Bạn đang đọc Thầy Giáo Đặc Biệt Trường Nam Sinh – Chương 9
Hai người băng qua sân trường, ồn ào và đông đúc.
Giáo viên trường đều ăn mặc sang trọng lịch lãm, một người mới vào ăn mặc luộm thuộm kì quái như Giản Chiêu lại thu hút ánh nhìn.
Hàng loạt đôi mắt hướng về phía này, hiếu kì nhìn chằm chằm, y lại bình thản nhìn về phía trước.
“Thầy ơi, đến rồi.”
Thiều Ngọc dẫn y ra sau trường, ở đây có một sân cỏ rộng lớn.
Ngó từ xa đã thấy mái tóc bồng bềnh đỏ rực của Triệu Thiên Kiệt.
Hắn ta đứng dựa vào lan can, đôi lông mày nhíu lại, vẻ mặt vẫn cau có hệt như lúc nãy gặp nhau.
Áo khoác vứt trên ghế, đôi mắt hướng về phía xa xăm.
Xung quanh sân cỏ chỉ có một mình hắn.
Dù vậy, vẫn có thể nhìn thấy vẻ ngỗ ngược bạo loạn đó, như con thú dữ đe dọa bảo vệ lãnh địa, làm người sợ hãi.
Giản Chiêu nhìn thấy Thiều Ngọc nuốt nước miếng, sau đó cậu ta nhìn về phía y, như tiếp thêm can đảm, mạnh dạn quay lại la lớn:
“Này!”
Dường như hắn không nghe thấy.
Thiều Ngọc định gọi thêm lần nữa thì từ phía xa, có một học sinh khác tiến về phía Triệu Thiên Kiệt.
Nam sinh này có mái tóc dài đến bả vai được cột lên gọn gàng, đeo huy hiệu đỏ, khuôn mặt sắc sảo đẹp như ngọc tạc, biểu cảm lạnh băng cuốn hút.
Cả người Thiều Ngọc cứng đờ, run rẩy lùi về phía sau.
“Sao vậy?” Giản Chiêu hỏi.
“Thầy Giản, thầy không biết sao? nam sinh kia là Phó Quân Thanh.
Anh ta là học sinh trong lớp thầy, hình như là có xích mích với Triệu Thiên Kiệt…”
Có thể lắm, nhìn bộ dạng hai người kia trông như sắp lao vào đánh nhau ngay ấy mà.
Triệu Thiên Kiệt đứng thẳng người, ánh mắt chứa đầy vẻ ngạo mạn, nhếch môi khiêu khích:
“Mày mà cũng dám ra đây cơ đấy, xem ra cũng gan lì phết nhỉ.
Tao cứ tưởng mày sẽ trốn biệt ở một góc chứ.”
Phó Quân Thanh thần sắc không đổi, chỉ có nơi đáy mắt chứa đựng sự u uất phẫn nộ, gân xanh trên tay cũng nổi lên.
Bầu không khí như có mùi thuốc súng, chỉ cần kích một cái sẽ diễn ra một trận đấu đá ác liệt.
Thiều Ngọc nhìn sang Giản Chiêu, gọi nhỏ:
“Thầy ơi?”
“Hả?”
“Thầy không định ra can à? Hai người họ sẽ đánh nhau thật đấy.”
“Uhm, sao phải can?”
“Thầy là giáo viên mà?” Thiều Ngọc mở to mắt “Đánh nhau là vi phạm nội quy nhà trường, mặc dù em biết thầy không muốn đắc tội với hai người này đâu, nhưng dù sao cũng phải ra can chứ thầy?”
Giản Chiêu kéo kéo khăn quàng cổ, ư hừ một tiếng.
Dưới ánh nhìn chằm chặp của Thiều Ngọc, sải bước đi đến.
Triệu Thiên Kiệt phát hiện ra y, thần sắc hung hãn đe dọa lập tức thu lại, lộ ra biểu cảm cáu kỉnh:
“Sao lại là thầy nữa?”
“Ồ bất ngờ quá.” Giản Chiêu giơ cánh tay gầy guộc trắng bóc lên vẫy chào “Lại gặp nhau rồi, trùng hợp quá, cậu làm gì ở đây thế?”
Sau đó không chờ cho Triệu Thiên Kiệt trả lời, đã phớt lờ hắn mà quay sang nói với Phó Quân Thanh:
“Hình như bạn học đây chung lớp với tên này phải không? Vậy cậu là học sinh của tôi rồi, sao hôm nay không thấy lên lớp?”
Triệu Thiên Kiệt ở bên cạnh lại gầm lên:
“Thầy dám lơ tôi à?”
Phó Quân Thanh nhìn y từ trên xuống dưới, sau một hồi đánh giá, trong đôi mắt lạnh sắc bén hiện ra một tia không tin tưởng, đôi môi mỏng mấp máy:
“Thầy?”
“Ừ, tôi là Giản Chiêu, thầy chủ nhiệm mới của lớp 11A5.” Y mỉm cười yếu ớt, đôi mắt sáng dưới lớp tóc xoăn bù xù nhìn Phó Quân Thanh “Lần sau nghỉ học nhớ thông báo cho tôi.
Cố gắng đi học đầy đủ lấy kiến thức nhé, điểm toán của cậu tệ lắm.”
Giản Chiêu chẳng nhớ điểm toán của anh là bao nhiêu, nhưng ở trong lớp người trên trung bình duy nhất trong hàng học sinh SS là Ôn Dĩ Hoài, gọi bừa một cái tên nào đó của những huy hiệu đỏ đều là học sinh yếu kém môn Toán.
Nếu không phải nhờ gia thế thì làm sao mà vào học được cái trường này.
Phó Quân Thanh vẫn còn đang trong cơn ngỡ ngàng vì thân hình đồ sộ của thầy giáo mới, nghe y nói cũng chỉ lạnh lùng gật đầu, sau đó quay lưng rời đi.
Thiều Ngọc đang đứng hóng chuyện sợ hết hồn, vội vã tránh đường cho anh ta.
Giản Chiêu nhìn theo bóng lưng cao lớn của anh ta, phía sau Triệu Thiên Kiệt đã áp sát lại, hơi thở nóng rực phả ra trên vai, giọng nói trầm trầm nặng nề vang lên:
“Thầy Giản, thầy hết làm người nghĩa hiệp bảo vệ học sinh yếu, bây giờ lại quay sang phá hỏng chuyện tốt của người khác rồi hả? Nếu không nhờ thầy, lúc nãy tôi đã có thể đập tên con riêng không biết điều kia một trận rồi.”
“Con riêng?”
Giản Chiêu đột ngột xoay lại, làm hai người suýt nữa đập vào nhau.
Triệu Thiên Kiệt bị bất ngờ, vội lùi lại, rầm rì ác ý trả lời:
“Thầy không biết thật hay giả vờ không biết? Tên chó Phó Quân Thanh kia là con rơi con rớt của gia chủ Phó gia, con trai ruột của gã gia chủ kia vì bị tai nạn chết nên phải rước đứa con trai này về rèn giũa thành người kế thừa đấy.
Nhưng dù sao cùng lắm cũng chỉ là con riêng thôi.”
“À, ra là vậy.”
Giản Chiêu gật gù, sau đó đột nhiên xòe tay ra trước mặt Triệu Thiên Kiệt.
“Ý gì đây?” Mặt hắn ta đen lại.
“Cậu có giữ cuốn vở của bạn học Thiều Ngọc phải không? Mau giao lại cho tôi, trấn lột đồ của người khác là không tốt.”
Triệu Thiên Kiệt liếc nhìn Thiều Ngọc đang đứng run lẩy bẩy ở đằng kia, dường như đã hiểu ra:
“Đồ yếu ớt kia nhờ thầy lấy hộ?” Ánh mắt của hắn đảo một vòng trở lại trên người Giản Chiêu, cười mỉa “À quên, từ giờ tên đó không thể gọi là yếu ớt nữa, tôi nghĩ có người phù hợp với cách xưng hô này hơn rồi.”
Ai mà quan tâm người nào phù hợp với cái gì.
Giản Chiêu vẫn giữ y nguyên tư thế chìa tay với anh ta, đôi mắt đã có chút không kiên nhẫn:
“Mau trả lại, sắp hết giờ nghỉ trưa, tôi cần phải lên lớp, đừng tiêu tốn thời gian của tôi nữa.”
“Nãy giờ thầy đang làm mất thời gian của tôi thì có!”
Hắn ta cắn răng, hai bàn tay xoa nắn nhau nghe răng rắc, hùng hổ đe dọa:
“Tôi nhịn thầy nãy giờ thầy cứ nghĩ tôi không dám làm gì thầy hả?” Khăn quàng cổ của Giản Chiêu lần nữa bị hắn túm chặt “Bây giờ thì tốt, tôi không nhẫn nại được với thầy, lòng hảo tâm tôi không có nhiều, khuyên bảo không nghe, chi bằng cho thầy một trận để thầy nhớ đi.”
“Cậu dám đánh giáo viên ư?”
“Sao lại không dám? Với gia thế của tôi, có đánh hiệu trưởng cũng sẽ chẳng bị gì hết, thầy hiểu chứ?”
Hắn ta nghiến răng.
Đột nhiên y cúi đầu xuống, ho khan.
Vốn dĩ tưởng là vài cơn ho đứt quãng, ai ngờ Giản Chiêu ho từng con dài, ho đến không dừng được, lồng ngực phập phồng lên xuống.
Triệu Thiên Kiệt như bị điện giật, vội vã buông tay ra, Giản Chiêu khom lưng xuống, vẫn không ngăn được con ho khan cào xé cuống họng.
“Này…thầy bị làm sao đấy? Tưởng tôi đánh thầy thật à?”
Triệu Thiên Kiệt luống cuống.
Từ đằng xa có bước chân người chạy tới.
Bờ vai của Giản Chiêu được bàn tay cứng rắn vững vàng đỡ lấy, suy yếu dựa vào lồng ngực săn chắc.
Giọng của Ôn Dĩ Hoài vang lên gay gắt:
“Triệu Thiên Kiệt, cậu xuống ngay phòng hội đồng, tôi đã cảnh cáo cậu bao nhiêu nhiêu lần là không được bắt nạt người khác? Lần này cậu còn dám xuống tay với giáo viên?”
Giản Chiêu giơ tay để Ôn Dĩ Hoài ngừng nói, sau đó nhìn lên Triệu Thiên Kiệt vừa ho vừa nói:
“Đưa cuốn vở của Thiều Ngọc đây.”
Mặt của hắn ta vô cùng khó coi, giận dữ cầm lấy áo khoác, nói to:
“Tôi vứt nó ở ngay ghế đá cạnh bồn nước! Chắc giờ nó bị ném vào sọt rác rồi.”
Sau đó hắn lẩm bẩm một câu phiền phức rồi rời đi.
Ôn Dĩ Hoài lo lắng nhẹ nhàng vỗ lưng cho y, sốt sắng quan tâm hỏi:
“Thầy ơi, thầy không sao chứ?”
“Hả? Tôi không sao.” Triệu Thiên Kiệt vừa rời đi, Giản Chiêu đã đứng ngay dậy, vẻ ho khan dữ dội vừa nãy biến mất, ôn tồn quay sang nói với Thiều Ngọc đằng xa “Nghe bạn học Triệu nói gì không, đi kiếm vở cậu đi.”
Té ra chẳng có bị sao cả, hù người thôi..