Thế Gia

Chương 28: Lễ vật gia tộc


Đọc truyện Thế Gia – Chương 28: Lễ vật gia tộc

Liên Đống Phương thấy lão phu nhân không có đáp lời đề nghị của mình, cẩn thận hỏi: “Nương, hài nhi đề nghị như vậy có chỗ nào không ổn. Nếu người thấy làm vậy không thỏa, vậy nương yêu mến hài tử nào liền để người đó đến bên người là được rồi!”

Thâm tâm của Nguyệt Doanh nghe được cảm thấy thực thất vọng.

Sự việc lại phong hồi lộ chuyển. Lão phu nhân nghe lời nói của đại lão gia xong, tuy rằng sắc mặt bà không hề giãn ra, nhưng cũng đáp lời nói: ” Lão đại, nếu con đã nghĩ Nguyệt Doanh là lựa chọn tốt nhất. Vậy liền chọn Nguyệt Doanh đi!”

Nguyệt Doanh vui mừng đến nỗi trong thoáng chốc cũng đã quên che giấu đi sắc mặt, xoay người sang phía lão phu nhân phúc thân, nói: “Vâng, tổ mẫu.”

Sắc mặt của Mạc thị hơi đen đi một chút. Mà ngược lại Trần di nương bên cạnh trên mặt lộ rõ vẻ vui mừng, lão phu nhân cất nhắc đại cô nương như thế, đối với nàng ta mà nói không còn gì có thể tốt hơn được nữa.

Thái độ trên mặt của Nguyệt Băng lại là không có gì đáng kể, thứ nhất là do nàng không biết sóng ngầm trong phòng, thứ hai chính nàng cũng chắc chắn chọn ai đều sẽ không chọn nàng. Nguyệt Hoàn lại lộ gương mặt u mê mơ hồ, dường như nàng không nghe được lời nói cuả mọi người trong phòng.

Người duy nhất trong xem một trận phong ba sóng cả cũng không sợ hãi chính là Nguyệt Dao. Ngay từ đầu nàng đã không cho rằng lão phu nhân sẽ chọn nàng. Nguyên nhân rất đơn giản, nếu thật lòng muốn nuôi nàng thì lúc ban đầu nàng vừa trở về kinh thành đã mang đến bên cạnh rồi. Chứ không phải là buông tay để mặc cho Mạc thị tùy ý thu xếp đưa nàng đến ở trong viện cũ của phụ thân. Hiện tại nàng còn muốn chỉ dạy cho Chính ca nhi, vậy lại càng không có chuyện chọn nàng.

Mọi người nói nói cười cười một hồi lâu, lão phu nhân phất phất tay một cái: “Ta thấy mệt mỏi, tất cả giải tán đi!”

Nguyệt Dao trở lại Lan Khê Viên. Chính ca nhi thấp thỏm kéo tay của Nguyệt Dao thủ thỉ: “Tỷ tỷ, có phải bá phụ không thích đệ hay không ? Tỷ tỷ, có phải là đệ làm cho người mất thể diện.”

Chính ca nhi chuyển đến Lan Khê Viên sống, cũng đã hơn nửa tháng. Hơn nửa tháng này, Nguyệt Dao vẫn luôn một mực dựa theo phân phócủa  Đường đại phu chọn nhiều thứ tốt cho Đình Chính bồi bổ thân thể. Hiện tại khí sắc của Đình Chính đã tiêu thuyết hớn trước rất nhiều, mấu chốt là dung mạo, đến cả Nguyệt Dao nhìn vào cũng thấy rầu rỉ. Ngũ quan của Nguyệt Dao và Đình Chính tương đối giống nhau, cả hai đều thực xinh đẹp, tinh tế tỉ mỉ, thế nhưng nươi thêm nửa tháng này nuôi mới phát hiện được, da dẻ của Đình Chính nhẵn nhụi trắng nõn thật như dương chi bạch ngọc. Lại hợp với một đôi nhãn thần hoa đào trong suốt long lanh ngập nước, hài tử mới chỉ năm tuổi đã xinh đẹp như vậy, sau này lớn lên còn không biết sẽ thành cái dáng vẻ yêu nghiệt gì nữa!


Mặc dù nói nam tử muốn nhập sĩ đồ cũng cần phải có một bộ tướng mạo bề ngoài tốt. Thế nhưng dung mạo đẹp quá mức thì lại là họa chứ không phải là phúc a, Nguyệt Dao lâm mình vào ưu tư. Khụ, may mắn duy nhất lúc này đó chính là Chính ca nhi là một nam hài tử, không phải là nữ hài tử a. Nhưng mà ̣nếu là nữ hài tử, vậy chí ít còn có thể giấu hắn ở trong nhà, còn nam hài tử, khụ, Nguyệt Dao buồn bực đến nỗi muốn đánh vỡ đầu luôn rồi.

Nguyệt Dao cuối người ngồi xuống, nhẹ nhàng sờ trán Đình Chính mà cười nói: “Không có đâu, không phải đại bá không thích đệ, chỉ là đại bá trước nay vẫn luôn là người nghiêm cẩn, Chính ca nhi không cần để việc này ở trong lòng. Thật sự là hôm nay Đình Chính, đệ ứng đối rất tốt, tỷ tỷ nhìn mà thật cao hứng.”

Chính ca nhi không dám tin mà hỏi lại: “Có thật không, tỷ tỷ?” Hắn cảm giác được trong ánh mắt đại bá nhìn hắn có đầy vẻ chán ghét. Mà những người còn lại ở trong phòng cũng không thích hắn.

Tiểu hài tử đều hết sức nhạy cảm, đặc biệt là hài tử như Chính ca nhi, hắn vẫn luôn bị người khác lơ là bỏ qua. Thế nên tính tình lại càng nhạy cảm hơn.

Nguyệt Dao suy nghĩ thêm một chút, rốt cuộc cũng nói: “Bá phụ có thích đệ hay không Chính ca nhi cũng không cần phải khẩn trương hay xoắn xuýt gì cả. Đệ phải nhớ thật kỹ, mặc kệ Chính ca nhi cái dạng gì tỷ tỷ đều thích là được.”

Lúc này nét mặt Chính ca nhi mới lộ ra nụ cười. Bá phụ đối với hắn mà nói đó ;là người thực xa lạ, cái hắn sợ nhất chính là tỷ tỷ sẽ không thích hắn nữa. Nguyệt Dao để cho Chính ca nhi trở về thư phòng tiếp tục chăm chỉ học tập.

Nàng tự mình trở về tiểu ốc của mình ngồi trên tháp mỹ nhân. Hoa Lôi bưng nước vào phòng, cho Nguyệt Dao rửa tay, lại đem áo khoác thay đổi một lượt.

Nguyệt Dao ở trước sàng mà suy nghĩ hành động hôm nay của tổ mẫu là có cái ẩn ý gì. Tổ mẫu chắc chắn không làm việc vô duyên vô cớ như vậy. Nàng hiện tại không phát hiện ra điều gì đáng chú ý, nhưng cũng có thể từ từ suy nghĩ, chậm rãi mà học tập.

Qua một hồi lâu, nàng vẫn không thể suy nghĩ rõ ràng được vấn đề gì. Đành cho người gọi Đặng ma ma tới, nói rõ mọi thứ với bà bảo bà xem xét cặn kẽ xem có gì đáng ngờ trong này không rồi cho nàng một cái ý kiến.


Đặng ma ma nghe vậy cũng cười nói: “Nếu lão nô không có đoán sai, hẳn là ngay từ đầu lão phu nhân đã chọn trúng đại cô nương rồi. Sở dĩ người còn nói ra như vậy, cũng chỉ là đi làm biểu trưng ra một chút mà thôi.” Nói xong, liền bưng bát trà sâm Xảo Lan vừa đưa vào cho Nguyệt Dao: “Tiểu thư, người trước tiên uống thứ này đi! Cứ suy nghĩ như vậy sẽ dễ làm hao tổn tinh thần của mình.”

Nguyệt Dao nhìn cái bát đựng trà sâm trong tay Đặng ma ma, phía ngoài chạm trổ đồ án Diên Vĩ Lan, nó là một cái ngọc oản (chén ngọc). Cái ngọc oản này cũng là cái mà thân nương của nàng thích nhất.

Đặng ma ma bắt gặp thần tình bi thương trên mặt của Nguyệt Dao, bèn đứng ở bên cạnh mà khuyên nhủ: “Tiểu thư nếu phu nhân có linh thiêng lại nhìn thấy tiểu thư mỗi ngày đều vì người mà đau buồn như vậy, người có ở dưới cửu tuyền cũng khó lòng thanh thản mà nghỉ ngơi rồi.”

Nguyệt Dao gật đầu, dùng thìa sứ trắng khuấy động một lát. Múc một thìa lên, húp thử một cái. Độ ấm rất vừa vặn. Chỉ vài hớp đã uống xong bát súp. Buông chén xuống hỏi: “Có cho người mang sang cho Chính ca nhi dùng chưa.”

Đặng ma ma vừa cười vừa nói: “Có, thưa tiểu thư, chỗ nào có thể thiếu phần của Chính thiếu gia.”

Nguyệt Dao đối với việc làm của Đặng ma ma, nàng thực cảm thấy yên tâm. Chính ca nhi và nàng sống nương tựa lẫn nhau, tương lai sau này nàng còn phải dựa vào Chính ca nhi. Trong lòng Đặng ma ma tất nhiên cũng rõ ràng, bà sẽ không bạc đãi Chính ca nhi.

Nguyệt Dao bình tĩnh lại liền nói: “Ma ma, vì cớ gì mà người lại cho rằng tổ mẫu đã muốn chọn đại tỷ ngay từ đầu. Cho dù người có đưa đại tỷ tới bên người thì có thể như thế nào? Lẽ nào đại tỷ lại có thể kiềm chế Mạc thị được sao. Cứ coi như tổ mẫu có ý muốn cất nhắc Trần di nương đi. Thế nhưng Liên gia chúng ta lại chính là thư hương môn đệ thế gia, không có khả năng xảy ra chuyện ái thiếp diệt thê chút nào.” 

Nếu thật sự có kiềm chế được, vậy cũng thành chuyện cười cho thiên hạ rồi. Tại Liên gia, một cái thứ nữ đem so với đích trưởng nữ mà nói, đó là kém xa không biết mấy cái cấp bậc nữa, lại dám khiêu khích đương gia chủ mẫu như vậy chỉ có thể chết thảm hại hơn nữa mà thôi. Hơn nữa nhân duyên hôn sự của đại tiểu thư còn bị bóp chặt ở trong tay Mạc thị. Trừ phi Liên Nguyệt Doanh cảm thấy mình sống đủ rồi mới dám cùng Mạc thị đối nghịch. Đời trước kết cục của Nguyệt Doanh cũng không tốt, chắc là bị Trần di nương liên lụy.

Đặng ma ma gặp Nguyệt Dao phản ứng nhạy bén như vậy thực vui mừng: “Tiểu thư, lão phu nhân nhất cử này là có ý cất nhắc đại tiểu thư, cất nhắc Trần di nương. Nhưng mà không liên quan gì đến chuyện ái thiếp diệt thê.”


Nguyệt Dao không hiểu.

Đặng ma ma nói: “Lão phu nhân làm vậy là muốn áp chế Mạc thị tạm thời mà thôi. Hiện tại đại thiếu gia đã mười lăm tuổi, sang năm thi xuân cũng sẽ có kết quả. Nếu ngài ấy đỗ Tiến sĩ, liền có thể tìm được một mối hôn sự tốt. Đến lúc đó, đợi đại thiếu nãi nãi qua của, lão phu nhân lại đem gia vụ trong phủ giao cho đại thiếu nãi nãi quản lý. Mạc thị coi như có là thân bà bà cũng không thể làm gì thái quá được.” Nếu bà suy đoán không sai, lão phu nhân nhất định sẽ lựa chọn một tôn tức phụ lợi hại. Còn nếu Mạc thị không nguyện ý giao quyền quản sự ra, vậy thì bà tức đấu, như thế cũng tốt.

Nguyệt Dao lại cho rằng Đặng ma ma nghĩ như vậy thật sự … quá ngây thơ. Làm tức phụ đâu có thể áp chế được bà bà. Nếu như đó là cái người dùng nhu hòa mềm mại để hoàn thành, mà Mạc thị vốn là một cái độc phụ, có cái gì mà bà ta không làm được. Chỉ cần dùng một cái thân phận bà bà là có thể đem đại thiếu nãi nãi tương lai đè ép tới mức không còn lời gì có thể nói.

Nguyệt Dao nhịn không được hồi tưởng lại chuyện của đại thiếu gia Liên Đình Lễ. Liên Đình Lễ sang năm khoa cử khảo trúng nhị giáp, sau đó lại đánh hôn sự với Bành gia đích thứ trưởng nữ của Lại bộ Tả thị lang Bành đại nhân. Tổ tiên Bành gia là nông hộ, phụ thân Bành đại nhân cũng chỉ là một cử tử. Nội tình gia tộc không có thâm sâu như Liên gia. Đương nhiên, nếu không phải bản thân đại đường ca Đình Lễ xuất sắc được Bành đại nhân coi trọng, cho dù huynh ấy có xuất thân mấy đời thư hương môn đệ đi nữa, nhân gia Bành gia cũng chướng mắt.

Bành thị lại là ôn nhu trang nhã, bởi vì nàng ta không phải là đích trưởng trưởng nữ, thế nên phương thức giáo dưỡng cũng không giống nhau, tính tình nàng ấy lại hàm chứa một cổ ngây thơ, kiều hàm. Bởi vì có bối cảnh cứng rắn, con đường làm quan của đại đường ca còn phải nhờ cậy nhiều vào Bành gia. Cho nên, Bành thị cùng chưa từng diễn trò với Mạc thị, mà ngược lại bà mẫu tức phụ đều chung sống vui vẻ.

Nguyệt Dao thật ra cũng có suy nghĩ làm mọi chuyện xoay chuyển, nhưng đây  cũng chỉ là một cái suy nghĩ thoáng qua mà thôi. Đại bá phụ Liên Đống Phương, nếu đã biết Bành đại nhân nguyện ý mang đích thứ trưởng nữ của mình gả cho nhi tử, làm sao có thể cho phép người nào khác phá hư cái cửa hôn sự này. Mối hôn sự này chẳng những tốt như vậy, mà nó còn liên quan đến tiền đồ của nhi tử nữa.

Đặng ma ma gặp bộ dạng lơ đễnh của Nguyệt Dao, há mồm muốn hỏi, nhưng lại sợ làm cho Nguyệt Dao thương tâm. Thôi dù sao trong lòng tiểu thư có phương pháp là được rồi.

Nguyệt Dao tĩnh hạ tâm lai nói: “Có lẽ tổ mẫu tuyển đại tỷ, là hành động bất đắc dĩ.” Trong tất cả các tôn nữ, dường như chỉ có Nguyệt Doanh không bị câu thúc ép buộc gì là thích hợp nhất. Những người khác đều không thích hợp.

Đặng ma ma lắc đầu.

Nguyệt Dao đang nghĩ ngợi, lại nghe nói đại lão gia cho người mang tặng lễ vật tới đây. Nguyệt Dao sửa sang lại xiêm y, tự mình đi ra ngoài gặp người mang lễ vật đến.

Tại chính đường cử chỉ của nàng có điểm khác người, cũng may là không có trực tiếp mạo phạm đại bá. Khi đó cử chỉ của nàng hoàn toàn có thể đỗ lỗi là do nàng thương yêu đệ đệ. Người khác không thể nói cái gì bậy bạ. Có chuyện lúc trước, thái độ nàng bây giờ phải càng cung kính hơn mới được.


Nguyệt Dao nhận tặng vật, khen thưởng thật dầy cho người tới. Những người này mười người đã có tám người là kẻ mồm mép. Không cho bọn họ bạc, bọn họ sẽ truyền đi nói nàng làm người lòng dạ hẹp hòi. Cho bạc, lời tán dương khen ngợi nàng sẽ chẳng khác nào bướm vờn quanh hoa không ngừng bay tới. Nàng vẫn nhớ rất rõ ở kiếp trước nàng làm người quá mức thanh cao, coi tiền bạc là cặn bã. Kết quả rõ ràng trong tay cầm nhất bút tiền bạc lớn như vậy cũng còn bị người ta nói là do đại phòng nuôi lớn. Đời này, nếu trong tay nàng đã có tiền, những tiền bạc này cũng bị người khác nhớ thương tới. Vậy nàng cứ việc mà tát tiền thật nhiều vào, để cho người khác cướp đi còn không bằng mua cho mình một danh tiếng tốt.

Nguyệt Dao nhìn rõ là đưa tới hai phần lễ vật. Nàng trước mở ra phần của Chính ca nhi. Chính ca nhi nhận được lễ vật là một bộ văn phòng tứ bảo đầy đủ, cái này thật không sai. Chính ca nhi đã bắt đầu đọc sách viết chữ, đem lễ vật này tặng đến quả thật quá phù hợp.

Liên Đống Phương đưa lễ vật cho Nguyệt Dao chính là một bộ họa bút được chạm trổ bằng ngà voi, cái bút lông nhỏ họa bút này phẩm chất rất tốt, vừa nhìn vào đã biết đây đúng là đồ tốt. Nguyệt Dao xem mà sửng sốt. Nàng nhớ rõ ở kiếp trước tặng phẩm không có đồ tốt như vậy nha! Này lẽ nào là do nàng thường xuyên đến phụng bồi lão phu nhân.

Trong này ngoại trừ bút lông nhỏ cùng họa bút ra, Nguyệt Dao còn thấy có thêm một bộ bình sứ men xanh để đựng bút lông vẽ. Chuyện họa công của Nguyệt Dao cực hảo, trên dưới Liên gia ai cũng đều biết đến. Tặng cho nàng họa bút, tống thành thoả đáng.

Nguyệt Dao nhìn lễ vật đưa cho mình, so với bộ văn phòng tứ bảo kia của Chính ca nhi giá  trị cao hơn không biết bao nhiêu lần. Từ trong xương tủy của người Liên gia vẫn luôn khinh thường, coi rẻ Chính ca nhi. Chỉ có điều những người này đều không có làm ra được hành động sáng suốt được như đại bá. Không được, chờ thêm hết năm nàng sẽ phải đưa Chính ca nhi ra bên ngoài đọc sách. Bầu không khí như vậy đối với giai đoạn trưởng thành của Chính ca nhi mà nói là rất bất lợi.

Nguyệt Dao trở lại thư phòng, đột nhiên nhớ tới một việc: “Ma ma, ngươi cho người đi hỏi thăm tin tức một chút. Có phải đại phòng có tin mừng gì hay không?”

Đặng ma ma vội vàng gật đầu, đi ra ngoài hỏi thăm.

Nguyệt Dao nhìn lại văn phòng tứ bảo của Chính ca nhi, nhãn tình sáng lên. Đến lúc đó nàng có thể lấy lý do muốn ra ngoài chọn mua thư tịch cho Chính ca nhi, mà đi ra ngoài một chuyến. Cái ý niệm này của Nguyệt Dao vừa mọc lên liền bị nàng diệt sạch. Nàng là một cái tiểu thư khuê các, đâu có thể tùy tiện mà xuất đầu lộ diện như vậy được. Lại càng không nói đến chuyện không có ai đi cùng, vậy tất nhiên nàng cũng không thể qua chỗ tiền trang được rồi. Nếu không, đến lúc đó chẳng phải tự nàng cho Mạc thị biết mình đem toàn bộ tiền bạc cất vào tiền trang rồi sao. Chuyện này còn phải từ từ trù tính!

Haiz, nếu là nam tử thì tốt rồi, hết lần này tới lần khác nàng lại là nữ tử, muốn làm cái gì cũng không thuận tiện.

Đặng ma ma rất nhanh dò thăm được tin tức, nói là đại bá nàng Liên Đống Phương quả thực được lên chức. Thăng lên một bậc, từ tòng ngũ phẩm lên tới chức quan chính ngũ phẩm. Chuyện này đối với Liên gia mà nói tất nhiên là đại hỷ sự.

Nguyệt Dao gật đầu, xem ra sự tình hiện thời cũng không khác gì bối tử kiếp trước rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.