Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 29: Thoát Đi


Đọc truyện Thế Giới Huyền Huyễn – Chương 29: Thoát Đi

Kèm theo cách tay Triệu Viễn dơ lên cao, thủ chưởng thứ 3 bắt đầu được thôi động, uy lực hoàn toàn yếu hơn hai lần trước cũng do khoảng cách quá xa Phi Dương nên nó không được hoàn hảo.

Nhưng nó dù nhỏ hơn hai lần trước thì cũng vẫn nguy hiểm đối với Phi Dương vì nó là cái quyết định hắn có chạy thoát thành công không.

Coi như thân pháp di chuyển của Phi Dương nhanh, nhưng tỉ lệ dính đòn vẫn là cực kỳ cao. Mà bị đánh trúng dù không chết cũng phải nằm tại chỗ mà thôi.

Phi Dương thật sự không cam lòng a, chỉ còn chút nữa thôi mà. Chẳng lẽ thật phải vẫn lạc chỗ này.

Phi Dương chắp tay lên mồm lẩm bẩm: “Con cầu đầy trời thần phật, con cầu các lão tổ phù hộ cho con tai qua nạn khỏi. Qua được lần này nhất đinh con sẽ thắp hương mọi người.”

Tuy không thể hoàn toàn né, nhưng hắn cũng quyết định đánh cược lần cuối, đối phương ra đòn từ khoảng cách quá xa có khả năng sẽ lệch chút, miễn còn cái mạng này là được.

Hắn huy động chức năng cảm nhận của hư không ẩn sát thuật lên. Xong xuôi, hắn ngẩng đầu lên nhìn về bầu trời.

Phi Dương đang tính toán quỹ tích rơi xuống của thủ chưởng này. Chỉ cần có một chút xíu cơ hội là đã được rồi.

Triệu Viễn, thần sắc lay động bàn tay cao cao lên không: “Giun dế, chết đi.”

Bàn tay hắn hạ ngay xuống.


Thủ chưởng trên không ầm ầm rung chuyển bắt đầu rơi thẳng xuống Phi Dương. Uy lực tùy kém nhưng là đòi mạng hắn.

Thời khắc này, Phi Dương còn 1500 nguyên lực xót lại. Hắn quán chú 1300 tia nguyên lực toàn bộ vào hai chân của mình.

Một bước chân trái giẵm xuống đất, hắn bay vút một vùng đại địa. Tiếp đất, chân phải hắn đạp tiếp mạnh xuống, bao vút lên thêm một vùng đại địa.

Ầm!

Thủ chưởng lúc này đã rơi xuống phía dưới đại địa. Ầm vang nổ ra, san phẳng luôn chỗ đó.

Triệu Viễn nhíu mày, hắn không cảm nhận được khí tức của Phi Dương. Không muốn chậm trễ hắn bay về phương ấy.

Lúc sau, đến nơi Triệu Viễn nhìn xuống phía dưới: “Không có, không có hắn chết hay chưa.” Triệu Viễn đầu óc rối tung cả lên, hắn liên tục nhìn ngó xung quanh nhưng vẫn không tìm được dù chỉ một tia khí tức.

Hắn lắc lắc cái đầu: “Thôi, thôi chắc hắn chết rồi.”

Cách đấy vài chục dặm, ta đã có thể thấy một thân ảnh đang liên tục du tẩu mà đi, khuôn mặt cười tươi như hoa.

“Ha ha ha ha ha, Tiểu gia không chết, ta thật sự không chết, trời phù hộ ta aaaaa.” Hắn vừa chạy vừa nhảy nhót trong bộ quần áo ăn mày nhìn giống thằng dở hơi. Và thằng này chính là Phi Dương

Kỳ thật là Triệu Viễn là con mẹ nó nhầm rồi. Thời điểm đó Phi Dương đã né thành công nhưng hắn vẫn bị dính một chút, tay phải hắn đã vỡ vụn nhiều mảnh. Nhưng không sao tu luyện tới Võ Tướng mọc tay mọc chân lại không phải là khó chỉ mất 2-3 ngày mà thôi.

Còn vì sao tên kia không cảm nhận được hắn cũng đơn giản. Phi Dương đã vừa dùng kỹ năng ẩn giấu của Hư không ẩn khí tức. Chạy bỏ xa mà đi.

Bình thường lúc nhiều sẽ giảm một đại cảnh giới nhưng bây giờ hắn còn 200 nguyên lực nên nó trực tiếp về không luôn và tên kia chả cảm nhận được gì là đúng rồi.

Tìm một cái động quật bỏ hoang. Phi Dương ngã thẳng người xuống một mỏm đá khô ráo, miệng thở hồng hộc để hồi sức.

Lấy ra một viên trữ vật trên tay, Phi Dương bóp nát ra, đại lượng đan dược, linh vật trào ra ầm ầm nhiều như cái lều. Ngồi thẳng lên, hắn liên tục nhét đan dược vào mồm để hồi phục tiêu hao.


Hai ngày sau, thương thế của hắn đã hồi phục đến 90% rồi. Hắn vươn mình lên khoan khái một cái. Đống núi nhỏ đan dược hắn đã ăn hết. Hắn lấy ra cái bản đồ chấm vào địa điểm mà hắn bảo lũ thuộc hạ tập hợp đi.

Đứng thẳng người lên cho cây tử phủ thân yêu của mình vào hộp xách lên vai. Thu dọn xong xuôi đồ đạc, hắn đi ra bên ngoài bắt lấy một con ngựa hoang rồi đi thẳng đến Nam Phụng thành.

….

Ba ngày sau, sau một quãng đường chạy dài và chán cuối cùng Phi Dương đã tới nơi cần tập kết, nói ra thì nó ở bên ngoài Nam Phụng thành chục dặm ở một cái thôn trang.

Một mình hắn tiến thẳng vào bên trong thôn dân. Thấy người lạ tự nhiên xông vào, một tên dân chúng trẻ tuổi vội vàng chạy ra: “Ngươi là ai, tới đây làm gì?.”

Phi Dương gật gù nhìn tên này: “Cho hỏi có cái đoàn người nào do một cô gái xinh đẹp dẫn đầu đến đây không.”

Tên thôn dân kia nghe xong: “Ngươi nói là Cung Hi tỷ tỷ a, họ đang ở này đợi một người chắc là ngươi để ta dẫn ngươi đi.” Nói xong hắn đi lên đồng thời Phi Dương cũng đi theo.

Tới một gian nhà tranh, tên này dừng lại chỉ vô đó. Phi Dương gật nhẹ đầu, đi từ từ vào trong.

Cộc cộc cộc.

Cung Hi đang nằm nghe thấy gõ cửa vội chạy ra mở, nhìn thấy Phi Dương:”Ủa, đại ca huynh không có việc gì.”

Phi Dương trầm giọng: “Đi gọi tất cả ra đây.”Cung Hi “Vâng” một tiếng rồi trực tiếp chạy đi triệu tập.

Khi tất cả ra đầy đủ, Phi Dương có thể thấy rõ ai sắc mặt cũng buồn: “Chết mấy người rồi hả?.”


Một tên thuộc hạ vội vàng đi lên: “Bốn ạ thưa đại ca.” Trong giọng nói của tên này còn mang theo chút xầu bi, hiển nhiên đám người này không muốn theo hắn. Thẳng thắn ra là sợ chết.

Phi Dương gầm gừ quát lớn:” Đúng là một lũ phế vật, có chạy mà cũng không xong, chết có vài người mà ỉu xìu,ta thật thất vọng về các ngươi.”

“Một mình ta bị cả đám võ tướng vây công mà cũng còn chưa có chết đây.”

Sau cùng hắn xoay người lại nhảy lên ngựa đi ra ngoài. Trước khi đi, hắn để lại một câu: “Nếu người nào vẫn muốn đi theo ta thì hãy ra cổng thôn sau một giờ nữa.”

Một giờ đi qua, Phi Dương hắn vẫn đang đứng ở cổng thôn chờ đợi. “Chậc chậc, có lẽ không đến.” Than thở chút xíu, hắn định xoay ngựa lại.

“Đợi đã, Dương ca chúng ta muốn đi theo huynh.” Cung Hi cưỡi ngựa dẫn đầu mười hai tên võ giả chạy đến chỗ hắn la lớn.

Thấy bọn họ chạy tới, Phi Dương cười dài một tiếng: “Tốt, tốt, chúng ta đi Nam Phụng Thành.”

P/s: Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.