Thế Gia Tử

Chương 108: Làm Nổi Bật


Bạn đang đọc Thế Gia Tử – Chương 108: Làm Nổi Bật


Hộ Bộ là túi tiền của Đại Tề, tầm quan trọng không cần nói cũng biết.

Bởi vì là bộ môn có thực quyền nên thủy cũng rất sâu, có thể thành công đứng vững gót chân ở đây, hoặc là có hậu trường thực cứng, hoặc là thực lực bản thân thập phần cường đại.

Nói ngắn lại, không có ai là đèn cạn dầu.
Cố Hoài Chi là Hộ Bộ thị lang mới nhậm chức, không chỉ có bối cảnh hùng hậu mà tự thân thực lực cũng phi thường xuất sắc, trong Hộ Bộ đều là nhân tinh, minh bạch vị tả thị lang mới nhậm chức này cũng không phải quả hồng mềm có thể tùy ý đắn đo, đối xử với Cố Hoài Chi rất khách khí.

Chính là có điểm quá mức khách khí.
Cũng khó trách trong lòng các chủ sự có ý tưởng, tiền nhiệm tả thị lang bởi vì tham ô mà bị xét nhà, sau khi vị trí này bỏ trống, trong Hộ Bộ có rất nhiều chủ sự tư lịch thâm hậu nhìn chằm chằm, âm thầm mưu hoa không biết bao lâu, ngáng chân lẫn nhau cũng không ít làm.

Kết quả lại trực tiếp hàng không một người, công sức đổ sông đổ bể hết, các chủ sự có thể không tức giận sao.
Đặc biệt là Lư chủ sự, tư lịch còn lâu hơn tiền nhiệm thị lang, bị vị kia đè ép một đầu, trong lòng đã rất bất mãn, thật vất vả ngao đến khi tiền nhiệm thị lang cút đi, vốn tưởng rằng hắn cơ hội lại tới một cái Cố Hoài Chi càng thêm tuổi trẻ.

Nhìn khuôn mặt tuổi trẻ anh tuấn của Cố Hoài Chi, nghĩ lại bản thân đã hai tấn hoa râm, Lư chủ sự giống như ngâm mình trong giấm chú, trong miệng đều là cay đắng.
Vừa vặn, Phùng Khắc Kỷ phân Lư quản sự cho Cố Hoài Chi quản, càng thêm đâm vào lòng Lư quản sự.

Lý trí minh bạch đối đầu với Cố Hoài Chi sẽ không chỗ tốt, nhưng người một khi nghẹn khuất lâu rồi sẽ dễ dàng hôn đầu.

Lư chủ sự cũng không nghĩ hạ bệ Cố Hoài Chi, nhưng lại muốn nhìn thấy Cố Hoài Chi không thoải mái, mỗi ngày sờ cá còn muốn khuyến khích các đồng liêu khác cùng cô lập Cố Hoài Chi.
Chút động tác nhỏ này tự nhiên không thể gạt được Cố Hoài Chi, mỗi lần Cố Hoài Chi có việc kêu Lư chủ sự, người này tất nhiên có việc không ở, vài lần như vậy, Cố Hoài Chi cũng biết chính mình gặp phải con nhím.

Đừng nói, Cố Hoài Chi còn cảm thấy rất mới mẻ, đời này hắn vẫn luôn xuôi gió xuôi nước, xuất thân tốt địa vị cao, chưa có ai dám trắng trợn táo bạo đối nghịch hắn như vậy.


Bất quá Lư chủ sự lại nhiều lần khiến người cách ứng, nếu Cố Hoài Chi không xử lý một chút, người khác còn tưởng rằng Cố Hoài Chi là quả hồng mềm, ai cũng có thể giẫm một chân.

Vì thế, lần tới Lư chủ sự lại không có mặt, Cố Hoài Chi không nói hai lời cho hắn nghỉ, đặc biệt chân thành làm người tốt trước mặt Lư chủ sự, “Nếu Lư chủ sự công việc bận rộn, xử lý không hết thì về nhà nghỉ ngơi một đoạn thời gian, dưỡng đủ tinh thần lại đến đương trị chẳng phải càng tốt?”
Nói xong, Cố Hoài Chi cũng chưa cho Lư chủ sự cơ hội mở miệng, nhanh chóng quyết định đề bạt một chủ sự mới lên, nói là tạm thay vị trí của Lư chủ sự, chờ Lư chủ sự bận xong chuyện nhà lại giao sự vụ cho Lư chủ sự.
Lư chủ sự chính là chui rúc vào sừng trâu, bị Cố Hoài Chi làm như vậy, hắn thanh tỉnh.

Nhưng mà hiện tại mới thanh tỉnh lại đã muộn.

Cố Hoài Chi ghét nhất là người làm việc nhàn tản, cả ngày không làm việc đàng hoàn, chỉ nghĩ cho người ta ngột ngạt, nếu công nhân ở công ty hắn đời trước mà làm như vậy, Cố Hoài Chi đã sớm làm hắn cuốn gói.

Hiện tại Lư chủ sự có chức quan trong người, Cố Hoài Chi không thể làm hắn cuốn gói, nhưng có thể làm hắn cút về nhà, đừng kéo chân sau mình.
Mặt khác, nếu nghỉ ngơi quá lâu, ngự sử cũng không phải là ăn mà không làm, như thế nào cũng phải tham hắn một quyển, đến lúc đó, chức quan của Lư chủ sự có giữ được hay không còn khó nói.
Tân quan tiền nhiệm ba đốm lửa, cơ hội lập uy đưa tới cửa, Cố Hoài Chi không đạo lý gì lại buông tha.

Thu thập xong Lư chủ sự, những người khác rõ ràng thành thật hơn nhiều, mặc cho ai cũng không dám lại coi khinh vị thị lang đại nhân tuổi trẻ đến quá mức này.
Cố Hoài Chi cuối cùng cũng thanh tịnh, tiếp tục quen thuộc chức vụ.

Đầu tiên là xem sổ sách.
Tuy rằng bởi vì Phùng Khắc Kỷ đơn phương căm thù thế gia, Cố Hoài Chi cùng Phùng Khắc Kỷ nháo quá vài lần không thoải mái.

Nhưng hai bên đều không phải người lòng dạ hẹp hòi, đánh nhau về đánh nhau, đến lúc làm việc vẫn cứ phải làm xinh xinh đẹp đẹp.
Trướng vụ ở Hộ Bộ đặc biệt rườm rà, trừ bỏ chuyện các châu chi ngân sách miễn thuế cùng với thuế thu lên, còn có bổng lộc của quan viên cùng các khoản chi mà các Bộ yêu cầu.


Tỷ như Công Bộ thượng thư gần đây lại muốn tu đê, Chiêm Sự Phủ bên kia lại giao tới trong cung chi phí phong thưởng, số lượng đều không nhỏ, nhìn thôi đã khiến người hãi hùng khiếp vía.
Cố Hoài Chi phiên phiên trướng mục năm vừa rồi, trong lòng cũng phải khen một tiếng Phùng Khắc Kỷ làm việc nghiêm cẩn.

Những trướng mục này, mỗi một cút đều được ghi chép rành mạch, sổ sách cũng dày hơn trước kia không ít.
Bất quá, dù trướng mục rõ ràng nhưng vẫn là quá mức vụn vặt rườm rà hỗn tạp, không có trật tự.

Cố Hoài Chi nghĩ đến về sau mỗi ngày mình đều phải giao tiếp với đống số liệu lung tung rối loạn như vậy đã cảm thấy đau đầu, đời trước nếu ai làm sổ sách thành như vậy, thì khẳng định là tiêu tiền mua chứng chỉ kế toán.

Cố Hoài Chi đã thói quen xem các loại báo biểu, hạng mục rõ ràng, thu vào chi ra vừa xem hiểu ngay, còn ngắn gọn sáng tỏ, trọng điểm xông ra.

Lúc này lập tức đề bút làm mấy trương bảng biểu, nghĩ nghĩ, lại làm người điêu mấy phân khuôn mẫu, chờ bảng biểu ấn ra lại cải tiến hình thức ghi sổ.
Bắt được bảng biểu, Cố Hoài Chi vốn định trực tiếp sai người về sau điền theo bảng biểu, rồi lại ngừng một cái chớp mắt, quay đầu đi tìm Phùng Khắc Kỷ.
Haiz, ở Thanh Châu làm lão đại lâu rồi, thói quen càn khôn độc đoán, Cố Hoài Chi suýt thì quên hiện tại hắn chỉ là phó lãnh đạo, đỉnh đầu còn có cấp trên.

Hắn muốn đao to búa lớn làm việc thì cũng không thể lướt qua Phùng Khắc Kỷ.

Dù Phùng Khắc Kỷ có ý kiến với hắn, nhưng tâm vẫn chính, có một phen ngạo cốt, không đến mức làm ra chuyện cố ý hạ ngáng chân hắn.
Không ngoài Cố Hoài Chi sở liệu, Phùng Khắc Kỷ thấy Cố Hoài Chi mang đến bảng biểu, hơi suy tư liền minh bạch cách sử dụng bảng biểu này, liên tục xưng diệu, vỗ án cười nói: “Thứ này không tồi, về sau có thể dùng để ghi sổ.”
Cố Hoài Chi gật đầu, kỹ càng tỉ mỉ giới thiệu bảng biểu một phen, “Đại nhân, thứ này gọi là bảng biểu, ngày sau thu chi ngân sách, đều có thể dùng bảng biểu ký lục.

Mua đồ vật cần bao nhiêu bạc đều có thể ghi rõ ràng, mặt sau còn có người phụ trách ký tên.


Bút trướng nào xảy ra vấn đề có thể trực tiếp tìm người ký tên phụ trách, miễn cho việc đùn đẩy.”
Đá nồi là truyền thống cũ, trách nhiệm đến cá nhân, muốn đá đều đá không được.
Phùng Khắc Kỷ lớn tiếng trầm trồ khen ngợi, nhìn Cố Hoài Chi biểu tình bình tĩnh, rất cảm khái, “Ngoại phóng 6 năm, ngươi lại tinh tiến không ít.

Năm đó ta còn cảm thấy tiểu tử nhà ta có thể cùng ngươi so sánh, hiện tại xem ra, là ta suy nghĩ nhiều.”
Không đợi Cố Hoài Chi khiêm tốn một phen, Phùng Khắc Kỷ lại nhạc nói, “Bất quá, cũng không chỉ có tiểu tử kia không bằng ngươi, tuổi trẻ một thế hệ, ngươi nhất chi độc tú, người khác dù xuất sắc nữa, cũng không bằng một nửa ngươi.”
Hạo nguyệt trên cao, ai còn sẽ chú ý đến đom đóm?
Bảng biểu xác thật nhanh và tiện, các trướng mục khiến người quáng mắt lúc trước sau khi được chỉnh lý bằng bảng biểu đều khiến người thần thanh khí sảng.

Sau khi bước đầu thử nghiệm ở Hộ Bộ, liền được trên dưới Hộ Bộ trầm trồ khen ngợi.

Thấy thế, Phùng Khắc Kỷ lại lập tức đánh nhịp, quyết định thi hành bảng biểu này đến các Bộ khác, Hộ Bộ đều có lui tới với các Bộ môn khác, rốt cuộc mặc kệ là bộ môn nào đều phải tiêu tiền.

Chỉ cần muốn tiền thì phải cùng giao tiếp với Hộ Bộ.

Hiện tại Hộ Bộ có bảng biểu hiệu suất cao, nhanh và tiện, lại xem sổ sách các Bộ môn khác đưa qua chính là một loại dày vò.
Vì thế, Phùng Khắc Kỷ cảm thấy vẫn phải nói chuyện với Thượng Thư các Bộ.
Nhưng chuyện này đề cập đến lục bộ.

Đại sự như vậy ngầm quyết định không thích hợp, chỉ có thể làm Nguyên Hi Đế tới định đoạt.
Nguyên Hi Đế không nghĩ tới, Cố Hoài Chi mới vừa đi Hộ Bộ đã có thể làm ra động tĩnh lớn như vậy, tuy rằng không như ý của Phùng Khắc Kỷ dốc hết sức kiếm bạc cho quốc khố nhưng có bảng biểu này là có thể giảm bớt lượng công việc cho mọi người, là chuyện tốt ban ơn cho sở hữu quan viên.

Đặc biệt là phương thức trách nhiệm đến cá nhân là được lòng Nguyên Hi Đế nhất.

Mỗi khi gặp được việc khó, thuộc hạ lại bắt đầu ném nồi cho nhau, hiện tại thật tốt, trách nhiệm đến cá nhân, xem ai còn dám tiếp tục ném nồi!
Trừ cái này ra, Nguyên Hi Đế cũng rất thích bảng biểu ngắn gọn sáng tỏ.


Trời mới biết mỗi ngày hắn làm hoàng đế muốn xem bao nhiêu tấu chương, lại có một đám người viết tấu chương vừa lòng vòng lại quá dài, không chỉ viết toàn những lời nịnh nọt vô nghĩa, còn vô cùng dài dòng, chuyện quan trọng đều phân tán trong những dòng nịnh nọt khiến Nguyên Hi Đế dù muốn lười biếng nhảy qua mấy chỗ đều không được.

Nếu không phải hiện tại muốn xoát thanh danh, Nguyên Hi Đế thật muốn sai người trói đám người kia lại thưởng bản tử.
Lúc này thấy được bảng biểu, Nguyên Hi Đế đột nhiên nhanh trí, về sau tấu chương cũng có thể làm như vậy, khu vực trọng điểm, chuyện quan trọng viết ở một khối, những lời khen ngợi nịnh nọt khác tùy tiện bọn họ muốn viết chỗ nào thì viết, dù sao trẫm có thể không xem!
Vài vị thượng thư cũng cảm thấy bảng biểu này không tồi, bọn họ tuổi lớn, tinh lực không thể so dĩ vãng, bảng biểu này nhìn thoải mái thanh tân, Bớt lo, thạt tốt!
Nguyên Hi Đế đồng ý, vài vị thượng thư cũng không ý kiến, chuyện thi hành bảng biểu cứ thế quyết định.

Tuy rằng thứ này rất dễ hiểu nhưng bảo hiểm khởi kiến, Cố Hoài Chi vẫn sai người đi các bộ làm chuyên nghiệp huấn luyện, giảng giải cách sử dụng bảng biểu cùng cách điền một phen.
Có người vui có người sầu, bảng biểu điền lên xác thật ngắn gọn, nhưng bởi vì trách nhiệm tới cá nhân, nhiệm vụ thẩm tra đối chiếu sự thật lại biến nhiều, trách nhiệm cũng càng nặng, trong lòng khó tránh khỏi có chút so đo.

Nhưng Nguyên Hi Đế luôn mãi khen ngợi bảng biểu khiến dù trong lòng bọn họ có không vui cũng phải nghẹn.

Sau lại phát hiện nếu dùng bảng biểu, dù cấp trên có muốn ném nồi cho bọn họ cũng không được, nhóm người này lại chuyển ưu thành hỉ, vui tươi hớn hở mà tiếp nhận phương thức này.
Nghẹn khuất nhất chính là Lư chủ sự, hắn còn đang chờ Cố Hoài Chi té ngã nhưng kết quả người ta vừa quay đầu lại làm ra chuyện lớn, vừa lộ mặt trước mặt Nguyên Hi Đế lại được đủ loại quan lại nhận đồng, Lư chủ sự vốn là tiểu nhân lòng dạ hẹp hòi, tự nhiên khiến mình nghẹn bị bệnh, lại làm người cười nhạo một phen.
Cố Hoài Chi 6 năm chưa hồi kinh, thanh danh trước kia đã dần dần có người quên.

Chẳng sợ mấy năm nay Thanh Châu rất nổi tiếng ở kinh thành, tên Cố Hoài Chi cũng thường thường xuất hiện ở kinh thành, nhưng những người khác luôn sẽ cảm thấy đồn đãi có chỗ thổi phồng quá mức, cũng không cảm thấy Cố Hoài Chi lợi hại như trong truyền thuyết.
Kết quả Cố Hoài Chi vừa trở lại kinh thành đã thay đổi phương thức kỹ lục của sở hữu quan viên, còn liên tiếp được Nguyên Hi Đế khích lệ, chuyện này lại vô cùng khiến người đỏ mắt.

Kẻ lòng dạ hẹp hòi trực tiếp chua thành chanh, người lòng dạ rộng lớn lại không để trong lòng, ngược lại khen một câu không hổ là Ngọc Lang Cố gia năm đó, có bản lĩnh như vậy mới xứng với khuôn mặt hoàn mỹ không tì vết kia của hắn.
Đến nỗi quan hệ tốt với Cố Hoài Chi tự nhiên là không chút khách khí qua làm Cố Hoài Chi mời khách.
Từ Huy đi Đại Lý Tự, bởi vì giỏi tra án, mấy năm nay lên chức cũng nhanh, hiện giờ đã là Tả Tự Thừa của Đại Lý Tự, thanh danh ở kinh thành cực tốt.

Trịnh Văn Tương lại đi Hình Bộ, đám người Lục Bình Chương, Phùng Thích cũng có con đường phát triển riêng, lúc Cố Hoài Chi hồi kinh đều đã gặp qua.
Hiện tại Cố Hoài Chi ra một hồi nổi bật, đám người này cũng ngồi không yên, lấy danh nghĩa chúc mừng Cố Hoài Chi tới chỗ Cố Hoài Chi lừa rượu..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.