Thầy Giáo Đặc Biệt Trường Nam Sinh

Chương 56


Bạn đang đọc Thầy Giáo Đặc Biệt Trường Nam Sinh – Chương 56


Xe mô tô lao vun vút trên đường xa lộ, lạn lách xuyên qua hàng xe đông đúc, phóng như bay qua những khe hở của hàng xa tải.

Giản Chiêu ngồi đằng sau sợ đến đứng tim, gió quật vào mặt đau rát dăm ba phen muốn thổi bay cặp kính đang đeo.

Khăn quàng trên cổ bay phất phơ, đôi mắt y nhắm tịt lại, tay ôm chắc vào eo thiếu niên ngồi trước, nghe bên tai là tiếng động cơ lùng bùng cùng tiếng bánh xe ma sát vào nền đường.

Ruột gan quặn thắt lại, đống thức ăn cùng số thuốc vừa uống lúc nãy như múa trong bụng, cổ họng chua chát.

Cuối cùng, Giản Chiêu không biết mình làm cách nào mà có thể đứng được trước cổng bệnh viện mà không phải là té xỉu ngay ra giữa đường.
Sắc mặt Giản Chiêu xám ngoét, hít vào phổi cả đống gió lạnh, bước đi loạng choạng dọa ngã mấy lần, cảnh vật trước mặt như quay cuồng.

Ôn Dĩ Hoài đỡ lấy y, lo lắng hỏi:
“Thầy ơi? Thầy không sao chứ?”
Giản Chiêu lắc đầu, đôi mắt ngân ngấn nước và cay xè, cầm trên tay là gọng kính như muốn gãy đôi, chật vật đeo vào.

Triệu Thiên Kiệt vừa đá cho Sikeil một cái, xốc nách y lên, vừa kéo người vào vừa lầm bầm:
“Nãy đã bảo đi với tôi thì không nghe, cái tên kia có phải dạng gì hiền lành đâu mà lại đi với nó.


Thấy hậu quả chưa?”
“Ê không nha! Thầy đi chung với tôi thì còn đỡ vậy chớ, đi với các cậu chắc thầy nôn nãy giờ rồi chứ đâu có nhịn được.” Sikeil lên tiếng phản bác, áy náy đi bên cạnh, gãi đầu gãi tai cười nhe hàm răng trắng, còn phải né người qua tránh cú đấm của Triệu Thiên Kiệt.

Nhận ánh mắt chỉ trích của Ôn Dĩ Hoài mới ấp úng nói “Thôi…!Em xin lỗi, để lát em về sẽ đèo thầy cẩn thận hơn nha? Bây giờ em đi mua chai nước suối cho thầy uống nhé?”
Nói rồi cậu ta chạy đi luôn, Ôn Dĩ Hoài gọi với theo:
“Nhớ kêu người ta lấy nước ấm ấy.”
Mặc Đình Xuyên đứng xa xa.

Có lẽ hắn cũng gai mũi với cái mùi thuốc sát trùng thoang thoảng trong bệnh viện, hoặc do hắn ghét việc phải đứng cạnh đứa em kế.

Biểu cảm của Mặc Đình Xuyên lúc nhìn thấy Sikeil phóng xe qua rất đặc sắc, thâm trầm đến đáng sợ, đôi lông mày cau lại đến mức kẹp chết muỗi, nếu không phải cố kìm chế có lẽ hắn sẽ nhăn nhó mặt mày đánh mất vẻ cao cao tại thượng khi mới chạm mặt cậu ta.

Mãi đến khi Sikeil chạy đi rồi mới khôi phục vẻ mặt bình tĩnh, đôi mắt chứa đầy sự khinh thường nhìn ba người phía trước, ngồi xuống hàng ghế chờ, có vẻ không có ý định đi vào thăm bệnh.

Giản Chiêu ôm ngực ho khan, đôi chân vô lực để mặc cho Triệu Thiên Kiệt lôi đi, cả người như dựa sát vào lồng ngực hắn.

Vài ba nhân viên y tế đi ngang qua đều chỉ trỏ lại đây mà cười khúc khích, không biết một người nhìn thân tàn ma dại như vậy thì có gì mà buồn cười, họ bị Triệu Thiên Kiệt trừng cho ngại ngùng vội vã bỏ đi.
Mười lăm phút sau, cuối cùng Giản Chiêu cũng lết vô được phòng bệnh của Phó Quân Thanh.

Ngồi phịch xuống ghế, phờ phạc đơ người hồi lâu, rút điện thoại và cục sạc cùng chìa khóa phòng được bọc trong túi nilon nhét vào tay anh.

Phó Quân Thanh nhìn chằm chặp quan sát y, khóe môi hơi nhếch lên dù vẻ mặt vẫn điềm tĩnh, hỏi:
“Thầy sao vậy?”
Triệu Thiên Kiệt đang nghịch điện thoại, bớt chút thì giờ ra trả lời anh:
“Choáng váng mệt mỏi đồ đó.

Thầy bị say xe nên không chịu ngồi ô tô, leo phắt lên cái con mô tô ghẻ của tên Sikeil kia kìa.

Mà mày biết tay lái tên đó rồi đấy.”
Phó Quân Thanh không cười nữa, hình như anh cũng không thích Sikeil là mấy, mím mím môi, tầm mắt chưa bao giờ rời khỏi Giản Chiêu, hồi lâu mới mở miệng:
“Lần sau thầy đừng đi cùng Sikeil nữa.


Hắn ta từng có tiền sử bị cảnh sát hốt vô phường, ngồi phòng tạm giam vì chưa đủ tuổi chạy xe phân khối lớn, lạn lách đánh võng gây ra tai nạn va chạm với xe tải đấy.”
Ôn Dĩ Hoài ngồi cạnh gọt trái cây, gật đầu phụ họa:
“Mới mười lăm tuổi đã đi đua xe, suýt bị bắt mấy lần rồi.”
“Vậy cơ á?” Giản Chiêu lúc này mới thì thào lên tiếng, ngồi ngửa mặt dựa gáy vào thành ghế, vắt tay lên trán che mặt, lồng ngực gầy gầy phập phồng sau lớp áo dày.

Rồi lại uể oải ngồi thẳng dậy, xoa xoa hai huyệt thái dương, mơ hồ hỏi “Chẳng phải Sikeil sống ở nước ngoài từ nhỏ thỉnh thoảng mới về hả? Sao các cậu biết rõ vậy?”
Ôn Dĩ Hoài cười cười trả lời:
“Không biết rõ lắm nhưng cũng rõ chút ít.

Gia tộc lớn đều có quan hệ hợp tác liên kết với nhau mà thầy, tin tức về Sikeil nó loan truyền đi rộng lắm, báo chí cũng có đăng mà.

Nên vì thế ông Mặc cha của Mặc Đình Xuyên mới để cho Sikeil ở nước ngoài đến bây giờ mới đón về.

Chà, cái hồi nghe hắn bị bắt giam ổng giận dữ lắm.”
Giản Chiêu hít mũi, muốn hỏi thêm nữa nhưng tự ý thức được chuyện riêng của gia tộc người ta, mình không nên xen vào, vì thế lại ngồi yên.

Ôn Dĩ Hoài gọt táo, bàn tay điêu luyện nạo sạch vỏ ngoài, cắt ra thành từng miếng đều, đặt vào đĩa đưa cho y.

Giản Chiêu ăn táo ngọt, cảm giác lợ lợ trong cổ họng mới giảm đi được chút, sắc mặt mới có chút dễ chịu, lúc này mới nhìn đến tình trạng của Phó Quân Thanh.

Tuy anh chẳng khá hơn là mấy, nhưng ít ra mấy vết thương sưng ứ bầm tím trên người đã dần phai nhạt vì dùng thuốc.


Giản Chiêu gãi mái tóc rối như tổ quạ, xù lên nhìn ngố ngố dễ mến, ngẩng đầu lên mới phát hiện nãy giờ Phó Quân Thanh vẫn đang nhìn mình, liếm liếm môi, hỏi:
“Có chuyện gì hả? Bộ dạng tôi kì quá à?”
“Không.” Anh lắc đầu, đôi mắt lạnh băng lại nhu hòa đi, biểu tình dễ chịu, nói tiếp “Thầy định hỏi tôi cái gì sao?”
Giản Chiêu cắn cắn miếng táo, nhai nhai trong miệng, mỉm cười:
“Sao cậu biết tôi có chuyện muốn hỏi chứ?”
“Thầy thấp thỏm nãy giờ, tôi nhìn ra mà, thầy đang lưỡng lự có nên hỏi hay không vì thầy sợ đụng chạm đến tôi hay mấy vấn đề bí mật khác.” Phó Quân Thanh nói “Thầy cứ hỏi đi, tôi sẽ trả lời, câu hỏi nào cũng được, tôi không phải người sẽ giấu giếm điều gì.”
Quả thật phải công nhận Phó Quân Thanh rất giỏi trong việc đoán tâm ý người khác.

Quan hệ giữa anh và Giản Chiêu đang dần tốt lên, so với lần đầu gặp mặt thì bây giờ Phó Quân Thanh nhẹ nhàng đi nhiều lắm, không còn suốt ngày mang biểu tình lãnh đạm lạnh như băng không để người khác vào mắt như lần đầu gặp nhau nữa.

Thay đổi nhiều lắm, tần suất anh cười nhẹ tăng lên, giọng nói cũng ấm áp hơn, đã mở lòng để tiếp nhận y.

Giản Chiêu cảm thấy khá thoải mái khi có người sẵn sàng trả lời mọi câu hỏi dù biết sẽ đụng chạm vào vấn đề tế nhị.

Đôi mắt hổ phách của y lúng liếng đảo quanh, cẩn thận lựa chọn ngôn từ, ngay cả Triệu Thiên Kiệt cũng dỏng tai lên nghe ngóng, y hỏi:
“Ờm…chỉ là tôi muốn hỏi, ba của cậu ấy, ông Phó, đang điều tra việc những kẻ nào tấn công cậu mà phải không? Đã điều tra ra cái gì chưa? Uhm…!Ý tôi là với thế lực lớn như gia tộc họ Phó thì điều tra cái này cũng đâu phải chuyện khó…phải không?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.