Đọc truyện Thế giới trong mắt em – Chương 22:
Đợi một hồi lâu, một chiếc xe công cộng chạy về hướng trạm xe. Đồng Đồng tinh mắt, thoáng nhìn trên xe có một học sinh mặc đồng phục nam, đang ở vị trí đợi xuống xe, cô vội chạy tới hướng chiếc xe kia.
Chờ sau khi nam học sinh kia tới, cô chặn cậu ta lại, nói rõ với cậu ta mục đích đến đây đồng thời lấy ra thẻ hành nghề của mình, hỏi: “Em có biết buổi sáng trong trường em có một học sinh nhảy lầu hay không?”
Cậu học sinh trả lời: “Biết ạ.”
“Làm sao em biết được? Là bạn học của em sao?”
“Không phải bạn học em.” Cậu học sinh nói xong giơ điện thoại trong tay lên: “Nhóm trong lớp em đang nói, mọi người cũng đang thảo luận chuyện này.”
Đồng Đồng dè dặt hỏi: “Chị có thể nhìn một chút nhật ký nói chuyện của tụi em không?”
Cậu học sinh vốn có chút do dự, nghĩ lại, lại cảm thấy cả người cô vô hại, thế là mở ra QQ, nhấn vào một nhóm, sau đó đưa di động tới cho cô.
Đồng Đồng nhận lấy, nhóm con trai đã muốn bùng nổ, toàn bộ đang thảo luận chuyện nhảy lầu. Lật lịch sử trò chuyện trước đó, đầu tiên bùng lên là một học sinh nào đó gửi đến nhóm một bức ảnh, nói: Lầu 3 ký túc có người nhảy lầu!!!
Bức ảnh đó chụp từ góc độ từ trên cầu thang đi xuống, hiện trường vụ án đã bị cảnh sát phong tỏa, thi thể được trùm lại bằng túi plastic màu xanh nhạt, chỉ có thể nhìn thấy trên chân người chết là đôi giày chơi bóng hiệu Nike. Hình ảnh cái đầu phóng to lên có thấy trên đó có vết máu đỏ sậm.
Tiếp theo trong nhóm liền sôi động, có người hỏi người nhảy lầu là ai, người phát bức ảnh kia nói không biết, chỉ phát thôi, tuy nhiên ở ký túc lầu 3, khẳng định không phải người trong ban bọn họ. Cũng không lâu lắm, lại có bạn học phát tin, nghe nói người nhảy lầu là người ở phòng 501 lầu 3 ký túc xá, họ Quách tên Hiểu Phi.
Sau đó không ngừng có tin gửi tới. Có thêm clip nhỏ, ghi lại cảnh của cảnh sát hiện trường còn có quá trình 120 đến cấp cứu, có thêm tin tức, nghe nói Quách Hiểu Phi và chủ nhiệm lớp có quan hệ không tốt, thường xuyên bị giữ lại một mình để giáo huấn, còn nói chủ nhiệm lớp rất ghét Quách Hiểu Phi, một dáng vẻ háo sắc, vừa nhìn đã biết không phải người tốt, ai biết thời điểm bọn họ ở chung một mình, thầy giáo đã làm gì cậu ta chứ.
Những tin tức kia dường như cũng đang xác minh, nam sinh nhảy lầu kia, cùng thầy giáo không thoát khỏi có liên quan.
…
Xem xong lịch sử nói chuyện trước đó, Đồng Đồng trả lại điện thoại di động cho cậu học sinh kia. Lúc này trong đầu cô loạn hết cả lên, tin tức thu được quấn thành một nùi, nghĩ không ra đầu đuôi.
Cậu học sinh dè dặt hỏi: “Bây giờ em có thể đi được chưa?”
Đồng Đồng hồi phục tinh thần, liên tục gật đầu: “Có thể có thể, cảm ơn em nha.”
Chờ cậu học sinh đi khỏi, cô hít thật sâu, bắt buộc bản thân phải tỉnh táo lại. Cô nhất định không thể bị các loại tin tức làm cho đầu óc choáng váng, phải theo chứng cứ có được tiến hành suy luận. Cố Hoài từng nói, làm phóng viên kiêng kị nhất là tình huống tự suy diễn, phải nói chứng cứ rõ ràng, mỗi một mắt xích đều phải ăn khớp, nhất định phải vững.
Trong đầu cô bắt đầu phủ định tất cả giả thiết trước đó, bắt đầu từ chứng minh thực tế duy nhất, thực sự là có ảnh, chính là ảnh chụp thi thể nằm dưới đất vừa nãy kia. Có điều quá rõ, có thi thể kia chỉ có thể chứng minh có người chết, nhưng chết thế nào? Cậu ta ngã xuống lầu ký túc xá, thì nhất định là nhảy lầu sao? Cũng có thể bị người dùng vật nặng đập vào đầu dẫn đến tử vong! Có ai thấy được cậu ta từ trên lầu nhảy xuống, hay là theo dõi chụp ảnh nhảy lầu của cậu ta?
Nếu như là nhảy lầu, thì nhất định là ‘tự sát’ sao? Có thể có người đẩy cậu ta xuống dưới không, hoặc là căn bản tự cậu ta bị trượt chân? Còn nữa, chuyện lần này, nhất định phải có liên quan tới chủ nhiệm lớp kia sao? Người mà buổi sáng cung cấp thông tin kia cho cô, tận mắt thấy cường gian sao?
Nghĩ đến đây, cô lắc lắc đầu, do không có nhiều chứng cứ trước đó, về nguyên nhân cái chết của cậu học sinh kia, cô cho rằng hoàn toàn không có cách nào kết luận.
*
Vì thế cô lại trở lại cổng trường, hy vọng có thể tìm được càng nhiều chứng cứ mang tính chất thực tế. Cậu học sinh mới bị cô phỏng vấn lúc nãy, giờ phút này bị một đoàn truyền thông vây quanh hỏi lung tung này kia, có vẻ có chút chống đỡ không nổi. Mấy nhân viên an ninh trong trường thấy thế, vài người lao tới, che chở cho học sinh bị bao vây đưa vào cổng trường.
Không bao lâu sau, trên đường vang lên âm thanh thắng xe đến chói tai, hấp dẫn chú ý của cô. Một chiếc taxi vèo cái dừng trước cổng trường, một nam một nữ từ trên xe bước xuống, ước chừng khoảng 40 tuổi, người nữ khóc đến không còn hình người, phải nhờ đến người đàn ông dìu mới có thể đứng thẳng bước đi.
Không cần phải nói, nhất định là cha mẹ của cậu học sinh vừa chết kia.
Nháy mắt tất cả phóng viên đều chen nhau đi tới, vô số micphone đưa tới trước mặt bọn họ, câu hỏi được đặt ra liên tiếp. Người đàn ông vẫn liên tục xua tay, nhờ mọi người nhường đường, bọn họ phải đi qua. Người phụ nữ khóc suốt, nghe được có người hỏi có phải phụ huynh đưa ra áp lực quá lớn cho con nhỏ mới dẫn đến nhảy lầu, cảm xúc của người phụ nữ lập tức kích động: “Không có khả năng! Chúng tôi đối với con tốt lắm, bình thường cũng không có quá nhiều yêu cầu với con! Nhất định là ở trường học bị ức hiếp, nó mới nghĩ quẩn trong lòng!”
Có một nam phóng viên đeo mắt kính hỏi: “Nghe nói nguyên nhân nhảy lầu là chủ nhiệm cậu ta cường gian, đối với chủ nhiệm lớp của cậu ta hai người hiểu được bao nhiêu?”
Nghe vậy, hai vợ chồng lập tức ngây ngẩn cả người, sau khi liếc mắt nhìn nhau, người phụ nữ bỗng nhiên hiểu ra, vỗ ngực liên tục: “Tôi đã nói rồi con tôi sao có thể vô duyên vô cớ nhảy lầu, thì ra nó bị chủ nhiệm lớp làm hại! Giết người thì phải đền mạng, các người nhất định phải làm sáng tỏ loại cầm thú này, ngay cả trẻ em đều không tha, chết cũng không hết tội mà!”
Người đàn ông thấy vợ mình càng lúc càng kích động, vội vàng đưa tay ngăn cản microphone: “Đừng hỏi đừng hỏi, hiện tại tôi muốn nhìn thấy con tôi!” Rồi ông đỡ vợ mình cố gắng rẽ đám người đi về phía trước, dưới sự giúp đỡ của an ninh, bọn họ mới thuận lợi đi vào trường.
Một phần nhỏ phóng viên chụp ảnh cha mẹ người chết xong, trực tiếp ngồi xuống đất, lấy ra laptop bắt đầu viết bản thảo. Một bộ phận khác thấy họ viết, sợ bị tụt lại phía sau, cũng lấy laptop ra theo, bắt đầu điên cuồng đánh chữ. Một hồi vô hình thành đang lan tràn thi đua, không có khói thuốc súng, cũng đang ở chiến trường, ai cũng muốn giành trước là người phát ra bản thảo đầu tiên, đạt được lượng đọc cao nhất.
Mà tin tức càng thảm, truyền bá cao hơn hết. Không đổ máu? Không chết người? Tạm biệt!
Đồng Đồng đứng bên cạnh, có chút khiếp sợ nhìn bọn họ. Lần đầu tiên cô cảm nhận được sức kéo của tin tức thực tế, tất cả mọi người viết cùng một sự kiện, đều vì gửi bản thảo đi mà giành giật từng giây, loại cạnh tranh yêu cầu chặt chẽ đúng thời gian này, khả năng là cần lấy giây đến tính toán. Chỉ là làm cho tâm hồn cô hoài nghi là, bây giờ có được chứng cứ ít như vậy, bọn họ đến cuối cùng có thể viết ra được những thứ gì?
Sau một khoảng thời gian, bộ phận truyền thông đã phát xong bài viết, chỉ có một số ít còn ở tại chỗ chờ đợi. Lại qua một thời gian, mấy chiếc xe cảnh sát cùng xe cứu thương với thi thể của người chết chậm rãi lái ra khỏi cổng sắt.
Đồng Đồng không biết lòng dũng cảm của mình chui ra từ đâu, cô chạy tới gõ cửa kính một xe cảnh sát, vừa chạy chậm vừa kêu: “Sĩ quan cảnh sát có thể phỏng vấn các anh một chút không?” Tuy nhiên người trong xe cũng không để ý tới cô, xe lập tức rời đi.
Đồng Đồng thất vọng đứng tại chỗ. Cảnh sát chắc là đã khám xét hình sự hiện trường vụ án, trên tay khẳng định có không ít chứng cứ, có thể để cho vụ án càng thêm sáng tỏ, chỉ tiếc phỏng vấn không được bọn họ.
Thấy cảnh sát rời đi, phóng viên còn lại cũng thu dọn đồ đạc rời đi, chỉ có người phóng viên đeo kính kia còn đứng tại chỗ.
Đồng Đồng biết mình lưu lại chỗ này cũng không được thêm tin tức, phỏng vấn không được bạn học cùng ký túc xá với người chết, cũng không biết ai là người đã báo cảnh sát, người gọi cho cô cú điện thoại sáng nay vẫn liên tục không gọi được, cho nên cô quyết định về đài truyền hình trước rồi tính sau.
Cùng lúc đó, một người mặc thường phục, người đàn ông thân hình cao lớn từ trong cổng trường đi ra. Người đàn ông đeo mắt kính thấy thế, lập tức giơ microphone lên, người quay phim đi theo hắn ta cũng nhanh chóng đuổi kịp, lấy máy ảnh nhắm vào người đàn ông kia. Nam đeo mắt kính hỏi: “Cảnh sát Diêm, xin hỏi vụ án này cảnh sát hiện đã có đầu mối gì sao? Anh cho rằng giết người hay là “tự sát”? Dự tính khi nào thì có thể phá án? …”
Người đàn ông không nhịn được cắt ngang: “Không thể trả lời.” Nói xong sải bước đi về phía trước, căn bản không cho hắn ta cơ hội phỏng vấn. Lúc đi ngang qua Đồng Đồng quan sát liếc nhìn cô một cái, sau đó lên chiếc xe jeep đậu bên đường.
*
Trở lại trong đài, Đồng Đồng đối với văn bản trống không trên màn hình máy tính mà phát rầu. Cố Hoài muốn cô viết bản thảo thời sự về thông tin hiện có, nhưng cô lại cảm thấy không biết viết từ đâu. Phóng viên, chính là người ghi lại chân tướng, thế nhưng cô ngay cả chân tướng là gì cũng không biết, viết thế nào?
Lề mề hồi lâu, chỉ viết ra được một câu: Buổi sáng hơn 6 giờ, một học sinh nam của trường trung học Thái An được phát hiện nằm dưới lầu ký túc xá, chảy máu não, trải qua cấp cứu không hiệu quả đã tử vong, nguyên nhân cụ thể của cái chết vẫn đang trong vòng điều tra.
Thật sự không viết ra được cái khác, cô nghĩ ngang, gửi thứ này đến email của Cố Hoài, sau đó thấp thỏm quan sát phản ứng của anh qua cửa kính. Không lâu lắm, cô thấy anh ngẩng đầu khỏi máy tính, nhìn phía cô, sau đó nâng tay trái, ngón tay trỏ và ngón giữa nghéo về hướng cô, ý bảo cô đi vào.
Đồng Đồng lập tức đứng lên, đi qua đẩy cửa văn phòng anh, có chút khẩn trương gọi: “Lão đại.”
“Em gửi bản thảo cho tôi xem.” Cố Hoài nhìn chăm chăm vào cô, mắt sáng như đuốc: “Chỉ có một câu?”
Đồng Đồng đành phải nói thẳng ra: “Thực xin lỗi, tôi không viết ra được cái khác.”
“Em lại đây.” Cố Hoài bảo cô đến cạnh bàn làm việc, sau đó mở lên trình duyệt trên máy tính, mở ô tìm kiếm, nhập từ then chốt: Trung học Thái An nhảy lầu, rồi nhấn enter. Trang web lập tức nhảy ra rất nhiều kết quả tìm kiếm, anh tùy ý mở ra một bản tin tức: “Đã thấy người khác viết thế nào chưa?”
Đồng Đồng mở tin hiện lên đầu tiên, nhanh chóng xem qua ngày viết bài, trong lòng có chút không biết nói sao. Cho nên anh là muốn nói người khác viết tốt sao?
Đúng, người ta văn viết tốt hơn cô, nhưng đều viết gì chứ? Cái gì gọi là hư hư thực thực bị chủ nhiệm lớp cường gian, làm cho cậu học sinh hậm hực nhảy lầu bỏ mạng? Có chứng cứ sao mà viết vớ vẩn vậy?! Còn kèm theo đoạn clip quay cảnh người mẹ khóc thét trước cổng trường, hy vọng mọi người đem tên giáo viên cầm thú chết nghìn lần…
Nhưng bình luận phía dưới tin tức, đã qua con số hàng nghìn, vẫn còn tiếp tục nhiều thêm.
Cố Hoài nhíu mày: “Em cảm thấy tôi đem một câu nói của bài viết em truyền lên mạng, sẽ có bao nhiêu lượt đọc?”
“…” Đồng Đồng nói không nên lời. Bình tĩnh xem xét, nếu so với độ truyền bá cùng lượng đọc, bản thảo của cô không hề có điểm bùng nổ, khẳng định bị xé thành mảnh vụn. Nhưng cũng không thể vì lượt đọc mà viết ra một vài tin tức chưa được xác minh, thậm chí tùy tiện viết loạn: “Tôi chỉ có thể viết được câu này, coi như không có bất cứ lượt đọc gì.”
Ngón tay thon dài của Cố Hoài gõ nhẹ theo tiết tấu lên mặt bàn hai cái, ý vị sâu xa nhìn cô: “Lý do?”
“Bởi vì theo tin tức tôi nhận được cho tới bây giờ, tôi cho rằng hoàn toàn không có cách nào tra ra chân tướng sự thật, cho nên không viết ra được cái khác. Anh đã nói, làm phóng viên kiêng kị nhất là tự suy diễn, phải nói chứng cứ rõ ràng, mỗi một mắt xích đều phải logic, nhất định phải đứng vững.”
Cố Hoài nhìn kỹ cô một lúc, tiếp theo anh thu hồi tầm mắt, nhìn về hướng màn hình máy tính: “Được rồi, em ra ngoài đi.”
Đồng Đồng lại đứng không nhúc nhích, cố chấp nhìn anh: “Lão đại, anh hy vọng tôi viết ra bài viết giống vậy sao?”
Cố Hoài ngẩng đầu khỏi màn hình máy tính, liếc cô một cái: “Không nên tự tiện phỏng đoán tâm tư của tôi. Em hẳn là người may mắn vì vừa rồi không đáp sai chữ nào, nếu không tôi đã cho em cuốn xéo.”
“…” Lúc này Đồng Đồng mới phản ứng được, vừa rồi là anh giăng bẫy cho cô. Ngoài mặt thì có vẻ để ý lượng đọc, trên thực tế là đang thăm dò ý nghĩ thật sự của cô. Nếu dưới sự ám chỉ cùng với dẫn đường của anh, cô sửa miệng nói mình viết không hay lắm, chỉ vào bài nào đó trên mạng để học tập, khả năng thật sự sẽ bị cuốn xéo.
Nguy hiểm thật…