Đọc truyện Thầy Giáo Đến Rồi! – Chương 26: Ca Khúc Này Tên Là Gì
Ngô Đại Bàng bước ra với vẻ mặt đầy uy nghiêm, hai tay chắp sau lưng, trông vô cùng giống dáng vẻ lãnh đạo của Bặc Vĩ Quang.
Lúc anh ta nhìn thấy Lí Khoái Lai ở bên ngoài, liền nghiêm nghị nói: “Thầy Lí Khoái Lai, sau này anh phải cố gắng làm việc chăm chỉ hơn nữa, nếu không lãnh đạo chúng tôi sẽ phê bình đó.
“
“Thầy Ngô, không phải thầy nói nhà trường còn chưa có công bố chính thức hay sao? Vậy mà thầy đã dám nhập vai luôn rồi?”
“Sắp rồi, sẽ sớm được công bố thôi.
” Ngô Đại Bàng ngượng ngùng bỏ đi.
Khi Lí Khoái Lai đang định vào lại kí túc xá của mình thì phòng bên cạnh bỗng truyền đến giọng nói của Tống Hiểu Phương: “Thầy Lý, anh lại đây một lát.
“
Vào trong ký túc xá của Tống Hiểu Phương, Tống Hiểu Phương mang ra cho anh một cái ghế.
“Không cần đâu, tôi đứng một lát là được rồi.
” Lí Khoái Lai lắc đầu.
“Chuyện là vầy, vừa rồi tôi có nhận được cuộc gọi từ hiệu phó Bàng, nói vài ngày nữa là đến ngày nhà giáo rồi, vừa hay lại đúng vào thứ bảy, nên nhà trường muốn tổ chức một buổi liên hoan vào buổi trưa ở nhà ăn; đến lúc đó sẽ có cả lãnh đạo của trấn qua tham dự, ông ấy muốn tôi chủ trì chuẩn bị vài tiết mục biểu diễn cho hôm đó.
” Tống Hiểu Phương nói.
“Chuyện này có liên quan tới tôi à?” Lí Khoái Lai hỏi.
Tống Hiểu Phương cười nói: “Hiệu phó Bàng nói anh là giáo viên mới về trường trong năm nay, tốt hơn hết vẫn nên biểu diễn một tiết mục chào hỏi, hát hay gì cũng được.
“
Bàng Quang Huy nhận thấy Lí Khoái Lai là một nhân tài, muốn nhân cơ hội này giúp anh xuất hiện nhiều hơn trước mặt các lãnh đạo của trấn.
Tuy rằng Tống Hiểu Phương đã về dạy ở trường trung học Lĩnh Thủy một năm rồi, nhưng cô là chuyên khoa, còn Lí Khoái Lai lại thuộc khoa chính quy, so với cô thì sẽ lớn hơn.
“Vậy, tôi sẽ hát một bài.
” Lí Khoái Lai nghĩ một lúc rồi trả lời.
“Được đó, anh muốn hát bài gì, tôi giúp anh tìm băng nhạc đệm.
Ngày mai anh có thời gian rảnh không, hát cho tôi nghe thử.
” Tống Hiểu Phương cũng không nghĩ là Lí Khoái Lai sẽ hát hay.
Dù sao thì một người đọc sách nhiều như vậy, có thể đọc ra được năm âm tiết đã là không tồi rồi.
Lí Khoái Lai do dự trong chốc lát, nhìn lên cây guitar trên tường: “Tôi muốn tự đàn tự hát, cô có thể cho tôi mượn cây đàn này không?”
“Anh biết chơi cả guitar à?” Tống Hiểu Phương kinh ngạc.
“Ừm, nhưng mà đã lâu rồi không chơi, tối nay cô có thể cho tôi mượn được không?” Lí Khoái Lai hỏi.
Anh muốn hát bài đang lưu hành của Hải Luân tên là [Cô nương bên cầu], có lẽ ở kiếp này nó còn chưa xuất hiện, chứ đừng nói gì đến đĩa nhạc đệm.
“Có thể.
” Tống Hiểu Phương không nói thêm gì, trực tiếp đưa cây đàn cho Lí Khoái Lai.
Trở về ký túc xá của mình, Lí Khoái Lai tắm rửa thay đồ sạch sẽ rồi mới ôm cây đàn lên, tâm tư nhớ về những điều thật lâu thật lâu trước kia.
.
Dưới ánh nắng ấm áp
Ta đón lấy làn hương ngát thơm
Kìa cô nương nhà ai kia?
Ta tản bộ trên cây cầu nhỏ
Nàng gảy khúc nhạc bi thương
* * *
(Bài hát đã có trên youtube, link đây nha: Cô gái bên cầu )
Lí Khoái Lai hoàn toàn đắm chìm trong ký ức, những cảm xúc anh chôn giấu nơi đáy lòng trong mấy ngày này lại xốn xang theo từng tiếng hát cất lên.
.
“Mở cửa.
” bên ngoài truyền đến giọng nói của Tống Hiểu Phương
Nghe được tiếng kêu, Lí Khoái Lai sực tỉnh lại, chợt nhận ra bây giờ đã hơn chín giờ tối rồi, không thích hợp để ca hát như vậy.
Lí Khoái Lai mở cửa ra, định nói xin lỗi Tống Hiểu Phương, thì ở bên ngoài cô đã nói: “Ca khúc anh vừa hát tên là gì vậy?”
“Là [Cô nương bên cầu].
” Lí Khoái Lai kìm lòng không nổi mà trả lời.
“Là của ai hát vậy?” Tống Hiểu Phương tiếp tục hỏi.
“Hải Luân sáng tác, soạn nhạc và biểu diễn.
” Lí Khoái Lai không muốn mạo danh nhận về mình, “Cô Tống, tôi hát bài này được chứ?”
Tống Hiểu Phương gật gật đầu: “Có thể chứ, anh mau đàn lần nữa cho tôi nghe đi.
“
Vừa rồi Lí Khoái Lai ở trong phòng cũng không biết là đã đàn bao nhiêu lần, Tống Hiểu Phương nghe xong mới qua đây gõ cửa.
“Được.
” Lí Khoái Lai kiểm tra lại dây đàn một chút rồi lại nhẹ nhàng đàn gảy.
.
Khi Lí Khoái Lai đang vừa đàn vừa hát thì Tống Hiểu Phương đã lén lút ghi âm lại vào điện thoại.
Hát xong, Lí Khoái Lai ngẩng đầu lên, đang định hỏi Tống Hiểu Phương thì đột nhiên cô đứng lên, quẳng cho anh một câu rồi rời đi.
“Chốt bài này đi, anh tự dành thời gian rảnh ra mà luyện tập.
“
Tống Hiểu Phương về phòng liền đóng cửa lại, mở chiếc máy tính xách tay của mình lên.
Nhà cô kinh tế khá giả, nên ngay từ hồi học đại học đã có máy tính xách tay riêng.
Bây giờ đi làm, nhà trường còn đặc biệt chiếu cố cho cô, kéo hẳn một dây cáp mạng đến ký túc xá của cô để tiện cho việc lên mạng.
Tống Hiểu Phương lục lọi một hồi lâu trên mạng cũng không tìm thấy bài [Cô nương bên cầu], huống chi là người tên “Hải Luân” kia.
Cô lại đeo tai nghe lên, vừa nghe vừa ghi lại lời bài hát trong đoạn ghi âm.
Lại tiếp tục lục tìm thì phát hiện đến cả ca từ của bài hát này cũng không có.
Cuối cùng cô mở nhóm chat trên diễn đàn QQ đăng thông tin về bài hát [Cô nương bên cầu]: Mọi người ơi, có ai đã nghe qua bài hát này chưa?
Không lâu sau đã có một người trả lời là chưa từng nghe qua, còn hỏi lại rằng có phải là một ca khúc mới sáng tác không.
“Lí Khoái Lai, anh lừa tôi.
” Tống Hiểu Phương tức giận thầm nghĩ.
Đêm nay, Tống Hiểu Phương đi ngủ rất muộn, cô đã học thuộc lòng cả ca khúc [Cô nương bên cầu] này.
Ca khúc này rất hay, Lí Khoái Lai hát cũng rất tốt, cô ấy quyết định sẽ tạo vũ đạo cho bài hát nay.
Buổi sáng, sau khi xuống giường đánh răng rửa mặt đầy đủ, Lí Khoái Lai chuẩn bị đến nhà ăn trường để mua đồ ăn sáng.
Anh vốn không hề biết rằng bởi vì bài hát kia của anh mà tối qua người nào đó ở ký túc xá bên cạnh ngủ không được.
Vừa mở cửa ký túc xá, Tống Hiểu Phương cũng trùng hợp đang đi ra.
Khi Tống Hiểu Phương nhìn thấy anh, liền sầm mặt hừ lạnh một tiếng, rồi lái xe đi lên trấn luôn.
Tiết dạy của Tống Hiểu Phương không nhiều lắm, lại là khoa thứ (ý chỉ giáo viên dạy môn phụ) nên cũng không có tiết vào sáng sớm, vì vậy cô thường xuống trấn để ăn sáng rồi mua đồ nấu ăn cho cả ngày về luôn.
“Tôi hình như đâu có chọc tức gì cô đâu?” Lí Khoái Lai nghĩ không ra nguyên nhân.
Khi anh nhìn đến đầu của chiếc xe máy, liền lập tức ngộ ra.
Haizz, nhân cùng chí đoản! (ý muốn nói người nghèo thì chí khí cũng nhỏ theo)
Nếu như bây giờ tôi có tiền, nhất định sẽ lấy ra hẳn một ngàn tệ đưa cho cô để đi sửa xe, không đủ nữa thì đưa thêm còn dư ra thì cho cô luôn.
Tống Hiểu Phương ăn sáng rồi đi chợ mua đồ ăn, sau đó lại ghé cửa hàng mua một ít đồ trang điểm và vài thứ khác để chuẩn bị cho buổi biểu diễn thứ bảy này.
Bởi vì đây là buổi tiệc liên hoan, nên cũng không cần quá nhiều tiết mục.
Khoảng bốn cái là được rồi, Lí Khoái Lai, cô và thêm hai giáo viên âm nhạc nữa là có thể giải quyết được rồi.
Đương nhiên, nếu như có thêm giáo viên muốn tham gia biểu diễn nữa thì cô cũng sẽ cân nhắc thêm.
Lúc thanh toán, Tống Hiểu Phương nhìn thấy đối diện có bày chai dầu gió, liền nói: “Phục vụ, thanh toán luôn cho tôi chai dầu gió đó.
“
Lí Khoái Lai mới vừa dạy xong tiết ngữ văn đã bị Bàng Quang Huy gọi đến văn phòng: “Tiết tư sáng thứ sáu này, cậu có lịch dạy không?”
“Không có.
” Lí Khoái Lai trả lời.
Cách phân khoa của trung học không giống với tiểu học, nếu Lí Khoái Lai đã làm chủ nhiệm lớp 4 năm hai, thì sẽ dạy môn ngữ văn ở lớp 3 và lớp 4 năm hai.
Còn các môn như âm nhạc, mỹ thuật, kỹ năng sống gì gì đó, đếu sẽ do giáo viên chuyên khoa phụ trách.
Không giống như ở tiểu học, giáo viên ngữ văn mà làm chủ nhiệm lớp nào thì chỉ dạy ở mỗi lớp đó, nhưng sẽ phải bao trọn luôn các môn khác bao gồm đạo đức, kỹ năng sống, khoa học.
.
“Vậy thì thầy điều chỉnh lại lịch đi, tiết đó nhất định phải là tiết ngữ văn, hơn nữa bắt buộc phải là dạy nội dung bài mới, không được ôn tập hay kiểm tra vào tiết đó.
“
“Tại sao vậy?” Lí Khoái Lai ngạc nhiên.
Bàng Quang Huy nghiêm túc nói: “Kêu cậu làm thì cậu cứ làm đi, hỏi nhiều như vậy làm gì? Còn nữa, chuyện này không được nói với người khác, âm thầm điều chỉnh là được rồi.
“
Sau giờ tan học buổi trưa, Lí Khoái Lai mới lê lết cái thân mệt nhọc của mình về lại ký túc xá.
Công việc dạy học của anh ở trường vô cùng nặng, làm chủ nhiệm của một lớp, dạy ngữ văn ở hai lớp, tiết sau còn phải sửa bài tập về nhà và bài làm văn, chiếm gần hết phần lớn thời gian của anh.
Vừa về đến cửa ký túc xá, Lí Khoái Lai lại nhìn qua chiếc xe máy màu hồng, đầu xe đã được sửa lại rồi.
Nhưng mà.
.
.