Thế Gia Tử

Chương 107: Hồi Kinh


Bạn đang đọc Thế Gia Tử – Chương 107: Hồi Kinh


Kinh thành.
Đoàn người Cố Hoài Chi vừa đến cửa thành, quản gia Cố thị lập tức đón lên, ân cần vấn an Cố Hoài Chi.
Cố Hoài Chi thuận thế dò hỏi tình huống trong phủ, quản gia cong eo, cung thanh đáp, “Hồi trưởng công tử, trong phủ hết thảy mạnh khỏe, mấy năm nay có thêm nhân khẩu, càng thêm thịnh vượng.”
Một bên Từ Thanh Y âm thầm gật đầu, những chuyện này trong lòng nàng cũng hiểu rõ.

Một nhà bọn họ ở Thanh Châu 6 năm, Cố Ngưng Chi cùng Cố Hồi Chi đều lục tục thành hôn, hiện giờ đời thứ tư Cố phủ đều có vài người.
Cố Tiếp hứng thú, tức khắc nhạc nói: “Như thế rất tốt, sau khi hồi phủ có đệ đệ muội muội chơi với con!”
“Con ấy, chỉ nghĩ chơi.” Cố Hoài Chi xoa đầu bé, kéo dài thanh âm nói, “Đệ đệ muội muội có chơi với con không ta không biết, nhưng tằng tổ phụ con tuyệt đối sẽ hội khảo công khóa con.

Nếu đáp không được, có người sẽ phải mất mặt trước mặt đệ đệ muội muội.”
Cố Tiếp thiên tư xuất chúng, lòng tự trọng cực cường, nghe xong Cố Hoài Chi nói, tuy rằng biết Cố Hoài Chi kích hắn nhưng vẫn căn câu, ngẩng cổ nói: ” Tằng tổ phụ muốn khảo cứ việc khảo là được, hài nhi có từng sợ qua?”
Quản gia cũng là lão nhân Cố phủ, xem như nhìn Cố Hoài Chi lớn lên, ở trước mặt Cố Hoài Chi cũng có vài phần thể diện, nghe vậy lập tức cười nói: “Tiểu lang quân thông tuệ như vậy, Thừa Tướng khẳng định thích.

Mấy năm nay, Thừa Tướng không thiếu nhắc mãi trưởng công tử cùng tiểu lang quân, biết mấy ngày nay các ngươi đến kinh thành, Thừa Tướng đại nhân mệnh lão nô ngày ngày ở cửa thành thủ, mới vừa rồi lão nô đã làm người đi trong phủ truyền tin, nghĩ đến lúc này lão phu nhân đã lãnh các chủ tử ở cửa chờ.”
Cố Hoài Chi cũng nhớ mong thân nhân trong phủ, nghĩ đến lập tức liền phải về nhà, trong lòng tức khắc một mảnh lửa nóng, hận không thể lập tức có cánh bay về Cố phủ.
Cửa thành cũng thiết trạm trì đạo, quản gia đặt tốt xe ngựa, một nhà ba người Cố Hoài Chi lên một chiếc xe ngựa phía trước, phía sau là Từ An cùng phụ tá công văn năm đó Cố Hoài Chi mang đi Thanh Châu, hành lý được hộ vệ trông giữ đi theo cuối cùng.
Tới Cố phủ, quả nhiên như quản gia nói, Từ thị mang theo người một nhà đang đứng ở cửa nhón chân mong chờ, thấy Cố Hoài Chi, trên mặt hàng năm lạnh nhạt của Từ thị chợt nở rộ ra tươi cười, bước đi vội vàng về phía Cố Hoài Chi, nắm Cố Hoài Chi tay đánh giá, còn chưa nói chuyện, Vương thị đã chạy như bay lại đây, ôm Cố Hoài Chi khóc, “Hoài Nhi của ta, cuối cùng con cũng về! Để nương nhìn xem, gầy, gầy, mau, về nhà, nương hầm canh bổ cho con uống.”
Cố Hoài Chi bất đắc dĩ, nhẹ nhàng vỗ lưng mẫu thân, nhẹ giọng an ủi, lại cúi đầu cho Cố Tiếp một ánh mắt, tiểu gia hỏa cùng cha ăn ý mười phần, lập tức nhào lên quyết đoán ôm lấy đùi Vương thị bắt đầu làm nũng, thành công dời đi lực chú ý của Vương thị.
Cố Quyết ở phía sau nhìn nửa ngày, thấy cảm xúc của mọi người đều bình phục, lúc này mới lắc lư lại đây, một phen câu lấy cổ Cố Hoài Chi, cười hì hì nói: “Tổ phụ ngươi cùng cha ngươi, nhị thúc ngươi, hôm nay đương trị còn chưa trở về, đã sai người đi báo tin, nói vậy không lâu nữa sẽ hồi phủ.


Các ngươi lên đường vất vả, về phòng nghỉ ngơi trước dưỡng tinh thần.”
Vương thị lúc này mới thu nước mắt, nắm tay Cố Tiếp hướng trong đi, vừa đi vừa giới thiệu cho Cố Tiếp, “Đây là nhị thẩm của con, đó là đại muội muội……”
Người một nhà cho nhau thấy lễ xong, một nhà Cố Hoài Chi mới trở về viện của mình, thấy trong viện bày biện cùng năm đó hắn rời đi không hề khác biệt, cửa sổ, mặt bàn càng không nhiễm một hạt bụi là biết viện này thường xuyên có người lại đây quét tước, xử lý thập phần tỉ mỉ.
Chuyện này cũng không ngoài ý muốn, hiện tại chưởng quản nội trợ chính là mẫu thân hắn, viện của hắn tự nhiên sẽ không ra bất luận sai lầm gì.
Lại muộn hơn chút, ba phụ tử Cố Huyền hồi phủ, người một nhà càng thêm náo nhiệt.

Cố Tiếp quỷ tinh, biết xem sắc mặt nhất, sau khi hiểu rõ quan hệ trong nhà, nháy mắt minh bạch tằng tổ phụ hắn mới là đứng đầu Cố phủ, quyết đoán ôm đùi, quy quy củ củ hành lễ xong, vọt vào trong ngực Cố Huyền như đạn pháo, chớp mắt, mềm mại làm nũng, “Tằng tổ phụ, Tiếp nhi rất nhớ người!”
Chỉ cần tằng tổ phụ quan tâm, về sau cha muốn phạt ta cũng không được!
Cố Huyền sửng sốt, trong nhà nhiều hài tử như vậy, từ thế hệ Cố Lưu bắt đầu tính, thật đúng là không có đứa nhỏ nào thân thiết với hắn như vậy, sợ hãi hắn nhiều hơn thân cận.

Cho dù là Cố Hoài Chi một tay hắn giáo dưỡng lớn lên cũng chưa từng có tư thái thân mật như thế.

Ai bảo Cố Hoài Chi là cái ngụy nhi đồng cơ chứ, thật sự không có biện pháp thật sự coi mình như tiểu hài tử làm nũng với trưởng bối.
Cố Huyền thấy Cố Tiếp mặt mày thanh chính, có một phen linh khí, trong lòng không khỏi vừa động, nhìn về phía Cố Hoài Chi, thử nói: “Tiếp nhi đã vỡ lòng chưa? Không bằng đưa thằng bé đến chỗ ta?”
Đây là muốn đích thân dạy dỗ Cố Tiếp.
Cố Hoài Chi hơi hơi mỉm cười, “Ngài nguyện ý lo lắng dạy dỗ hắn, tôn nhi cầu mà không được.

Chỉ là tiểu tử này rất bướng bỉnh, tôn nhi sợ hắn sẽ nháo ngài.”

“Này có cái gì, có đứa nhỏ nào mà không bướng bỉnh?” Cố Huyền không chút để ý, ngược lại hỏi Cố Tiếp đã đọc những sách gì, học được đến đâu.

Nghe thấy Cố Hoài Chi nói lão sư vỡ lòng mà hắn thỉnh cho Cố Tiếp là ấu tử của Từ Quý Lăng, Cố Huyền tức khắc ngẩn ra, thở dài: “Đó là duyên pháp của hai nhà chúng ta.”
Từ Thanh Y tắc chú ý tới khi Cố Huyền nói ra muốn đích thân dạy dỗ Cố Tiếp, sắc mặt của ba vị em dâu hơi cứng đờ.
Lần này Cố Hoài Chi bị triệu hồi kinh, chức quan còn chưa định ra tới, Cố Huyền nhất thời cũng sờ không chuẩn Nguyên Hi Đế lúc này rốt cuộc muốn đặt Cố Hoài Chi vào Bộ nào.

Chủ yếu là tốc độ tấn chức của Cố Hoài Chi quá dọa người, không đến 30 tuổi đã là tam phẩm quan to.

Cùng giới tiến sĩ với Cố Hoài Chi, hiện tại chức quan phẩm giai tối cao cũng chỉ mới từ tứ phẩm.

Lúc trước Cố Hoài Chi ngoại phóng đã là quan tứ phẩm, trong lúc nhâm mệnh làm việc lại sinh động trở thành đối tượng noi theo của toàn bộ Tề Triều, công lớn như thế, vị trí thị lang hẳn là chạy không được.
Vốn dĩ quan viên nhậm chức là chuyện trong phạm vi chức quyền của Cố Huyền, có điều lúc trước Nguyên Hi Đế nói chức quan của Cố Hoài Chi từ hắn tới định, Cố Huyền cũng không tự mình làm chủ.

Tốt xấu là thân tổ tôn, Cố Hoài Chi lại quá mức đáng chú ý, từ Nguyên Hi Đế ngự bút thân điểm chức quan cho hắn càng có thể lấp kín miệng những người khác.
Cố Huyền trong lòng rõ rành rành, hiện tại Hộ Bộ cùng Công Bộ vì đoạt Cố Hoài Chi, hai bộ thượng thư đều sắp đánh nhau rồi.

Hộ Bộ thượng thư Phùng Khắc Kỷ lúc trước còn rất có phê bình kín đáo Cố Hoài Chi, hiện tại lại là hắn đoạt người hung nhất.


Còn nói cái gì mà Cố Hoài Chi biết cách làm giàu, có một đôi tay biến cát thành vàng, nhìn xem mấy năm nay Thanh Châu tăng trưởng thuế má bay nhanh liền biết kinh tế Thanh Châu phát triển tấn mãnh như thế nào.

Nhân tài như vậy, trời sinh chính là hạt giống tốt tiến Hộ Bộ.
Công Bộ Tần thượng thư không chút nhường bước nói Cố Hoài Chi ở Thanh Châu cũng không thiếu làm xây dựng, làm đường, phô kiều, đắp bờ mọi thứ xuất sắc, nhân tài như vậy, sao có thể không tiến Công Bộ?
Hai nhà kiện tụng đánh tới trước mặt Nguyên Hi Đế, Nguyên Hi Đế cũng đau đầu, lúc này mới trì hoãn Cố Hoài Chi nhâm mệnh.
Cố Huyền trong lòng ám sảng, Hoài Nhi ưu tú đi? Tôn tử của ta! Vẫn là ta một tay dạy ra!
Hai vị thượng thư lại đoạt người như thế nào, Cố Hoài Chi đã vào kinh, nhâm mệnh cũng không thể lại trì hoãn.
Nguyên Hi Đế riêng triệu Cố Hoài Chi tiến cung, cẩn thận hỏi hắn tình huống ở Thanh Châu.
Cố Hoài Chi không có hứng thú khuếch đại chính mình, tự thuật trọng điểm toàn đặt ở quan viên Thanh Châu trên dưới một lòng vì dân phục vụ như thế nào, các bá tánh lại như thế nào tích cực phối hợp.

Thái giám cung nữ đứng trong điện đều nghe cảm động, ai da, đây quả là tình quan dân cảm động đất trời, Thanh Châu không chỉ có sơn thủy đẹp mà người cũng tốt!
Nguyên Hi Đế nghe xong liền cười, tay phải hư chỉ Cố Hoài Chi, lắc đầu cười nói: “Ngươi ấy, 6 năm không thấy cũng đã bắt đầu dùng mánh lới.

Thanh Châu kia nếu thật sự tốt như ngươi nói thì nhiều đời Thứ Sử lúc trước cũng không đến mức không hề thành tựu.

Nghe nói lúc ngươi hồi kinh, bá tánh còn tặng ngươi vạn dân dù, sao không mang theo cho trẫm nhìn xem?”
Nhắc tới cái này, Cố Hoài Chi có điểm chột dạ, nhịn không được nói: “Thần chỉ là làm việc thuộc bổn phận thôi, bá tánh tặng vạn dân dù, thần chịu chi hổ thẹn.”
Ở này vị mưu này chính.

Cố Hoài Chi thân là Thứ Sử Thanh Châu, vốn nên thống trị tốt Thanh Châu, không ngờ thế nhưng sẽ thu được một phần đại lễ như vậy, trong lòng đã kinh lại hỉ, một phần hậu lễ ngưng tụ tình cảm chân thành nhất của toàn bộ bá tánh Thanh Châu như vậy, Cố Hoài Chi không nghĩ dùng nó như công cụ cho chính mình thêm điểm.
Nguyên Hi Đế thích nhất là tính cách hành động thật sự của Cố Hoài Chi, tự mình đề một khối biển đưa đến Cố phủ, bốn chữ “Phong quang tễ nguyệt”, tiện sát một chúng quan viên.
Cố Hoài Chi nhâm mệnh cũng xuống dưới, Hộ Bộ tả thị lang, chính tam phẩm, mãn kinh vì này ghé mắt?

Tuy nói rất nhiều người đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng sau khi Cố Hoài Chi nhâm mệnh xuống dưới vẫn khiến không ít người hít hà một phen, đây chính là chính tam phẩm, hiện tại ngồi ở vị trí chính tam phẩm có vị nào không phải qua thiên mệnh chi năm(1)? Cố Hoài Chi ở tuổi này đã bước lên địa vị cao, cho dù là thế gia tử cũng có không ít người trong lòng phiếm toan.

Con cháu nhà nghèo lại càng không cần phải nói, vốn dĩ hai bên đã nhìn nhau không vừa mắt, Cố Hoài Chi là đại biểu thế hệ tuổi trẻ của thế gia tử lại càng kéo đủ thù hận từ các quan viên nhà nghèo.
(1)thiên mệnh chi năm: Ngũ thập nhi tri thiên mệnh( 50 tuổi)
Càng đáng giận chính là cho dù ghen ghét nhưng bọn họ cũng không có biện pháp soi mói.

Công tích của Cố Hoài Chi bãi ở đàng kia, người ta dùng thời gian 6 năm biến Thanh Châu nguyên vản rách nát thành nổi danh kinh tế cường Châu, các Châu chung quanh châu cũng đều đi theo cất cánh ăn canh, nếu ai không phục, trước đạt tới độ cao này của Cố Hoài Chi lại tất tất.
Sau khi nhâm mệnh xuống dưới, Cố Hoài Chi còn có điểm buồn bực.

Vị trí Hộ Bộ tả thị lang đương nhiên tốt, phó lãnh đạo có thực quyền, nắm quyền, thật uy phong.

Duy nhất không tốt chính là người lãnh đạo trực tiếp là Phùng Khắc Kỷ, năm đó Cố Hoài Chi cùng hắn tranh cãi vài lần.

Hiện tại lại trở thành thuộc hạ hắn, cho dù Phùng Khắc Kỷ không phải người lòng dạ hẹp hòi, hai người gặp mặt cũng có chút xấu hổ, rốt cuộc năm đó Phùng Khắc Kỷ đơn phương khiêu khích lại bị Cố Hoài Chi cực nhanh, chuẩn, tàn nhẫn chuẩn mà đánh trở về, mấy lần đá vào tấm ván sắt tại chỗ của Cố Hoài Chi, thiếu chút nữa băng rồi, trực tiếp bị Cố Hoài Chi- một cái vãn bối chỉ vào cái mũi nói hắn không bằng đại biểu nhà nghèo Từ Quý Lăng.

Cố Hoài Chi ngẫm lại đều xấu hổ thay Phùng Khắc Kỷ.
Phùng Khắc Kỷ thật đúng là không xấu hổ, nếu cảm thấy xấu hổ hắn cũng sẽ không vội vàng đoạt người như vậy.

Nguyên Hi Đế đăng cơ tới nay quốc khố chi tiêu quá lớn, thuế má thu ít đi, còn phải trấn áp lưu dân, phản quân, quân đội chính là thú nuốt vàng, còn cả việc ban thưởng cho các loại quan viên cùng tiêu dùng, cho dù Phùng Khắc Kỷ có bản lĩnh bằng trời cũng chỉ có thể làm quốc khố không quá keo kiệt.

Hiện tại có Cố Hoài Chi, Phùng Khắc Kỷ thực vừa lòng: Thực tốt, tiểu tử ngươi là một nhân tài, mau tới Hộ Bộ sáng nóng lên đi!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.