Đọc truyện Thầy Giáo Đến Rồi! – Chương 27: Mã Chí Phong Đánh Người Rồi!
Lí Khoái Lai đến trước cửa ký túc xá của Tống Hiểu Phương: “Cô Tống, cô sửa xe hết bao nhiêu tiền?”
“Thôi bỏ đi, dù sao cũng không phải anh muốn bị như vậy.
” giọng nói của Tống Hiểu Phương từ trong bếp truyền ra.
Mùi hương ngào ngạt của đồ ăn bay ra theo, bụng của Lí Khoái Lai cũng bắt đầu gào thét.
“Cái này sao có thể được? Cô cứ nói giá ra đi.
” Lí Khoái Lai nghĩ đến gương mặt âm u của Tống Hiểu Phương sáng nay, trong lòng liền cảm thấy khó chịu.
“Tổng cộng 380 tệ.
” Tống Hiểu Phương từ trong bếp đi ra.
Lí Khoái Lai nghe xong lập tức á khẩu, trên người anh bây giờ chỉ còn có 10 tệ.
Chắc phải đến cuối tháng mới phát lương, hơn nữa anh vẫn còn nợ tiền của Phù Huy.
“Tôi, tôi, đợi khi nào có lương tôi trả cho cô.
” Lí Khoái Lai ấp úng cúi đầu nói.
“Tùy anh vậy, à đúng rồi, lúc nãy tôi có đi qua cửa hàng mua một lọ dầu gió, anh lấy về dùng đi.
” Tống Hiểu Phương mặc tạp dề trông vô cùng cao ráo xinh đẹp nói.
“Lọ dầu này bao nhiêu tiền, tôi trả cho cô.
” Lí Khoái Lai nghĩ chai dầu này chắc mình vẫn đủ tiền trả.
Tống Hiểu Phương không nghĩ ngợi gì liền đáp: “Hôm qua, không phải là tôi đá trúng chân của anh sao, chai dầu này coi như là bồi thường cho anh đấy.
“
“Đương nhiên, anh cũng có thể dùng để thoa lên cánh tay.
” Tống Hiểu Phương lại nhắc nhở thêm một câu.
“Cái này, thật là ngại quá, thực ra chân tôi không có bị thương gì cả.
” Lí Khoái Lai khiêm tốn nói.
“Vậy thì anh có thể trả tiền cho chai dầu đó.
“
Lí Khoái Lai giả vờ không nghe thấy lời vừa rồi của Tống Hiểu Phương, xoay người về phòng mình.
Lúc Lí Khoái Lai đang nấu cơm trong bếp thì giọng của một nam nhân truyền tới: “Thầy Lý, thầy có đó không?”
“Có, tôi đây.
” Lí Khoái Lai vừa nói vừa đi ra.
Một người đàn ông đứng trước cửa, khoảng chừng bốn mươi tuổi, dáng người cao gầy, là thầy chủ nhiệm của lớp 6 năm ba sơ trung, Lưu Văn Hải.
“Thầy Lưu, có chuyện gì sao?” Lí Khoái Lai hỏi.
“Ngày hôm qua, Mã Chí Phong của lớp anh đánh hai nam sinh lớp tôi.
Hôm nay, phụ huynh Lưu Thiếu Dương một trong hai đứa bị đánh gọi điện thoại cho tôi tố cao sự việc, thầy nói xem giờ phải làm sao đây hả?” Lưu Văn Hải tức giận hỏi.
Lưu Thiếu Dương không phải là người của thôn ông sao? Lí Khoái Lai thầm nghĩ.
Lí Khoái Lai biết tên Lưu Thiếu Dương này ở trường cũng là một đứa nghịch ngợm, xét về mặt kỷ luật thì so với Mã Chí Phong cũng chả khác là bao.
Bởi vì Lưu Văn Hải vẫn luôn dung túng cho Lưu Thiếu Dương nên là có một vài chuyện liên quan đến kỷ đều được bỏ qua.
“Tại sao lại đánh nhau?” Lí Khoái Lai hỏi.
“Cái, cái này, tôi cũng không biết.
” Lưu Văn Hải lúc này mới sực nhớ ra bản thân vẫn chưa hỏi rõ nguyên nhân của sự việc.
Lí Khoái Lai nói: “Thầy Lưu, như vầy đi, bây giờ đã tan học rồi, học sinh cũng đã về nhà hết, chiều nay chúng ta cùng nhau giải quyết sự việc có được không?”
“Cần gì phải đợi đến lúc đó, bây giờ thầy gọi điện ngay cho phụ huynh của Mã Chí Phong, kêu bọn họ chiều nay đến trường.
” Lưu Văn Hải tức giận nói.
“Bây giờ Lưu Thiếu Dương còn ở trường không? Thương tích như thế nào vậy?” Lí Khoái Lai hỏi.
“Nó về nhà rồi, phụ huynh nhà nó chiều nay sẽ đến trường một chuyến.
” Lưu Văn Hải thấy Lí Khoái Lai vẫn còn đang cầm cái muỗng xào rau, chỉ đành nói, “Vậy chiều nay xử lý việc này, nhưng mà thầy phải gọi điện cho phụ huynh của Mã Chí Phong trước đi.
“
Lí Khoái Lai gật đầu, đợi Lưu Văn Hải rời đi, lại quay về căn bếp tiếp tục nấu nướng.
Bởi vì tiền trong túi không còn lại bao nhiêu, Lí Khoái Lai bây giờ cứ cách một ngày mới ăn thịt một lần, đồ ăn hôm nay chỉ có rau xanh hôm qua mua dư ra.
Làm xong cơm, anh cũng không vội ăn, mà lấy điện thoại gọi cho ông của Mã Chí Phong.
Giờ này chắc là Mã Chí Phong đã về tới nhà rồi.
Điện thoại kết nối, giọng của ông Mã (ông của Mã Chí Phong) truyền đến: “Là thầy Lý phải không? Có phải Chí Phong lại gây sự gì trên trường không?”
“Ông Mã, tôi có chút chuyện muốn hỏi Chí Phong, em ấy đã về chưa?”
“Vừa mới về, để ông gọi nó qua.
” ông Mã trả lời.
“Thầy Lý?” bên kia đầu dây truyền tới giọng nói có chút lo lắng của Mã Chí Phong.
Lí Khoái Lai nghiêm túc nói: “Thầy hỏi em, có phải là em đã đánh đám Lưu Thiếu Dương của lớp 6 năm ba sơ trung không?”
“Là em đánh đấy ạ, bọn chúng chính là hai đứa đã đe dọa đòi tiền Bành An Thâm, mỗi người đòi 20 tệ, nếu như Bành An Thâm không đưa thì sẽ đánh cậu ấy.
” Mã Chí Phong cả giận nói.
“Vừa rồi phụ huynh của Lưu Thiếu Dương gọi điện tố cáo em, em nói xem việc này phải xử lý làm sao hả?” Lí Khoái Lai hỏi.
“Em không biết, dù thế nào bọn họ cũng không được ức hiếp học sinh của lớp chúng ta.
” Mã Chí Phong không hề yếu thế mà trả lời.
Lí Khoái Lai thầm thở dài một hơi: “Vốn dĩ đối phương muốn gọi cả phụ huynh của em lên trường, nhưng với tình hình hiện tại thì phải xem xem chiều nay chúng ta nói chuyện với bên kia như nào đã, rồi thầy sẽ nói lại với ông của em sau.
“
Sự việc lần này, tuy rằng Mã Chí Phong đánh người là không đúng, nhưng người sai trước lại là đám Lưu Thiếu Dương kia.
Mới chỉ là học sinh trung học thôi mà đã dám đe dọa đòi tiền bạn học khác, ai cho cậu ta cái lá gan to như thế chứ.
Đột nhiên, trong đầu Lí Khoái Lai lóe lên hình ảnh của Thiết Thủ ở quán nét.
Loại người này nếu vẫn còn ở trấn Lĩnh Thủy, chắc chắn sẽ làm hại không ít nhưng thanh thiếu niên trong trấn bao gồm cả học sinh của trường trung học Lĩnh Thủy này.
“Cảm ơn thầy.
” Mã Chí Phong chân thành nói.
Cách làm hiện giờ của Lí Khoái Lai chính là đang bảo vệ cho cậu ta, không giống các giáo viên khác, một khi nghe học sinh đánh nhau, liền lập tức làm to chuyện gọi phụ huynh lên, cũng không thèm hỏi rõ nguyên nhân là gì.
Lần này, Mã Chí Phong vô cùng tự tin.
Dựa vào cái gì mà đám Lưu Thiếu Dương đó bắt nạt Bành An Thâm, còn đòi cậu ta những 20 tệ, trong khi đó cậu chỉ dám đòi có 10 tệ.
“Sau này nếu còn phát sinh những chuyện như thế, em cũng đừng hấp tấp như vậy nữa.
Có nhiều việc không thể chỉ dùng nắm đấm là có có thể giải quyết đâu, em có thể nói lại với thầy, thầy sẽ giúp em tìm cách giải quyết.
“
“Đây chỉ là chuyện nhỏ, không cần thầy phải đích thân ra mặt.
” Mã Chí Phong phản bác.
Lí Khoái Lai ăn xong cơm trưa, bôi dầu gió lên cánh tay, cảm giác vẫn còn rất đau nhức.
Buổi chiều, Lí Khoái Lai đến văn phòng làm việc của giáo viên cấp sơ trung gặp cha của Lưu Thiếu Dương, một người đàn ông trung niên và có vẻ hơi kiêu ngạo.
“Tên Mã Chí Phong kia là người ở đâu? Dám đánh Thiếu Dương nhà chúng tôi, các người nhìn xem, bây giờ trên mặt vẫn còn lưu lại vết thương đây này.
” cha của Thiếu Dương gào lên.
Lúc Mã Chí Phong nhìn thấy vết thương trên mặt của Bành An Thâm, liền không khỏi tức giận mà trút hết lên bọn Thiếu Dương kia.
Lưu Thiếu Dương và một nam sinh đứng cạnh cúi gằm xuống đất, không nói lời nào.
Kỳ thật sự việc như này, đám nhóc cũng không muốn nói với phụ huynh vì dù sao nguyên nhân khiến bọn chúng bị đánh cũng không vẻ vang gì.
Nhưng sáng nay cha của Lưu Thiếu Dương phát hiện vết thương trên mặt cậu, liền không ngừng truy xét, mới tra ra được là bị Mã Chí Phong của lớp 4 sơ trung đánh.
Dù sao kẻ nào dám đánh con của họ thì kẻ đó nhất định phải bồi thường gấp bội, nếu không bọn họ nhất định sẽ không buông tha cho đối phương, cả người trong thôn của bọn họ cũng sẽ không dễ dàng buông tha.
“Sao Mã Chí Phong còn chưa tới nữa?” Lưu Văn Hải bất mãn hỏi Lí Khoái Lai.
“Tôi đã cho học sinh đi gọi rồi.
” Lí Khoái Lai nhìn qua đám Lưu Thiếu Dương, “Các em có thể nói cho thầy biết nguyên nhân tại sao Mã Chí Phong lại đánh hai em không?”
Lưu Thiếu Dương còn chưa kịp trả lời thì cha cậu đã chặn họng nói: “Cái này còn phải hỏi sao? Nghe thầy Lưu nói trong trường tên Mã Chí Phong kia là một đứa nghịch ngợm, chắc chắn là hắn thấy Thiếu Dương không vừa mắt nên động thủ đánh nó rồi.
“
Lí Khoái Lai khẽ cau mày, xem ra kỷ luật của Lưu Thiếu Dương này kém như vậy cũng là có nguyên nhân cả.
Một người cha nuông chiều con cái như vậy, chưa phân rõ trắng đen gì đã trách tội người khác thì làm sao có thể giáo dục con cái tốt được cơ chứ?
“Tôi chính là nhìn thấy cậu ta không thuận mắt nên đánh đấy.
” đột nhiên Mã Chí Phong từ ngoài bước vào, cười lạnh nói.
“Mày chính là Mã Chí Phong?” cha Lưu Thiếu Dương tức giận.
Ông ta chưa từng gặp qua một đứa học sinh nào kiêu ngạo như vậy, trước mặt phụ huynh còn dám mạnh miệng đến thế.
.