Thế Giới Không Tiếng Động Còn Có Anh

Chương 3: Quá Khứ


Bạn đang đọc Thế Giới Không Tiếng Động Còn Có Anh – Chương 3: Quá Khứ


Editor:Seo????
Tần Dữ dựa vào trên bàn chủ nhiệm lớp,đồng phục như cũ vẫn không kéo khóa lên,hai chân dài tự nhiên trùng xuống, trong tay đang nghịch cây bút đỏ của Lục Bách Thanh.

Lục Bách Thanh đang xem bài thi của anh, nhíu mày, tổng cộng hai tờ bài thi,anh đọc nhanh như gió,rất nhanh đã xem xong.

Lục Bách Thanh ngẩng đầu, hỏi: “Chỉ mang theo hai bài thôi?”
“Vâng.” Tần Dữ không ngốc,dù có thức cả đêm cũng không nhất định có thể hoàn thành tám bài thi Tiếng Anh.Ngày hôm qua khi chép đáp án có chút khó khăn, cho nên lần này chỉ mang theo hai bài giao cho Lục Bách Thành.

“Rầm”, Lục Bách Thanh siết chặt ném bài thi ở trên bàn,người dựa ra sau,anh nhấc chân đá một chút vào người Tần Dữ,ra lệnh nói: “Đứng cho tốt,ra dáng giống học sinh một chút.”
Tần Dữ ngoảnh mặt làm ngơ, không nhúc nhích, vẫn là một bộ dáng lười biếng nhấc không nổi tinh thần.

Lục Bách Thanh đem ly nước đưa cho anh, nâng cằm hướng đến máy lọc nước.

Tần Dữ đứng thẳng, không tình nguyện mà rót lại một cốc nước.

Nước nóng, Lục Bách Thanh cầm lấy ly nước thổi thổi, hỏi anh: “Em chép bài thi của Bồ Thần?”
Tần Dữ ngẩng đầu nhìn Lục Bách Thanh,ánh mắt nghi hoặc, phảng phất đang hỏi:Tại sao thầy lại biết?
Anh xác định, Lục Bách Thanh chỉ đọc câu hỏi trắc nghiệm phía trước chứ không hề nhìn chữ viết của anh.

Nghe nói Lục Bách Thanh dạy Tiếng Anh hai lớp.Số bài kiểm tra đã chữa ít nhất hơn một nghìn bài, hơn nữa bài thi này đã gần hai tháng,thầy ấy không đến mức còn nhớ rõ khoảng thời gian trước Bồ Thần sai câu nào trong bài kiểm tra trước đây chứ.

Tần Dữ không thừa nhận: “Thầy đây là muốn vu oan giá họa.”
Lục Bách Thanh cười lạnh: “Còn muốn thêm tội, một chút cũng không oan uổng em.”
“Chứng cứ đâu?”
“Bài của em cùng Bồ Thần sai giống nhau như đúc.”
Tần Dữ hồ nghi: “Thầy còn nhớ rõ bài của Bồ Thần?”
Lục Bách Thanh nói: “Nhớ rõ.”
Bởi vì cô là đại biểu lớp sao?
Trừ cái này ra, Tần Dữ thật sự không thể nghĩ ra được nguyên nhân khác.

Lục Bách Thanh hỏi: “Tất cả tám bài kia đều xong rồi?”
Tần Dữ: “……!Hẳn là thế.”
Lục Bách Thành nhấp một ngụm nước, quở mắng: “Tần Dữ em nhìn xem em hiện tại là cái thái độ gì?”
Tần Dữ phản bác: “Trước thầy làm khó em còn trách em sao? Ai có thể trong thời gian ngắn như vậy làm xong tám bài thi? Lại không phải chỉ có bài tập của một môn Tiếng Anh.”
Lục Bách Thanh nhìn anh, nói: “Trước kia,em có thể.”
Tần Dữ đột nhiên trầm mặc.

Lục Bách Thanh nói chính là trước kia, mà không phải hiện tại,anh qua loa làm mọi thứ.

Tần Dữ xoay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, lầu của văn phòng thấp,có một cái bàn ngăn cách với cửa sổ,ánh mắt có thể nhìn được, cái cảnh sắc gì đều không có, chỉ có một bầu trời xám xịt.

“Tần Dữ,thầy hiện tại là chủ nhiệm lớp của em, không phải chú Lục của em, tự sa ngã ở nơi này chú không thể chịu trách nhiệm được.”

“Nếu sớm biết chú là giáo viên ở đây, đánh chết cháu cũng không chuyển tới.”
Từ Bắc Kinh chuyển tới Giang Nam Tô Thành, ai có thể nghĩ đến còn có thể gặp được người quen.

Lục Bách Thanh không phải người quen đơn giản như vậy,chú ấy chính là nhìn anh lớn lên.

Nhà ông ngoại cùng nhà của Lục Bách Thanh trong đại viện,là hàng xóm, hai căn biệt thự cách nhau gần mười mét, khi còn nhỏ ở trường học mỗi lần gặp rắc rối anh đều là tìm Lục Bách Thanh đến thu thập cục diện rối rắm.

Anh vẫn luôn cho rằng Lục Bách Thanh ở nước ngoài, Lục Bách Thanh cũng là nói như vậy với anh.

Tần Dữ hỏi: “Ông nội Lục biết chú ở đây là giáo viên sao?”
Ông nội cũng không biết, trong nhà không ai biết.

Lục Bách Thành trả lời: “Chú đã 30 tuổi,tự do lựa chọn nghề nghiệp, người khác quản không được.”
Tần Dữ nghe được hàm ý trong lời nói, đó chính là nhà họ Lục vẫn chưa ai biết việc này.

Cũng đúng.

Nếu nhà họ Lục biết việc Lục Bách Thanh chạy đến Tô Thành làm thầy giáo cao trung,hơn phần nửa người sống sờ sờ không bị làm cho tức chết mới lạ.

Tần Dữ tò mò hỏi câu: “Vợ trước của chú quê ở Tô Thành?” Bằng không chú ấy không có lý do gì mà chạy tới Tô Thành dạy học.

Lục Bách Thanh động tác uống nước dừng lại, không hé răng.

Tần Dữ hiểu rõ, không phủ nhận chính là cam chịu.

Lục Bách Thanh cùng mối tình đầu quen biết nhau lúc học đại học, hai người tốt nghiệp đại học liền trộm đi lãnh chứng,nhưng nhà họ Lục biết chuyện sau căn bản không đồng ý, lãnh chứng thì như thế nào,nhất thiết phải ly hôn.

Mọi người trong vòng đều biết, Lục gia cửa cao, người bình thường căn bản không thể chen chân đi vào, mà gia đình vợ trước của Lục Bách Thanh rất bình thường.

Lục Tần Dữ* hảo tâm nói: “Sư mẫu* trước hẳn là không biết chú làm giáo viên ở đây đi? Chú không nói, người khác làm sao biết trong lòng chú suy nghĩ cái gì.”
*trong bản raw tác giả viết Lục Tần Dữ chắc là viết sai nên mình sửa lại thành Tần Dữ.
*sư mẫu:vợ của thầy giáo.

Lục Bách Thành buông ly nước đứng lên,cầm quyển sách giáo khoa gõ lên đầu Tần Dữ, “Trẻ con không nên quản chuyện của người lớn.”
Tần Dữ: “Không muốn quản nhiều chuyện như vậy,cũng may chú cùng ba cháu không phải một loại người, cháu còn mong chú có cuộc sống tốt đẹp.”
Cha mẹ Tần Dữ ly hôn khi Tần Dữ 4 tuổi.Sau khi ly hôn thì họ lại kết hôn.Hơn nữa ngoài cuộc hôn nhân đầu tiên,cha anh tổng cộng kết hôn và ly hôn ba lần, mà mẹ anh ly hôn hai lần, vốn dĩ năm nay mẹ anh tính toán cùng người thứ ba đi lãnh chứng, không nghĩ tới Tần Dữ đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Sau đó cuộc hôn nhân không được giải quyết.

Lục Bách Thanh không muốn nói nhiều về bản thân,anh tiếp tục nói đến hai bài thi Tếng Anh: “Thái độ này của cháu ngay chính cháu cũng không vượt qua được.

Tần Dữ,cháu mới mười sáu tuổi, về sau phải trải qua nhiều chuyện phức tạp hơn cháu tưởng.Sao?Cháu không muốn sống?”
Tần Dữ cầm lấy hai bài kiểm tra Tiếng Anh bị Lục Bách Thanh ghét bỏ, nói như thế nào cũng là anh đã dành thời gian để sao chép chúng.


Anh đem bài thi bỏ vào trong túi áo khoác,trả lời: “Chú còn biết cháu mười sáu tuổi, vậy đừng dùng kinh nghiệm sống 30 năm của chú để dạy một học sinh 16 tuổi.

Độc canh gà* cháu hiểu, uống lên không ít, thiếu chút nữa là bị độc chết.”
*độc canh gà:nội dung trông có vẻ lạc quan nhưng thực chất ẩn chứa ý xấu.

Lục Bách Thanh cười bất lực, không còn lời gì để nói.

Bây giờ những đứa trẻ này, tuổi không lớn nhưng tính tình lại không nhỏ.

Lục Bách Thanh vặn nắp cốc nước, tiết tiếp theo là Tiếng Anh ở lớp 9, anh cùng Tần Dữ đi xuống lầu.

Hai người ngừng nói đề tài nặng nề này.

Tần Dữ đút hai tay vào túi quần, cùng Lục Bách Thanh sóng vai đi, nói câu: “Kỳ thật chú làm giáo viên cũng không tệ lắm, nghe nói lần này lớp chúng ta thi,điểm trung bình Tiếng Anh chỉ đứng sau hai lớp chọn.”
Lục Bách Thanh liếc anh, “Cảm ơn đã khẳng định.”
Tần Dữ nghe được ra lời nói chế nhạo, nhưng cũng hiếm khi nở nụ cười.

Lục Bách Thanh không nói với anh nữa, quẹo vào lớp 9, Tần Dữ bước vào cửa phòng lớp 10.

Hai tiết tiếp theo là toán học,giáo viên dạy toán đã đứng ở trên bục giảng, áo lông vũ được cởi ra và đặt trên mặt bàn,bên trong mặc một chiếc áo len màu xám.

Giáo viên dạy Toán tầm 40 tuổi,rất có tinh thần, đeo một cặp kính màu đen, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt sắc bén.

Ánh mắt Tần Dữ quét qua Bồ Thần, cô đang cúi đầu xem di động.

Đứa nhỏ này lá gan không nhỏ, cư nhiên ở dưới mí mắt giáo viên chơi điện thoại, khó trách bài thi Tiếng sai nhiều như vậy, còn có một câu cũng không chịu sửa.

Chuông vào học vang lên.

Tần Dữ ngồi xuống chỗ của mình,từ trong túi lấy ra hai bài kiểm tra Tiếng Anh nhét vào trong cặp, kế tiếp là lúc rảnh rỗi, bò trên bàn ngủ.

Trong tiết Toán không ai dám ngủ, chứ đừng nói là ghé tai nhau thì thầm, ngay cả Triệu Xu không yêu học tập như vậy,là cô gái duy nhất trong lớp không đạt tiêu chuẩn trong bài kiểm tra Tiếng Anh cũng ngồi ngay ngắn trong tiểt toán học.

Có nghe hay không là một chuyện, nhưng thái độ cần thiết phải có.

Triệu Xu ngồi ở sau Tần Dữ,cô lấy chân nhẹ nhàng chạm vào ghế của Tần Dữ, ý bảo anh ngàn vạn lần không thể ngủ, bằng không về sau nhất định khó sống.

Tần Dữ căn bản không để trong lòng, nên làm gì thì làm.

Triệu Xu lười xen vào việc người khác,cô giả vờ nghiêm túc nghe giảng, trong đầu lại là hình ảnh cuốn tiểu thuyết cô đọc tối hôm qua,trong khoảng thời gian này cô cũng viết thêm một quyển, không biết hôm nay có thể viết đến thời khắc đỉnh cao mà cô muốn viết hay không.


Trên bục giảng,giáo viên dạy toán nhìn về phía Tần Dữ không dưới mười lần,do không muốn chậm trễ thời gian, vì thế đối với hành vị ngủ trên lớp của Tần Dữ chỉ có thể nín nhịn.

Sau một tiết học, Tần Dữ ghé vào bàn ngủ thật sự an ổn.

Chuông tan học vang lên.

Bồ Thần còn chưa tính ra câu hỏi giáo viên viết trên bảng đen,cô đem giấy nháp lật lại,bắt đầu kiểm tra từ đầu, không thấy sai ở đâu,nhưng một nửa tờ giấy nháp còn lại không đủ chỗ cho cô viết.

Hẳn là có cách giải đơn giản, nhưng cô không biết, chỉ có thể dùng cách giải này.

“Cảm ơn.” Theo âm thanh nói lời cảm ơn,trên bàn cô nhiều hơn một chồng bài thi Tiếng Anh.

Bồ Thần ngẩng đầu lên, Tần Dữ đã đi được hai bước.

Còn không đợi cô đáp lại,anh chỉ để lại một bóng dáng.

Giáo viên dạy Toán khẽ liếc mắt nhìn Tần Dữ một cái, dám ở trong tiết học của hắn ngủ cũng không nhiều người lắm.

“Bồ Thần.”
Bồ Thần ngẩng đầu, mới chạm vào điện thoại ở góc bàn,thầy dạy toán hỏi: “Nam sinh mới chuyển đến lớp các em tên là gì?”
Cô đánh chữ đưa cho giáo viên xem: 【 Tần Dữ 】
Giáo viên dạy Toán gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết.

Bồ Thần yên lặng thở dài, thầy giáo bị tức giận như vậy,tám phần là do Tần Dữ ngủ trong lớp nhưng lúc ra chơi lại lập tức có tinh thần như vậy,ra chơi một giây đồng hồ cũng không chậm trễ.

Tiết thứ hai vẫn là Toán học.

Giáo viên dạy Toán gọi Tần Dữ,yêu cầu cậu lên bảng giải bài toán trên bảng đen.

Trừ bỏ Bồ Thần,tất cả bạn học trong lớp đều bắn ánh mắt đồng tình về phía anh.Ngủ trong giờ Toán quả nhiên thực sự đau khổ.

Tần Dữ không chút nào khẩn trương, thong dong đi lên bục giảng,cũng không thèm nhìn hộp phấn, tùy tay cầm nửa viên.

Vừa rồi trong khoảng thời gian cậu từ chỗ ngồi đi đến bục giảng, đã tính ra đáp án ở trong lòng.

Đứng ở trước bảng đen,Tần Dữ hoảng hốt cảm giác giống như cậu đang đứng trong lớp mình ở Bắc Kinh,khác biệt chính là, khi đó anh đứng ở trên bục giảng giảng đề cho bạn học, mà hiện tại,anh là bị thầy giáo xách đến bảng đen làm bài trước các bạn học.

Anh chuyển tới Tô thành đi học là chuyện ngoài ý muốn.

Sao chép bài kiểm tra Tiếng Anh của người khác là tai nạn trong cuộc đời anh.

Từ nhỏ đến bây giờ, đều là những người khác chép đáp án của anh.

Tần Dữ thất thần nửa ngày,trên bảng đen chỉ viết một chữ “Giải”.

Anh không biết chính mình đnag phân cao thấp với ai, dù sao không phải cố ý cùng giáo viên dạy Toán hiện tại đối nghịch.

Cuối cùng anh cũng không làm bài toán kia.


Giáo viên dạy Toán thấy anh không viết ra được, không có thời gian để lãng phí, lạnh lùng nói: “Về chỗ ngồi nghe giảng bài.”
Tần Dữ xoay người, trực tiếp đem phấn trong tay ném vào hộp,anb vẫn còn đắm chìm trong những kí ức không đẹp trong quá khứ, không khống chế được mà ném mạnh,viên phấn màu xanh đã đập vào mũi Bồ Thần.

“Xin lỗi” Anh xin lỗi nói.

Bồ Thần lắc đầu, đem viên phấn rơi trên mặt bàn để lại vào trong hộp phấn.

Giờ ra chơi, Bồ Thần đem điện thoại bỏ vào trong túi, cầm cốc nước đến phòng trà rót nước.

Trên hành lang, Tần Dữ lưng dựa vào lan can đối diện phòng học,vừa cúi đầy vừa nghịch điện thoại.

Khi cô đi đến trước mặt Tần Dữ, vừa lúc anh ngẩng đầu.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Từ hôm chuyển đến lớp này, trừ bỏ người ngồi cùng bàn và ngồi phía sau Triệu Xu, Tần Dữ chỉ quen biết Bồ Thần.Anh nhìn thoáng qua Bồ Thần,cô có làn da trắng, trên mũi vẫn còn màu xanh của phấn để lại.

Đây là kiệt tác do lỗi ném phấn trên bục giảng của anh nhưng cô vẫn chưa lau sạch.

“Trên mũi cậu vẫn còn bụi phấn.” Tần Dữ nhắc nhở cô.

Bồ Thần ngẩn người,sau đó mới nhận ra Tần Dữ đang nói chuyện với cô.

Bước chân cô không khỏi dừng lại, lấy mu bàn tay đại khái lau lên.

Lau không đúng chỗ,bụi phấn vẫn còn.

Tần Dữ: “Hướng lên trên.”
Bồ Thần xấu hổ, dứt khoát đem toàn bộ cái mũi lau qua một lần.

Phấn viết vẫn còn lại một ít.

Tần Dữ giữ ống tay áo cô, mang theo tay cô hướng lên trên, dừng trên phấn viết màu xanh kia.

“Lần này hết rồi.” Tần Dữ buông tay áo cô ra, giống như không còn việc gì, cúi đầu tiếp tục chơi trò chơi.

Bồ Thần không biết chính mình mặt đỏ không hồng,tim đập nhanh như vừa mới chạy 800 mét.

Cũng may là cô cầm theo di động.
【 Cảm ơn 】
Cô đem điện thoại giơ lên trước mặt cậu.

Tần Dữ còn tưởng rằng cô đưa mã QR Wechat của mình muốn cậu thêm vào,cậu ngắm liếc mắt màn hình di động cô một cái, ngước mắt lên nhìn cô.

Trong lúc vội vàng Bồ Thần đã tiến lên một bước.

Tần Dữ nhìn bóng dáng cô, phát giác đại biểu lớp này thật thú vị, nói cảm ơn còn phải dùng điện thoại đánh ra, tích chữ như vàng cũng không có dáng vẻ này..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.