Đọc truyện Thế giới trong mắt em – Chương 21:
Bởi vì nghĩ đến chuyện của Lục Trần Tây, cả đêm Đồng Đồng không ngủ, ngày hôm sau đến đài truyền hình, buồn ngủ đến mắt mở không lên. Phòng giải khát của đài truyền hình có máy pha café, cung cấp café miễn phí cho nhân viên, một buổi sáng cô phải uống qua ba lần café mới có thể tỉnh táo làm việc.
Sắp đến giữa trưa thì điện thoại đi động gần hết pin vang lên tiếng bíp, cô cầm ba lô, lấy dây sạc ra để sạc pin, trong lúc vô tình sờ trúng xấp ảnh, mới nhớ tới Kiều Huỳnh muốn cô đưa cho Cố Hoài ký tên.
Lấy những tấm hình kia ra, cô nhìn mà có chút rầu rĩ. Làm cách nào mở miệng với lão đại đây? Để anh giúp chuyện mang tính cá nhân như vậy, có khi nào bị mắng đến đầu rơi máu chảy không?
Cô làm bộ lơ đãng ngẩng đầu, xuyên qua kiếng nhìn trộm Cố Hoài bên trong, nếu anh đang bận, hoặc là thoạt nhìn tâm tình không tốt, cô trước mắt không nên tìm anh. Nào biết Cố Hoài đúng lúc cũng nhìn qua hướng cô, tầm mắt hai người không hẹn cùng gặp trong không trung, Đồng Đồng thầm hoảng sợ, vội vàng cúi đầu, trái tim bé nhỏ đập thình thịch. Nguy rồi, nhìn trộm bị phát hiện?
Không phải đâu, làm gì khéo như vậy chứ, chắc chỉ là vừa vặn đảo mắt sang hướng này thôi, không phải đang nhìn mình đâu. Đồng Đồng nghĩ như vậy, lại thò đầu ra, liếc mắt hướng về văn phòng của Cố Hoài xác nhận lại. Ặc… tầm mắt lại đối nhau… ngay cả tư thế ngồi của anh cũng chưa thay đổi, thật giống như đang chờ cô nhìn qua.
Lần này lúng túng rồi.
Đồng Đồng gần như là theo bản năng, vèo cái rụt đầu lại ngay, ngượng ngùng muốn tìm cái lỗ để chui vào. Nhìn trộm còn có thể bị phát hiện, rất lúng túng nha, không biết anh sẽ nghĩ gì…
Quên đi, chuyện ký tên, vẫn là tính sau vậy.
Cô chưa kịp bình thường lại, đã nghe có người hỏi: “Trên tay cầm gì đó?”
Đồng Đồng ngẩng đầu, thấy Doãn Thượng Ý đang đứng trước bàn làm việc của cô, tò mò nhìn chăm chú vào xấp ảnh trong tay cô. Cô che lại theo bản năng, nhưng đã quá muộn, Doãn Thượng Ý đã thấy rõ người trong ảnh là Cố Hoài, đầu tiên là anh ta mở mắt thật to ra nhìn, tiếp theo cực kỳ bà tám lộ ra nụ cười có chút vui mừng, đến gần cô hạ thấp giọng nói: “Nhị Đồng, em thích lão đại hả?”
Đồng Đồng lắc đầu như trống bỏi: “Không không không, anh trai Đinh Đinh, anh hoàn toàn hiểu lầm, đây là ảnh của bạn thân em, muốn em đưa lão đại ký tên, cô ấy là fan lớn của lão đại.”
“À.” Doãn Thượng Ý thất vọng đứng thẳng người. Làm hắn còn tưởng, cái người lớn tuổi cẩu độc thân như lão đại rốt cuộc đã có người hốt. Nếu người kia là Đồng Đồng, tỷ lệ thành công hẳn là rất lớn.
Hà Dương ngồi phía sau Đồng Đồng nghe thấy hai chữ ký tên, lập tức quay đầu hỏi: “Em muốn tìm lão đại ký tên? Anh trai khuyên em nên chuẩn bị tâm lý thật tốt, lúc trước anh giúp em gái cùng quê ở đông bắc ký tên, vừa đưa ra giấy note, lão đại sống chết không chịu ký, cuối cùng vẫn là anh đưa ra điều kiện rửa xe cho lão đại một tháng, anh ta mới đồng ý.”
“Hả?” Đồng Đồng lập tức có một loại dự cảm chẳng lành. Ngay cả anh Béo còn đãi ngộ thế này, vậy mình chẳng phải còn thảm hơn sao, còn muốn ký nhiều ảnh như vậy, phải rửa xe một năm sao???
Doãn Thượng Ý xông lên ngắt lời Hà Dương: “Cậu nghĩ Nhị Đồng chúng ta cũng giống vậy à, cô ấy là đệ tử duy nhất của lão đại đấy.” Rồi hướng về phía Đồng Đồng nói: “Không có gì đâu, em cần tìm anh ta ký, anh ta nhất định đồng ý, nếu anh ta không đồng ý coi như anh thua, anh chịu trách nhiệm đối phó cho em.”
Đồng Đồng bán tín bán nghi nhìn anh ta: “Có phải thật vậy hay không? Không ký được anh phụ trách?”
Doãn Thượng Ý hướng về phía cô chớp mắt: “Không thành vấn đề, tin tưởng anh không sai đâu.”
Đồng Đồng nghĩ tới nghĩ lui, cầm lấy xấp ảnh đi về hướng văn phòng của Cố Hoài. Chết thì chết thôi!
*
Cố Hoài cảm thấy, hôm nay Đồng Đồng hơi kỳ lạ. Từ lúc sáng tới giờ, đã rót mấy tách café. Chẳng lẽ tối hôm qua cô ấy mất ngủ?
Anh lập tức rơi vào trầm tư, có phải do bản thân đối xử với cô quá hà khắc, làm cho cô bị áp lực công việc quá lớn? Nghĩ lại, không đến nỗi, anh đối với cô đã rất khoan dung, nếu mới thế này đã không chịu nổi, thật sự đừng làm.
Sắp đến giữa trưa Cố Hoài lấy điện thoại di động gọi thức ăn ngoài. Anh là người không thích xã giao, cũng không thích thân cận quá mức với đồng nghiệp, cho nên bình thường rất ít đi ăn cơm trong căn tin của đài, lúc không đi ra ngoài cơ bản anh đều giải quyết dựa vào thức ăn ngoài.
Sau khi đặt cơm xong, anh trả điện thoại lại chỗ cũ, rồi theo bản năng nhìn thoáng qua bàn làm việc của Đồng Đồng, làm cho người ta bất ngờ là, cô cũng đúng lúc nhìn về phía anh. Tầm mắt giao nhau giữa không trung, dừng lại, anh bỗng có loại cảm giác thật vi diệu, không biết diễn tả đó là gì.
Đồng Đồng đại khái không nghĩ tới sẽ chạm phải tầm mắt của anh, cho nên rất hoảng hốt cúi đầu. Cố Hoài lại không nhúc nhích, vẫn nhìn về hướng cô, như là lập tức phải bắt được con mồi, chờ cô chui đầu vào lưới.
Quả nhiên rất nhanh, cô lại ngẩng đầu lên nhìn anh. Ánh mắt và vẻ mặt kia, anh rất quen thuộc, cũng không phải lần đầu tiên có nữ sinh nhìn lén anh như vậy. Thế nhưng kỳ quái là, nếu đối tượng là Đồng Đồng, anh không ghét, thậm chí còn có một chút… vui mừng?
Sau đó Doãn Thượng Ý đi qua, nói gì đó với cô, tiếp theo cô đứng lên, đi về hướng phòng anh. Cố Hoài cúi đầu, tùy tiện mở một bản thảo trên máy tính. Rất nhanh, cửa gỗ phòng làm việc vang lên âm thanh gõ cửa, anh hắng giọng một cái: “Vào đi.”
Đồng Đồng đẩy cửa bước vào, có chút thấp thỏm nhìn anh: “Lão đại, hiện tại anh có thời gian không?”
Cố Hoài ngẩng đầu, quét mắt nhìn đồ vật trong tay cô, hình như là một xấp ảnh: “Chuyện gì?”
Đồng Đồng cắn chặt răng, kiên trì nói: “Tôi có một người bạn rất thân, là loại khuê mật ấy, cô ấy đặc biệt thích anh, là fan của anh, sau đó chính là sinh nhật của cô ấy, muốn phải có chữ ký của anh trên mấy tấm ảnh.” Nói xong cô đưa mấy tấm ảnh tới, thấp thỏm hỏi: “Ảnh đều đã chuẩn bị xong, anh xem… có thể ký vài chữ ký lên ảnh được không?”
Cố Hoài lập tức híp mắt lại. Cho nên vừa rồi cô lặp lại việc nhìn lén anh, thật ra là vì chuyện này? Làm cho anh còn tưởng rằng…
Đồng Đồng thấy anh rơi vào trầm mặc, lòng từ từ chùn xuống. Nguy rồi, hơn phân nửa là không chịu rồi. Cô gần như có thể tưởng tượng ra anh sẽ nói câu thế này: Em muốn tôi ký tôi phải ký sao? Vậy mọi người trong công ty đều tìm tới tôi ký tên không phải mệt chết tôi à?!
Nghĩ đến đây, cô vội nặn ra một nụ cười: “Không có chuyện gì, là tôi tùy tiện hỏi chút thôi, nếu anh không tiện thì thôi vậy.” Nói xong đưa tay lấy ảnh lại.
Ngay lúc cô xoay người rời đi, Cố Hoài bỗng lên tiếng: “Thật sự là bạn rất thân?”
Đồng Đồng dừng bước, trong lòng tràn trề hy vọng nhìn anh gật đầu: “Thật sự thật sự, quan hệ vững như chó.”
Cố Hoài thở dài gần như không nghe thấy, rút cây viết ký tên trong ống đựng bút: “Cầm lại đây.”
Đồng Đồng khẩn trương vui vui vẻ vẻ đem ảnh tới, Cố Hoài vừa ký vừa nói: “Chỉ một lần này, lần sau không được viện lý do như này nữa.”
Đồng Đồng gật như gà mổ thóc: “Vâng vâng vâng. Này lão đại, chữ của anh nhìn thật đẹp mắt, có phải anh có luyện qua thư pháp không?”
Cố Hoài không để ý tới cô, nhanh chóng ký cho xong xấp ảnh kia, liếc cô một cái: “Ra ngoài đi.”
“Được rồi ~” Đồng Đồng sung sướng giơ xấp ảnh lên, ra khỏi văn phòng của anh. Thật ra, lão đại ngoài việc có cái miệng hơi bỉ ổi thì đối xử với cô không tệ lắm.
Hà Dương thấy cô mặt mày hưng phấn cầm xấp ảnh đi ra, khó có thể tin: “Lão đại ký cho em?”
Đồng Đồng đắc ý gật đầu.
Hà Dương yếu ớt quay đầu đi, thở dài: “Haizz, ghen tị khiến cho tôi xấu xí.”
Doãn Thượng Ý cười: “Vậy giống như cậu hiện tại, chẳng phải mỗi ngày đều đang ghen tị?”
Hà Dương tức giận đến gầm gừ: “Cậu cút cho tôi!”
*
Ngày hôm sau.
Còn chưa tới bảy giờ, điện thoại của Đồng Đồng vang lên. Cô mê man trở người, cầm lấy điện thoại đặt trên tủ đầu giường, miễn cưỡng hí mắt. Là một cuộc gọi từ một số xa lạ, ai hả, mới sáng sớm đã phá rối cô…
Trượt màn hình, cô nhận cuộc gọi: “A lô?”
Đầu dây bên kia là một mảng im lặng.
“A lô? Nghe được không?” Cô nhìn xuống màn hình điện thoại, tín hiệu rõ, không bị nhiễu nha…
Sau một hồi, đầu dây bên kia vang lên một giọng nói do dự: “Cô… là phóng viên “Nơi đây” sao?” Nghe qua giống giọng của một người con trai.
Đồng Đồng lập tức ngồi dậy. Số điện thoại liên lạc lưu lại trong tiết mục “Nơi đây”, phương tiện để quần chúng cung cấp manh mối: “Đúng, tôi đây, xin hỏi bạn có tin tức muốn cung cấp sao?”
“Trường trung học Thái An vừa có một học sinh nhảy lầu chết rồi, bởi vì chủ nhiệm lớp cậu ta cường gian cậu ta.” Nói xong đối phương nhanh chóng cúp điện thoại, Đồng Đồng cũng không kịp hỏi tình huống cặn kẽ, lại gọi qua, đối phương không nhận.
Cô vội vàng lục danh bạ, gọi cho Cố Hoài. Chủ đề kỳ này của “Nơi đây” là vấn đề an toàn tình dục đối với trẻ em, chuyện của trường trung học Thái An này nếu là thật, không phải vừa vặn phù hợp yêu cầu sao?
Điện thoại rất nhanh đã được nhận, cô đi thẳng vào vấn đề: “Lão đại, tôi vừa nhận được tin, trường trung học Thái An vừa có một học sinh nhảy lầu đã chết, nguyên nhân có thể bởi vì thầy giáo cường gian. Tôi có thể đến xem một chút không?”
Cố Hoài ở đầu dây bên kia trầm ngâm trong giây lát: “Chính em cũng nói là có thể. Chuyện còn chưa có kết luận, hiện tại không cần tham gia ngay.”
“…” Đồng Đồng trầm mặc, khó nén được thất vọng. Từ khi cô vào tổ đều là làm ở mức độ phỏng vấn, tin tức đột phát giống như vậy cô còn chưa có làm qua, khó tránh khỏi muốn đi thử một chút.
Cố Hoài nghe thấy đầu bên kia im lặng, biết cô có chút thất vọng, trong lòng không khỏi mềm nhũn. Trường trung học Thái An cách đài truyền hình không quá xa, để cho cô đi xem cũng không sao, trải nghiệm nhiều một chút, không hẳn là chuyện không tốt: “Em thật sự muốn đi cũng không phải không thể được, nhưng đầu tiên, trễ nãi công tác của mình chỉ có tự em bù lại lúc tan ca, thứ hai, không thể đi không, em phải giao một bài tương tự bản thảo cho tôi, coi như một kiểm tra đánh giá trong quá trình thử việc.”
Đồng Đồng nghe xong, trên mặt đầy mây trong nháy mắt chuyển thành quang đãng, tinh thần phấn chấn lên: “Không thành vấn đề!”
*
Lúc cô đón xe tới trung học Thái An thì các bên truyền thông nhận được tin tức đã vây quanh cổng trường chật như nêm cối. Các nhân viên an ninh đứng sau cửa sắt, bắt đắc dĩ nhìn đầu người nhốn nháo trước cổng, bọn họ nhận được lệnh, không thể để cho bất cứ một người nào bên truyền thông đi vào trường học.
Đồng Đồng xuống xe xong, quét mắt một vòng về đám đông đang đứng chắn trước cổng trường học, sau đó chạy đến khe hở trên cổng sắt nhìn vào, kết quả từ nơi này căn bản không nhìn tới được hiện trường vụ án.
Có phóng viên đang nói lời tốt đẹp với nhân viên an ninh, cố gắng làm cho bọn họ mềm lòng, mở cửa cho mọi người đi vào, có người đang liên lạc với hiệu trưởng của trung học Thái An, nhưng đều không gọi được, còn có người đang hỏi thăm là ai báo cảnh sát, muốn liên lạc với người báo cảnh sát để tiến hành phỏng vấn…, tất cả mọi người đều xuất ra hết bản lĩnh của mình, muốn tìm một hai cơ hội phỏng vấn đối tượng.
Truyền thông nhà khác đều mang phone, máy ảnh, chỉ có Đồng Đồng là đi không đến, ở trong đám người có vẻ hơi bất ngờ. Cô lặng lẽ đứng một bên, quan sát tình hình của hiện trường, trừ khi có biện pháp vượt qua đi vào trường học, bằng không rất khó tìm đối tượng phỏng vấn.
Một lúc sau, cô chợt nghĩ ra, đúng rồi, trung học Thái An mặc dù là ký túc xá, đa số học sinh đều ở tại trường, nhưng vẫn có một ít học sinh ngoại trú bên ngoài. Chỉ cần có thể tìm được một học sinh, có thể được nhiều tin tức hơn. Cô nhớ rõ trên đường đón xe tới, gần trường học có một trạm xe buýt, so với việc giữ khư khư ở chỗ này, không bằng đi vào trong đó thử vận may.