Đọc truyện Thê Lữ Khế Ước Đại Yêu – Chương 58: Không Có Lần Sau
“Gia chủ.” Yêu quái kia có linh cảm chẳng lành, liên tục lui về phía sau, “Thuộc hạ thật sự có việc gấp muốn bẩm báo.”
“Nói đi.” Thương Phạt dừng lại, quanh thân yêu quái minh chuột đầu chó kia bốc lên một luồng khói trắng, sau đó biến thành diện mạo của một đứa bé nhỏ nhắn.
Người ngoài nhìn vào sẽ thấy một đứa trẻ con mở miệng nói giọng của nam nhân già dặn.
Thư Như cúi đầu, “Thuộc hạ thăm dò, phát hiện có hai trăm con người đang tiến về phía yêu phủ, tầm trưa mai sẽ đến nơi.”
Yêu quái Thư Như thường sống dưới lòng đất, bộ tộc phân bố khắp nơi, thạo việc thăm dò tin tức.
Trong ba vị yêu soái đến đầu quân lần này có một vị là Thư Như, Đan đã từng nói với hắn như vậy, có điều….Thương Phạt nhếch môi, như cười như không mà hỏi một câu, “Thì sao?”
“Hả?” Chiều cao của Thư Như chỉ đến được đầu gối Thương Phạt, trên gương mặt của đứa bé năm sáu tuổi lộ vẻ sợ hãi.
Thương Phạt nâng tay, lòng bàn tay chợt xuất hiện một thanh dao găm đen xoay tròn.
Hắn mỉm cười đầy thâm ý, “Không kiếm được cái cớ nào tốt hơn à?”
“Gia chủ, ta….” Chưa kịp thanh minh, Thư Như bỗng trợn tròn hai mắt.
Hắn thấy vị đại yêu trước mặt không chút lưu tinh, quăng thanh dao găm vào đầu mình.
Sau lưng là cửa, hắn chỉ có thể thụt ngươi xuống, lăn sang bên cạnh.
Tránh được một mũi, còn chưa kịp đứng lên, một thanh dao khác lại bay tới.
Thương Phạt lười để ý mấy trò thăm dò tâm tư, nhưng điều đó không có nghĩa hắn chấp nhận bị đùa giỡn.
Sau mấy tiếng xì xèo, gương mặt trẻ con của Thư Như nhăn nhó, tay trái ôm tay phải bị thương, mặc kệ máu chảy ròng ròng, hắn đứng nghiêm thẳng lưng như cũ.
Thương Phạt vẫn giữ nét cười hờ hững bên môi, ngón tay khẽ giật.
Mũi dao găm lơ lửng trên đầu đối phương bay về tay hắn, nhưng một thanh khác vẫn găm vào cánh tay Thư Như thì còn cắm nguyên trên thân thể đối phương.
“Gia chủ, ta sai rồi.” Sau khi bị bắt vào phòng, Thư Như biết mình đã hết đường chạy.
“Biết mình biết ta đấy.” Thương Phạt hơi liếc mắt ra sau, thấy Bạch Ngôn Lê vẫn còn đang ngủ.
“Xin lỗi gia chủ.” Đứa bé quỳ xuống, “Thuộc hạ to gan đến thăm dò ngài.”
Dù chưa lập khế ước chủ tớ, nhưng vào yêu phủ thì đã ngang với nhận chủ.
Ngày đó, hắn cảm nhận được yêu lực mạnh mẽ phát tán nên mới đến đâu quân, nhưng hắn lại chưa biết mình đi theo một đại yêu như thế nào.
Từ trước khi vào phòng, trông thấy một tia kim quang chói lóa khiến hắn hiện nguyên hình, hắn đã hối hận vì hành động lỗ mãng của bản thân rồi.
Nhưng mà không còn đường lui nữa, chỉ đành nói qua loa một tin tức để đánh trống lảng….Ai ngờ vị đại yêu này hoàn toàn không muốn vòng vo mất thời gian với hắn.
Thư Như biết chắc chắn nếu bây giơ dám chạy thì kết cục là gì.
Mũi dao găm ban nãy phóng vào đầu hắn, chỉ cần né trễ ba giây, tính mạng sẽ chẳng còn.
“Ngươi không kêu lên tiếng.” Thương Phạt bẻ ngón tay, gật đầu nói, “Rất tốt.”
Con dao găm ban nãy mang theo tia lửa vàng, cảm giác khi đâm vào da thịt tuyệt đối không dễ chịu.
Trong tình cảnh nguy cấp như thế mà đối phương có thể nhịn đau không kêu la, nhờ thế Thương Phạt mới thu hồi sát tâm.
“Phu chủ còn đang ngủ.” Ban nãy thoáng nhìn qua, hắn đã biết kẻ nằm trên giường chính là con người đã tiếp đón mình ban sáng, “Thuộc hạ dù chết cũng không dám phát ra âm thanh.”
“Ngươi là tên không kiềm chế được nhất.” Cái ghế bên bàn tự động bay đến, Thương Phạt chậm rãi ngồi xuống, “Có thể thấy khả năng quan sát không tồi.”
Dao găm vẫn xuyên trên cánh tay, mỗi giây trôi đi đều như giày vò vô tận.
Dáng vẻ như đứa bé của Thư Như vô cùng khổ sở, nhưng Thương Phạt đang ở ngay trước mặt, hắn chỉ đành cố gắng chống đỡ, ra vẻ bình tĩnh.
Thương Phạt làm như quên mất thanh dao găm kia, không thu hồi về, “Không liều lĩnh chạy trốn, cũng rất thông minh.”
“Trước mặt ngài, thuộc hạ có thể chạy đi đầu được.” Máu vẫn chảy xuống, nếu là vũ khí bình thường thì vết thương hẳn đã khép lại.
“Nhưng mà không biết….” Dừng lại một chút, cốc trà trên bàn lại bay đến.
Thương Phạt đón lấy, ung dung nhấp một ngụm, “Bọn họ có thông minh như ngươi không?”
Bọn họ? Thư Như ngẩn người.
Thương Phạt phóng chút yêu lực, đầy thâm ý mà hừ một tiếng.
Cửa phòng bỗng mở ra, một nam một nữ cúi đầu đi vào.
Thư Như quay sang chỗ khác, đỡ thanh dao găm trên tay, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Bọn họ là ba người có yêu lực mạnh nhất đến đầu quân lần này, nhưng sao khi vào phủ, người đón tiếp mình đầu tiên lại là một phu chủ loài người, chuyện này sao có thể khiến họ phục.
Các yêu phủ khác khi mới được thành lập, bao giờ gia chủ cũng đích thân tiếp đón các gia thần.
Vậy mà vị này trái lại, trốn tiệt trong phòng, để cho một con người thu xếp.
Thư Như không tin tưởng, đồng thời cũng có chút xem thường nên đêm nay mới tới thăm dò xem, rốt cuộc vị gia chủ tương lai của mình được mấy cân mấy lạng.
Không ngờ hai vị kia cũng cùng suy nghĩ mà mò đến, có điều bọn họ rất gian xảo, núp ở phía sau, để hắn đi trước lãnh đòn.
Giờ hắn mới hiểu câu “Ngươi là tên không kiềm chế được nhất” của gia chủ ban nãy rốt cuộc có ý nghĩa gì.
Tuy nói mình chủ động đến đây, nhưng Thư Như vẫn có cảm giác bực bội như bị lợi dụng.
“Gia chủ.” Quỳ một chân xuống, hai yêu quái mới vào đồng thanh cung kính hô.
Thương Phạt nâng chén trà, thoáng liếc nhìn một cái, hờ hững nói, “Không ngờ ở Hoang Phục cũng có Thanh Canh sinh sống.”
Chân thân bị nhìn thấu, nữ yêu quái càng thêm cẩn thận.
“Với tính của ta.” Thương Phạt đứng dậy, chén trà trên tay tan thành bột phấn.
Hắn phủ tay nói.
“Đêm nay các ngươi đều sẽ bị ghim lên tường thành.”
“….” Ba yêu quái ngừng thở, không dám nói một tiếng.
Thương Phạt cũng chẳng để tâm, quay lưng về phía họ.
“Nhưng giờ ta cần đối phó với Nam phủ nên thiếu thủ hạ có năng lực.”
“Xin gia chủ cho chúng ta một cơ hội.” Thanh niên vừa vào dập đầu sát đất, “Thuộc hạ từng giao chiến với Nam phủ mấy lần, tương đối hiểu biết về kẻ địch.”
“Tại sao ngươi còn ở Hoang Phục?” Vẫn đưa lưng về phía họ, Thương Phạt thờ ơ hỏi, “Ngươi có thể biến thành yêu vương bất cứ lúc nào.”
“?” Vẻ mặt khiếp sợ, nữ tử đang quỳ lập tức trợn mắt nhìn sang nam tử bên cạnh mình.
Ba người có thực lực không chênh lệch nhiều, đều là yêu soái, nhưng nàng không hề cảm nhận được vị bên cạnh mình sắp biến thành yêu vương.
“Vâng.” Ngay cả việc này mà cũng nhận ra được, Đương Bạt tâm phục khẩu phục, đàng hoàng nói, “Thuộc hạ đến Hoang Phục để tìm người nhưng tiếc là mãi không có manh mối nên vẫn ở lại đây.”
“Vì sao lại đến chỗ ta?”
“Ba năm trước, Nam phủ từng truy sát thuộc hạ.”
Thương Phạt nghiêng người, nhìn chằm chằm đối phương.
“Bởi vì thuộc hạ không chịu nhận chủ.” Đương Bạt cau mày, “Chỉ cần phát hiện ra yêu quái có thực lực mạnh thì Nam phủ sẽ không chừa thủ đoạn nào để lôi kéo, lôi kéo không thành thì ngoài mặt khách khí nhưng sau lưng sẽ tìm giết.”
Rõ ràng là đã kết thù.
Thương Phạt gật đầu nói, “Ngươi muốn báo thù?”
Yêu quái ai cũng thù dai, hoặc ít nhất hắn chính là như thế.
“Vâng, năm xưa khi truy sát thuộc hạ, họ đã giết chết tôi tớ của thuộc hạ.”
“Ngươi từng giao thủ với chi chủ nào của Nam phủ?” Nói tới đây, Thương Phạt cũng nhớ tới mấy vị chi chủ từng đánh với mình.
Nếu không bị gài bẫy sau đó thì giết vài tên cũng không thành vấn đề.
“Chi chủ chi năm.”
“Mã Phúc?”
“Vâng.”
“Ồ ~” Kéo dài giọng, Thương Phạt sờ cằm mình, tạm thời không bình luận.
Nữ tử kia thì lén lút quan sát hắn, hồi mâu mới mở miệng, “Thuộc hạ thì là vì…”
“Ừ.” Không đợi nàng nói xong, Thương Phạt đã phất tay ngắt lời.
Thanh Canh há hốc mồm, cực kỳ quê mặt.
“Ta không có hứng thú nghe chuyện cũ của từng người.” Đêm đã khuya, hắn còn chưa chợp mắt đây, “Cút ra ngoài đi.”
Ngáp một cái, Thương Phạt lần nữa xoay người.
Thanh Canh đơ ra.
Nữ tử nàng hóa thân thành có dung mạo khỏi phải bàn cãi.
Đừng nói yêu quái không coi trọng vẻ bề ngoài, ai mà chẳng có lòng yêu cái đẹp.
Thế nhưng từ lúc bước vào phòng đến giờ, yêu quái kia không thèm liếc mắt sang nhìn nàng lấy một cái, mà dù có lướt qua cũng rất lạnh nhạt.
“Vâng.” Không phí lời, Đương Bạt đứng lên đầu tiên.
Thanh Canh do dự một chút, Thương Phạt lại bỗng mở miệng, “Sau này chuyện bên ngoài hỏi Đan, chuyện trong phủ thì hỏi phu chủ các ngươi.”
Sau khi lập yêu phủ, hắn cũng không muốn quản nhiều.
Thương Phạt dặn dò xong, Đương Bạt chưa đi quá xa bèn cúi đầu nghiêm chỉnh hành lễ.
Thanh Canh ngơ ngác nhìn về phía giường lớn, sau đó rời khỏi phòng.
Thương Phạt đi vào, làm như vô ý nhắc nhở Thư Như, “Nhớ đóng cửa.”
“Vâng.” Thư Như hơi lảo đảo, sắc mặt trắng bệch, suýt chút nữa không duy trì được hình người.
Hắn không dám nhắc đến con dao còn ghim trên cánh tay, cũng không dám tự ý rút ra.
May cho hắn là khi chuẩn bị lên giường, Thương Phạt giật ngón tay một cái.
Cánh cửa đang khép khẽ rung lên, dao găm trên cánh tay Thư Như tan thành từng đốm sáng vàng.
Cửa phòng yên tĩnh lại, Thư Phạt mới dựa vào mạn giường, cúi đầu trầm tư.
Hắn cứ thế ngồi suốt cả đêm, còn Bạch Ngôn Lê thì ngủ đến ngon lành.
Hừng đông vừa tới, y xoa mắt nhìn vị yêu quái đang ngồi bên cạnh, không thấy bất ngờ, liền dính đến chào hỏi, “Phu quân, buổi sáng tốt lành…”
“Tốt lành chỗ nào?” Duỗi cái lưng của mình, Thương Phạt đứng dậy, vẻ mặt cau có.
“Thời tiết đẹp.” Bạch Ngôn Lê nhảy xuống giường, nhanh nhẹn xỏ giày, mặc quần áo, “Để ta xuống bếp xem sao.”
Lúc chạy ngang qua Thương Phạt, hắn bỗng nhiên kéo tay y lại, “Trưa nay có khách.”
“Khách?” Bạch Ngôn Lê sửng sốt, “Có cần làm cơm không?”
“Không cần.” Thương Phạt vốn định nói gì đó, lại bỗng nhiên đổi ý, “Thôi, làm một mâm đi.”
Nhờ đó đám tinh quái gia nhập, Bạch Ngôn Lê làm điểm tâm sáng nhàn hơn rất nhiều, chỉ tiếc là….Y thở dài, bất đắc dĩ nhìn đặt đĩa màn thầu lên bàn đá.
Lúc đầu chỉ phụ trách nấu ăn cho ba yêu quái, sau đó có thêm Đan, giờ thì hay rồi, cả bảy tám tên đang nhìn y tha thiết chờ ăn.
“Phu chủ, để ta giúp cho.” Ném đũa xuống, Đào Bão Bão cực kỳ chủ động.
Tư Vĩ không nhiều lời nhưng cũng ở trong bếp giúp y hơn nửa canh giờ.
Đám Thanh Canh không quen ăn thức ăn con người, nhưng nhập gia tùy tục, dù sao cũng phải làm quen với lối sống của yêu phủ mới một chút.
Còn các yêu quái khác thì hoặc là lên trấn, hoặc là tự loanh quanh tìm thức ăn cho mình.
“Ăn được rồi.” Bưng món cuối cùng lên, Bạch Ngôn Lê mở vung ra.
Mấy cái bát nhỏ nhảy tưng tưng về vị trí, mấy cái muôn vung vẩy mấy hồi, múc cháo cho các vị yêu.
Bạch Ngôn Lê cố gắng làm như mình vô hình, thấy đám yêu quái ngồi quanh bàn không động đũa, y cũng có hơi áp lực.
Thương Phạt trong lòng khó chiu, đại khái cảm thấy đám xung quanh quá hỗn tạp, bèn cáu kỉnh cầm đũa lên.
Hắn vừa động, những người xung quanh mới dám động theo.
“Đừng tưởng sẽ có lần sau.” Đang ăn cơm, hắn bỗng nhiên nói một câu như vậy.
Thanh Canh lập tức thả đũa, Đương Bạt và Thư Như ngồi thẳng tắp lưng lên.
Đào Bão Bão thì không có cảm giác gì cả, Tư Vĩ ở bên cạnh túm y một cái mà y vẫn hùng hục gặm bánh bao.
“Phu quân?” Bạch Ngôn Lê không chịu nổi bầu không khí ngột ngạt này, bèn lên tiếng.
“Không có lần sau.” Thương Phạt lặp lại, cầm bánh bao quay về phòng mình.
Đan: “….”.