Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 28: Võ Hoàng Giáng Lâm


Đọc truyện Thế Giới Huyền Huyễn – Chương 28: Võ Hoàng Giáng Lâm

Võ Tướng bình thường vẫn có thể bay cao, nhưng cái Phi Dương chọn chính là đi dưới đất, đơn giản bay, tốn nguyên lực, còn không có đà để lao về phía trước nên rất bất tiện. Trừ khi võ giả phải đột phá Võ Hoàng, có tự thân nội lực có thể bay như chim thỏa mái được.

Phi Dương chạy dưới đất nên tất nhiên lũ kia cũng vậy, bọn họ có thể không để ý nhưng Phi Dương đã vừa chạy vừa rải bom, đó là bom hẹn giờ dùng để cắt đuôi khoảng cách.

Đơn giản, nếu khoảng cách xa dần, Phi Dương có thể dùng ẩn sát thuật tăng x2 tốc độ lên thoát. Còn địch thì tàu hết linh thạch rồi, bí pháp đuổi theo thời gian tất nhiên là có giới hạn không xài mãi được, hắn thì chẳng có cái giới hạn nào a.

Ầm!

Cả quả núi triệt để bị đống bom cho đủ xụp xuống. Đám võ giả thì bị chôn vùi vào trong, chỉ kẹt lại chứ sao chết được. Bọn Võ Tướng cũng chẳng kịp lấy đà bay lên, toàn bộ bị lún xuống cùng quả núi.

Lúc này, Phi Dương đã thôi động ẩn sát thuật đến tận cùng chạy vút đi như mũi tên bay đi thoát khỏi vụ nổ.

Đống gạch đá, thân ảnh Triệu Hành, Triệu Du với vài tên Võ Tướng chui ra, liên tiếp tế ra pháp bảo công kích tầm xa của mình tiếp lên.

Pháp bảo này chính là một chiếc nỏ nhả nguyên lực, pháp bảo cấp C+, dùng để hội tụ linh, nguyên lực vào tạo ra mũi tên sức mạnh lớn tiêu diệt địch.

Pháp bảo cũng có nhiều phẩm cấp tính từ thấp lên cao dần dần: C, C+,B, B+, A, A+, S, SS, SSS, SSS+.

Bọn hắn cả đám đứng tại chỗ cho toàn bộ linh lực vào cây nỏ. Nhấc lên pháp bảo ngắm thẳng về thân ảnh Phi Dương đang rời đi. Triệu Hành hô lớn: “Bắn.”

Phập!


Mũi tên bay vút mà đi với vận tốc vài trăm km/ giờ đâm thẳng Phi Dương mà đi, sức mạnh vô cùng dọa người đến cả Phi Dương cũng không khỏi rợn cả tóc gáy mình lên.

Phi Dương nhìn lại về phía mũi tên. Cảm giác tử vong tràn vào tim hắn. Đứng trước nguy hiểm một khắc, Phi Dương cũng không sợ.

Ẩn sát thuật chức năng đặc biệt “dịch chuyển” được hắn khởi động. Chiếc mũi tên sắp chạm đến nơi thì Phi Dương đã dịch chuyển ra 1m.

Ầm

Chiếc mũi tên chóc thủng cả khoảng đất, nổ mạnh mà ra. Bên trong còn để lại một hố sâu vài trăm mét đến rợn cả người. Nếu dính cái này chắc chắn hắn chết luôn rồi.

Thở hắt ra một hơi, Phi Dương trốn một mạnh đi xa. Đứng đấy, Triệu Du, Triệu Hành điên lên: “Khốn nạn, lại để hắn chạy thoát, chó chết.”

Lúc này, Phi Dương mới đi thêm được vài chục mét. Bỗng nhiên trời tối sầm lại, một luồng vô biên khí thế rót xuống đại địa.

Trên đám mây dần dần tách ra một lỗ thủng, một thân ảnh từ khẽ hở đó xuất hiện. Vô biên khí thế, xâm lấn thiên địa, mây đen cuộn trào.

Đen kịt sấm chớp lan tỏa khắp thiên địa, cuồn cuộn sức mạnh bao phủ khắp nơi khiến đám người phía dưới không khỏi nghẹt thở.

“Mạnh, mạnh quá.”

Phi Dương hô to, đối phương mạnh gấp hắn chục lần chứ chả chơi.

Để hắn ngạc nhiên là ra-đa của ẩn sát thuật ấy vậy mà không dò xét được đối phương, có thể nói là kẻ này ẩn núp trên trời cao quá phạm vi dò xét.

Tuy nhiên đối phương ở cũng rất xa hẳn, tận chỗ đám võ giả kia. Nhưng không có nghĩa là hắn không thể đánh Phi Dương từ xa.

Nhìn thấy thân ảnh này nháy mắt, Triệu Tưởng vui sướng hô to: “Cha, cha ta tới rồi.”

“Nghịch tử, suốt ngày đi gây sự, ngươi không ngồi yên một chỗ cho ta được hay sao, về nhà ta sẽ xử ngươi.” Triệu Viễn gầm thét vào mặt đứa con, hắn thực sự thất vọng, suốt ngày đi gây chuyện, nếu không phải hắn thường xuyên phái thuộc hạ đi theo trông coi không thì đã trêu ra cái gì đến.

Hôm nay cũng vậy, vừa nghe tin tiểu tử này gây sự, hắn đã phải trực tiếp bỏ việc bế quan mà đi ra giải quyết. Nhìn lần trước hắn phạt đã không đủ nhẹ đi.

Nhìn qua phía đám thuộc hạ, âm thanh hắn ầm ầm vang lên: “Một lũ phế vật, có mỗi một con ruồi cũng không bắt được, đúng là một sự sỉ nhục.”


Triệu Du, Triệu Hành cùng đám võ giả vội vàng quỳ xuống đất: “Đại ca, xin lỗi bọn đệ bất tài.”

Triệu Viễn phất phất tay, hắn chán ghét lũ này lắm rồi. Tên kia cũng chạy quá nhanh đi, tuy nhiên vẫn còn bắt kịp được chút, Triệu Viễn quyết định phải giết Phi Dương. Hắn cúi thấp người bay vút đi.

“Giun dế, ngươi nghĩ ngươi đã trốn thoát được rồi sao, nằm mơ.” Âm vang từ từ. Triệu Viễn nhấc bàn tay mình lên.

Một khỏa cự đại thủ chưởng được kiến tạo ở trên bầu trời, uy áp khủng bố, tràn ngập một phương bầu trời.

Phi Dương thấy vậy không khỏi hốt hoảng, 500 tia nguyên lực bạo ra đạp thẳng đại địa như muốn thoát.

“Hừ, chống cự vô ích.” Triệu Viễn hừ nhẹ, tay hắn hạ xuống. Cả cái cự chưởng khổng lồ trực tiếp đập xuống Phi Dương.

Dù đã chạy xa, nhưng Phi Dương vẫn còn nằm trong phạm vi ngoài lề của thủ chưởng. Hắn vội thôi động cả tôn pháp tướng ra đón.

Ầm ầm.

Phi Dương trực tiếp bị thủ chưởng đè nặng xuống. Pháp tướng vỡ vụn đi, khói bụi bay mù mịt. Đứng nhìn trên cao xuống, ta có thể thấy được hình một cái bàn tay vô cùng lớn in xuống đại địa trải dài phạm vi vài dặm.

“Hộc hộc, đau quá.” Tiếng thở, tiếng rên vang lên, Phi Dương cắn chặt răng, thân ảnh máu me đầm đìa bay ra khỏi làn khói lao đi. Hắn đã mất pháp tướng, cả người đầy vết thương.

“Vậy mà vẫn còn sống, chết đi cho ta.” Triệu Viễn ngạc nhiên thốt lên. Bàn tay hắn khẽ duỗi ra, một cái thủ chưởng che kín bầu trời lần nữa xuất hiện che phủ vài dặm, nhẹ nhàng vỗ xuống.

Một luồng sức mạnh khổng lồ trực tiếp đè xuống nhưng lại khác lần trước vì Phi Dương đã chạy xa hơn nên nó nhỏ hơn và yếu hơn trước một chút.

Ầm!


Nhìn thấy cự chưởng lần hai rơi xuống, Phi Dương cũng không chần chừ trực tiếp chạy như bay. Còn tay hắn thì dơ lên trời hét lớn.

“Tay không phá lực.”

“Chúc mừng ký chú, sức mạnh không mạnh quá ngài gấp 10 lần, tự động loại bỏ nó.”

Chiếc máy tính rung, một vết nứt không khí được tạo ra trên tay hắn uy lực cực lớn đánh vào cai thủ chưởng.

Ầm ầm!

Một vụ nổ trải dài phạm vi rộng lớn xuất hiện phóng lên tận trời bao phủ phạm vi vài dặm. Mạnh như 10 tấn thuốc nổ cùng châm ngòi vậy.

Trong vụ nổ, thân ảnh Phi Dương dần dần hiển hiện, nhảy ra xa hơn nữa. “Cái gì” Triệu Viễn há hốc mồm ngạc nhiên, rồi hắn nghiến răng nghiến lợi: “Tên này nhất định không thể giữ lại.”

Nhìn thẳng thân ảnh Phi Dương đã dần ở xa mờ ảo đi. Có lẽ đây là cơ hội cuối để giết Phi Dương. Nếu hụt nốt đòn này có thể Phi Dương sẽ triệt để trốn mất.

Đơn giản vì hắn bay không nhanh bằng Phi Dương chạy. Thần sắc Triệu Viễn nghiêm túc lên chuẩn bị ra đòn.

P/s: Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.