Bạn đang đọc The Mermaid Curse – Lời nguyền Tiên Biển: Chương hapter 20 : Checkmate
The Mermaid Curse
Mọi chuyện đều có môt lớp vỏ bọc và bản chất thật sự, vấn đề là lớp vỏ và bản chất đó có thật sự giống nhau ?
Sau khi thông báo chính thức về một vụ thảm sát hoàng gia thì khắp nơi từ, đông sang tây, bắc sang nam đều kinh ngạc . Tất cả thần dân của phải nhốn nháo như thế nào, khắp nơi bàn tán xôn xao, buồn có, vui có song chỉ có một duy nhất một câu hỏi vẫn chưa được giải đáp.
Vì sao ?
Dù rằng đã có một cuộc điều tra qui mô lớn do chính Chúa Tể ra tay điều hành, còn Hoàng Hậu, bà ta thừa biết ai là kẻ đứng sau vụ này nhưng ai có thể chứng minh chứ . Rốt cuộc phải kết thúc với câu trả lời là nạn nhân bị chính tay của mình thủ tiêu do tư thù riêng. Dân chúng lẫn cả thế giới tạm chấp nhận song rõ không ít nghi ngờ, nạn nhân nổi tiếng thâm hiểm đâu thể chết dễ dàng như vậy,vậy nếu xét về phương diện duy nhất là bị một kẻ thanh trừ, vậy cái kẻ ra tay đứng đằng sau vụ này thì có thể chắc chắn một điều, rất đa mưu, họ không tìm thấy chút gì khả nghi tại hiện trường chỉ biết nạn nhân bị giết rất dã man. Khắp nơi bàn tán, đưa ra giả thuyết song chỉ dừng lại ở câu hỏi : Ai ? Nghĩ đến đây thì không dám nghĩ nữa, cái mạng thường dân và lính lác thì tốt nhất cứ y như bề trên mà nghe chứ đừng nên biết nhiều, cũng đừng nên xúc xiểm bề trên nếu không muốn có ngày cả gia tộc chết yểu thì cũng đừng trách ai ác.
Có câu : Curiousity kill the cat (sự tò mò giết chết con mèo) – ý nói nhún mũi quá nhiều vào chuyện không liên quan có thể chết thảm, đây là lúc vận dụng triệt để câu nói, cứ im miệng mà làm, đừng bàn ra tán vào nếu không muốn Một-kẻ-nào-đó giết thảm
Bọn lính canh lẫn dân thường sau khi nghe bàn tán về chuyện việc, trao nhau những cái nhìn đầy ẩn ý và bàn tàn thì thầm những giả thuyết đằng sau đó, chín trên mười người đã phải nuốt nước bọt nhìn về phía Tây Nam, nơi đó là Vương Quốc mang tên Luxephin, với vị vua độc tài không ai dám nói tên cũng như chưa ai nhìn thấy mặt. Một vị vua tự dưng được kính nể vạn phần không chỉ bởi thần dân của mình mà còn bởi toàn bộ dân chúng cả thế giới âm này, ngay sau cái chết Danhem.
Không phải là tự nhiên, mà đúng là thế.
Đằng sau đó là cả một câu chuyện dài !
.
Quay lại 4 giờ sáng trong ngày xảy ra vụ thảm sát,
Tại cung điện Dohamer thuộc lãnh địa Danhem , vượt qua hai chục lớp lính canh và giết vài kẻ nhún-mũi-vào-chuyện-không-nên-nhún-mũi, một thanh kiếm rất ngọt để ngang cổ Danhem khi gã đang tậm trung sức mạnh và điều khiển một cái xác cách đó vạn dặm:
– Bất ngờ chứ ! – đằng sau lớp mặt nạ dương dương một nụ cười nửa miệng.
– Ngươi….Ngươi….! – khỏi phải nói là bất ngờ thế nào, Protta ả đàn bà ở cùng phòng với Điện Hạ đã nói rằng hắn sau khi “ăn” xong thì hiện tại ngủ say như chết, Haida cũng đã uống thứ thuốc đó và bắt đầu làm theo sự sai khiến của Danhem.
– Ta có quà cho Vương Tử đây ! – tiếp đó, hai nhát kiếm tỏa sức mạnh kinh người chặt đứt một tay và một chân gã, vô cùng đau đớn. Điện Hạ Ác Quỷ nhếch mép cười, mắt ánh lên tia nhìn chết chóc.
Độc ác không chưa khiến hắn được kính sợ vạn phần như thế, con cáo già Danhem ỷ có Mẹ gã nên sấc láo, trong khi anh trai cùng cha khác mẹ với hắn , đứa con thứ nhất của Chúa Tể và một hoàng hậu quá cố khác, cũng phải nể hắn mấy phần. Các lãnh chúa hàng năm đều phải cống nạp. Không phải chỉ vì hắn mạnh, không phải chỉ vì sự tàn bạo của hắn mà còn hơn cả ở sự đa mưu, túc trí.
– Lính đâu ! Bắt hắn lại ! Bắt hắn ! – Danhem hét song tuyệt nhiên không thấy ai
– Nói sao nhỉ, hơn một nửa đang ở Bắc điện xử lí một việc bá vơ nào đó – hắn tất nhiên dùng kế nghi binh để tập trung số lính, Danhem lại muốn giấu giếm kế hoạch nên không để nhiều người bảo vệ mình – số còn lại thì …chắc chúng cũng đang chờ gặp Ngươi đấy?
– Ý Ngươi là….- Danhem bây giờ mới biết mình đang đùa với lửa, thấy quan tài mới đổ lệ chỉ tiếc là : Quá Muộn !
– Chúng đang chờ Ngươi ở thung lũng Engan đấy !
*Thung lũng Engan: theo truyền thuyết là nơi các con quỷ sau khi chết sẽ bị giam cầm ở đây, vĩnh viễn không siêu sinh thoát khỏi Địa Ngục. Sau một ngàn năm, sẽ có một kẻ thống trị Engan đến và thấm xét xem kẻ nào nên giữ lại bắt đầu kiếp sống mới, kẻ nào sẽ bị tiêu diệt vĩnh viễn, song đó tận cùng của thế giới và theo truyền thuyết là nơi đáng sợ nhất ở đây*
– Em…trai…à không Điện Hạ…người làm gì vậy ! Là Ta, anh trai của Người đây mà ?
– Đúng là anh trai nhưng sao….Ta không thể giết Ngươi à ? Ta chắc Ngươi đang rất bất ngờ vì sao Protta nói Ta vẫn nằm ngủ say trên giường nhưng lại xuất hiện ở đây chứ gì ?
Chết cũng phải biết nguồn gốc, Danhem không tin được, không tin được , gã đã dàn xếp kế hoạch hoàn hảo như vậy, làm sao hắn có thể . Sự sợ hãi quệnh cùng tức giận, rốt cuộc thì sơ hở ở đâu, rốt cuộc là hắn làm cách nào được. Rốt cuộc vẫn thua hắn, tức giận vô cùng, gã dùng tàn lực đấu với hắn nhưng quá chênh lệch, nhanh chóng bị hắn cứa thêm mấy nhát cắt đứt động mạnh, máu chảy khắp nơi.
Cái mặt nạ trắng khẽ rung lên như đang cười :
– Nếu Ngươi chịu an phận, Ta sẽ còn cho Ngươi biết chút đỉnh, song thế này thì mang cái câu hỏi đó xuống Engan đi nhé ! Vĩnh biệt – cùng lúc đó hắn ra tay giết chết Danhem , thân xác gã bị sức mạnh của hắn làm cháy xém chỉ còn một cái xác chỉ thấy mỗi mặt.
Thật đáng sợ !
.
Một kế hoạch quá cao tay song vẫn còn sơ hở, có lẽ Danhem đã phải trả giá bằng mạng sống của gã, đúng như Ác Quỷ nói, quả là một bất ngờ ọi người , đặc biệt là Hoàng Hậu, mẹ gã. Haida vẫn còn nghe khắp nơi bàn tán về chuyện này, kể cả trong cung điện cũng xì xào bàn tán. Ánh mắt nó nhìn sang kẻ đối diện, có lẽ Haida là người duy nhất biết cái chết của Vương Tử đó. Một con bé loài người, lại vô duyên vô cớ, trở thành phi tần của một Ác Quỷ quyền lực, và lại vô duyên vô cớ, day vào một vụ sát hại một con quỷ quyền lực khác. Nhưng điều Haida lo sợ bây giờ, chính là ở nó, thái độ bàng quang của nó, lạnh lùng đến kì lạ. Nó có cảm giác chất nọc quỷ đó đang ăn sâu vào nó, khơi gợi con quỷ bấy lâu nay ngủ yên trong nó. Nó lạnh lùng, không chút run sợ nhìn hắn vạch ra kế hoạch hoàn hảo của mình và nó cũng thừa nhận mình “góp chút” công sức vào việc đó. Nó cũng giả vờ theo y kế hoạch của gã, để gã hao tâm tổn sức chuyên chú vào kế hoạch gần như hoàn hảo của mình, chỉ là “gần như” thôi, trước khi hắn, Điện hạ Ara cùng một đám tướng thân cận trong đêm đi xử lý nhanh gọn cả đám. Nó làm việc đó cũng chỉ cứu lấy mình khỏi âm mưu của tên Vương Tử đó – đó là một cái cớ hoàn hảo nhưng tội ác vẫn là tội ác, sát nhân vẫn là sát nhân, đồng mưu vẫn là đồng mưu. Nhưng bây giờ ngay cả khi nó đứng trước bản thân mình và tự sỉ vã mình là kẻ sát nhân. Nó cũng không thấy đó là đáng sợ. Nhưng chính cái sự lạnh lẽo đó lại là nó sợ, dường như nó đã biến thành một cái gì đó-không-thuộc-chủng-loại-loài–người nữa.
Cách đây vài tháng, nó vẫn người tốt, có hơi tự tin nhưng quả thật là nó không bao giờ làm tổn hại đến ai. Nó luôn tự hỏi vì sao kẻ ác không hề cắn rứt khi đã gây bao nhiêu chuyện xấu; vấn đề ở chỗ tốt-xấu là quan niệm của tập thể không phải của họ; cho nên họ không hề cảm thấy việc mình làm là “xấu” và đáng phải “cắn rứt”. Haida bây giờ cũng đang trong tình trạng đó, nó không cảm thấy cắn rứt, nhưng chính cái suy nghĩ thản nhiên đó làm Haida lo lắng.
Hắn tiến lại chỗ nó, nhìn bộ mặt khổ não, với hắn đó là chuyện hết sức bình thường. Cuối cùng hắn cũng vứt được cái gai trong mắt, hắn có một cái cớ ngoại phạm hoàn hảo cùng phi tần.
Thêm một vài chi tiết trong kế hoạch của hắn, đó là trong khi Danhem sau bữa tiệc nhanh chóng dùng thuật dịch chuyển về cung điện của mình cách đó hàng ngàn cây số. Hắn đã phải vất vả không ít để đến được cung điện của Danhem trong vài giờ ngắn ngủi, kĩ thuật dịch chuyển của hắn giỏi song không bằng Danhem vì thế hắn đã phải sắp xếp thời gian một cách hoàn hảo để tránh bị liên can. Sau khi Danhem về cung điện của mình chờ thời cơ để giết chết tên em trai cùng cha khác mẹ, lúc trời vừa sáng, Danhem bắt đầu điều khiển Haida thủ tiêu tên Điện Hạ Ara, song gã không ngờ người gã điều khiển không phải Haida và kẻ gã muốn giết lại đứng ngay sau lưng mình. Khi đang hao tâm tổn sức vào điều khiển “con rối” ở khoảng cách khá xa thì hắn và đám tướng lĩnh đã giết sạch bọn tay chân rồi giết luôn cả tên chủ mưu. Xong xuôi, hắn nhanh chóng rút đi trong êm thắm và ung dung nằm trên giường cùng phi tần khi một tên lính hớt hơ hớt hải chạy vào báo Vương tử Danhem bị sát hại đêm qua. Haida cũng mặt lạnh diễn cho nốt vở kịch của hắn, tuy vẫn chút tội lỗi song trái ngược với kẻ bên cạnh thản nhiên nhếch mép :
“Giết người chứ có gì to tát đâu ! Ra tay thế vẫn còn nhẹ chán !”. Hắn bây giờ ra lệnh truy sát tất cả những kẻ trong bữa tiệc Gafenso hôm đó, đặc biệt là nữ giới, đều phải chết. Hắn không cho phép kẻ nào nhìn thấy dung nhan thật của phi tần của hắn, dù rằng Haida có thể sẽ sớm thôi được hắn tự tay “chăm sóc” nhưng vĩnh viễn hắn đã mặc nhiên xem Haida là món đồ của hắn lúc sống hay kể cả khi nó là một-cái-xác-không-hồn mắc kẹt ở Địa Ngục vĩnh viễn.
Hắn nâng cổ nó lên, nhìn sâu vào đôi mắt màu nâu đó, hắn hỏi – một sự “ban ân phước” cho kẻ “lầm đường lạc lối” :
– Tự vệ có phải là cái tội không ?
– Um…không !
– Phản kháng có phải là cái tội không ?
– Cũng…không !
– Muốn sống yên ổn có phải là cái tội không ?
– Không !
– Vậy tại sao phải dày vò mình bởi những cái-không-phải-là-tội chứ !
Haida ngẫm nghĩ, cũng có lí. Nhưng có nhất thiết phải giết người không. Hắn nhìn qua nó sắp mở miệng nói gì đó. Hắn lại nói tiếp.
– Nếu không giết hắn, không đời nào hắn để yên. Ngươi cũng biết đúng không ! Nếu Ngươi không giết hắn, hắn sẽ giết Ngươi !
Haida hít vào thở ra, tuy là có ác thật nhưng quả thật là như thế. Tuy nó cũng đỡ phần nào, không tự dày vò nhưng chung qui lương tâm dường như cũng có chút cắn rứt. Hắn bế thốc nó lên, ôm ở thắt lưng nó, phả từng hơi vào cổ nó.
– Ta cứ tưởng Ngươi không nhận ra Ta ? – hắn hít hà mùi hương ở cổ Haida. Kéo con bé dựa sát vào mình – cứ sợ Ngươi không qua được bữa tiệc đó !
Hắn sợ mất, Là sợ ! Cái cảm giác hắn chưa bao giờ trải qua. Hắn chưa bao giờ sợ, cũng như bao giờ mất. Quá lạ lẫm nhưng sau khi nắm chặt Haida trong vòng tay hắn mới biết hắn đã sợ mất nó dường nào. Khi hắn gặp con bé sau bữa tiệc Gafenso, hắn đã ngay lập tức muốn con bé phải dính chặt với mình.
– Sợ ư ? – nó thở hắt nghĩ “Là lo lắng hay …lợi dụng đây ?”
– Thế Ngươi không sợ nếu không tìm ra Ta à ?
– Cũng có một chút ! – Haida đảo mắt nhớ lại cú lừa ngoạn mục hôm qua.
Ngoạn mục đến nỗi đến Haida còn phải mắc lừa, nhớ lại vẫn còn cảm giác tim đập chân rung. Haida nuốt khan nhớ lại diễn tiến trong buổi tiệc
.
Nếu sau buổi Gafenso bình thường, khi về phòng, Chủ nhân sẽ gỡ lớp mặt nạ của Y nữ để xác nhận có đúng là phi tần của mình không.
Song buổi tiệc đó, có đến cả chục Haida với khuôn mặt y xương, dù bất cứ y nữ thì khi giở lớp mặt nạ ra cũng đều là khuôn mặt của Haida cả thôi. Họa chăng phân biệt chỉ có thể qua lời nói song không được quyền nói. Hắn biết âm mưu thâm hiểm của Vương Tử và đã ngấm ngầm sắp xếp một sự tráo đổi nhanh gọn. Trong khi Vương Tử lao tâm tốn sức vào kế hoạch gian tà của gã, làm sao để làm cho Haida hoàn toàn bó tay trong việc tìm ra ai là Chủ nhân thật và làm sao để hắn cũng không phân biệt được ai là phi tần thật, phi tần giả. Thì hắn và thuộc hạ đã sắp xếp buổi tiệc một cách hoàn hảo bằng những điệu nhảy, âm nhạc và quan trọng hơn hết là ánh sáng. Những ánh sáng dịu nhẹ huyền hoặc, thi thoảng sáng lên rồi tắt rồi chuyển màu để làm đẹp cho bữa tiệc là lúc để hắn thực hiện kế hoạch đánh tráo của mình. Danhem luôn theo dõi nhất cử nhất động của hắn. Và cho dù hắn có hòa vào chục nam nhân tóc trắng, song về trang phục với những nét thiết kế khác nhau chẳng khác nào vật chỉ điểm. Trong lúc ánh sáng dịu nhạt, huyển hoặc hòa tắt đi nhường chỗ cho những điệu nhảy thì chỉ trong khoảng thời gian cực ngắn tất nhiên cũng sử dụng một số thủ thuật cao tay khác, hắn và thuộc hạ đã giết chết một trong những tên xui xẻo đứng gần đó và khoát lên mình bộ trang phục của tên đó, trong khi thuộc hạ của hắn ăn vận bộ trang phục của hắn. Danhem chỉ để lạc mất hắn trong vòng không tới 5 giây nhưng đó có lẽ là sai lầm lớn nhất đời gã. Gã không ngờ mình đã bị phản kích bởi đòn của mình.
Bình thường Danhem có thể “đánh hơi” được kẻ nào là kẻ nào, song vì e ngại hắn, kẻ có khả năng nhận diện còn vượt bậc hơn gã, cũng phát hiện ra sự “bất thường đến kì quặc” trong bữa tiệc và sẽ vạch trần âm mưu của gã. Nên Danhem đã bằng mọi cách, dù tốn kém, che lấp hoàn toàn những đặc điểm để “đánh hơi” điển hình là mùi hương Haida nghe thấy khi xông vào căn phòng , nhằm tạo ra những con người giống nhau y đúc đến mức gã chỉ có thể xác định được qua bộ y phục khác nhau. Song đó là hành động đưa cổ vào tròng của gã.
Hắn sau khi hoán đổi thoát khỏi sự quan sát lẫn âm mưu chia cắt cũa gã. Hắn đóng vai người khác và đi lùng sục Haida, trong khi Danhem chĩa tầm ngắm vào kẻ khác mà không hay biết và ngấm ngầm điều khiển dòng người tách Haida và kẻ-tưởng-chừng-là-Điện-Hạ kia ra thì hắn ung dung tìm kiếm con bé. Có thể nói đây là dĩ độc trị độc.
Tất nhiên không dễ dàng gì tìm ra Haida nhưng cuối cùng hắn lại phát hiện ra bởi những đặc điểm buồn cười đến không ngờ. Chắc không ai ngờ, một phi tần của Điện Hạ khiêu vũ kém, lại không quen ăn mặc những bộ trang phục thế này. Nhưng cái ấn tượng nhất của Haida với hắn, chỉnh là ánh mắt, đôi mắt nó không đẹp song ánh mắt đôi khi biểu lộ hoàn toàn cảm xúc không chút giấu diếm, đôi khi lại lạnh băng đến kì lạ. Và ít nhiều hắn có cảm giác đó là nó, có lẽ phần cũng vì nọc độc của hắn cũng đang chảy trong người nó. Ánh mắt thoáng sợ sệt lẫn lạnh lùng nhìn quanh, không phải ánh mắt nâu nhìn hắn sặc mùi tình ái.
Còn Haida, khi nó đang ngồi xuống ghế chà xát hai chân vào nhau vì bị hành hạ trong đôi giày cao gót. Ánh mắt nó nhìn quanh dò xét, tìm kiếm, thì có một kẻ bước đến ra giấu mời nó nhảy, nó quan sát kẻ đó rồi gật đầu. Còn vì lí do vì sao nó chọn hắn như thế này. Vốn dĩ theo logic mà nói nếu là phi tần, người phụ nữ được sủng ái của Điện Hạ thì đường nhiên sẽ yêu chiều. Những điệu nhảy nhẹ nhàng quyến rũ của các nam nhân tóc trắng là hiển nhiên, khi hai người tình nhảy với nhau nhưng vốn dĩ Haida và hắn chưa bao giờ là tình nhân đúng nghĩa của hắn . Và có một kẻ khác, cái cách kẻ đó bóp mạnh vào eo đau nhức lẫn sau khi kết thúc điệu nhảy, kẻ đó không biết vô tình hay hữu ý đạp vào cái chân vốn dĩ không mấy dễ chịu của nó, làm nó liên tưởng tới quãng thời gian kinh khủng đã bị hắn hành hạ.
Nhưng khi nó đã chọn, sự dịu dàng của hắn làm nó sinh nghi. Không phải vô tình hay hữu ý mà hắn làm thế, đơn giản vì hắn biết người Haida chọn sẽ bị theo dõi và hắn bắt diễn vỡ kịch một mình, một tên quỷ tay sai của Danhem , chỉ có dục vọng ngu xuẩn theo lời gã. Hắn nhận lọ thuốc độc và đóng vở kịch Điện Hạ-phi tần nhầm che mắt tên tay sai. Và không hề bị phát giác .
Về phần hắn, đúng là đóng kịch nhưng cũng có chút lợi dụng nhưng nhờ đó lại càng thật để qua mắt Danhem. Hắn ban đầu chỉ vì muốn thực hiện dã tâm song khi thấy nó, không biết vì sao lúc đó hắn lại thô bạo với nó như vậy, thô bạo lôi nó lên giường, thô bạo hôn nó, thô bạo xé rách áo váy nó, thô bạo kéo nó vào lòng. Đơn giản là vì, hắn rất hài lòng, rất vui là đằng khác khi nó đã nhận ra hắn, vì nó không lọt vào tay kẻ khác ngoài hắn. Trong một khoảnh khắc, hắn đã e sợ Haida sẽ chọn nhầm, e sợ rằng hắn phải bỏ tất cả đi tìm con bé. Nhưng còn một điều làm hắn vui hơn nữa. Đó là :
Haida khóc thét lên được sau bàn tay thô bạo kia, khi hắn trượt tay trên cơ thể nửa kín nửa hở kia. Quá tối, nó không thấy gì cả, vừa bị hắn bịt miệng vừa bị “giở trò” . Nó đã nguyền rủa :
– Tên khốn kiếp, thả Ta ra ! – Haida bấy giờ vẫn không biết hắn chính là Điện Hạ.
Hắn vẫn vồ vập hôn lấy hôn để, mặc Haida muốn nói gì thì nói, dù tay bịt chặt miệng nó song hắn vẫn nghe từng lời nó nói, song những cái hôn, cảm giác nhớ nhung, lo âu làm hắn cứ vồ lấy nó.
Trong vòng nửa ngày trước, hắn còn suy nghĩ phải giết nó bây giờ thì lại ôm ấp nó, đôi khi hắn không hiểu cái thứ gì đang diễn ra nữa :
– Ara…! nó trong lúc quá hoảng, không biết sao lại gọi tên cái kẻ mà nó thường xuyên bị bị ám ảnh ra – Ngươi bây giờ ở đâu hả ? Chết tiệt ! – nó nghiến răng, dù sợ hắn, căm hận hắn nhưng nếu hắn ở đây chắc chắn nó sẽ không phải bị làm nhục như thế này. Nó cắn vào vai gã vươn tay luồn trong cái quạt tay cầm theo rút ra một thanh chủy nhầm thẳng gã mà đâm. Nhanh như cắt,cái kẻ đang vùi mặt vào cổ nó chộp lấy khủy tay và ngẩng mặt dậy :
– Ngươi nói cái gì ?
– Ara – nó vô thức lập lại – tên chết tiệt mau thả ra ! Ara chắc chắn sẽ giết ngươi !
– Gọi tên hắn làm gì ? Từ bây giờ Ngươi không phải là phi tần của hắn mà là của Ta !
– Làm phi tần của Ngươi thà Ta cắn lưỡi chết cho xong – nó chưa muốn chết nhưng vẫn nói cứng.
– Còn làm phi tần của hắn thì sao ! – không hiểu song dù trong bóng tối không nhìn thấy, Haida vẫn có cảm giác hắn đang nhếch mép cười
– Dù sao Ta thà làm phi tần của Ara còn hơn Ngươi !
– Ngươi chấp nhận làm phi tần của hắn ! – hắn nhấn nhá nói cười ranh mãnh.
– Đúng ! Còn hơn….- nó vừa nói đến đó thì bao nhiêu lời còn lại đều trôi tuột theo cái hôn của hắn.
– Ngươi đang nhớ hắn à ? – sau khi buông Haida ra, hắn tiếp tục vờn nó.
– Ta…Ta…- “nhớ” à, “nhớ à” Haida chớp mắt lia lịa, đầu nó nghĩ “ chỉ là lúc cấp bách, thì hắn có thể cứu giúp thôi nhưng nhớ….nhớ thì…Khoan nhưng lúc này có phải là lúc nghĩ mình có nhớ hay không, lo cứu cái thân trước đã” – Ara không thích ai chạm vào người của mình, tên đáng ghét, mau thả Ta ra !
Hắn lại cúi xuống phả từng hơi qua cổ nó, thì thào :
– Xem ra Ngươi cũng hiểu rất rõ gu của hắn ! Rõ ràng là đang nhớ hắn ! – hắn càng nói, mặt nó càng đỏ lên, không biết là vì tức hay ngượng. Ngươi nói là Ta nhớ một tên suýt nữa giết chết Ta, nhưng ít ra Ta thà chết còn hơn bị Ngươi ép uổng.
Hắn lại cười, một điệu cười nhếch mép pha với đôi mắt khẽ sánh cam lại. Nó nhìn chất cam trong đôi mắt, cơ thể như có một luồn điện, cái màu mắt đó rất quen mà.
– Haida ! Không nhận ra cả Chủ nhân của Ngươi sao !
Haida trợn mắt, cái gì mà rối rắm thế này, cái điệu cười lẫn ánh mắt sánh cam đó, nó từng thấy ở hắn. Quen thuộc quá ! Không lẽ…..
– Hay đang cố tình “phô diễn” trước mặt Ta ? – hắn hỏi giọng trêu chọc.
Bây giờ Haida chính thức không biết phản ứng như thế nào. Shock vì nhận ra kẻ nói là ai, shock về cả câu nói. Shock đến nỗi không nói thành lời, không biết vì bất ngờ, tức giận hay vui mừng, có lẽ là cả ba thứ đó:
– Là….. – nó đớ lưỡi ra nhìn hắn.
– Rõ ràng là đang phô diễn ! Không cần đâu ! Dẫu gì Ngươi cũng là phi tần của Ta !- hắn nhoẻn miệng cười thâm hiểm, chân mày nhướn lên, ánh mắt thì gian xảo, vừa nói vừa kèm theo cười khùng khục. Còn Haida thì vừa tức vừa ngượng.
Đó là điều làm hắn thấy hài lòng. Song Haida có hài lòng hay không lại là chuyện khác.
.
Nó mấy lần nghĩ lại đã muốn cắn vào lưỡi, tự nhiên lại nói sằng bậy trước mặt hắn. Không chỉ có Danhem bị mắc lừa mà chính nó cũng bị hắn lừa trắng trợn như vậy. Mà cũng đâu phải chuyện gì lạ, cũng đâu phải lần đầu tiên bị hắn đem ra làm trò chứ. Dẫu sau vẫn thấy tức, dù có bớt giận hắn đôi chút.
.
Cùng nó diễn một vở kịch qua mắt Danhem, đùa một chút với nó; cuối cùng hắn cũng thả nó ra sau khi nhận được mấy cái liếc xéo muốn rách cả mắt; Haida ngồi dậy chỉnh chu lại váy trong khi hắn chau mày chú mục ra phía cửa sổ, nhìn xuyên thấu qua lớp tường xem động tĩnh. Trong phút chốc hắn kéo nó nằm xuống còn mình thì nằm đè lên, nó thề tim nó sẽ vỡ ra vì đập quá nhiều, hơi thở hắn phả ngang trước mặt nó nhưng nhìn khuôn mặt cảnh giác của hắn, nó nhỏ giọng hỏi :
– Có chuyện gì vậy ?
Hắn dùng tay bịt miệng nó không cho nó nói rồi trước con mắt sửng sờ của hắn, bàn tay kia hắn cào nhẹ một đường làm bộ váy rách toạt ra một mảng, Haida trừng mắt đập tay liên hồi vào người hắn, miệng cố gào thét.
– Im ngay ! Hỏng bét bây giờ ! – hắn càng ra sức giữ cho nó im lặng nhưng nó hiện tại đang hét rất to. Buộc lòng hắn phải ngưng cơn bức xúc của nó, thật ra cũng có một chút lợi dụng. Thì sao, hắn vốn dĩ chẳng phải người tốt dù có là lợi dụng cũng không phải vấn đề.
“Chết tiệt, không phải nữa chứ” – haida thoáng nghĩ khi hắn cuối xuống chặn việc nó la hét bằng một cái hôn, giờ nó mới biết cảm giác đó, chẳng lãng mạn như phim chút nào chỉ là cảm giác bị …lợi dụng song rõ ràng là rất có tác dụng trong việc giữ Haida im lặng.
Haida lúc này mới để ý cái bóng đen ngoài cửa nhưng không đầy năm giây sau thì một đám người đâm chết cái bóng đen đó rồi gõ cửa bước vào. Hắn nhanh chóng chộp lấy cái áo choàng khoác qua người nó trong tình trạng váy áo đều rách rưới và bọn họ bắt đầu hành động trong vài giờ với một chút sự giúp sức của nó. Kết quả thì vô cùng mĩ mãn.
.
Tại kết giới Địa Ngục, cổng số 8,
– Mở cổng ! – hai thanh kiếm đan chéo như gọng kiềm trước cổ hung thần . Bóng đen trước mặt trong rõ mặt thả lỏng hai bàn tay với những móng tay dài cùng lúc thứ âm thanh rền vang trong khi cái cổng cứng từ từ mở. Bóng trắng chuyển động nhanh về phía cổng qua chiều không gian khác .
– Hắn ta là ai vậy ? – trong trong số những tên hung thần bị thương nhẹ, số còn lại nằm la liệt , không chết song thương thích không phải nhẹ .
– Hậu Duệ của Chúa Trời ! Cực kì lợi hại ! May là hắn chưa giết chết chúng ta !
– Thần Tiên không thể đến Vùng đất cấm này !
– Nếu không muốn Điện Hạ lấy mạng thì tốt nhất là im miệng và làm tiếp đi !
Cổng số 9, bỏ trống
Thương tích cũng không nhẹ, Raphel chùi máu ở mép môi, đôi cánh trắng khép lại và anh ngồi xuống đất , máu rỉ ra ở cánh tay và chân. Sức mạnh cần được khôi phục để chiến đấu cho những cổng tiếp theo. Ba ngày chiến đầu liên tục với những kẻ canh giữ 5 chiếc cổng địa ngục bày bình bố trận hoành đủ làm cho anh tiêu hao sức lực quá nhiều.
– Haida ! – hàng mi khép lại, cái tên đó mỗi lần nhắc tới cậu lại có cảm giác phức tạp, vừa vui vừa buồn bã rồi lại nhớ . Không biết con bé giờ như thế nào, hai tay vuốt khuôn mặt, cảm giác sợ hãi quay lại khi nhớ lại cảnh con bé bị đánh bầm dập. Nhưng ngoài ra anh còn lo sợ một chuyến khác , khóe môi anh mấp máy – anh sẽ đến ngay, chỉ cần…chỉ cần em an toàn !
…………………….
Hope you enjoy that !
VOTE and MENT if you think i DESERVE it ! Thanks !
JK