Đọc truyện Thế Giới Huyền Huyễn – Chương 97: Quyết chiến võ đế đỉnh phong
Bỗng chốc, từ trong hố sâu đen ngòm, thân ảnh Phi Dương bước đi lên trên đồng thời. Bàn tay hắn đưa ra, xuyên qua ma khí dày đặc, chạm vào Skeletons Gates.
“Keng, chúc mừng ký chủ khô lâu kỵ sĩ chém giết 16.473 sinh linh. Thu được kinh nghiệm – 20%, đạt 5.100.000.000 điểm kinh nghiệm (mình bỏ bớt số lẻ, làm tròn số đi thôi).”.
“Keng, chúc mừng ký chủ kinh nghiệm đã đầy, thăng một cấp Võ Đế Hậu Kỳ.”
“Keng, thăng một cấp, cơ thể trở lại trạng thái đỉnh phong. Điểm kinh nghiệm tiếp theo cấp là 0/4,800,000,000.”
“Keng, chúc mừng ký chủ Skeletons Gates thôn phệ trăm ngàn sinh linh oan hồn, triệu hoán Khô Lâu trưởng lão quải trượng, tu vi vì Võ Đế hậu kỳ.”.
…….
Oanh! Oanh! Oanh!
Chạm đến cánh cổng, khí tức Phi Dương tiếp theo đó tăng lên, lập tức đổi thành Võ Đế Hậu Kỳ.
Lần này, là toàn diện đề thăng, tràn ly nước sức mạnh thẳng tiến, thoáng như kình thiên ánh sáng trong hắc ám, ma thần kim thân cường hoành, chiếu rọi thiên địa. Lặng yên tại chỗ, hư hư thực thực thân thể hắn tan biến mà đi.
……
“Không,…. cái này không phải thật. Ai đó làm ơn hãy nói cho ta đó là ảo giác đi.”.
“Một ngày lên 2 tiểu đại cảnh giới, hắn còn là người, còn là người sao. Hắn nhất định là ác ma.”.
“Thiên Thạch lão tổ tổ tông, làm ơn, ngươi mau cứu chúng ta.”.
Thân ảnh Phi Dương vừa mới tan biến tại chỗ, đám đông lão tổ triệt để bạo loạn. Bọn họ biết kẻ này rất nguy hiểm, nếm qua một lần họ nhớ rất sâu. Giờ hắn lại đột phá thêm lần nữa, tưởng tượng ăn một đòn của hắn thì bọn họ chỉ có chết.
….
Tất nhiên, không chỉ đám lão tổ này cảm thấy không ổn, tới cả Thiên Thạch bên trên cũng biết. Hắn phát hiện, trận này đã vượt qua sự kiểm soát của hắn. Mới đầu hắn chỉ đang ở đùa bỡn kẻ địch, nhưng tình hình không thể không bắt hắn nghiêm túc.
“Hừ, chưa có sự cho phép của ta, ngươi không có quyền giết họ.”.
Bàn tay Thiên Thạch di động, thanh kiếm óng ánh bên hông được hắn rút ngay ra khỏi vỏ, cách không chém ra một kiếm. Tốc độ di chuyển của hắn có thể không bằng Phi Dương, nhưng về tốc độ chém thì chưa chắc.
Ầm! Leng keng!
Cắt ngang vào hình bóng, kiếm khí của hắn chặn lại nắm quyền của Phi Dương. Đẩy mạnh phát, phủi bay Phi Dương lui về sau, rơi thẳng xuống đất.
…..
Tiếp đất tại, Phi Dương nhìn đội hình dàn ngang ứng chiến của kẻ địch, lực bất tòng tâm. Tên kia mới đầu chỉ là sơ ý, giờ đã nghiêm túc, cơ hội đánh lén tiêu tán. Hắn đành phất tay quyết định.
“Hừm, quả nhiên có chút môn đạo. Dù ta bây giờ lên Võ Đế Hậu Kỳ rồi tính ra đánh vẫn không lại các ngươi. Thôi thì, bài tủ trận này ta sẽ ra hết.”.
“Khô Lâu Võ Đế đâu, chui hết ra đây cho ta. CHIẾN.”.
Oanh! Oanh! Oanh!
Skeletons Gates bình lặng rung động phun khói, cánh cửa bỗng nhiên tự động mở ra, tất cả khô lâu Võ Tôn hút lại vào trong. Chớp mắt, mở ra lần nữa, khói xanh phun dày đặc, bình sinh 19 tôn Võ Đế Sơ Kỳ bước đi ra. Khí tức trống không, con mắt sáo rỗng. Chẳng có bất cứ dáng vẻ gì là nguy hiểm.
Giờ khắc này, đội hình khô lâu tập hợp hoàn tất, dẫn đầu khô lâu trưởng lão cầm quải trượng chỉ huy. Lạch cạch xương cốt chỉ lên trời, đồng loạt khô lâu vọt lên đánh chiến.
Xoẹt!
……
Phi Dương nói xong, ánh mắt chuyển qua bất động nhìn Thiên Thạch, ghim chắc đóng ván. Thiên Thạch cũng vậy, hắn hiểu bây giờ hắn phải đánh bại thủ lĩnh quân địch.
Chỉ một khắc,..
Cả hai ý nghĩ vụt tốc, một hơi thở họ đâm thẳng vào nhau. Phi Dương Tử Phủ hướng phía lên, Thiên Thạch trường kiếm hướng xuống phía dưới, sát ý trùng trùng.
“Khai Địa.”. x1.8 sát thương.
“Chân Long Kiếm Thế: Chân Giải.”.
Xoẹt! Xoẹt!
Ầm!
Nháy mắt cả hai đâm vào nhau, Bốn phương tinh không, không gian phích lịch vỡ thành mảnh nhỏ, thiên địa vì đó mà biến sắc. Hai bên đòn đánh, uy năng đều vượt qua 1 triệu tấn lực lượng. Đập kích xạ tới, ấy vậy mà hòa nhau.
Lùi đi vài bước, giao phong một chiêu. Phi Dương liền biết lực lượng kẻ địch ngang bằng hắn, cứ nghĩ rằng hậu kỳ ăn lại được đỉnh phong, nào ngờ không phải.
Tĩnh động thời khắc, lùi về mấy bước, hắn cùng Thiên Thạch lần nữa động. Chấn khí đan diệt, lung lay trong thiên địa.
…….
Leng keng! Leng keng! Ầm!
Hơn chục hơi thở đi qua, hai người giao chiến hơn trăm đòn qua lại. Xạ kích rìu khí đâm vào kiếm khí liên hồi không dừng.
Khóa chặt ở giữa, Thiên Thạch đang bay kiếm thế khẽ động. Hai tay hắn chắp ngay lại vào nhau, to lớn cự đại long kiếm màu vàng ngưng tụ lại giữa hư không sau lưng.
Thoảng qua,..
Cự đại long kiếm bắn thẳng về hai người đang giao thủ va chạm. Thanh kiếm vượt nhanh qua không khí, trực chọn Phi Dương cơ thể mà đâm. Nhằm lúc Phi Dương đang bị quấn lấy, đánh lén. Đường kiếm này kinh khủng, đạt ngưỡng 1,4 triệu tấn lực lượng.
Ầm ầm ầm,….
Đang giao thủ tại giữa, Phi Dương lực tê cả da đầu, cây rìu trong tay nhất chỉ hắn ném ra. Vèo bay, nhanh chóng đập Thiên Thạch lùi lại, xích sắt quấn trên rìu hắn giật cái, kéo cây rìu trở lại.
Đồng thời, hai tay hắn kết ấn, tay không bắt kiếm đưa ra chặn lại long kiếm đế lực kia.
Ầm! Ầm! Răng rắc!
Cự kiếm xé gió xuyên toa, Phi Dương thân thể trượt dài trăm mét chạy dọc đại địa. Hai tay hắn kết ấn giữ chặt không buông, bẻ cong thanh kiếm ảo xuống dưới.
…..
“Ngạch, tận 140.000 đế lực một đòn, ngươi thế mà đỡ được. Nghịch thiên, nghịch thiên con mẹ rồi.”.
Thiên Thạch nhìn tới một màn, miệng nhịn cũng đéo được mà chửi tục. Thằng này mẹ nó là con giòi trong xương. Bọn họ kích phát đế lực ầm ầm nhiều lần lắm rồi mà không chết. Đây có phải con lão Thiên không vậy.
Tiếp tục câu giờ ở đây, hắn khả năng phải chơi cái trận chiến vô tận không hồi kết, sơ ý một chút, liền bị thằng chó này chơi chết. Đánh không xong, chạy thì nó lại đuổi theo, làm sao bây giờ.
Không có cho đối phương thời gian nghĩ sâu, lợi dụng lực lượng cơ thể chống lại thương tích. Phi Dương lại lượt mới bay lên chiến, cười cợt:
“Ta biết ngươi đang nghĩ gì trong đầu. Lão tử liền là muốn chơi chết ngươi đấy, làm sao. Hảo hảo ở lại đây, đánh với lão tử đến năm sau đón tết.”.
“Thảo nê mã (con mẹ mày).”.
Ầm! Ầm!
Oanh!
Bất chấp cơn tức giận của Thiên Thạch, Phi Dương tử phủ thẳng đập, tiếp tục cọ sát miên man.
Trong vô tận khí lưu bao phủ, mảng lớn mảng lớn không gian tan vỡ. Hai cơ thể nhỏ bé phang nhau loạn xạ, điên dại loạn chém. Phi Dương cứ rìu cua rìu đập. Thiên Thạch cứ chém vài nhát rồi lại phóng long kiếm.
Cứ mỗi lần như vậy, hắn cứ lại bị Phi Dương dùng thân thể máu chó chặn lại, dằng dặc đến tận khuya muộn. Thật khiến Thiên Thạch tức giận không thôi
Để ý kỹ hơn, chúng ta có thể thấy, Phi Dương đang thất thế, thể chất thể lực của hắn có hạn, dần bị bào mòn đi.