Bạn đang đọc Thế Giới Không Tiếng Động Còn Có Anh – Chương 4: Nếu Cô Có Thể Nói Được Thì Thật Tốt
Do trời đổ tuyết, hôm nay lại là một ngày không phải học tiết tự học.
Tần Dữ chân dài là người đầu tiên ra khỏi lớp học,anh đi thẳng tới cầu thang phía đông.
Ngày hôm qua chuyển tới,anh đi nhầm cổng lớn, đi nửa ngày đến cổng phía bắc mới phát hiện đối diện đường không có chung cư nơi anh ở, đành phải quay lại cổng phía đông từ khuôn viên trường.
Hôm nay không đi nhầm cổng lớn, anh đại khái là người đầu tiên trong lớp đi ra khỏi trường.
“Tần Dữ!”
Bỗng nhiên phía sau có người hét lên.
Lục Bách Thanh nhanh chóng đuổi kịp tới,anh nhìn đồng hồ, nói: “Mới vừa tan học ba phút cháu đã đến cổng lớn, ngày thường đi học không thấy cháu tích cực như vậy.”
“Cháu không phải vội vã về nhà bổ túc Tiếng Anh sao.”
“Bỏ đi!”
Tần Dữ nhún vai,ý tứ chính là nếu chú không tin cháu đây không có biện pháp nào.
Lục Bách Thanh không quen nhìn bộ dáng này của anh, ngại vì đang còn ở trường học,mình làm thầy người khác, chịu đựng không nhấc chân đá anh.
Anh hỏi: “Mẹ cháu có nhà không?”
Tần Dữ không chút để ý nói: “Không có,trước 10 giờ rất ít khi trở về.”
Mẹ cùng cha anh mở một công ty luật, mặc dù ly hôn mấy năm nay, nhưng không dừng hợp tác, hai người bọn họ đặt lợi ích là trên hết, đặc biệt xứng đôi.
Trải qua gần hai mươi năm dốc sức làm, hiện giờ công ty luật Thạc Dữ là một trong những công ty lớn mạnh nhất trong ngành luật,tên anh cũng là cha mẹ không rảnh lấy từ một chữ ở từ tên công ty.
Trụ sở chính của công ty luật Thạc Dữ ở Bắc Kinh, cả nước tổng cộng có mười lăm cơ sở,mẹ anh ban đầu phụ trách cơ sở ở Thượng Hải, sau lại đã xảy ra một ít việc,bà hiện tại đang phụ trách cơ sở ở Tô Châu.
Tô Thành cách Thượng Hải không xa,hạng mục bên Thượng Hải cũng do mẹ anh đứng ra lo liệu.
“Bữa tối cháu ăn như thế nào? Trong nhà có mời dì giúp việc không?” Lục Bách Thanh quan tâm nói.
Tần Dữ: “Không mời,cháu không thích trong nhà có người ngoài.”
Anh nâng cằm hướng về cái hẻm phía đối diện, “Bên trong đều là tiệm ăn vặt, không lo chết đói.”
Lục Bách Thanh sống một mình, tới Tô thành một năm rưỡi cũng học được cách nấu cơm.
Anh cùng Tần Dữ nói: “Đi thôi,tới nhà chú ăn.”
Tần Dữ nhìn anh với vẻ mặt “Cháu điên rồi sao tan học còn muốn đi đến nhà chủ nhiệm lớp”.
Lục Bách Thanh tỏ thái độ: “Yên tâm, chỉ ăn cơm không nói chuyện học tập.”
Quỷ mới tin.
Lục Bách Thanh bất đắc dĩ, cuối cùng quyết định: “Vậy ăn ở bên ngoài,chú đỡ phải làm.”
Tần Dữ miễn cưỡng đáp ứng,chú ý điểm trở về, hỏi: “Chú còn biết nấu cơm?”
Lục Bách Thanh nói ” Ừ “.
“Thật hiếm lạ.”
Lục Bách Thanh tắt đề tài: “Anh hai giữa trưa gọi điện thoại cho chú, trò chuyện về tình huống học tập của cháu,anh ấy hẳn nghe từ mẹ cháu nói chú là chủ nhiệm của cháu.”
Anh hai trong miệng Lục Bách Thanh chính là cha anh Hà Quân Thạc,anh theo họ Tần của mẹ.Sau khi cha mẹ ly hôn,anh được bà ngoại nuôi dưỡng.
Người ngoài hông rõ tình huống cho rằng, lúc trước ly hôn là mẹ anh ỷ vào bối cảnh Tần gia mà uy hiếp cha anh,giành quyền nuôi nấng anh, đem sửa họ anh thành họ Tần.
Nhưng mà cũng không phải.
Không có chuyện mẹ anh tranh đoạt quyền nuôi nấng, bọn họ chỉ lo kiếm tiền, không rảnh đem thời gian lãng phí trên người một đứa trẻ,mỹ miều thì hai người cùng nhau nuôi nấng.
Từ lúc 4 tuổi đến hiện giờ mười sáu tuổi, đều là bà ngoại cùng ông ngoại chăm sóc anh,ông bà nội ở nước ngoài,khi nào nghỉ hè anh mới qua bên đấy.
Những năm gần đây thời gian mà cha mẹ giành cho anh còn không bằng thời gian họ giành cho khách hàng.
Khi còn học tiểu học,cô giáo đã hỏi lý tưởng của anh là gì,anh đã nói muốn trở thành người có tiền nhất, như vậy liền có thể mua thời gian công tác của cha mẹ để ở họ ở bên anh.
“Thầy Lục,chúng ta nói chuyện vui vẻ được không?”
Nói xong, hai người băng qua đường cái.
Lục Bách Thanh hỏi lại: “Cháu muốn nói chuyện gì?”
Tần Dữ: “Ví dụ như chơi game…”
Mới nói được một nửa liền bị Lục Bách Thanh đánh gãy: “Cháu hãy chết tâm với việc chơi game đi.”
Tần Dữ “Ha hả”, thật đúng là cho rằng anh muốn đi chơi game.
Đi vào ngõ nhỏ không xa,phía sau có học sinh đi xe đạp vượt qua,là mấy học sinh lớp 9, có cả nam sinh và nữ sinh.
“Thầy Lục.” Bọn họ sôi nổi cùng Lục Bách Thanh chào hỏi.
Lục Bách Thanh giảng bài dí dỏm, có mối quan hệ với học sinh cũng không tồi.
Trong đó có một nữ sinh mở miệng nói: “Thầy Lục, chúng em lát nữa mua lẩu Oden*,mời thầy cùng bạn mới đến ăn.”
*lẩu oden:Oden được xếp vào loại đồ ninh (hầm), đôi khi còn được xếp vào loại lẩu.
Các thành phần thường thấy ở Oden như sau: củ cải, trứng luộc, konnyakuく- làm từ khoai tây), thịt lợn hoặc thịt bò xâu lại thành chuỗi, thịt bọc trong đậu phụ… Tùy theo từng vùng mà thành phần có thể thay đổi, thêm bớt tùy khẩu vị người ăn.
Các thứ trên được ninh nhiều giờ trong nước có pha tương shoyu, một ít dầu và thêm một số đồ gia vị khác.
Nước hầm có vị hơi mặn vừa phải của shoyu, cộng với vị ngọt ra từ các phần ninh, nhất là củ cải.
Thành phần chính có trong oden thường là những món được ưa chuộng vào mùa đông, như củ cải, trứng luộc… vì nó làm cho người ăn có cảm giác ấm lên trong tiết trời lạnh giá.
Mời Lục Bách Thanh chỉ là giả bộ, chủ yếu là muốn hỏi Tần Dữ, mượn cớ này để làm quen với anh.
Các bạn nữ mấy người chậm rì rì đạp xe, cố ý thả chậm tốc độ chờ Lục Bách Thanh cùng Tần Dữ.
Lục Bách Thanh quay đầu hỏi Tần Dữ: “Muốn ăn lẩu Oden không?”
Ngày thường Tần Dữ không thích ăn mấy thứ này, hôm nay ngoại lệ, anh không nghĩ cùng Lục Bách Thanh đi ăn cơm, chưa chừng khi ăn cơm chính là các loại nhân sinh đạo lý lớn thay phiên ra trận.
Lời nói không hợp nhau, nửa câu cũng ngại nhiều.
Nếu đóng gói một phần lẩu Oden, trong thời gian ngắn anh có thể cùng Lục Bách Thanh đường ai nấy đi.
“Được a,cháu rất thích ăn cái này.” Tần Dữ khẩu thị tâm phi nói.
Lục Bách Thanh dẫn theo mấy cái học sinh đến quán ăn nhỏ ven đường bán lẩu Oden,anh làm sao có thể để học sinh mời liền đưa cho ông chủ hai trăm tệ,để các học sinh tự chọn.
“Chọn những thứ các em muốn ăn,không đủ thầy lại trả thêm tiền.”
“Đủ rồi đủ rồi, căn bản ăn không hết,bọn em đều đang giảm béo đó.”
Bồ Thần xa xa mà nhìn đến chỗ vài người đang vây quanh,trong đó có thầy Lục cô quen thuộc nhất, còn có Tần Dữ, chỉ là náo nhiệt như vậy cô từ trước đến nay không hợp.
Cửa hàng lẩu Oden kia ở bên phải đường,cô dựa gần đường bên trái đi qua, không ai chú ý tới.
Đi đến phía trước mấy trăm mét chính là tiệm sửa xe nhà cô,cha cô đang vội.
Như thường lệ Bồ Thần đem bảng trắng ở cửa lau khô, đổ đầy nước ấm vào bình giữ nhiệt của cha rồi tính toán xách theo cái bình về nhà làm bài tập.
Mới vừa đi tới cửa,một người đã tiến đến.
“Thầy Lục.”
Cô cười, dùng khẩu hình miệng hô lên.
Lục Bách Thanh đưa một phần lẩu oden trong tay, nói: “Vừa rồi mời mấy đứa trẻ ăn,thuận tiện gói cho em một phần, không biết em thích ăn cái gì nên thầy lấy mỗi thứ một ít.”
“Cảm ơn thầy Lục.” Bồ Thần như cũ dùng khẩu hình miệng không tiếng động nói ra.
Lục Bách Thanh tới trong tiệm nhà Bồ Thần xem như thăm hỏi gia đình,cô cảm kích vì Lục Bách Thanh quan tâm tới cô, đối với cha cô cũng rất tôn trọng.
Bồ Thần cầm kia túi đóng gói lẩu Oden đi về nhà,để lại hai người ở trong tiệm nói chuyện phiếm.
Bồ Vạn Lí thấy chủ nhiệm lớp của con gái đến đây, vội buông công việc trong tay xuống, cởi bao tay đi pha trà.
Trà mới mua về,đặc biệt chuẩn bị để chiêu đãi Lục Bách Thanh.
Lục Bách Thanh thường đến đây, mặc kệ là Bồ Thần hay Bồ Vạn Lí, chung quanh hàng xóm đã tập thành thói quen.Họ nói Bồ Thần mệnh tốt, gặp được chủ nhiệm tốt như vậy.
Khi Bồ Thần học lớp 4 tiểu học, người một nhà bị tai nạn xe cộ, lúc ấy cô cũng ở trong xe,mẹ cô đi rồi, cha cô mất đi nửa cái mạng,
cô cũng bị trọng thương.
Sau đó,dây thanh quản của Bồ Thần bị tổn thương,không thể chữa khỏi,kể từ lúc đó rỗi cuộc không thể nói chuyện được nữa.
Liên tiếp đả kích,mấy năm qua Bồ Thần cơ bản luôn sống khép kín, trừ bỏ cha cô và dì,cô không cùng bất luận người nào giao lưu.
Mãi nửa năm gần đây, Bồ Thần tính cách trở nên vui vẻ không ít, trên mặt cũng có tươi cười, học tập vẫn cố hết sức, nhưng tiến bộ không nhỏ, cũng nguyện ý chủ động đi học tập, công lao có hơn phân nửa là của Lục Bách Thanh.
Bồ Vạn Lí không thể bày tỏ lòng biết ơn của mình với Lục Bách Thanh, mỗi lần Lục Bách Thanh đến đây ông chỉ có thể pha một ly trà để biểu hiện tâm ý.
Lục Bách Thanh ngồi ở cạnh cửa, trà nóng đặt ở trên bàn con, ý bảo Bồ Vạn Lí không cần vội.
Anh có thể giao tiếp đơn giản bằng ngôn ngữ của người câm điếc mà nửa năm qua anh đã học được từ Bồ Vạn Lí.
Cách tết Nguyên Đán không xa, Lục Bách Thanh cùng Bồ Vạn Lí nói xong về tình huống thi hàbg tháng của Bồ Thần, hỏi Bồ Thần đã sắp xếp gì cho kỳ nghỉ tết Nguyên Đán.
Bồ Vạn Lí: 【 Hẳn là không có sắp xếp gì,con bé vốn không thích náo nhiệt.
】
Lục Bách Thanh không tính toán trở về Bắc Kinh,anh không nghĩ trở lại Lục gia, đến lúc đó tùy tiện tìm cái lấy cớ ứng phó với người trong nhà, nói có hạng mục ở nước ngoài, không rảnh chạy trở về.
Anh cùng Bồ Vạn Lí nói: 【 Kỳ nghỉ lần này tôi ở Tô Thành, nếu Bồ Thần không có việc gì, có thể bảo em ấy gọi video tìm tôi học bù.
】
Lục Bách Thanh thường xuyên phụ đạo cho Bồ Thần, không chỉ Tiếng Anh mà toán lý hóa cũng là Lục Bách Thanh phụ đạo.
Bồ Vạn Lí nào không biết xấu hổ khi quầy kỳ nghỉ của người khác.
Lục Bách Thanh không thể hiểu ngôn ngữ phức tạp của người câm điếc,ông ở bảng trắng viết: 【 Thầy hãy nghỉ ngơi cho thật tốt, Văn Tâm nói không chừng cũng sẽ trở về,em ấy từng học tập rất tốt,Thần Thần không biết có thể hỏi em ấy, không thể lúc nào cũng làm phiền thầy được.
】
Lục Bách Thanh vẫn luôn nhìn hai chữ ‘ Văn Tâm ’ trên bảng, suy nghĩ sâu xa.
Bồ Vạn Lí viết xong lại nhìn lại bảng trắng, phát hiện không ổn,ông giải thích hai chữ ‘ Văn Tâm ’: 【 Văn Tâm là dì của Thần Thần.
】
Lục Bách Thanh hoàn hồn, gật gật đầu.
Mãi đến khi sắc trời bên ngoài tối lại, Lục Bách Thanh mới đứng dậy cáo từ.
Con ngõ nhỏ sối động tấp nập xe cộ qua lại, ủng đổ bất kham.
Bồ Thần mở cửa sổ trên ban công, ghé vào cửa sổ ăn lẩu Oden, chăm chú quan sát phố xá náo nhiệt phía dưới.
Khi còn nhỏ cô thích nhất đứng ở chỗ này đứng nhìn ra bên ngoài xem, khi đó chưa đủ cao nên phải dẫm lên ghế.
Mỗi đêm cô đều đứng ở cửa sổ chờ mẹ tan tầm về nhà,lúc nào cô cũng có thể thấy mẹ giữa dòng người dù chỉ liếc mắt một cái, sau đó lớn tiếng hoan hô “Mẹ!”
Mẹ đứng ở dưới lầu ngửa đầu nhìn cô,giọng nói vẫn luôn ôn nhu: “Đoán xem hôm nay mẹ mua đồ gì ngon cho Thần Bảo?”
Cô nói: “Kẹo!”
Mẹ nói: “Không phải nha, mẹ mua cho Thần bảo lẩu Oden.”
Một ly lẩu Oden ăn xong, Bồ Thần hoàn hồn, lau lau nước mắt, đóng lại cửa sổ bắt đầu làm bài tập.
Hôm nay bài tập không nhiều lắm, chưa đến 10 giờ cô đã hoàn thành tất cả.
Cha cô vẫn chưa về.
Nhiệt độ hôm nay so với ngày hôm qua thấp hơn một độ, âm chín độ, Tô Thành trước nay chưa từng lạnh như vậy.
Bồ Thần thay áo khoác, đi đến cửa tiệm đón ba tan tầm.
Bồ Vạn Lí đem bảng trắng dọn vào trong, tính toán đóng cửa về nhà, nhìn thấy con gái xuất hiện ở trước mặt,ông hỏi cô trời lạnh như vậy xuống nhà làm gì.
Bồ Thần nói không lạnh, giúp đỡ cha thu dọn đồ nghề sửa xe vào nhà.
Cha cô kéo lên cửa cuốn khóa cửa lại,cô đứng ở cửa, trong lúc vô tình lướt qua quán đồ nướng đối diện.
Thật là trùng hợp,cô thấy được thân ảnh cao gầy của Tần Dữ,cậu đang đợi gói thịt nướng BBQ.
Xem ra một phần lẩu Oden không đủ cho cậu ăn,cậu lại ra ngoài tùm đồ ăn.
Không biết cậu đã làm xong bài tập về nhà hay chưa.
Bồ Vạn Lí vỗ vai con gái, hỏi cô muốn ăn nướng BBQ không?
Bồ Thần vội lắc đầu, ngửi hương vị rất ngon nhưng ăn nướng BBQ muộn sẽ béo phì.
Cô kéo cha đi về nhà.
Dưới ánh đèn đường, bóng dáng một lớn một nhỏ, gắt gao ôm chặt lấy nhau.
Bồ Thần mắt nhìn phía trước, đối với không khí nói: “Văn phòng của chủ nhiệm lớp ở lầu 3,phòng thứ hai.” Nhưng mà không có âm thanh nào đượ phát ra, chỉ có một đám sương trắng.
Hơi nước thực mau tan rã vô biên trong bóng đêm.
Nếu cô có thể nói chuyện thì thật tốt, ngay cả khi nói được vài từ cũng rất tốt rồi..