Thế Gia

Chương 27: Liên Đống Phương


Đọc truyện Thế Gia – Chương 27: Liên Đống Phương

Thời gian Nguyệt Dao làm việc và nghỉ ngơi hiện tại rất cố định. Mỗi ngày, vào sáng sớm nàng sẽ đi thỉnh an lão phu nhân, sau đó trở về chỉ dạy Chính ca nhi nhận thức chữ đến chính ngọ. Buổi chiều và buổi tối nàng sẽ luyện chữ một canh giờ, những thời gian còn lại khác đi sao chép kinh thư. Phi thường bận rộn.

Nguyệt Dao vốn định họa họa một chút, chẳng qua là hiện tại một năm hiếu kỳ đầu tiên của phụ mẫu còn chưa qua, Nguyệt Dao nghĩ nghĩ, nàng muốn chờ qua tháng chín sau mới cầm lại bút vẽ. Bởi vậy, những thứ họa cụ này nàng đều cho người gác lại trong sương phòng bên cạnh.

Lão phu nhân gặp Nguyệt Dao vẫn như cũ an an tĩnh tĩnh, ngoại trừ việc sáng sớm đánh Ngũ cầm hí, điểm này có chút quái dị ra mà nói. Những thứ khác nàng đều hết sức bình thường như trước. Đối với việc Nguyệt Dao đánh Ngũ cầm hí, vốn dĩ lão phu nhân không cho phép nàng đánh cái thứ đó. Nhưng là Đường đại phu cũng nói thể chất Nguyệt Dao yếu ớt quá mức, cần phải rèn luyện nhiều thêm một chút. Nghe vậy Lão phu nhân mới đồng ý. Bất quá bà cũng nghiêm minh nói chờ thân thể nàng tốt hơn rồi thì không thể đánh tiếp nữa, cái này quá tổn hại hình tượng của một thục nữ. Lão phu nhân đồng ý, chủ yếu cũng là do Nguyệt Dao nói nàng muốn dưỡng hảo hảo thân thể không để cho bà phải thao tâm lo lắng nữa, có phần hiếu tâm này thật khiến cho lão phu nhân cảm thấy vui mừng.

Đang lúc Nguyệt Dao nghĩ phải làm sao mới có thể làm cho cữu cữu phái người tới đón nàng qua Mã gia ở vài ngày. Đại bá nàng – Liên Đống Phương – vốn đang phóng ngoại làm việc, đã trở về.

Liên Đống Phương bây giờ chính là trụ cột của Liên gia. Hắn thuận lợi ban sai bên ngoài trở về đây quả đúng là một việc đại hỷ sự. Tự nhiên là muốn toàn gia tụ họp lại một chỗ gặp mặt rồi.

Nguyệt Dao nhận được tin lão phu nhân đưa tới, bèn dẫn Chính ca nhi cùng mình đi sang thượng phòng. Đối với Nguyệt Dao mà nói, vị đại bá này nàng không có nhiều ấn tượng cho lắm. Bởi vì ở kiếp trước, Liên Đống Phương vẫn luôn bận rộn công vụ ở bên ngoài, thời gian ở trong nội trạch ít vô cùng, thế nên Nguyệt Dao rất ít khi nhìn thấy hắn.

Liên Đống Phương ngoại trừ sự tình phía ngoài, thì toàn bộ trọng tâm của hắn đều đặt lên việc dạy dỗ mấy cái nhi tử của mình. Liên Đống Phương chính là nam nhân điển hình mặc kệ sự tình trong nội trạch. Mọi chuyện trong phủ đệ đều do một tay Mạc thị tùy ý định đoạt. Cho nên đến giờ nàng cũng không biết được chuyện của nàng ở kiếp trước Liên Đống Phương liệu có biết được hay không. Bất quá bây giờ cũng không phải thời điểm nàng có thể đi truy tầm cái chuyện này.

Nguyệt Dao mới bước đến ngoài cổng viện đã nghe được hoan thanh tiếu ngữ ở trong viện. Nguyệt Dao dắt Chính ca nhi đi vào viện tử, liếc mắt liền nhìn thấy đại bá của nàng đang ngồi ở bên dưới tổ mẫu đầu.

Liên Đống Phương mặc một bộ trường bào cổ tròn, vạt áo thẳng đứng màu thanh thạch, bên hông đeo đai lưng làm từ vân cẩm (Gấm vân nam) màu tùng hương thêu ám văn ẩn hiện, dưới chân đi giày tường vân, mái tóc dài dùng một cây ngọc trâm búi gọn lại trên đỉnh đầu (Linh: tóc của nam a, mấy chế xem miêu tả cũng đừng có nhầm thành nữ nha). Tướng mạo cũng có đến ba phần giống cha nàng.


Nguyệt Dao dẫn Chính ca nhi đi qua, hành lễ với Liên Đống Phương.

Liên Đống Phương quay sang Nguyệt Dao nhìn nhìn gật đầu, hài tử này so với trước khi hắn đi có tinh thần tốt hơn rất nhiều. Liên Đống Phương gặp Chính ca nhi khiếp nhược, bèn nhướng mày. Một đứa con do quan nô sinh ra, vậy mà đệ đệ lại có thể chấp nhận giữ lại, nếu là của hắn thì hắn sớm đã bỏ đi rồi, để lại chỉ tổ ném đi thể diện của Liên gia. Bất quá hiện tại đệ đệ cũng còn dư lại một giọt huyết mạch duy nhất là nó, vậy giữ lại thì giữ lại, Liên phủ không phải không có được phần cơm cho nó ăn.

Liên Đống Phương bây giờ là nhất gia chi chủ, ở tại Liên gia này hắn chính là chúa tể. Tự nhiên không có chuyện đi thu liễm biểu cảm sắc mặt của mình. Trong lòng hắn không quá vui mừng, thì trên nét mặt cũng hiển lộ ra rõ ràng.

Chính ca nhi vốn là hài tử nhạy bén vô cùng, tức khắc liền cảm giác được Liên Đống Phương không thích mình, có chút sợ hãi mà co rụt thân thể lại một cái đi đến bên cạnh Nguyệt Dao mà đứng.

Liên Đống Phương gặp bộ dạng không phóng khoáng như vậy, vốn đã không yêu thích gì lại càng không thích hơn. Một cái hài tử không phóng khoáng, hành vi đầy vẻ của tiểu môn hộ như vậy, bảo làm sao hắn thượng không được mặt bàn.

Thần sắc của Liên Đống Phương, tự nhiên là rơi vào trong mắt của mọi người trong phòng. Những người khác tự nhiên là không có bất kỳ bày tỏ gì hơn. Ngay cả lão phu nhân cũng chỉ im lặng mà không nói gì.

Nguyệt Dao lại ngay trước mặt mọi người trong phòng, đưa tay nhè nhẹ sờ đầu nhỏ của Chính ca nhi, cười cười tỏ vẻ an ủi. Trên đường tới đây, Nguyệt Dao cũng đã suy nghĩ kỹ càng thông suốt mọi thứ rồi. Chỗ dựa của nàng không phải là Liên Đống Phương. Đời trước khi nàng rơi vào cái kết quả bi thảm kia, đến cái bóng của Liên Đống Phương nàng cũng chưa từng nhìn thấy. Nàng vô cùng khẳng định một điều, cho dù Đại bá phụ không tham dự vào việc đó thì nhất định cũng hiểu rõ tình hình. Bởi vậy đời này nàng không những không thể dựa vào cái vị đại bá này, mà hơn thế nữa nàng còn phải phòng bị. Hễ là người của Liên gia, nàng đều phải đề phòng.

Nếu đã không dựa vào hắn, vậy nàng cũng không cần phải tồn tại lòng sợ hãi làm gì. Sau này đệ đệ là do chính tay nàng nuôi dạy, cũng không muốn nhờ đại phòng nuôi hắn, Liên Đống Phương yêu thích hay không thích yêu Chính ca nhi thì như thế nào. Vốn dĩ tỷ đệ nàng không cần dựa vào việc hắn có ưa thích hay không mà sống qua ngày.


Liên Đống Phương nhìn Nguyệt Dao cứ như vậy mà công nhiên khiêu khích uy nghiêm gia chủ của hắn, sắc mặt lập tức liền trầm xuống. Đừng nói Nguyệt Dao, ngay cả cha của  Nguyệt Dao là Liên Đống Bác ở trước mặt hắn, cũng đều phải cung cung kính kính.

Nguyệt Dao căn bản không hề quan tâm sắc mặt của Liên Đống Phương ra sao. Dỗ dành Chính ca nhi xong, cũng là thu liễm lại không tiếng động mà đứng ở nơi đó.

Tuy rằng trong tâm tưởng Liên Đống Phương có vạn phần bất mãn, nhưng cũng không có mở miệng răn dạy gì. Bất kể thế nào thì nói cho cùng Nguyệt Dao cũng chỉ là chất nữ, mà không phải là thân sinh nữ nhi của mình. Hắn khiển trách nhiều, sẽ làm người khác cho hắn rằng bạc đãi cốt nhục mà thân đệ đệ lưu lại. Đương nhiên, nếu thật là nữ nhi ruột thịt của hắn cũng không dám có cái lá gan này dám làm ngược lại ý của hắn. Hành vi của Nguyệt Dao, ở trong mắt Liên Đống Phương, chỉ là hạ xuống hai chữ gàn dở, ngang bướng mà thôi.

Lão phu nhân trong bụng cũng có chút kinh ngạc, Nguyệt Dao, cái hài tử này vì cái gì mà lại đi hạ mặt mũi lão đại ngay trước mặt của mọi người. Hài tử này từ lúc nào lại trở nên không hiểu chuyện như vậy rồi. Ở trong nhận thức của lão phu nhân, Nguyệt Dao là một hài tử cực kỳ tri thư đạt lễ. Hôm nay thế nào lại khác thường như vậy. Lẽ nào là bởi vì lão đại tỏ ra không thích Đình Chính sao.

Lão phu nhân ưa thích Nguyệt Dao, phân nửa nguyên nhân cũng đến từ tiểu nhi tử Liên Đống Bác. Trước kia nhi tử viết thư cho bà vẫn luôn nói hắn tiếc nuối vì sao Nguyệt Dao sinh ra lại không phải là một nam nhi, bằng không Liên gia nhất định có thể xuất ra một vị Trạng Nguyên lang nữa rồi. Trong khoảng thời gian này ở chung, lão phu nhân cũng biết Nguyệt Dao tính tình bướng bỉnh quật cường. Nhưng nghĩ đến nàng chí hiếu, lại không cha không mẹ, khó tránh khỏi thương yêu nhiều hơn một phần.

Nhưng chính bà cũng biết, tính tình như vậy rất nguy hiểm. Con bé nếu không biết độc kế của Mạc thị cũng liền thôi, bây giờ nó lại biết rồi, mà còn muốn tiếp tục mưu tính nó, con bé nhất định sẽ đối nghịch tranh đấu đến cùng. Cứ như vậy mà nói kết cục cuối cùng chính là làm tổn thương thể diện của Liên gia. Nhưng là bây giờ bà xem ra, cái nha đầu này không chỉ kiêng kỵ mỗi mình Mạc thị, mà liên đới đó nó cũng không tin lão đại. Cái tính tình này, thật là làm cho lão phu nhân đau đầu.

Mạc thị vui mừng trong bụng, nếu Nguyệt Dao không được lão gia thích, vậy dĩ nhiên là tốt nhất rồi. Nguyệt Doanh nhìn thái độ Nguyệt Dao, trong lòng liền nghi hoặc. Nàng ta như vậy mà minh mục trương đảm quét mặt mũi của cha, phải chăng là quá không hiểu chuyện rồi.

Nguyệt Băng lại không biết trong này đang có ba đào gợn sóng (sóng ngầm mãnh liệt).


Nguyệt Hoàn nhìn thấy Nguyệt Dao trong mắt lơ đểnh, có chút quái dị lẫm nhiên. Trong khoảng thời gian này, Nguyệt Hoàn vẫn thành thật lắng nghe Tô di nương phân tích đủ loại sự tình trong phủ. Cũng biết cha ruột khối thân thể này tính cách cực kỳ nghiêm khắc, chính là một người nói một không hai, là một nam nhân mang chủ nghĩa đàn ông lớn vô cùng. Bây giờ nhìn nàng ấy lại dám minh mục trương đảm quét mặt mũi của cha nàng, này là vì cái nguyên nhân gì chứ?

Một đoạn thời gian này cơ bản cũng làm Nguyệt Hoàn tiêu trừ cái suy nghĩ Nguyệt Dao chính là một phiên bản Lâm muội muội khác. So sánh với Nguyệt Dao, tình cảnh của chính nàng lại càng không ổn. Ai có thể biết được, cổ thân thể này vậy mà lại là cái đuôi tùy tùng của Nhị tiểu thư Nguyệt Băng. Nói là cái đuôi vẫn còn dễ nghe, xác thực mà nói chính là một cái thứ nữ chuyên đi nịnh bợ lấy lòng đích nữ là Nhị tiểu thư. Để cho nàng đi đút lót lấy lòng Nhị tiểu thư, Nguyệt Hoàn bày tỏ áp lực rất lớn.

Lão phu nhân cười nói: “Hôm nay con trở về, chỗ này của ta náo nhiệt hơn không ít. Mọi ngày ta vẫn luôn cảm thấy trong này thật lạnh lẽo, vắng vẻ. Vẫn là phiền hà Nguyệt Dao cái này nha đầu, mỗi ngày đều vui vẻ qua đây mà phụng bồi ta.”

Liên Đống Phương nhìn thoáng qua Mạc thị. Sau đó vội vàng đứng lên mà nói bản thân thật bất hiếu. Đây chỉ là biểu lộ ra thái độ của hắn. Trong kinh thành người nào mà không biết hắn là nhi tử chí hiếu chí thiện. Tất cả mọi người đều lấy hắn làm tấm gương, được mọi người trên dưới nhất trí tán thưởng.

Mạc thị nghe vậy, sắc mặt thoáng cái liền cứng ngắc. Liên Đống Phương đã đứng ra nói mình bất hiếu, Mạc thị ở đâu lại dám lưu lại bên cạnh. Cũng vội vàng đứng lên, theo Liên Đống Phương cùng một chỗ. Trong lòng Mạc thị biệt khuất phải hoảng, bà ta tự đánh giá mình làm cái danh tức phụ này mọi chuyện đều đã làm được thập toàn thập mỹ, thế nhưng lão phu nhân luôn luôn moi xương trong trứng. Lão gia lại chưa bao giờ hỏi đến nguyên nhân, chỉ cần nghe lão phu nhân nói có gì không tốt, vậy chính là lỗi cỉa bà ta rồi.

Lão phu nhân cười khoát khoát tay.

Liên Đống Phương lúc này nhắc lại lời cũ: “Nương, nếu không người mang  một cái hài tử đưa đến nuôi dưỡng bên người. Như vậy trong viện cũng sẽ náo nhiệt hơn một chút.” Trước kia hắn đã có đề nghị qua chuyện này, bất quá là lão phu nhân không đáp ứng. Vẫn nói mình già rồi muốn được thanh tịnh. Bây giờ nghe bà nói thanh thanh lãnh lãnh, Liên Đống Phương cho rằng đây là do lão phu nhân đã buông lỏng tâm tư hơn trước, muốn dưỡng một cái hài tử bên mình.

Mọi người đều cho rằng lão phu nhân sẽ lần nữa không đáp ứng, lại không nghĩ lão phu nhân tức thì liền gật đầu: “Uh, trong viện quả thực quá thanh lãnh rồi, có một cái hài tử cảnh tượng cũng sẽ náo nhiệt hơn một chút.” Lão phu nhân không có ý định nuôi tôn tử ở bên cạnh. Tôn tử đã lớn như vậy, đều phải đi học. Bà không có cái tinh lực này.

Liên Đống Phương tự nhiên mà nói: “Nếu mẫu thân thích Tam nha đầu, vậy cứ để cho Tam nha đầu chuyển sang ở cùng mẫu thân là được rồi.” Có thể mỗi ngày đều tới đây cấp tổ mẫu niệm kinh văn, có phần hiếu tâm này liền coi như có thể lấy chỗ được rồi.


Mạc thị tâm cũng treo nhất khẩu khí, nếu như Nguyệt Dao ở lại bên người lão phu nhân, không nói học được toàn bộ, chỉ cần học được ba bốn thành, đến lúc đó chẳng phải là càng khó nắm trong tay.

Ngoại trừ Nguyệt Doanh và Nguyệt Hoàn, những người khác đều nhìn sang Nguyệt Dao. Khoảng thời gian này Nguyệt Dao cứ đến thời điểm sáng sớm đi thỉnh an, một mực phụng bồi lão phu nhân. Liên gia ai không biết, tam tiểu thư được lão phu nhân yêu thích. Bởi vậy, mọi người cũng cứ vậy mà nhận định lão phu nhân nói muốn hài tử nhất định là Nguyệt Dao.

Nguyệt Băng cũng không có phản ứng gì. Nàng có làm gì cũng không thể nào trúng cử được. Nguyên nhân sao, không có a, đơn giản chỉ là tổ mẫu không thích nàng. Mà nàng cũng không thích tổ mẫu bất công mà quá nhiều quy củ.

Nguyệt Dao cũng sinh lòng nghi hoặc. Kiếp trước tổ mẫu không hề có ý định đem tôn nữ đặt ở bên mình. Lẽ nào là do biểu hiện cũng khuyên giải của nàng, thực sự làm cho tổ mẫu hạ quyết tâm đưa tôn nữ đến bên người mà giáo dưỡng. Chỉ là một cái nữ nhi gia, dưỡng bên người thì có như thế nào. Còn có thể chống lại được Mạc thị.

Lão phu nhân lắc đầu: “Nguyệt Dao còn phải chiếu khán Chính ca nhi, để hai hài tử bên người vậy có chút náo loạn rồi.” Đem Nguyệt Dao loại bỏ ra ngoài, coi như là đặt lựa chọn cuối cùng vào trong tay Liên Đống Phương.

Nguyệt Dao đối với chuyện lần này vô cùng nghi hoặc, tổ mẫu hiện tại là đang làm cái gì.

Liên Đống Phương nhìn ba nữ nhi của mình, suy nghĩ một chút nói: “Mẫu thân, Nguyệt Doanh là trưởng tỷ, bên dưới còn có nhiều đệ đệ muội muội cần phải làm tấm gương cho chúng. Mẫu thân, vậy để Nguyệt Doanh phụng bồi người đi.” Ba cái nữ nhi của hắn, cũng chỉ có đại nữ nhi là ổn trọng hơn một ít. Nhị nữ nhi tính tình quá mức khiêu thoát. Tam nữ nhi lại có chút chất phác, bây giờ nghe nói linh hoạt hơn rồi nhưng lại mất đi trí nhớ. Chọn tới chọn lui, cũng chỉ có Nguyệt Doanh là thích hợp nhất.

Mạc thị nghe xong, thiếu chút nữa cắn một ngụm nát cả ngân nha. Lão gia vậy mà lại đi cất nhắc một cái hài tử do thiếp sinh. Tuy rằng bà không muốn để Nguyệt Băng sang chỗ lão phu nhân sống mà chịu quy củ ràng buộc. Nhưng cũng không cam tâm tình nguyện để cho Nguyệt Doanh qua đó đón ý nói hùa với lão phu nhân chút nào. Đây chính là nữ nhi do cái người mà bà tối thống hận – Trần di nương sở sinh.

Nguyệt Doanh lại có chút khẩn trương. Nếu nàng được đưa đến dưỡng bên người lão phu nhân, đến lúc đó nói ra ngoài nàng tiểu thư là do lão phu nhân chỉ dạy, giá trị bản thân của nàng sẽ cao hơn một đoạn, sau này cũng có thể đề một cửa hôn sự tốt rồi. Hơn nữa tại bên người lão phu nhân, nếu được lão phu nhân thích vậy đối với Triều ca nhi cũng có chỗ tốt. Bởi vậy, khuôn mặt Nguyệt Doanh tràn đầy hi vọng mà nhìn lão phu nhân. Hy vọng lão phu nhân có thể đáp ứng.

Nguyệt Hoàn cúi đầu, đang suy nghĩ bản thân, khối thân thể này của nàng vị trí có chút nửa vời. Di nương là thiếp thân nha đầu của đương gia phu nhân. Di nương nói, mẹ con các nàng ba người phải cùng phu nhân đứng trên một cái trận tuyến. Này là bởi vì nàng thứ nữ, nên phải đi lấy lòng nịnh bợ nhị tiểu thư để làm phu nhân hài lòng. Những chuyện tình trong này tới tấp loạn xạ, thật làm cho nàng nhức đầu. Thế nên để không bị mọi người xung quanh ngờ vực, nàng cái gì cũng không dám nói, chuyện gì cũng không dám làm, chỉ sợ sơ xẩy sẽ phạm phải sai lầm gì. Ngày hôm nay cũng là lần đầu tiên nàng xuất hiện trước mặt mọi người trong nhà.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.