung học bình thường ở Kyoto, Nhật Bản ; còn Raphel theo trách nhiệm phải xuống đó xem xét tình hình chung bằng cách vào vai nam sinh trung học khoảng hai năm.
Trên vỉa hè, vượt qua những người đi bộ, một cô nữ sinh mặc váy đang chạy , phía trước đó là chiếc School Bus đã lăn bánh chạy :
– Khoan đã ! Chờ tôi với ! – Haida càng lúc chạy càng nhanh, chẳng khác nào đang chạy đua nhưng chiếc xe bus mà không có dấu hiệu ngừng lại ngày càng lăn bánh nhanh bỏ xa cô nữ sinh. Đám học sinh từ cửa kính sau của xe bus hò hét , trêu đùa nó.
– Chậm quá, nhanh lên nào ! – đám học sinh hò hét. Dù đang mặc váy nhưng rõ ràng vẫn đang tăng tốc để “đua” với xe bus.
– Đừng chạy ! – Haida hét chạy song song trên vỉa hè song được một lát đành phải chấp nhận số phận cuốc bộ đến trường. Nó chống hai tay xuống khủy chân, thở dốc .
Có tiếng ai tặc lưỡi :
– Thiếu nữ tính quá ! Cậu định tập chạy cho kì vận động của trường à !
Haida ngẩng mặt dậy “ai mà nói móc người khác thế này”, gặp ngay nụ cười tỏa nắng ấm như mặt trời của Raphel , rõ ràng không có ý chọc ghẹo nó, cậu ta đi một chiếc xe đạp địa hình loại mới nhất. Nhìn cậu ta với mái tóc nâu sáng, đôi mắt màu xanh hòa với nụ cười ấm áp, Haida không phải là “fan” của cậu ta nhưng cậu ta rất, rất đẹp trai đặc biệt là nhìn vô cùng năng động pha lẫn chút thư sinh trong bộ đồng phục. Haida bỗng chốc không biết nói gì, nó chỉ nhìn cậu ta, tự nhiên tay đưa lên vuốt lại mái tóc.
– Cậu có bảy phút để đi đến trường !
Haida nhớ lại “trách nhiệm” của nó, xốc cặp lên và chuẩn bị chạy, xe buýt thì tốn năm phút nhưng đi bộ phải đến hai mươi lăm phút. Cứ thế này, nó chắc chắn mình sẽ về nhất trong kì vận động ở trường mất. Và nó chạy, cậu ta đạp xe tà tà theo :
– Nếu cứ chạy như thế thì ít nhất cũng mất mười lăm phút !
Haida nhìn cậu ta:
– Cậu ở đây làm gì ? Trêu chọc tôi à ? – nó càm ràm
– Định cho ai đó quá giang nhưng xem ra không cần thiết rồi ! – cậu ta thở dài ra bộ khổ não xong buồn bã đạp xe từ từ đi . Haida vẫn nghệch ra nhìn cậu ta, về khoảnh này thì Haida cực kì “chậm tiêu”, nó không hiểu được những lời bóng gió. Có lần một nam sinh mới nó đi chơi, vì cậu ta nói bóng gió cho nên Haida phải nghĩ đến mười lăm phút mới hiểu ý cậu ta . Haida lúc này đang nghĩ cậu nói về người khác chứ không phải nó.
Raphel đạp đi một đoạn, hình như có gì trật với kế hoạch của cậu, đáng lẽ ra một cô gái phải gọi cậu ta lại nhờ cậu ta chở đi chứ. Nhưng Haida thì cứ thong thả đi vì nó nghĩ : trước sau gì cũng trễ, có trễ thêm cũng chả sau.
– Này, cậu định tới trưa mới tới trường à ! Lên đây tôi chở cho !
– Cậu chở….tôi ? – nó tròn mắt hỏi lại
– Nhanh lên, tôi mà trễ giờ vì cậu thì biết ! – “thì ra Haida ngốc thật đấy” Raphel nghĩ cười với nó.
Haida nhanh chóng đến chỗ cậu nhưng xe của cậu ta không có yên sau làm sao đây. Rốt cuộc Haida đứng trên thanh để chân, hai tay giữ lấy vai cậu ta :
– Chắc chưa ? Tôi đua đây ! – thế là cậu bắt đầu đạp hết tốc lực.
– Chậm lại ! Ghê quá ! – khi bạn đứng trên ở yên sau xe thì tốc độ là vấn đề khác.
– Vậy thì bám chắc vào ! – bình thường cậu không hay chạy nhanh như trễ giờ rồi, phần cũng muốn chọc ghẹo người đằng sau cho nên cố tình đạp rất nhanh.
– Cậu muốn tôi bám ở đâu nữa hả ? – Haida hét nhìn Raphel lạng qua một chiếc xe, không có yên thì bám ở đâu, leo lên lưng cậu ta chắc.
– Tôi tăng tốc đây ! – Cậu ta không đếm xỉa tiếp tục lạng lách qua một chiếc xe nữa. Haida cảm thấy mình thật sai lầm khi leo lên yên xe cậu ta, đúng là “trao trứng cho ác” , không biết còn sống được tới ngày mai không nữa.
– Chậm lại đi ! Tôi sợ ! – hai tay nó bám chặt lấy vai cậu, đầu khẽ cúi xuống – tôi chưa muốn chết chùm đâu !
– Tôi sẽ chạy chậm lại với một điều kiện !
– Điền kiện cái gì ? Cậu đang giỡn đó hả !
– Thôi vậy ! – Raphel bễu môi, cậu đánh tay lái rất ngọt nghiêng xe một góc hai mươi độ tăng tốc và sắp bắt kịp cả chuyến bus của trường. Cậu lại lượn qua lần nữa, lần này sự can đảm của Haida đã đi tông hết, cảm giác chỉ cần cậu đánh xe lần nữa thì chân nó sẽ tụt khỏi bàn đạp luôn mất.
– Được ! Được ! Làm ơn đừng kéo tôi té với cậu ! – Haida gật đầu lia lịa, nó biết không đến nỗi chết nhưng nó chưa muốn chà người xuống đường và mấy cái xe hơi đang lăm le tiến lên thì xem ra hơi….nguy hiểm.
– Tôi biết cậu sẽ đồng ý ! – Raphel không kiềm được nhe răng ra cười.
Haida thì tự rủa mình ngốc, khi không leo lên xe người ta để rồi bị đe dọa. Con bé nuốt khan nhìn xe đi chậm lại, cũng sắp đến trường rồi.
Chiếc xe phanh kít lại trong sân trường, Haida bước xuống , chân nó cóng, tóc thì rối sau chuyến đi xe nhớ đời của cậu ta. Vừa kịp giờ, Haida nhìn sang cậu ta hằn học, bị cậu ta chơi một vố mà. Rốt cuộc câu ta ra điều kiện gì đây ? Cùng lúc đó một chiếc xe hơi hầm hố tiến vào sân trường, nói chính xác là lao thẳng về phía con bé, có ai nói là nó vừa mới bị đem đi đua xong rồi chuẩn bị được “tặng” thêm một chiếc xe không. Chiếc xe phanh lại cách nó không tới 10 cm, Raphel chạy nhanh đến giật khủy tay con bé kéo ra khỏi mũi xe rồi quay sang lườm kẻ lái xe. Qua cửa sổ xe để mở, một kẻ đẩy gọng kính mát lên. Rồi tên đó nhả ra từng từ đáng ghét :
– Lần sau đừng có đứng trước cổng chắn đường người khác như vậy !
Nó vẫn còn cứng họng chưa nói được gì chỉ nhìn cái tên học sinh cùng cái xe hơi của hắn lái vào bãi đổ.
– Cậu không sao chứ ! Sao lại đứng tần ngần ra đó !
– Không sao ! – nó quay lại lườm chiếc xe cùng tên chủ nhân đáng ghét. Hiroshi đẩy cửa ra dưới con mắt của những nữ sinh, ai chẳng muốn có người yêu vừa giàu vừa đẹp. Haida tự dưng ớn lạnh khi thấy mấy con mắt cũng đang “lia” sang Raphel và nó. Hiroshi chuyển sang nhìn nó và Raphel theo kiểu “lại-con-nhỏ-phiền-phức-giờ-còn-đi-bám-trai”, xong Haida nhanh chóng phát hiện những ánh mắt đầy vẻ “quan tâm” của các nữ sinh khác. Lần này chính nó tự đưa mình vào rắc rối, mau là có tiếng chuông báo vào học :
– Cảm ơn cậu ! Vào lớp rồi ! Gặp lại sau nhé ! – nói rồi Haida rút nhanh đi trước khi lọt tiếp vào tầm ngắm của thiên hạ. Sao nó lại bất cẩn như thế chứ.
Giờ ra chơi, Haida vẫn thường lệ, ngủ gục trên bàn .
Cốc
Cốc
Chọc
Chọc
Nó ngẩn mặt lên sau những tiếng gõ trước mặt bàn và cái gì đó chọt vào má mình . Không chỉ mình nó mà còn cả lớp, với những con mắt nhìn vào theo kiểu đang hỏi “có-phải-Raphel-đến-vì-con-nhỏ-quê-mùa” đó không ? Và hiện tại Haida đang nhìn cậu như muốn hỏi” what-are-you-doing-here “(cậu làm gì ở đây ?) và trước khi nó có cơ hội mở miệng cậu đã hồ hởi kéo nó đi. Nó nghĩ mình sẽ bị đám nữ sinh dẫm chết nếu cậu ta bỏ đi ngay bây giờ !
– Cậu làm gì vậy ?
– Sao ? Cậu đã hứa với tôi một điều !
– Tôi …biết cậu là hotboy, nhưng có cần phải gây chú ý như vậy không – Haida lầm bầm, tay vờ kéo tóc nhưng thật ra là đang che mặt khi cảm nhận ánh nhìn chòng chọc của đám con gái. Vốn dĩ con bé bị tẩy chay, chưa bị đánh hội đồng nhưng có hướng này mà tới thì chắc có đấy .
– Này ! – cậu giữ chắc khuôn mặt, không cho nhìn dáo dát nữa – vào chủ đề chính đi !
– Tôi đã phải chở cậu sáng nay, cậu không có gì trả ơn cho tôi à ?
Nó nghệch mặt ra nhìn cậu, trả ơn bằng cái gì bây giờ ?
– Tôi biết là cậu sẽ như thế ! – Raphel tặc lưỡi xong quay sang nhìn Haida ra vẻ buồn bả .
– Cậu thích gì nào ? – nó hơi bối rồi hỏi cậu
– Tortilla chip ! – cậu hồ hởi nói.
– Tortilla của cậu đây ! – Haida chuyền cho cậu ta bịch Tortilla còn mình ôm Raffle định bỏ đi .
– Cậu đi đâu ?
– Về lớp !
– Tôi ăn một mình sao ?
– Đại khái là thế !
– Cậu trả ơn tôi thế à !
– Chứ cậu muốn gì ?
– Share nào ! – cậu ta mở cả hai bịch Tortilla và Kettle rồi trộn với nhau.
“Ôi không, khoai tây của tôi !”- Haida không thích món bắp Tortilla chút nào hết, nó thích Kettle, món khoai tây, ghiền khoai tây là đằng khác.
– Này ! Cậu ăn một mình được không ?
– Cậu không thích tôi ? – Raphel hỏi thẳng, nhìn có vẻ rất tổn thương, có lẽ vì cậu là Thiên Thần nên chưa bao giờ bị ghét bỏ.
– Không ! Chỉ là tôi chưa muốn…bị fan của cậu đè bẹp ! – Haida nói, đây là chuyện hết sức cấp bách, liên quan tới vấn đề sống còn thật đấy, nó từng chứng kiến một cô bạn trong lớp bị đánh bầm mắt vì tội dám “lén phén” xung quanh hotboy. Cậu kéo cổ tay nó và trốn ra sân sau, chỗ đầu tiên cậu gặp nó. Vẫn toàn lá là lá, song ít hẳn sự soi mói thường ngày.
– Ăn snack bắp của cậu đi !
– Tôi thích khoai tây !
– Vậy tại sao tại bảo muốn ăn Tortilla !
– Tôi thích Tortilla nhưng bây giờ thấy khoai tây ngon hơn !
WTH !!!!
– Theo nghiên cứu chi thấy, những người thích ăn khoai tây chiên theo chủ nghĩa hoàn hảo ! – Haida cười giơ ngón tay cái lên rồi lấy ình miếng khoai tây.
– Còn những người thích ăn snack bắp thì sao ?
Haida mơn tay dưới cằm ra điệu suy tư :
– Chắc là những người thích đua xe và lạng lách !
Raphel mím môi cười rồi thêm vào :
– Và hơn nữa rất đẹp trai và tốt bụng ! – cậu ta đẩy một hộp sữa cho nó
– Tự tin vô đối ! – Haida càm ràm đủ cho cậu ta nghe
– Cậu trông không có vẻ là người cầu toàn !
– Sao cậu biết !
– Vậy để tôi hỏi cậu một câu để kiểm chứng nhé ! – Haida gật đầu, Raphel tiếp – mẫu bạn trai của cậu là gì?
Haida đáng ra sẽ không trả lời những câu nói riêng tư thế này nhưng mà nhìn vẻ mặt nghiêm trọng cảu cậu ta cứ như cậu ta đang khảo tra nhân chứng như trong mấy phim hình sự vậy; Haida nhướn mày hết đẩy mắt sang trái rồi hướng sang phải, ờ thì, đó giờ chưa nghĩ kĩ về cái này song con bé đáp :
– Bình thường như người khác và thích tôi là được !
– Haizz ! Vậy mà nói là người theo chủ nghĩa hoàn hảo !
Haida đâm ra tự ái, chu môi nói :
– Kệ cậu, đó là quan điểm của tôi !
Cậu ta vỗ vào trán con bé và giật lấy bịch bánh sau đó nói :
– Cậu tốt nhất nên yêu ai vừa đẹp trai, vừa học giỏi, vừa tốt bụng ấy ! Biết tại sao không ? – cậu ta nói một tràng nhìn Haida mở to – vì cậu vừa không đẹp, không nữ tính , cậu học ẹ những môn tự nhiên và hơn nữa cậu cần ai đó đủ tốt chở cậu đi học nếu không muốn quét sân mỗi ngày !
– Nè nè ! Không đẹp là chuyện của tôi, học dở mấy môn tự nhiên thì sao, tôi học lớp chuyên khoa xã hội mà ! Mà làm gì có ai mà hoàn hảo như thế ! Mà có đi nữa cũng chẳng thích tôi ! – Haida hậm hực nói ột miếng snack bắp vào miệng nhai, đúng là con gái ai cũng từng mơ tới chuyện công chúa, hoàng tử nhưng thực tế chút đi, kinh nghiệm sống 16 năm qua cho thấy : Đời không phải là cổ tích !!!!
– Tôi nhận ra cậu không chỉ không đẹp, không nữ tình, học dở môn tự nhiên, chuyên đi học muộn mà còn mù nữa – Raphel chẹp miệng nói ra vẻ khổ não rồi đút cho con bé một miếng khoai tây trong khi nó sắp có hiện tượng “biểu tình” sau câu nói của cậu.
– Ý cậu là sao hả ! – Haida cố nuốt trôi rồi quay sang lườm cậu ta .
Rầm, một tiếng ai đó đập vào thanh gỗ.
– Nè, mấy người kia ! Mấy người nói lớn quá đấy không cho ai ngủ hết à ! – từ trong lớp học cũ, một nam sinh bước ra.
Haida suýt chút tắt thở khi nhìn thấy cái mặt khó ưa đó, đúng là oan gia ngỏ hẹp !! Hiroshi, tên đó đúng là khắc tinh của nó. Tên đó vuốt khuôn mặt còn ngái ngủ rồi nheo mắt nhìn cho rõ rồi tiếp tục phán một câu :
– A, con nhỏ với khuôn mặt khó ưa !
– Tên ác tặc kia ! Cậu nói ai khó ưa hả !
– Cô đó ! Con gái gì mà trốn ra đây nói chuyện với con trai, mặc váy mà còn chạy. Cô đúng là đứa kinh khủng nhất tôi từng biết !
– Cậu…cậu….- Haida cảm giác tay và mặc mình nóng ran, tay bóp chặt lại nhìn tên đó. Sao trên đời lại có tên khó ưa như vậy chứ.
– Nè ! Cô ấy như thế nào xen gì tới cậu !
– Tôi đang nói cô ta, cậu mới là người đừng xen vào chuyện người khác !- Hiroshi cười khẩy nhìn Raphel.
Raphel nắm chặt tay tiến lên gườm Hiroshi, chưa bao giờ cậu thấy tức giận như vậy, đặc biệt khi Haida nắm chặt hai tay, con bé dường như sắp khóc đến nơi.
– Cậu nghĩ cậu là gì hả ! Cậu là ai mà có quyền phán xét tôi ! – Haida nói bằng chất giọng đứt quãng kiềm nén để không khóc, không được khóc.
– Ồ ! Con nhỏ cuối cùng phản kháng rồi à ! Chậc chậc, Hiroshi cúi xuống ngang tầm Haida vì tên đó rất cao và nhìn vào mắt Haida – cô sắp khóc đấy à, có cần tôi ượn khăn tay không ? – tiếp tục cười khẩy.
– Này, cậu quá đáng rồi đó ! – Raphel không nhịn nổi định đẩy Hiroshi ra.
Cùng lúc đó là
Bốp ! – một cái bạt tay vào khuôn mặt Hiroshi là mặt tên đó lệch đi một chút. Haida đã tát cùng lúc nước mắt con bé chảy xuống mặt, con bé là đứa mau khóc, dù rằng nó cũng buồn lời cậu ta nói nhưng mà nước mắt cứ chảy ra . Haida chùi giọt nước mắt vô cớ lăn trên má rồi nói kèm theo một nụ cười ngạo nghễ :
– Giữ khăn tay đó mà che mặt đi ! Kẻo người ta biết hotboy vừa bị tát đấy !
Haida nói rồi kéo Raphel đi, Haida biết mình vừa chọc vào ổ kiến lửa nhưng không nhịn nỗi nữa. Hiroshi bây giờ vô cùng tức giận, hai tay bấm chặt lại nhìn kẻ quài quả bỏ đi rồi gắt :
– Cô …đứng lại đó ! Con nhỏ chết tiệt !
Haida đi càng lúc càng nhanh hơn, cũng có chút e sợ nhưng cũng buông lời chọc tức cậu ta :
– Việc gì tôi phải nghe lời chứ ! – rồi bẻ ngoặt và khúc cua may mà hắn không có ý đuổi theo.
– Haida, cái tát của cậu không nhẹ đâu !
– Sáng suýt chút nữa nhờ tên ác tặc đó mà tôi phải nằm viện, tôi mà có chuyện gì thì hắn nuôi tôi cả đời chắc ! Khó ưa !
– Đưa điện thoại cậu đây !
– Làm chi ?
– Nhanh ! – raphel lấy điện thoại rồi nhấn nhấn gì đó sau đó trả lại- tôi lưu số của tôi vào rồi, chỉ cần nhấn phím #1 có thể gọi cho tôi ! Cậu như thế này thế nào cũng có chuyện.
– Tại sao tôi gọi cậu thay vì gọi cảnh sát – Haida tròn xoe mắt vô tội hỏi.
“Vì tôi là Thiên Thần !!!”
– Vì vì…cậu nói nhiều quá chỉ cần làm như vậy là được ! Nè lau mặt đi ! – xong Raphel dúi khăn tay vào tay Haida rồi bỏ đi .
Để lại con bé hoàn toàn chả hiểu gì .
– Cậu vừa mù lại vừa ngốc ! – Raphel lẩm bẩm nói trong khi đó ở sau dãy hành lang một người nhoẻn cười khó hiểu
Đúng như phỏng đoán , cuối giờ Haida được tham gia “hội kín” để dằn mặt khi dám trò chuyện với hotboy :
– Haida ! Raphel chỉ là thấy cô tội nghiệp thôi ! Đừng có mơ tưởng ! – một cô nữ sinh uống tay quanh sợi tóc vàng hoe, rất đẹp song ánh mắt lại vô cùng khinh thường nhìn con bé. Dằn mặt rồi cảnh cáo.
Haida nhìn cô sau một hồi nghe diễn thuyết trong đầu chỉ toàn có mấy cụm từ : Bla..bla..bla… rồi nói :
– Cô nói xong chưa ! Tôi phải về ! – nói rồi nó bước đi
– Mày…
– Thích gì thì gặp thẳng Raphel mà nói ! Đừng lảm nhảm trước mặt tôi !
– Nói nhẹ nhàng không biết nghe ! – con nhỏ vung tay tát vào mặt Haida
Bốp – ngay sau đó Haida vung cái bạt tay rất mạnh vào con nhỏ làm nó suy suyển.
Haida quắc mắt nhìn con nhỏ cùng lúc khác mấy đứa khác bắt đầu nắm tóc giật áo nó và đánh nó.
– Thế nào ? Đau chứ ! – con nhỏ với mái tóc vàng xốc cổ áo Haida hỏi – nếu mày hứa từ nay sẽ tránh xa Raphel và cầu xin tao thì tao sẽ tha cho !
– Mấy người nghĩ mấy người có quyền xen vào tôi à ! Tôi gặp ai là chuyện của tôi ! Tôi thích ai là quyền của tôi ! – Haida dù bị đánh song lại vun tay tát con nhỏ tóc vàng một cái rõ mạnh.
– Con khốn này !
Đúng lúc đó thì có người xông vào, Raphel hôm nay chờ con bé để nói một chuyện , song mãi không thấy nó về nên đâm ra lo ngại. Cậu nghĩ Haida vốn nhát bọn fan chắc đang bị bọn họ dọa nạt nên vội vàng đi tìm nó , đúng như cậu đoán. Nó đang bị đánh “hội đồng” trong phòng thể dục của trường.
– Mấy người ! – nắm tay cậu run lên nhìn Haida ngồi trong góc chịu đòn – mấy người nghĩ mấy người là ai mà can dự vào chuyện của tôi ! Các người chuẩn bị cuốn xéo khỏi trường này đi !
Cậu gằn giọng rất muốn tát cho chúng mấy cái xong lại lo lắng cho Haida hơn, cậu đến về dìu nó lên, nó đờ đẫn có lẽ là do chịu đòn quá nhiều . Haida chùi máu ở môi, suýt xoa vết thương ở tay chân, trước khi bỏ đi, Haida tặng mỗi đứa mấy cái tát vào hai bên má . Còn nói:
– Mấy người thấy sao ! Cảm giác bị tát thế nào ? Nếu không muốn bản thân ăn tát thì đừng tát người khác ! Và đừng nhún mũi vào việc của tôi, rõ chưa !
Mấy ngày sau đó, cậu ta ngày nào cũng đến tận nhà đón Haida đi, lần này thì Raphel đổi sang chiếc xe máy và luôn trong tình trạng cứ mười phút gọi điện cho nó để đảm bản nó an toàn :
– Cậu không cần đến đâu ! Tôi ổn ! – Ngày nào Haida cũng nói thế song ngày nào cậu ta cũng đáp :
– Tôi không muốn cậu bị đánh vì tôi nữa đâu ! Nhanh lên, tay chân như vậy mà đi cái gì ! – cậu vừa nói vừa nhìn mấy miếng băng trắng trên tay nó, lòng xót vô cùng.
Và từ đó, cậu nhận ra mình thích con bé thật, dù rằng nó không hiền lành hay nữ tính theo đúng nghĩa , là người theo chủ nghĩa thực tế nhưng cậu lại thích rất nhiều, có lẽ vì nó đáng yêu và cũng rất thật lòng .
………………………………………….
Raphel đưa lòng bàn tay lên, tỏa ra một thứ ánh sáng mạnh; trận chiến với hắn chắc chắn lành ít dữ nhiều. Lần trước đấu tay đôi với hắn, cậu đã bị trọng thương nặng, về mặt chiến đấu thì anh không thể bằng hắn. Dù rằng hắn là ác quỷ xấu xa, đê tiện với Thiên Thần thật sự nhân cách không đáng giá song phải công nhận hắn thực sự có tài. Từ lúc hắn đăng cơ làm Vua địa vùng Luxephin, đó từng là một vùng cằn cỏi, nghèo nàn, tụt hậu, quân đội dưới cả âm, sau mười năm lên ngôi, Luxephin bây giờ là vương quốc hùng mạnh. So với “cái rốn” của Địa Ngục, Vương Quốc Iphotrice, nơi Chúa Quỷ ở thì đúng là còn thua, song với các nước lân bang thì hơn hẳn. Hằng nằm đều có cống nạp từ các nước chư hầu, hơn nữa sức mạnh của hắn mới là cái đáng nói và hắn còn có dòng máu bất tử. Rốt cuộc cái gì có thể giết chết một tên như vậy chứ ?
Liệu trên thế gian này có thể giúp Raphel đối phó với hắn hay không chứ ?
Đầu anh ánh lên một suy nghĩ song nhanh chóng xua đi, có lẽ không hẳn là bất bại song nếu sử dụng “thứ vũ khí” đó thì đối với Raphel còn tệ hơn việc phải giết hắn. Thứ vũ khí đó không thể xuất phát từ anh mà phải là từ hắn, dĩ độc mới trị được độc.
Quay lại hiện tại ở Địa Ngục,
Cung điện Luxephin
Hắn đang thưởng thức thành quả của mình, bằng ánh mắt vẫn sắc lạnh duy sánh cam nhìn sang Haida, con bé đang ngồi gần đó với ánh mắt đăm chiêu nhìn ra ngoài. Hắn chợt nhíu mày, ánh mắt chuyển sang sắc đỏ rực đầy căm phẫn và bực tức, rồi hắn tiến tới giật mạnh tay Haida đến mức nó tưởng tay mình sẽ gãy lần thứ hai. Thái độ của hắn thay đổi hoàn toàn so với ban nãy, bộ mặt ác quỷ, ánh mắt như nhát dao đâm vào kẻ đối diện. Nó nắm rõ ánh mắt đó hơn ai hết, đó là một sự cảnh cáo, ánh mắt nó thường thấy trước khi nó bị đánh, chẳng khác hắn quát “Ngươi đừng mong Thiên Thần có thể cứu Ngươi ! Ngừng cái suy nghĩ viễn vong đó đi !”. Đúng là nó có đang mong chờ nhưng sao hắn có thể biết được chứ.
Khuôn hắn chợt đanh lại quan sát nó hồi lâu rồi bỏ đi, hắn mím chặt môi- “Phải thật tàn nhẫn! Phải giết chết cô ta ” .
Hắn bóp trán lật từng trang cuốn Demon Rule (Luật của Quỷ) , cuốn sách sau đó bị xé nát nằm chổng chơ dưới sàn.
“Chỉ cần Ngươi giết cô ta, đâu có khó ! Ara, bàn tay Ngươi đã giết bao nhiêu kẻ rồi nay con nhỏ đó cũng không giết được ư !”
“Tốt nhất là Ngươi câm miệng lại để Ta nghĩ !”
“Cô ta không đơn giản như Ngươi nghĩ đâu, thà giết lầm còn hơn bỏ sót, giết phức cô ta đi, đàn bà con gái thì thiếu gì”
“Chết tiệt !” – hắn đạp hết bàn ghế dạt ra rồi đẩy cửa bước nhanh ra không gian đen sẫm . Tâm trạng bực dộc cùng nỗi lo lắng lại trỗi nhau. Với Haida, hắn phải ổn định lại bản chất của mình và ra tay mới được.