Bạn đang đọc Thầy Giáo Đặc Biệt Trường Nam Sinh – Chương 55
Giản Chiêu nhún vai, không đáp, nhìn Mặc Đình Xuyên giống như con chim công không ngừng gắng sức phô bày vẻ đẹp của mình ra, cảm thấy thật hài hước.
Ôn Dĩ Hoài hiền hòa đứng ở giữa, mỉm cười chào hỏi hắn:
“Mặc Đình Xuyên, cậu định đi đâu sao? Không suốt ngày nhốt mình trong phòng với ba mớ bài tập chất đống nữa hả?”
Mặc Đình Xuyên nhạt nhẽo đáp:
“Tôi nằm trong đội học sinh giỏi mà, thầy cô nào cũng muốn bồi dưỡng cho tôi.
Huống hồ việc trong hội học sinh cũng đâu ít, ai đó mải mê đi chơi nên tôi phải là người xử lí rồi.”
Lời nói cạnh khóe mỉa mai thẳng thắn vậy mà Ôn Dĩ Hoài vẫn giữ nguyên vẻ mặt hiền hậu cùng nụ cười tỏa nắng, làm như không hiểu ý thâm sâu của hắn ta mà sảng khoái đáp lại:
“Tôi không giống cậu.
Cứ nhốt mình trong phòng với đống dữ liệu đó thì bức bối lắm, tôi không chịu nổi.
Đi ra ngoài giải khuây sẽ giúp đầu óc dễ chịu hơn.”
“Là đi ra ngoài với vị thầy giáo này sao?” Mặc Đình Xuyên lại nói lái sang vấn đề khác nhắm vào người ta một cách trơn tru “Mới quen thôi, Ôn Dĩ Hoài, tôi có lòng tốt nhắc nhở cậu, đừng có tiết lộ nhiều điều quá, không cẩn thận nói luôn cả bí mật trong lòng ra là dễ bị người ta nắm thóp đe dọa, lúc đấy có hối hận cũng không kịp đâu.”
“Cậu quá đáng rồi đấy.” Ôn Dĩ Hoài gắt nhẹ “Thầy Giản không phải người như vậy đâu.”
Giản Chiêu đã quá quen với cách chỉa mũi nhọn vào người khác của Mặc Đình Xuyên.
Kì thực dưới lớp vẻ ngoài ngược ngạo kiêu kì này thì hắn ta cũng trẻ trâu ấu trĩ và lưu manh chẳng kém gì Triệu Thiên Kiệt.
Nói những lời này là muốn chọc tức y trả thù cho vụ hôm bữa hắn bị Sikeil đâm ngang vào giữa lúc hắn trêu chọc y.
Ngoáy lỗ tai làm như không nghe thấy, vẻ mặt bình thản không thèm chấp nhặt lại làm hắn ta khó chịu hơn.
Y nói với Ôn Dĩ Hoài:
“Nãy giờ tiêu tốn thời gian quá rồi, ta đi thôi?”
Anh còn chưa kịp đáp lời thì Mặc Đình Xuyên đã dịch bước chân sang chặn đường đi, biểu tình nghiêm túc dò hỏi:
“Hai người tính đi đâu? Hmm…để tôi đoán nhé, đến bệnh viện thăm Phó Quân Thanh phải không? Ái chà, quan hệ của thầy Giản rộng đấy chứ, thân với cả tên mặt lạnh đấy cơ à?”
“Cậu Phó là học trò của tôi.” Giản Chiêu lên tiếng đáp lại hắn “Thầy giáo thăm học trò bị thương nặng của mình mà cũng cần có quan hệ thân thiết mới được đi hả? Trong đầu cậu có suy nghĩ gì vậy?”
Mặc Đình Xuyên cứng họng rồi, chà chà, nhìn dáng vẻ này buồn cười chết.
Ôn Dĩ Hoài đứng cạnh cả người cũng run run, cố nhịn xuống nếu không sẽ bật cười thật to.
Giản Chiêu bề ngoài bình tĩnh trong lòng cũng đắc ý lắm, tên oắt con này cứ tưởng sẽ chèn họng được người lớn hơn mình những bảy tuổi ấy à.
Vừa định xoay gót bước đi thì Mặc Đình Xuyên đã chen lên phía trước, cố lấy lại vẻ ngạo mạn dù hai tai đã đỏ bừng, lạnh nhạt nói:
“Tôi cũng sẽ đi.”
“Cậu lái xe của cậu hả?” Câu này là Ôn Dĩ Hoài hỏi “Nhớ không lầm một tuần nay tài xế riêng của cậu xin nghỉ rồi mà, cậu tìm được người mới hả? Hay tự lái?”
Giản Chiêu nói thêm vào:
“Sao tự lái được? Các cậu là chưa đủ tuổi với cả chưa có bằng lái xe đâu?”
Mặc Đình Xuyên nổi giận:
“Nói luyên thuyên cái gì!? Tôi sẽ đi chung với hai người, được chưa!?”
“Ồ.” Giản Chiêu gật gù, tuy nhiên y vẫn không mấy tình nguyện đi cùng hắn cho lắm.
Ôn Dĩ Hoài vốn thân thiện, huống hồ còn là bạn thân với Mặc Đình Xuyên, tất nhiên sẽ không từ chối.
Một lát sau, nằm ngoài khuôn viên trường là một con siêu xe sang chảnh đậu sẵn ở đó.
Đứng trên vệ đường là những nam sinh với vẻ ngoài điển trai cùng lớp quần áo hàng hiệu đắt tiền.
Giản Chiêu đứng nép vào bụi cây nốc vào bụng một đống thuốc chống say xe, nhưng khi vừa đến gần ngửi mùi đã thấy choáng váng.
Triệu Thiên Kiệt ăn mặc bảnh bao trừng mắt nhìn tên Mặc Đình Xuyên không biết từ đâu nhảy ra, còn đứng với vẻ ‘phải có phúc lắm mới được hắn đi cùng’.
Đôi lông mày của tên đầu đỏ giật giật, vì nể Giản Chiêu vẫn luôn nhìn mình mà nhịn xuống không xông đến đấm cho tên ngạo mạn kia một trận.
Ôn Dĩ Hoài bất đắc dĩ ngồi lên ghế trước cùng tài xế, nhưng nếu cả ba người cùng nhét vào ghế sau vẫn có vẻ hơi chật.
Triệu Thiên Kiệt túm cánh tay Giản Chiêu lại gần mình, nói:
“Tôi còn con Porsche để ở gần đây, thầy thích đi với tôi hay chen chúc trên con xe ghẻ này?”
Con xe ghẻ trong miệng hắn giá tiền cũng bằng tòa biệt thự nhỏ.
Ôn Dĩ Hoài rõ ràng không vui với lời đề nghị này của hắn, nghiêng đầu trách cứ:
“Triệu Thiên Kiệt, không thể ép buộc người khác như vậy.
Đi với tôi không phải tiện hơn sao, cậu có thể tách ra đi riêng.”
“Nhì nhằng quá! Bây giờ thầy thích đi xe nào đây?”
“Tôi chẳng thích đi xe nào cả.” Giản Chiêu khốn khổ dùng khăn quàng cổ bịt hết miệng mũi “Tôi mắc chứng say xe nặng, xe nào tôi cũng sợ hết.”
Đột nhiên có tiếng động cơ ‘uỳnh uỳnh’ dữ dội vọng từ xa hết sức vang, Sikeil mặc quần áo da màu đen bó sát cơ thể, đội chiếc mũ bảo hiểm fullface Dual Sport, chạy trên con xe mô tô phân khối lớn bá cháy vèo vèo phi nhanh đến đây với tốc độ sét đánh.
Dừng lại chớp nhoáng, hét lên với Giản Chiêu:
“Thầy! Lên xe em đèo!”
Giản Chiêu mừng húm, vội vã nhảy vọt lên xe ngồi sau cậu ta, vẫy tay với những người còn ngơ ngác.
Sikeil chỉ chờ có thế, vặn ga phóng vọt đi ngay tức thì..