Đọc truyện Thế Giới Huyền Huyễn – Chương 96: Lá Bài Tẩy Của Phi Dương
To lớn thân thể Phi Dương nhìn thấy địch nhân tức giận tâm cảnh càng vui mừng cười cợt. Đây hắn thích nhìn một trong, chính là cơn tức của quân địch.
Thời điểm vừa qua, Phi Dương giả thương và gồng mình một rìu kia, nhân cơ hội chính là tuyệt sát một đòn. Phải biết, hắn vừa qua nửa canh giờ, chính đang tại đồ sát hàng ngàn người, nam nữ xác chết chất chồng thành núi.
Vài ngàn tên Võ Hoàng sơ, trung kì kinh nghiệm, là cái số gì dài văn tự. Vạch số kinh nghiệm của hắn ấy mà lên đến tận 700 triệu. Nếu không phải bọn này ngăn lại giữa chừng, hắn đã đột phá Võ Đế trung kì từ lâu.
Cũng may, hắn khôn, ứng phó kịp thời, đưa 700 triệu kinh nghiệm vào thể chất của mình. Tăng Thanh Đồng Chiến Thể lên đại viên mãn chi cảnh, 260.000 tấn lực lượng. Một rìu bổ ra, toàn bộ lực lượng siêu việt 900.000 tấn lực lượng, khoảng cách 1 triệu tấn cũng không xa. Gây nên tràng cảnh vừa rồi, quá dễ dàng.
Tuy nhiên, hắn biết, trận chiến thật sự bây giờ mới bắt đầu. Lên Võ Đế Trung Kỳ, tu vi kẻ trên cao kia hắn đã nhìn thấu, Võ Đế Đỉnh Phong a.
…..
Ầm ầm! Ầm ầm! Ầm ầm!
Từ cơn tức giận của Thiên Thạch xuất phát lúc, 8 tôn Võ Đế đứng tại quanh hắn khí tức lần nữa tăng lên dữ dội. Khí huyết long văn bốc thành ra đến khói bay trong thiên địa.
Dải đoàn năng lượng hào quang từ dưới chân họ bùng nổ, hư không dạo bước đi ra. Lắp ráp bay lên những địa vực tiểu thế giới chi cầu to đại, dấu ấn lực lượng cuồng bạo.
Từng trái cầu một, năng lượng hội tụ đến 40.000 Đế Lực uy năng, cao nhất cũng là 100.000 đế lực. Lơ lửng bay cao giữa trời, uy nghiêm như thần linh giáng thế, chúng sinh run rẩy.
…..
“Hahahaa, các lão tổ nghiêm túc đến nơi rồi. Súc sinh, hôm nay xác định là tử kỳ của ngươi.”.Thiên Tằm hoàng đế nhìn vào mấy này trái cầu, hít thở không thông. Cả người run rẩy vì kích động khó tả, thực lực của hắn xếp cùng với mấy trái cầu này không bằng 1/30.
…….
“Hạ”.
Chưa đầy 1 giây, toàn bộ các trái cầu ngưng tụ thành công. Thiên Thạch đình chỉ nói một tiếng, tùy ý như thể không coi Phi Dương là cái đinh rỉ gì, gần 10 tiểu thế giới chi cầu hủy diệt năng lượng thẳng tay mà rơi.
Ầm ầm!
Đối mặt khổng lồ kinh người năng lượng nguy hiểm, Phi Dương thân thể cấp tốc thu nhỏ, lỗ đen chi cầu mini xen kẽ vào giữa các tế bào, đến mắt thường có thể nhìn rõ cơ thể hắn đang nhỏ lại, 1000m, 900m, 800m,….400m, 300m, 200m. Tử Phủ trên tay của hắn, kích thước cũng đi theo mà giảm xuống.
Răng rắc!
Chấn động không khí thành mảng, một rìu hắn đập ra, 60.000 đế lực hội tụ, trượt dài nứt vỡ dải không gian, quét ngang mấy trái cầu kia.
“Khai Địa.”.
Ầm! Ầm! Oanh!
Gào thét năng lượng cùng rìu va chạm ở giữa, phảng phất thiên địa đồng quy âm vang. Bốn bề hư không đan diệt, vượt qua 6000km đại địa đánh vào bị san phẳng tan hoang sơ xác. Cả một cái hoàng thành, trăm vạn sinh linh triệt để tan biến, hóa thành cát bụi cô tịch.
Sức hủy diệt này, không khác gì bom nhiệt hạch. Toàn thành, còn lại rải rác Võ Tôn cùng người nhà sống sót. Ngơ ngác nhận ra sự thật tàn nhẫn.
Răng rắc! Răng rắc!
“Phóc, phóc.”.
Trung tâm làn sóng hủy diệt, Phi Dương chịu đến áp tải cường độ quá lớn, xương cốt hắn tan nát toàn thể, sức lực cạn sạch gục ngã. Kể cả hắn đã toàn lực ra đòn, tiêu tốn 60.000 đế lực, x1.8 sát thương, 260.000 tấn lực lượng, đạt ngưỡng 1.200.000 tấn lực lượng một đòn vẫn không thể thắng.
Hắn không ngờ, dải này tiểu thế giới chi cầu của quân địch ấy vậy mà vượt trội 2.400.000 tấn lực lượng. Hắn cái thân thể đây mà không thu nhỏ kịp thời, sợ rằng chỉ có chết kết cục.
Cũng nhờ vụ thu nhỏ cơ thể mà hắn, tránh né tốt, khôn ngoan nhảy lùi về sau, phát động x2.7 tốc độ, chọn tránh né quả nguy hiểm nhất chi cầu của thằng Võ Đế Đỉnh Phong kia, giảm bớt 600.000 tấn lực lượng.
Còn lại hứng chịu dư ba gần 600.000 tấn lực lượng đè vào người, nhờ thể chất 200.000 ăn bớt đi mà giữ lại được cái mệnh này.
Phanh!
Lần này va chạm, trực tiếp để Phi Dương toàn thua, thân thể vết thương, thương đến cực kỳ nặng. Cơ thể hắn lả tả như đạn pháo bắn xuống, đánh thủng đại địa.
Ầm!
…..
Một màn này vào trong mắt đám lão tổ tâm tình vui vẻ không thôi, miệng tâm đắc nói chuyện:
“Hừm, cuối cùng cũng đánh bại hắn, trận chiến tới đây là kết thúc.”.
“Hắn đã thương đến không còn nhúc nhíc được rồi, xuống thu thập nốt đi.”.
…..
“Hahahaa, ta đã đoán đúng, chuẩn bị chết thôi. Ngày này năm sau, chính là ngày giỗ của ngươi.”. Thiên Tằm đại đế hậu phương tươi cười rất to, tay ôm hai đứa con gái miệng cười sướng rơn. Mối thù giết con, giết vợ, giết họ hàng gia đình của hắn cuối cùng cũng có thể báo.
Chỉ là,….
Nằm dưới cái hố sâu, ngược lại với tiếng khóc, tiếng cười gian ác của Phi Dương lại vang lên. Mang cho mọi người ở đây đồng loạt dự cảm không ổn.
“Các ngươi nghĩ, các ngươi thật cầm chắc ta sao. Các ngươi nghĩ, ta sẽ một mình đối đầu với các ngươi sao, ngây thơ.”.
Ầm! Ầm! Ầm!
Một câu nói, mặt đất bình địa hoàng thành nháo nhào nứt ra, chạy dọc mạng nhện chi chít bao phủ. Từng luồng khói đen kỳ lạ cư nhiên xuất hiện, hương hỏa kỳ bí tua tủa lên tràn ngập đại địa.
Cái thứ hương khói đen ngòm này không phải là khói, không phải hợp chất khí, nhưng tràn ngập âm thanh linh hồn gào thét, không cam lòng chết đi.
“Ta chết oan uổng quá.”.
“Tất cả là tại các ngươi, tất cả là tại các ngươi.”.
……
Hùng hồn lượng lớn ma khí xả khói, từng cái từng cái ghê rợn một truyền vào tai người nghe. Thiên Thạch già nua gương mặt vừa ngửi thấy lúc, biến sắc: “Không tốt, ma khí, đó là ma khí. Tên kia tu luyện tà công, mau giết hắn.”.
Ầm ầm!
Nói rồi thì cũng đã muộn, đằng sau mỗi tôn Võ Tôn sống sót sau vụ nổ, ẩn hiện từng tôn khô lâu chiến binh một xuất hiện. Những tôn khô lâu này trống rỗng, khí tức không có, không thể cảm nhận. Từ trong tay bọn họ, lưỡi hái tử thần từ từ đưa lên cao.
Phanh!
Phụt! Phụt!
Nhẹ nhàng bung lụa, không để cho người bất kỳ cơ hội nào. Tập thể Võ Tôn đồng loạt bị chém đầu, máu phủ trời xanh.
………
Rầm!
Gần ngay cái hố Phi Dương nằm xuống, đổ toang căn nhà rách nát. Một tôn khô lâu mục rữa khác cũng chậm chạp đi ra, miệng hắn cạch cạch liên hồi.
Treo ngang trên vai xích sắt cổ xưa, hắn buộc lấy cánh cổng đen xì mà đi, hai con ác quỷ bám trên đó càng liên tục cười khúc khíc.
“Hì hì hì, khà khà khà.”.
Một bước một bước một, hắn chống lên quải trượng đi về cái hố Phi Dương nằm xuống, thủ thỉ cười tà: “Chủ Nhân kính yêu của ta, đến giờ lật kèo rồi.”.
(tác bận quá, tối cố mãi viết được 1 chương, haizzz).