Đọc truyện Thê Lữ Khế Ước Đại Yêu – Chương 59: Hiếu Kính
“Gia chủ nói thế là sao?” Cảm giác là lỗi do mình, nhưng Đương Bạt không hiểu rốt cuộc mình đã phạm sai lầm nào.
“Phải.” Sau chuyện tối qua, Thanh Canh biết rõ vị yêu quái mình vừa theo hầu mạnh đến đâu, bóp chết bọn họ còn dễ hơn bóp chết một con kiến, cho nên nàng ta vô cùng bất an, “Chúng ta đã làm gì không đúng ư??
Chẳng lẽ đã phạm vào điều kiêng kị? Không được phép ngồi chung bàn ăn? Ban nãy họ cũng thấy sai sai, nhưng mà phu chủ mời họ ngồi mà.
“Không sao.” Đan nhún vai một cái, “Sau này sẽ quen thôi.”
Câu an ủi của hắn không có tí tác dụng nào.
Dù vẫn luôn xem thường nhân loại, nhưng mà đến cái nước này rồi…..Ba vị yêu soái đành phải quay sang nhìn Bạch Ngôn Lê.
“Ừm….” Bạch Ngôn Lê ngồi xuống, đầu tiên là múc cho mình bát cháo, nhàn nhạt nói, “Nói chung không liên quan nhiều đến các vị đâu.”
“Vậy thì phải làm sao….” Trong tay còn đang cầm cánh bánh chưa kịp ăn ban nãy, Thư Như ngồi im không dám nhúc nhích.
“Đại khái là đến đúng lúc tâm trạng không tốt.” Bạch Ngôn Lê gắp một miếng thức ăn, “Tránh xảy ra chuyện tương tự, sau này chia bàn ra ăn cơm đi.”
Không ăn nữa luôn cũng chẳng sao….Đương Bạt nghĩ vậy nhưng không dám nói.
Dù sao yêu quái ở thứ bậc như họ không cần đến thức ăn của con người.
“Ừm.” Nếu không nghiêm trọng thì Thanh Canh đã yên lòng, đứng dậy nói, “Để ta xem bên ngoài chuyển gỗ tới đâu rồi.”
Muốn dựng yêu phủ thì cần gỗ, đám tiểu yêu thủ hạ của nàng vừa đến đã bận hì hụi ở khu rừng xung quanh Phù Dung trấn.
“Ta đi xem khai thác đá ra sao.” Đương Bạt cũng đứng lên, không để ý tới Bạch Ngôn Lê đang định lên tiếng giữ lại, đi thẳng ra ngoài sân.
“….” Bạch Ngôn Lê chẳng thể làm gì khác, đành nhìn sang yêu soái duy nhất còn ngồi lại, “Ta bế ngươi ăn nhé.”
Đứa bé mới có năm sáu tuổi, bàn ăn cao tới ngang ngực, nhìn không tiện chút nào.
“?” Thư Như nhíu mày.
“Phụt!” Đan phun hết miếng cháo vừa húp ra.
Hắn ôm bụng, hai tay nện xuống bàn, cười xoắn ruột, “Ha ha ha!”
Đào Bão Bão ngồi bên cạnh hắn, ghét bỏ xùy một tiếng.
Tư Vĩ né hạt cơm văng khắp nơi, nói với Bạch Ngôn Lê, “Phu chủ, ngài tưởng hắn là trẻ con à?”
Bề ngoài nhìn như đứa con nít, dù biết thực chất là yêu quái nhưng Bạch Ngôn Lê
“Thằng nhãi loài người!” Gương mặt đứa bé nhăn lại, giọng nói trẻ con lanh lảnh quát Bạch Ngôn Lê.
Bị một đứa trẻ gọi là thằng nhãi, Bạch Ngôn Lê ngây người ra.
Thư Như chỉnh tay áo của mình, đứng lên trên cái ghế bằng đá, nhìn thẳng vào mặt con người đối diện, gầm gừ, “Có biết lão hủ bao nhiêu tuổi rồi không?”
“…” Tuổi tác yêu quái không dễ đoán, Bạch NGôn Lê lại lần nữa nhắc nhở mình đây không phải là người mà là yêu quái, yêu quái!!!!
“Lão hủ đã hơn năm trăm tuổi từ mười năm trước rồi.” Cụ thể số lẻ bao nhiêu thì Thư Như không nhớ nữa.
Hơn năm trăm tuổi….Với cái bề ngoài như vậy….!
“Xin lỗi.” Ngoài câu này ra, Bạch Ngôn Lê cũng không biết nói gì hơn.
Thư Như không quá để bụng, nhảy khỏi cái ghế, chắp tay sau lưng đi ra cửa, “Lão hủ đi dạo một vòng.”
Ngay lúc mũi chân vừa chạm đất, thân ảnh hắn cũng biến mất luôn.
“Hắn nhảy ra ngoài à?” Bạch Ngôn Lê đặt đũa xuống.
“Ngài không cần giao du với bọn họ nhiều.” Đào Bão Bão lách qua Tư Vĩ, đến bên cạnh Bạch Ngôn Lê, “Dù sau này quản lý yêu phủ, bọn họ cũng không thường xuyên ở trong phủ đâu.”
Các yêu soái đều có lãnh địa và tùy tùng của mình, dù nhập yêu phủ nhưng họ chỉ đến khi gia chủ triệu hóa hoặc xảy ra tình huống đột xuất.
“Đúng đó phu chủ.” Nhận được linh tinh thạch, Tư Vĩ thân cận với Bạch Ngôn Lê hơn rất nhiều, chu đáo nói, “Nhìn bọn họ cung kính với ngài thế thôi, ra ngoài rồi không biết bụng dạ nghĩ gì đâu.”
“Ta chỉ đang nghĩ…” Nhìn về phía cổng lớn, nụ cười bên môi Bạch Ngôn Lê nhạt đi, “Sau này phải thêm luật lệ.”
“Hả?” Đào Bão Bão đặt dấu chấm hỏi.
“Chỉ có thể ra vào từ cổng lớn.” Cầm lấy đũa, Bạch Ngôn Lê không mừng không giận nói, “Chứ không thì cửa nẻo tường rào để làm gì.”
…
Thương Phạt về phòng, ăn xong cái bánh bao cầm đi ban nãy thì nhắm mắt tu luyện.
Gần đây, hắn có thể cảm giác được yêu lực trong cơ thể mình đang phục hồi khá nhanh.
Linh lực của Hoang Phục mỏng manh nhưng hắn cũng không có nhiều sự lựa chọn.
Thời gian điều hòa khí tức trôi qua vèo vèo, mãi đến khi cửa phòng bị gõ, hắn mới mở mắt.
“Chuyện gì?”
“Phu quân.” Bạch Ngôn Lê biết lúc nào không nên quấy rầy nên y chỉ đứng ngoài cửa, nhẹ giọng nói, “Có một đoàn người đến, ta nghĩ….” Do dự một hồi, y vẫn quyết định nói.
“Chúng ta nên ra gặp họ.”
Thân là con người, lại gặp đoàn người từ bốn phương tám hướng tề tựu, Bạch Ngôn Lê cảm thấy không quá phù hợp.
Thương Phạt biết tâm tư y, không thừa lời, đứng dậy mở cửa.
Bạch Ngôn Lê đã thay quần áo khác, thấy ánh mắt hắn dừng lại đánh giá, bèn vui vẻ xoay mấy vòng, đầy mong đợi, “Có đẹp không?”
“Ở đâu ra?” Bởi vì mấy năm trước bị yêu quái tấn công nên xung quanh Phù Dung trấn cực kỳ hoang vắng.
Bạch Ngôn Lê không có thời gian đi xa, mà bộ quần áo bây giờ lại khác hẳn thứ vải thô như áo tang y thường mặc, được dệt bằng nhung lụa hết sức hoa lệ, không phải thứ y chi trả được.
“Vâng.” Cẩn thận quan sát vẻ mặt hắn, thấy hắn không nóng giận, Bạch Ngôn Lê mới thấp giọng nói, “Là Thanh Canh cho.”.
Truyện Kiếm Hiệp
“Nữ yêu kia….Thương Phạt lạnh mặt.
Bạch Ngôn Lê im lặng chờ đợi, thấy hắn không nói gì, sắc mặt dần trắng bệch, bất an hỏi, “Không được nhận ạ?”
Không cần thiết phải vì chuyện này mà khiến Thương Phạt không vui, Bạch Ngôn Lê vô cùng hối hận lúc trước mình không từ trối.
“Nàng ta nói vừa lúc có một bộ nam trang, vốn chuẩn bị cho yêu quái khác nhưng giờ lấy làm lễ ra mắt…..”
“Đi thôi.” Thương Phạt không đợi y nói hết lời, đi thẳng ra phòng khách.
Bạch Ngôn Lê vội đuổi theo, “Phu quân không vui sao.
Bây giờ ta có thể thay….”
“Cứ mặc đi.” Thương Phạt không phải không vui, chỉ là hơi phiền khi Bạch Ngôn lê không phòng bị gì cả, “Sau này nhận được lễ vật gì thì để cho Đào…..” Chưa nói hết lời, nhớ tới con hoa yêu lí la lí lắc kia, hắn lại sửa miệng, “Để Tư Vĩ xem cho một chút.”
Chẳng lẽ không cần biết quần áo có vấn đề gì không đã mặc lên người?” Hay là tại trước giờ mình không cho y đồ tốt? Việc gì phải hà tiện như thế?
“Ngươi không muốn cái gì trong kho à?” Đã giao quyền quản lý tiền bạc cho y cả rồi, tuy nói cái viện nhỏ của hắn hơi mất mặt, nhưng mà đồ đạc tích góp trong đó tương đối hoành tráng.
“Ta muốn?” Bạch Ngôn Lê ngẩn người, ngẫm lại danh mục tài sản mới kiểm kê hôm nọ, “Có rất nhiều linh tinh thạch và linh khí.”
“….” Mấy thứ này thật sự không có tác dụng gì với con người.
Thương Phạt cố gắng nhớ lại xem ngày trước mình ném những cái khỉ gì vào trong kho.
“Còn có rất nhiều rượu.” Nói tới đây, Bạch Ngôn Lê không thể không cảm thán, “Tư Vỹ cũng sợ điếng người.
Lão nói mấy bình rượu đó vô cùng vô cùng quý giá.”
“….”
“Phu quân thật sự thích uống rượu nhỉ.” Bạch Ngôn Lê tính toán, “Sau này ta sẽ hỗ trợ người tìm, rượu do con người nấu cũng rất ngon đó.”
Cái này không phải trọng điểm.
Thương Phạt ho khan mấy tiếng, cảm thấy nói thêm nữa cũng không ý nghĩa gì, mặt vô cảm đi ra đại sảnh.
Hắn vừa xuất hiện, yêu quái trong sảnh đã đứng dậy hô vang, “Gia chủ.”
Vì sự trang nghiêm này, hơn mười nam nhân loài người quỳ nhoài ngoài sảnh cũng run lên.
“Vào đi.” Ngồi trên ghế chủ tọa, ánh mắt Thương Phạt nhìn lướt qua đỉnh đầu đám người đang quỳ trên sân, xung quanh còn có vô số yêu quái thủ vệ đang dòm ngó với ánh mắt chẳng có ý tốt gì.
“Phu chủ!” Sau tiếng hô, Đào Bão Bão là người đầu tiên chạy đến dìu Bạch Ngôn Lê đang đi cạnh Thương Phạt.
Y cũng biến ra một cái ghế khá cao ở bên tay phải ghế chủ tọa.
“Rõ biết nịnh hót.” Tư Vĩ âm thầm khinh bỉ.
Đan nhún vai, “Ngươi cũng có thể học theo.”
“Ta thì thôi đi.” Tư Vĩ liếc nhìn vị đại yêu đĩnh bạt đứng nghiêm trang bên cạnh, ao ước đố kỵ, “Chỉ có nó mới dám dựa vào cái mặt dễ thương để làm càn.”
Dù sao cũng có phu chủ bao che.
Bạch Ngôn Lê xoa xoa quả đào trên đỉnh đầu Đào Bão Bão, khẽ nói cảm ơn rồi ngồi xuống.
Vì sự xuất hiện cảu họ, đám người lại càng run hơn.
Bọn họ đại diện cho con người sinh sống ở Đông Hoang, đi mấy ngày mấy đêm đến Phù Dung trấn, gặp vô số yêu quái đáng sợ.
Sau khi nói rõ ý định đến, dù tạm thời không bị xé xác ăn thịt ngay tại chỗ nhưng cũng không biết sau khi tiến vào sẽ phải đối mặt với những thế lực kinh khủng như thế nào.
“Có chuyện gì?” Ngày trước Thương Phạt không thích không ghét con người, chẳng qua là vì không để vào mắt, nhưng vì có Bạch Ngôn Lê nên giờ hắn cũng kiên nhẫn hơn một chút.
Ông lão quỳ gối đầu tiên có mái tóc hoa râm vào chòm râu dài, trang phục trên mình không tệ, tay chống gậy trúc, nhìn có vẻ như một nhân vật đức cao vọng trọng.
Đúng như dự đoán, Thương Phạt vừa hỏi, lão cũng là người lên tiếng đầu tiên.
“Chúng ta….” Dù đã sớm nghĩ ra lời trình bày nhưng bầu không khí trong sảnh khiến ông lão không sao nói được lưu loát, “Mấy ngày trước cảm nhận thấy đất trời biến động, biến có yêu phủ giá lâm, cho nên đại….đại diện….mười tám trấn sáu trăm thôn quanh đây tới….”
Ông lão tuổi cao không chịu nổi đường dài, lại còn chủ động dâng mình đến đại quản doanh của yêu quái, khiến cho thân thể suy yếu, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đầu óc choáng váng đến mức hồ đồ nói lắp.
Thương Phạt nhíu mày.
Tư Vĩ đứng bên càng khó chịu, tỏa ra yêu lực uy hiếp, khiến hai trong số đám thanh niên trẻ tuổi đi sau ông lão sợ đến tè ra quần.
Mùi nước tiểu bốc lên khiến Thư Như không nhịn được mà cười thành tiếng.
Sau tiếng cười lanh lảnh của hắn, các tiểu yêu khác cũng cười ồ lên.
Yêu quái có đủ loại âm thanh, trong đó có vài giọng cực kỳ chói tai.
Vì những tiếng cười hỗn loạn này mà ông lão suýt ngất.
Người trẻ tuổi cầm chồng sạch bên cạnh run tay, khiến sách rơi vãi khắp nơi.
Bạch Ngôn Lê không nhịn nổi, vỗ hai tay.
Sau âm thanh này, Thư Như là người đầu tiên dừng lại, đám tiểu yêu cũng im lặng theo.
Bạch Ngôn Lê ngồi trên ghế, trước tiên liếc nhìn Thương Phạt một cái, thấy bạn lữ không tỏ thái độ gì, bèn chủ động mở miệng, “Rót một cốc nước.”
Trong phủ có yêu quái người hầu do y tự sắp xếp, bọn họ mới hóa hình chưa lâu, vẫn luôn đứng ngoài cửa chờ.
Nghe vậy, lập tức có người rót nước mang vào.
“Đưa cho ông ấy.” Bạch Ngôn Lê phất tay về phía ông cụ đang ngã trên đất.
“Vâng.” Yêu quái kia ngồi xổm xuống, đặt cốc nước vào lòng bàn tay ông lão.
Nước nóng khiến ông cụ giật mình, thoáng ngẩn lên, không dám lau mồ hôi ròng ròng trên trán.
“Uống đi.” Bạch Ngôn Lê nhẹ nhàng nói.
“Cảm….cảm tạ.” Nhớ tới mục đích chuyến đi, ông lão bình tĩnh lại, uống hớp nước xong liền hít sâu một hơi, cuối cùng nói, “Chúng ta đến dâng lễ vật hiếu kính.”.