Bạn đang đọc Thầy Giáo Đặc Biệt Trường Nam Sinh – Chương 8
“Thầy đây là đang khiêu khích sự nhẫn nại của tôi?” Triệu Thiên Kiệt gắt gỏng vuốt ngược mái tóc đỏ rực, lộ ra vết sẹo dài trên trán, đôi mắt sắc lạnh như dã thú nhìn con mồi khóa chặt lấy Giản Chiêu “Vừa chuyển đến, chưa nghe đến tên tuổi tôi thế nào trong trường này hả?
“Rồi.” Giản Chiêu gật đầu “Tôi có đọc qua về tên tuổi cậu, họ Triệu tên Thiên Kiệu, năm nay 17 tuổi, đúng chứ?”
Đôi lông mày của hắn ta cau lại, rốt cuộc nổi giận.
Giản Chiêu ngước đôi mắt thâm quầng lên nhìn hắn ngây thơ:
“Không phải sao? Trong hồ sơ ghi vậy mà.”
Triệu Thiên Kiệt chịu không nổi, gầm lên:
“Tôi cảnh cáo thầy, đừng có mà cố ý chọc tức tôi.” Hắn ta thở hồng hộc, gân xanh nổi trên trán “Tôi không có nể nang gì thầy đâu, đấm cho sưng mắt đấy!”
“Cậu dám đánh thầy giáo à?”
Vẻ mặt của Giản Chiêu nghiêm nghị hẳn, định mở miệng giảng đạo lí, cơ mà chưa thốt ra được chữ nào đã bị Triệu Thiên Kiệt đẩy cho lùi lại, thét một cách đinh tai nhức óc:
“Thầy câm ngay! Nhớ mặt tôi đấy!”
Nói rồi hắn ta giận dữ bỏ đi, mái tóc đỏ rực còn bay bay trong gió, nhìn xuống là thấy đồng phục xộc xệch.
Như thế này là vi phạm nội quy, Giản Chiêu muốn nhắc nhưng lại thôi, lẳng lặng quấn lại khăn quàng cổ bị hắn túm cho nhăn nhó.
Đắc tội với tên đầu gấu còn là con ông cháu cha có chức có quyền, thể nào ngày tháng sau này cũng không mấy yên ổn.
Giản Chiêu cũng sợ chứ, nhưng việc y giải tỏa căng thẳng là nằm một giấc, vì thế chẳng suy nghĩ lo lắng gì nhiều mà tìm một ghế đá có bóng râm, nằm gác tay lên trán.
Không gian ngoài sân yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng giảng bài của các giáo viên khác, giọng như đọc một bài diễn thuyết, cứng nhắc và chậm chạp.
Giản Chiêu nghe như lời ru, mơ màng ngủ mất.
Tán lá xào xạc.
Gió thổi qua mát mẻ.
Một cái vỗ bộp rơi vào má y.
Giản Chiêu choàng tỉnh giấc, trước mắt là khuôn mặt tếu táo cười khì của Chương Dư.
Anh cúi đầu xuống đối diện với y, đám tàn nhan trong tối như đậm lên, giống hai rạng mây ửng đỏ trên má.
Ngơ ngác lúc lâu mới nhận ra mình đang ở đâu, Giản Chiêu đỡ lưng ngồi dậy, vài tiếng rắc rắc vang lên làm Chương Dư hú hồn, hơi lùi lại lắp bắp hỏi:
“Má ơi, thầy Giản…!kh…không sao đấy chứ? Xương…xương cốt ổn cả chứ?”
“Đừng lo, bình thường ấy mà, mỗi lần cử động mạnh thì cơ thể tôi hay phát ra mấy âm thanh này lắm.”
Giản Chiêu đỡ gáy lắc lắc cái cổ mỏi nhừ.
“Thầy làm tôi hết hồn.” Chương Dư lại gần kéo tay đỡ y đứng dậy, chỉ chỏ về vài người giáo viên đứng đằng xa, kể “Có vài người đi qua đây nhìn thấy thầy nằm trên ghế, sau đó bọn họ nói tôi nghe nhìn thầy bệnh bệnh sao ấy, có người sợ hãi nói rằng cứ tưởng thầy nằm đây rồi tắt thở luôn, nhìn mặt thầy gầy gò yếu yếu ấy…!Thật, giáo viên gì ác mồm…”
“Không sao, tôi hiểu mà.”
Giản Chiêu cười cười.
Dù sao nếu không mở mắt thì hẳn nhìn y như người sắp ngủm thật ấy.
Mấy năm nay bệnh tình thuyên giảm nên ít dùng mấy thuốc kháng sinh liều lượng cao, khuôn mặt cũng khởi sắc lên nhiều, đỡ hơn chút.
Chương Dư nhìn Giản Chiêu từ trên xuống dưới, an ủi:
“Tôi biết thầy nhìn vậy là vì bệnh mà, ơ, nói sao nhỉ, nhìn thấy cứ như búp bê phủ bụi ấy, chăm chút ăn uống cẩn thận mập mạp là đẹp lên thôi.”
“Ha ha, tôi không để tâm đến nhan sắc đâu, dù cho sự thật là nó tệ thiệt tệ, nhưng cảm ơn thầy an ủi.
Bây giờ ta đi ăn chưa?”
Chương Dư gật đầu, hào hứng dẫn y đi ra đằng sau tòa nhà lớn, quẹo qua trái là đến nhà ăn dành cho giáo viên.
Ở đây không đông như khu ăn uống của học sinh nên không khí có phần an tĩnh.
Lác đác có vài thầy giáo trung niên ngồi ăn trên bàn với suất cơm vỏn vẹn vài món đơn giản.
Giản Chiêu quan sát xung quanh, theo chân Chương Dư đi đến chào hỏi làm quen từng người.
Hầu hết khi mọi giáo viên đều biết y là thầy giáo mới chủ nhiệm lớp 11A5 đều trưng ra một bộ mặt khó xử, nhìn y đầy thương cảm.
Giản Chiêu bị nhìn đến mức mất tự nhiên, vội kéo Chương Dư qua một bàn ăn nhỏ nằm ở góc ít người qua lại.
“Tôi nói thầy nghe này.” Chương Dư tống một muỗng cơm đầy vào miệng, anh vừa nhai vừa kể “Thầy giáo chủ nhiệm trước ở lớp của thầy là một tay đánh đấm trên phòng gym nên dáng người to cao lắm, ấy vậy mà bị lũ học sinh đó chọc cho lên cơn đau tim.
Xong cuối cùng vì thế lực cha mẹ đằng sau đám quỷ sứ đó lớn quá nên không làm ầm lên được, nhà trường còn bao che cho lũ đó nên ông thầy giáo ấy phải ngậm ngùi nghỉ.
Bây giờ mới nhập học vài tuần mà chiến tích của 11A5 đã dữ dội vậy, thầy mới đến, nhìn thầy thì…!gầy với yếu lắm, nên các giáo viên khác nhìn thầy thế là bình thường ấy mà.”
Anh ta thao thao bất tuyệt kể, bộ mặt nhăn nhó khi nhắc về cái lớp nổi danh đó.
Giản Chiêu yên lặng ăn cơm, thỉnh thoảng gật đầu ra hiệu mình vẫn nghe.
Chương Dư càng nói càng hăng, nước miếng văng tứ tung, Giản Chiêu phải dịch qua một bên.
Nói đến khản cổ, anh phải dừng lại uống nước mới thôi không kể nữa.
“Tóm lại là cái lớp đó rất…”
“Thầy ơi! Thầy Giản!”
Giản Chiêu ngẩng đầu, đẩy gọng kính lên mới nhìn rõ học sinh đang gọi mình.
Hóa ra đó là cậu thiếu niên mặc váy ban nãy bị Triệu Thiên Kiệt bắt nạt.
Chương Dư có vẻ không nuốt nổi cách ăn mặc này trong trường học, lập tức quay mặt đi.
Giản Chiêu ôn hòa hỏi:
“Tìm tôi có việc gì?”
“À…dạ em tên là Thiều Ngọc, học sinh bên lớp 11A9, muốn cảm ơn thầy về việc vừa nãy thầy đã giúp em thoát khỏi Triệu Thiên Kiệt kia ạ.”
Vừa nghe đến đây, đôi mắt của Chương Dư mở to, dỏng tai nghe ngóng.
Cậu học sinh hai má hơi hồng, vần vò cái váy ca rô trong lòng bàn tay, sượng mặt nói tiếp:
“Thầy có bị gì không ạ? Lúc nãy đang học em hơi lo là thầy sẽ bị cái tên đó tác động lên người, nên bây giờ mới dám chạy vội đến đây xem.”
“Tôi ổn, không sao hết.”
Giản Chiêu trả lời.
Thiếu niên vẫn chưa chịu rời đi, mặt càng đỏ hơn, dường như suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng vẫn hạ quyết định nói ra:
“Em còn có việc muốn nhờ thầy giúp ạ.
Triệu Thiên Kiệt hắn đã cướp mất cuốn vở của em, trong đó ghi rất nhiều bài học quan trọng.
Em đòi không được, mới phải qua đây nhờ thầy…”
Giản Chiêu còn chưa nói gì thì Chương Dư đã sừng sộ lên:
“Gì!? Cậu bảo thầy Giản nhìn như…!không có sức đối kháng này đi gặp cái tên hổ báo kia á? Sao không nhờ thầy cô khác đi!? Thầy chủ nhiệm lớp cậu đâu? Ai mà để cho học sinh lớp mình bị lớp khác kéo qua bắt nạt được.”
Thiếu niên lúng túng, mở to đôi mắt tròn nhìn Giản Chiêu nài nỉ:
“Thầy chủ nhiệm lớp em không có ở đây, em tìm hoài không thấy thầy ấy, túng quẫn lắm nên mới ra đây xin thầy đi cùng.
Hơn nữa đó là vở Toán, mà người dạy môn đó cho lớp em là thầy, mà chiều nay lớp em có tiết Toán nên em mới nghĩ ra cách nhờ thầy đi cùng.”
Giản Chiêu nhướng mày, thò vào lớp áo len dày lôi ra tờ giấy ghi thời khóa biểu, phải vuốt phẳng mới có thể đọc.
Ừ, đúng là kết thúc giờ nghỉ trưa thì y có tiết cho lớp 11A9 thật này.
“Hơn nữa thầy đã giúp em một lần, còn không bị sao, nên chắc tên đó nể thầy hơn.
Thầy ơi, thầy Giản, thầy thương học sinh thì thầy giúp em với.”
Thiếu niên gần như dùng giọng điệu cầu xin.
“Như thế thì liên quan gì?” Chương Dư lầm bầm.
Giản Chiêu nhìn qua Thiều Ngọc, đắn đo hồi lâu, cuối cùng cũng đứng dậy.
Ngày xui xẻo..